Cùng với tiếng thét long trời lở đất, ảo cảnh Cự Linh cũng tan biến theo.
Đường Kiếp nhận ra mình lại trở lại đảo Phong Ma, chỉ có điều cột sáng màu đen đã biến mất, chỉ có không khí lạnh thấu xương như nhắc như Đường Kiếp, những chuyện vừa phát sinh hết thảy đều là thật.
- Không lộ vô nghĩ, biến hóa ý niệm… Đường Kiếp thì thào tự nói.
Đây là một cảnh giới tối cao của người tu luyện, chỉ khi nào chạm được tới bề mặt của cảnh giới mới có thể làm được như vậy.
Khi đạt tới cảnh giới này, cái mà giới tu luyện coi là “mọi sự đều tuân theo lý, pháp, chương” mới có thể bị phá vỡ, rất nhiều việc không thể tiếp tục dùng sự biến hóa của linh khí để giải thích.
Như vậy cũng giống như so sánh giữa hình học Euclid và phi Euclid vậy – càng tiến vào trình độ cao hơn, thì quy tắc cũng cao hơn.
Đạo lý này chính là quy tắc.
Nếu nhất định phải phân chia quá trình tu tiên làm năm cảnh giới khác nhau, như vậy có thể lấy game DOTA như một ví dụ.
Linh Đài Cảnh giống với anh hùng vừa sinh ra, chủ yếu dựa vào cú chém để sinh tồn, thiên phú tốt có thể học được thêm một hai kỹ năng.
Tới Thoát Phàm Cảnh tì mọi kỹ năng cơ bản đều có gần như đầy đủ, thậm chí nếu thiên phú tốt còn có thể học được chiêu cuối (untilmate).
Thiên Tâm Cảnh thì thuộc loại có thể tùy tiện tung chiêu cuối, chiêu cuối có nhiều loại, uy lực lớn, người có thực lực mạnh còn có thể dừng chiêu cuối của người khác.
Còn Tử Phủ Cảnh thì có thể tùy ý phóng thích chiêu cuối, và đối phương không thể cắt đứt chiêu cuối của họ.
Về phần Tiên Đài, bởi vì linh khí chuyển thành tiên nguyên, nên thực ra khi cấp bậc tăng tới trình độ nhất định, sẽ nắm giữ gần như toàn bộ kỹ năng. Khi không thể tiếp tục tăng điểm kỹ năng, chợt phát hiện “Ý, ở đây vẫn còn một chiêu màu vàng chưa tăng hết, vừa click chuột vào liền tăng ba điểm, uy lực kỹ năng được tăng thêm một chút”.
Nếu như nói Thoát Phàm Cửu Chuyển, bách luyện là nâng cao các kỹ năng tự thân, như vậy thì Tiên Đài chính là trực tiếp tăng điểm thuộc tính nâng cao uy lực, giảm bớt tiêu hao năng lượng.
Bởi vậy nên Tiên Đài trên cơ bản không có biến hóa lớn, tiếp tục lên cao, chỉ khi tới độ cao nhất định mới biết được. Nếu Tiên Giới rong truyền thuyết thực sự tồn tại, như vậy cũng giống như chuyển nghề trong game, thuộc tính giữ nguyên nhưng cấp bậc lại về không.
Nghe thực không thú vị chút nào.
Nhưng bất kể nâng cao thế nào, thì ít nhất còn có pháp thuật để dựa vào, có lý mà theo, thậm chí chiêu cuối bá đạo nhưng cũng vẫn có biện pháp để tránh né, phòng ngự, thậm chí là phá giải.
Nhưng đạo thì không như vậy.
Nó hoàn toàn không quan tâm tới đạo lý.
Bởi vì đạo là bổ trợ.
Ở thế giới này nó không tồn tại sự hợp lý.
Thậm chí ở Tinh La Đại Thiên Giới hay bất kỳ một thế giới nào, cũng không tồn tại sự hợp lý.
Nó không thể thuyết phục, không thể giải thích tại sao, không thể dùng quy tắc của trò chơi để giải thích.
Nó không bị trò chơi gò bó, ở trên một tầng cao hơn sẽ sinh ra lực trói buộc.
