Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 271: Thiên nhãn.



- Ta thề, ta phát Tâm Ma Thệ! Ta tuyệt đối không có hứng cưới con bé tiểu cung chủ kia.

- Đúng thế, đúng thế, ta biết là ta không giữ lời, nhưng không phải bởi vì Đỗ Môn Kỳ sao, vật kia rất quan trọng đối với ta.

- Đúng vậy, ta có thể để người khác lấy hộ, nhưng ta tìm ai bây giờ? Bọn họ cũng muốn có bảo vật, mà ta lại không có gì cho họ. Hơn nữa bí mật Kinh Môn Kỳ của ta, ngoại trừ mấy người Quân Dương, Thiên Xung bọn hắn những người khác đều không biết.

- …Đây quả thật là một vấn đề, nhưng trong đám tinh anh Lục Đại phái, ta chỉ là một tên đệ tử bình thường, một người hầu đi theo sau, tiểu cung chủ người ta có mù thì mới chọn ta.

- Không có, ta tuyệt đối không có ý nói muội bị mù. Nhưng mà chậm đã…muội thừa nhận là thích ta sao?

- Được rồi, muội chỉ là bạn bè quan tâm nhau. Nhưng làm bạn bè hình như không có quyền phản đối ta tham gia Tiên Duyên Hội thì phải?

- Nàng ta có phải như nàng nói hay không thì không biết, chúng ta đều chưa từng gặp cô nương kia, lý do này quá gượng ép rồi.

- …Như vậy đi, ta đáp ứng với muội ta nhất định không để vị tiểu cung chủ kia yêu thích ta có được không? Ta có thể lau nước mũi trước mặt nàng ta, đánh rắm, biến mình thành giống như một tên ăn mày, cố gắng biểu hiện kém một chút.

- Sắc ma? Như vậy có phải hơi quá không?

- Được rồi, chỉ đùa thôi mà.

- Cái gì? Muội tự mình đến đó? Cái này thì không cần đâu.

- Được rồi, ta muốn gặp muội.

- Truyền tấn phù không còn nhiều nữa, nói đến đây thôi.

Một mạch phát đi hơn mười cái truyền tấn phù, Đường Kiếp cũng đành lắc đầu cười khổ.

Truyền tấn phù này giá trị không nhỏ chút nào, lúc này tương đương với đốt trụi gần ngàn linh tiền, ít nhất nói đến hình thức tán gẫu, Đường Kiếp coi như cũng thuộc hàng quyền quý rồi.

Viết xong tin, Đường Kiếp liền ngồi trong phòng khách, cả người như ngây ra.

Kỳ thực lúc này hắn đang tu luyện Phá Vọng Thiên Mục.

Hai năm qua, sở dĩ cảnh giới của Đường Kiếp tăng lên rất chậm, ngoài lí do tư chất bản thân có hạn, còn bởi một nguyên nhân trọng yếu khác, chính là hắn dồn khá nhiều tinh lực để nghiên cứu Phá Vọng Thiên Mục này.

Cũng có thể nói, là dùng để lí giải động sát chi đạo.*

*đạo nhìn thấu bản chất vạn vật.

Dưới sự chiếu rọi của Thiên Mục, mọi thứ xung quanh vốn đang rất yên tĩnh bỗng nhiên trở nên ồn ào náo nhiệt hẳn lên.

Đường Kiếp có thể nhìn thấy từng con kiến bò sát trên mặt đất, thấy được một giọt nước nhỏ xuống từ trên phiến lá, thấy một con sâu đang cố gắng chui vào trong một linh quả đang trong quá trình bồi dưỡng. Đường Kiếp bắn ra một chỉ, một luồng chưởng phong đánh ra, đánh rơi con sâu xuống.

Hắn thậm chí có thể cảm nhận cỏ cây đang chậm rãi sinh trưởng, cảm nhận được đám cỏ xanh đang cố gắng chui ra khỏi mặt đất, đang tham lam hấp thu linh khí trong trời đất.

Đường Kiếp đã nắm giữ năng lực nhìn thấu vạn vật của động sát chi đạo này từ nửa năm trước, khi Phá Vọng Thiên Mục đạt tới mức gần cực hạn.

Từ đó trở đi, hắn có thể quan sát những thứ xung quanh ngày càng rõ rệt. Mới đầu chỉ là cảnh tượng mơ hồ, càng về sau càng rõ ràng, cho tới hiện tại hắn thậm chí có thể vượt qua cả thời gian, không gian để nắm bắt, hiểu rõ hết thảy.

