Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 240: Cửu Cung Mê Thiên Trận



Sóng biển mãnh liệt đánh vào trên đá ngầm, bọt nước vỡ tan đầy trời, dưới ánh nắng mặt trời, phát ra thứ ánh sáng kì lạ, hơi nước bốc lên, như mây lại như sương, sóng cuốn lượn lờ.

Nước biển ngập quá đá ngầm, tràn lên bờ cát, nước tràn qua một loạt dấu chân mờ nhạt.

Dấu chân này vẫn kéo dài đến trước một tiểu đình bát giác, lại nhìn thì thấy một đôi chân ngọc lắc lư lay động.

Hứa Diệu Nhiên đang ngồi ở trong đình, buộc lại đám tóc như mây, trên người mang một bộ chu hồng lệ, dựa vào thành đình, ngơ ngẩn như đang suy nghĩ gì đó, mặt trên bàn phỉ ngọc thạch trước người, còn đặt một phong thư.

Đột nhiên, nàng lấy thư cầm lên nhìn, lại buông.

Mắt nhìn về phía xa, biển trời xanh biếc một chỗ, nước trời giao nhau, trong mắt Hứa Diệu Nhiên liền mông lung hiện ra ánh nước lấp lánh.

Trong miệng nàng thì thầm:
- Tóc đen dài, mi mục tình, môi đỏ nàng sâu vào trong tim, nói không rõ, suy nghĩ khó quên, e sợ không gặp, tâm ta loạn như ma…

Sau đó lại cầm thư mà nhìn.

Sau lưng nàng đứng cách đó không xa là một tiểu tỳ thanh y, nhìn thấy Hứa Diệu Nhiên như vậy, cuối cùng không kìm nổi che miệng cười trộm:
- Tiểu thư, thư này ngươi đều xem qua rất nhiều lần. Nếu như ngươi thích người ta thì nên nói thắng, làm gì nghĩ nhiều như vậy. Nữ tử Thiên Hai Hải Các chúng ta sao lại đi nhăn nhó như vậy.

Hứa Diệu Nhiên nâng cầm lên từ từ nói:
- Vấn đề là, ta cũng không biết hắn có thích ta hay không…

Suy cho cùng tuổi nàng vẫn còn nhỏ, đối với chuyện nam nữ cũng không biết nhiều, bởi vậy cũng không thể hiểu rõ lắm tình cảm của bản thân.

Đối với Đường Kiếp, thời gian nàng tiếp xúc ngắn ngủi, cảm giác, thấy được nếu là nói thích thì giống như trò đùa, sau khi ngày đó bất ngờ gặp gỡ, trong đầu lại luôn hiện ra hình bóng của hắn, không thể nào quên.

Nếu là Đường Kiếp vẫn không thể viết thư, hoặc theo thời gian phát triển, ấn tượng giảm đi, nàng dần dần lại không nhớ rõ, nói không chừng cũng ngừng liên lạc.

Nhưng cố tình chuyện cũng không phải như thế, một phong thư rồi lại tiếp một phong thư, mặc dù phần lớn đều là ân cần thăm hỏi bình thường, nói đến chuyện trong học viện, lại cảm thấy mang vài phần tâm tư khác lạ ở bên trong.

Vì thế lòng Hứa Diệu Nhân liền trở nên rối loạn.

Ngay lúc này nàng nhìn vì phía xa xa, vẻ mặt ngơ ngác, nhất thời nhớ nhung đến mức mê mẩn rồi.

Đúng lúc này, một tiểu tỳ hồng y từ xa vội vàng chạy đến, một bên chạy một bên hô:
- Tiểu thư, tiểu thư!

- Chuyện gì mà ngạc nhiên như thế?
Hứa Diệu Nhiên lười biếng duỗi lưng.

Tiểu tỳ chạy đến trước đình dừng lại:
- Vừa nghe được một tin, có thể khiến Hứa Tiểu thứ cảm thấy hứng thú.

Hứa Diệu Nhiên nhíu mày, tiểu tỳ thanh y đầy tiểu tỳ hồng y một cái:
- Hồng Uyển ngươi có chuyện nói thẳng, đừng có dông dài.

Tiểu cô nương gọi là Hồng Uyển lúc này mới phun ra một câu:
- Vừa nghe được một tin, nói Tẩy Nguyệt phái thuê Phong Ma Đảo.

- Tẩy Nguyệt phái thuê Phong Đảo?
Hứa Diệu Nhiên ngốc lăng:
- Vì cái gì?

- Nói là muốn tìm Phong Thanh Ngọc, thuận tiện kiểm tra học sinh.

- Kiểm tra học sinh?
Hứa Diệu Nhiên khó hiểu”
- Phong Ma Đảo lấy mê cung ảo trận làm chính, thực lực yêu thú có hạn, có cái gì tốt để kiểm tra… Từ từ, chẳng lẽ là nhiệm vụ chân truyền?

