Đằng Vân tiên thuyền bay đến phía sau Cửu Cung điện, dừng ở trên không trung lại không hạ xuống.
Nam Bách Thành vung thư trong tay lên, một đám mây đã bay đến dưới chân gã, chậm rãi đưa gã xuống dưới.
Phía dưới có vô số người hầu đã chờ gã từ sớm, nhìn đến Nam Bách Thành xuống rồi, cùng nhau khom người hoan nghênh: - Bái kiến Thượng sư!
Nám Bách Thành vung tay lên: - Miễn đi, Cơ đại nhân nhà các ngươi hiện đang ở đâu?
Một người hầu nam mi thanh mục tú trẻ tuổi trả lời: - Đâng ở Định Tâm Điện chủ trì pháp trận.
- Mang ta đi!
Một đường đi theo người hầu nhỏ tuổi, Nam Bách Thành rất nhanh đi vào Định Tâm Điện.
Xuyên qua chín chín tam mươi mốt cây đèn, ngồi ở trước đó lão giả lông mi trắng, Nam Bách Thành đứng trước Thiên Diễn Đồ, khom người với lão: - Nam Bách Thành ra mắt Cơ huynh!
Cơ Vô Cữu nhẹ vung phất trần: - Nam huynh khách khí, ngươi là môn hạ Trường Phong, vai vế của ngươi với ta như nhau, cũng không cần phải khách khí như thế.
Nam Bách Thành cười nói: - Không thể so sánh với Cơ huynh. Nhìn khí sắc Cữu huynh, đã hiện tóc bạc, khí huyết suy yếu, đoán là tam khô , đây chính là nửa bước hiện ra Thiên Tâm, quả nhiên thật đáng mừng.
Trên mặt Cơ Vô Cữu hiện ra nụ cười mà như không cười: - Tam khô khó qua, làm không tốt cả đời phải dừng lại ở đây, từ nay về sau tuổi già cô đơn nói sao cũng không hết.
- Cơ huynh tài rộng, sao gặp trở ngại! Nam Bách Thành bắt đầu nịnh bợ, lại từ tay lấy ra một hộp gấm đưa qua: - Lễ vật nho nhỏ, một chút tâm ý.
Cơ Vô Cữu mở miệng nói: - Nam huynh khách khí như thế làm gì.
Lão nói là nói như vậy, phất trần hất qua, cũng là lấy hộp gấm thu vào trong tay áo.
Hai người này gặp mặt trước khách khí với nhau một phen, luận thực lực, Cơ Vô Cữu nửa bước Thiên Tâm, vượt xa trên Nam Bách Thành. Chẳng qua Nam Bách Thành lại là đệ tử Yến Trường Phong, bối cảnh không giống người thường, đừng nói lão chỉ có nửa bước chạm vào Thiên Tâm, cho dù thực sự vào Thiên Tâm, đối mặt với Trường Phong chân nhân cũng phải làm lễ cúi chào, bởi vậy coi như là Nam Bách Thành khách khí.
Thời khắc khách khí đi qua, Cơ Vô Cữu mới nói: - Ý đồ Nam huynh đến đây ta đã hiểu, vừa lúc ở chỗ ta có một học sinh vừa bắt đầu đã phá cảnh, liền không biết có phải là một trong hai người ngươi muốn ta lưu ý hay không.
- Đã có người phá cảnh? Nam Bách Thành run lên thiếu chút ngã xuống.
Nói đùa gì vậy?
Cửu Cung Mê Thiên Trận, đại trận mê huyễn tiên cấp, cho dù chỉ mở có hai tầng, lấy thực lực học Tẩy Nguyệt, phải mất ba năm ngày mới đột phá chứ.
Tuy rằng phá cảnh không phải phá trận, nhưng cảnh cũng là một phần của trận, phá cảnh nhanh như vậy, còn có khả năng đột phá ảo trận chứ? Nếu như vậy, chưa đến nửa ngảy cũng đã có thể phá trận.
Gã bên này vừa mới đến Cửu Cung điện, liền nghe được tin tức như vậy, trong lòng chỉ có nói là rung động tột đỉnh.
