Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 221: Lôi Điểu Nhai công thủ chiến.



Buổi tối sau ngày Thái Quân Dương rời khỏi, Đường Kiếp lại nhận được tin tức của Y Y.

Vệ Thiên Xung và Thái Quân Dương đã chạm mặt.

Có Thái Quân Dương bảo hộ, hơn nữa bây giờ Vệ Thiên Xung cũng không giống như ngày xưa, liên thủ lại tính an toàn cũng sẽ nâng cao lên rất nhiều, hiện tại bọn hắn chính là đi tìm đám người Thị Mộng và Liễu Hồng Yên.

Biết được tin tức này, Đường Kiếp rốt cục đã có thể yên tâm đối phó với đàn Lôi Điểu.

Bắt đầu từ hôm nay Đường Kiếp bắt đầu lên kế hoạch trộm cây cỏ điên cuồng của hắn.

Bởi vì Lôi Điểu là sinh vật ban ngày nên Đường Kiếp chủ yếu là trộm cây cỏ vào ban đêm, mỗi khi đêm đến Đường Kiếp sẽ tìm kiếm và trắng trợn hái.

Bởi vì có chuột báo động nên mỗi lần Đường Kiếp hành động đều bị phát hiện, nhưng Đường Kiếp không hề quan tâm. Với hắn mà nói chỉ cần mình làm trước khi Lôi Điểu xuất kích là có thể cướp được thêm nhiều cây cỏ nữa.

Và khác với lần đầu tiên chính là, Đường Kiếp không hề bày bố Huyễn trận ở khu vực có Lôi Linh Thảo, mà là trực tiếp bày Huyễn trận trên đường chạy trốn, cũng nhờ cả Kinh Môn Kỳ phụ trợ. Tuy rằng Lôi Điểu có thể phá ảo trận, nhưng mỗi một lần phá trận đều mất một khoảng thời gian, cũng giúp cho Đường Kiếp có thêm nhiều cơ hội để chạy trốn.

Mỗi một đêm hắn gần như đều phải xuất kích năm ba lần.

Có đôi khi lại khá may mắn, sau khi thu thập được một đống lớn mới bị chuột báo động phát hiện, có khi lại khá xui xẻo, chỉ vừa bước đi bước đầu tiên đã đến trúng phạm vi thủ hộ của chuột báo động.

Sau đó chính là điên cuồng chạy trốn và truy đuổi.

Vòng tuần hoàn này cứ lặp đi lặp lại.

Liên tiếp không ngừng mấy lần, nhóm Lôi Điểu liền ý thức được mình đụng phải một đối thủ phiền toái.

Đến ngày thứ tư Đường Kiếp trộm cây cỏ, bọn chúng bắt đầu sử dụng số lượng lớn chuột báo động bố trí ở bên ngoài, để ngừa Đường Kiếp lại tới gần.

Một đêm này tiếng cảnh báo liên tiếp, điện sáng lóng lánh, khắp nơi đều có sấm sét, Đường Kiếp không có bao nhiêu thu hoạch.

Thế nhưng đêm hôm sau, Đường Kiếp liền bắt thêm một ít mèo đi đêm tới.

Mèo đi đêm chính là thiên địch của chuột báo động, cũng là một trong số ít những vật mà chuột báo động không thể cảm giác được sự tồn tại, kết quả chính là những chuột báo động này liền gặp nguy hiểm, có một ít tên xui xẻo thì bị mèo đi đêm ăn luôn, Đường Kiếp sẽ thừa dịp khe hở này để đi vào ăn trộm và tiếp tục chạy trốn.

Đàn Lôi Điểu không thể không điều chỉnh là chiến thuật, phái ra một ít Lôi Điểu thủ vệ ở phía dưới.

Đối diện với những Lôi Điểu thủ vệ ở phía dưới thấp này, cách làm của Đường Kiếp lại càng thêm đơn giản.

Hắn dùng thuật thế thân làm ra một mục tiêu giả, chỉ số thông mình của Lôi Điểu thấp liền bị thế thân hấp dẫn mà đuổi theo ra, khiến Đường Kiếp nhân cơ hội cướp đoạt, một đêm này chính là một đêm hắn thu hoạch nhiều nhất.

Đêm ngày thứ tám, Lôi Điểu Vương tự mình xuất hiện đuổi giết Đường Kiếp.

