Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 241: Quyết tâm



Trên đường trở về, Vệ Thiên Xung không kìm nổi hỏi Đường Kiếp:
- Nhiệm vụ lần này, thấy rõ là nhằm vào ta, Đường Kiếp, ngươi thật sự có nắm chắc giúp ta lấy được hạng nhất?

- Như thế nào? Không tin ta?

Vệ Thiên Xung hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu:
- Vậy không phải, chỉ bất quá lần này xông trận, không giống như Vô Hồi Cốc còn cơ hội chạm mặt, nhưng đây là tự bản thân chiến đấu, ngươi dù là bản lĩnh thông thiên, chỉ sợ cũng rất khó giúp được ta…

- Ngươi đây liền sai lầm rồi.
Đường Kiếp vỗ vỗ bả vai gã nói:
- Cửu Cung Mê Thiên Trận mặc dù là bản thân tự chiến, lại không có nghĩa ta và ngươi không có cơ hội gặp nhau.

- Hả ? Này là ý gì ?
Thị Mộng cũng là ngẩn người :
- Chẳng lẽ nói chúng ta ở trong trận còn có thể chạm mặt ?

Đường Kiếp gật gật đầu:
- Đúng vậy, tuy nhiên cơ hội chạm mặt đã nhỏ nay càng nhỏ hơn. Hiện tại cũng đừng hỏi nhiều như vậy, nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng đủ tinh thần là được, thuận tiện nghiên cứu một chút phương pháp ứng phó ảo trận, chuyện còn lại đều giao cho ta, an bài cụ thể đến lúc đó ta sẽ tự nói cho các ngươi biết.

Hai người thấy lời hắn nói chuẩn xác, cũng không khỏi tin tưởng Đường Kiếp có biện pháp, lúc này mới yên tâm rời đi.

Thẳng đến khi hai người rời khỏi, sắc mặt Đường Kiếp mới trầm xuống.

Chỉ có bản thân hắn biết, nhiệm vụ Nam Bách Thành đưa ra, kỳ thật hắn cũng không nắm chắc. Nam Bách Thành gần như là bước cản lớn nhất ngăn cách tất cả những trợ giúp của hắn với Vệ Thiên Xung, dưới loại tình huống này, những thứ hắn có thể làm cho Vệ Thiên Xung đã ít nay càng thêm ít.

Nhưng mà hắn không thể nói.

Nếu như nói ra, Vệ Thiên Xung sẽ mất đi tin tưởng, mà vứt bỏ tin tưởng chẳng khác nào buông tha đi hy vọng, vứt bỏ cho thắng lợi.

Đường Kiếp có thể nhận thất bại, lại không thể chấp nhận buông tha!

- Nam Bách Thành…
Giờ phút này hắn đứng ở nơi đó, trong miệng phát ra cái tên này, trong mắt đã lóe ra ánh sáng nóng rực:
- Ngươi càng không muốn chúng ta thành công, ta lại càng muốn đi tranh giành cho ngươi xem. Tách chúng ta ra… Đáng tiếc ngươi tách vẫn chưa đủ!

Dứt lời, Đường Kiếp đã dứt khoát kiên quyết đi về phía Linh Diệu Phường.

Linh Diệu Phường lúc này đã náo nhiệt vô cùng.

Từ lúc tuyên bố nhiệm vụ thứ ba, phần đông học sinh đều đến chỗ này, mua đủ loại thuật khí phá trận như Động Hư, Phá Ngông hoặc là phù chú, bước chuẩn bị cuối cùng cho cuộc tranh đoạt, bởi vậy giá cả vật phẩm cũng lên như nước đẩy thuyền.

Tuy nhiên Đường Kiếp lại không mua bất cứ loại tài liệu phá trận nào, ngược lại đi mua Huyễn Tâm Thảo, Hoặc Thần Hương và mấy loại tài liệu bày trận. Loại tài liệu này không có người mua, cho nên giá cả vẫn không tính là thái quá.

Dùng sạch tiền, Đường Kiếp mang theo tài liệu trở lại Đào Nhiên Cư.

Đem từng món tài liệu bỏ vào trận đồ, Đường Kiếp nói:
- Y Y, đến, giúp ca ca một chuyện, sợ là ngươi phải vất vả một chút.

- Lại muốn đi tiểu sao?
Y Y nhỏ bé thông minh nhìn ra, Đường Kiếp dường như lại chẩn bị trận pháp gì đó.

