Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 222: Đại Ma La Thiên Vương Chú.



Yêu lực của Bảo nhi thức tỉnh bỗng nhiên khiến Đường Kiếp lâm vào hoàn cảnh xấu hổ.

Nếu như tiểu Hổ vẫn chưa bị bại lộ, Đường Kiếp còn có thể che giấu nó.

Nhưng trong khoảng thời gian này Bảo nhi kỳ thật đã xuất hiện trước mặt không ít người.

Thái Quân Dương chính là người đầu tiên biết đến sự tồn tại của Bảo nhi, mà ở những ngày này Đường Kiếp cũng gặp một ít học sinh khác, trong bọn họ cũng có người đã từng nhìn thấy Bảo nhi.

Đã sớm tính để Bảo nhi xuất hiện trước mặt mọi người nên Đường Kiếp vẫn không cố ý che giấu, ngược lại còn có tình khiến người ta biết Bảo nhi là do hắn đoạt được từ trong cốc này.

Nhưng thiên phú pháp thuật của Bảo nhi làm cho tất cả mọi điều nói dối lập tức trở nên không có chỗ nào che giấu, khiến cho tình thế cũng dần trở nên phiền toái.

Hơn nữa hiện tại huyết mạch của Bảo nhi chưa tỉnh, trí tuệ chưa khai mở, rất nhiều chuyện tình nói với nó đều nói không thông, nếu muốn khiến nó che giấu năng lực là rất khó —— chỉ một miếng thịt đã có thể khiến nó liều mạng rồi.

Mang một bộ dáng như vậy trở về Tẩy Nguyệt phái, nó bị phát hiện gần như chỉ là trong thời gian ngắn hay dài mà thôi.

Mà cho dù ở lại trong cốc, với thực lực bây giờ của nó, hơn phân nữa cũng là lăn lộn ngoài đời không nổi, có lẽ cũng sẽ chết trong cốc.

Hơn nữa Vương Phá Quan để hắn mang tiểu Hổ đi, cũng không phải là khiến con mình phải ở trong lao ngục.

Rốt cục nên xử lý như thế nào đây?

Đường Kiếp đang khổ sở nghĩ ra cách giải quyết.

Tiểu tử kia thế nhưng lại không biết buồn phiền của Đường Kiếp, vẫn đang hưng phấn ăn thịt Lôi Điểu.

Nhìn nó sung sướng ăn, Đường Kiếp lẩm bẩm nói:
- Ba thiên phú pháp thuật, chỉ sợ sẽ khiến cho Tẩy Nguyệt phái hoài nghi, cần phải khiến nó không thể biểu hiện ra, trừ phi… trừ phi pháp thuật kia xuất hiện biến hóa. Những thứ bẩm sinh có sẵn không thể nào thay đổi, cũng chỉ có thể dần dần vặn vẹo lại mà thôi… Đúng rồi, có lẽ còn có cơ hội.

Ánh mắt của Đường Kiếp phát sáng lên/

Nhưng yêu thú và sinh vật bất đồng, sinh vật mà vô trí thì không thể học tập pháp thuật, chỉ có thể thông qua việc đi săn để hấp thu yêu lực, đạt được pháp thuật.

Nhưng điều này cũng khiến quá trình học tập của chúng nó trở nên vô cùng đơn giản.

Săn bắt, vồ, nếm thử được lặp đi lặp lại đã dần dần quen thuộc.

Trước khi tiến vào biến hóa, tất cả các yêu thú gần như đều là thông qua phương thức này để làm cho chính mình trở nên lớn mạnh.

Sở dĩ tiểu tử kia có thể nhanh chóng thức tỉnh yêu lực như vậy cũng là bởi vì mấy ngày nay nó nuốt chửng máu thịt của rất nhiều yêu thú.

Nhưng máu thịt nó cắn nuốt không đồng đều, bởi vậy cũng chỉ tăng cường yêu lực mà không có được pháp thuật.

Nhưng nếu như nó cắn nuốt máu thịt tinh hoa của cùng một loại yêu thú trong thời gian dài liền có thể hấp thu lực lượng từ trong loại yêu thú này, hoặc là đạt được pháp thuật mới, hoặc là pháp thuật sẽ xuất hiện biến dị.

Cái này giống với việc tẩy luyện của Đường Kiếp, đều là chuyện có cùng tính chất.

Mà lúc này lại vừa lúc có một cơ hội như vậy…

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Đường Kiếp lại lần nữa nhìn thẳng về Lôi Điểu Nhai phía xa.

Nếu như nói ban đầu hắn chỉ là muốn thử có thể thu gặt được mảnh đất này hay không, thành bại đều không quan trọng, nhưng hiện tại hắn đã không có đường lui, nhất định phải hoàn thành lần chiến đấu này.

