Ngón tay bay từ trên trời xuống, dường như mang theo sức lực khổng lồ lao về phía Đường Kiếp, dưới sức ép của nó, Đường Kiếp chỉ nhỏ bé như một con kiến.
Phản ứng theo bản năng, Đường Kiếp chắp hai tay tạo ấn pháp, đồng thời dưới chân chuyển động, túm lấy tiểu hổ và Y Y mau chóng lui về phía sau.
Ngay sau đó, ngón tay khổng lồ hạ xuống, đánh vào giữa ngực Đường Kiếp, cú va chạm nổ tung tạo thành linh triều.
Linh triều như cơn lốc, bay chung quanh Đường Kiếp, dưới sức ép khổng lồ, thể chất Đường Kiếp cũng không chịu nổi, phun ra một ngụm máu lớn.
Tại sao lại có thể như vậy?
Trong lòng Đường Kiếp lóe lên sự kinh ngạc.
Đây rõ ràng là ảo cảnh, tại sao có thể đánh ra một kích kinh người như vậy? Chỉ là âm hưởng của nó, nhưng lại khiến cho Đường Kiếp bị thương nặng.
Phải biết rằng, cho dù uy lực của Cửu cung mê thiên trận hoàn toàn triển khai, cũng không thể đạt được công kích kinh nghười như vậy.
Thời khắc này Đường Kiếp mở to hai mắt, nhìn lên Cửu Nan Yêu Tăng trên trời. Cửu Nan Yêu Tăng sau khi đánh ra một kích, cũng không đuổi giết, mà thu chiêu về, đôi mắt hẹp dài lướt qua bốn phía, ngược lại lầm bầm một câu: - Cửu cung mê thiên tái hiện chuyện xưa...
Nói xong một tay y đột nhiên giơ lên, vỗ nhẹ xuống không trung.
Cùng lúc đó, một âm thanh vang dội vọng từ xa lại.
Nắm đấm màu vàng kim lại xuất hiện lần nữa, xông về phía Cửu Nan Yêu Tăng, nhưng lại đánh thẳng vào bàn tay khổng lồ màu đen.
Bàn tay khổng lồ màu đen nắm lại, bắt lấy thiết quyền màu kim.
Cửu Nan Yêu Tăng thấp giọng ngân nga: - Giấc mộng Hồng Môn nhập Tinh La…
Sau khi bị nắm chặt, thiết quyền không thể di chuyển, ngược lại sương mù màu đen đang lan tràn khắp thiết quyền.
Trong hư không xuất hiện một đại hán khổng lồ toàn thân mặc ngân giáp, đầu đội vương miện cao chót vót.
Bóng dáng cự hán rơi vào tầm mắt Đường Kiếp, toàn thân hắn chấn động, thốt lên: - Binh Chủ!
Hình dáng cự hán này tương tự với hình dáng Binh Chủ, tuy nhiên nhìn kỹ, Đường Kiếp biết đây không phải Binh Chủ.
Ngày đó, trong mộng ảo mà Binh Giám tạo ra, hắn tuy rằng chỉ nhìn liếc qua Binh Chủ, nhưng người đó hùng bá cái thế, đầu đội trời chân đạp đất vô cùng oai phong, giơ tay nhấc chân đều phát ra khí thế vô song, sát phát tiến thủ, chỉ công không thủ, nhất cử nhất động đều tràn đầy sức mạnh bá đạo.
Đại hán khổng lồ mặc dù khá giống ông, nhưng không phải Binh Chủ, hình dạng mặc dù giống, nhưng lại không có phong thái hào hoa phong nhã của Binh Chủ.
Nhưng dù vậy, đại hán này chống đỡ bàn tay khổng lồ của đại ma đầu Cửu Nan Yêu Tăng Hồng Môn Giới, vẫn thể hiện được thần uy kinh người.
Thấy đám khói đen hiện lên, đại hán rống lên một tiếng, đánh một quyền vào mặt Cửu Nan Yêu Tăng.
