Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 229: Cường công



Một cái bóng người nhỏ nhắn rơi ra khỏi không trung. Cơ thể vốn trắng ngần như viên ngọc trong suốt không tì vết từ bờ vai trở xuống, đã tét ra một đường máu rất dài, chạy thẳng tới phía dưới ngực.

Từ vết thương chảy ra không phải huyết dịch màu đỏ, mà là dịch thể màu trắng sữa.

Huyết dịch sắc băng này nhuộm nữa người Băng Sương Tinh Linh, hóa hành từng đóa băng hoa nở rộ.

Mặc dù như vậy, trong mắt Băng Sương Tinh Linh vẫn hiện ra vẻ đau khổ và hung ác.

Nó chợt ngẩng đầu căm tức nhìn Đường Kiếp:
- Ngươi làm thế nào tìm đươc ta.

Tuy Liễu Hồng Yên nhắc nhở hắn, nhưng Liễu Hồng Yên cũng chỉ là nói ra cách điều tra, vẫn chưa đưa ra thuật điều tra. Sao Đường Kiếp có thể phát hiện ra mình nhanh như vậy.

Điều này làm nó nghĩ không thông.

Đáp lời nó là Đường Kiếp lại chém xuống một đao hung ác.

Cuộc chiến vừa bắt đầu không có ý khoan nhượng. Không giống đối thủ khác, đối diện loài như bậc Khai Trí, Đường Kiếp cũng không dám phân thần. Do đó ngay cả trả lời, cũng không có hứng thú.

Một đao đắc thủ, Đoạn Tràng Đao liền giống như sông dài biển rộng liên tiếp không ngừng công ra. Khí đao tràn ngập, trong nháy mắt cuộn thành một mảnh sát triều kinh người.

Tinh linh đó thét lên chói tai lui lại. Trước người hiện ra một cái băng thuẫn, ngăn chặn được một đao hung hiểm này. Trong mắt sát khí chợt hiện:
- Chỉ dựa vào ngươi cũng muốn giết ta?

Trước kia nó tránh được một đao của Đường Kiếp, cho rằng Đường Kiếp không thể tìm được mình nhanh như vậy. Trúng đao liền đại ý phân tâm . Lúc này bị thương, trong lòng nổi giận, đã quyết ý phải giết tên này.

Chính ngay lúc này, Liễu Hồng Yên đã kêu lên:
- Công kích Băng cung!

Trong khoảnh khắc đó, trăm loại pháp thuật, ngàn đường hào quang đã theo nhau kéo tới thấp sáng vùng đất này. đổ ập tới Băng cung. Từng đám lửa xông lên, cả tòa cung điện băng tuyết dưới pháp thuật hung hiểm này tấn công trở nên lung lay sụp đổ.

Công kích lần này làm Băng Sương Tinh Linh rất khẩn trương.

Phải biết Băng cung này là căn cơ của nó thi pháp, không chỉ có tác dụng tấn công phòng thủ, quan trọng nhất là tốc độ nó thi pháp nhanh lên rất nhiều.

Khác biệt lớn nhất giữa thuật và pháp chính là ở chỗ tiêu hao.

Sao khi vào Thoát Phàm Cảnh, người tu luyện có thể xuyên thông thiên địa. Lúc sử dụng pháp thuật, biên độ tiêu hao giảm xuống rất nhiều. Do đó cũng có thể sử dụng đủ loại pháp thuật uy lực lớn.

Như Đại Ma La Thiên Vương Chú. Đẻ sử dụng thuật, tiêu hao chính là linh khí bản thân học đồ. Do linh khí có hạn, cho nên Đường Kiếp sử dụng chỉ có mấy giây thì biến mất.

Nếu đả thông cầu Thiên Địa, vậy thì khi thi triển Đại Ma La Thiên Vương Chú, lấy sức mạnh bản thân dẫn động sức mạnh thiên địa, mức độ tiêu hao sẽ giảm đi rất nhiều.

Đây cũng chính là nguyên nhân Thần Tiêu Kiếm Điển có thể vẫn dùng được Tử Phủ. Tựa hồ mỗi pháp thuật đều có năng lực biến thuật thành pháp, giảm bớt tiêu hao, nâng cao uy lực.

