Trong khu rừng cánh lá sum xuê, Đường Kiếp bước thấp bước cao mà đi , bên người là tiểu Hổ và Y Y.
Rễ cây rắc rối khó gỡ khiến mặt đất càng gập ghềnh khó đi.
Dù là thể lực như Đường Kiếp, lúc lặn lội đường xa cũng dần thấy kiệt sức.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra xa, nói: - Y Y, Bảo nhi, dừng lại nghỉ ngơi một lát đi!
Nơi này là đông bắc Hoành Đoạn sơn mạch.
Hoành Đoạn sơn mạch là một dãy núi lớn trong lãnh thổ Lê quốc, toàn bộ vùng núi có diện tích 16 vạn ki-lô-mét vuông, kéo dài qua ba châu sáu phủ bốn mươi hai huyện, bên trong có vô số yêu thú cường đại.
Do diện tích rộng lớn nên ngay Thất Tuyệt Môn cũng khó khống chế vùng này, hàng năm đều có lượng lớn học sinh, thợ săn, tán tu tới đây đi săn yêu thú, tìm kiếm linh bảo, hoặc phát tài, hoặc tử vong.
Nhưng với học sinh lục đại phái, Hoành Đoạn sơn mạch cũng chẳng phải chỗ thí luyện tốt đẹp gì.
Dù trong sơn mạch có nhiều yêu thú linh thảo, nhưng qua nhiều năm săn bắt, yêu thú dễ đối phó đã sớm bị giết sạch, linh thảo dễ ngắt đã bị cướp lấy không còn chút gì, thứ sót lại là những yêu thú hung ác cường đại, hoặc là linh thảo thiên thủy vạn thủy mới có thể tìm được.
Xét từ góc độ tài nguyên, Hoành Đoạn sơn cốc còn kém xa Vô Hồi Cốc.
Vùng núi tự do không tốn phí nhập cốc nhưng lại có phí thời gian.
Như một lọ Bồi Nguyên đan có thể tiết kiệm linh tuyền của học sinh sáu mươi ngày, học sinh Linh Hồ bốn mươi ngày, học sinh Linh Hải mười ngày.
Nói cách khác, nếu một gã học sinh bậc Linh Hải trong hai mươi ngày không kiếm được một ngàn hai trăm linh tiền, vậy chẳng khác gì bị lỗ, vì tự thân tu luyện cũng có thể đạt được hiệu quả như vậy. Chứ đừng nói tới ở chỗ này lao tâm lao lực mạo hiểm phiêu lưu.
Cảnh giới càng cao, phí tổn càng cao, yêu cầu tiền lời cũng cao.
Đây là mâu thuẫn của thiên nhiên.
Vì nguyên nhân này, nếu muốn phát tài ở Hoành Đoạn sơn mạch, không chỉ cần thực lực mà còn cần cả may mắn.
Đường Kiếp hiển nhiên không được may lắm, hắn vào núi đã được năm ngày.
Trong năm ngày này, hắn mới gặp yêu thú có hai lần, tuy nói thực lực của hắn có thể thoải mái thu phục, có chút thu hoạch, nhưng cân nhắc giá trị thì mới được hơn một trăm tiền.
Đối với chuyện này, Đường Kiếp rất bất đắc dĩ.
Lúc này Đường Kiếp dừng lại, nhặt củi gỗ trở về bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Con hoẵng vừa đánh được thành cơm trưa của họ.
Thịt hoẵng nướng vàng óng ánh lật qua lật lại, hương thơm tản mát xông vào mũi.
Y Y chống cằm ngồi bên bếp, tiểu Hổ thì quỳ rạp trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào miếng thịt nướng. Ở cùng Đường Kiếp mấy năm, hai tiểu tử này đã quen ăn đồ chín, tay nghề của Đường Kiếp lại cũng không tệ lắm, đã khiến hai tiểu tử kia kén ăn kén uống rồi.