- Mẹ nó…
Thời khắc này Đường Kiếp ác độc nói:
- Lão tử vì ngươi đi săn, vật nhỏ nhà ngươi nên biết tranh thủ một chút cho ta, nếu không từ Phong Hổ biến thành Phong Lôi Hổ thì sau này lão tử sẽ không hầu hạ ngươi nữa đâu.

Vật nhỏ nức nở một tiếng, cũng không biết là có nghe rõ hay là nghe không hiểu Đường Kiếp nói gì.

Kết quả là, công thủ chiến nhiều ngày ở Lôi Điểu Nhai lại một lần nữa được triển khai.

Và khác với ngay xưa chính là, Đường Kiếp xâm lược trở nên càng thêm hung ác, càng thêm lớn mật, cũng càng thêm bừa bãi.

Trước kia hành động của hắn ngẫu nhiên còn có lúc nghỉ ngơi, có khi sẽ quét sạch một chút ở xung quanh, pha chế thuốc thân tâm, thay đổi khẩu vị, nhưng hiện giờ toàn bộ mười hai canh giờ một ngày đều không ngủ không nghỉ không biết mệt mỏi mà quấy rầy, săn trộm, trêu đùa đàn Lôi Điểu.

Bức tiệc Lôi Điểu này là một bữa tiệc lớn, hắn giống như ăn nhiều thành nghiện, không hề hứng thú với những thứ khác.

Trong vòng một ngày hắn ít nhất phải tấn công đàn Lôi Điểu bảy tám lần, càng về sau lại càng thêm điên cuồng, gần như là mỗi canh giờ đều sẽ chiến đấu một lần.

Đúng vậy, chiến đấu!

Bây giờ Đường Kiếp không liều mạng chạy trốn nữa, mà là trong lúc chạy trốn lại phản kích, tìm kiếm hết tất cả mọi cơ hội săn bắt Lôi Điểu, cũng đưa những Lôi Điểu bị giết chết này cho tiểu Hổ.

Loại hành động điên cuồng này khiến cho số lượng Lôi Điểu giảm xuống kịch liệt.

Ngày thứ mười sáu tiến vào Vô Hồi Cốc, Đường Kiếp xuất kích bảy lần, chém chết sáu con Lôi Điểu.

Ngày thứ mười bảy xuất kích tám lần, chém chết tám con Lôi Điểu.

Ngày thứ mười tám xuất kích chín lần, chém chết mười một con Lôi Điểu, thu được một viên yêu đan.

Ngày thứ mười chín xuất kích mười một lần, chém chết mười sau Lôi Điểu.

Gần như mỗi một ngày, số lần xuất kích và số lượng Lôi Điểu bị chém chết của Đường Kiếp đều gia tăng cực nhanh, chỉ trong khoảng thời gian này, số lượng Lôi Điểu đã bị hắn tiêu diệt một phần ba.

Theo thực lực đối lập dần dần thay đổi, kháng tính của Đường Kiếp lại tăng thêm một bước, tốc độ giết chóc lại tăng lên rất nhanh.

Ngày thứ hai mươi, Đường Kiếp xuất kích mười ba lần, một mạch chém chết hai mươi bốn Lôi Điểu.

Đàn Lôi Điểu từng hùng bá ở phía Tây Vô Hồi Cốc rốt cục không còn kiêu ngạo nữa, đối mặt với kẻ thù Đường Kiếp đánh không chết này, chúng nó trở nên sợ hãi, lùi bước, thậm chí còn co đầu rút cổ không ra.

Nhưng kết quả của việc co đầu rút cổ chính là cho Đường Kiếp càng có thêm nhiều cơ hội cướp lấy Lôi Linh Thảo, số lần tẩy luyện càng nhiều thêm, cùng với chủ động tiến công càng thêm điên cuồng.

Cho tới bây giờ Đường Kiếp đã không đếm được mình đã dùng Lôi Linh Thảo tẩy luyện cơ thể bao nhiêu lần, nắm dược liệu màu xanh bị ném vào trong nước hóa thành nước thuốc, từng giọt chảy tí tách tiến vào trong cơ thể Đường Kiếp, ở trong sự bốc hơi mù mịt không ngừng khiến kháng lực của Đường Kiếp tăng lên.

Lôi Điểu Vương Thông Linh thượng phẩm, một lôi điện đánh lên trên người Đường Kiếp nhiều nhất chỉ đều lại một ít vết cháy mà thôi, không thể khiến hắn bị trọng thương, về phần làm tê liệt Đường Kiếp lại càng không thể làm được.