Nhưng pháp có một vấn đề, chính là để dẫn động sức mạnh trời đất thời, cần thời gian chuẩn bị pháp thuật dài hơn. Do đó cho dù là người tu hành Thoát Phàm Cảnh tác chiến, cũng không thể chỉ dựa vào pháp để tác chiến.

Như trận chiến Cố Trường Thanh và Đường Kiếp hôm đó, phần lớn sử dụng đều là thuật, vì thuật thi triển nhanh hơn. Đương nhiên, với thực lực của hắn, cho dù là thuật, uy lực cũng lớn hơn học tử bình thường rất nhiều.

Mà Lôi Tự bí pháp Đại Phong Lôi Thủ của Triệu Tân Quốc sử dụng trong nội đấu, mới là pháp. Nhưng cần người khác phối hợp mới có thể thi triển.

Thuật và phát, đại diện cho loại thuộc tính nhanh lẹ và uy lực, thiếu một cũng không được.

Chỉ có đạt tới Tử Phủ cảnh, niệm thông thiên địa, pháp mới có thể hạ bút thành văn, giơ tay nhấc chân đều là đại pháp thuật, động một chút là dời núi lấp biển, uy lực kinh người.

Mà tòa Băng cung của Băng Sương Tinh Linh này, ưu điểm lớn nhất chính là làm tốc độ thi triển của nó tăng cao rất nhiều. Chính vì vậy mới có thể nhanh chóng liên tiếp thi tháp, uy lực có thể nói là kinh khủng.

Chỉ lấy pháp thuật mà nói, Băng Sương Tinh Linh thân ở tại Băng cung, tốc độ thi triển đã gần tới Thiên Tâm, chỉ là cận chiến và uy lực pháp thuật vẫn không bằng.

Có thể nói Băng cung này chính là trung tâm thực lực của nó, là căn cơ vốn có pháp thuật của nó. Mất đi Băng cung, thực lực của băng tinh cũng giảm đi rất nhiều, còn thấp hơn một học tử Linh Hải.

Một đám học đồ công kích Băng cung, uy hiếp đối với nó mà nói, còn lớn hơn cả Đường Kiếp. Liễu Hồng Yên thân là người trong luật đường, sở trường nhìn rõ nhất, lần này nói trúng tử huyệt của nó.

- Đi! Băng Sương Tinh Linh vung tay lên, trong trượng hàn băng phun ra một luồng băng triều. Đồng thời tay trái vừa vung, lại một dòng băng lưu cuộn tới Đường Kiếp.

Sương mù trong nháy mắt phủ kín Đường Kiếp. Mảng lớn băng sương tựa hồ bao trùm hắn thành một người băng. Nhưng ngay lập tức băng sương lại tan ra, Đường Kiếp đã xông ra khỏi sương mù, sau đó lấy tốc độ nhanh hơn trước lao ra. Cả người trắng khiết một mảnh, chân mày cũng đều là băng sương, băng sương đó vẫn không đông cứng được hắn.

Từ trận chiến lần trước, Đường Kiếp đã sử dụng qua một số loại thảo dược tẩy luyện cơ thể. Tuy không thể sánh bằng Lôi Linh Thảo số lượng nhiều hiệu quả cao, nhưng dùng để đối phó kết băng này thì đã đủ rồi!

Băng Sương Tinh Linh không ngờ Đường Kiếp có thể qua ải, kinh hãi lui lại. Dưới chân băng hoa nở rộ, thoạt nhìn cực kỳ rực rỡ mỹ lệ. Chỉ là trong cái đẹp này mang hung hiểm, hai người một tiến một lùi, đã đánh ra từng đường băng ảnh vun vút trong Băng cung.

Băng sương từng mảnh, bao trùm Đường Kiếp, nhưng lại nhanh chóng tan rã dưới công kích thần tốc của hắn, hoàn toàn không thể gây ra tổn thương gì cho hắn.

Băng tuyết đầy trời, Đường Kiếp như mãnh hổ xông tới, trong tiếng gầm thét, Đoạn Tràng Đao lại chém, chính là chém lên vai phải tinh linh đó.

- A! Băng Sương Tinh Linh đau đớn thét to.

Nó tuy là cấp bậc Khai Trí, nhưng suy cho cùng là tinh vật chứ không phải yêu vật, giỏi pháp thuật chứ không phải tay không vật lộn. Lúc này vừa phải ứng phó trên ngàn học đồ ở phía dưới, vừa ứng phó Đường Kiếp, cuối cùng kiệt sức.

