Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 214: Tiến vào trong cốc.



Thuyền tầng nguy nga bay trên không trung, phía dưới là biển mây vô tận, sương mù cuồn cuộn dày đặc, cảnh tượng đồ sộ kinh người khiến đám học sinh nhìn thấy đều tán thưởng.

Cho dù là học sinh học xong thuật bay cũng rất ít khi có thể bay lên khoảng không cao như thế, dù sao thì linh khí cũng có hạn, nếu chẳng may linh khí không còn, rơi từ trên cao xuống chính là cái chết.

Chính là vì nguyên nhân này nên đám học sinh đều đứng ở trên boong thuyền nhìn xuống phía dưới, đứng trên trời cao vô tận này có cảm giác khinh thường muôn dân.

Nghĩ đến các tiên nhân có thể tự do bay lượn phía chân trời có phải cũng nghĩ như vậy hay không? Khi thực lực cường đại, khi nhìn chúng sinh khó tránh khỏi giống như nhìn con kiến. Đường Kiếp trầm tư suy nghĩ.

Tốc độ bay của thuyền tầng rất nhanh, tuy nhiên bởi vì có pháp trận bảo hộ nên gió trên không trung cũng không lớn lắm. Đường Kiếp đứng ở trước đầu thuyền, theo thói quen lại bắt đầu nghiên cứu trận pháp thiết kế trên thuyền này.

Nhưng thuyền tầng này là thuộc loại pháp bảo khổng lồ, mặc dù ở Tẩy Nguyệt phái đều là vật phi phàm, trận pháp phía trên vô cùng phức tạp, trong trận có trận, vô cùng ảo diệu, hắn căn bản chỉ lĩnh hội trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí ngay cả lý giải cũng không thể làm được.

Đúng lúc đang không biết là sao, trong lòng lại đột nhiên có cảm giác, lại nhìn vào bên trong thuyền, chỉ thấy khắp nơi bên trong thuyền có những sợi tơ nhỏ, như có như không hiện lên trước mắt, giăng đầy toàn bộ không gian trong thuyền, đúng là vô số trận vân.

Linh khí ở trong đó dao động chảy về khắp nơi, giao thành một điểm nút, hình thành tinh quang rực rỡ đầy trời, dệt thành bức họa ngân hà tuyệt mỹ, khiến Đường Kiếp nhìn thấy liền động tâm.

Chỉ là ngay sau đó, bức họa lộng lẫy này liền chợt biến mất, hóa thành vô số điểm sáng tiêu tan ngay trước mắt.

Thuyền vẫn là thuyền kia, người cũng như thế, đi lại, nói chuyện, xì xào bàn tán ở đầu thuyền.

Đường Kiếp biết được, một màn vừa rồi hơn phân nửa chính là tác dụng do hắn thấy rõ chi đạo, trong lúc vô ý lại thất được một pháp trận huyền bí của thuyền này.

Đáng tiếc chính là pháp trận của thuyền tầng này quá mạnh mẽ, mà hắn lại quá nhỏ bé, chỉ có thể liếc mắt nhìn một cái chứ không thể tìm tòi.

Dù vậy, một màn vừa xuất hiện kia cũng đã khiến Đường Kiếp rung động đến tột đỉnh, hắn có rất nhiều vấn đề không rõ trong trận đạo, nhưng thời khắc này lại dường như lĩnh ngộ được cái gì đó, đợi một khoảng thời gian nữa, nhất định sẽ có đột phá.

Thuyền tầng bay vút, chỉ trong nửa ngày đã đi tới một vùng núi hoang vắng mờ mịt.

Nơi này là cực tây Văn Tâm của dãy núi Xuất Vân.

Cả ngọn núi từ năm qua bắc dài đến ngàn dặm, có trên hơn ngàn đỉnh núi lớn nhỏ. Trong vùng núi lại có rất nhiều mãnh thú hung hãn sinh hoạt, trong đó của đủ loại yêu thú cường lực. Vô Hồi Cốc nàm ở phía đông dãy núi Xuất Vân, chiếm diện tích có phần hơi lớn, là một trong bảy Vân Sơn có sự xuất hiện của Tẩy Nguyệt phái.

Thuyền tầng đi tới địa điểm đã định trước, rơi xuống phía dưới, liền nhìn thấy đỉnh một ngọn núi, trên đỉnh núi có một tòa cung điện xanh vàng rực rỡ, chính là Phân đường của Tẩy Nguyệt phái.

