Sương mù vừa hiện, Cơ Vô Cữu và Nam Bách Thành không thể nhìn đến bất kỳ cảnh tượng nào.
Nam Bách Thành nhíu mày: - Cơ huynh, đây là có chuyện gì?
Sắc mặt Cơ Vô Cữu không đổi, lão ngồi đó trả lời: - Vậy phải hỏi ngươi rồi. Ta ra tay thay đổi trận, công kích hắn, nhắm vào quá mạnh, bị hắn phát hiện, đương nhiên là phải che giấu hành tung rồi, không để ta phát hiện. Kẻ này có thể làm ra mê huyễn đến thế này, nhưng cuối cùng lại bằng cách nào làm được, cách bờ ngắm hoa, ta cũng khó mà nhận ra.
Nam Bách Thành ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói: - Phải rồi, tinh vật là tiểu tử này nuôi dưỡng, có thể tạo mê huyễn trận, ẩn nấp hành tung, tuy nhiên chỉ là việc nhỏ, có thể bị phá bỏ.
Cơ Vô Cữu lắc đầu, liên tục: - Không thể, không thể. Ta biến ảo yêu thú, lẫn lộn thật giả, đã là cưỡng ép nhúng tay, nếu muốn phá hắn thi pháp, vậy cũng không phải phá trận, mà là ức hiếp tiểu hài tử.
Phá hoại Đường Kiếp thi pháp, tương đường với việc trực tiếp ra tay với Đường Kiếp, tính chất hoàn toàn bất đồng. Lão và Nam Bách Thành không có giao tình gì, vì vậy không đáng vì gã mà làm rất nhiều chuyện.
Đúng lúc này, thân thể Cơ Vô Cữu đột nhiên chấn động, hai mắt tỏa sáng: - Động Hải Chúc Thiên cảnh bị phá!
Đường Kiếp tuy lấy ảo trận che giấu bản thân, nhưng Động Hải Chúc Thiên cảnh vẫn ở trong khống chế của lão, giờ phút này ảo cảnh bị phá, Cơ Vô Cữu lập tức sẽ biết.
Thời gian chỉ trong một chốc lát, Đường Kiếp lại hoàn thành đột phá.
Nam Bách Thành hít vào một hơi dài: - Cơ huynh, không thể cứ mặc hắn tiến quân thần tốc!
Cơ Vô Cữu thở dài một tiếng: - Ta đã đáp ứng Lâm huynh, như thế nào cũng phải giúp ngươi một tay. Thực lực kẻ này cao cường, vừa nhìn có thể biết, hai tầng Cửu Cung Mê Thiên Trận cũng chẳng có chút ảnh hưởng nào với hắn, nhưng nếu là tăng lên tầng thứ ba, đối với những người khác cũng có ảnh hưởng, được lợi cuối cùng như cũ cũng chỉ có chính hắn. Tuy nhiên Nam huynh yên tâm, ngăn hắn phá trận có thể ta không làm được, nhưng kéo dài thời gian phá trận, không để hắn là kẻ đầu tiên, vẫn có nhiều thủ đoạn. Mời Nam huynh xem…
Nói xong Cơ Vô Cửu lại vung phất trần.
Lúc nảy Đường Kiếp đã xông ra Động Hải Chúc Thiên cảnh, lại trở về trên bình nguyên cánh đồng bát ngát trước đó, chỉ cò điều so với trước khi vào đường luân hồi, hắn đã cách với mục tiêu gần hơn nhiều.
Nhưng mà vừa đi chưa được vài bước, thung lũng lại hiện, không ngờ lại là ba nhánh rẽ của đường luân hồi lại hiện trước mặt.
Đường Kiếp lập tức ngây người, Y Y cũng ngạc nhiên theo: - Đây là có chuyện gì? Không phải xông qua ảo giác liền thành công sao ?
Đường Kiếp trả lời: - Trong Cửu Cung Mê Thiên Trận, rất nhiều ảo cảnh, phân bố khắp nơi, chỉ cần ngươi tiếp tục đi về trước, liền tùy lúc gặp được ảo cảnh mới.
- Nói như vậy đây là bình thường hả ? Y Y nhẹ nhàng thở ra.
Đường Kiếp hừ nói: - Gặp được ảo cảnh mới đương nhiên là bình thường. Vấn đề bố mẹ nó vừa mới đi, chưa đi được mười bước đã gặp được cái mới, cái này không bình thường rồi!
Khi hắn nói xong những lời này, trong giọng nói đã mang theo sát ý mãnh liệt.