Nó có thể chỉ là thêm bổ trợ, cũng có thể là cả bảng bổ trợ, dựa vào các phép bổ trợ này, ngươi có thể còn thắng được Tiên Đài cấp tối đa, nhưng đồng thời cũng có khả năng vì bản thân không phù hợp mà bị thua trận.
Đương nhiên, phẩm chất của bổ trợ cũng không giống nhau, trình tự và phân loại khác nhau, buồn cười nhất là còn có thể trực tiếp mở bảng bổ trợ vô địch.
May mà tầng đẳng cấp này, cũng chỉ tồn tại trong tưởng tượng, chứ ngay cả trong truyền thuyết cũng không có.
Điểm duy nhất không giống với trò chơi, đó chính là trong trò chơi tu tiên này, những người chơi có cơ hội chạm đến cấp bậc cao hơn hiện tại.
Đó chính là Vương phá quan, là điểm cuối con đường mà mà đạo nói đến.
Chỉ có cách đi tới cuối con đường, chọn ra một mô típ cũ, nhập vào tầng cao hơn, mới có thể thăm dò quy tắc mới.
Không lộ vô nghĩ, chính là cảnh giới của đạo.
Nghe nói người đạt tới bước này, mặc dù thân ở nơi nào, chỉ vần có người nhẹ nhàng gọi, đều có thể nghe được. Dù cho không cùng một thế giới, linh khí không thể bay đến, nhưng đối phương vẫn có thể cảm nhận được.
Không nhắc tới đạo lỹ, cũng không nói đến quy tắc.
Cũng có thể nói có quy tắc, nhưng ngươi căn bản không hiểu nổi quy tắc nói về cái gì.
Chính bởi vì vậy, nên quy tắc của tu tiên giới hàng trăm ngàn năm nay, chỉ có thể đánh số, chứ không thể đặt tên. Điều này không chỉ có ý nghĩa tôn trọng, mà còn có cảnh giới thực sự.
Nếu có ai đó đui mù, sau lưng nói xấu một vị Đại Năng, một khi bị phát hiện chính là cái chết.
Đương nhiên, cũng không phải ai cũng có năng lực đó, phải đạt tới bước này, cho dù Thiên Tôn cũng chưa chắc có khả năng, ít nhất cũng phải Tiên Đài, thậm chí là cấp cao hơn Tiên Đài chỉ có trong truyền thuyết mơi có thể làm được.
Chỉ là có một số chuyện tạo thành thói quen vẫn tốt hơn là không có thói quen, qua ngàn vạn năm đã phát triển hình thành một loại văn hóa.
Về phần ý niệm biến hóa, cũng không huyền ảo đến vậy, chỉ cần đạt tới bậc Tử Phủ Cảnh, thần niệm thông thiên địa, đại bộ phận đều có thể mượn ý niệm biến hóa.
Nhưng loại ý niệm biến hóa cũng chỉ có hiệu quả bên trong thế giới hiện tại, và lại cũng có giới hạn về khoảng cách.
Phá giới hóa niệm, vô viễn phất giới, đó chính là hai tầng khác biện hoàn toàn. Khác biệt giữa hai loại này, giống như sự khác nhau giữa tốc độ ánh sáng và tốc độ chim bay vậy.
Thân là học sinh học viện Tẩy Nguyệt, tất cả mọi thứ phát sinh trong Cự Linh Ảo Cảnh, người khác có thể không hiểu, nhưng với Đường Kiếp mà nói, vừa nhìn hắn liền hiểu rõ mọi chuyện – Cửu Nạn Yêu Tăng đã phá giới hóa niệm rồi.
Cái gọi là nghe tên mà cảm nhận được bản chất, chỉ là một khái niệm, nó đại bểu cho một loại truyền tin tức, là một cấp bậc cao hơn, mà chỉ có người trưởng đạo đạt được.
Loại tin tức này có thể nhận biết cụ thể rõ ràng, mà lại bị một trình độ năng lực cao hơn tồn tại và tiếp nhận, khi đó sẽ thành cảm ứng.
Chính vì nguyên nhân này, tên gọi không phải là điều duy nhất tạo thành cảm nhận, mà nếu bằng lòng, tôn hiệu cũng có thể làm được điều đó.
