Không thể không đắc ý, đây chính là một thượng phẩm yêu xà đã gần khai trí, thực lực hùng hậu, những đệ tử bình thường căn bản không làm gì được nó, hơn nữa nó còn có đôi. Trước đây Vệ Thiên Xung đã giết một con, con còn lại hiện đang nhân cơ hội chạy trốn, lại bị Vệ Thiên Xung đuổi theo giết chết.
Nghĩ lại ngày đó chỉ riêng đối phó với một yêu thú trung phẩm đã khiến cho Vệ Thiên Xung chết đi sống lại, hiện giờ có thể đồng thời thu thập hai con thượng phẩm, không thể không thừa nhận, hai năm qua dưới sự giám sát của Yến Trường Phong, Vệ Thiên Xung tiến bộ cực nhanh.
Chỉ có điều sau khi cười xong, sắc mặt Vệ Thiên Xung đột nhiên trắng nhợt, che ngực nói: - Uy lực của Trường Phong Thập Tam Thức này cực lớn, nhưng chung quy thì tiêu hao cũng quá mức, liên tục sử dụng đúng là vẫn còn chút miễn cưỡng.
Cách đó không xa, Thị Mộng khập khiễng đi đến, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, nói: - Mẹ nó, không ngờ chỉ thôi miên được nó giây lát như vậy, suýt nữa thì lật thuyền trong mương rồi.
Tiểu Hồ Ly hừ một tiếng: - Vô Đông Thôi Hồn Khúc dù sao cũng là một trong những bí pháp của Ngũ Thần Giáo, chỉ do ngươi tu luyện không đến nơi đến chốn nên mới thế. Tu luyện không đủ thì thôi, lại còn ra vẻ sĩ diện, không chết đã là may rồi đó. Chém giết sinh tử, thắng bại thường thường chỉ trong gang tấc, nếu cứ như vậy mãi, lần sau chưa chắc đã may mắn như thế này đâu.
Thị Mộng hậm hực đáp: - Biết rồi!
Năm đó sau khi Tiểu Hồ Ly thụ điển, bởi vì Đường Kiếp có được Thần Tiêu bí điển, Vệ Thiên Xung bái làm môn hạ của Yến Trường Phong, hai người họ đều có đủ thần công, bí thuật để có thể học, cũng không dùng nhiều tinh lực để nghiên cứu bí pháp của Ngũ Thần Giáo, nên sau khi trao đổi đã để Tiểu Hồ Ly hướng dẫn cho Thị Mộng.
Bởi vậy trong hai năm qua, nói đến nắm giữ nhiều pháp thuật của Ngũ Thần Giáo nhất, không phải Đường, Vệ hai người mà lại là Thị Mộng.
Tuy nhiên tiểu tử này trước giờ chỉ ham lượng, không ham chất, hiện giờ nắm giữ pháp thuật cũng có ba bốn mươi loại, nhưng chân chính xuất thủ cho ra hồn cũng không có nổi một. Vô Đông Thôi Hồn Khúc vốn là định thần bí pháp cực kì cường hãn của Ngũ Thần Giáo, trong tay tay hắn cũng chỉ có thể chấn nhiếp một con yêu xà được hai, ba giây, nếu như La Thiên Thần ở dưới đất có biết, chỉ sợ cũng sẽ tức đến mức phá mộ mà lên.
Lúc này bị Tiểu Hồ Ly giáo huấn một trận, Vệ Thiên Xung đã cười ha ha chạy lại mổ xẻ xác rắn, lấy ra một viên yêu đan, cảm thấy mĩ mãn nói: - Coi như không uổng công đi chuyến này. Tuy nhiên, liếc mắt đến khôi lỗi của mình, sắc mặt Vệ Thiên Xung đột nhiên thay đổi, chửi um lên: - Cái ĐCMN!
Tiến lại gần, chỉ thấy trên cánh tay khôi lỗi xuất hiện vài vết rạn, rõ ràng đã bị tổn hại trong chiến đầu vừa nãy.
- Lại thêm mấy vết nứt nữa… Vệ Thiên Xung đau lòng không thôi.
Thị Mộng cũng nói: - Ta thấy con khôi lỗi này cũng không được bao lâu nữa đâu.