Theo ngọn lửa tí tách, thịt nướng chín dần, mùi hương càng mê người, những giọt mỡ vàng chảy xuống, tiểu Hổ đã không nhịn được cào cào móng vuốt.
Đường Kiếp buồn cười, kéo xuống một miếng trước vứt cho tiểu Hổ, tiểu tử kia cầm thịt bắt đầu gặm lấy gặm để.
Y Y tủi thân địa bĩu môi: - Ca ca bất công, cho tiểu Hổ ăn trước.
Đường Kiếp vuốt cái mũi nhỏ đáng yêu: - Đồ ngốc, Bảo nhi không nên ăn đồ quá chín, muội tranh với nó làm gì chứ?
Y Y hừ một tiếng quay đầu đi, vẻ mặt không phục.
- Được rồi được rồi, miếng này được rồi, cho muội trước. Đường Kiếp đã đưa một miếng cho Y Y.
Tiểu nha đầu hưng phấn nhận lấy, không chút nhã nhặn gặm lấy gặm để.
Đường Kiếp lắc đầu: - Chẳng giống tiểu cô nương chút nào.
Tiểu nha đầu không yếu thú làm mặt quỷ với Đường Kiếp.
Đang ăn, Y Y đột nhiên nói: - Ca ca, nơi này thật nhàm chán, khi nào chúng ta mới có thể tìm được thứ huynh muốn?
Đường Kiếp vỗ tay Y Y trả lời: - Đừng vội, kiên nhẫn là mẹ thành công. Muốn tìm nhiều yêu thú? Đơn giản, vẫn là đi sâu vào trong. Càng đi yêu thú càng hùng mạnh, số lượng cũng nhiều hơn. Không sợ muội không tìm được, chỉ sợ muội không ăn được.
- Nhưng như vậy quá nguy hiểm!
Đường Kiếp ngừng một lát nói: - Phải, rất nguy hiểm, nhưng huynh nhất định phải đi. Chúng ta ở thế giới này lớn lên, đã định trước phải cùng hung hiểm làm bạn, tiếc cho Y Y phải cùng ca ca chịu khổ.
Y Y nói: - Y Y không sợ, nếu có người xấu ức hiếp ca ca, Y Y sẽ giúp huynh đánh hắn!
Đường Kiếp cười xoa đầu Y Y: - Ăn nhanh đi, ăn rồi tiếp tục đi, đi thêm một đoạn nữa là đến Lão Nha Lĩnh, đến đó rồi không cần lo chuyện yêu vật nữa.
Đúng lúc này, ở phía xa đột nhiên vang lên tiếng "Sột sột soạt soạt".
Thanh âm không lớn, nhưng ngay lúc thanh âm truyền đến, tiểu Hổ cũng đã ngừng ăn, quay lại chỗ tối, cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp cảnh giác, gương mặt nhỏ của Y Y cũng biến đổi, tay nhỏ khẽ vẫy, một ít hoa cỏ cây cối gần đó dĩ nhiên không gió mà bay.
Duy chỉ có Đường Kiếp ngồi yên bất động, nhưng tay phải đã đặt lên chuôi Đoạn Tràng Đao, tay trái thì chuẩn bị ném khôi lỗi ra bất kỳ lúc nào.
Ba người họ đã xong công tác chuẩn bị thì chợt nghe bụi cỏ đối diện phát ra một loạt tiếng "Rầm rầm", tiếng động lớn dần, có một con lợn rừng nhanh chóng lao ra.
Lợn rừng này to như trâu, một đôi răng nanh thô to như hai thanh móc câu cong lên, trên người còn lóe ra ánh sáng nâu vàng, có nghĩa đây là một con Trư Yêu.
Trư Yêu mới vừa xuất hiện, liền ầm ầm lao tới đánh đám Đường Kiếp.
Y Y vỗ tay cười nói: - Rốt cục có yêu quái rồi, đáng tiếc không thể nướng ăn.
