Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 219:



Băng bó kỹ miệng vết thương, Thái Quân Dương mới ý thức được cái gì đó, kinh hô:
- Đường Kiếp, mới vừa rồi không phải là chúng ta đã giết chết một yêu thú thượng phẩm sao?

Đường Kiếp kỳ quái nhìn hắn một chút:
- Đúng vậy, sao thế?

- Thương phẩm! Thông Linh thượng phẩm, tương đương với Linh Hải đỉnh cao! Chỉ bằng hai học sinh có tài học hơn một năm như chúng ta mà có thể giết chết nó!
Giọng điệu Thái Quân Dương kích động nói.

Lúc trước khi chiến đấu không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ trải qua xong, Thái Quân Dương mới ý thức được hắn và Đường Kiếp đã sáng tạo ra một kỷ lục.

Yêu thú hung hãn, cùng cấp đụng nhau, có thể chiến thắng đã là khó, vượt cấp khiêu chiến còn khó hơn.

Mình và Đường Kiếp bất quá chỉ là hai người mới với Linh Hồ, có thể đối kháng với yêu thú cùng cấp đã là không tệ, không nghĩ tới hiện tại lại giết chết một yêu thú cao hơn một bậc. Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt Thái Quân Dương nhìn Đường Kiếp càng thêm cổ quái.

Hắn biết rõ thực lực của mình, vì thế mới ý thực được thực lực của Đường Kiếp.

Tuy có chút hậu tri hậu giác nhưng vẫn chưa quá muộn, thời khắc này nhìn Đường Kiếp, ánh mắt có chút không đúng, nghĩ thầm chẳng lẽ người này đã có được thực lực Linh Hải đỉnh cao?

Đường Kiếp lại không cảm giác gì:
- Cuối cùng là gian nan giành thắng lợi. Rết bọ ngựa bốn mắt không thể tính là yêu thú lợi hại trong Vô Hồi Cốc, cho dù thắng cũng không có nghĩa là chúng ta có thể xông pha.

- Cái này cũng đúng.
Thái Quân Dương có chút phẫn nộ:
- Đáng tiếc, nếu ở trong này tiền lời có thể hóa thành thực lực thì tốt rồi.

Hắn thốt ra lời này, trong lòng Đường Kiếp lại khẽ động, dường như có ý nghĩ gì đó chợt lóe lên trong đầu hắn, rồi lại không thể bắt lấy, làm thế nào cũng không thể suy nghĩ ra.

Lúc này thuốc đã phát huy tác dụng, hai người thu thập hành lý rồi tiếp tục đi tới trước.

Dọc theo con đường đi vào nơi lúc trước Rết bọ ngựa xuất hiện, hai người đang muốn đi qua lại nghe tiểu Hổ kêu một tiếng, chạy về hướng đường khác.

Trong lòng Đường Kiếp khẽ động, kêu lên:
- Tiểu Hổ có phát hiện, đi theo ta.

Hai người vội vàng đuổi theo tiểu Hổ, chạy không bao xa liền đến trước một bụi cỏ, chỉ thấy tiểu Hổ đang hưng phấn qua lại dưới một thân cây.

Cây nhỏ kia không có gì lạ, chỉ có điều dưới tàng cây lại có một gốc cây kỳ dị, hoa lá màu tím, lá phân ba cánh hoa, hoa nở sáu đóa, mỗi đóa còn có một quả thực nho nhỏ màu tím.

- Đây là… Linh thực sao?
Thái Quân Dương có chút không dám xác định nhìn, lại nhìn Đường Kiếp. Đường Kiếp nói:
- Đúng, chính là Giáng Châu quả, trách không được Rết bọ ngựa lại xuất hiện ở nơi này, có lẽ là thủ hộ cho Giáng Châu Quả.

- Hóa ra là Giáng Châu Quả, ha ha, cái này không lỗ mà còn lời.
Thái Quân Dương mừng rỡ.

