Cưỡi tiểu Hổ, Đường Kiếp lao qua khu rừng hoa trải dài xa tít, mãi cho đến trước mặt đột nhiên xuất hiện một cửa động đen ngòm ngọm.
Trong cửa động gió độc từng trận, hàn ý ép người
Ở đây là hang Hàn Băng.
Ở cửa động bóng Băng Sương Tinh Linh nhấp nháy hiện ra rồi biến mất. Đường Kiếp định đi vào, thì nghe phía sau hét lên: - Đường Kiếp, đợi ta với.
Quay đầu lại nhìn, chính là Vệ Thiên Xung, Thị Mộng, Thái Quân Dương và Y Y ở đằng sau chạy tới.
Có Y Y ở đây, mấy người bọn họ không bị ảnh hưởng của Bát Hoang Huyễn Linh Trận, do đó ngược lại là người đầu tiên xông ra.
Lúc này chỉ thấy Y Y dẫn đầu bay tới trước, liền lập tức tới trên người hắn. Mấy ngày không gặp, người ta cũng rất nhớ Đường Kiếp, sà vào người hắn giống như không chịu rời xa, thậm chí chủ động hôn Đường Kiếp một cái.
Đường Kiếp cười nói: - Cuối cùng các ngươi đuổi kịp rồi.
Nhiều ngày không gặp, bây giờ huynh đệ trùng phùng, Vệ Thiên Xung đỏ mắt nói: - Ngươi còn biết… nhiều ngày như vậy cũng không quân tâm đến ta, cứ thế giao ta cho Thái Quân Dương.
Đường Kiếp cười nói: - Ngươi không phải là vẫn tốt sao?
Xem ra, khoảng thời gian này Vệ Thiên Xung chịu không ít khổ nhọc, cả người ốm hẳn ra.
Y vốn cũng không xem là quá mập, lại dáng người trắng trẻo. Bây giờ thoạt nhìn gầy hơn rất nhiều, da thịt có chút màu đồng cổ, ngược lại tỏ ra rất có tinh thần.
Ngược lại là Thái Quân Dương bất mãn, trừng mắt: - Thế nào, lão tử bảo vệ ngươi, ngươi còn không hài lòng? Hứ, lông vũ ngươi hứa với ta đâu?
Câu sau là nói với Đường Kiếp.
Vệ Thiên Xung rụt cổ không dám nói chuyện, Thái Quân Dương là bảo vệ y không sai,. Vấn đề là Thái Quân Dương không phải là đồng tử của y, cho nên ngày thường nói chuyện không khách khí. Cho dù Đường Kiếp dạy dỗ Thái Quân Dương cũng dùng giọng điều hòa nhã, làm người ta thoải mái dễ chịu.
Đường Kiếp lấy ra lông vũ từ túi Giới Tử đưa cho Thái Quân Dương: - Xưa nay ta nói được thì làm được.
Nhìn cọng lông vũ đó, bọn người Vệ Thiên Xung cũng ngây dại. Tuy biết trước Đường Kiếp hứa một trăm cọng lông vũ, nhưng lúc này thấy hắn lấy ra, mọi người vẫn kinh ngạc.
Ngay cả Thái Quân Dương cũng ngạc nhiên: - Ngài quả thật là giết sạch Lôi Điểu rồi?
- Một con cũng không chừa. Đường Kiếp trả lời, tiện tay lấy một viên đan yêu quơ quơ, chính là viên đan yêu Lôi Điểu Vương cuối cùng đó.
Làm tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Đường Kiếp thu lại rồi trả lời: - Bớt nói nhảm đi. Thừa dịp Bát Hoang Huyễn Linh Trận còn đang ngăn chặn bọn chúng, lập tức đi giết Băng Tinh, lấy Hồng Liên.
Thái Quân Dương sáng ngời đôi mắt: - Trận đó quả nhiên là ngài bày ra, sao ngài biết trận pháp?
- Đừng nhiều lời nữa, đi thôi. Có vấn đề gì dọc đường nói! Đường Kiếp đã dẫn trước vào trong động, kỳ thật là đang nghĩ cách làm sao nói dối cho qua chuyện.