- Không…
Dừng lại một chút, Đường Kiếp trả lời:
- Lần này cần máu của ngươi.

Sáng sớm hôm sau, đám học sinh đi đến Huyền Bảng Đài, tiên thuyền trong phái sớm đã chờ ở đó.

Cùng với lần trước giống nhau, mọi người lên thuyền, chỉ có điều lần này không phát sinh chuyện âm thầm đánh lén như lần trước.

Lên thuyền, thuyền lớn một đường bay về hướng Phong Ma Đảo.

Khoảng cách Phong Ma Đảo khá xa, dù là pháp thuyền tiên gia cũng phải bay mất ba ngày mới đến. Cũng may tiên thuyền thật lớn, khoang lại nhiều, đám học sinh cũng không cần lắng không có chỗ nghỉ ngơi.

Cùng với ngày trước khác biệt chính là, bởi vì đây là nhiệm vụ phải tự bản thân hoàn thành, khắp nơi không có bầu không khí chung sức hợp tác như trước, ngược lại mỗi người có tính toán riêng, cho nên không khí cũng trở nên quỷ dị.

Một ít học sinh thực lực không đủ nhưng lại thông thạo trận đạo, do đó ảo tưởng có cơ hội một bước lên trời.

Nhưng với Vệ Thiên Xung mà nói, đây có lẽ là những ngày trải khó khăn nhất của gã.

Bởi vì cho đến hiện tại Đường Kiếp còn không đưa ra câu trả lời sẽ trợ giúp chính mình như thế nào, liên tiếp hai ngày, Đường Kiếp đều nhốt mình ở trong phòng không đi ra, mặc kệ Vệ Thiên Xung thúc giục hỏi thế nào, hắn đều chỉ nói thời điểm chưa tới, chờ một chút.

Điều này làm cho Vệ Thiên Xung có chút hoài nghi, có phải Đường Kiếp không có cách nào hay không, nên mới cố ý kéo dài.

Nhưng mà nghĩ đến biểu hiện trước sau như một của hắn, cuối cùng vẫn phải tự nói với mình, phải tin tưởng Đường Kiếp.

Thời gian cứ như vậy một đường lặng lẽ trôi qua.

Ngày thứ ba, tiên thuyền tiền vào hải vực Vô Tận.

Hải vực Vô Tận nằm ở phía nam Văn Tâm, diện tích hải vực rộng lớn, chiếm cứ toàn bộ Tê Hà Giới.

Khác xa với Địa cầu, Tê Hà Giới cũng không phải một hình tròn, mà là một nửa hình tròn, hải vực tuy là địa vực kéo dài, nhưng lại có biên giới của mình.

Cương phong hộ giới.

Đây chính là vô số tiền bối Đại Năng tìm kiếm mới chứng thực được một chuyện —— thế giới là có điểm cuối!

Điều này làm cho Đường Kiếp có chút mê hoặc.

Nếu như mình vẫn còn ở trong vũ trụ, vậy vị trí mảnh không gian nơi mình đứng liền không phải bán cầu. Nếu như nói mình đang ở trên một nửa bán cầu, vậy một nửa ở nơi đâu?

Nhưng nếu bản thân không ở trong vũ trụ, vậy tại sao trên bầu trời còn nhìn thấy được mặt trời, ngôi sao cùng ánh trăng?

Chúng nó cuối cùng là ở đâu?

Chúng nó có hình dạng gì?

Những thứ này Đường Kiếp hoàn toàn không biết gì cả, mặc dù là thượng sư có giảng, nhưng đáp án của những vấn đề này lại không có nói ra.

Đường Kiếp chỉ biết mỗi một điều, sao trăng này đều ở ngoài cương phong.

Cương phong tức là vách tường!

Tiên thuyền còn đang bay trên biển, đám học sinh hiếm khi được rời bến, đều đi bến boong thuyền quan sát sóng lớn lúc dâng lúc hạ, biển mây gợn sóng.

Đường Kiếp dần dần thu hồi tâm tư, quay người lại đi vào gian phòng Vệ Thiên Xung.

Lúc này Vệ Thiên Xung đang sai khiến con rối châm trà cho mình, không phải là không có Thị Mộng bên người, gã lúc này đang ngồi bên cạnh, mà Vệ Thiên Xung dùng cách này để rèn luyện độ lực chính xác của tay con rối.