Giáng Châu Quả dùng để tăng huyết khí, luyện chế đan sinh da, lưu thông máu, bạo thể đan và là một trong những dược vật tài liệu chính, còn hiệu quả cụ thể phải tùy thuộc vào số năm.

Gốc cây trước mắt cao chừng ba thước, ánh sáng hơi tóm, ước chừng khoảng ba mươi năm, đoán chừng là sau khi Vô Hồi Cốc phong ấn lần trước mới trưởng thành, còn xa mới đạt được hiệu quả tốt nhất như Giáng Châu Quả ít nhất trăm năm, nhưng cũng là vật liệu khó gặp, khó trách Thái Quân Dương vui vẻ ra mặt.

- Ngươi một nửa, ta một nửa.
Thời khắc này Thái Quân Dương đã bổ nhào qua, hái xuống toàn bộ sáu quả thực, đồng thời còn không quên nói:
- Giáng Châu Quả này đã ba mươi năm, một viên ít nhất có thể bán ba trăm tiền, ba viên chính là chín trăm, cái này gần được một ngàn tiền lời rồi, ha ha… Ô, không đúng, còn phải nộp lên một viên, ôi.

Nói đến đây, Thái Quân Dương thở dài một tiếng:
- Thật muốn lén mang lò luyện đan tiến vào, có thể luyện hóa ngay tại chỗ.

Đường Kiếp cười nói:
- Ngươi nghĩ thật tốt, Vô Hồi Cốc vài chục năm mới mở ra một lần, vật quý hiếm rất nhiều, chỉ bắt học sinh giao ra ba thành đã là may mắn lắm rồi. Ngươi có biết những môn phái nhỏ có một hai chỗ như thế, chưa nói về trân bảo, học sinh vào sanh ra tử thường thường phải giao nộp ra tám phần lợi ích cho môn phái. Tính ra thì Tẩy Nguyệt phái lấy ít đó, thế mà ngươi còn muốn tiêu thụ ngay tại chỗ….

Nói đến đây, đột nhiên trong lòng Đường Kiếp khẽ chấn động.

Linh quang trước kia chợt lóe rồi biến mất lại xuất hiện, rốt cục Đường Kiếp đã ý thức được chính mình suýt nữa đã bỏ qua cái gì.

Tiêu thụ ngay tại chỗ!

Đúng vậy, người khác không thể nhưng hắn có thể

Mặc dù nói đại đa số linh vật liệu đều cần gia công, tốt nhất là dùng để luyện thành đan dược để sau này sử dụng, nhưng mình lại không cần vấn đề này.

Ly Kinh Luyện Thể vốn dùng nguyên liệu ban đầu làm chủ, chưa bao giờ cần cái gọi là thành phẩm, bởi vì bản thân nó chính là trực tiếp lấy lực lượng trong linh vật liệu để chuyển hóa cho mình dùng.

Trước kia Đường Kiếp không ý thức được điểm ấy, cũng không cảm thấy cái này có chỗ tốt, nhưng lúc này hắn lại phát hiện cái này có chỗ tốt đối với mình.

Ý tứ hàm súc trong này là sau khi có thu hoạch, hắn có thể trực tiếp dùng để cường hóa bản thân, không cần phải mang ra ngoài.

Mặc dù nói Ly Kinh Luyện Thể cần nấu nước, lấy thủy làm chất dẫn, nhưng chỉ cần một thùng gỗ mà thôi.

Nơi này khắp nơi đều là cây, tùy tiện chọn một gốc cây lớn một chút, sau khi khoét rỗng sẽ thành thùng gỗ, sau khi đốt lửa là đã có đủ điều kiện, cần gì phải giống như những người khác cần lò luyện đan phụ trợ chứ?

Cứ như vậy, Đường Kiếp cảm thấy không cần phải giao phó ba thành tiền lời cho môn phái.

