Kèm với một đao bổ ra, trên tường băng đã xuất hiện một vết nứt rất dài, dọc theo mặt băng không ngừng lan tràn.
Ngay sau đó Đường Kiếp lại bổ thêm một đao. Chỉ nghe một tiếng ầm ầm vang dội, lớp tường băng đã bị đánh trúng mạnh mẽ đổ sụp xuống.
- Vô dụng! Băng Sương Tinh Linh râm rĩ kêu, phất tay, một mảnh tường băng lấp vào chỗ khuyết.
Đường Kiếp không quan tâm liên tiếp bổ xuống.
Một đao nối tiếp một đao, biến hóa ra vô số quang ảnh.
Băng Sương Tinh Linh bị Đường Kiếp điên cuồng chém làm cho choáng váng. Nghĩ tiểu tử ngốc này không được rồi, không ngờ lại liều mạnh với mình như vậy.
Phải biết nó thân là bậc Khai Trí, làm ra một tấm tường băng tiêu hao rất nhiều linh khí. Hắn lấy thể lực liều mạng, tuyệt không thể liều quá cái mạng mình, tà lãng phí thể lực.
Nhưng Đường Kiếp lại khăng khăng làm như vậy.
Đao quang hung hăng chém lên tường băng, khuấy động ra quang diễm kinh người, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp trên Băng cung. Cho dù là người thân trong ảo trận, chỉ dựa vào âm thanh leng keng, cũng có thể cảm nhận được có người đang phát động công kích với Băng cung chủ.
Cuối cùng Băng Sương Tinh Linh ý thức được có chút không ổn.
Trong ảo trận xa xa, từng đường ánh sáng bắt đầu bổ ập về phía Đường Kiếp, ầm ầm đánh quanh người, phát ra từng đóm lửa.
Đường Kiếp bản thân càng hét to hơn: - Công kích về phía ta!
Càng nhiều ánh sáng hội tụ thành một vòng tròn, từng mảng lớn rơi xuống xung quanh người Đường Kiếp. Ngẫu nhiên có một số rơi lên người hắn, chỉ dựa vào thể chất hơn người, hắn cũng có thể mạnh mẽ kháng cự.
Đúng lúc này, một tiếng hét to vang lên: - Huynh đệ bên đó là ai?
- Đường Kiếp, Học trò Tẩy Nguyệt!
- Được, ta Bành Diệu Long ghi nhớ huynh đệ, cẩn thận, Long Diệm phá!
Theo sau tiếng hô, một tiếng rồng gầm chợt vang lên. Trong trận biến hóa ra một con rồng cực lớn, bất thình lình đập lên tường băng bên cạnh Đường Kiếp. Lần này hung hăng dị thường mạnh liệt, lại đập vỡ tường băng. Băng cung chao đảo, cho dù với pháp lực của Băng Sương Tinh Linh cũng không kịp bù đắp lại.
Băng Sương Tinh Linh bỗng nhiên biến sắc.
Cuối cùng nó hiểu được ý đồ của Đường Kiếp.
Đường chém của hắn tuy không thể tạo thành tổn hại lớn cho Băng cung, nhưng thanh thế này lại giống như tiếng trống trong trận chiến kích động lòng người, cỗ vũ sĩ khí.
Đã không còn nhìn thấy, âm thanh đó chính là đường dẫn duy nhất, tập trung lại công kích vốn tán loạn. Cú đánh này làm cho uy thế công kích lập tức tăng vọt.
Lúc này Bành Diệu Long chém xuống một long diệm. Tường băng nứt ra, Đường Kiếp đã xông vào trong cung, thuận theo thang băng một đường xông lên.
Hắn chính là xông thẳng tới Băng Sương Tinh Linh
Thân ở không trung, lúc này, thân hình phát động xung phong với Băng Sương Tinh Linh đã rơi vào trong tàm mắt của mọi người. Đã có người không kìm được hoan hô hắn.
Pháp trượng trong tay Băng Sương Tinh Linh vừa chỉ, một mảnh sương khí khóc liệt phun ra. Chỉ thấy xa xa một đường tiễn quang nhanh chóng bay tới.
Không có tường băng ngăn cản, Băng Sương Tinh Linh đó cũng không muốn cứng rắn chóng chọi, chỉ có thể đổi công thành thủ, lại tạo thành tường băng ngăn cản tiễn quang.