Một quyền này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng giống như Cửu Nan Yêu Tăng mở mắt, nháy mắt bao trùm cả trời đất, dường như cả không gian chỉ còn lại nắm đấm này vậy.
Đường Kiếp nhìn thấy vậy, trong lòng đột nhiên chấn động.
Cú đấm này, vô cùng quen thuộc với hắn.
Đó chính là trong bách luyện Ly Kinh, phương thức mở đầu vận chuyển tâm pháp.
Cho tới bây giờ, Đường Kiếp vẫn chỉ coi đây là động tác cơ bản để vận hành pháp khí. Nhưng trong khoảnh khắc này, khi đại hán kia xuất thủ, chiêu thức này lại mang theo uy lực kinh thiên động địa.
Điều này khiến cho Đường Kiếp thực sựu rung động.
Đây… đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Vì sao Cự Linh Giới lại có người hiểu Ly Kinh?
Vì sao chiêu thức dùng để tu luyện lại biến thành chiêu thức công kích?
Khoảng khắc này Đường Kiếp đã quên rằng bản thân đang ở vị trí nguy hiểm, Phá Vọng Thiên Mục toàn lực phát động, nhìn về phía đại hán, muốn nhìn rõ ràng chiêu thứ này của đại hán.
Đáng tiếc, hắn nhận ra chậm, còn trận chiến lại diễn ra quá nhanh.
Khi quyền này được đánh ra, Cửu Nan Yêu Tăng trên đài hoa sen lại than nhẹ lần nữa: - Cảnh ngày trước khó mà tái hiện…
Y đột nhiên nhấc cánh tay lên, chắn trước mặt mình, nghênh đón thiết quyền.
Ngay sau đó, gió nổi lên, bóng tối mãnh liệt bao trùm.
Trên đài sen màu máu hiện lênh ánh hào quang, trong nháy mắt phá vỡ ngăn cách, bay thẳng vào không trung.
Nếu lúc này đứng ở bên ngoài vòng vây, sẽ thấy một cột ánh sáng màu đen, phá tan ảo ảnh, chiếu sáng toàn bộ Phong Ma Đảo.
Kéo theo đó, là một giọng nói vang vọng trong không gian: - Ta cuối cùng cũng đã trở lại.
Ầm.
Trên điện Cửu Cung, một chiếc đèn khổng minh đột nhiên phát nổ.
Vân trận trên mặt đất tỏa sáng, chiếu rọi cả đại điện.
Cơ Vô Cữu “A” lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
- Tại sao có thể như vậy? Gã che ngực thốt lên.
- Cữu huynh, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Nam Bách Thành cũng hoảng sợ.
Cơ Vô Cữu ôm ngực, run rẩy nhìn viên pha lên trên đỉnh đầu.
Viên pha lê vẫn chuyển động quay tròn như cũ, chỉ có điều một mặt của nó, đã xuất hiện một vết rạn sâu, dường như phá nát mặt kính.
Phía trên mặt kính, là hình ảnh Cửu Nạn Yêu Tăng một kích đánh bay đại hán khổng lồ, sau đó y khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên thủng U Minh, nhìn thẳng vào mắt Cơ Vô Cữu.
Ánh mắt thâm thúy sâu như biển, khiến tâm thần Cơ Vô Cữu hoảng hốt, điên cuồng gào lên: - Không! Càn khôn nghịch chuyển, tạo lại ảo cảnh.
Gã mạnh mẽ tạo ấn quyết đánh về phía mặt kính, ngay sau đó không gian ảo cảnh Cự Linh Giới đột nhiên xoay trong, toàn bộ phòng ốc được tái hiện, những người khổng lồ bị giết lại tái sinh, tất cả yêu ma và đám mây máu đều biến mất. Mọi chuyện dường như quay lại thời điểm trước khi Đường Kiếp tiến vào ảo cảnh.
Nhưng mà Cửu Nạn Yêu Tăng không hề biến mất.
Y vẫn ngồi giữa không trung, mỉm cười nhìn vào hư không, dường như đang nhìn Cơ Vô Cữu vậy.