Cái này còn chưa tính, còn có một chỗ tốt hơn nữa chính là hắn có thể trực tiếp dùng tất cả tiền lời nâng cao chính mình, thật sự chính là dĩ chiến dưỡng chiến (dùng tiền lời để nâng cao võ công của mình)

Bởi vì Vô Hồi Cốc đống kín nên số lượng linh vật liệu tập trung bên trong vượt xa bên ngoài rất nhiều, niên hạn phổ biến cũng không nhỏ hơn ba mươi năm, một khi có thể thu thập số lượng lớn để sử dụng, tuyệt đối có thể khiến thức lực của chính mình bay vọt lên, từ đó tạo nên Lương hình tuần hoàn.

Hiện tại hắn một mình đấu với Thông Linh thượng phẩm vẫn còn tương đối miễn cưỡng, nhưng chỉ cần trải qua một lần tinh luyện cường lực, vậy thì chống đối yêu thú Thông Linh thượng phẩm sẽ thoải mái hơn rất nhiều, cho dù là chống là Khai Trí kỳ cũng nắm chắc hơn vài phần sinh tồn.

Mà sáu quả Giáng Châu quả trước mắt này lại đại bổ huyết khí, là một trong những linh vật liệu luyện thể tốt nhất.

Vừa nghĩ tới đây, Đường Kiếp lại không khắc chế được mà kích động, cưỡng chế hưng phấn trong lòng, hắn nói:
- Quân Dương, ta muốn thương lượng với ngươi chuyện nào, có được không?

- Cái gì?
Thái Quân Dương ngẩn người.

- Ta muốn hết sáu viên Giáng Châu quả này.

- Sao?
Thái Quân Dương ngây người.

Đường Kiếp lấy lân giáp của cá sấu mà trước đây đã giết chết trong túi Giới Tử ra, còn có vật lưu lại của ba học sinh lúc trước:
- Dùng cái này làm trao đổi.

Giáp cá sấu là tài liệu để chế tác đồ phòng ngự, và những thuật khí của ba học sinh kia để lại, hai thứ cộng lại để đổi láy ba viên Giáng Châu Quả tuyệt đối là đủ rồi.

Thái Quân Dương không nghĩ tới Đường Kiếp lại muốn trao đổi, tính đi tính lại thì mình vẫn có lợi, kỳ quái nói:
- Chẳng lẽ Giáng Châu quả này lại có cất giấu ưu đãi gì sao?

Đường Kiếp bị hắn làm nổi đóa:
- Cất giấu ưu đãi con em ngươi á, ta nghĩ muốn bởi vì ta sẽ dung, ngươi cũng biết Giáng Châu quả lợi khí huyết, mà thể chất của ta…

Thái Quân Dương chợt hiểu ra:
- Hóa ra là thế, xem ra ngươi là muốn dùng nó để luyện đan, nếu như thế thì đổi đi.

Đổi xong Giáng Châu quả, Đường Kiếp và Thái Quân Dương lại tiếp tục đi.

Có kế hoạch nên lực chú ý của Đường Kiếp không còn trên người yêu thú, mà chủ yếu là tập trung ở thực vật có linh tính này, dù sao thì Ly Kinh Luyện Thể hấp thu tài liệu phần lớn là linh thú, yêu thú lại rất ít.

Ngẫu nhiên đụng tới một ít yêu thú cấp thấp, có thu hoạch gì Đường Kiếp cũng dùng để trao đổi tài liệu với Thái Quân Dương.

Cứ như vậy một đường đi tới, bọn họ rốt cục thấy được mảnh vách đá giống như lời nói trước kia của Đường Kiếp, không nhìn phía trước mà nhìn tới Lôi Điểu đang bay múa trên khoảng không phía xa xa.

Lôi Điểu này mang ánh sáng màu vàng óng ánh, đỉnh đầu có ba cái quan linh màu lam, cánh chim dài gần bốn mết, mỗi một lần đập vào nhau đều tạo nên hào quang lôi điện ở bên trong.