Một đêm này trở thành một đêm nguy hiểm nhất của Đường Kiếp.

Lôi Điểu Vương là Thông Linh thượng phẩm, thực lực rất cường đại, mười hai Lôi Điểu hùng hổ tiến tới. Chúng nó không hề bị thế thân mê hoặc, liền truy đuổi thẳng băn thể, Huyền Băng tráo căn bản không ngăn cản được công kích quá mức cường đại của Lôi Điểu Vương, chưa đến nửa đường liền bị dập nát. Nếu như không phải Đường Kiếp đã sớm trải qua luyện hóa, kháng tính đối với lôi điện cũng tăng cường lên rất nhiều, cơ bản sẽ không bị điện lưu này làm tê liệt thì đêm nay Đường Kiếp đã chết rồi.

Dù vậy Đường Kiếp cũng bị lôi điện đánh khiến toàn thân trọng thương.

Nhưng chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một đêm, Đường Kiếp lại lần nữa trở nên sinh long hoạt hổ.

Hắn càng lúc càng thêm cẩn thận, đồng thời cũng càng thêm điên cuồng cướp lấy Lôi Linh Thảo.

Đây là một trận đấu chiến thuật và pháp thuật, là công phòng chiến của tu giả và yêu thú Lôi Điểu Nhai.

Tấn công chỉ có một mình, nhưng lại dựa vào tính dẻo dai, linh hoạt và tinh thần vĩnh viễn không buông bỏ, quấn quít nắm chặt lấy của mình nên dần dần đã nắm giữ thế chủ động.

Vốn Đường Kiếp còn phòng bị Lôi Điểu sẽ bố trí trận phục binh, sẽ tạo thành thế đánh gọng kìm đối với mình, nhưng sự thật lại chứng mình trí tuệ bây giờ của Lôi Điểu, không phân chia lực lượng đã là cực hạn rồi.

Vì thế bọn chúng chỉ có thể nhìn phạm vi của Lôi Linh Thảo giảm bớt từng mảnh một, bắt đầu trở nên lo lắng nhưng lại không tìm ra được một biện pháp nào.

Đường Kiếp dùng hành vi của mình dạy cho đám Lôi Điểu này một bài học, khiến chúng biết được cái gì gọi là “Thắng lợi không phải lúc nào cũng nằm trong tay người có thực lực mạnh, mà là do người có được quyền chủ động nắm trong tay.”

Lúc ban ngày Đường Kiếp cũng không hề nhàn rỗi.

Hắn sẽ thanh tiễn quanh thân, tìm một ít linh thảo để sử dụng và ít yêu thú để giết.

Bởi vì có đàn Lôi Điểu nên chung quanh Lôi Điểu Nhai cũng không có sinh vật cường đại tồn tại, nên Đường Kiếp có thể không kiêng nể gì mà hoành hành ở trong này, sưu tập tất cả mọi tài liệu mà mình cần.

Không nên xem thường việc vơ vét nhỏ này, ích lợi thật sự thường thường phải thông qua tích lũy năm rộng tháng dài mới được. Tu giả ảo tưởng muốn thông qua việc đánh chết yêu thú bậc cao để có được chỗ tốt lớn liền giống với việc người buôn bán mà lại ảo tưởng được một món lãi kếch xù, nhất định không có tiền đồ gì đáng nói.

Chỉ có không ngừng tích lũy thực lực mới có thể làm tiền vốn mua bán lớn.

Liên tiếp hơn mười ngày, Đường Kiếp cứ bình tĩnh và mạo hiểm vượt qua cuộc chiến đấu ngươi tranh ta đoạt với Lôi Điểu.

Theo việc Lôi Linh Thảo không ngừng bị cắt bớt, phạm vi dần dần thu nhỏ lại nên khó khăn trong việc lấy cây cỏ của Đường Kiếp cũng gia tăng, đàn Lôi Điểu cho dù không có lực lượng chuột báo động tá trợ cũng có thể phát hiện ra Đường Kiếp.

Nhưng khi cuộc tranh đoạt lặp đi lặp lại này, số lượng Lôi Linh Thảo đạt được càng ngày càng nhiều, năng lực chống đỡ của Đường Kiếp với lôi điện cũng càng ngày càng mạnh, số lần chiến đấu và đuổi giết gia tăng, ngược lại tính an toàn của Đường Kiếp cũng sẽ tăng lên.