Ngay sau đó, đám mây máu lại xuất hiện, yêu ma tái sinh, mọi chuyện vẫn diễn ra như cũ, duy chỉ có Cửu Nạn Yêu Tăng vẫn ngồi trên không trung, không chú ý tới chém giết bên dưới, mà giơ ngón tay chỉ lên không trung.
Khi ngón tay chỉ ra, thiết quyền màu vàng kim phía chân trời lại lần nữa lao tới, chiêu thức giống hệt lúc trước.
Thứ duy nhất không giống trước, đó là lúc này không phải bàn tay từ trong đám mây máu tung ra, mà là ngón tay xuyên thủng của Cửu Nan.
Cú đấm biến mất, người khổng lồ lại xuất hiện.
Lại xuất ra cú đấm bá hải lưu tinh, lúc này Cửu Nan Yêu Tăng càng tùy tiện, chỉ tung ra một kích, bàn tay vung lên một chưởng đánh chết người khổng lồ mặc ngân giáp.
- Không. Nhìn thấy cảnh tượng này, Cơ Vô Cữu toàn thân lạnh băng, miệng lẩm bẩm: - Sao có thể như vậy? Chuyện này làm sao có thể?
Cửu Nan Yêu Tăng dường như nghe được câu nói của Cơ Vô Cữu, bật ra tiếng cười trầm thấp.
Y cúi đầu, nhìn mọi thứ phía dưới đài sen, có chút bất mãn lắc đầu: - Tam Hoa không ở đây, ngũ khí là thật.
Nói xong nhẹ nhảng chỉ xuống, đài hoa sen trên không trung lập tức xoay tròn, không ngờ lại mọc ra thêm hai cánh hoa nữa, biến thành bông sen năm cánh.
- Ngày bảy cánh hoa xuất hiện, chính là ngày ta trở về. Giọng nói trầm thấp của Yêu Tăng, vang vọng quanh quẩn mãi trong không gian.
Đúng lúc này, thiết quyền màu vàng kim lại xuất hiện, đánh về phía đài sen.
Động tác vẫn hệt như cũ.
Yêu Tăng đang muốn phất tay ngăn cản, nhưng đột nhiên mặt y chợt biến sắc.
Ngay sau đó, chỉ thấy thiết quyền mãnh liệt như xuyên qua trời đất, nện vào người Cửu Nan Yêu Tăng. Chỉ một kích, hình ảnh của Cửu Nan yêu tăng gần như bị đnáh nát, hóa thành vô số ánh sáng tiêu tán trong không gian.
Trong vầng sáng, còn có tiếng gầm phẫn nộ: - Cự Linh Vương…
Một âm thanh vang vọng đáp lại: - Tên tặc hói Cửu Nan, ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới chuyện trở lại.
Ầm.
Ảo cảnh vỡ vụn.
Cơ Vô Cữu ngồi bệt dưới đất, kinh ngạc nhìn hình ảnh lưu lại trên mặt pha lê, miệng thì thào: - Không lọt không tưởng… Ý niệm phá giới… Lần này lộ lỗ hỏng lớn rồi.
Đây là một không gian tối đen.
Im lặng chết chóc bao phủ toàn bộ thế giới, gần như không thấy được ánh mặt trời.
Đe, đỏ, tím là những màu sắc chủ đạo của thế giới này, tràn ngập toàn bọ không gian.
Màu đen phủ trên mặt đất, không khí là sương mù màu tím bao phủ, một vài tiểu yêu quái màu đỏ nằm trên mặt đát liều mạng đào bới, thi thoảng lôi ra được mấy thứ ngọ nguậy như giun, liền lập tức cho vào miệng. Nếu động tác chậm một chút, sẽ bị yêu quái khác tới tranh giành.
Phía trên mảnh đất màu đen, có một ngọn núi màu tím lơ lửng trên không.
Nó trôi nổi giữa không gian, cao cao tại thượng, bao quát phía dưới.
Đỉnh ngọn núi còn có một tòa cung điện đỏ như máu, ba nghìn bốn trăm tám mươi hai bậc thang, kéo dài từ dưới lên, chạy thẳng tới đỉnh tòa cung điện.