Chẳng qua tôn hiệu dùng cho truyền bá, tên húy cũng được giữ bí mật. Dưới chiều dài của dòng chảy lịch sử, truyền lưu lại cho đời sau thường đều là tôn hiệu. Về phần tục danh, bình thường nếu không phải người vô cùng thân thiết thì đều không biết được, bởi vậy cũng không có vị Đại Năng nào ngốc đến nỗi ngay cả tôn hiệu cũng đi cảm ứng.
Ảo cảnh Cự Linh tạo ra ảo ảnh đại ma Hồng Mông là Cửu Nan Yêu Tăng, đây cũng là một phương thức truyền lại tin tức, bởi vậy cảm giác được cũng không có gì là kỳ quái cả.
Chẳng qua trăm ngàn năm qua, ảo cảnh Cự Linh cũng không biết đã ảo hóa ra bao nhiêu lần hình ảnh của Cửu Nan rồi. Đại ma đầu này chắc cũng thờ ơ, không thèm để ý tới, nhưng tại sao hôm nay lại đột nhiên cảm ứng được? Thậm chí còn phá giới hóa niệm, hiện hình, điều này thực có chút kỳ quái.
Không riêng gì y, mà không ngờ ngay cả Cự Linh Vương cũng phá giới hóa niệm, cuối cùng thứ phá vỡ ý niệm của Cửu Nan, chính là một tia thần niệm của Cự Linh Vương.
Hai ý niệm siêu cấp đều cùng lúc tồn tại, khiến cho Cửu Cung Mê Thiên đại trận bị hao tổn, ảnh cảnh Cự Linh trực tiếp tan biến, khiến cho Đường Kiếp không ngừng run sợ.
Tới tận hiện tại, hắn con nhớ rõ một kích của Cửu Nan khi đó, toàn bộ đất trời đều như bị vỡ nát.
Chỉ là một chút ý niệm ký gửi trên ảo cảnh, vậy mà sức mạnh còn kinh hồn như vậy, thì thực thể còn tới mức nào?
Tuy nhiên càng khiến Đường Kiếp rung động, vẫn là Cự Linh Vương.
Tại sao Cự Linh Vương biết Ly Kinh?
Đường Kiếp đã từng cho rằng, trong thiên hạ chỉ có mình hắn nắm giữ phương pháp tu luyện Ly Kinh, nhưng hiện tại có vẻ hắn hoàn toàn sai rồi.
Ở một nơi mà không ai biết đến, cũng tồn tại một người giống hắn nắm giữ Luyện Thể thuật hùng mạnh này.
Không chỉ có như vậy, thậm chí người đó còn hiểu rõ hơn hắn nhều.
Cú đấm mạnh mẽ đó, khiến cho sao trên trời cũng có thể vỡ nát, điều đó có thể thấy phương pháp tu luyện Ly Kinh có sức mạnh thế nào.
Điều này đã làm thay đổi hoàn toàn nhận thức của Đường Kiếp.
Phải biết rằng luyện pháp không phải chiến pháp.
Luyện pháp coi trọng “dưỡng”, tuần hoàn khí lợi thân thể.
Chiến pháp coi trọng “bạo”, triều khí mênh mông đả thương địch thủ.
Hai loại pháp thuật khác nhau hoàn toàn, nhưng tại sao mà vị Cự Linh Vương kia lại dùng luyện pháp làm pháp thuật chiến đấu, thậm chí còn tạo được uy lực lớn như vậy?
Chẳng lẽ đó không phải là Ly Kinh?
Không không đúng.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Đường Kiếp gần như có thể khẳng định được đây chính là chiêu thức của Ly Kinh.
Tuy có nhiều thủ pháp thoạt nhìn giống nhau, nhưng lại có những chi tiết nhỏ bất đồng, bên trong lại có vô số hành khí biến hóa.
Ly Kinh luyện huyết, những phương pháp luyện thân thường làm thay đổi hành pháp, khi phát động thì đốt xương ngón giữa lồi ra, năm ngón tay cũng không hoàn toàn khép lại được, mà hình thành khe hở giữa các ngón tay, để thuận tiện cho việc hành khí tuần hoàn.
Đây cũng là sự khác biệt lớn nhất giữa luyện pháp và chiến pháp. Luyện pháp khí dựa vào tuần hoàn để tu dưỡng, còn chiến pháp khí thì giống như huyệt đạo phun trào vậy.