Tiễn quang và tường băng chạm vào nhau, tường băng lập tức nát vụn, tiễn quang vẫn bay về phía trước, chỉ thẳng tinh linh.
Mắt Băng Sương Tinh Linh lộ ra hàn quang, nhìn chằm trường tiễn. Trường tiễn bay vút phong kín lớp băng sương, càng ngày càng dày, cho đến bao quanh ngoài một thước, cuối cùng kiệt lực, cạch, rớt xuống đất.
Đây là một công kích tiếp cận Băng Sương Tinh Linh nhất mà song phương giao chiến tới giờ.
Trong đám người đã phát ra vô số tiếng reo hò của học đồ: - Hay cho một tay Thiên Lang Tiễn, Long sư huynh thật giỏi.
Xa xa Long Đảo đã ngạo nghễ hừ một tiếng, thu hồi trường cung, trên mặt chợt tái xanh. Rõ ràng phát ra mũi tên này đối với y cũng tiêu hao không ít.
Đường Kiếp đã nhân cơ hội tiếp tục xông lên.
Hắn lao nhanh trên thang băng, giống như bước lên thang lao vọt lên không trung, xông ra khỏi sương ảo. Xuất hiện trong tầm mắt mọi người, giống như một mãnh sĩ không hề biết sợ, xông tới đại địch kinh khủng.
Cảnh tượng này rơi trong mắt mọi người, nhất thời đều nhìn có chút ngây dại
Duy chỉ có trên mặt Băng Sương Tinh Linh, thanh khí chợt lóe.
Thấy Đường Kiếp xông tới, nó khẽ kêu: - Muốn chết!
Trượng băng tuyết trong tay vừa dừng lại, một vầng sáng tản ra.
Thang băng không trung chợt đứt ra, dưới chân Đường Kiếp trống rỗng, lập tức rơi xuống dưới.
Băng cung này là Băng Sương Tinh Linh dùng pháp lực xây thành, phần lớn biến hóa đều trong ý niệm của nó. Bước vào Băng cung chẳng khác nào bước vào địa bàn của nó.
Nhìn thấy Đường Kiếp từ không trung rơi xuống, tất cả mọi người cùng kinh hô.
Tiếng hổ gầm chợt vang lên, Tiểu Hổ như tia thiểm điện bay tới, chính là đỡ lấy Đường Kiếp, làm mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, thang băng đứt ra đã hóa thành vô số băng châm hung hăng đâm về phía Đường Kiếp.
Thấy lần này Đường Kiếp không thể tránh né nữa, hắn đang định lấy thân chống cự, một mảng tuyết quang kiếm ảnh từ mặt đất nổi lên. Trong kim quang múa ra kiếm triều lộng lẫy. Trong tiếng va đập đinh tai nhức óc, ngăn chặn vô số băng châm.
- Diệp Thiên Thương? Đường Kiếp cũng không khỏi ngây ngẩn một lát
Mặc dù không nhìn thấy, hắn cũng biết người xuất thủ chỉ có thể là Diệp Thiên Thương.
Cũng chỉ có cuồng phong của y mới có thể chém được tàn ảnh, ngăn cản băng châm.
Phía dưới Diệp Thiên Thương giơ ngón tay cái với Đường Kiếp: - Đường Kiếp, ngươi thật giỏi!
Không trung là chỗ của Băng Sương Tinh Linh, Băng cung càng là địa bàn của Băng Sương Tinh Linh. Học đồ có thể xông lên trời không ít, dám phát động công kích đối phó nó lại chỉ có một mình Đường Kiếp.
Bất kể là Diệp Thiên Thương, Bành Diệu Long hay là học đồ khác, lúc này đối với Đường Kiếp chỉ có khâm phục. Mà cho dù bọn họ ghen ghét Đường Kiếp thế nào hơn nữa, muốn tranh đoạt Băng Diệm Hồng Liên thế nào hơn nữa, trước mặt đại địch sinh tử này, cũng hiểu được tính quan trọng của hợp tác.
Giết chết Băng Sương Tinh Linh!
Chỉ có thể giết chết nó, mới có thể suy nghĩ sau này.
Mượn càn quét của Diệp Thiên Thương, Đường Kiếp lại bay lên không trung.