Điều duy nhất còn có thể uy hiếp được Đường Kiếp chính là vô số Lôi Điểu liên kết lại tập kích, nhưng lần tập kích này khi đứng phía trước Tử Điện Túng Thân Pháp ngày càng thuần thục của Đường Kiếp, dần dần trở nên vô lực —— trong khoảng thời gian này Đường Kiếp tăng trưởng nhanh nhất ngoại trừ thể chất chống đỡ lôi điện ra, chính là việc sử dụng Tử Điện Túng Thân Pháp chạy trối chết.

Hơn mười ngày làm đi làm lại khiến cho Tử Điện Túng Thân Pháp của Đường Kiếp thành công đột phá, chân chính bắt đầu nó tới môn hạm, lúc này đặc điểm hùng mạnh thât sự của pháp thuật Thần Tiêu Kiếm Điển mới hiển hiện ra.

Mấy chục Lôi Điểu đã cấp cho vật nhỏ lượng thịt rất đầy đủ, thế nên mỗi ngày vật nhỏ này đều bị số lượng lớn thịt nhét đầy người, càng về sau lại càng không ăn được, Đường Kiếp gần như là ép buộc nó ăn, lúc này vật nhỏ lại cảm nhận được ăn thịt cũng là một loại thống khổ.

Thế nhưng tiểu Hổ cũng không hề biểu hiện ra bất kỳ điềm báo biến dị nào, thậm chí ngay cả viên yêu đan kia Đường Kiếp cũng đưa cho tiểu Hổ, kết quả cũng chỉ là khiến cho hình thể của nó trở nên lớn hơn, lực lượng càng mạnh hơn mà thôi.

Đương nhiên điều này cũng có thể là do trong khoảng thời gian này Lôi Điểu mà Đường Kiếp chém chết đều là hạ phẩm.

Ngày thứ hai mươi mốt.

Đường Kiếp lại lần nữa xuất hiện ở Lôi Điểu Nhai.

Lôi Linh Thảo dưới vách dĩ nhiên đã bị lấy đi hết, mục tiêu của Đường Kiếp rốt cục chuyển hướng lên đỉnh Lôi Điểu Nhai.

Đứng ở dưới vách núi, hắn giơ tay hướng lên đỉnh núi, chỉ về trời cao.

Mấy chục Lôi Điểu đang do dự xoay quanh trên bầu trời, Lôi Điểu Vương cầm đầu tức giận phát ra tiếng hí.

Nó hiểu được ý đồ của nhân loại này, hắn muốn chém tận giết tuyệt bọn chúng.

Đàn chim kêu lên, xoay quanh ở trên không trung, nhảy loạn muốn né tránh nhân loại khủng bố này.

Đường Kiếp thế nhưng chỉ cười cười, đầu ngón tay điểm nhẹ, chỉ về hướng tổ chim ở trên vách đá kia.

Một ít chim non vừa mới sinh đang ở trong tổ kêu gào đòi ăn, chúng nó duỗi dài cổ kêu to, liên giống như dây thường vô hình trói cánh của mỗi Lôi Điểu lại.

Ngay sau đó Đường Kiếp thu tay lại.

Trước người xuất hiện thác bản ảnh tương Thần Tiêu Kiếm Điển.

Hai tay trái phải khép mở, ngón giữa dựng thẳng, nắn động pháp quyết, Đường Kiếp thấp giọng tụng niệm:
- Ta thi vô lượng pháp, thân hợp thiên địa tâm, lớn ma la tự tại tâm niệm Vô Cừu, là vì Đại Ma La Thiên Vương Chú…

Đại Ma La Thiên Vương Chú!

Đây chính là một loại pháp thuật có uy lực siêu cường được ghi chép trong Thần Tiêu Kiếm Điển, là một loại thuật pháp hùng mạnh đến từ phật môn, giống với Thiên Lôi Phần Quang Kiếm của Lâm Lãng, đều là thuật hiện thân.

Nhưng điều khác nhau chính là, uy lực của Đại Ma La Thiên Vương Chú càng mạnh thì linh khí tiêu hao cũng nhiều hơn, với linh khí bậc Linh Hồ như Đường Kiếp cũng chỉ có thể gắng gượng sử dụng một lần.

Thuật pháp này sử dụng rất khí, đều do đàn Lôi Điểu mấy ngày này bị Đường Kiếp đánh cho sợ không dám ló đầu ra, mới cho Đường Kiếp có cơ hội chậm rãi thi pháp.

Vì thế theo chú ngữ được tụng niệm, trên Lôi Điểu Nhai dần dần nổi lên phong vân.