Nếu biến yêu thú thành đồ nướng, đó chính là sưu cao thuế nặng của trời, lãng phí tinh hoa trời đất, vậy nên Y Y mới nói vậy. Lời vừa ra khỏi miệng, bàn tay nhỏ khua lên, mấy dây leo đã quấn lấy Trư Yêu.
Dù Trư Yêu kia chỉ là yêu vật thông linh thượng phẩm nhưng sức mạnh không nhỏ, lúc này nó liều mạng vặn vẹo thân thể muốn bứt đứt dây leo. Nhưng có điều Y Y giờ không còn giống như trước, trong vòng hai năm, dù cảnh giới của nàng vẫn chỉ là trung phẩm nhưng pháp thuật đã tăng vọt, khả năng dùng dây trói đã cứng cáp hơn trước gấp mấy lần.
Trư Yêu giãy dụa vài cái, mắt thấy không thoát được thì cũng chẳng còn nhẫn nại, há miệng gào một tiếng, ánh sáng màu vàng trên người bạo phát, thân hình Trư Yêu lập tức phát triển bành trướng lên nhiều, khiến đám dây leo không chống đỡ nổi, bắt đầu đứt gãy.
Y Y bĩu môi: - Lại đến.
Lại là một đám dây quấn tới, quấn chặt lấy Trư Yêu.
Dù Trư Yêu thông linh thượng phẩm cũng khó thoát khỏi, chỉ có thể liều mạng kêu rên.
Đường Kiếp và tiểu Hổ cũng không ra tay, nhìn Y Y và Trư Yêu phân cao thấp.
Trư Yêu và Y Y một chọi một nhưng không chiếm được tiện nghi, liều mạng kêu thảm, Y Y vui vẻ, vỗ tay cười lớn: - Ca ca, ca ca, huynh nhìn muội vây khốn con heo lớn ngu ngốc, muội có lợi hại không!
Đường Kiếp nhíu nhíu mày.
Mặc dù Y Y là tinh vật có pháp thuật tinh khiết, thuật pháp vượt xa đồng loại, lại còn được Đường Kiếp dạy qua một vài phương pháp tu luyện, bởi vậy tuy là bậc trung, nhưng so với yêu vật cùng giai đã mạnh hơn không ít, nhưng dù sao cũng là so sánh cùng giai.
Còn muốn đối phó thượng phẩm, cũng có thể thắng, nhưng không nên thoải mái như thế.
Hắn vừa định nói, đã thấy phía xa có một thanh phi kiếm chiết xạ bay đến, lao về phía đầu Trư Yêu khiến nó thét lên một tiếng, xong liền ngã xuống đất chết đi.
Sau đó xuất hiện mấy tên nam nữ trẻ tuổi, cùng nhau bay về phía này.
Một nam tử trẻ tuổi dẫn đầu bay tới bên cạnh Trư Yêu, tay khẽ vẫy, phi kiếm đã quay về tay y, lúc này mấy người theo sau mới hô: - Dưới thần kiếm của sư huynh, Trư Yêu này cũng chẳng thể chạy thoát.
Nam tử kia cười ha ha, có vẻ khá vui.
Y Y phẫn nộ trừng mắt: - Này, Trư Yêu này là của chúng ta!
Nam tử kia cười nói: - Tiểu cô nương, ngươi cũng thấy rất rõ. Trư Yêu này rõ ràng do chúng ta đuổi giết, trốn chạy qua đây.
Nói xong y chỉ vào lưng Trư Yêu, quả nhiên trên lưng có mấy vết thương. Lúc Y Y dùng dây trói lại cũng không chú ý Trư Yêu kia đã bị thương rồi.
Nàng nhất thời nghẹn lại, Đường Kiếp nói: - Nếu là của các ngươi, các ngươi cầm đi là được.
Nam tử cầm đầu nói: - Vẫn là tiểu huynh đệ hiểu lý lẽ, vậy chúng ta không khách khí.