Theo mỗi lần chiến đấu, lúc trước Đường Kiếp bị Lý Dư nhét một số lượng lớn linh vật khiến cho tiềm lực thân thể cũng tiến thêm một bước, càng ngày càng trở nên dũng mãnh hơn.

Càng về sau này, đan Lôi Điểu rõ ràng cũng không cố gắng truy đuổi theo Đường Kiếp nữa, mỗi lần chỉ xa xa đuổi Đường Kiếp đến vách đá liền giống như nhân loại đuổi đi chim sẻ ăn vụng gạo.

Điểm khác nhau duy nhất chính là, lúc trước Đường Kiếp chỉ là một con chim sẻ, trong quá trình trộm Lôi Linh Thảo lại từ từ trở nên hùng mạnh hơn.

Dưới tình huống như vậy dần dần xuất hiện biến hóa.

Ngày thứ mười một, lần đầu tiên Đường Kiếp xuất hiện vào ban ngày.

Từ bây giờ trở đi, hắn bắt đầu từ trộm biến thành cướp đoạt.

Ở ngay dưới mắt Lôi Điểu trực tiếp tiến lên, đỡ lấy lôi quang trên bầu trời, đoạt lấy Lôi Linh Thảo rồi bỏ chạy.

Diễn biến cuộc truy đuổi trong đêm biến thành cho dù thế nào cũng không ngừng đuổi theo.

Đường Kiếp giống như một con chim sẻ không biết mệt mỏi, mỗi thời mỗi khắc ở bên ngoài phạm vi tuần tra sẽ tìm lấy cơ hội để trộm một phen, sờ một phen, đoạt một phen…

Phạm vi của Lôi Linh Thảo lại bị thu nhỏ lại.

Ngày thứ mười ba.

Đường Kiếp đã đi vào Vô Hồi Cốc nửa tháng.

Hôm nay hắn lại lần nữa xuất hiện ở nơi này.

Nhìn đàn Lôi Điểu phía xa, hắn cười cười phất tay:
- Hắc hắc, các ngươi khỏe chứ, ta lại tới nữa đây.

Đàn Lôi Điểu phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn, cũng không kêu to mà chỉ bay quanh quẩn ở trên không trung, cũng không đuổi theo.

Sau khi bắt chuyện xong, Đường Kiếp bước đi tới trước, ngay lúc tới gần Lôi Linh Thảo, đàn Lôi Điểu lại hô hoán một tiếng cùng lao xuống.

Đường Kiếp tung kim tuyến ra liền lấy được rất nhiều Lôi Linh Thảo, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Lôi điện từ trên bầu trời đánh xuống, có vài đạo đánh trúng Đường Kiếp nhưng hắn chỉ khẽ lay động một chút, còn bước chân vẫn không ngừng đi tới trước.

Một Lôi Điểu có hình thể vô cùng cực đại cầm đầu vọt thẳng lên, đánh xuống một đạo lôi điện tho to về phía Đường Kiếp, kia chính là Lôi Điểu vương gia, là một Lôi Điểu thượng phẩm duy nhất.

Đường Kiếp nhanh nhẹn nhảy né ra, thân hình mau lẹ như điện, sau khi tránh thoát được công kích của lôi điện liền nhảy đến mép nước, nhảy xuống dưới…

Hết thảy đều giống như được lập trình sẵn, diễn ra dựa theo một qui trình.

Lại một lần cường đoạt, lại một lần bỏ chạy.

Đối mặt với kẻ vô lại đáng ghét kia, Lôi Điểu Vương kia chỉ có thể phẫn nộ hí dài, dẫn theo đàn chim rời đi.

Nhưng mà khi đàn Lôi Điểu sắp sửa rời đi hết, dưới nước đột nhiên hiện lên một đạo hào quang.

Dòng nước chợt phóng lên cao, một đạo ánh đao sắc bén đâm thẳng lên không trung, chém về phía một Lôi Điểu đang muốn rời đi.

Ánh đao như tấm lụa xẹt ngang qua đầu Lôi Điểu kia, một đao liền chém rơi đầu Lôi Điểu xuống dưới.

- Hí.
Đàn chim lập tức trở nên tức giận, vô số lôi điện ầm ầm đánh lên trên người Đường Kiếp bùng lên hào quang rộng lớn, nhưng Đường Kiếp lại chỉ run rẩy một chút liền một phát bắt được đầu điểu, lại lần nữa lặn xuống dưới nước, trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng.