Hứa Diệu Nhiên bỗng chốc đứng lên.

Hồng Uyển lại không trả lời, chỉ là đột nhiên ôm bụng rên rỉ:
- Ai nha, người ta một đường chạy qua đây mệt mỏi quá, tiểu thư để cho ta nghỉ một chút rồi lại nói.

Nói xong liếc mắt nhìn trộm Hứa Diệu Nhiên, Hứa Diệu Nhiên đã hiểu rõ ngay, hừ một tiếng:
- Nha đầu chết tiệt, lại là cái bộ dáng này.

Tay liền vung lên, một viên thuốc bay ra rơi vào trong tay Hồng Uyển, Hồng Uyển cười hì hì nhận lấy:
- Đa tạ Tiểu thư ban thưởng. Tiểu nhân hỏi qua rồi, tiểu thư nói không sai, chính là nhiệm vụ chân truyền. Cũng không biết tẩy Nguyệt phái đang nghĩ gì, lại đi thuê Phong Ma Đảo chúng ta để khảo nghiệm học sinh.

- Còn phải hỏi?
Tiểu tỳ áo xanh bên cạnh đã cười lạnh nói:
- Vệ Thiên Xung hai lần đạt giải nhất, nghĩ đến đã làm cho Nam Bách Thành kua đứng ngồi không yên. Cuộc thi học sinh, ra đề thi cũng không phải chuyện dễ, Phong Ma Đảo lấy mê tung che dấu vết là việc chính, người khác muốn trợ giúp cũng khó, đúng là đúng bệnh hốt đúng thuốc, nghĩ đến chính là nhằm vào Vệ Thiên Xung và Đường Kiếp. Ta dám đánh cược, điều kiện khảo hạch lần này cũng không phải lấy tiêu chuẩn Phong Thanh Ngọc nhiều hay ít.

Tiểu tỳ áo xanh đúng là đem ngọn nguồn câu chuyện phân tích đầy đủ.

Hai tỳ nữ này người bên cạnh Hứa Diệu Nhiên, có chuyện gì Hứa Diệu Nhiên cũng không giấu diếm các nàng, bởi vậy chuyện Hứa Diệu Nhiên và Đường Kiếp, các nàng hiểu rõ nhất, trong Thiên Nhai Hải Các chỉ có hai người biết được quan quan hệ của Hứa và Đường.

Thời khắc này Hồng Uyển đã vỗ tay cười nói:
- Vẫn là Tiên Đào tỷ tỷ lợi hại, đúng là như thế, tiêu chuẩn thắng cuộc lần này chính là người đầu tiên bước vào Cửu Cung Tâm Hoàn, chạm vào Hải Tâm Thạch, đó chính là người thắng!

Hứa Diệu Nhiên hừ lạnh:
- Thật đúng là tính toán chu toàn, Hồng Uyển, cũng biết khảo thí khi nào tiến hành?

- Đầu tháng mười.

- Chính là nhanh đến…
Hứa Diệu Nhiên suy nghĩ một chút nói:
- Đi, chúng ta cũng đi Phong Ma Đảo!

- Được đó!
Hồng Uyển vỗ tay nhảy lên:
- Cuối cùng có thể cùng Tiểu thư ra ngoài chơi rồi!

Chỉ biết nàng vội vàng thông báo cho Hứa Diệu Nhiên còn có một phần tâm tư này mà. Trời sinh Hồng uyển hoạt bát hiếu động, lần trước Hứa Diệu Nhiên du lịch không mang theo nàng, đã khiến nàng rất là tiếc nuối, lần này cũng đã nắm được cơ hội đi theo.

- Phong Ma Đảo?

- Thế nào lại là chỗ này? Đây không phải là địa bàn của Thiên Nhai Hải Các sao?

- Đúng vậy a, sao nhiệm vụ chân truyền lại tiến hành ở một phái khác? Bề trên cuối cùng là đanh tính toán cái gì?

- Xuỵt! Chơ lên tiến, ý tứ của Thượng sư là việc ngươi hay có thể hoài nghi hay sao?

- Này, này, ai biết tình hình trên Phong Ma Đảo chứ?

- Không rõ lắm a.

Phía dưới bảng treo, rất nhiều học sinh đang nghị luận. Bọn họ mặc dù là có nghe thấy Phong Ma Đảo, tuy nhiên tình huống cụ thể biết được rất rất ít, dù sao cũng là lãnh thổ phái khác, không ở trong trọng tâm học tập của học sinh Tẩy Nguyệt, mà ngay cả Thượng sư cũng chỉ là nói qua một chút, điều kiện thắng cuộc lần này, nhưng Cửu Cung Tâm Hoàn là cái gì, Hải Tâm Thạch là cái gì, tuyệt đại đa số mọi người đều không hiểu.

