Trong trận truyền ra tiếng cười lạnh như băng: - Chỉ dựa vào chút thủ đoạn này cũng muốn phát đại trận của ta, hoang tưởng!
Không hỏi cũng biết, đó là Băng Sương Tinh Linh.
Tinh vật sống và thông linh, chỉ là trở lại mộng muội trong quá trình ăn lông ở lỗ trường kỳ. Nhưng sau khi Khai Trí lại có nhân tính, có thể nói chuyện được cũng không có gì kỳ lạ.
Chỉ là trí tuệ của tinh vật này biểu hiện ra không giống bình thường, ngược lại xui xẻo lại là học đồ
Lúc này chỉ nghe trong trận vang lên một tràng kêu gào thảm thiết, rõ ràng Băng Sương Tinh Linh vẫn đang hung hăng đuổi giết mục tiêu.
Đúng lúc này, chỉ nghe trong trận gầm lên tiếng giận dữ: - Tinh vật, ra đây cho ta!
Ầm!
Trong tiếng quát to, xa xa đột nhiên nổ vang lên một mảnh cường quang, xoắn động gió mây, chấn động làm sương khói lan tỏa mịch mù.
- Đại sư huynh! Khắp nơi trong trận truyền ra tiếng rên rĩ của các học đồ.
- Là Bành Diệu Long? Đường Kiếp cũng thầm chấn động một cái.
Cái tên Bành Diệu Long này, hắn cũng biết, học đồ khóa 6, học đồ cấp Linh Hải. Nhưng thực lực lại vô hạn gần tới Thoát Phàm Cảnh. Nghe nói có thể không cần bao lâu thì có thể vào Thoát Phàm. Trong học đồ tranh giành chân truyền lần này, y có thể nói là thực lực mạnh nhất, một người có tiếng nói nhất.
Chỉ là nhiệm vụ lần trước là tìm Lâm Lãng, y cả người đầy thực lực nhưng lại không phát huy được. Chuyến đi Vô Hồi Cốc lần này, chính là cơ hội cho y thể hiện thực lực.
Lúc này dưới công nổ của Bành Diệu Long, ảo trận đó tuy vẫn chưa bị phá, nhưng kích động gió mây, lại nổ ra vô số ánh sáng, chiếu vào sương mù, làm hiệu quả ảo trận cũng giảm theo.
Cùng lúc đó, bên kia cũng vang lên một tiếng: - Tất cả đồng học tinh thông trận pháp tìm cơ hội phá trận!
Là An Như Mộng!
Đối mặt cường địch, cuối cùng các học đồ hoàn toàn vứt bỏ hết tất cả, cùng lúc xuất thủ. Khắp nơi trong trận chiếu đầy ánh sáng, quang hoa cũng hiện ra, dị tượng liên chớp.
Nhưng cho dù vậy, ảo trận đó cũng ngoan cường vững vàng. Cho dù đám học đồ liên thủ, cũng chỉ có thể làm suy yếu mà không thể phá bỏ.
Trong sương mù, giọng nói băng lãnh âm trầm lại vang lên, mang theo tiếng kêu đắc ý kinh khủng, xen lẫn tiếng vui mừng chết chóc: - Ai chóng lại sẽ chết, giãy dụa vô lực… Tẩy Nguyệt phái chẳng phải đã yếu thế rồi, không ngờ cả Thoát Phàm Cảnh cũng không có, còn trốn ở chỗ bí mật chờ thời cơ ra tay?
Tinh vật! Có người đã quát to: - Bọn ta chuyến này đến không phải vì ngươi. Ngươi tuy cường đại, suy cho cùng vẫn không thể đối phó được trên ngàn học đồ chỗ này. Mau thả bọn ta ra, tha cho ngươi con đường sống.
- Hả? Nói như vậy các ngươi không phải đến giết ta?
- Đúng vậy, chúng ta…
Đường Kiếp quát: - Đường nói với ả!
Nhưng đám học đồ đó không quan tâm, vẫn kêu: - Chúng ta là vì Băng Diệm Hồng Liên mà đến!
- Khốn kiếp! Đường Kiếp tức giận dậm chân.
Trong băng gió, tiếng cười thê lương lại vang lên: - Băng Diệm Hồng Liên? Thì ra là vì vật này… Nói như vậy chuyến này khai cốc, không phải tàn sát? Khó trách không nhìn thấy một tu giả Thoát Phàm. Thì ra là vậy, thì ra là vậy! Ha ha, như vậy ta yên tâm rồi!
Tiếng cười càng điên cuồng hơn, tràn ngập cả khu rừng Vạn Hoa, nghe làm mọi người phát lãnh.