Trong mắt Băng Sương Tinh Linh tại hiện sát khí. Cánh tay nhỏ của nó khẽ vẫy, mảng lớn băng tuyết xuất hiện xung quanh người nó đã phủ khắp trời đất cuốn về phía Đường Kiếp.
Đường Kiếp cũng lắc đầu: - Vô dụng thôi.
Cơn lốc sương mù.
Từ mặt đất thoáng cái tràn tới không trung.
Chính là Bát Hoang Huyễn Linh Trận.
Sương mù theo người mà khuếch trương, triệt để che kín Đường Kiếp ở trong khói mù, mất đi bóng dáng của hắn.
Bát Hoang Huyễn Linh Trận này là dùng băng sương của nó làm chủ thể cấu tạo. Do đó nó cưỡng hành khống chế vẫn có thể làm được cũng chính là vì vậy. Đường Kiếp vừa bắt đầu cũng không dùng ngụy trang thân hình, mà lúc thời khắc then chốt ép gần đối phương mới dùng.
Lúc này vừa chỉ một cái, sương mù tản ra. Nhưng không đợi con dơi băng bao vây, thân hình Đường Kiếp đã xông ra khỏi sương mù, phía sau Tiểu Hổ thừa thế cuống lấy những con dơi đó.
Tử Điện Túng Thân Pháp phát động, Đường Kiếp lướt trên không trung đánh ra từng đường điện quang thẳng tắp.
Băng Sương Tinh Linh đã phát ra một tiếng than nhẹ, hàn quang nhấp nháy, chiếu thẳng xuống cơ thể Đường Kiếp đã sinh ra lớp băng sương rất lớn, tầng tầng lớp lớp, bất thình lình giống như cây Thiên Lang Tiễn đó, cả người Đường Kiếp đã hoàn toàn trắng bệch, cơ thể cao to nhanh chóng tiêu giảm, rơi xuống phía dưới.
Lúc này một tiếng hô vội vang lên.
- Cơn lốc cuộn
Cơn lốc bạo cuộn bao lấy cơ thể Đường Kiếp, nhanh chóng xoay tròn. Năng sương lúc này tan ra, vì cơ thể đông vội và nặng nề rơi xuống lại bay ngược trở lên, gây ra một trận cuồn phong dữ dội.
Tiếp theo là hai lá bùa bay tới, hóa thành ngọn lửa trào phun trào, đập tới tinh linh.
Bình Tĩnh Nguyệt!
Thư Danh Dương!
Vô số pháp thuật rực rỡ lánh lấp, lấy Đường Kiếp làm trung tâm lần lượt hiện ra, rơi về phía tinh vật đó, cũng rơi lên Đường Kiếp, hội tụ thành vô số hoa hòe.
Trong hoa hòe rực rỡ này, cuối cùng Băng Sương Tinh Linh biến sắc.
Nó kêu một tiếng, hay tay giang rộng, mảng gió lớn lấy nó làm trung tâm, mãnh liệt quét về phía trước.
Sương mù này xoáy tròn cuộn lấy tất cả uy thế, càn quét qua, san bằng mọi dư âm pháp thuật, cuộn tới Đường Kiếp, triệt để đóng băng hắn thành một bức tượng băng.
Cuối cùng vẫn thất bại sao?
Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều chợt lạnh.
Chính ngay lúc đó, tượng băng rơi xuống trúng đột nhiên thét dài một tiếng, xuất hiện ra một vết rạn.
Tiếp theo là càng nhiều vết rạn nứt giống như mạng nhện lan tràn ra, càng ngày càng nhiều.
Cuối cùng toẹt một tiếng phân năm xẻ bảy. Trước khi rơi xuống đất Đường Kiếp đã phá vỡ băng chui ra, mãnh mẽ nhảy lên không trung.
- Điều này không thể! Băng Sương Tinh Linh hét ầm lên.
Đối phó một học đồ nhỏ nhoi này, có thể nói là nó dùng mọi thủ đoạn, không ngờ vẫn không thể giết chết đối phương.
Chẳng lẽ cơ thể của hắn là làm bằng sắt thép sao?