Nói xong y thu hồi Trư Yêu, lại tách răng nanh trên đầu Trư Yêu ra ném cho Đường Kiếp nói: - Nhưng dù sao các ngươi cũng đã ngăn nó, bằng không phải mất thêm thời gian truy đuổi nữa. Cái này coi như lòng biết ơn.
Đường Kiếp thấy người này cũng lễ độ, đương nhiên có cảm tình tốt, thế nhưng vẫn trả răng nanh lại: - Cảm ơn, không cần đâu.
Thấy hắn không cần, nam tử cầm đầu cũng không để ý, chỉ có điều cười nói: - Là ta đường đột, người có thể xâm nhập Hoành Đoạn sơn mạch đương nhiên có chút bản lĩnh, sao lại để ý chút đồ đó.
Hồng Y tiểu cô nương đứng bên nghe vậy nói: - Tần sư huynh, huynh nói vậy khác gì tự khen mình? Nhưng mọi người ở đây cũng phải dựa vào huynh mới dám tới nơi này đó.
Người được gọi là Tần sư huynh ngây ra một lúc, cười nói: - Nha đầu xấu xí nhà ngươi miệng lưỡi bén nhọn.
Nói xong lại chuyển hướng Đường Kiếp: - Tại hạ Tần Chu Thương Sơn Phái, mấy người này là sư đệ sư muội của ta.
- Ta là Đường Tuyên, vị này là muội muội Y Y, học sinh Văn Tâm. Đường Kiếp trả lời, cũng thay đổi tên.
Thương Sơn Phái này theo Đường Kiếp biết là một môn phái tu tiên trong lãnh thổ Nhai Hải, môn phái không lớn nhưng là có chút danh tiếng, am hiểu nhất là luyện đan, hơn nữa ở phương diện xung cảnh đan dược là nhất tuyệt, đến ngay cả Thất Tuyệt Môn cũng mặc cảm.
Đan phù trận khí dù được xưng là tứ tạp nghệ, kỳ thật nếu phân nhỏ cũng có rất nhiều loại.
Giống như trận đạo có Cố trận, Luyện trận, Cấm trận, Đường Kiếp am hiểu nhất vẫn là Cố trận, chính là ở cố định địa điểm, không thể di động trận pháp. Dù sao mục tiêu của hắn là phá Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận, bởi vậy tinh lực chủ đặt ở phương diện này.
Như đan dược cũng phân chia phụ trợ như tu luyện, loại chữa thương sinh cơ hồi máu, loại kích phát linh khí huyết khí trợ giúp chiến đấu, cùng với các đan dược có công năng đặc thù khác.
Thứ Thương Sơn Phái này am hiểu luyện chế chính là linh dược phụ trợ cảnh giới tấn công, còn Thất Tuyệt Môn am hiểu là linh dược bồi bản và kích phát, hai bên có chỗ giống, nhưng cũng có chỗ khác.
Lúc trước Tẩy Nguyệt phái treo giải thưởng tróc nã Cố Trường Thanh là Ngũ Khí Triều Nguyên Đan, chính là linh dược tấn công Thiên Tâm, tuy Ngũ Khí Triều Nguyên Đan phụ trợ với xác xuất thành công chỉ có 15%, so với Thương Sơn Phái Hồn thiên vô ách đan là 30% xác xuất thành công cũng thấp hơn nhiều.
Nghe nói Thương Sơn Phái vào thời kỳ huy hoàng có thể luyện chế linh dược tấn công Tử Phủ và Tiên Đài, tuy nhiên theo sự xuống dốc, hai phương thuốc này cũng đã thất truyền. Giờ Thương Sơn Phái cao nhất cũng chỉ có thể luyện chế Hồn thiên vô ách đan, hơn nữa tài liệu khan hiếm, số lượng rất ít. Dù ngẫu nhiên luyện ra được mấy viên thì cũng phải giao cho Thiên Nhai Hải Các.