Cường giả Băng Sương Tinh Linh này từ sau khi Khai Trí làm việc càng thêm cẩn thận, vẫn luôn âm thầm cố kỵ để có thể tồn tại. Bây giờ bị học đồ đó một lời nói toạc ra mục đích, lập tức ý thức được lần này khai cốc không thể sánh với lần trước, trong lòng kinh hỉ, ngược lại sát ý càng tăng thêm.
Nó đã kêu thét lên: - Nếu như vậy, vậy tất cả các ngươi cứ ở lại chỗ này đi!
Đi kèm với lời nói của nó, băng sương khói mù trong trận đột nhiên đại thịnh, băng gió cuồng múa, cuốn ra một mảng băng lưu khí lạnh.
Trong luồng khí lạnh này, chỉ thấy vô số hoa tuyết loạn bay trong không trung, chiếu vào ánh mặt trời kết tụ, hình thành từng khối băng rất lớn, giống như thủy tinh lấp lánh tỏa sáng.
Đầu tiên là bức tường băng cực lớn đột nhiên nhô lên từ bốn phương tám hướng. Tiếp theo từng cây trụ bằng băng bay ra trên tường băng, tạo thành 18 cây cột băng, kéo dài tới chân trời, kết thành một vòng băng không trung cực lớn.
Băng sương vẫn khua vũ, trong dòng khí lạnh mãnh liệt, trên vòng băng, rất nhiều băng sương nhanh chóng kết tụ, tường băng mọc lên, cửa sổ băng mở ra, hoa băng văng vẫy tứ phía, phất phơ tạo ra một mảnh hoa hòe mê người.
Trong hoa hòe hoa lệ này, một tòa Băng cung lại dần dần hình thành. Dưới chống trụ của 18 trụ bay, tạo thành một tràng băng các không trung, dưới ánh mặt trời lấp lóe hào quang, làm người ta tròn mắt há họng.
Trong tầm mắt mọi người, Băng Sương Tinh Linh cứ như vậy chỉ dựa vào băng tuyết nặn đắp ra một tòa băng cung.
- Trời ơi... đây là pháp! Có người không kìm được hét ra tiếng
Trên ý nghĩa đây mới là pháp thuật chân chính lấy sức mạnh bản thân dẫn động trời đất, hình thành năng lực bất khả tư nghị.
So với pháp, thuật mà các học đồ nắm bắt quả thật là non yếu.
Trong tất cả pháp thuật cấp thuật, duy chỉ có thể so sánh với cung điện Băng Tuyết này, có lẽ cũng chính là thuật cấp đỉnh như Đại Ma La Thiên Vương Chú. Chỉ là Đại Ma La Thiên Vương Chú sử dụng một lần, thì cần tiêu hao gần như toàn bộ linh khí của học đồ Linh Cảnh. Pháp bậc Khai Trí thông thiên địa, điểu khiển sức mạnh trời đất để mình dùng. Nhưng cung điện Băng Tuyết này chủ định không thể tiêu hao nhiêu như vậy.
Một dãy thang bằng băng chạm khắc đầy hoa văn vô cùng hoa lệ vươn ra khỏi Băng cung chạy dài xuống đất.
Ở phía cuối của dãy thang đó, một tinh linh mặc y phục công chúa được làm bằng băng tuyết đã xuất hiện trước cửa Băng cung.
Nó thoạt nhìn thân cao chừng một thước, trong tay vẫn đang cầm một cây trượng băng tuyết, trên đầu đội băng quan, trên khuôn mặt xinh đẹp băng lãnh lại lấp lóe ra biểu tình hung hãn, tràn đầy sát khí.
Đây là biểu tình tất nhiên vốn có của tinh vật nhiều năm trốn tránh loài người bắt giết, không có trải qua ấm áp của thế nhân, đối diện chỉ là tham lam vô tận.
Trong lẩn trốn và tránh né tất nảy sinh lòng hận thù, cuối cùng dần dần sản sinh lòng phục thù, lúc thời cơ đến, là thời khác bộc phát.
Theo tâm mà nói, cho dù Băng Sương Tinh Linh cường đại hơn thế nào nữa, cũng không thể đối kháng trên ngàn học đồ. Nhiều kiến cắn chết voi, trừ phi kém nhau hai bậc, bằng không khó làm được số lượng rất lớn.
Nhưng đối với nó mà nói, chí ít còn có cơ hội có thể lợi dụng. Chính là đám sương mù đại trận trước mắt này, chia cắt, bong tróc… phần lớn học đồ.
Lúc này nó cất cao trượng băng, trường thanh nói: - Đi đi, giết chết tất cả kẻ xâm nhập!
Đi kèm với tiếng hô dài của nó, mảng lớn băng sương vũ động, hóa thành từng con tinh linh băng tuyết, giống như bươm bướm, phía sau lưng mọc hai cánh, từ bốn phương tám hướng xông ra.