Phẫn nộ gào thét, tay trái của Băng Sương Tinh Linh vừa ấn xuống dưới, băng phong cuồn cuộn quét tới Đường Kiếp. Lúc này ý thức được học đồ này có thể gây uy hiếp cho mình, tuyệt không thể cho hắn cơ hội tiếp cận mình.
Chính ngay lúc này, kèm theo một tiếng quát khẽ, khối băng vỡ vụn khắp trời đột nhiên kết tụ lại, lại hình thành một khối băng cực lớn, vắt ngang trong không trung. Một khối tiếp nối một khối thông lên chân trời, thông tới Băng cung, thông về phía Băng Sương Tinh Linh cao cao tại thượng.
Một giọng nói băng lạnh trầm vang: - Băng… Ta cũng biết!
Nương theo tiếng nói này, một khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện giữa đám người.
Có người đã kêu lên: - Mạnh sư tỷ!
Mạnh Thập Tuyết, học đồ khóa 5 phái Tẩy Nguyệt, nhân vật cấp Thiên Kiều cùng kỳ, sở trường chính là pháp thuật băng hệ.
Bậc thang băng một đường chạy thẳng lên trên.
Đường Kiếp giẫm lên bậc băng, tung vọt lên.
Dũng mãnh như mãnh hổ, mạnh mẽ như thích khách. Trong sương mù vung vũ khắp trời, sát khí cuồng bạo, dũng cảm tiến về phía trước.
Dưới hợp lực của chúng học đồ, không có gì có thể ngăn cản bước chân của hắn.
- A! Băng Sương Tinh Linh tức giận phát ra tiếng thét chói tai. Trên trượng băng tuyết lại ngưng tụ ra băng lưu quang diệm, chỉ xuống Đường Kiếp.
Băng lưu cuộn tròn như một con cự long bằng băng lao xuống.
Ngay giây khắc sắp chạm vào nhau, lại một giọng nói hòa dịu do dự vang lên: -…. Cố hành chi pháp, duy tâm tiềm dục, vô tung vô tích, thị vi hành vô tích dã…
An Như Mộng!
Ngay sau đó, thân hình Đường Kiếp đột nhiên lóe động, trở nên linh động quỷ dị giống như trận gió. Chỉ là nhẹ nhàng kéo người một cái, băng long đó bay sát qua cơ thể hắn. Băng lưu dài dài lướt qua người của hắn, nổi lên chút băng sương, nhưng lại không gây ảnh hưởng gì cho Đường Kiếp.
Lại đạm nhẹ vào bậc băng, hắn co người xông thẳng lên trời!
Lúc xông lên, hắn đã phóng qua mặt Băng Sương Tinh Linh, Đoạn Tràng Đao giơ lên cao cao.
Băng Sương Tinh Linh cứ như vậy ngơ ngác nhìn Đường Kiếp bay lên, giống như ngây dại.
Mũi đao dưới ánh mặt trời phát ra chút hàn quang, chém nhanh xuống.
Ầm!
Đao quang bùng nổ, chém đứt cơ thể nhỏ nhắn của nó, bổ thẳng tới cuối. chém lên sàn nhà Băng cung, ma sát gây ra một dãy quang hoa.
- Gào! Tiếng hô vang lên.
Sau đó mọi người mới nhìn thấy, cơ thể bị một đao hai đoạn đó hóa thành sương mù bay đi. Trong sương mù ngập trời, làm sao nhìn thấy bóng dáng của tinh linh đó.
Một đao này, chém trúng rõ ràng chỉ là một khối băng.
- Thất bại rồi? Tất cả mọi người thầm nảy sinh ý nghĩ này trong đầu.
Tập hợp sức mạnh của vô số người, cuối cùng đưa Đường Kiếp đến bên cạnh tinh vật, nhưng vẫn không thể làm gì được nó sao?
Bậc Khai Trí, thì khó đối phó như vậy sao?
Trong lòng cũng dâng lên ý tuyệt vọng.
Đúng lúc này, giọng nói của Liễu Hồng Yên chợt vang lên: - Băng tuyết tuy thấu, phù quang mang ảnh, băng thuẫn đang ẩn, hình này có vết.
Trong mắt Đường Kiếp chợt lóe thần quang: - Hiểu rồi
Đoạn Trường Đao lại vung, bổ ra một vùng quang ảnh sặc sỡ, chạy thẳng vào chỗ đất trống cách nó ba thước.