Hai năm qua, con khôi lỗi này theo Vệ Thiên Xung vào Nam ra Bắc, chiến đấu vô số lần, có thể nói là chiến lực trọng yếu nhất của Vệ Thiên Xung. Nói đến cống hiến, sớm đã vượt qua không biết bao lần giá trị năm nghìn linh tiền đầu tư khi trước của Vệ Thiên Xung.
Nhưng chiến đầu quanh năm suốt tháng, vết nứt cũng càng ngày càng nhiều.
Nhìn bộ dạng như vậy, có dùng hay không dùng nữa có lẽ cũng chẳng mấy mà rời ra thành từng mảnh.
Tiểu Hồ Ly ở bên cạnh nói: - Con khôi lỗi này cũng coi như chế tạo hoàn mĩ, tuy nhiên đối thủ của ngươi hai năm qua cũng càng ngày càng mạnh, nó vốn có chút không theo kịp. Hỏng rồi cũng tốt, vừa lúc việc đổi chác đang mạnh, không bằng thừa dịp nó bây giờ còn dùng được, đem bán hoặc đem thu về chút tài nguyên đi.
Thị Mộng nói: - Ta nghĩ tốt nhất nên bán, tài nguyên thu về hữu hạn, bán nó đi hẳn là còn có thể phát huy không ít tác dụng.
Vệ Thiên Xung cũng không nói tiếp, chỉ ngẩn ngơ nhìn con khôi lỗi.
Khôi lỗi tuy là vật chết, Vệ Thiên Xung lại dùng cực lâu, sớm đã quen với sự hiện hữu của nó. Lúc này vừa nghe nói phải đổi nó đi, nhất thời cảm thấy có chút không thích ứng được.
Hồi lâu sau, hắn mới nói: - Hay là cứ giữ lại đi, như vậy ít nhất cũng coi như còn một chút đồ vật ở bên cạnh ta.
Thị Mộng ngây người, lúc này mới nói: - Thiếu gia chí tình chí nghĩa, Thị Mộng thấy mặc cảm, nếu như vậy, liền theo ý của thiếu gia, thu nó lại thôi.
Vệ Thiên Xung lười biếng ừ một tiếng, tâm trạng tốt bởi hoàn thành tốt nhiệm vụ cũng theo thế mà mất, chỉ nói: - Thị Mộng, ngươi thu thập những thứ có thể lấy được trên người yêu xà. Chúng ta loanh quanh trên đường, cái gì nên bán thì bán, lại mua thêm chút tài liệu. Lần này ta muốn chế tạo một con khôi lỗi, dù trải qua thời gian dài cũng không lo bị vứt đi.
- Vậy thì cần không ít tiền đâu thiếu gia.
- Đừng lo, chút vốn liếng hai năm qua vẫn còn. Vài ngày trước mẫu thân lại cho ta chút tiền, giờ vẫn chưa dùng đến.
- Vậy thì có thể có bao nhiêu?
- Mười lăm ngàn!
- Oa, thiếu gia, ngươi thật không trượng nghĩa chút nào. Lần trước ta vay tiền mua lục ngọc địch, hỏi mượn một ngàn thì ngươi nói không có.
- Khụ khụ, thiếu gia ta hiện tại cũng đâu có dư dả, đợi có khôi lỗi mới, ta liền thành kẻ nghèo hèn rồi.
- Ta nhổ vào, ai tin chứ?
- Ngươi nói chuyện với thiếu gia như vậy đó hả?
- Ta quen vậy rồi.
- Được rồi, được rồi, đợi lúc về đem ngươi đi Đào Nhiên Cư của Đường Kiếp, linh quả của hắn hẳn là được mùa lắm, ta giúp ngươi trộm vài quả về nếm thử chút.
- Thiếu gia…
- Hả?
- Đường Kiếp từng nói, không tìm chết thì sẽ không phải chết.
- …Ồ, vậy thì quên đi.
Một đường cười nói, hai người đi tiến về phía Tam Sơn Thành ở Tây Phong Lĩnh.
Trở lại nhà trọ, đang muốn nghỉ ngơi, lại thấy trong hành lang nhà trọ có một người quen đang ngồi một bên uống rượu.