Mấy người Thái Quân Dương nhìn nhau, cũng đuổi theo.
Vừa vào hang động, chỉ thấy xung quanh tối tăm một mảnh, từng trận gió độc bất chợt truyền ra từ trong động.
Muốn chết có nhiều đường, nhất thời không biết chui vào từ đâu.
Đường Kiếp quát: - Thị Mộng!
- Hiểu rồi! Thị Mộng đã phát động thuật truy tìm, liền sau đó chỉ một con đường trong số đó: - Bên này.
- Đi!
Mọi người bám sau Thị Mộng đuổi xuống.
Một đường cuồng đuổi, càng vào trong thì càng cảm thấy hàn khí ép người.
- Phải làm gì đó ở đằng trước! Thái Quân Dương hưng phấn nói.
Đúng lúc này, trong bóng tối đột nhiên xông ra một cái bóng đen, đánh vào mấy người một đường ám quang.
Đường Kiếp tay chân lanh lẹ, nhích người bay ra chặn ở phía trước. Ám quang đó đánh vào người hắn phát ra một chút ánh sáng. Cùng lúc đó Đường Kiếp đã giơ đao chém xuống, chém trúng bóng đen. Cái bóng đen đó gào thét bị một đao chém thành hai khúc.
Mượn ánh sáng của một đao này, Đường Kiếp đã nhìn thấy rõ kẻ công kích: - Là miêu yêu, cẩn thận ở đây còn có không ít quái vật.
Rừng Vạn Hoa cũng được, hang Hàn Băng cũng được, đều không phải chỉ có một Băng Sương Tinh Linh tồn tại. Chăng qua là kẻ làm vương chỉ có một, do vậy trừ phi có cấp cao hơn tồn tại, bằng không Khai Trí chỉ có Băng Sương Tinh Linh.
- Để hình nộm xung phong! Vệ Thiên Xung kêu lên, vung tay một cái, hình nộm đã dẫn đầu xông lên trước.
Dùng hình nộm mở đường, quả thật là mục tiêu thích hợp nhất.
Làm người ta kinh ngạc là, không ngờ Vệ Thiên Xung lại chủ động làm việc này. Chính ngay cả Đường Kiếp cũng không khỏi liếc nhìn y thêm một cái. Có lẽ khoảng thời gian qua thằng nhóc này tiến bộ rất nhiều, quả nhiên con người phải qua rèn luyện mới có thể thành tài.
Lúc hình nộm lao ra, trên đường quả nhiên dẫn dụ ra không ít yêu vật ẩn núp. Mọi người theo phía sau, đến một con giết một con. May mà những yêu vật này thực lực đều bình thường, đám người Đường Kiếp liên thủ, yêu vật bình thường không thể cản được. Vì để nhanh bắt được Băng Sương Tinh Linh, ngay cả thu hoạch bọn chúng bọn họ cũng không cần, một đường vội xông lên, rất nhanh trước mắt sáng choang một mảnh.
Cuối cửa động rõ ràng là một không gian rộng lớn, giống như ẩn giấu cõi bồng lai tiên cảnh.
Đập vào tầm mắt là vô số cây băng. Những cây băng này giống như sương muối ngày đông, tô trang đọng lệ, kinh tuyết mờ ảo, ngàn trùng ánh sương, lỗng lẫy hoa lệ, giống hệt như từng tảng băng điêu khắc.
Ở phía cuối của khu rừng băng sương mù này, là một cái đầm nước lạnh màu ngọc bích. Hơi nước âm hàn nhè nhẹ len lõi vào xương thấu cả tâm can.
Đây chính là đầm Hàn Băng.
Trong đầm nước còn lơ lửng nổi mấy đóa hoa nhỏ màu trắng. Bên cạnh những bông hoa là hỗn tạp một đám rong rêu rất lớn. Ở chỗ chính giữa là một đóa Hồng Liên đang nở rộ. Liên Hồng đó giống như ngọn lửa, phía dưới còn phát ra ánh sáng giống như lửa màu trắng, nâng đóa Hồng Liên lên khỏi mặt nước, chói rọi rực rỡ.