Mỗi một tầng bậc thang, đều có hai yêu quái hình thù kỳ dị đứng canh.
Cho đến tận đỉnh tòa cung điện, có một lò lửa khổng lồ đặt ở giữa sân rộng trước cung điện, đang bùng cháy vĩnh viễn không tắt.
Trước lò lửa, có một ông lão đang đứng quạt lửa.
Thoạt nhìn, ông ta trông giống như xác chết bò ra từ quan tài, khuôn mặt tràn đầy vẻ u sầu, nhưng có vô số yêu ma quỷ quái đang quỳ lạy chung quanh ông ta.
Đối mặt với ông lão này, không kẻ nào dám cả gan nói câu gì.
Mỗi một yêu ma qur quái đều biết rằng, ông lão trước mặt đại biểu điều gì.
Nhẹ nhàng quạt lò lửa, ông lão đột nhiên quay người nhìn về phía sau.
Một đài hoa sen năm cánh bay ra từ trong cung điện.
Nó chậm rãi chuyển động, năm bóng ảnh màu đen cũng chuyển động theo đài sen.
Có một người nằm trên đài sen, tai to mặt lớn, chân trần đầu hói, trong tay cầm tràng hạt, chính là Cửu Nan Yêu Tăng xuất hiện trong ảo cảnh thành Cự Linh.
Đầu gối lên cánh tay, Yêu Tăng nhắm mắt ngủ, đài hoa sen bay tới trên lò lửa.
Ngọn lửa bỗng chốc bùng cháy dữ dội, đài hoa sen phát ra ánh sáng chói lòa.
Cửu Nan Yêu Tăng chậm rãi mở mắt.
Y vừa mở mắt, toàn bộ không gian dường như sáng lên một chút.
Như cảm nhận được, toàn bộ yêu ma, đứng trên ba nghìn bốn trăm tám mươi hai bậc thang, đều đồng loạt qùy xuống, nhưng không kẻ náo dám phát ra tiếng động.
Chỉ ông lão quạt lò, hướng về phía đài sen hô: - Tôn chủ tỉnh rồi.
Cửu Nan Yêu Tăng ngồi dậy.
Y hơi mê man nhìn vào không trung: - Lê Quỷ, ta đã ngủ bao lâu rồi?
- Thưa tôn chủ, chín trăm ba mươi bảy năm.
- Vậy sao… Chưa đầy một ngàn năm, không ngờ đã tỉnh lại. Cửu Nan Yêu Tăng thấp giọng nói.
Ngẫm nghĩ một chút, y nói: - Ta đã có một giấc mộng.
- Tông chủ mơ thấy gì?
- Mơ về ngàn năm trước, cuộc chiến ở Cự Linh. Cửu Nan thấp giọng rù rì: - Ta thấy được một sự tồn tại…
- Một sự tồn tại? Cái gì tồn tại?
- Sự tồn tại của một thứ quen thuộc…. Sự tồn tại của thứ mà chúng ta luôn mong chờ…
Ánh mắt ông lão lóe lên hào quang, lông mày đang nhíu chặt giãn ra, động tác mang theo ma uy kinh người.
Ông ta nhìn Cửu Nan Yêu Tăng trên đài hoa sen: - Chẳng lẽ là…
Nhưng Cửu Nan Yêu Tăng không trả lời: - Tuy nhiên… Tại sao Cự Linh Vương lại xuất hiện… Kẻ nào đã kêu gọi ông ta…? Kỳ quái… kỳ quái…
Y nhắm mắt im lặng suy nghĩ.
Thật lâu sau đó, mới nói:
- Trở về thì cuối cùng cũng sẽ trở về, mất đi cũng đã mất đi. Đừng vội, đừng vội, hiện tại vẫn còn hơn một ngàn hai trăm năm nữa, mới tới đại kiếp nạn ba ngàn năm… Hãy để ta ngủ thêm một lát.
Nói xong, y liền nằm xuống.
Đài sen năm cánh lại bay về phía cung điện.