Lúc này lại trúng một đao, tinh vật đại nộ, đang muốn toàn lực cắn trả giết chết tiểu tử này, trong lòng đột nhiên dâng lên ý cảnh giác.

Nó thân là tinh vật, tri giác về nguy hiểm là nhại bén nhất. Bao nhiêu năm nay, chính là cảm giác đối với nguy hiểm này hết lần này đến lần khác cứu lấy mình.

Lúc này trong lòng cảm thấy không ổn, hí dài một tiếng. Trước người dâng lên mảng lớn băng sương, hình thành một băng quan (cái hòm bằng băng) rất lớn chụp lấy nó.

Chỉ thấy một đường kim quang chợt lóe, băng quan nhanh chóng bị mở ra dưới kim quang, rồi tan biến vào hư không.

Tinh vật kinh hãi, lại bất chấp tất cả, phát huy tất cả sức mạnh. Lực băng sương tầng tầng lớp lớp xông ra, thấy băng triều dũng động vô biên vô tận. Linh khí này thâm hậu, chỉ sợ đã không còn là Khai Trí hạ phẩm, mà thậm chí có thể là cấp trung phẩm.

Nói cách khác, thực lực của tinh vật này đã gần như cấp Cố Trường Thanh, ở phương diện pháp thuật thậm chí còn hơn xa. Nhưng cho dù dùng đông lực băng sương toàn lực ứng phó, cũng chỉ có thể làm chậm tốc độ của kim tuyến cắt xuống. Nhìn thấy mình dốc kiệt băng lực cũng không thể ngăn cản kim tuyến này công kích, tinh vật thầm khiếp sợ, đột nhiên há to miệng, chỉ thấy trong cơ thể lam quang chợt lóe, một thanh băng chùy bắn ra từ trong miệng nó.

Băng chùy này thọat nhìn như không có bao nhiêu uy lực, đánh vào kim tuyến, ầm một tiếng phát ra quang hoa ngút trời. Hàn ý phát ra tựa hồ nhanh chóng đông cứng Đường Kiếp, ngay cả kim tuyến cũng bị cản lại.

- Tinh hạch… Đường Kiếp hô nhỏ.

Không có một ai có thể nhìn rõ hơn hắn. Công kích vừa nãy rõ ràng làm tinh vật dưới tình huống bị ép động dụng sức mạnh của tinh hạch bản thân.

Đông khí của phong hàn làm Đường Kiếp cũng không thể chống đỡ. Tinh vật đó đã lộ hung quang, nhìn Đường Kiếp:
- Ngươi nhất định phải chết.

Lại một thanh băng chùy ập đến, lần này lại là dùng sức mạnh ước chừng tám phần. Bất luận thế nào nó cũng phải giết chết Đường Kiếp.

- Nghĩ hay lắm! Đường Kiếp quát một tiếng, hắn biết lúc này đã là thời khắc ngàn cân treo sợ tóc. Kim tuyến tuy sắc, nhưng khó có thể liên tiếp công kích. Lúc này một kích bất thành, tạm thời không thể dùng nữa, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân để đối kháng. Dưới lực lượng toàn thân khởi động, huyết quang đại tác, chính là Huyết Luyện Thần Thuật.

Sức mạnh của huyết mạch dũng động hội tụ ở mũi đao, hóa thành cơn sóng dữ nghênh tới băng chùy.

Đao quang và chùy quang tương giao, nổ ra băng huy mãnh liệt, băng triều cuồng múa một kích đánh bay Đường Kiếp. Bản thân Đường Kiếp phun mạnh ra một ngụm máu tươi có lẫn chất cặn.

Đây chính là lần trọng thương nặng nhất từ trước đến nay mà bản thân hắn và tinh vật đối kháng. Cảm thấy huyết mạch toàn thân tựa hồ đều bị đông kết. Nếu không phải là Huyết Luyện Thần Thuật hộ thể, lúc này chỉ sợ hắn cả xương tủy cũng muốn đóng băng.