Ngay lúc này không chiếm được tin tức, đã có không ít người chạy đi tìm tư liệu —— có lẽ ngày mai là xuất phát, mọi người chỉ có thời gian một ngày để chuẩn bị.

Đường Kiếp Vệ Thiên Xung bọn họ đã ở tại đài treo bảng, lúc này nhìn đến nhiệm vụ là Phong Ma Đảo. Vệ Thiên Xung cũng không hiểu ra sao:
- Thật là lạ, như thế nào chạy đến Phong Ma Đảo vậy? Đường Kiếp, chỗ kia có phải hung hiểm hơn so với Vô Hồi Cốc không?

Gã ngã một lần, hiện tại vấn đề lo lắng nhất chính là an toàn ở Phong Ma Đảo.

Đường Kiếp bình thản nói:
- Phong Ma Đảo là nơi hình thành Phong Thanh Ngọc, là một khu vực khai thác mỏ thuộc khống chế của Thiên Nhai Hải Các. Trên đảo tuy có chút yêu ma quỷ quái, lại không có nhiều tồn tại lợi hại, đoán chừng khai trí cũng không có.

Nguyên nhân là vì Hứa Diệu Nhiên, Đường Kiếp đặc biệt đi tìm hiểu Thiên Nhai Hải Một phen, đối với phong thổ nơi đó, địa hình, biết cũng không ít, xem như nơi này có chút tư liệu cần tra liền biết tình huống Phong Ma Đảo.

- Phù, vậy là tốt rồi.
Vệ Thiên Xung nhẹ nhàng thở ra.

- Nếu là vậy, đem nhiệm vụ thứ ba đặt ở Phong Ma Đảo, không phải là có dụng ý khác chứ?
Thị Mộng hỏi.

Đường Kiếp lại không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm một câu trên bảng “Người đầu tiên tiến vào Cửu Cung Tâm Hoàn mới là thắng được” nhìn trong chốc lát, lúc này mới cười lạnh nói:
- Bản thân Phong Ma Đảo cũng không nhiều hung hiểm, tuy nhiên Thiên Nhai Hải Các làm chủ một khu vực khai thác mỏ, trên đảo đã có một toàn đại trận, gọi là Cửu Cung Mê Thiên Trận. Toàn bộ Phong Ma Đảo, kỳ thật đều là bị Cửu Cung Mê Thiên Trận bao phủ.

- Nói như vậy, nhiệm vụ lần thứ ba này chính là khảo nghiệm bản lĩnh phá trận của chúng ta?
Một thanh âm từ phía sau Đường Kiếp vang lên, chính là Thái Quân Dương.

Đứng bên cạnh y còn có Thư Liễu và ba người.

Liễu Hồng Yên nhíu mày:
- Nếu là khảo nghiệm phá trận, chẳng phải là đối với đệ tử Chu Thiên Đài có lợi? Đối với chúng ta chưa tập qua trận đạo không phải là không công bằng sao.

Đường Kiếp trả lời:
- Cũng không phải là hoàn toàn khảo nghiệm phá trận. Cửu Cung Mê Thiên Trận lấy mê tung biến ảo dấu vết làm chính, sau khi tiến vào đảo, chỉ cần phát động đại trận, toàn bộ đảo liền trở thành một thế giới, bên trong sinh ra vạn vật ảo giác, biến hóa vô cùng, quái vật mặc dù không nhiều lắm, không gian lại cực lớn, kéo dài thời gian, cản trở cường địch…

Dưới sự giảng giải của Đường Kiếp, mọi người dần dần hiểu được Cửu Cung Mê Thiên Trận là chuyện gì.

Phong Ma Đảo tuy thuộc Thiên Nhai Hải Các, nhưng ở địa vực tiếp cận Văn Tâm, cách với Thiên Nhai Hải các khá xa. Tẩy Nguyệt phái không chấp nhận Thiên Nhai Hải Các bày ra đại trận uy lực hùng mạnh ở gần Văn Tâm, cuối cùng lựa chọn Cửu Cung Mê Thiên Trận. Mặc dù tiến công không bằng với năng lực tiến công, nhưng ngăn sức mạnh của địch lại là rất mạnh.

Một khi phát động toàn bộ Cửu Cung Mê Thiên Trận, người tiến vào không phân biệt được nam bắc, chung quang đều là ảo giác, không có khả năng nhìn thấy lẫn nhau, chỉ có thể dựa bản lãnh của mình vượt qua.

Bởi vậy Cửu Cung Mê Thiên Trận ngăn địch là chính, phương pháp phá trận cũng có nhiều. Nếu hiểu được trận pháp, đương nhiên có thể dựa vào chính mình đi tìm kiếm đường mà tiến lên, có thực lực, cũng có dựa vào sức mạnh mà phá quan; có tốc độ, cũng có thể dựa vào tốc độ mà đi phá quan.

