Đánh mạnh vào vết thương, chỉ có nhân loại có trí tuệ chiến đấu mới có, cho dù là yêu thú Khai Trí cũng chưa hẳn có thể lĩnh hội được.
Mà thông qua hành động của Rết bọ ngựa có thể thấy tứ chi bình thường của nó có thể trực tiếp tái sinh, nhưng đôi càng dũng mãnh nhất của nó lại chỉ có thể nối lại, bởi vậy có thể thấy được, cái giá phải trả khi lực lượng quá mức cường đại muốn tái sinh cũng lớn hơn, khó khăn cũng càng cao.
Thời khắc này hai người cùng nhằm vào điểm mạnh nhất của Rết bọ ngựa mà phát động công kích, Rết bọ ngựa kia biết rằng công kích của Đường Kiếp dũng mãnh, càng bên phải vung lên chống chọi với Đoạn Tràng Đao, thế nhưng lại không ngăn được thế Cự Lãng kiếm của Thái Quân Dương.
Thời điểm càng đang khép lại vốn là thời khắc yếu ớt nhất, ngạch giáp hộ thể thậm chí còn chưa dài ra, kinh đào chém xuống, máu xanh lại tuôn ra, cái càng vừa mới khép miệng vết thương lại bị cắt thành hai nửa một lần nữa.
- Hí! Rết bọ ngựa kia gần như phát điên, nửa người mạnh mẽ cuốn lại, nửa chân bị đứt đánh lên người Thái Quân Dương, lại lần nữa đẩy lui Thái Quân Dương, đồng thời nửa người dưới như một cây trường thương cắm mạnh xuống mặt đất, hồng quang trong cơ thể bạo phát.
Đường Kiếp cảm thấy có chút không ổn, kêu lên: - Lui, nó muốn xuất đại chiêu!
Thái Quân Dương không hiểu đại chiêu là ý gì, nhưng cũng biết tình huống lúc này không ổn, không để ý đau xót mà vừa lăn vừa bò chạy đi. Chỉ thấy nửa người Rết bọ ngựa chui sâu vào trong đất, điên cuồng xoay tròn, một cái càng điên cuồng vung lên họa thành một ánh đạo 360 độ, hiện ra một vòi rồng lưỡi dao trên mặt đất, tràn ngập đao khí, mãnh liệt hướng về bốn phương tám hướng.
- Gục xuống! Đường Kiếp hét to nằm úp sấp xuống, đồng thời lấy tay che mặt, kim tuyến hóa thành bao tay chắn ở phía trước, cảm thấy trong nháy mắt có không ít đao khí sắc bén xẹt qua đỉnh đầu hắn, vô số cây cối phát ra tiếng động bì bõm, ầm ầm ngã xuống, cỏ khắp nơi đều bị gọt bằng, giống như mặt cỏ đã được tu sửa.
Rừng cây khắp nơi trong phút chốc đã bị san thành đồi hoang.
Đợi cho tiếng gió hú dừng hẳn, Đường Kiếp ngẩng đầu, chỉ thấy Rết bọ ngựa bốn mắt còn đứng đó, thế nhưng hồng quang đã tiêu tán, bốn mắt ảm đạm, không còn hung ác như lúc trước.
Đường Kiếp không lập tức xông lên mà lại cẩn thận nhìn yêu thú này, yêu thú kia cũng không động đậy, hai mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Đường Kiếp.
- Quân Dương, Quân Dương, ngươi có sao không? Đường Kiếp cẩn thận hô một tiếng.
Bị Rết bọ ngựa kia chắn mất tầm nhìn, hắn nhất thời không nhìn được tình huống của Thái Quân Dương.
- Móa nó, cái mông của ta… Bên tai truyền tới tiếng kêu thống khổ của Thái Quân Dương.
Đường Kiếp nghiêng nghiêng đâì, chỉ thấy Thái Quân Dương đang nằm trên cỏ, cự kiếm vứt trước mắt, giống như bị đánh thành cái sàng, trên mông đít lại có một mảng vết máu lớn, xem ra là đã bị lột bỏ một mảng da thịt.
- Lần sau đừng nâng mông cao như vậy. Đường Kiếp nhún nhún vai.
- Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao, thật không nghĩ nó còn một chiêu này nữa. Thái Quân Dương thống khổ rên hừ hừ.
Vừa rồi công kích dữ dội đã khiến reb bốn mắt xuất ra đòn sát thủ mạnh nhất, bất kể là uy lực hay là phạm vi công kích đều rất lớn, phải nói đều đã thoát ly khỏi phạm trù “Thuật” và tiến vào cảnh giới “Pháp”, hơn nữa uy lực bên trong cũng không hề kém.
May mắn lúc trước tác chiến Thái Quân Dương đã chém đứt một cái càng của nó, vòi rồng lưỡi dao của Rết bọ ngựa rõ ràng là thành lập trên cơ sở đôi càng, sau khi thiếu một cái, bất kể là uy lực hay góc độ đều xuất hiện một vài vấn đề, vậy mới giúp bọn Đường Kiếp có được một đường sống.
Nếu không thì cho dù có quỳ rạp trên mặt đất sợ là cũng không tránh khỏi, cho dù không chết cũng sẽ trọng thương.
Thế nhưng một kích này phản lại Rết bọ ngựa một đòn cũng không nhẹ, thời khắc này hồng quang trong cơ thể tiêu tán, hiển nhiên là đã tiêu hao số lượng lớn lực lượng yêu đan, mà ngay cả lực lượng tự thân cũng tiêu hao không ít.
Thời khắc này nhìn thấy Đường Kiếp và Thái Quân Dương vô sự lại không tiến công, ngược lại còn bắt đầu lui về phía sau.
Đây chính là có ý muốn chạy.
Đường Kiếp băng bó xong miệng vết thương đứng lên, vung Đoạn Tràng Đao chỉ vào Rết bọ ngựa: - Nếu để ngươi chạy thì lúc trước đánh nhau đều vô ích sao? Máu của tu giả làm sao có thể chảy một cách vô ích như thế chứ?
Rết bọ ngựa hí một tiếng về phía Đường Kiếp, nhìn như muốn liều mạng nhưng lại quay đầu bỏ chạy.
Tốc độ của nó cực nhanh, mắt thấy sẽ tung ra công kích đối với hai người, đột nhiên lại hí dài một tiếng, thân thể chia làm hai đoạn, nửa người đứng thẳng và nửa người dưới chạy trốn chia làm hai ngã vào bên trong bụi rậm, ở trên không trung còn xuất hiện một ít tơ màu nhỏ xuống dưới mặt đất.
- Đây là… Thái Quân Dương ngạc nhiên nhìn tơ máu trong không trung.
- Thuật khí bí mật của ta, đừng nói ra. Đường Kiếp khẽ vẫy tay, kim tuyến kia đã trở lại trong tay hắn.
Thời điểm hắn vung đao đã vô thanh vô tức quăng kim tuyến ra ngoài, bởi vì Thuật Vô Quang nên Rết bọ ngựa kia không hề phát giác ra.
- Rất sắc bén, ngươi lấy được ở đâu vậy? Thái Quân Dương giật mình nhìn hắn, ngay cả đau xót trên mông đít cũng bị lãng quên.
Lúc trước Đường Kiếp dùng Kim Đao xuyên qua Rết bọ ngựa còn có thể giải thích là vì hiệu quả của thuật pháp. Kim tuyến này chính là vận dụng cự li, với tu vi hiện tại của Đường Kiếp không thể nào điều khiển được thi pháp, cũng chỉ có thể là tự vũ khí sắc bén, tính chất khác nhau rất lớn.
- Mỗi người đều có bí mật của mình. Đường Kiếp cười đáp.
Thái Quân Dương cười khổ nói: - Không phải lần đầu tiên ta nghe được lời này…
Hai người nói xong đã đi tới phía trước Rết bọ ngựa, Rết bọ ngựa kia vẫn chưa chết hắn, nửa người vẫn còn đang động đậy, nhìn thấy bọn người Đường Kiếp chạy tới đột nhiên vung càng lên đâm thẳng về phía Đường Kiếp.