Bên này Cơ Vô Cữu chặn lại phất trần, trên tinh thể lại hiện ra một hình cảnh.
Nam Bách Thành nhìn thấy cảnh tượng đó, lại không thể kìm được kêu to: - Đường Kiếp, thật là hắn!
Giờ phút này Đường Kiếp đang ở trong cảnh Động Hải Chúc Thiên chạy rất nhanh, bờ đê kéo dài, vĩnh viễn như không có điểm cuối, hắn lại không chút do dự, chạy nhanh, vẻ mặt tràn đầy kiên nghị.
Cơ Vô Cữu nhìn hình ảnh, cũng là than nhẹ một tiếng: - Hóa ra kẻ này chính là Đường Kiếp sao? Bản tính thông minh, hiểu biết, mượn sức mạnh ảo trận, lấy ảo đối ảo… Cũng là nhân tài.
Nam Bách Thành hít một ngụm lãnh khí: - Nếu để cho hắn rời trận trước, tất nhiên sẽ bày ra chuẩn bị ở Diệt Ma Đạo, ngăn lại những học sinh khác, vì Vệ Thiên Xung tranh thủ thời gian. Thời gian hắn rời trận càng lâu, chuẩn bị cho sau này càng nhiều… Cơ huynh, kẻ này chính là người ta muốn ngăn cản, kính xin ngươi ra tay, ngăn hắn đột phá!
Cơ Vô Cữu nhẹ gật đầu: - Nhìn mặt mũi Lâm huynh, việc này ta tự nhiên giúp ngươi. Tuy nhiên Cửu Cung Mê Thiên Trận mặc dù do ta chủ trì, có thể biến hóa, nhưng lần này là kiểm tra, không phải ngăn địch, không thể tùy ý nhúng ta phá hư phương pháp phá trận của học sinh.
- Không thể phá hư, lại có thể gia tăng.
- Nói thì nói như thế, nhưng ta nghe nói kẻ này lực chiến kinh người, nghe nói trong cuộc chiến Học Tử Lâm đã từng lấy một chọi một trăm, quá nửa sẽ không hiệu quả với hắn đó.
- Cuộc chiến Học Tử Lâm, mọi học sinh đều không có tâm muốn giết người, không ra sát chiêu, tự nhiên để hắn được uy. Đường Kiếp mặc dù mãnh liệt, chung quy cũng chỉ là Linh Hồ Cảnh. Chỉ cần Cơ huynh ra tay, có thể tạo thành ngăn cản với hắn.
Cơ Vô Cữu lắc đầu: - Cửu Cung Mê Thiên Trận chỉ mở hai tầng, uy lực có hạn, thôi, thôi, cũng là tận lực một chút, ít nhất không để hắn phá trận dễ dàng như vậy. Nếu không truyền ra ngoài, mặt mũi Thiên Nhai Hải Các chúng ta cũng bị hao tổn.
Thật ra Cửu Cung Mê Thiên Trận tuy là thuộc về Thiên Nhai Hải Các, nhưng cũng là do người của Thất Tuyết Môn giúp đỡ bố trí, nếu là truyền ra ngoài danh dự của Thiên Nhai Hải Các bị tổn thương cái rắm ấy. Chẳng qua là Cơ Vô Cữu kiếm cớ cho hành vi của bản thân, không phải là vì công đạo với mọi người, mà là vì nửa bước sau của Thiên Tâm, làm việc bắt đầu e dè tâm ma, thói quen là lý do trước lúc làm việc.
Thời khắc này Cơ Vô Cữu lại vung phất trần, trên mặt thủy tinh, sóng biển cuồn cuộn, biến hóa phát sinh!
Đường Kiếp đang chạy trên đê dài, hai tay không ngừng vung, từng luồng linh khí bay ra, mỗi một lần đều xác định dừng ngay chỗ biến hóa mấu chốt, con đê dài vẫn luôn dâng lên nâng gót chân, một đường kéo dài, nối thẳng với bờ bên kia.
Mắt thành hành trình đã quá nửa, bên tai đột nhiên nâng lên tiếng gió, bỗng chốc nước biển lại dâng sông lớn hướng lên trời cao. Sóng lớn như chạm đỉnh trời, một cái đầu rắn lớn như ngọn núi hiện ra, đột nhiên vùng đến, lao về hướng Đường Kiếp.