Một hình ảnh giống người vô cùng lớn xuất hiện trên không trung, hiện ra mặt mũi của Đường Kiếp, xuất hiện trang nghiêm như thiên thần lâm thế, chính là do thuật pháp Đại Ma La Thiên Vương Chú ngưng tụ thành ảo giác Thiên Vương.

Chú pháp này là do lần đầu tiên hắn vận dụng nên độ cao chỉ có trăm mét, ảo giác Thiên Vương tu luyện tới đỉnh cao nghe nói có thể đạt tới vạn trượng, một kích xuất ra đều khiến mọi vật thành bột mịn. Dù vậy cái này dùng để đối phó đàn Lôi Điểu này cũng đủ rồi.

Hư không phía trên chậm rãi vươn ra một bàn tay to, chụp về phía đàn Lôi Điểu.

Đàn chim hoảng hốt, đồng thời bay về bốn phương tám hướng, còn Lôi Điểu Vương lại bay xuống về phía Đường Kiếp.

Nhưng Đường Kiếp chỉ hừ một tiếng, tay trái cầm ấn duy trì Thiên Vương pháp vận chuyển, tay phải vung mạnh lên, bàn tay khổng lồ trên không trung chợt thay đổi hướng quét ngang xuống đất, giống như dùng vỉ đập ruồi đánh ruồi bò, nhanh chóng đảo qua không ít Lôi Điểu, khiến những dân xương của những yêu thú Thông Linh này đều bị nứt ra.

Tay phải của Đường Kiếp lại nhấn xuống một cái, bàn tay khổng lồ đập xuống, lúc này đang đánh tới hướng tổ chim trên đỉnh núi.

Đàn Lôi Điểu kia bất chấp mọi công kích của Đường Kiếp, xoay người bay về hướng bàn tay khổng lồ, lăng không vọt tới bàn tay khổng lồ trên không trung, đồng thời phát ra tiếng hí dài, một đạo lôi điện tráng kiện từ trên trời giáng xuống bổ vào trên ảo ảnh kia.

Ảo ảnh trên không trung dường như lóe lên một cái, nhưng lại dần dần chống đỡ không nổi mà bắt đầu sụp đổ.

Đây là do linh khí của Đường Kiếp không đủ để duy trì thuật pháp biểu hiện cường đại như thế, Đường Kiếp cũng không thể chống đỡ nổi, chỉ có điều lại bắn ra một đạo phong sắc bén.

Nguyên Khí Châm!

Một thuật pháp vô cùng đơn giản, thông qua Đại Ma La Thiên Vương Chú phóng xuất ra, lại biến thành sấm sét đâm rách trời cao.

Chỉ thấy một đạo hoa quang hiện lên, hơn mấy chục Lôi Điểu đều bị Nguyên Khí Châm này xuyên qua, mà ngay cả cánh sắt của Lôi Điểu Vương cũng bị xuyên thủng một lỗ.

Cùng lúc đó, ảnh Thiên Vương trên bầu trời giống như bị tiêu tan, sụp đổ hóa thành vô hình.

- Hí!
Lôi Điểu Vương tức giận hí dài một tiếng, đánh về hướng Đường Kiếp.

Cho dù nó chưa Khai Trí, nhưng cũng biết tu giả trước mặt sử dụng pháp thuật có uy lực cường đại như thế sẽ tiêu hao rất nhiều sức lực, trong khoảng thời gian ngắn sẽ rất khó mà chạy, nên dùng toàn lực đuổi tới.

Thời khắc này tất cả Lôi Điểu may mắn còn tồn tại đều lao về hướng Đường Kiếp, trên bầu trời lại một lần nữa lóe ra vô số dòng điện mang.

Đường Kiếp đích xác đã không còn linh khí.

Tuy nhiên cái này thì có quan hệ gì chứ?

Thực lực chân chính của hắn vốn cũng không nhờ vào thuật pháp, nếu không xét về việc khí lực hắn dũng mãnh, thì thực lực của hắn nhiều nhất cũng là tiêu chuẩn của học sinh Tam Niên Kỳ, nhưng kết hợp với thể chất hùng mạnh của hắn lại giống như có thể quét ngang đại bộ phận học sinh phía dưới Linh Đài.

Thời khắc này nhìn đàn Lôi Điểu đang từ phía không trung đánh tới, Đường Kiếp đầu tiên là ăn một viên Hồi Linh Đan, sau đó mới chậm rãi rút ra Đoạn Tràng Đao.

Oanh tạc qua đi, đó là dao sắc giao tiếp, ánh đao léo lên, huyết ảnh xuất hiện, một hồi chém giết thảm thiết bắt đầu!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com