Trong trận lập tức lại vang lên tiếng hô, tiếng chém giết không ngừng bên tai.
Ngay lúc đó, Băng Sương Tinh Linh chỉ xuống phía dưới. Một cây băng trụ đã phun ra khỏi người nó, giống như một con rồng bằng băng khổng lồ bắt đầu tàn sát bừa bãi. Dựa vào ưu thế địa hình, nó muốn tàn sát tất cả học đồ ở đây.
- Cẩn thận!
- Mau tránh ra!
- Phản kích!
Trong tiếng quát to, từng đường quang mang đánh tới Băng Sương Tinh Linh trong không trung.
Sau đó mảng lớn ánh sáng nổ quanh Băng cung. Trong không trung vung vẫy ra ánh sáng bảy màu rực rỡ, cực kỳ diễm lệ, nhưng cũng làm cho người ra chìm vào đáy cốc.
Băng cung này cũng không chỉ đẹp, càng là hệ thống phòng ngự cường đại nhất của Băng Sương Tinh Linh. Tất cả công kích đối với nó, đều phải rơi lên Băng cung này trước.
Mặc dù đám học đồ số lượng rất đông, nhưng vì nguyên nhân phân cách, khó có thể hợp lực. Cộng thêm quấy nhiễu của vô số tiểu tinh linh, mình còn không lo nổi, phản công càng là vô lực.
Mà Băng Sương Tinh Linh hình như vẫn chưa hài lòng. Băng trượng đánh vào hư không, trên đất liền sinh ra đống tuyết rất dày. Liền sau đó, từng con cự quái bằng băng đã nhô lên khỏi đất rút chạy bốn phía.
Con Băng Sương Tinh Linh này sở trường triệu hoán băng sương, dùng băng tuyết tạo ra đủ loại quái vật.
- Ca ca, mau đến giúp bọn muội, rất nhiều quái vật. Giọng nói của Y Y vang to bên tai Đường Kiếp
Giờ này khắc này, có lẽ Đường Kiếp là người duy nhất không có trong trận. Cũng chính vì vậy, hắn không có bị bất kỳ quấy rầy gì của Băng Sương quái vật.
- Hừ, Đường Kiếp đã nhặt một viên đá ném tới Băng Sương Tinh Linh ở xa xa.
Băng Sương Tinh Linh đó chỉ là hơi nâng cánh tay lên, hòn đá đập lên cầu thang Băng cung, ầm ầm, vụn băng bay khắp trời. Sức mạnh cực lớn làm Băng Sương Tinh Linh cũng hơi sửng sốt, nhưng cuối cùng chỉ là cười lạnh một tiếng
Theo nó, đây chỉ là một học đồ biết chút trận pháp, nhưng năng lực có hạn lại may mắn chưa lọt vào trận. Tuy không bị ảo trận ảnh hưởng, nhưng cũng không gây ra bao nhiêu tổn thương cho mình. Tinh lực chân chính của nó vẫn đặt ở trong trận. Một số học đồ có chút thực lực đang ngoan cường chống cự, bốn phía tập kết thất tán học đồ, muốn tạo thành hợp lực, vì vậy nó không thể phân tán phần lớn tinh lực, không ngừng đánh tan bọn họ.
Nhưng ngay sau đó, mấy khúc gỗ lại liên tục không ngừng đập lên Băng cung. Chấn động cực lớn làm Băng cung cũng lắc lư lay động mấy cái. Đường Kiếp liền hô: - Phá hủy Băng cung của nó, Băng cung này dùng sương mù trong trận luyện thành, nếu Băng cung hủy, có ảnh hưởng rất lớn với trận này!
Càng thêm nhiều công kích ầm ầm kéo đến Băng cung.
Trên mặt Băng Sương Tinh Linh cuối cùng cũng lộ ra mấy phần giận dữ: - Muốn chết, chỉ dựa vào ngươi cũng muốn phá ảo trận của ta, người si nói mộng.
Nói xong nó rít một tiếng, một mảng băng sương tràn ra. Lần này là hóa thành vô số dơi tuyết bay ra, có mấy trăm con xông thẳng tới Đường Kiếp, rõ ràng là cũng có mấy phần kiêng kỵ với Đường Kiếp.
Tuy Đường Kiếp không thể phá ảo trận của nó, nhưng mấy lần xuất thủ đều nhắm vào điểm yếu, dĩ nhiên Băng Sương Tinh Linh này cảm nhận được uy hiếp.
