Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 252: Chi viện.



Phiên Thiên Ấn trong tu giới là một pháp bảo có tiếng tăm lừng lẫy, nó nguyên bản là một viên thần châu, hình thành sau khi đại trưởng lão Đa Bảo tôn giả của Thất Tuyệt Môn luyện hóa thành một ngọn núi tiên, hậu thế mô phỏng lại, tạo ra Phiên Thiên Ấn cấp pháp bảo.

Đường Kiếp có thể có Hỏa nha hoàn, Trương Khất Nan lại làm sao có thể không có bảo vật chứ. Chỉ không ngờ bảo vật của gã uy lực quá lớn, thật sự không thích hợp xuất hiện ở nơi này. Nhưng thời khắc này sau khi thất bại, gã cũng không còn gì để cố kỵ nữa.

Gã mạnh mẽ ném Phiên Thiên Ấn trong tay về phía Đường Kiếp.

- Mau tránh ra.
Đường Kiếp thét lên, lôi tiểu hổ chạy sang một bên.

Chỉ thấy tiểu ấn trên không trung xoay tròn, không ngừng phóng lớn, hóa thành một khối đá lớn như một tòa thành, từ trên không trung rơi xuống.

Chỉ có điều phương hướng tiểu ấn kia rơi xuống có chút không đúng, cách Đường Kiếp cũng hơi xa một chút.

Đường Kiếp đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức ý thức được chuyện gì xảy ra, vội vã hét lên:
- Không hay rồi.

Vội vã phi thân về phía tảng đá.

Lúc trước hắn chỉ lo ngại tảng đá đó đánh lên bản thân mình, còn mang theo tiểu hổ tránh né, lúc này lại toàn lực ứng phó với Phiên Thiên Ấn, chỉ hận Phiên Thiên Ấn không nện xuống người mình.

Nhưng mà động tác của hắn vẫn chậm một chút, chỉ thấy tảng đá màu vàng ầm ầm nện xuống, dừng ở trên một khoảng đất trống. Phịch một tiếng, chấn động tạo ra một làn sóng kinh thiên, linh sóng tràn ra, hất bay Đường Kiếp ra ngoài.

- Khốn khiếp.
Đường Kiếp giận dữ rống lên.

Lần này Phiên Thiên Ấn không tạo ra bất cứ thương tổn nào cho hắn, nhưng lại như khoét một đạo vào ngực hắn.

- Ha ha ha ha.
Trương Khất Nan cười ha hả:
- Sinh môn bị lấp, vận chuyển mất cân đối, Diệt Ma Đạo có vào không ra, Đường Kiếp, ta xem ngươi còn có thể làm được gì.

Công kích của Phiên Thiên Ấn, không phải nhằm vào Đường Kiếp, mà chính là vào Sinh môn, nơi trọng yếu nhất của Cửu Cung Mê Thiên Đại Trận.

Là bậc thang nối giữa Cửu Cung Mê Thiên Đại Trận với Cửu Cung Điện. Bản thân Diệt Ma Đạo không có mê ảo cảnh, nhưng không có nghĩa nó không phải là một bộ phận của Cửu Cung Mê Thiên Đại Trận, chẳng qua nó chính là đại biểu cho Sinh môn của Cửu Cung Mê Thiên Đại Trận.

Tác dụng của Sinh môn là thủ hộ phòng ngự, đồng thời cũng là con đường sống sót. Cái gọi là trên trời có đức hiếu sinh, lưu lại một đường cho người, và lưu lại một đường cho chính mình.

Sinh môn cũng có ý nghĩa như vậy, nó giống như phanh xe và khung bảo hiểm của xe ô tô vậy, có nó mới không giết người không đáng giết.

Mà trong kế hoạch của Đường Kiếp, Sinh môn có ý nghĩa cực kỳ quan trọng, đó chính là vận chuyển.

Tuy rằng kế hoạch của Đường Kiếp là trấn giữa cửa ải này, diễn cảnh vạn người không qua được, nhưng kỳ thật ở tận đáy lòng hắn, chưa bao giờ chân chính nghĩ rằng phải lấy một đấu với một trăm.

Đây không phải là vì thực lực của hắn không làm được vậy, mà là cho dù có phối hợp với ảo trận phòng thủ của Y Y cũng không làm được, ít nhất là không kiên trì được thời gian dài. Mục đích của hắn là để Vệ Thiên Xung đoạt được giải nhất, chứ không phải khoe uy.

May mắn chính là, đám học sinh đến Diệt Ma Đạo, cũng không phải cùng tới một lúc. Ví như Trương Khất Nan đến Diệt Ma Đạo đầu tiên, sau đó mới là Đường Kiếp, kế tiếp là ai thì cũng không biết được.

Không cùng một lúc tiến vào, nên sẽ cho Đường Kiếp có cơ hội tiêu diệt từng người một.