Điều này làm cho Đường Kiếp vui mừng một trận.

Nếu đổi lại là trước kia, gặp phải vấn đề khó như vậy, có lẽ Vệ Thiên Xung đã sớm bỏ qua rồi?

Trận chiến Vô Hồi Cốc, quả nhiên khiến gã trưởng thành không ít, cũng biết rất nhiều điều.

Lúc này nhìn đến Đường Kiếp đi vào, Vệ Thiên Xung mừng rỡ:
- Đường Kiếp, ngươi cuối cùng đã tới, có phải hay không muốn nói cho ta nên làm thế nào rồi hả?

Tâm tình của gã kích động, không có khống chế con rối tốt, tay con rối vừa trượt, cái ly trong tay đã trượt xuống.

Đường Kiếp duỗi chân tra, làm đệm đón ly, thuận thế đá ly lên cầm lấy, cười nói:
- Mỗi khi gặp chuyện lớn nên bình tĩnh, thiếu gia, tin vui cũng tốt, tin dữ cũng thế, trời sập cũng không sợ hãi, tâm như băng thanh.

- Phải, ta biết rồi.
Vệ Thiên Xung còn xem như thật gật đầu.

Tuy nhiên ngay sau đó gã vẫn đi tới mà nói:
- Cũng sắp đến Phong Ma Đảo rồi, cuối cùng ngươi tính toán như thế nào giúp ta lấy được giải nhất, cũng nên nói đi chứ? Hai ngày nay ta bị việc này giày vò đến cơm nước không cần, ngay cả tu luyện đều vô tình.

- Đây là cho ta muốn chính ngươi lĩnh hội đó.
Đường Kiếp chân thành nói:
- Sở dĩ vẫn không nói cho ngươi biết, nguyên nhân thứ nhất vẫn là muốn ngươi cảm nhận một chút dày vò.

- Cảm nhận dày vò?
Vệ Thiên Xung thất thần.

- Đúng vậy!
Đường Kiếp trả lời:
- Cửu Cung Mê Thiên Trận chính là trận mê huyễn, tùy theo tâm mà biến. Muốn phá trận ảo, trước tâm phải bĩnh tình! Tâm tính của ngươi, quá mức mạnh mẽ, rất dễ bị trận ảo áp chế, cho nên cần rèn luyện một chút. Tâm như băng thanh, trời sập cũng không sợ hãi, lời này cũng không phải là nói suông.

Vệ Thiên Xung sắc mặt chợt đổi:
- Ta hiểu được!

- Vậy là tốt rồi.
Đường Kiếp lúc này mới ngồi xuống:
- Vậy hiện tại, ta liền nói kế học cho ngươi.

Bản thânCửu Cung Mê Thiên Trận chính là một đại trận mê ảo, Cửu Cung Tâm Hoàn chính là trung tâm Cửu Cung Mê Thiên Trận, Hải Tâm Thạch là bảo thạch trấn đảo như một tấm bia bình thường, trung tâm trọng yếu của đại trận. Tiến vào Cửu Cung Tâm Hoàn, liền đồng nghĩa với phá trận thành công.

Nhưng đại trận và Cửu Cung Tâm Hoàn cũng không phải liên kết chặt chẽ với nhau, trên thực tế giữa hai nơi này còn tồn tại một con đường ----- Diệt Ma Đạo.

Nghiêm khắc mà nói, Diệt Ma Đạo cũng không phải là một bộ phận Cửu Cung Mê Thiên Trận, mà chỉ là một con đường ngang qua, giống như trước khi bước lên bậc thang, bản thân không nên quá chủ quan.

Có thể đi vào Diệt Ma Đạo, cũng có ý là đột phá thành công, Diệt Ma Đạo bất quá chỉ là điểm phụ, thậm chí không đáng để kể ra.

Vấn đề chính là Diệt Ma Đạo là con đường duy nhất.

Tất cả học sinh chỉ cần lao ra đại trận, tất nhiên sẽ xuất hiện trên con đường này..

- Nói cách khác, mặc dù đang ở trong đại trận đám học sinh khó mà nhìn thấy lẫn nhau, nhưng chỉ cần đột phá thành công bước lên Diệt Ma Đạo, trước lúc tiến vào Cửu Cung Tâm Hoàn, giữa đám học sinh vẫn có cơ hội tiếp xúc lẫn nhau sao?
Thị Mộng hiểu ý tứ của Đường Kiếp.