Trong nội đường có trận truyền tống, có thể thông qua Vô Hồi Cốc, khi trở về cũng thông qua trận truyền tống để rời khỏi.

Thời điểm thuyền tầng dừng trước nhà, đám học sinh đều rời thuyền, nối đuôi nhau mà vào, đi tới trận truyền tống bên trong nội đường.

Trận truyền tống vô cùng lớn, một lần có thể vận chuyển mấy trăm người, nhưng mấy ngàn nên phải vận chuyển rất nhiều lần.

Đường Kiếp, Vệ Thiên Xung và Thị Mộng thuộc nhóm vận chuyên thứ ba, trước đó đã có hai nhóm học sinh được truyền tống, đứng ở trên trận đồ, Đường Kiếp giao Y Y vào trong tay Vệ Thiên Xung.

Vệ Thiên Xung cảm thấy tò mò:
- Đây không phải bảo bối của ngươi sao? Cho ta làm gì?

- Chăm sóc ngươi.

- Có ngươi ở bên cạnh ta, cần gì ranh còn này chứ?
Vệ Thiên Xung cười núi.

Một học sinh bên cạnh nghe thế liền nói:
- Sao thế? Ngươi không biết là Vô Hồi Cốc vận chuyển không thứ tự sao, hắn làm sao có thể chăm sóc ngươi chứ?

Vệ Thiên Xung ngẩn người:
- Vận chuyển không thứ tự cái gì chứ…. Từ từ đã, ngươi là nói chúng ta phải tách nhau ra sao?

Học sinh kia bĩu môi:
- Đáng thương cho ngươi cái gì cũng không hiểu rõ.

Vệ Thiên Xung kinh hão:
- Ta không đi.

Hắn phi thân muốn lao ra khỏi trận đồ, Đường Kiếp một phát bắt được Vệ Thiên Xung, quát:
- Thiếu gia, việc đã đến nước này, không có đường lui nữa!

- Ta, con mẹ nó chứ ! Đường Kiếp ngươi lừa ta…
Theo tiếng kêu hoảng sợ của Vệ Thiên Xung, một đạo bạch quang hiện lên, tất cả mọi người liền biến mất không dấu vết.

————————————

Vừa thấy hoa mắt xong, Đường Kiếp liền phát hiện mình đã ở trên một thế giới chim hót líu lo, xa xa là núi cao nguy nga, những đám mây trắng phiêu đãng trên bầu trời.

Một con chim nhỏ từ phía chân trời bay qua, như từ đằng xa bay tới, đi vào phía trên không, đang bay lượn hết sức đột nhiên lại giống như đánh vào cái gì, trên không trung chợt lóe ra một quầng sáng.

Sau đó chỉ thấy một khổi thi thể chim từ trên trời rơi xuống.

- Nơi phong ấn.
Đường Kiếp lẩm bẩm nói.

Nơi này chính là Vô Hồi Cốc bị phong ấn, cả tòa núi bị đại trận phong tỏa, lên trời xuống đất đều không có lôi đi, duy nhất có thể cảm nhận được chính là linh khí dư thừa kia.

Mặc dù Tẩy Nguyệt phái là một nơi dư thừa linh khí, nhưng lại thua xa so với chỗ này.

Vừa mới đi vào, Đường Kiếp liền cảm giác được toàn thân ấm áp thoải mái vô cùng, tùy tiện vận động một cái đều cảm giác vô cùng thoải mái, hiệu quả khôi phục lại càng mạnh.

Có thể nói nơi này, cho dù là hiệu quả tu luyện hay chiến đấu đều tăng lên.

Trước kia hắn còn cảm thấy thí luyện ba mươi ngày trong Vô Hồi Cốc có chút dài, nhưng sau khi cảm thấy bầu không khí tràn ngập linh khí của nơi này liền cảm thấy, ba mươi ngày thật sự quá ngắn.

Nếu như có thể, hắn mong muốn được ở lại chỗ này tu luyện.

Cũng may tiếc nuối này chỉ là nhất thời, kiềm chế tâm thần, Đường Kiếp đầu tiên liền phát động tâm đầu ý hợp.

Thuật pháp này hắn vừa mới học tối hôm qua, nhưng lại gắng gượng ghi nhớ, mất gần ba mươi phút mới thi triển thành công, cũng may Y Y bên kia rất nhanh đã đáp lại.

Một thanh âm vang lên ở đáy lòng Đường Kiếp:
- Ca ca!

- Y Y, là ta, các ngươi hiện tại như thế nào?