Hắn hoàn toàn có thể thủ tại chỗ này, đánh bại từng học sinh một, do đó tránh được vận mệnh lấy ít địch nhiều.

Vấn đề duy nhất là, phải làm gì với những học sinh bị đánh bại.

Giết chết toàn bộ?

Vậy hiển nhiên là không được, nơi này cũng không phải Vô Hồi Cốc, mà là nơi có thượng sư giám sát.

Giữ bọn họ trên Diệt Ma Đạo? Vậy cũng không ổn.

Điều đó tương đương với việc ngồi nhìn mọi người liên hợp với nhau, đối phó với chính mình.

Ngoài ra đám học sinh cũng không phải Trương Khất Nan. Bọn họ bị người ta nhét vào Cửu Cung Tâm Hoàn cũng tốt, bị người đá đít lăn vào Cửu Cung Tâm Hoàn cũng được, hay chính bản thân họ mạnh mẽ vọt được vào Cửu Cung Tâm Hoàn cũng xong, chỉ cần vào được là coi như chiến thắng.

Lúc này, ý nghĩa của Sinh môn liền hiện ra rõ ràng rồi.

Thông qua vận chuyển Sinh môn, Đường Kiếp có thể trực tiếp người từ trên Diệt Ma Đạo, trở lại Cửu Cung Mê Thiên Đại Trận. Để cho bọn họ lại một lần nữa đi hết Cửu Cung Mê Thiên Đại Trận.

Đây mới là kế hoạch chân chính trong lòng Đường Kiếp, cũng là lý do để hắn có lá gan dùng một đấu với một trăm. Chẳng qua hắn không dám nói ra điều này, cho nên đối măt với Trương Khất Nan cũng chỉ là dùng đủ mọi lý do để dụ gã vào Cửu Cung Tâm Hoàn.

Không ngờ tới chính là, Trương Khất Nan vẫn nhìn ra được.

Điều này cũng không có gì kỳ quái, nếu chỉ dựa vào thực lực mà không hiểu trận pháp, gã cũng không có khả năng tới Diệt Ma Đạo này trước Đường Kiếp.

Mà bây giờ, dưới công kích của Phiên Thiên Ấn, không tấn công vào Đường Kiếp, mà là đánh về phía Sinh môn, nơi Đường Kiếp dùng để đưa học sinh trở về trong trận.

Sinh môn bị lấp, đám học sinh ngoại trừ tiến vào Cửu Cung Tâm Hoàn, đều không có khả năng rời khỏi Diệt Ma Đạo, kế hoạch của Đường Kiếp cũng vi thế mà bị phá hỏng.

Lúc này Đường Kiếp tình nguyện để Phiên Thiên Ấn đập lên người hắn, nhưng trong lòng cũng chỉ có thể phẫn nộ nghĩ vậy.

Trương Khất Nan vẫn đang cười, cười không chút kiêng nể gì, cười dương dương tự đắc.

Đối với gã mà nói, cho dù không thể đánh bại Đường Kiếp, nhưng trận chiến này gã cũng đã hoàn thành hơn phân nửa nhiệm vụ mà Nam Bách Thanh phân phó.

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Trương Khất Nan, trong lòng Đường Kiếp trào ra sát ý mãnh liệt.

Giết gã!

Giết gã!

Giết gã!

Thanh âm trong lòng Đường Kiếp không ngừng hò reo.

Đó là âm thanh của sự tức giận, đang kích thích Đường Kiếp.

Nhưng mà trong phẫn nộ cuồn cuộn như hải dương, lý trí lại như ngọn hải đăng vẫn lóe lên hào quang như cũ.

Không thể làm như vậy.

Đây không phải cuộc chiến sinh tử, càng không tồn tại cái gọi là nợ máu ngập trời.

Giết gã, đồng nghĩa với việc kết thù với Nam Bách Thành.

Giết gã, cũng chính là làm ngược với quy định của học viện Tẩy Nguyệt.

Giết gã, cũng chính là từ người bị hại biến thành kẻ hại người.

Giết gã, cho dù tương lai Vệ Thiên Xung trở thành chân truyền, cũng đại biểu cho việc gã và Nam Bách Thành không có khả năng chung sống hòa thuận.

Chút lý trí còn sót lại đã khống chế được cảm xúc hiện tại của hắn, từng chút một khiến hắn bình tĩnh lại.

Đường Kiếp hít một hơi dài, áp chế lửa giận trong lòng.

Nhìn lại Trương Khất Nan, thấy gã vẫn cười to, gào lên với Đường Kiếp:
- Đến đây, giết ta đi.