Lôi Điểu Vương kia phẫn nộ đánh một tia chớp xuống đáy nước kia, chỉ thấy màn nước cuồn cuộn đầy trời nổi lên, hình thành cuộn sóng ngập trời.

Nhưng mà bất kể nó phóng lửa giận như thế nào lại vẫn không làm gì được Đường Kiếp đang ẩn thân trong nước, ngay sau đó Đường Kiếp lại từ một phương hướng khác tung ra một ánh hào quang, lại là một đao chém về phía một Lôi Điểu khác.

Lúc này đàn Lôi Điểu kia đã có phòng bị, cốt thiết trảo lớn nghênh đón mũi đao, đã ngăn được một đao kia.

Nhưng ngay sau đó kim mang lại chợt bùng nổ, kim tuyển thổi quét qua vượt qua đầu Lôi Điểu kia, kéo mạnh một hồi, chém rơi đầu Lôi Điểu kia tựa như cắt đậu hủ.

Hai Lôi Điểu vào trong tay, Đường Kiếp từ từ ẩn xuống dưới nước, ánh mắt nhìn về phía Lôi Điểu Vương kia lộ ra một tia trêu tức.

Một khắc này trong lòng Lôi Điểu Vương kia chợt run lên, mặc dù trí lực của nó có hạn cũng bắt đầu cảm nhận được một uy hiếp lớn —— đây là lần đầu tiên nó chán ghét đối thủ phản kích.

Tình thế lại lần nữa biến hóa!

Che dấu đi phẫn nộ và bất an vô cùng lớn khi mất đi đồng bạn, Lôi Điểu Vương ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, dẫn theo đàn chim bay về hướng Lôi Điểu Nhai.

Đường Kiếp lại một lần nữa từ dưới nước xuất hiện.

Thân thể bị đánh cháy đen, chẳng qua là chỉ nảy lên vài điểm hỏa hoa nhỏ liền nhanh chóng hồi phục nguyên hình.

Liếc mắt nhìn đàn chim đang bỏ chạy phía xa, Đường Kiếp gỡ lông vũ trên hai đầu chim xuống, thuận tay ném hai cỗ thi thể ra, huýt sao một tiếng liền thấy tiểu Hổ chạy tới.

Vật nhỏ hiện tại rất là tinh khôn, khi nhìn thấy chiến đấu sẽ bỏ chạy, khi không có chiến đấu sẽ đi tới. Nếu như Đường Kiếp đụng phải yêu thú không thể giết chết khiến cơm trưa hôm nay không có, hắn còn có thể rống giận hai tiếng với Đường Kiếp, điển hình cho một tên vô lại bị làm hư.

Thời khắc này nó nhanh như chớp lao tới, nhanh chóng điên cuồng nuốt hai Lôi Điểu kia, hình thể trong khoảng thời gian này lại tăng trưởng hơn so với trước kia. Đường Kiếp nhìn thấy tiểu tử kia ăn rất vui mừng, đang định tiếp tục đi rửa luyện bản thân, đột nhiên cảm giác có chút gì đó không đúng, nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía tiểu Hổ.

Ranh con kia ăn đang rất vui vẻ, không hề chú ý tới ánh mắt Đường Kiếp.

Đường Kiếp nhìn nó, đột nhiên tiến lên đoạt lến thi thể của chim.

Tiểu Hổ nhìn thấy thức ăn liền khẩn trương nhảy lên, hổ trảo đã bổ về phía thi thể của Lôi Điểu. Đường Kiếp vừa lui ra sau vừa tiện tay ném Lôi Điểu ra ngoài, tiểu Hổ nhanh chóng nhảy dựng lên, nhưng lại vòng một vòng trên không trung, một ngụm cắn lấy Lôi Điểu trở xuống mặt đất, động tác tương đối mau lẹ, vô cùng lưu loát.

- Phong Thần Bộ sao?
Đường Kiếp buột miệng kêu lên.

Chiêu thức tiểu Hổ vừa sử dụng rõ ràng chính là Phong Thần Bộ mà trước kia Vương Phá Quan đã từng dùng.

- Ngươi thức tỉnh yêu lực rồi sao!
Đường Kiếp hưng phấn ôm cổ tiểu Hổ quát lên.