Mỗi một Lôi Điểu đều có tổ của riêng mình, tổ chim được thiết kế cực kỳ tinh xảo, dùng gỗ nhỏ, bùn đất và nước bọt dán lại làm thành, giống như tổ yến. ở trên tổ chom thậm chí còn có một ít cây gỗ khô và lá rụng để dựng xa nhà, có thể che được gió mưa.

Chúng nó thường lên lên xuống xuống ở trên vách núi, ra vào bên trong tổ thường phát ra tiếng kêu dễ nghe. Ngẫu nhiên bị cái gì kinh động đến sẽ phần phật thành đàn bay lên, mặc dù số lượng chỉ hơn một trăm, nhưng thân thể to lớn nên rất đồ sộ, giãn ra che mây lấp mặt trời, hình thành một mảng âm ảnh trên mặt đất.

Không cần hỏi cũng biết nơi này chính là Lôi Điểu Nhai.

Mỗi một Lôi Điểu đều có thực lực Thông Linh hạ phẩm, có một ít tấn thăng đến trung phẩm, Lôi Điểu Vương lại là Thông Linh thượng phẩm. Bởi vì số lượng đông đúc, cho dù là yêu thú Khai Trí kỳ cũng không dám dễ dàng trêu chọc, bởi vậy Lôi Điểu Nhai cũng là một trong những nơi hung hiểm nhất của Vô Hồi Cốc.

Trên thực tế, bản đồ của Vô Hồi Cốc lấy thực lực của yêu thú làm tiêu chuẩn, từng dấu hiệu cho mỗi địa điểm đều hiển thị cho một chủng hoặc một đàn hùng mạnh nào đó.

Lôi Điểu là một loại có tính tình khá hung bao trong yêu thú, lực tấn công rất mạnh, hơn nữa còn là ác điểu, tốc độ bay nhanh nên đám học sinh cũng không dám trêu chọc.

Thời khắc này nhìn thấy đàn Lôi Điểu phía xa, hai người liền dừng bước lại. Thái Quân Dương nói:
- Quả nhiên là Lôi Điểu Nhai…. Cuối cùng đã biết chúng ta bây giờ đang ở chỗ nào.

- Đã biết đang ở đâu cũng sẽ biết nên đi tới chỗ nào, kế tiếp ngươi chắc là muốn đi đến hang Hàn Băng phải không?
Đường Kiếp hỏi.

- Đương nhiên, Băng Diệm Hồng Liên ở trong đó, không đi đến đó thì đi đâu?
Thái Quân Dương kỳ quái nhìn Đường Kiếp:
- Đừng nói với ta là ngươi không muốn đi nha?

- Ta phải đi tới Cự Thạch Nham, thiếu gia nhà ta đang ở đó.
Đường Kiếp trả lời, nửa giờ trước Vệ Thiên Xung đã xác định được vị trí của mình, ngay tại Cự Thạch Nham ở phía bắc Vô Hồi Cốc.

Về phần Băng Diệm Hồng Liên hắn lại không vội vàng.

Muốn tới hang Hàn Băng trước tiên phải xuyên qua Vạn Hoa lâm. Vạn Hoa lâm chính là một trong những hiểm địa của Vô Hồi Cốc, cho dù là vất vả vượt qua được, chờ đến khi tới được hang Hàn Băng còn có Băng Sương Tinh Linh Khai Trí kỳ trông coi tinh vậy, đây chính là lão yêu quái sống qua nhiều lần mở cốc, coi như là boss lớn nhất trong Vô Hồi Cốc rồi.

Chỉ có quá cửa ải này mới có thể lấy được Băng Diệm Hồng Liên, cho nên trong khoảng thời gian ngắn hắn căn bản không lo lắng vấn đề của Băng Diệm Hồng Liên.