- Khá tốt, thế nhưng heo ngu lớn đang chửi ở đây.
Y Y khinh thường nói.

Đường Kiếp cười cười:
- Hắn còn có tinh thần mắng, xem ra là không gặp phải nguy hiểm.

- Vâng, hiện tại không gặp được bất kỳ yêu thú nào cả.

- Vậy là tốt rồi, có biết các ngươi hiện tại ở nơi nào không?

- Không rõ ràng lắm, nơi này khắp nơi đều núi và cây rừng.

Đường Kiếp nhìn bản đồ trong tay, tuy trên bản đó có giới thiệu các nơi trong cốc, nhưng lại không có bất kỳ bí pháp nào đánh dấu vị trí hiện tại của học sinh, bởi vậy Đường Kiếp cũng không biết mình đang ở đâu.

Ngẫm nghĩ một chút, hắn nói:
- Trước tiên cứ nghĩa biện pháp biết rõ vị trí của chính mình đi, sau đó ta sẽ tới tìm các người. Nếu không tìm thấy phải đi tới Thiên Diệp lâm, ta và Thị Mộng hẹn gặp nhau ở nơi đó.

- Vâng.

- Dọc đường đi phải cẩn thận, gặp phải yêu thú, có thể không đánh được thì đừng đánh, bảo toàn tính mạng là trên hết.

- Yên tâm đi, ca ca, heo ngu lớn đã tìm được nơi để né, hiện tại ngươi bảo hắn đánh hắn cũng không muốn…. Này, ta nói ngươi mau đứng lên đi, hiện tại trốn cái gì chứ, cần phải biết rõ chúng ta ở nơi nào để ca ca còn tới tìm chúng ta!

Câu nói kế tiếp lại là quát với Vệ Thiên Xung.

Đường Kiếp cười khổ lắc đầu, thuật pháp tâm đầu ý hợp tiêu hao linh khí rất nhiều, hắn phải tiết kiệm linh khí, không hề nói thêm mà cắt thuật pháp, đồng thời lấy thú bài thả tiểu Hổ ra.

Bởi vì trận chiến này Y Y cũng tới nên Đường Kiếp không thể để tiểu Hổ ở nhà một mình, chỉ có thể mang theo nó đi.

Tiểu tử kia dường như đã có thói quen bị giam, không ngờ lại không rít gào tức giận giống như thường ngày, chỉ tò mò nhìn bốn phía, đồng thời cũng tìm kiếm sự hiện hữu của Y Y khắp nơi. Một đôi mắt to chớp chớp, giống như đang hỏi ngươi mang ta đến chỗ nào vậy?

Đường Kiếp sờ sờ đầu của nói:
- Được rồi, Y Y tỷ tỷ của ngươi tạm thời không có ở bên cạnh, đi thôi, chúng ta đi dạo chung quanh trước đi.

Mang theo tiểu Hổ một đường đi về phía trước, một người một hổ nhanh chóng đi vào rừng rậm, trong rừng kết đầy trái cây màu đỏ tươi đẹp.

Đường Kiếp nhìn nhìn bản đồ, phát hiện trên bản đò không có rừng cây này, thở dài một hơi muốn tiếp tục đi tới trước, chợt nhiên trong lòng khẽ động, bắt lấy tiểu hổ nhét vào trong thú bài, sau đó đánh tới một tảng đá lớn cách đó không xa.

Vừa mới tới sau đá liền thấy phía xa xa xuất hiện hai đạo nhanh ảnh đang phi nước đại tới bên này, là một nam một nữ.

Người học sinh nữ kia nhìn chung quanh một chút, nhìn bản đồ nói:
- Không đúng, nơi này không phải Vạn Hoa lâm…. Vô Hồi Cốc này thật sự là quá lớn.

Nam sinh kia nói:
- Làm gì gấp gáp thế chứ, Vô Hồi Cốc có thời gian ba mười ngài, chúng ta đại khái có thể chậm rãi đi tìm, cuối cùng cũng sẽ đụng phải bọn người Đại sư huynh.

Nữ sinh kia trừng mắt nhìn hắn:
- Ta sợ đến lúc đó chúng ta đã thành đồ ăn trong bụng yêu thú rồi. Vô Hồi Cốc hung hiểm, chỉ có tập hợp sức lực nhiều người mới có thể đối kháng.

Học sinh kia ngạo nghễ nói:
- Có Trương Thừa Vân ta ở đây, yêu thú gì đó cũng không đáng sợ.