Bởi vậy nếu tự mình phá trận cũng không khó, chỉ cần đủ thực lực, cho dù không hiểu trận đạo cũng có thể phá, khác nhau chính là vấn đề thời gian mà thôi.

Khảo nghiệm Phong Ma Đảo lần này, chính là xem ai trong thời gian ngắn nhất phá trận.

- Nói như vậy, lần này chính là khảo nghiệm năng lực đột phá trong trận của chúng ra?
Bình Tĩnh Nguyệt đã hiểu rõ.

Nếu là khảo nghiệm năng lực đột phá, người có năng lực như vậy liền bị liệt vào đặc biệt quan trọng, cho dù là Đường Kiếp có mạnh hơn nữa, nếu muốn giúp Vệ Thiên Xung sợ cũng không được.

Nhiệm vụ này, rõ ràng là nhắm vào Vệ Thiên Xung và người hầu mạnh mẽ mà đến.

Chuyện cho tới bây giờ, rất nhiều người cũng có thể đoán được bề trên chưa chắc hy vọng Vệ Thiên Xung trở thành chân truyền.

Dù sao một người ôm đồm ba nhiệm vụ, truyền ra ngoài cũng sẽ khiến cho người ta nghĩ Tẩy Nguyệt học viện không có nhân tài, huống chi vẫn là mặt hàng như Vệ Thiên Xung.

- Đúng vậy.
Lúc này Đường Kiếp đáp lời:
- Kỳ thật nếu triển khai toàn bộ uy lực Cửu Cung Mê Thiên Trận, lấy năng lực học sinh chúng ta, dùng thời gian mấy năm đều chưa chắc đi đến cuối, có khả năng bị vây trong đó cả đời. Tuy nhiên đã là khảo nghiệm, phải làm chỉ là mấy tầng mà thôi, cuối cùng vẫn phải cho mọi người cơ hội. Cửu Cung Mê Thiên Trận biến hóa vô cùng, chỉ cần bước một về phía trước, chính là sinh ra vô số ảo ảnh, Phong Ma Đảo cho tới nay cũng là một điểm khảo nghiệm quan trọng của học sinh Thiên Nhai Hải Các, không nghĩ tới chúng ta lại có cơ hội đi vào trong đó.

- Đã biến hóa vô cùng, lại có thể chủ động khống chế, có phải hay không cũng có ý, vượt qua các cửa độ khó cũng thay đổi phải không?
Liễu Hồng Yên đột nhiên hỏi.

Trên mặt Đường Kiếp đã hiện ra nét cười:
- Đó là hiển nhiên.

Mọi người đã là cùng nhau dùng ánh mắt thông cảm nhìn Đường Kiếp.

Nếu trong trận uy lực đều có tự điều chỉnh, vậy không cần nghĩ, chỉ cần Nam Bách Thành động thêm chút, Đường Kiếp Vệ Thiên Xung sẽ đối mặt với áp lực thực lớn.

Tuy nhiên Đường Kiếp không lo lắng chuyện này.

Uy lực trong trận mặc dù có thể biến hóa, nhưng cuối cùng có hạn chế phạm vi đó.

Cửu Cung Mê Thiên Trận gồm có chín tầng, mỗi một tầng có uy lực riêng, bất kể là điều chỉnh thế nào, đều khó có khả năng vượt qua được trình độ của chính nó.

Tuyệt đối không có khả ở chỗ Đường Kiếp phát huy lực chín tầng, ở đây cũng chỉ là ba tầng.

Cho nên dù là người chủ trận lòng dạ khó lường, nhiều nhất theo trình tự cũng chỉ có khả năng phát huy được năng lực cực hạn.

Nói trắng ra là trên khu vực thượng hạn.

Đường Kiếp tự tin bằng thực lực chính mình, điểm nho nhỏ này không làm khó được mình, chỉ có điều những lời này không thích hợp nói với bọn Thái Quân Dương.

Ngay lúc này Thái Quân Dương đã cười ha hả nói:
- Đường Kiếp, ta xem lần này ngươi không có khả năng giúp Vệ Thiên Xung thắng rồi. Kỳ thật bản thân ngươi là phó học, làm được đến lúc này đã là không khiến thiếu gia nhà ngươi thất vọng, không bằng như vậy buông tha đi, giúp ta này.

Đường Kiếp mỉm cười trả lời:
- Con đường đời người vốn là gian nan, sao có đạo lý dễ dàng đạt được. Tuy nhiên nguyên nhân chân chính là đây, vậy mùi vị thắng lợi mới ngọt ngào. Khảo nghiệm lần này ta vẫn như cũ có tin tưởng, nhất định có thể giúp thiếu gia nhà ta đạt được đầu bảng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com