- Là Băng Diệm Hồng Liên!
Thái Quân Dương, Vệ Thiên Xung và Thị Mộng cùng lúc kêu lên.
Băng Diệm Hồng Liên, một linh thảo hiếm có của Tê Hà Giới, hiệu dụng thần kỳ, chính là một trong những vật liệu chính luyện Thông Thiên Đan. Mà Thông Thiên Đan lại là một vị linh dược quan trọng nhất khai thông cầu Thiên Địa.
Năm giới tu tiên, mỗi cảnh giới đều là một môn hạm. Vào Linh Đài phải xông Ngọc Môn, phải có thượng sư xuất thủ. Vào Thoát Phàm chính là phải đả thông cầu Thiên Địa. Nếu không có Thông Thiên Đan, muốn vào Thoát Phàm là cực kỳ khó.
Tầm quan trọng của Băng Diệm Hồng Liên không cần nói cũng biết. Có thể nói dược liệu có giá trị nhất, quan trọng nhất trong Vô Hồi Cốc chính là nó.
Nhưng cũng chính vì vậy, Băng Diệm Hồng Liên không nằm trong phạm vi học đồ của phái Tẩy Nguyệt được phép giữ lấy. Như từng có học đồ thu được, nhất định phải giao lên môn phái.
Rất nhiều người cho rằng học đồ môn hạ ra ngoài chơi, có thu hoạch lớn tất là thuộc về mình, cái này vốn là chuyện sai lầm lớn.
Ý nghĩa cơ bản của môn phái tồn tại chính là khống chế nguồn tài nguyên.
Thiên hạ bây giờ là kẻ mạnh nắm quyền. Địa vực các phương sớm đã phân chia xong. Nơi tài nguyên thiên hạ phong phú, mười có tám phần là do sáu đại phái nắm giữ, hai phần còn lại chia cho tiểu phái.
Môn phái chặc chẽ khống chế tài nguyên, sẽ không dễ dàng nhường đồ tốt cho người khác.
Do đó đừng thấy Tẩy Nguyệt phái hào phóng, chỉ cần các học đồ giao nộp ba phần, phần còn lại là thuộc về mình. Điều kiện tiên quyết là những thứ này đều không đáng giá, không quan trọng trong mắt đại môn phái.
Đồ tốt đáng giá thật sự, căn bản không thể phân chia. Các học đồ chỉ có thể dựa vào tự bản thân nổ lực có được sau đó giao cho môn phái nhận lấy phần thưởng, thì viễn viễn đừng mơ tưởng chiếm giữ một mình.
Băng Diệm Hồng Liên chính là loại không thể phân chia đó.
Lúc này mọi người nhìn thấy Băng Diệm Hồng Liên, trong lòng nhất thời kích động.
Có điều không giống là, Thái Quân Dương, Vệ Thiên Xung và Thị Mộng đều nhìn Băng Diệm Hồng Liên kích động. Nhưng Đường Kiếp nhìn chằm chằm vào mấy đóa hoa màu trắng nhỏ và đám rong bèo màu đen bên cạnh Băng Diệm Hồng Liên.
Hoa Băng Đàm, cỏ Hàn Ảnh.
Hai loại này cũng là linh thực, sống xen lẫn với Băng Diệm Hồng Liên, cũng có giá trị.
Nhưng quan trọng nhất là…
Trong đầu Đường Kiếp vừa chợt lóe ý niệm, thì Thái Quân Dương đã dẫn đầu xông ra trước, nhào về phía Hồng Liên, đồng thời hô: - Đường Kiếp, Băng Diệm Hồng Liên này là của ta.
Nói xong liên xông vào mặt đầm đạp sóng bước bộ, giẫm vào mặt nước giống như đi trên đất bằng. Trong đầm Hàn Băng gợn ra từng mảnh sóng, người đã xông tới Băng Diệm Hồng Liên.
Nhiệm vụ chuyến đi này vốn chính là lấy Hồng Liên, lấy được Hồng Liên tức là hoàn thành nhiệm vụ. Băng Sương Tinh Linh có chết hay không ngược lại không quan trọng.