- Vậy thì phải tách ra rồi.
Thái Quân Dương thổn thức một tiếng, hắn không hỏi Đường Kiếp vì sao biết được, bởi vì hắn thật sự đã chịu đủ thuyết pháp mỗi người đều có bí mật rồi.

- Thế nhưng tạm thời ta không muốn đến nơi đó…. Quân Dương, ta có chuyện muốn nhờ người hỗ trợ.
Nhìn Lôi Điểu phía xa, Đường Kiếp từ từ nói.

- Chuyện gì?

- Đi tới Cự Thạch Nham giúp ta bảo vệ Vệ thiếu gia.

- Vệ Thiên Xung sao?

- Đúng. Ta còn một số việc phải làm ở chỗ này, tạm thời không thể rời khỏi, ta muốn ủy thác ngươi đi bảo hộ hắn.

- Ngươi có thể có chuyện gì?
Thái Quân Dương khó hiểu.

Theo ánh mắt của Đường Kiếp nhìn đến Lôi Điểu Nhai, trong lòng Thái Quân Dương run lên, hắn ý thức được cái gì đó, run giọng nói:
- Không phải ngươi muốn đối phó với Lôi Điểu chứ? Đường Kiếp, ngươi đừng nổi điên, Lôi Điểu nhiều lắm, công kích hung mãnh, cho dù là Thoát Phàm Cảnh cũng không dám khiêu chiến, tính uy hiếp của một đoàn Lôi Điểu như vậy còn lớn hơn so với một yêu thú Khai Trí đó.

Đường Kiếp cười cười:
- Ta biết mình đang làm cái gì, chính là bởi vậy nên sợ là không có thời gian đi giúp thiếu gia, cho nên muốn xin ngươi hỗ trợ.

- Không được!
Thái Quân Dương lập tức cự tuyệt:
- Đường Kiếp, ta xem ngươi là hảo huynh đệ nên lần trước ta mới giúp ngươi, không đi Thưởng Nhân Đầu. Nhưng cơ hội chân truyền lần này ta không có ý định bỏ qua, ngươi muốn giúp Vệ Thiên Xung lấy được chân truyền, một người chuẩn bị không đủ. Đừng cho là ta không biết ngươi tính toán cái gì, ngươi muốn bắt hết những người chuẩn bị tuyển chọn lại. Ta và ngươi đã định trước là đối thủ cạnh tranh, cho dù là bằng hữu hỗ trợ cũng phải xem là chuyện gì. Lần trước ta bỏ qua cho ngươi, đã hết lòng trợ giúp, lúc này lại muốn đi bảo hộ Vệ Thiên Xung, ngươi không biết là ngươi hơi ép buộc sao?

- Ba mươi lôi linh hạ phẩm, đó là thù lao của ta trả cho ngươi.

- Cái… cái gì?
Thái Quân Dương như là bị sét đánh, không thể tin nhìn Đường Kiếp.

Lôi linh chính là ba cái quan linh màu lam trên đầu Lôi Điểu kia, đây là nơi có lực lượng tinh hoa của Lôi Điểu, có thể nói tám phần giá trị đều ở trên ba cái quan linh kia, còn dư lại một ít tài trí ở máu thịt và bộ phận, đương nhiên không bao gồm yêu đan do Lôi Điểu tạo ra.

Phạm vi sử dụng của lôi linh rất rộng, có thể sử dụng cho chế tác thuật khí thuộc tính lôi điện, cũng có thể dùng phụ trợ tu luyện pháp thuật thuộc tính lôi.

Một lôi linh Lôi Điểu hạ phẩm ước chừng có giá trị một trăm linh tiền, trung phẩm giá trị ba trăm linh tiền, thượng phẩm giá trị 600 linh tiền.

Ba mươi lôi linh hạ phẩm chính là ba ngàn linh tiền.

Đối với học sinh mà nói, ra tay như vậy không thể bảo là không hào phóng.