Tinh vật đó đang muốn tiến lên đánh thêm một kích, lại nghe một tiếng quát nhỏ. Một cái thân ảnh rất nhỏ bay lên, nhắm tới tinh vật, một mảnh lớn hoa cỏ bỗng nhiên dựng lại, thổi quét về phía Băng Sương Tinh Linh. Chính là Y Y

- Khốn kiếp, thân là tinh loại, lại giúp nhân loại. Băng Sương Tinh Linh đó phẫn nộ, tay trái đè xuống, băng phong lại hiện ra, trực tiếp đóng băng một vùng lớn cây cỏ.

Lúc này trong cơn thịnh nộ, nó toàn lực thi triển pháp thuật Băng Phong Bạo dũng mãnh, sở trưởng quần chiến, đóng băng. Độ kinh khủng của thủ đoạn này làm ngươi ta căm phẫn.

Cỏ cây lập tức trở thành tượng băng. Nhưng ngay sau đó, một đường ánh sáng lưỡi liềm trắng bạc hiện ra, vô thanh vô tức chém tới Băng Sương Tinh Linh.

Một đao này giống như kim tuyến, làm cho Băng Sương thất kinh, sợ làm nó không dám mạnh mẽ chống cự, chỉ có thể toàn lực lẩn trốn. Liếc mắt nhìn qua, lại thấy một con tiểu hồ ly đang xông lên không trung, lạnh lùng nhìn mình. Một kích vừa nãy, bất thình lình chính là tiểu hồ ly này đánh ra.

- Hư Không Hồ Tộc? Băng Sương Tinh Linh liên thanh rung lên.

Ngược lại phía dưới Vệ Thiên Xung dậm chân hô:
- Ta mới là chủ nhân của ngươi!

Từ sau khi tiểu hồ ly đi theo y, trước sau đều ôn hòa với y. Cho dù Vệ Thiên Xung thăng tới bậc Linh Hồ, thực lực tiến xa, đối với nó ít nhiều có chút khách khí, cũng không muốn tùy tiện xuất thủ.

Không ngờ lần này Đường Kiếp bị thương, tiểu hồ ly lại chủ động xuất thủ, làm Vệ Thiên Xung rất là thương tâm. Không phải y giận tiểu hồ ly cứu người, chỉ là thái độ bên nặng bên nhẹ như vậy rất tổn thương lòng tự trọng người ta.

Đồng thời lúc tiểu hồ ly xuất thủ, tiểu Hổ gầm lên phóng ra một đường Điện Quang Đao, làm cho Băng Sương Tinh Linh không thể không tự vệ.

Tam yêu cùng xuất thủ, cuối cùng Đường Kiếp có thời gian nghỉ ngơi. Liền ngay sau đó tay trái hắn khẽ nhếch, ném ra một vật.

Bất thình lình đó chính là một nhãn châu của con rết bọ ngựa bốn mắt. Đây cũng là một trong số yêu thú thu hoạch được mà Đường Kiếp hiếm hoi giữ lại. Vật này vốn chỉ có thể cất giữ trong ba ngày, sau ba ngày thì sẽ mất hết toàn bộ linh khí. Cũng may cho Đường Kiếp, tìm được một loại thảo dược có thể kéo dài thời gian tồn tại của nhãn châu này, nhưng tiếp tục cất giữ sẽ mất linh, lúc này chính là thời cơ sử dụng.

Lúc nhãn châu bắn ra, phóng ra một tia sáng yếu ớt chiếu lên người Băng Sương Tinh Linh, lập tức làm nó cả người cứng đờ.

Cùng lúc đó, Đường Kiếp đã bay ngược trở lại, bổ một đao vào đối phương

Một đao này lại không phải bổ Băng Sương Tinh Linh, mà là nhằm vào cỏ cây khắp trời đó, đồng thời hét to:
- Y Y

Ầm!

Chiến đao bổ xuống, băng vỡ thành bông tơ tung bay.

Vô số bông tơ bay khắp bầu trời, cuộn tròn thành một vòng tử quang, há to cái miệng khổng lồ cắn về phía Băng Sương Tinh Linh. Chính là Mạn Thiên Hoa Vũ của Y Y. Dưới tác dụng Lục Ngạn Hoa của nàng, uy lực càng sâu.