Đường Kiếp hừ một tiếng, hung hăng đá một cước vào mặt gã. Trên mặt gã lưu lại một dấu giày thật sâu, hắn túm lấy chân Trương Khất Nan, từng bước từng bước lôi gã về phía Cửu Cung Tâm Hoàn:
- Ta sẽ không giết ngươi. Tuy nhiên, nếu ngươi nghĩ vậy là có thể ngăn cản ta, vậy thì cũng quá coi thường ta rồi. Ta sẽ cho ngươi, và cả chủ tử của ngươi nhìn rõ, xem ta làm thế nào, để ngăn cản toàn bộ đám học sinh ở bên ngoài.

Hắn kéo Trương Khất Nan, giống như kéo một con chó đã chết vậy, cứ như vậy tiến vào Cửu Cung Tâm Hoàn, giam gã lại.

Trương Khất Nan gào lên;
- Đường Kiếp, ngươi thực sự cho rằng với tình hình này, ngươi còn có thể thắng được sao? Cho dù ngươi có đánh bại ta thì thế nào chứ? Chẳng lẽ ngươi có sức để ngăn cản đám học sinh cả đời? Chỉ cần ngươi còn ở nơi này, đại nhân nhà ta cũng sẽ khiến Vệ Thiên Xung không thể đột phá được.

- Đó là việc của ta, không cần ngươi lo lắng.
Đường Kiếp lạnh lùng trả lời, nói xong liền ném Trương Khất Nan vào trong điện.

Lửa giận trong lòng hắn, cũng theo cú ném này tiêu giảm đi nhiều. Nhìn Trương Khất Nan biến mất trong Tâm Hoàn, Đường Kiếp mới chậm rãi xoay người, đi về phía giao lộ lúc nãy.

Ánh mắt dừng trên tảng đá lớn màu vàng, tảng đá kia nằm chắn ngang giữa Diệt Ma Đạo, cũng vắt ngang giữa trái tim Đường Kiếp, khiến cho lồng ngực của hắn khổ sở vô cùng.

- Ca ca…
Y Y nhỏ giọng hỏi:
- Không thể dịch chuyển nó ra khỏi đây sao?

Đường Kiếp lắc lắc đầu.

Đây chính là Thiên Phiên Ấn cấp pháp bảo, dịch chuyển nó nói thì dễ chứ làm thì khó.

Đương nhiên, nếu cho hắn đủ thời gian cũng chưa chắc là không làm được, nhưng vấn đề là đám học sinh, bất cứ lúc nào cũng có khả năng tiến vào Diệt Ma Đạo, hắn nhất định phải quý trọng thể lực, bố trí tốt mọi chuyện.

Nếu để người khác đến đây, nhìn thấy Đường Kiếp đang hì hục đào bới quanh một tảng đá… thì ngay cả nghĩ Đường Kiếp cũng không muốn nghĩ tiếp nữa.

- Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?
Y Y hỏi.

Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp trả lời:
- Đầu tiên cứ bố trí vài ảo trận đã. Những người khác bất cứ lúc nào cũng có khả năng tới đây, tận dụng thời gian.

- Ừm.
Y Y gật gật đầu, giơ bàn tay nhỏ bé lên, hoa trận lại được khởi động.

Hoa trận chằng chịt phủ kín giao lộ, thậm chí còn đan vào rừng rậm hai bên đường. Sương mù trong đó bốc lên, tràn ngập cả khu vực, che giấu hoa trận, đồng thời Đường Kiếp cũng lấy ra trận đồ và Kinh Môn Kỳ.

Rất nhanh, Bát Hoang Huyễn Linh Trận được triển khai dựa vào Kinh Môn Kỳ, bên trong cũng có hoa trận Y Y phụ trợ, khiến cho ảo trận có đầy đủ hiệu quả công kích.

Nhìn trận đã bố trí hoàn hảo, Đường Kiếp chỉ vào hai bên rừng rậm nói:
- Tiểu hổ, đi vào trong rừng săn bắt tất cả các yêu thú.

Yêu thú trên Diệt Ma Đạo thực lực không mạnh, tuy nhiên lại là một tai họa ngầm ở đây. Ai cũng không biết đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì. Thừa dịp hiện tại nhàn hạ, cứ tiêu diệt bọn chúng. Thứ nhất tiêu trừ nhân tố không đáng tin, thứ hai để chuẩn bị cho việc sử dụng Hoàng Tuyền Phù. Dù sao sử dụng Hoàng Tuyền Phù cần dùng đến Tử Linh, mà yêu thú mới chết là nguyên liệu tốt nhất để làm Tử Linh. Thứ ba chính là thuận tiện sưu tập một ít Ngọc Phong Thanh.

Nhận được mệnh lệnh này, tiểu hổ gầm lên một tiếng liền chạy thẳng vào rừng.

- Y Y, đi tìm chút dây mây vè đây, bện thành dây thừng.