Thấy y kích động, Đường Kiếp đã hét lên: - Quân Dương cẩn thận.
Thái Quân Dương nóng lòng Hồng Liên, bay nhanh xông lên trước, chớp mắt đã xông tới gần Hồng Liên. Khi nhìn thấy đã tiếp cận Băng Diệm Hồng Liên, chính ngay lúc này hàn phong bạo khởi.
Đầm nước đột nhiên cuộn sóng, một luồng không khí lạnh tê người xông lên, đã bay tới Thái Quân Dương.
Thái Quân Dương kinh hãi. Dẫu sao y là thân trên mặt nước, bước bộ trên sóng tuy có thể làm y san sát trên mặt nước, nhưng cuối cùng vẫn không tiện mượn lực.
Nhưng dù gì y cũng là học tử tiến vào Linh Hồ, nhìn thấy cơ sự bất ổn, phản ứng cũng nhanh, tay trái liền vỗ mấy chưởng, chính là đánh ra ngạn thủ.
Một luồng kình khí hiện ra, ngăn luồng khí lạnh giữa không trung, đồng thời cơ thể đã mượn lực xông lên trước, chính là xông về phía Hồng Liên. Rõ ràng là vẫn không buông tha muốn lấy Hồng Liên.
Đúng lúc này, chỉ thấy trong đầm nước bên cạnh Hồng Liên mạnh mẽ bắn ra vô số băng châm, càng quét Thái Quân Dương.
Thái Quân Dương kinh hãi, kiếm cự lang điên cường múa, tạo thành một mảnh kiếm bảo vệ mình.
Cũng may bí quyết tụ sóng mà y tu luyện cùng với kiếm Điệp Lãng sở trường là tốc độ nhanh; liên tiếp. Chỉ nghe một trận loạn vang, vô số bâng châm bị y đã rớt.
Cho dù là vậy, còn có hơn hai mươi băng nhủ xuyên qua màn kiếm, hung hăng đánh lên người Thái Quân Dương.
Ngay sau đó phòng vệ của Thái Quân Dương đã bị băng nhũ đáng vỡ. Ba cây trong đó càng là không gì cản trở đánh lên người Thái Quân Dương, lần lượt đâm vào vai trái, chân trái và ngực phải của y.
- A! Thái Quân Dương hét to một tiếng, không thể bước đi trên sóng, người đã ngã trong hồ nước.
- Bảo nhi!
Tiểu Hổ khẽ kêu một tiếng, giống như điện quang xông qua. Hai cánh giương bay, hổ trảo chụp về phía Thái Quân Dương trong nước.
Đồng thời Đường Kiếp giơ ra một tay, ba đường ánh sáng màu kim đã bay ra, chính là ba cây kim châm. Lần này lại bắn về phía cây hoa trắng nhỏ trong đầm.
Một kích này thoạt nhìn vô nghĩa, nhưng lúc kim châm xuất thủ, đóa hoa trắng nhỏ đó đột nhiên lay động, ra sức chạy vào không trung. Trong không trung biến thành hình người, bất thình lình là Băng Sương Tinh Linh.
Chỉ là lúc này cánh tay bị thương của nó đã hồi phục. Trong thời gian ngắn như vậy hồi phục lại thương thế, hơn phân nữa là dùng năng lượng của tinh hạch.
Nó kinh hãi nhìn Đường Kiếp, vừa tránh né kim châm công kích, vừa kêu thét: - Làm sao ngươi biết…
Đây đã là lần thứ hai, Đường Kiếp rất nhanh, thì phát hiện ra mình ẩn núp.
Điều này làm nó nghĩ thế nào cũng không hiểu.
Tinh vật vốn chính là cỏ cây thông linh mà thành. Băng Diệm Hồng Liên bị Tẩy Nguyệt phái khống chế không cho thông linh, do đó sau khi vật này thông linh kết thành tinh hạch tuy cũng có giá trị, nhưng hiệu quả chế luyện Thông Thiên Đan giảm đi rất nhiều. Cho nên có khả năng thông linh nhất chính là hoa Băng Đàm ở gần Băng Diệm Hồng Liên.