Cùng với sự xuất hiện của cột sáng màu đen, những người đang chìm trong giấc ngủ say ở Tê Hà Giới đều thức tỉnh.
Núi Xuất Vân, đỉnh Thập Cửu Tinh.
Nơi đây chính là vùng đất trọng yếu của Tẩy Nguyệt phái.
Phía sau đỉnh Thập Cửu Tinh, là một ngọn núi nhỏ.
Ngọn núi khá thấp, trên núi chỉ có một gian nhà nhỏ được làm từ cỏ tranh.
Trong nhà cỏ, có một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi thiền, mọi thứ trong gian nhà vô cùng đơn giản, trống trải.
Đột nhiên, ông lão mở mắt, “Ý” nhẹ một tiếng, nhìn về phương nam, thấ giọng thì thào: - Đại kiếp nạn ba ngàn năm chưa đến, có đại ma đã không nín nhìn được rồi sao?
Mà ở nơi sâu nhất dưới vực Vô Hải, trong một tòa lầu các hoa lệ nổi trên mặt biển.
Đây chính là Hải Thiên Cung lừng danh nhất thuộc Thiên Nhai Hải Các.
Phía tận cùng Hải Thiên Cung, một mỹ phụ trung niên đang nằm ngủ trên giường ngọc Cửu Long Hương.
Đột nhiên, mỹ phụ mở mắt nhìn về phương nam, trong mắt hiện ra vẻ mê mang: - Yêu khí Hồng Mông chợt lóe rồi biến mất, khoảng cách này… Không phải Cửu Cung ảo cảnh xảy ra chuyện chứ?
Bốn đế quốc, ngàn tỉnh thành.
Nơi đây là trọng địa Thiên Tình Tông, ở trung tâm trọng địa, có một tòa tháp cao sừng sững.
Tòa tháp cao chín tầng, là nơi ở của các đại nhân vật thuộc Thiên Tình Tông, càng lên cao, địa vị càng tôn quý.
Nghe nói tầng cao nhất, chính là nơi ở của Tông chủ Nghê Thường Tiên Tử.
Nhưng có rất ít người biết được, Tông chủ Nghê Thường Thiên Tử, lại chỉ có thể ở tầng thứ tám của tòa tháp.
Tầng thứ chín, có một bà lão đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn, trước mặt là một dải lụa đỏ đang bay lơ lửng.
Đột nhiên, lụa đỏ hạ xuống, rơi trên người bà lão.
Bà lão cũng không mở mắt, chỉ than nhẹ một tiếng: - Tâm, cuối cùng vẫn rối loạn.
Tay vung lên, dải lụa lại bay lên, phục hồi lại như cũ.
Cùng lúc đó,
Tại Thiên Thần Cung, một nam tử trung niên thân mặc kim giáp, trên mặt hiện ra vẻ kinh sợ.
Thất Tuyệt Môn trên đỉnh Phiêu Miểu, một văn sĩ áo xanh chợt hiện thân, Phóng tầm mắt về phía vực Vô Hải.
Mà ở tận cực tây rừng Mãng Hoang, có một đống lửa, chung quan là vô số bóng người đang chuyển động, vừa múa vừa hát.
Nhìn kỹ, mới thấy đó không phải là người, mà là đủ các loại dã thú hư hổ báo gấu, hóa thành hình người, vui vẻ ca hát trò chuyện, cử chỉ không hề giống với con người.
Phía sau đống lửa, có một chiếc Vương tọa khổng lồ, cao chừng ba trượng.
Một đại hán thô lỗ đang nằm nghiêng trên chiếc ghế, há to miệng uống rượu, hai xà nữ đứng bên cạnh hết lòng hầu hạ gã.
Đột nhiên, đại hán nhíu mày.
Gã nhướn máy, nhìn xuống dưới vương tọa, các yêu thú đang múa hát đều dừng lại, nhìn lên trên.
Đại hán phất phất tay: - Không sao, các ngươi cứ tự nhiên đi.
Vì thế ngay sau đó, trong rừng sâu lại khôi phục tiếng cười hát vui vẻ.