Vương Phá Quan nói không sai: đường, đi đến cuối mới là đạo.

Tuy nhiên trước mắt hết thảy đều nhất định phải dựa trên cơ sở sử dụng Phá Vọng Thiên Mục, hơn nữa khoảng cách càng xa, độ rõ ràng lại càng thấp, thời gian sử dụng liên tục cũng không thể quá dài.

Điều này cho thấy Đường Kiếp cũng rõ ràng con đường của động sát chi đạo cũng còn xa mới đi đến cuối, nhưng dù vậy, những thuật pháp của đám đệ tử bình thường, ở trong mắt của Đường Kiếp, cũng gần như bị nhìn thấu hết thảy.

Có thể đạt được một bước này, thật ra cũng có chút liên quan đến Thiên Bảo Kinh mà tiểu hồ ly La Nguyệt đưa cho hắn. Năm đó tổ sư Ngũ Thần Giáo đối với động sát chi đạo cũng có chút cảm ngộ cùng lý giải, và Đường Kiếp hắn cũng đang được dẫn dắt bởi những cảm ngộ này.

Cũng chính nhờ bản tâm kinh này, Đường Kiếp mới biết khi động sát chi đạo đạt đến một trình độ nhất định, kì thật cũng có những phương hướng để lựa chọn.

Một loại là quan sát ở toàn bộ các góc độ lớn nhỏ, nếu chuyên về phương diện này, vĩnh viễn không cần lo lắng bị đánh lén từ sau lưng.

Một loại là phá bỏ hết thảy mọi ảo giác vô căn cứ, những gì mắt thấy đều là chân thật, ảo thuật cũng được, hư tượng cũng vậy, thậm chí cả những lời nói dối đều không có hiệu quả.

Một loại là nắm bắt hết thảy mọi nhược điểm tồn tại, bao gồm cả nhược điểm của pháp thuật cũng như nhược điểm của đối thủ. Lúc Đường Kiếp đánh bại Diệp Thiên Thương, chính là nhờ loại này.

Một loại là thông qua quan sát, nắm bắt và hiểu rõ bí ẩn vận chuyển trong pháp thuật của đối phương, nếu đạt tới một trình độ nhất định còn có thể học được pháp thuật của đối phương, cùng một loại công năng với Ưng Nhãn Thuật, nhưng cũng không phải cứ xem qua là có, còn phải tự mình mày mò cũng như khắc khổ nghiên cứu.

Bốn loại này chính là những phương hướng bất đồng trong động sát chi đạo, do đó dù cùng là động sát chi đạo, nhưng lại cũng có những biểu hiện hoàn toàn không giống nhau.

Điểm khác biệt chính là, bốn đường hướng phát triển khác nhau nhưng bởi cùng nằm trong một đại đạo nên không có chuyện phát triển một loại thì ba loại khác không tiến bộ, mà trên thực thế, cho dù chỉ tập trung nghiên cứu theo một phương diện thì ba phương diện còn lại cũng có mức độ thăng tiến nhất định.

Nhưng cho dù thế nào, cuối cùng vẫn phải chọn một phương hướng làm chủ.

Trước đây Đường Kiếp cũng không có ý định chọn một đường hướng nào để làm chủ.

Nhưng sau khi biết sẽ phải tham gia Tiên Duyên Đại Hội, hắn rốt cục cũng đưa ra quyết định.

Quan sát toàn bộ góc độ, không sợ đánh lén? Đường Kiếp không cần, loại tình huống này quá ít, hơn nữa Đường Kiếp cũng tuyệt đối không để cho người khác đứng sau lưng để đánh lén mình một cách dễ dàng như vậy.

Động Hư Phá Vọng, phát hiện lời nói dối? Không cần, Phá Vọng Thiên Mục vốn có năng lực như tên gọi, về phần phát hiện nói dối, năng lực phụ trợ không bằng động sát chi đạo, dựa vào sự từng trải phong phú, cũng không có bao nhiêu người có thể thực sự lừa được hắn. Nếu như chỉ là lừa dối đơn giản thì không có vấn đề gì, lại nói khi đã quá hiểu lòng người, sẽ thấy quá nhiều thứ đen tối, điều đó sẽ làm mất đi lòng tin, từ nay về sau sẽ sống mãi trong ám ảnh. Con người, đôi khi cũng cần phải tự lừa dối chính mình.