Giọng điệu hắn khá lớn, nữ sinh kia cười nói:
- Đúng rồi, đúng rồi, Trương sư huynh là nhân vật bậc cao, có ngươi ở bên cạnh, tiểu muội cũng yên tâm rất nhiều.

Bộ dạng nữ sinh này cũng không tệ, lại biết ăn nói, lúc này đã dụ dỗ được Trương Thừa Vân trong lòng thư sướng. Nữ sinh kia lưu chuyển ánh mắt, liền chú ý trái cây đỏ tươi trong rừng, vui mừng ngạc nhiên nói:
- Sư huynh xem đi, có trái cây. Vô Hồi Cốc bị phong ấn nhiều năm, khắp nơi đều là linh thức, nói không chừng lại chính là linh quả quý hiếm gì đấy.

Đường Kiếp nghe được nhướn mày.

Mặc dù linh khí trong Vô Hồi Cốc dư thừa nhưng linh thực cũng không thể biến thành cải trắng được, trừ phi là giống như Tẩy Nguyệt phái có tâm gây trồng, nếu không thì làm sao có thể sinh trưởng thành một vùng như thế chứ?

Thêm nữa yêu thú có ở khắp nơi trong Vô Hồi Cốc , nếu những quả này thật là linh vật gì đó, sớm đã bị nhiều yêu thú tranh giành. Mà nhìn những quả trong rừng cây này không hề hư hao chút nào, nếu mà là vật gì tốt mới lạ.

Trương Thừa Vân kia lại không nghĩ nhiều vậy, sau khi nghe nữ sinh kia nói như vậy liền cười dài, nói:
- Ta sẽ mang tới cho Uyển nhi muội muội.

Nói xong đã phi thân phóng đi.

Đường Kiếp trốn ở một nơi bí mật nào đó, chú ý tới cặp mắt khi nhìn Trương Thừa Vân của nữ sinh kia đột nhiên hiện lên một tia khinh miệt, trong lòng nghiêm nghị, biết rõ nữ nhân này hơn phân nửa là không có ít tốt chứ không phải là khở dại vô tri.

Lúc này Trương Thừa Vân đã đi tới dưới tàng cây, nhảy đến dưới tùy tay hái xuống một quả, cắn một cái liền thấy hương vị vô cùng ngọt ngào, lại còn tràn ngập linh khí, mừng rỡ nói:
- Quả nhiên là linh quả, Uyển nhi muội muội, mau tới đây!

Không nghĩ sau khi nghe xong lời này, nữ tử được kêu là Uyển nhi lại không tiến mà lui, ánh mắt nghiêm túc.

Trương Thừa Vân ngẩn ngợ, chợt nghe phun lên một tiếng hí.

Tiếng hí này không phải phát ra từ nơi khác mà chính là vang lên từ trong quả trên tay.

Trương Thừa Vân cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy quả kia chảy ra chất lỏng màu đỏ.

Nước trái cây màu đỏ kia như nước lũ, đảo mắt đã chảy đầy tay Trương Thừa Vân, thoạt nhìn lại giống như máu.

- Đây là…
Trương Thừa Vân hoảng sợ kêu.

Chỉ thấy quả thực không trọn vẹn kia đột nhiên giật mình, mặt trên hiện ra một đôi mắt, lạnh như băng nhìn về chính mình. Sau đó hồng quang nổi lên, không ngờ lại biến thành một người tí hon Hồng Y, chỉ nhỏ cỡ bàn tay, một cánh tay không trọn vẹn, rõ ràng là nơi bị Trương Thừa Vân gắm cắn, tay kia thì chỉ vào Trương Thừa Vân ríu ra ríu rít không biết nói cái gì đó.

- Tinh vật sao?
Trương Thừa Vân đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó trên mặt lại lộ ra vẻ mừng như điên.

Không nghĩ tới mình tùy tiện hái một trái cây lại chính là quả thực thành tinh, thảo nào linh khí lại dư thừa như thế. Hắn đang muốn bắt lấy tinh vật, bên tai lại nghe một tiếng vang lớn.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy quả đỏ đầy cây đều biến thành một đám người tí hon Hồng Y, đều phẫn nộ nhìn về phía Trương Thừa Vân.

Không ngờ tất cả quả đỏ trong rừng này đều đã thành tinh!

Trương Thừa Vân nhìn thấy liền hoảng sợ, cuối cùng ý thức được có chút không ổn.

Một tinh vật là bảo bối.

Nhưng một đám tinh vật lại là phiền toái.

Ngàn vật tinh vật, chính xác là một cuộc tai nạn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com