Trong vòng ngàn dặm Phong Ma Đảo. cho dù là Đại Năng, cũng không một bước liền đã là huyễn cảnh.
Vậy phải tốn bao nhiêu tài nguyên chứ?
Một Phong Ma Đảo cũng chưa có giá trị cao như vậy.
Xuất hiện loại tình huống này, giải thích duy nhất chính là cố ý.
Nam Bách Thành này thật không biết xấu hổ, không thể nâng cao ảo cảnh gây khó khăn, liền nâng cao số lượng ảo cảnh.
Chất không đủ, bù số lượng!
Đừng nhìn bên trong ảo cảnh khoảng cách rộng lớn, bởi vì không gian này thuộc độc lập một nửa, cũng xem như một thể, ở trong ảo cảnh chạy mười dặm, có khả năng ở Phong Ma Đảo chỉ chạy được một dặm, khoảng cách không gian hoàn toàn không thể so sánh.
Từng bước trong ảo cảnh, thoạt nhìn địa phương chỉ có vài chục. nhưng trên thực tế phải chạy mất hàng trăm hàng ngàn dặm… Đây là con đường ngắn nhất.
Đây chính là dùng để đối phó với đại địch xâm lấn, thủ đoạn kéo dài thời gian!
Không ngờ lại dùng trên người một học sinh nho nhỏ như hắn, ngay cả Đường Kiếm đang giận không kìm nổi muốn cười.
Tuy nhiên đối mặt với loại tình huống này, hắn cũng vô pháp, chỉ có thể gật đầu nói: - Tốt ! Tốt ! Ngươi vừa bước đều là ảo, ta liền bước phá tan. Ta cũng muốn lĩnh giáo một chút hàng nghìn hàng vạn ảo cảnh Cửu Cung Mê Thiên Trận, cuối cùng có thể biến ra cái dạng gì!
Nói xong hắn lại một lần nữa vào con đường ở giữa.
Mặc ngươi xuyên núi hiểm trở, ta cứ một đường đi về phía trước!
Mới vừa bước vào lối đi, chỉ thấy cát vàng ở khắp nơi, đại mạc không có giới hạn.
Sa mạc lần này không như biển lớn Đường Kiếp tiến vào trước đó.
Không chờ Đường Kiếp làm bất kỳ thí nghiệm gì, chỉ thấy phía xa xa của đại mạc cuồng phong chợt nổi, một đống cát bụi ngút trời đã lao tới.
- Bão cát ? Là Huyễn Mạc Phi Sa cảnh ! Nhìn đến cảnh này, Đường Kiếp cũng ngây người.
Huyễn Mạc Phi Sa cảnh được xem như là một cảnh hung hiểm nhất Cửu Cung Mê Thiên Trận, người bước vào không có gặp những khảo nghiệm khách, chính là ở nơi này khắp đều có gió lốc bão cát.
Khác với những loại hình trận pháp khác, mê huyễn trận không lấy uy lực làm quyền, mà lấy vật ở trong lòng làm chủ.
Trận pháo cao thấp, cũng chỉ có thể sinh ra vật chết, trận pháp cao cấp liền biến ảo sinh linh, đại trận cao nhất thì có thể thao túng tâm người trong trận.
Nhưng chính nguyên nhân này, khống chế vật trong ảo trận so với khống chế sinh linh đơn giản hơn nhiều.
Mặc dù nói ảo trận không giết, không có nghĩa nó không có năng lực đi giết, mà phương diện này kỳ thật liền thông diễn biến tự nhiên để biểu đạt.
Đây là nguyên nhân, phàm là ảo huyễn trận, công kích chân chính không phải ở yêu thú ảo giác, mà ở học theo tự nhiên, có thể từ hư vô tạo ra các loại uy lực của thiên địa, mà pháp trận uy lực càng lớn, uy lực của thiên địa càng mạnh.
Nghe nói một khi ảo trận phát huy công kích lớn nhất, có thể biến hóa ra thế giới ảo, nếu ở trong đó, nếu bị sao chổi chiếu có thể gặp được sát chiêu.
Đã đến bước này, ảo trận này chính là sát trận.
Cửu Cung Mê Thiên Trận lấy ngăn làm chính, còn không đến tình trạng này, nhưng bão cát cuốn đến, che phủ trời đất, uy lực của nó cũng không thể xem là nhỏ.