- Đúng vậy!
Đường Kiếp rất khẳng định trả lời:
- Chẳng qua tỷ lệ chạm trán cực thấp.

Thời gian đám học sinh đi ra đại trận nhất định không giống nhau, ai cũng không có khả năng sau khi đi vào Diệt Ma Đạo, còn chờ học sinh phía sau, bởi vậy gặp nhau ở Diệt Ma Đạo chỉ tồn tại trên lý luận, tỷ lệ gặp nhau là cực thấp.

Đường Kiếp đã nói:
- Nhiệm vụ chân truyền. khảo nghiệm chính là năng lực toàn diện, học sinh trong lúc này nhất định sẽ tồn tại cơ hội đối kháng, điểm này ngay cả Nam Bách Thành đều không thể thay đổi. Nhưng có đối kháng, sẽ có hợp tác, cho nên muốn đoạt đi sự trợ giúp của ta với thiếu gia, nhất định sẽ đem khả năng gặp mặt giảm đến tỷ lệ thấp nhất. Đây là tác dụng của Diệt Ma Đạo… Thông qua con đường này, gã có thể đạt được mục đich “vừa thõa mãn nhu cầu đối kháng” lại “làm giảm đi những học sinh có khả năng giúp đỡ lẫn nhau.”

Hai người bừng tỉnh đại ngộ, Vệ Thiên Xung oán hận nói:
- Trách không được bọn họ Phong Ma Đảo làm nơi khảo nghiệm. Lấy thực của Đường Kiếp, cho dù hắn là người đầu tiên ra đại trận, chỉ cần ta không đi ra, vậy hắn liền không giúp được ta. Mà hắn nếu muốn ở trong đại trận tìm được chúng ta, lại chậm trễ thời gian, ngàn vạn khó khăn. Chỉ cần những học sinh khác tới Diệt Ma Đạo, Đường Kiếp cũng chỉ có thể nhìn.

- Đúng vậy, chính là ý này!
Đường Kiếp trả lời:
- Nam Bách Thành đã hạ quyết tam, sẽ không lại để ta có cơ hội giúp ngươi, gã chính là muốn đem ta cô lập bên ngoài. Cho dù là ta lấy được vị trí thứ nhất cũng không sao, chỉ cần không phải ngươi là được.

Trong lòng Vệ Thiên Xung phát khổ một trận, kỳ thật gã cũng biết chính mình không hăng hái đi tranh, không bị ngươi xem trọng, nhưng bị người nhằm vào như thế, tự tôn trong lòng chịu nhục, vẫn là cực kỳ khổ sở.

Thời khắc này gã nhìn Đường Kiếp, cắn răng nói:
- Thật sự không được, Đường Kiếp ngươi liền đứng đầu nhiệm vụ thứ ba này đi. Ta biết ngươi tốt với ta, nhưng trên cao không xem trúng ta, ngươi được, so với để ngươi khác lấy vẫn tốt hơn.

Đường Kiếp lắc đầu:
- Ta nếu muốn được chân truyền, sớm đã tranh thủ, làm gì lại kéo đến hôm nay. Bọn họ không coi trọng ngươi, nhưng ta lại rất coi trọng ngươi.

Ngươi xem trọng ta?

Lời này khiến cho Vệ Thiên Xung lập tức ngẩn ngơ.

Tay Đường Kiếp đặt lên vai Vệ Thiên Xung:
- Như thế nào? Không tin ta? Nhiều gian nan hiểm trở như vậy, chủ tớ chúng ta đều xông qua được, còn có thể ở ngay bước cuối cùng mà run rẩy? Yên tâm đi, ta nhất định sẽ làm cho ngươi đạt được chân truyền. Ta chẳng nhưng muốn ngươi trở thành chân truyền, ta còn muốn cho mọi người biết rõ, Vệ thiếu gia không phải rác rưởi. Tương lai một ngày nào đó, ngươi sẽ trở thành đại nhân vật danh dương thiên hạ!

Lời này đã khiến Vệ Thiên Xung bị dọa ngốc rồi, gã ngơ ngác nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp mỉm cười:
- Tin tưởng ta, cũng tin tưởng chính mình.

Vệ Thiên Xung hít một hơi:
- Được! Đường Kiếp, ta nghe ngươi một lần, vậy ngươi nói cho ta biết, ta nên làm như thế nào?