Vật này vốn là linh thực, lại được Hồng Liên Linh Khí tẩm bổ, hấp thụ khí đông đầm lạnh, cố nhiên trở thành băng tinh.
Đường Kiếp đến chỗ này không thấy băng tinh thì ý thức được nó có thể hóa thành bản thể ẩn trốn. Nào ngờ Thái Quân Dương quá nóng vội mới trúng chiêu. Nhưng cũng chính vì vậy, để Đường Kiếp tuần hoàn linh khí dao động một chút tìm ra bản thể băng tinh.
Hắn vốn không có bản lĩnh này, nhưng từ sau khi nhìm trộm đạo cảnh ở núi Hổ Gầm, thấu rõ bản chất, Đường Kiếp phát hiện mình khá mẫn cảm đối với tất cả linh khí dao động xung quanh. Chỉ cần cho hắn manh mối, thì có thể tuần tự truy tra ra.
Trước kia hắn phát hiện ra băng tinh ẩn núp chính là nguyên nhân này, bây giờ cũng vậy.
Lúc này Đường Kiếp thấy kim châm mạnh mẽ lao ra, vẽ ra một đường sáng trên mặt nước, một đao chém tới Băng Sương Tinh Linh đó: - Tinh vật nhỏ nhoi, nhìn linh khí Hồng Liên nuôi dưỡng mà thành tinh, ngươi cho rằng ngươi che dấu được ai?
Lần nãy tốc độ lao tới cực kỳ nhanh. Chỉ ba cái trên mặt nước, liền đã xông tới bên cạnh Băng Sương Tinh Linh. Chiến đao kình vung, bổ về phía băng tinh, uy lực của thân pháp Tử Điện Túng phát huy tới cực điểm.
Thế đao hung mãnh chém xuống, lại chém trúng băng tinh. Băng tinh đó thê lương gào thét bay lên, hai tay dang ra, một cái bóng đen rất to đã thoát ra khỏi mặt nước, bất thình lình là một con cá khổng lồ hung hăng cắn về phía Đường Kiếp.
Cự cốt Ngư!
Một loại yêu thú hiếm thấy, trời sinh cực lớn, tính tình hung mãnh.
Xen hình thể Cự Cốt Ngư này, chí ít cũng là yêu thú thông linh cấp cao.
Ai cũng không ngờ trong đầm lạnh lại còn có một loại tồn tại như vậy.
Đường Kiếp lại là hoàn toàn không sợ, đao tay phải mạnh mẽ chém xuống, chính là chém vào cái miệng rất to của Cự Cốt Ngư. Chỉ một đao liền chém con Cự Cốt Ngư đó hí dài
- Vô dụng!
Hắn hét to một tiếng, đánh ra tả quyền, gây nên một mãnh khí lưu kinh người, nện làm con cá đó đáp tiếng bay lên.
Chuyến này hắn vào cốc nhiều lần tẩy luyện, một cơ thể thần lực cực kỳ kinh người. Đến lúc này toàn lực phát huy, con cá to thông linh thượng phẩm có thể nói là xưng hùng xưng bá cũng bị hắn một chưởng đánh bay.
Băng Sương Tinh Linh đó vốn cho rằng bố trí phục binh này hẳn là có thể gây nên uy hiếp cho đối phương. Nào ngờ Đường Kiếp không nói lý lẽ mà công kích, dễ dàng đánh vỡ cọng cỏ khô, trong lòng cũng thầm cực kỳ khiếp sợ.
Nó nghĩ không thông, một học đồ cấp Linh Hồ sao lại có sức mạnh cơ bắp mạnh mẽ như vậy. Nhưng Đường Kiếp lại không cho nó cơ hội nghĩ ngợi nhiều. Tia sáng màu tím chạy dọc xuống, Trảm Phong Đao lại bổ ra.
- YAA.A.A..! Trong tiếng thét thê lương, trong tay tinh linh lại xuất hiện băng thuẫn, dưới sức chém hung mãnh của Đoạn Tràng Đao hóa thành từng mảnh băng vụn, người đã bị chấn động lui lại.