Đường Kiếp vung tay chống đỡ, đưa chân dẫm dầu Rết bọ ngựa kia, hàm răng của Rết bọ ngựa điên cuồng khép mở nhưng vẫn không thể cắn được Đường Kiếp, thời gian dần qua rốt cục không động đậy nửa, hoàn toàn chết đi.
Bên kia Thái Quân Dương đã lấy được một hạt châu đỏ nho nhỏ bên trong một đoạn khác của Rết bọ ngựa, chính là nội đan của Rết bọ ngựa, nhìn nhìn, tiếc hận nói: - Số lượng lớn tinh hoa đều bị nó tiêu hao hết, chỉ còn có một chút như vậy, không đáng giá…. Thật là lỗ vốn.
Nhìn Cự Lãng kiếm trong tay mình, Thái Quân Dương vô cùng đau đớn nói.
Một trận chiến này, không những không kiếm được chỗ tốt, ngược lại còn khiến vũ khí bị thương không nhẹ.
Ngay cả Đoạn Tràng Đao của Đường Kiếp cũng xuất hiện vài vết lõm nho nhỏ.
Nếu thuật khí bị chút tổn thương, chỉ cần có loại cấm chế khôi phục đều có thể tự động hồi phục.
Bởi vì Cự Lãng kiếm có hình dáng rộng lớn nên thường được dùng làm tấm chắn, bởi vậy cấm chế khôi phục nhất định phải có. Vấn đề là Cự Lãng kiếm bị tổn thương quá mức nghiêm trọng, cho dù muốn khôi phục cũng không phải trong thời gian ngắn là làm được mà phải mất một thời gian dài, trừ phi Thái Quân Dương không tiếc gì để chăm sóc kiếm, nếu không sẽ không có vũ khí để dùng.
- Đây cũng không có cách nào khác. Đường Kiếp cũng thở dài một tiếng, khác với tưởng tượng của rất nhiều người, vuojt cấp khiêu chiến thật ra là một việc tương đương với lỗ vốn.
Đối mặt với đối thủ mạnh mẽ hơn mình, muốn đạt được một ngàn tiền lời, có lẽ cần phải trả tới hai ngàn tiền phí hao tổn.
Lúc trước khi Đường Kiếp đối phó với yêu hổ chính là như thế, hiện tại hai người bọn hắn đối phó với Rết yêu cũng giống như vậy.
Chiến đấu không phải là trò đùa, sinh tử không lưu tình, tiền lời thật sự đều thông qua lấy mạnh hiếp yếu mà đạt được.
Lấy nhược đấu cường, có thể còn sống đã là không tệ, có thể bảo vệ vốn là thắng lợi, có thể kiếm tiền chính là kỳ tích!
Cũng may Cự Lãng kiếm không bị tổn hại hoàn toàn, nghiêm khắc mà nói thì không thể tính là lỗ vốn, chỉ có điều ảnh hưởng sau đó vài ngày sẽ khá lớn.
Đường Kiếp bẻ càng còn lại của rết yêu, hợp với một cái khác ném qua cho Thái Quân Dương: - Cứ dùng tạm cái này trước đi.
Thái Quân Dương vung vùng càng, mặc dù cảm thấy có chút không tự nhiên, nhưng cũng chỉ có thể nhận: - Cái này tốt lắm, ta sẽ từ Cự kiếm hiệp biến thành Song đao khách.
- Còn có cái này. Đường Kiếp đào bốn mắt của Rết bọ ngựa lên.
Bốn mắt này có thể phát ra ánh sáng định thân, dùng trong thời khắc mấu chốt sẽ cho hiệu quả không tệ, chẳng qua là Rết bọ ngựa kia đã mất linh quang, dùng không đúng lúc, nếu không thì hậu quả thật đúng là khó nói.
Đường Kiếp nhìn nhìn bốn con mắt, nói: - Còn sót lại một chút yêu lực, sử dụng trong ba ngày, dùng linh lực kích phát có thể phát huy hiệu quả một lần định thân, uy lực thế nào thì phải tùy thuộc vào đối thủ. Mỗi người một nửa.
Nói xong đã phân cho Thái Quân Dương hai con mắt.
Thái Quân Dương tiếp nhận, thuận tay đưa yêu đan cho Đường Kiếp: - Ta lấy càng, cái này cho người. Cống hiến của ngươi trong trận chiến này rất nhiều, mỗi người một nửa chính là ta được lợi rồi.