- Rất đơn giản, cố gắng hết sức xông qua cửa là được, những người khác giao cho ta.
Đường Kiếp trả lời.

- Những người khác giao cho ngươi?
Đầu tiên là Vệ Thiên Xung ngẩn ngơ, sau đó tỉnh ngộ lại, nhảy lên một chút, chỉ vào Đường Kiếp run run nói:
- Đường Kiếp, ngươi… Ngươi không phải là muốn… Một người ngăn chặn toàn bộ bọn họ chứ ?

- Đây là biện pháp duy nhất.
Đường Kiếp từ từ trả lời:
- Nếu như ngươi không muốn ta thất vọng, liền cố gắng vượt qua ải đi, đừng để ta phải chống đỡ quá lâu.

Lấy tốc độ nhanh nhất thông qua đại trận, sau đó phong tỏa Diệt Ma Trận, không cho bất cứ kẻ nào đi qua.

Đây là phương pháp xử lý Đường Kiếp nghĩ.

Nhưng mà nếu muốn làm được việc này, lại nói dễ hơn làm.

Thị Mộng đã kêu lên:
- Ngươi không thể nào làm được, không ai có thể lấy một địch ngàn, cho dù ngươi đã Thoát Phàm cũng không làm được.

- Vậy cũng chưa chắc.
Đường Kiếp thản nhiên trả lời:
- Các ngươi đã quên lúc ở trong Vô Hồi Cốc chúng ta cùng Băng Sương Tinh Linh chiến đấu sao?

Trong Vô Hồi Cốc, một mình Băng Sương Tinh Linh chống chọi với một ngàn học sinh, không phải bởi vì thực lực của nó đạt đến trình độ cao, mà vì nó khéo léo lợi dụng địa thế chung quanh, lấy ảo trận tách ra học sinh, không để mọi ngươi thấy mọi vật xung quanh, khó có thể hợp lức chiến đấu.

Đúng như Đường Kiếp nói, chỉ cần hắn có thể dẫn đầu chạy tới Diệt Ma Đạo, mượn thêm sức lực, chưa chắc không thể đấu trận này.

- Nhưng Băng Sương Tinh Linh là tinh vật khai trí, ngươi chung quy chỉ là Linh Hồ Kỳ. Hơn một ngàn học sinh liên thủ, ngươi ngăn không được đâu!
Vệ Thiên Xung lắc đầu liên tục:
- Nơi này cũng không phải là ở học viện, bọn họ ra tay sẽ không lưu tình.

- Cho nên cũng cần thiếu gia ngài cố gắng a… Ngươi đi ra càng nhanh, đối thủ ta cần đối mắt lại càng ít, thời gian chống chọi cũng càng ngắn. Không muốn ta phải lấy một địch một ngàn mà nói… Vậy nhanh chóng lao ra!
Đường Kiếp nghiêm sắc trả lời.

Hắn giơ lên một ngón tay:
- Một trăm tên! Thiếu gia, dựa vào cố gắng của mình, bất kể như thế nào cũng phải xông ra trong vòng một trăm người đầu tiên. Mà những người đi ra trước ngươi, liền giao cho ta. Chỉ cần Đường Kiếp còn đó, bọn họ cũng đừng nghĩ đi qua Diệt Ma Đạo.

Nghe Đường Kiếp nói năng khí phách vang vọng, Vệ Thiên Xung cũng im.

Thật lâu sau, gã cuối cùng trả lời:
- Đường Kiếp người yên tâm, bất kể như thế nào, ta cũng sẽ ở trong trăm người đầu tiên đi ra ảo trận!

Nghe nói như thế, Đường Kiếp cũng thõa mãn nở nụ cười.

Hắn một mực kéo dài đến hiện tại mới nói cho Vệ Thiên Xung, ngoại trừ phải tôi luyện định lực của gã, nguyên nhân quan trong hơn chính là thêm tiếng trống để làm gã hăng hái thêm, xông thẳng mà đi.

Nếu kéo dài lâu hơn, nhìn trước ngõ sau, nghĩ quá nhiều, ngược lại sẽ khiến gã đánh mất nhuệ khí.

Ngay lúc ba người nói chuyện với nhau, thuyền lớn đột nhiên ầm một tiếng chấn động lớn.

Đến Phong Ma Đảo rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com