Thời khắc này bão cát nổi lên, Đường Kiếp chỉ biết đây là phiền toái Nam Bách Thành tìm giúp hắn. Động Hải Chúc Thiên trước đó chỉ tìm cho hắn phiền toái nhỏ, bây giờ ở Huyễn Mạc Phi Sa lại có ý muốn hắn chết.
Ngược lại lúc này Đường Kiếp không tức giận.
Hắn chẳng muốn tức giận nữa.
Nhìn bão cát cuốn tới, Đường Kiếp cười nhẹ nói: - Loại đồ chơi này liền muốn giết ta? Ngươi cũng quá coi thương ta!
Nói xong hắn đã nắm lên đám cát vàng thổi mạnh một cái, hạt cát bay lên bầu trời, tỏa ra ánh sáng chói mắt, ngón tay Đường Kiếp điểm vào hư không, hạt cát ngưng lại, rất nhanh liền biến một mũi tên bay về hướng tây.
Nhìn mũi tên, Đường Kiếp nhẹ nhàng cười, vỗ vỗ Tiểu Hổ nói: - Chúng ta đi!
Ảo trận lấy sát làm chủ, hiệu quả ảo cảnh liền giảm bớt, dưới Thiên Mục, khó có thể che giấu, trước đó Đường Kiếp đã tìm ra con đường đúng.
Trận này hắn không cần chém giết, chỉ cần chạy, chạy trốn so với bão cát kia nhanh hơn là được.
Đúng lúc này, bên hông Đường Kiếp lại phát một trận ánh sáng.
Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên ngọc bội hiện ra một hàng chữ rất rõ ràng: “Ta đến Phong Ma Đảo rồi.”
Biển xanh trời lam, một chiếc thuyền đang nửa chìm nửa nổi trên biển.
Chèo thuyền chính là một tiểu cô nương một thân màu xanh, trong tay cầm cây gậy trúc thật dài, nhẹ nhàng chèo chống, dường như không phải đang trên biển, mà là trên sông nhỏ trở về thành.
Hứa Diệu Nhiên ngồi trong thuyền, Hồng Y đang vì nàng mà châm trà.
Trên mặt biển gió to sóng lớn, sóng lớn mãnh liệt, thuyền nhỏ lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nước trả ở trong chén, lại không gợn sóng chút nào.
Một con hạc giấy từ trong tay Hứa Diệu Nhiên bay ra, vỗ cánh bay lên trên Phong Ma Đảo, hóa thành một đám khói nhẹ, biến mất vô tung.
Nhìn đến màn này, khóe miệng Hứa Diệu Nhiên lộ ra tia cười xinh đẹp: - Hắn thật sự ở trên Phong Ma Đảo.
Không cần Đường Kiếp trả lời, chỉ cần nhìn biểu hiện của con hạc giấy, có thể đoán được rồi.
Hồng Uyển cười nói: - Tiểu thư vội vã gặp tình lang, Tiên Đào ngươi còn không nhanh một chút?
Cô nương áo xanh liền trừng mắt nhìn Hồng Uyển.
Ngược lại là Hứa Diệu Nhiên không phản ứng, chỉ thản nhiên nói: - Ta còn chưa xác định hắn có phải tình lang của ta hay không, chỉ có một điều một gặp lại, lại thư từ, khó tránh khỏi nhớ nhung. Thứ này, chỉ có thể nhìn. Nếu hắn thật có thể khiến cho ta chung tình, ta đương nhiên cũng không phủ nhận.
- Nhưng là Tiểu thư, quan hệ của Thiên Nhai Hải Các và Tẩy Nguyệt phái không thể nói là tốt. Lại nói ngài là con gái Chân Quân, Đường Kiếp lại chỉ là một học sinh nho nhỏ, như thế nào xứng với ngươi? Hồng Uyển lập tức nói.
- Quan hệ không tốt, cũng không phải là tử địch, chẳng qua là ngại mặt mũi của Thiên Tình Tông thôi. Dù là như thế, cũng không phải là hợp tác như cũ sao. Về phần không xứng… Vậy để cho hắn nỗ lực đi. Tiên lộ xa xôi, đại đạo vô cương. Cưới con gái Chân Quân, cũng không thể so với việc thành tựu tiên lộ càng khó chứ? Hứa Diệu Nhiên từ từ trả lời.
Nói lời như thế, đại khái cũng chỉ có những nữ tử Thiên Nhai Hải Các mới nói được, nếu là bên ngoài, đó là kinh thế hãi tục, hành vi phóng đãng.
Hồng Uyển tuổi còn nhỏ, tính tình cúng thông minh, nghe xong lời ấy lập tức dùng ngón tay chọt mặt cười nói: - Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Người ta còn chưa nói thích ngươi đâu.