Băng Sương Tinh Linh trở tay không kịp, lúc đó cũng không biết bao nhiêu Yêu Hoa cắn lên người nó. Băng dịch vẩy ra, đau làm nó gào thét điên cuồng, toàn thân chợt nổ thành một mảnh băng triều. Nổ một lúc, đóng băng toàn bộ Yêu Hoa, ngay sau đó đã nổ mặt đất thành bụi phấn điêu linh.

Phía dưới, Y Y cũng chịu ảnh hưởng, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt trở nên trắng bệch.

Nhưng chính ngay lúc Yêu Hoa vỡ nát, Đường Kiếp lại một đao chém trúng.

Đao thứ ba!

Xuyên qua sương mù vô tận, hung hăng chém lên cánh tay của Băng Sương Tinh Linh

Xoạt!

Một cánh tay ầm ầm bay lên.

- A. Tinh vật đó phát ra tiếng tê tâm liệt phế, máu tươi vươn vãi.

Chính ngay lúc Đường Kiếp còn muốn đuổi theo, dưới chân vừa nhấc, đột nhiên Băng cung rung chuyển mạnh, cả người rơi xuống phía dưới.

Thì ra vừa nãy Băng Sương Tinh Linh tập trung toàn lực công kích Đường Kiếp, đã vô lực bảo vệ Băng cung.

Băng cung đó dưới toàn lực công kích của đám học đồ, cuối cùng không chịu nổi, cuối cùng đổ sụp.

Băng cung to lớn rực rỡ cứ như vậy trong nháy mắt tan rã, mãnh liệt phun ra băng lưu ngút trời, ánh sáng rực rỡ tràn lan, sau đó sương mù từ từ biến mất.

Thì ra Băng cùng này và ảo trận là liên thành một thể. Băng cung vừa phá, ảo trận cũng tan rã. Chỉ là băng sương ảo trận tuy mất, Bát Hoang Huyễn Linh Trận của Đường Kiếp bày vẫn còn, làm đám học đồ vẫn không thể thoát khỏi vòng vây.

Cái này làm cho không ít học đồ tức giận mắng to:
- Đáng chết, sao còn có một ảo trận? Ai bày? Mau phá đi!

Đường Kiếp cũng không quản.

Cung điện sụp đổ làm Đường Kiếp mất đi cơ hội tốt. Hắn đáp xuống đất, trừng trừng nhìn Băng Sương Tinh Linh nhào lộn một cái, hóa thành một đường băng chạy nhanh về phía xa, hét lên:
- Bảo nhi!

Tiểu Hổ đã bay tới đỡ Đường Kiếp. Đường Kiếp vẫy tay, thu Kinh Môn Kỳ vào tay, một người một hổ đuổi theo Băng Sương Tinh Linh.

Băng Sương Tinh Linh bỏ chạy, rất có thể là trở về hang Hàn Băng. Ở đó là nơi Băng Diệm Hồng Liên sinh sống, cũng là nơi Băng Sương Tinh Linh ra đời, càng là cội nguồn sức mạnh của nó, chính là cơ hội Đường Kiếp truy kích đoạt bảo.

Cùng lúc đó, một số học đồ đã nhìn thấy tình hình này.

- Đuổi theo!

- Đuổi theo nó, giết chết Băng Sương Tinh Linh, đoạt lấy Băng Diệm Hồng Liên!

- Cẩn thận Đường Kiếp, đừng để y lấy được Hồng Liên!

- Mọi người cùng xuất thủ, mau chóng phá sạch ảo trận đáng ghét này.

Mọi người lần lượt hét lên.

Cách đó không xa, trong mắt đám học trò Bành Diệu Long, Long Đảo, Diệp Thiên Thương, Mạnh Thập Tuyết phóng ra tinh hoa. Mục quang bọn họ cơ hồ không hẹn mà gặp cùng khóa chặt trên người Đường Kiếp. Một số người càng là nháo nhào xuất thủ bắt đầu cưỡng chế phá trận. Mất đi sương mù vô tận và Kinh Môn Kỳ, lại không có ai ủng hộ, hiệu quả Bất Hoang Huyễn Linh trận giảm sút, dưới xuất thủ của trên ngàn học đồ bị phá chỉ là vấn đề thời gian.

Lúc đối mặt với đại địch Băng Sương Tinh Linh, họ là chiến hữu cùng nhau tác chiến. Đại địch vừa bại, tranh đấu nội bộ lập tức trở thành tư tưởng chủ đạo.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com