Nam Bách Thành.
- Thất sư huynh! Vệ Thiên Xung gọi to, vội vàng đi tới vấn an Nam Bách Thành.
Trở thành môn hạ của Yến Trường Phong, Nam Bách Thành sẽ không phải là thượng sư của hắn mà chính thức trở thành sư huynh.
Cho dù vị sư huynh này trước kia từng cản trở Vệ Thiên Xung, tuy nhiên nếu đã là huynh đệ đồng môn, rất nhiều chuyện cũng liền cho qua không nhắc tới. Vệ Thiên Xung này, không có sở trường gì khác, chỉ có một ưu điểm, chính là không nhớ thù hận gì. Bởi vậy mỗi lần thấy Nam Bách Thành cũng đều cung kính, thời gian còn dài, giữa hai người cũng không phải thù hận gì quá lớn, có chuyện gì cũng đều có thể hóa giải.
Lúc này Vệ Thiên Xung tiến lên chào, nói: - Sư huynh sao lại đến Tam Sơn Thành này vậy?
- Tất nhiên là để gặp ngươi. Sao rồi, việc sư phụ giao đã làm xong rồi chứ? Đặt chén rượu xuống, Nam Bách Thành hỏi.
- Đã hoàn thành rồi, cũng đang muốn đi hồi báo sư phụ.
- Vậy là tốt rồi, hồi báo sư phụ thì không cần, lần này ta tới tìm ngươi, chính là sư phụ có việc khác muốn để ngươi đi làm.
- A? Mặt Vệ Thiên Xung xìu xuống. - Thất sư huynh, nô dịch cũng chả tệ như vậy. Ta vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, cũng chưa kịp quay lại học viện một chuyến, tốt xấu gì cũng để cho ta nghỉ ngơi vài ngày chứ.
- Lần này là chuyện tốt, người khác có muốn cũng không được đâu. Nam Bách Thành cười nói.
Thời gian hai năm, rõ ràng thấy được Vệ Thiên Xung trưởng thành hơn rất nhiều, mặc dù còn chút tính tùy tiện, nhưng đã biết nặng nhẹ, vài lần Yến Trường Phong giao nhiệm vụ, Vệ Thiên Xung đều hoàn thành rất xuất sắc.
Dưới góc độ của nbt, lúc trước dù thế nào cũng chướng mắt với tên Vệ Thiên Xung có chút thành tích này. Mặc dù ở một mức độ nhất định đã phủ định tầm nhìn và phán đoán của mình, nhưng cũng làm Yến Trường Phong không giận lây sang hắn.
Đương nhiên, đây cũng là dựa trên cơ sở Vệ Thiên Xung khéo léo nịnh hót hắn, còn nếu Vệ Thiên Xung ôm hận nhập môn, Nam Bách Thành chỉ sợ cũng không dễ chịu với hắn như vậy.
Lúc này Vệ Thiên Xung hỏi: - Chuyện gì vậy?
- Ba tháng nữa, Tiêu Dao Cung sẽ mở Tiên Duyên Đại Hội. Sư phụ hy vọng ngươi cũng đi cho nên tiến cử ngươi vào đội ngũ của phái.
- Tiên Duyên Đại Hội? Đó là cái gì? Vệ Thiên Xung khó hiểu.
Nam Bách Thành liền nói đại khái chuyện Tiên Duyên Đại Hội một chút.
- Cưới tiểu cung chủ của Tiêu Dao Cung? Vệ Thiên Xung ngây ra một lúc, rồi lập tức măt xìu xuống: - Đệ tử tinh anh của Lục Đại phải hội tụ, với chút năng lực của ta, sợ là không có cơ hội.
Nam Bách Thành bất mãn: - Cái tên này, bản tính thì thành thật, chỉ có một cái không tốt là không tranh dành. Ngươi nghĩ chúng ta muốn để ngươi đi à? Vấn đề là trên đời này có nhiều chân truyền như vậy, có thể duy trì thân phận đệ tử lại chẳng có bao nhiêu. Ngươi thân là chân truyền của Trường Phong, ngay cả tư cách tham gia Tiên Duyên Hội cũng không có, chẳng phải là trò cười cho người trong thiên hạ sao?