- Hải Xà Yêu? Trong lòng Đường Kiếp chợt lạnh, dưới chân chợt gia tốc, chỉ nghe ầm một tiếng, đầu rắn thật lớn kai đã đập lên con đê phía sau, đê bị đâm liền vỡ vụn, đất đá bay tán toạn, lập tức hóa thành linh quang biến mất không thấy nữa.
Trên Phong Ma Đảo không thể có rắn lớn như vậy, bởi vậy rắn này chỉ có thể là ảo giác. Tuy là ảo giác, nhưng vẫn có lực công kích nhất định, nếu thật muốn đánh, Đường Kiếp liền dễ dàng sử lý. Vấn đề là ảo giác sinh ra từ bụi, không thể giằng co. Ở trong này chém giết một hồi, chẳng qua cũng chỉ là một trận vô căn cứ.
Đường Kiếp không muốn loạn chiến, bởi vậy chỉ có thể gia tốc toàn lực vọt về trước, rắn biển điên loạn đuổi theo phía sau, nháy mắt trong biển lại dâng lên một con sóng lớn, khí thế làm cho người ta sợ hãi cực kỳ.
Chỉ có điều Đường Kiếp tâm chí kiên nghị, tất cả những hứa hẹn trong mắt hắn vào lúc này chỉ là ảo ảnh trong mơ, bởi vậy căn bản không để ý tới, vẫn điên cuồng vận dụng Tử Điện Túng Thân Pháp, rắn biển đúng là đuổi không được hắn, ở phía sau điên cuồng phẫn nộ cũng là không làm được gì.
Đúng lúc này, phía trước một bóng đen lao về phía Đường Kiếp.
Ảo giác công kích yếu. chỉ có thanh thế mà thương tổn yếu, bởi vậy Đường Kiếp căn bản không để ý, trực tiếp vọt lên. Nhưng mà ngay khi cùng với quang ảnh kia tiếp xúc, Đường Kiếp đột nhiên biến sắc, đột nhiên rút đao chém ra.
Phanh!
Trong tiếng nổ, Đường Kiếp và cái bóng màu đen kia chạm nhau, bóng đen kia đương nhiên là bị hắn đâm nên rút lui, Đường Kiếp không khỏi dừng lại.
Điểm chết người chính là nếu hắn đình chỉ thi pháp, trường đê lập tức cũng dừng dài ra.
Đường Kiếp dừng bước, lại nhìn bóng đen, cũng chính là một con Đại Ngưu màu đen, đang chĩa sừng trâu về phía hắn, sóng biển lại lần nữa vọt tới.
- Chết tiệt, là hàng thật. Đường Kiếp mằng một câu.
Sức mạnh Hắc Ngưu kinh người, hiển nhiên không phải ảo giá, là yêu thú Phong Ma Đảo chân chính, xrm thực lực chính là thượng phẩm thông linh. Yêu thú này không giỏi kỹ năng bơi, vượt qua sóng biển chẳng qua là ảo cảnh, nhưng công kích lại là thật.
Đối mặt với yêu thú thượng phẩm thông linh, Đường Kiếp cũng không thể chậm, phát động Vô Tướng Kim Thân, một đao dưới tay bổ ra, chém vào trên sừng trâu.
Lấy khí lực hiện giờ của hắn, cho dù là Hắc Ngưu thượng phẩm thông cũng không đấu lại được, lập tức gào to một tiếng văng ra ngoài. Tuy nhiên sinh mạng nó bền bỉ, một đao kia mặc dù tạo thành thương tổn với nó, muốn giết chết thì không có khả năng.
Cùng lúc đó, rắn biển ở phía sau cũng đuổi tới, há miệng cắn một ngụm tới Đường Kiếp.
Đường Kiếp tránh cũng không tránh, xoay ray đánh ra một quyền, quát: - Chấn!
Một quyền tràn ngập sung mãnh đánh vào trên đầu con rắn, linh khí bùng nổ, ầm một tiếng, rắn biển bị đánh tan hóa thành vô số quang ảnh.