Hơn nữa khi Cự Linh Vương đánh ra một quyền khi cơ bắp căng phồng, huyết quang hiện lên, mạch máu dưới da bắt đầu khởi động, máu như thủy ngân, khiến người ta có cảm giác, gân xanh dưới da giống rắn đang uốn éo.
Đường Kiếp lại dùng Phá Vọng Thiên Mục, để nhìn rõ hơn mạch đạo, hơn nữa ảo cảnh lại lặp đi lặp lại, nên càng nhìn thấy rõ ràng, chiêu thức đó chính là động tác khởi động Ly Kinh.
Vậy rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Đường Kiếp theo bản năng bày ra tư thế Ly Kinh, đánh vào một khối đá lớn bên cạnh.
Dưới một quyền này, tảng đá dưới chân Đường Kiếp vỡ vụn, nhưng Đường Kiếp biết rằng điều đó chẳng liên quan gì đến chiêu thức của hắn cả, mà là do thể chất của hắn tạo thành.
Nếu như nói luyện pháp là đưa thực lực của một người từ một nâng cao lên mười, thì chiến pháp chính là từ cấp mười cơ bản tăng lên hai mươi thậm chí hiệu quả còn có thể cao hơn nhiều lần nữa.
Chiêu này của Đường Kiếp, không hề vượt qua được lực đánh bình thường của hắn, điều này khiến hắn cảm thấy rất thất vọng.
Đáng tiếc mặc cho hắn có suy nghĩ thế nào, cũng không nghĩ ra được là tại sao.
Vì thế Đường Kiếp cũng dùng thử đủ mọi cách, ví dụ như vừa xuất chiêu, vừa sửa tuần hoàn thành phun trào, dùng luyện pháp biến thành chiến pháp.
Nhưng luyện pháp là nhu, cầu chính là không làm cơ thể bị thương, còn chiến pháp là cương, cầu chính là hành khí mạnh bạo, một kích giết địch.
Hai loại tính chất khác nhau hoàn toàn, nên mặc cho Đường Kiếp dùng lực thế nào, dòng khí đánh ra cũng chỉ có thể thổi bay một ít lá cây, ngược lại khi biến hóa động tác, thì chiêu thức đánh ra hoàn toàn trái ngược với chiêu thức của Cự Linh Vương.
Lại tiếp tục thử vài lần, toàn thân khí huyết sôi trào, biết rằng hành khí trong cơ thể bị rối loạn, khiến cho bản thân bị thương. Cũng may chỉ là làm vài phép thử, sau vài lần điều hòa khí huyết cũng bình thường trở lại.
Thí nghiệm không thành công, Đường Kiếp lại thử tăng mạnh hành khí, xem có hiệu quả gì không?
Kết quả của việc tăng mạnh hành khí, là khí lực của Đường Kiếp có sự thay đổi, lớn hơn một chút, nhưng đáng tiếc, vẫn không có chút hiệu quả. Ngược lại sau vài lần hành công, khí huyết bản thân lại sôi trào lần nữa, khiến cánh tay vừa mỏi vừa đau.
Cứ như vậy, liên tiếp thử đủ các phương pháp khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn không thấy được một chút ảo diệu nào, khiến cho Đường Kiếp cảm thấy nhụt chí.
Suy xét đến việc thời gian không đợi ai, Đường Kiếp cũng không dám ở lại lâu, lập tức chạy như điên về phía Diệt Ma Đạo.
Ngoài dự liệu của Đường Kiếp, hoặc có thể do ảo cảnh Cự Linh bị phá vỡ, Cơ Vô Cừu bị thương, nên con đường kế tiếp mà Đường Kiếp đi qua, không gặp bất cứ trở ngại nào.
Hắn điên cuồng chạy trên đảo Phong Ma, vô cùng thuận lợi. Đột nhiên “ầm” một tiếng, chỉ thấy trước mắt mờ mịt, nhìn kỹ, thì chỉ thấy ảo cảnh xung quanh đều biến mất, chỉ còn một con đường màu đen hẹp dài nối thẳng đến phương xa.
Mà cuối con đường, chính là hình ảnh của Cửu Cung Điện, như một trụ ánh sáng kéo dài tới tận cahan trời.
- Diệt Ma Đạo. Trong lòng Đường Kiếp vui vẻ, biết rằng bản thân đã phá tan tất cả ảo cảnh, đi tới được Diệt Ma Đạo.