Về phần bắt trước thuật pháp, lại càng không cần thiết. Thuật pháp cần phải trải qua thiên chuy bách luyện mới có thể vận dụng thuần thục, giống như tiểu hồ ly đã nói, hiện tại thuật pháp của chính mình còn chưa ra sao, lấy đâu hơi sức mà học của người khác nữa.

Bởi vậy Đường Kiếp rốt cục quyết định lựa chọn loại thứ ba.

Con đường phía trước, đã chú định là trắc trở từng bước, con đường này làm cho hắn có khả năng lấy yếu thắng mạnh.

Lúc này Đường Kiếp thi triển Thiên Mục, biến hóa xung quanh đều nằm trong mắt, nghĩ ngợi một chút, hắn kiềm chế thị lực, tập trung tinh thần, nhìn về phía một con nhện đang giăng tơ. Lúc này không gian trong vườn vốn đang muôn màu muôn vẻ lại dần dần biến mất, chỉ còn duy nhất trong đó hình ảnh con nhện, không ngừng phóng đại trước mắt hắn, dần dần che hết cả tầm nhìn.

Hiện giờ trong mắt Đường Kiếp, con nhện này giống như một quái vật to lớn, lông tơ trên đùi rõ mồn một, Đường Kiếp quan sát cử động của nó, trong tâm hải dần nổi lên một tia lĩnh ngộ.

Hắn có thể cảm giác được động tác ngay sau đó của con nhện là gì, hắn có thể nhìn thấy biến hóa của chất nhầy bên trong cơ thể nó, có thể nhìn thấy những rung động rất nhỏ trên lưới, càng biết rằng lúc này nếu có một con ong mật đâm vào một vị trí nào đó trên đó, mạng nhện nhìn như cứng cỏi này trong nháy mắt sẽ tan nát.

Đó chính là con đường thứ ba, hiểu rõ nhược điểm.

Coi đây là cơ hội, Đường Kiếp liền cố gắng tiếp tục quan sát.

Hắn nhìn hoa, nhìn cây cối, sâu bọ, cá chim, nhìn người đi dạo trên đường.

Mệt mỏi liền nghỉ, nghỉ xong lại tiếp tục.

Hắn đắm chìm trong loại phóng đại hết thảy này suốt ba ngày.

Rốt cục, ở nơi tối tăm dường như nghe được một tiếng “bụp” vỡ vụn giòn tan.

Đường Kiếp không khỏi cảm thấy đau đớn từ phía trên trán.

Cơn đau này tới đột ngột và mãnh liệt, lập tức khiến hắn ngã quỵ xuống đất, mặc cho hắn có thể chất kiên cường cũng khó có thể chống cự, hai tay che cái chán, thân thể đang không ngừng thống khổ run rẩy.

Chỉ là cơn đau này đến nhanh, đi cũng nhanh.

Ngay sau đó, tất cả mọi đau đớn chợt biến mất, phảng phất như chưa từng tồn tại, chỉ có mồ hôi đầy người mới làm Đường Kiếp biết, ngay vừa rồi, trên người mình hẳn là đã có chuyện gì đó xảy ra.

Hắn buông tay xuống, nhìn thấy một đám máu tươi trong lòng bàn tay.

Chảy máu!

Đường Kiếp có chút kì quái, hắn đi tới đầm nước, nhìn lại hình ảnh chính mình dưới nước.

Trên trán cò vết máu đỏ tươi.

Nhẹ nhàng lau đi vết máu trên trán, Đường Kiếp chỉ thấy cái trán mình trơn nhẵn, không chút nào tổn hại.

Điều này làm cho hắn không khỏi nghi hoặc.

Trong lòng khẽ động, hắn lại thi triển Phá Vọng Thiên Mục lần nữa, quan sát mình dưới mặt nước, nhưng lại không nhìn thấy gì cả.

Không đúng!

Nhìn hình ảnh trong nước của chính mình, chẳng biết tại sao, Đường Kiếp như thấy được có thứ gì đó đang chuyển động chỗ trán mình.

Nhưng hắn có cố thể nào cũng không thể thấy rõ ràng.

Không đúng! Không đúng!

Đường Kiếp lắc đầu.

Ngẫm nghĩ một chút, hắn đình chỉ Phá Vọng Thiên Mục, nhắm mắt lại.

Sau đó hắn phát hiện, hết thảy trong nước, vẫn như cũ hiện ra trong đầu của hắn.

Chỉ có một điểm khác chính là, trên trán có một con mắt dựng thẳng đang mở.

Chợt lóe rồi biến mất!