Đồng thời điều này cũng biểu hiện cho việc Đường Kiếp thật sự tính toán muốn động thủ với mấu Lôi Điểu này, nếu không sẽ không thể hứa hẹn ra chuyện ba mươi lôi linh như vậy.

Lời này thật khiến Thái Quân Dương chấn động không nhẹ:
- Con mẹ nhà ngươi điên rồi, Lôi Điểu đó không phải thứ ngươi có thể trêu chọc được, cho dù là mười người cộng lại cũng không phải là đối thủ của chúng!

- Ta tự có biện pháp giải quyết vấn đề, ngươi chỉ cần nói có đồng ý hay không là được rồi.

- Ta không đồng ý!
Thái Quân Dương hô.

- Bốn mươi cái.

- Đường Kiếp, ngươi dừng lại đi, ngươi không thể nào thành công.

- Không thành công sẽ đưa tui Giới Tử, Đoạn Tràng Đao cho ngươi, tóm lại chỉ cần ta không chết, ngươi không cần lo lắng ta quịt nợ.

- Vậy ta cũng không đồng ý, ta đã quyết muốn chân truyền rồi.

- Ngươi bất quá chỉ có một phần ngàn cơ hội có được chân truyền mà thôi.

- Vậy cũng phải thử một lần!

- Năm mươi cái.

- Ngươi…

- Tám mươi cái.

Thái Quân Dương kinh hãi nhìn Đường Kiếp, hắn quả thật không tin được lỗ tai của mình:
- Ngươi điên rồi sao? Ngươi định một lưới bắt hết toàn bộ đàn Lôi Điểu sao?

- Một trăm cái.
Đường Kiếp lạnh lùng phun ra mấy chữ này
- Vì là ngươi nên ta mới cho ra cái giá này, đổi lại một người khác căn bản không có giá trị để được cái giá này. Đây là mời ngươi hỗ trợ, cũng là ta hồi báo với lần trước ngươi giúp ta! Quý trọng cơ hội đi huynh đệ. Ngươi thay ta bảo vệ Vệ Thiên Xung, chỉ cần hắn không chết là ngươi có thể có được thù lao tương được với mười ngàn linh tiền, hơn nữa ngươi vẫn có thể giữ lại quyền lực cướp đoạt Băng Diệm Hồng Liên. Ngươi nên biết, không có ta ở bên cạnh hắn, hắn không thể trở thành uy hiếp của ngươi, ngược lại còn trở thành giúp đỡ cho ngươi.

Thái Quân Dương ngây ngốc nhìn Đường Kiếp, một hồi lâu hắn mói nói:
- Ngươi biết ngươi đang làm gì đúng không?

- Đương nhiên.

- Được rồi, ta đồng ý!
Thái Quân Dương cắn răng một cái, rốt cục đáp ứng.

Mười ngàn linh tiền, có lẽ giá trị của nó còn kém so với chân truyền, cũng tuyệt đối vượt xa giá trị một phần ngàn chân truyền, cho dù Thái Quân Dương có khát vọng chân truyền như thế nào cũng bị bàn tay to của Đường Kiếp đánh bại.

Như vậy cũng tốt, mười ngàn đồng tiền và một tấm xổ số rất khác nhau, là người thì ai cũng biết cái nào có giá trị hơn.

Thời khắc này nhìn Đường Kiếp, Thái Quân Dương thở dài nói:
- Nếu ngươi thật sự có thể làm được…. ta chỉ có thể nói, Vệ gia tuyển ngươi làm người hầu học thật đúng là tìm đúng người.

Đường Kiếp khẽ mỉm cười:
- Có thể làm cho nhà đầu tư mua bán kiếm tiền mới là mua bán tốt….. Từ đó mới có khả năng hấp dẫn thêm nhiều nhà đầu tư nữa.

Những lời này Thái Quân Dương có làm sao cũng không thể hiểu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com