- Ô…
Tiểu Hổ cắn thịt Lôi Điểu không buống, phát ra tiếng hừ hừ bất mãn.

Ta chán ghét người khác quấy rầy ta ăn cơm!

- Đừng chỉ biết ăn như thế, ngươi còn biết cái gì nữa?
Đường Kiếp cố gắng lấy thịt Lôi Điểu từ trên miệng tiểu Hổ xuống, tiểu Hổ phẫn nộ khua móng vuốt, rít gào một tiếng với Đường Kiếp.

Tiếng rít gào chấn động này khiến tâm thần của Đường Kiếp run lên, đây đúng là rít gào của Hổ Vương.

Sau đó đột nhiên một đạo lưỡi dao gió xẹt qua đã cắt đứt xuống một khối thịt Lôi Điểu từ trong tay Đường Kiếp, tiểu Hổ nhanh chóng nhảy lên tiếp được, một ngụm ăn luôn, đúng là mãnh hổ Liệt Phong Nhận.

Liệt Phong Nhận của Tẩy Nguyệt phái chính là thu được từ trong bộ tộc yêu hổ.

Chỉ có điều mãnh hổ Liệt Phong Nhận do tiểu Hổ sử dụng còn cường đại hơn so với lúc trước Ngô Hạnh sử dụng.

Thấy được một màn như vậy, Đường Kiếp biết rằng quả nhiên tiểu Hổ đã thức tỉnh yêu lực rồi.

Yêu lực thức tỉnh đại biểu cho việc tiểu Hổ đã có thể sử dụng pháp thuật, trở thành yêu thú thật sự, chính thức đứng vào hàng ngũ hạ phẩm, kế tiếp chính là cùng cấp đủ thời gian để nó trưởng thành.

Và khác với huyết mạch thức tỉnh chính là, yêu lực thức tỉnh chỉ đại biểu cho yêu thú đã có được năng lực thi pháp.

Bởi vì pháp thuật chỉ là một loại phương thức vận dụng linh khí mà thôi, bởi vậy pháp thuật bình thường không thể nào được truyền thừa, thường thường pháp thuật của yêu thú là thông qua hoàn cảnh và điều kiện tự thân dần dần bồi dưỡng mà thành.

Vì có liên qua tới huyết mạch, nên những yêu thú bình thường cũng có thể đạt được năng lực của bậc cha chú, nhưng phải thông qua cố gắng mà thành.

Như thế này cũng tốt, nhưng trong chuyện này dạy bảo và hun đúc của gia đình cũng ảnh hưởng rất lớn, và huyết mạch không có quan hệ gì, hoặc là có cũng không có tác dụng quyết định.

Chỉ có yêu thú có huyết mạch vô cùng hùng mạnh mới có thể thông qua trí nhớ huyết mạch để khiến đầy đủ pháp thuật được truyền xuống, khiến cho con nối dòng khi vừa mới bắt đầu liền có một ít pháp thuật hùng mạnh, cho dù bậc cha chú không ở bên người cũng không ảnh hưởng đến việc năng lực này được hiển hiện ra.

Loại pháp thuật có thể kế thừa mới là thật sự được gọi là thiên phú pháp thuật

Đối với đại đa số yêu thú mà nói, thiên phú pháp thuật khó có thể có được, một số ít yêu thú có huyết mạch hùng mạnh thì có thể kế thừa được một hoặc là hai.

Đường Kiếp đã sớm biết được huyết mạch của bộ tộc yêu hổ trên Hổ Khiếu Nhai tuyệt đối không hề đơn giản, nhưng hắn lại không nghĩ tới sẽ cường đại tới mức này, không ngờ tiểu Hổ lại kế thừa đến ba thiên phú pháp thuật.

Nói một cách khác, chỉ có các thuật pháp thổ hệ của Vương Phá Quan là tự mình hấp thu phát triển mà thành, còn những thứ khác đều là năng lực thiên phú.

Đây cũng không phải là chuyện tốt!

Có được một yêu thú không hề có vấn đề gì cả, nhưng có được một yêu hổ thiên phú ở trên Hổ Khiếu Nhai lại là một vấn đề khá nghiêm trọng.

Vừa nghĩ đến đây, tâm của Đường Kiếp cũng trầm xuống:
- Móa nó, cái này thật phiền toái!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com