Hứa Diệu Nhiên lại cười hì hì: - Ta nếu thích, sẽ tự theo đuổi hắn, hắn thích hay không có liên quan gì đến ta chứ.
Nói xong đã đứng lên, lại nâng cánh tay, thuyền nhỏ như mũi tên lướt bay về phía bờ đảo. Bọt sóng tung bay, thuyền nhỏ như điện, lần này chỉ là một tay có thể thấy thực lực của Hứa Diệu Nhiên so với trước đó đã tiến bộ không ít.
Thuyền đến bờ biển, đã có người của Thiên Nhai Hải Các đang đợi, nhìn đến va người trên thuyền, một gã thiếu niên tiến lên thi lễ: - Không biết mấy vị sư tỷ ở học viện đại giá quang lâm là vì chuyện gì.
Nhất Diệp Chu là thuyền của Thiên Nhai Hải Các, đừng nhìn nhỏ, cũng là một kiện pháp bảo đó, vượt qua sóng biển lại như đang đi trên đất bằng, cũng có chứa nhiều điểm tuyệt diệu trong đó, cho dù học sinh Thiên Nhai đều không phải có thể sở hữu được. Bởi vì vật mà người trên Phong Ma Đảo vừa thấy liền biết là người một nhà, không dám khinh thường đối đãi.
Hồng Uyển đã nhảy ra thyền nhỏ nói: - Môn hạ Vong Ưu, huyện chủ Bồ Phong!
Vừa nghe vây, vài tên trên Phong Ma Đảo đồng thời biến sắc, cùng nhau quỳ xuống hô: - Bái kiến huyện chủ Bồ Phong!
Vong Ưu, là danh hiệu chính thức của Hứa Quang Hoa, phụ thân Hứa Diệu Nhiên, trong tay nắm vững Vong Ưu Thiên Công nên mới có tên này.
Về phần huyện chủ Bồ Phong chính là danh hiệu Hứa Diệu Nhiên.
Hứa Quang Hoa thân là trụ cột vững vàng nhất Thiên Nhai Hải Các, ái nữ ra đời đương nhiên không phải là chuyện nhỏ, bởi vậy quốc chủ Nhai Hải đã đem một mảnh đất huyện Bồ Phong ban tặng nàng. Theo lệ thường, chờ đến sau khi thành niên, mười lăm phần thuế ở đây đều thuộc về nàng, đồng thời có thể bổ nhiệm và bãi bỏ huyện lệnh ngoại trừ quan viên lớn nhỏ.
Ngay khi tiểu gia đầu chưa đầy trăm ngày, đã đứng đầu một huyện, bời vậy được mọi người gọi là Huyện chủ Bồ Phong.
Phàm là đại nhân vật, phần lớn lưu truyền là danh hiệu mà không phải tên, bởi vậy nếu nói đến Hứa Diệu Nhân, cho dù là khắp quốc nội Nhai Hải đa số cũng không biết nàng là ai, nhưng nhắc tời Huyện chủ Bồ Phong, mỗi người liền biết đó là con gái Vong Ưu Chân Quân. So sáng với quyền vị, Chân Quân càng khiến cho người ta kính sợ.
Tuy Hứa Diệu Nhiên là con gái Hứa Quang Hoa, lại không thể tự xưng đệ tử, chỉ có thể xưng môn hạ.
Quy củ tiên phái, chân truyền đều cần phải đi bái sư chính thức, cho dù là con gái ruột cũng không ngoại lệ. Chính là vì vậy, tiên pháp bản thân mình tu luyện, chưa chắc thích hợp với con của mình, bởi vậy cũng thường có chuyện để con mình đi bái nhập môn hạ người khác. Không quy củ khó có thể làm việc, cho nên mới có quy chế này. Nguyên nhân chính là đây, Hứa Diệu Nhiên là con gái Vong Ưu Chân Quân, nhưng không phải chân truyền của Vong Ưu.
Nghe nói ý của Hứa Quang Hoa là hy vọng tương lai nàng có thể bái nhập một vị Chân Quân khác, môn hạ của Diệu Âm Tiên Cô. Trong tên của Hứa Diệu Nhiên cũng có một chữ Diệu, là có liên quan với việc này.
Bởi vậy thời khắc này Hồng Uyển nói ra tám chữ này, mấy tên thủ hạ Phong Ma Đảo kia lập tức quỳ xuống, đối mặt Hứa Diệu Nhiên cũng không dám ngẩng đầu lên.