Đường Kiếp đang muốn khách khí, chỉ thấy tiểu Hổ đột nhiên xông lại cắn yêu đan nuốt vào.
Đường Kiếp lập tức không nói gì.
Thái Quân Dương bật thốt lên: - Ta nói sao ngươi có thể thu dưỡng con hổ nhỏ này chứ, chiến đấu thì nó không tham gia, đến khi phân chiến lợi phẩm lại rất tích cực nha!
Đường Kiếp buông tay: - Không có biện pháp, ai bảo ta nợ cha hắn chứ.
Lời này của hắn là nói về Vương Phá Quan, nghe vào trong tay Thái Quân Dương chính là giết chết hổ lớn xong hồi báo cho tiểu Hổ, cười ha hả: - Ngươi thật là hào phóng. Cho dù yêu đan này không đáng giá, nhưng bán được mấy trăm cũng không thành vấn đề đấy.
Bên này tiểu Hổ vừa ăn xong yêu đan, đã bắt đầu xông tới hướng Rết bọ ngựa.
Chỉ có điều thanh huyết và thịt của Rết bọ ngựa hơi độc, sau khi tiểu Hổ ngửi vài cái liền bỏ qua không ăn, sau đó vuốt gặm đối với những cái không có độc.
Đường Kiếp nhìn nhìn, đột nhiên nhíu mày: - Quân Dương, ngươi xem ranh con này có phải bộ dạng hơi lớn hay không?
Thái Quân Dương nhìn nhìn, lắc đầu nói: - Ta không cảm thấy thế.
Đường Kiếp biết rằng đây là do Thái Quân Dương chỉ mới gặp tiểu Hổ, nhưng hắn nhớ lại bộ dáng của tiểu Hổ khi mình mới vừa vào cốc, có chút đối lập với hiện tại, cảm giác tiểu Hổ đích thật là có chút tăng trưởng.
Thời gian một ngày rưỡi có thể có biến hóa như vậy, không hề nghi ngờ là việc cắn nuốt máu thịt của yêu thú, có trợ giúp rất nhiều đối với tiểu Hổ.
Bởi vì không thể mang theo các loại vật phẩm lò luyện đan nên rất nhiều nguyên liệu đều bị lãng phí, hiện giờ có tiểu Hổ ở đây có thể tránh khỏi loại tình huống này.
Có lẽ không bao lâu nữa, ranh con này có thể thật sự phát huy tác dụng. Đường Kiếp không khỏi nghĩ đến.
Hắn bên này đang nghĩ ngợi, bên kia Thái Quân Dương đã cầm một bọc nhỏ nói: - Này, lại đây giúp ta một việc.
- Chuyện gì?
- Bôi thuốc. Thái Quân Dương chỉ chỉ cái mông của mình nói.
Hắn không có năng lực khôi phục hơn người giống như Đường Kiếp, thương thế kia nhất định phải sử dụng thuốc mới có thể nhanh chóng hồi phục.
Thế nhưng vừa thấy bộ vị bị thương kia, Đường Kiếp không khỏi hít một ngụm lãnh khí, bản năng nhìn nhìn xung quanh.
- Nhanh lên đi, nghĩ gì thế? Thái Quân Dương hai tay đỡ cây, không nhịn được nói.
Đứa nhỏ thuần khiết sẽ không có nhiều ý tưởng như vậy, Đường Kiếp bất đắc dĩ, chỉ có thể đi qua tiếp nhận gói thuốc.
Chỗ rừng sâu, xa xa truyền đến cuộc đối thoại của hai người:
- Đụng nhẹ, ta nói ngươi đừng dùng sức như vậy.
- Nhịn một chút, lập tức sẽ tốt lên… Ta nói ngươi co rút cái gì chứ, đừng co rút mông lại.
- Vô nghĩa, ta đau mà. Mẹ nó, đều do ngươi, mấy ngày tới ta không thể ngồi được rồi.
- Chuyện đó có liên quan tới ta sao?
- Không phải ngươi nói phải cứng rắng lên sao, cái đó của ta… Ai ôi!!!