Tuy nhiên ngay sau đó, sóng biển cuồn cuộn, lại có thêm vài chục con Hắc Ngưu xuất hiện, đạp trên sóng biển mà tới.
- Làm sao có thể? Đường Kiếp hơi ngạc nhiên.
Trên Phong Ma Đảo mặc dù có yêu thú, chung quy lại không phải Vô Hồi Cốc, đều không phải yêu thú nơi nào cũng như nhau, quan trọng nhất là, nơi này không có bậc yêu thú khai trí.
Không có khai trí, thượng phẩm được gọi là Vương.
Dựa theo phương thức tồn tại nhất quán của yêu thú, vương giả cô đơn, kẻ yếu hợp đàn.
Ngưu yêu là thượng phẩm, ở trên đảo lại tồn tại như vương giả, bởi vậy trừ phi xuất hiện tồn tại cường đại hơn, nếu không sẽ không xuất hiện với bầy đàn.
Hiện tại lại hiện ra vài chục con, hơn nữa nhìn khí thế mỗi con đều là cấp bậc thượng phẩm, thật là không thể tin nổi.
Tuy nhiên nghĩ lại, Đường Kiếp dĩ nhiên hiểu được, chỉ sợ những con Hắc Ngưu này đều là ảo giác.
Nhất là những con Hắc Ngưu này trên người đều có thường, cùng với miệng vết thương một đao Đường Kiếp bổ ra trước đó giống nhau như đúc, hiển nhiên là cố ý làm ra.
Cửu Cung Mê Thiên Trận có thú ảo công kích, này kà đúng; có thú thực tồn tại, này cũng không sai;
Vấn đề là thú ảo và thật thú đều cùng cấp, này cũng rất hiếm thấy.
Tình huống như vậy chỉ đại biểu cho một chuyện, có người đang chủ trì trận pháp.
Khảo nghiệm lần này, chính là kiểm tra năng lực phá trận của học sinh, trận pháp tự hành vận chuyển, theo lẽ thường người chủ trận không nên nhúng tay, tất cả biến hóa đều phải do trận pháp tự động biến hóa, tình huống trước mắt thế này, ý nghĩa là cố ý nhằm vào!
Đây là cố ý đối phó với mình.
Mặc dù trong lòng đã sớm có phòng bị, nhưng nhìn thấy đối phương không thèm che giấu mà thực hiện, Đường Kiếp vẫn là phát hỏa.
Nam Bách Thành, ngươi đây là muốn nói cho ta biết, có ngươi ở đây, ta liền tuyệt đối không thể thành công sao?
Ngươi thực sự cho rẳng bằng việc khó phân biệt ra những Ngưu yêu này liền ngăn ta? Ngươi sai lầm rồi!
Trong lòng của hắn phẫn nộ, ra tay cũng không lưu tình, quát: - Y Y dùng Vạn Hoa Trận, pháp lực yếu nhất.
Hai tay Y Y rung một cái, một hoa trận thật lớn bỗng nhiên sinh ra, đều bao vây lấy bốn phía những con ngưu yên ảo giác này. Những ngưu yêu này mặc dù từ không biến thành thực, chung quy vẫn không phải chân chính tồn tài, bất kể về phương diện nào so với yêu ngưu thật đều kém xa rồi, lập tức bị hoa trận ngăn lại, chỉ có yêu ngưu thật sức lớn cô cùng, dùng sức đột phá hoa trận lao ra.
Nhìn đến cảnh này, ngay cả Cơ Vô Cữu đều không kìm nổi mắng: - Xuẩn vật!
Ngưu yêu vô tí, không hiểu lợi dụng tình thế, chỉ là một hoa trận pháp lực yếu, Đường Kiếp đã tìm ra còn yêu thực sự, lại một đao khiến ngưu yêu bị thương nặng, đồng thời sừng ngưu yêu chợt lóe, một luồng kình phong đã đánh lên người Đường Kiếp, Đường Kiếp chỉ lắc lắc thân thể, đưa tay năm lấy sừng trâu, lại nâng Hắc Ngưu to lớn lên, ném về phía mặt đất, nện đến mức Hắc Ngưu kêu gào liên tục.