- Ra là vì thể diện của sư phụ. Vệ Thiên Xung than thở.
- Đúng, chính là vì thể diện của sư phụ. Nam Bách Thành nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị nói: - Cho nên lần này ngươi không những phải đi mà còn phải tỏa sáng ở Tiên Duyên Hội. Sư tôn nói, lần này ngươi nhất định phải trở thành một người trong thập kiệt.
- Cái gì? Vệ Thiên Xung kêu oai oái: - Đùa à? Ta lấy đâu bản lĩnh lớn vậy chứ?
- Ngươi chớ lo lắng. Nam Bách Thành cười nói: - Tiên Duyên Hội lần này, Đường Kiếp cũng tham gia. Sư phụ cho phép ngươi tìm hắn để giúp đỡ. Hắn nếu có thể giúp ngươi đạt được chân truyền, vậy giúp ngươi lọt vào thập kiệt hẳn cũng sẽ không có gì khó khăn.
- Đường Kiếp cũng đi? Vệ Thiên Xung thở phào nhẹ nhõm. - Vậy còn được.
Nam Bách Thành nhìn bộ dạng yên tâm của hắn, cười nói: - Sư phụ còn nói, nếu không lọt vào thập kiệt, sẽ đuổi ngươi khỏi sư môn. Đừng tưởng nhập môn rồi là vạn sự đại cát, nếu ngươi làm không tốt, vẫn có thể đuổi ngươi đi như thường.
- …
Nhìn vẻ mặt lung túng của Vệ Thiên Xung, trong lòng Nam Bách Thành chợt cảm thấy thoải mái.
Kỳ thật đây chính là ý của riêng hắn, Yến Trường Phong cũng không yêu cầu Vệ Thiên Xung nhất định phải lọt vào thập kiệt, chỉ là yêu cầu hắn nhất định phải biểu hiện tốt, không thể làm mất mặt Yến Trường Phong chân nhân. Bất quá Nam Bách Thành vẫn giận khi trước Đường Kiếp liều chết đỡ cho Vệ Thiên Xung, sự tha thứ của hắn đối với Đường Kiếp không nhiều như đối với Vệ Thiên Xung, bởi vậy cố ý cho hắn một vấn đề khó khắn, lúc này nói xong liền cười lớn đứng dậy.
Nhìn Nam Bách Thành rời đi, Vệ Thiên Xung cũng chỉ có thể nói: - Cung tiễn sư huynh.
Hắn khom người cho đến khi Nam Bách Thành đi xa mới đứng thẳng dậy.
Vệ Thiên Xung phẫn nộ: - Con mẹ nó, lại lấy việc đuổi khỏi sư môn ra uy hiếp, cả ngày động một chút lại đem việc này ra nói, có bản lĩnh ngươi cứ thử đuổi lão tử xem nào.
Đối với Vệ Thiên Xung, lí do thoái thác này kì thật không phải dùng lần đầu tiên.
Tuy nhiên ngẫm lại, nếu như có thể lấy được tiểu cung chủ thì cũng là một việc không tệ. Đầu óc xoay chuyển, nghĩ đến rồi lại lắc đầu, phải biết rằng lần này tinh anh của Lục Đại phải tề tụ, đối thủ sẽ ngày càng mạnh.
Thật muốn nói ai có thể thành công, phần thắng của Đường Kiếp lớn hơn mình nhiều. Hai năm qua tuy rằng tiến bộ nhanh như bay, nhưng mỗi lần giao thủ cùng Đường Kiếp đều bị hắn nhẹ nhàng đánh bại. Vệ Thiên Xung đều không rõ tên này tu luyện như thế nào, cũng không thấy hắn học pháp thuật mới nào, chiến lực lại càng ngày càng khủng bố, chính mình cũng ngày càng không nhìn thấu hắn.
Nhưng mà từ từ đã.
Hình như có gì đó không ổn?
Đúng lúc này, Vệ Thiên Xung nghĩ tới một chuyện, nhảy dựng cả lên: - Hứa Diệu Nhiên? Đường Kiếp ngươi giỏi lắm, ta xem ngươi làm sao ăn nói với Hứa Diệu Nhiên đây!