- Đường Kiếp! Đường Kiếp! Mở cửa nhanh!
Vệ Thiên Xung kích động chạy tới, đập vào cửa chính của Đào Nhiên Cư.

Cửa chính kêu “ két” một tiếng rồi tự mở ra.

Vệ Thiên Xung tiến nhanh vào, chỉ thấy Đường Kiếp đang ngồi trong phòng khách, đang cầm trong tay bản “ Tâm ngữ tập”, hai mắt đang nhắm chặt.

Vệ Thiên Xung lập tức cười lớn:
- Giỏi cho tên Đường Kiếp ngươi, từ khi nào lại học theo đám hủ nho, xem cái loại sách này để tiêu khiển như vậy, lại chẳng giống như đang học, đã sớm ngủ rồi.

Đường Kiếp khép cuốn sách trong tay, lúc này mới trợn mắt nhìn Vệ Thiên Xung, cười nói:
- Gần đây tự nhiên có cảm nhận, chỉ thấy văn là mắt của võ, lí là đạo của thuật, biết văn lại có thể hiểu lí, có thể giải thích nghi hoặc, người lại không thể ỷ vào võ mà kiêu ngạo ngang ngược được. Cho nên ngoài tu luyện, cũng nên đọc chút sách vở, hiểu chút lí lẽ. Nếu không dù có vũ lực tuyệt thế, cũng chỉ là một tên thất phu không hơn không kém.

- Ây dà, đâu có phức tạp như vậy, đời ta tu luyện, biết đề cao cái thiện, trừng phạt cái ác, đó là cái lí rõ ràng nhất.

- Đề cao cái thiện? Trừng phạt cái ác?
Đường Kiếp cười nhạo:
- Nhưng không biết cái thiện ác này là do ai đến phân định? Đúng và sai do ai đến bình luận? Cũng đâu biết Lâm Lãng là thiện hay ác? Tẩy Nguyệt phái là tốt hay xấu?

- Cái này…
Vệ Thiên Xung lập tức nghẹn lời.

Đường Kiếp lại nói:
- Đạo lý nếu như đơn giản như vậy, đã chẳng phải là đạo lý rồi. Thôi, Nói cho ngươi cái này, ngươi cũng không hiểu được. Đúng rồi, việc chân nhân giao phó đã làm xong rồi sao?

- Ừ, Nam sư huynh để ta trở về, chuẩn bị một chút cho Tiên Duyên Hội.

- Tiên Duyên Hội? Ngươi cũng tham gia?
Đường Kiếp hơi cảm thấy giật mình.

- Đúng vậy. Ta là đệ tử của Trường Phong chân nhân đó, lão nhân gia nói, nếu ngay cả đồ đệ của lão cũng không có tư cách tham gia thì không khỏi quá mất mặt rồi…
Vệ Thiên Xung lúc này mới đem lời của Nam Bách Thành khi trước nói lại một lần nữa.

- Hoá ra như vậy, vậy cũng tốt, tu tiên bốn năm, cũng nên đi ra nhìn thế giới rồi.

- Cũng không biết tiểu cung chủ của Tiêu Dao Cung kia lớn lên sẽ thế nào?
Vệ Thiên Xung bắt đầu mơ màng.

Đường Kiếp nhìn bộ dạng của hắn, cũng đành lắc đầu cười khổ:
- Đừng có nghĩ nọ kia nữa đi, mau chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa sẽ lên đường đó.

- A?
Vệ Thiên Xung ngẩn ngơ:
- Không phải còn ba tháng nữa sao? Sao mà hiện tại đã đi rồi?

- Ngươi không biết đây là một cơ hội tốt để tăng cường kiến thức sao?
Ta đã xin lệnh của học viện, tự mình xuất phát tới núi Thiên Đô, một đường xa xôi, vừa bước đi lại vừa thuận tiện để du sơn ngạo thủy, thể nghiệm phong tình nhân gian, chẳng phải vui lắm sao?

- Chủ ý này không tệ!
Đối với chơi bời, Vệ đại thiếu gia luôn ủng hộ cả hai tay. Tuy nhiên, ngay sau đó mặt hắn lại xìu xuống:
- Không được rồi, ta đang định chế tạo tiếp một khôi lỗi nữa.

- Mua hết tài liệu, trên đường đi thì làm. Đúng rồi, để Thị Mộng đi cùng, trên đường cũng có thể chiếu cố tốt cho nhau.

- Hắn? Hắn không tham gia, đi làm gì?

Đường Kiếp cười:
- Không tham gia, nhưng không thể đi chơi sao?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com