Cơn lốc băng cuồn cuộn bay tới, hóa thành khói mù chụp về phía Đường Kiếp. Phạm vi ảo trận lại sinh sôi nảy nở ra rất lớn, thoáng cái Đường Kiếp bị nhốt trong đó. Băng Sương Tinh Linh không tiếc giảm đi uy lực ảo trận cũng muốn nhốt Đường Kiếp vào trong đó, không cho hắn cơ hội bàng quan phá trận.
Nhưng Đường Kiếp lại giống như sớm có dự liệu, không lui lại tránh né.
Hắn mặc cho băng sương bao phủ mình, dơi băng bay ra, lại nhìn tinh linh thiên không hừ nói: - Ngươi khẩn trương như vậy, chính là vì trận này của ngươi có thiếu soát, sợ ta tìm được hả? Cái này cũng khó trách, một tinh vật nữa đường xuất gia như ngươi, bày trận pháp có thể vượt qua người tu hành! Sở dĩ ảo trận này của ngươi có thể thành, một là vì bản thân ngươi có thuộc tính băng sương, hơi nước thành tụ khói, thiên nhiên thích hợp với ảo trận. Hai là vì rừng Vạn Hoa này bản thân chính có sẵn đặc tính biến hóa không gian, ngươi chỉ là mượn thế sinh uy mà thôi.
Vừa dứt lời, sắc mặt Băng Sương Tinh Linh lập tức thay đổi: - Thì thế nào? Vạn Hoa Trận này là Thiên Thư Chân Quân bày, ta không tin ngươi phá được?
Đường Kiếp hi hi cười lên: - Đương nhiên ta phá không được, cho dù ta có thể phá cũng sẽ không phá đi, vì trận này vốn chính là dùng để nhốt ngươi chứ hả? Chỉ là mượn để ra uy, cuối cùng không phải là của mình. Ta không phá được ảo trận của ngươi không có nghĩa là ta không thể đối phó ngươi!
Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn Băng Sương Tinh Linh, đột nhiên quát: - Không phá được ảo trận của ngươi, thì ta cho ngươi thêm một tầng!
Nói xong hắn trên đánh dưới đập, chém xuống đất. Từng đường linh quang tản ra tứ phía, đồng thời ra sức hét to: - Y Y, dùng trận đồ!
- Hiểu rồi! Y Y giơ cánh tay nhỏ ra, trận đồ bay ra khỏi lòng bàn tay. Mảng lớn băng sương đột nhiên cuộn lại, càn quét khắp nơi. Sương mù nhanh chóng tăng vọt, bất thình lình tràn ngập một vùng rộng lớn, xông thẳng lên trời. Thậm chí ngay cả Băng Cung phiêu dật trong không trung cũng có hơn nữa phần bị mê vụ bao phủ.
- Đây là…. Băng Sương Tinh Linh hoảng hốt.
- Bát Hoang Huyễn Linh Trận! Đường Kiếp đã quát khẽ móc ra Kinh Môn Kỳ, mạnh mẽ cắm lên trước. Đồng thời lấy ra tất cả đồ dùng dùng để bố trí ảo trận trên người rải ra.
Lấy trận đối trận!
Nếu ta không thể phá ảo trận của ngươi, vậy thì bày thêm một ảo trận trong trận của ngươi, để ngươi cũng không thể khống chế động tĩnh của mình. Đây chính là cách nghĩ của Đường Kiếp.
Hắn có Kinh Môn Kỳ, Y Y có trận đồ và thiên phú. Lúc này song phương liên thủ thi triển, một ảo trận mới đã mượn linh quang thiên địa hình thành.
Trong trận bố trận, cần ăn khớp nhau mới có thể thành trận, bằng không nhiễu loạn lẫn nhau, có thể cùng thất bại.
Nhưng Đường Kiếp không quan tâm.
Hoặc là cùng sinh, hoặc là cùng chết, bất luận kết quả nào, đối với Đường Kiếp đều có lợi.
Nhưng hắn dự liệu, Băng Sương Tinh Linh tuy Khai Trí, nhưng do thiếu chỉ dẫn ứng phó, kỳ thật nó cũng không thật sự hiểu trận pháp. Năng lực mà nó biết chỉ là trên cơ bản thiên phú và dưới môi trường hiện hữu khai phát ra. Tuy vì vậy thực lực quá mạnh khó phá, nhưng cũng vì vậy thiếu soát năng lực ứng biến.
Lúc này trong sương mù cuồn cuộn, điên cuồn xông lên. Khí sương tràn ngập, ngay cả Băng Sương Tinh Linh cũng không thể khống chế động tĩnh bên cạnh, muốn giết các học đồ khác chuyện không dễ chút nào.
Đường Kiếp đã gầm một tiếng xông thẳng lên trước, Đoạn Trường Đao múa ra băng quang, hóa thành một mảnh hàn quang hung hăng chém xuống Băng cung trước mặt.