Nếu không thể đưa học sinh ra ngoài, vậy cũng chỉ có thể trói bọn họ lại. Bình thường dây thừng không thể trói buộc được đám học sinh, nhưng dù sao có vẫn hơn không.

Đường Kiếp cũng không rảnh rỗi, ngồi xuống đất điều hóa khí tức, khôi phục lại linh khí đã tiêu hao. Hiện tại, hắn phải tiết kiệm từng chút thời gian một, mỗi một chút sức lực, đều phải dùng để ứng chiến.

Nhưng mà sâu trong lòng hắn, lời nói của Trương Khất Nan lại hiện lên.

- Chỉ cần ngươi còn ở nơi này, đại nhân nhà ta cũng sẽ sẽ khiến Vệ Thiên Xung không thể đột phá được…

Những lời này giống như một cây kim, đâm thật sâu vào lồng ngực Đường Kiếp.

Kỳ thật, từ khi mới bắt đầu, hắn đã biết Nam Bách Thành sau khi thấy không ngăn cản được mình, sẽ quay ra ngăn cản Vệ Thiên Xung.

Tuy nhiên, Đường Kiếp cũng không có cách nào ngăn cản chuyện này cả.

Biện pháp đơn giản nhất chính là, nếu Vệ Thiên Xung cuối cùng vẫn không tới đây được, liền tìm một người còn kém hơn cả Vệ Thiên Xung, giúp người đó hoàn thành nhiệm vụ.

Ví dụ như Thi Mộng.

Không thể cường mạnh hơn ai, vậy thì so với bất cứ ai cũng kém cỏi hơn.

Yến Trường Phong không có lựa chọn nào khác, cuối cùng cũng vẫn phải lựa chọn Vệ Thiên Xung.

Nhưng sau khi tiếp xúc với Trương Khất Nan, Đường Kiếp như tỉnh mộng, khiến hắn ý thức được rằng chính mình còn bỏ qua một chuyện.

Đó chính là khí phách.

Không phải chuyện gì cũng chỉ nói đến lợi ích, trên thực tế con người là động vật có cảm xúc, rất nhiều thời điểm hành động đều bị cảm xúc chứ không phải lý trí chi phối.

Nếu Yến Trường Phong, biết hết mọi chuyện trong quá trình tuyển chọn đồ đệ, ông ta sẽ nghĩ thế nào?

Có thể vì vậy mà nổi giận, tình nguyện thà chọn một kẻ kém cỏi hơn, cũng không chọn Vệ Thiên Xung?

Hoàn toàn có khả năng đó.

Đường Kiếp tự hỏi nếu như chính mình, đứng ở trên lập trường của Yến Trường Phong, dù sao thì lần tuyển đồ đệ này cũng không thành, dù sao hai đồ đệ được tuyển đều không ra gì, vậy tuyển ai mà chẳng giống nhau. Ngươi khiến lão tử khó chịu, lão tử cũng sẽ không cho ngươi đắc ý.

Điều này hắn chỉ mới nhận thức được, sau khi phát ra sát ý với Trương Khất Nan.

Hắn có thể làm cho lý trí chiến thắng tình cảm, nhưng không thể mong chờ Yến Trường Phong cũng có thể làm vậy.

Trên thực tế, tình cảm chính là một biểu hiện của nhu cầu, mọi người tận lực tiến lên trên là vì cái gì? Không phải là vì thỏa mãn các nhu cầu bản thân, trong đó cũng bao gồm cả tình cảm sao?

Lão tử cực khổ trở thành một đại nhân vật, vậy mà vẫn phải nén giận với một tiểu nhân vật như ngươi? Ngươi nói đùa gì vậy? Một đồ đệ mà thôi, ta thà thu nhận kẻ kém cỏi nhất, cũng không để cho ngươi đắc ý, điều đó cũng không có gì là kỳ lạ cả.

Đường Kiếp có thể nhận ra Yến Trường Phong không hài lòng Vệ Thiên Xung, hắn không sợ điều này, bởi hắn có tự tin, chỉ cần Vệ Thiên Xung trở thành môn hạ của Trường Phong, hắn sẽ tìm cơ hội giúp Vệ Thiên Xung nâng cao năng lực.

Nhưng mà ngay cả cửa còn không vào được, vậy thì chuyện gì cũng đừng nhắc tới.

Ngược lại chỉ vì chuyện này mà trở mặt, không được mà còn mất.

Nghĩ vậy, trong lòng Đường Kiếp tỉnh ngộ ra, âu sầu lo lắng cho trận chiến này lại càng sâu sắc hơn.

Nếu đã là vậy, phải khiến cho Vệ Thiên Xung mau chóng tới đây mới được.

Vấn đề là ở phương diện này, ngay cả hắn cũng không giúp gì được.

Đúng lúc này, ngọc bài trên người hắn đột nhiên rung một cái.

Là tin tức Hứa Diệu Nhiên gửi tới.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com