Hắn ở Vô Hồi Cốc dựa vào một đôi thiết quyền đã có trể một mình đấu với thượng phẩm thông linh, hiện giờ trải qua hơn một tháng tu luyện, tiềm lực lại lần nữa được khai thác, nâng cao, thực lực lại tăng, đối phó với con Ngưu yêu thượng phẩm này quả thực là như đang chơi đùa, Cơ Vô Cữu và Nam Bách Thành nhìn mà trợn mắt há mồm.
Tuy nhiên ngay sau đó, sóng biển lại dâng, hơn mười còn Ngưu yêu thoát ra.
Đáng tiếc lần này lại không có cơ hội rồi.
Đường Kiếp đã tập trung chân thân, hoàn toàn không để ý đám ảo giác, nhắm thẳng vào đàn ngưu, đỡ đòn công kích của đám ảo giác, cường ngạnh bắt lấy sừng trâu, lại chuẩn xác một cước ngay một đầu ngưu lớn.
Một cước này đã đến đầu con Ngưu yêu gần như đã biến dạng, Đường Kiếp đã ép lấy Ngưu yêu, một quyền lại một quyền hung hăng hạ xuống.
Trong lòng của hắn phẫn nộ, ra tay cũng không lưu tình, thời khắc này ẩu đả Ngưu yêu, như thể là đang nghĩ đánh Nam Bách Thành, chỉ thấy từng quyền từng quyền, thiết quyền như mưa hạ xuống, từng quyền xuyên qua thịt, máu với thịt không ngừng văng ra.
Ngưu yêu liều mạng gèo thét, giãy dụa, nhưng không có cách nào lay động nhân loại khủng bố.
Sức lực giãy dụa dần dần giảm đi, tiếng kêu gào tắt hẳn, cuối cùng không có tiếng động nào, Ngưu yêu xui xẻo bị Đường Kiếp đánh đập thành một tảng thịt. Về phần những Hắc Ngưu ảo giác, dưới sự liên thủ của Tiểu Hổ và Y Y, sớm đã bị dập nát rồi.
Thượng phẩm thông linh, lại phối hợp ảo giác Ngưu yêu, đây là phiền toái đối với tuyệt đại đa số học sinh khó có thể đối mặt, Đường Kiếp ở trước mặt lại nhẹ nhẹ giải quyết xong, ngay cả trong lòng Cơ Vô Cữu và Nam Bách Thành đều rung động.
Đây là học sinh Linh Hồ Lỳ sao?
Chậm rãi thu tay lại, Đường Kiếp nhìn thấy bên trong xác Ngưu yêu có ánh sáng xanh chớp động, thuận tay lấy ra, là ba khối ngọc xanh lớn nhỏ khác nhau.
Phong Thanh Ngọc!
Phong Thanh Ngọc này đều không phải từ sinh ra trong cơ thể Ngưu yêu, mà là người trong Thiên Nhai Hải Các cố ý lấy cho yêu thú ăn Phong Thanh Ngọc. Ngọc này tính chất cứng rắn, sau khi vào cơ thể cũng không tiêu hóa, lại có thể tự động hấp thu huyết khí trong cơ thể yêu thú, khiến cho ngọc càng có linh tính, là vì nhuận ngọc.
Bởi vậy có được Phong Thanh Ngọc trong cơ thể yêu thú, so với Phong Thanh Ngọc bình thường quý báu hơn rất nhiều.
Ba khối Phong Thanh Ngọc này ở trong ở thể yêu thú đã một thời gian rồi, ngay lúc này ánh sáng lay động trong tay Đường Kiếp, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gió vang vọng.
Đường Kiếp lại bất động.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía không trung trên cao.
Trên bề mặt tinh thể, ánh của của Đường Kiếp và Nam Bách Thành xa xa chạm nhau, một khắc này, lòng của Nam Bách Thành chợt hoảng, dường như vừa rồi Đường Kiếp là đang liếc mắt nhìn gã, không hiểu sao trong lòng lại run một cái.
Sau đó gã nhìn thấy.
Sương mù dâng lên, lại không thể nhìn thấy bóng dáng Đường Kiếp!