Lúc song phương hàn huyên, mấy đệ tử khác cũng tự giới thiệu.
Người béo tên Trần Diêu, một người áo lam ít tuổi hơn một chút tên Trương Thừa Vân, hồng y cô nương tính tình hoạt bát tên Lạc Âm, còn cô nương yên ổn điềm tĩnh không thích nói chuyện kia tên Lăng Tĩnh, quả là người cũng như tên.
Gặp gỡ chính là có duyên, Đường Kiếp mời họ cũng ăn thịt hoẵng nướng.
Trần Diêu là một tay ăn sành sỏi, lúc cầm miếng thịt hoẵng nướng ăn không ngừng, vừa ăn vừa gật đầu khen ngợi: - Tay nghề của Đường huynh đệ rất tốt, mùi vị cũng khá!
Trương Thừa Vân nhàn rỗi không có chuyện gì chạy tới đùa tiểu Hổ, tiểu Hổ không để ý tới y, y sẽ cầm Trư Yêu đùa nó. Thằng nhóc này không có chí khí, mải xem Trư Yêu mà cho tên kia vuốt ve đầu mình.
Lạc Âm thấy Y Y phấn điêu ngọc mài thật là đáng yêu, hơn nữa Y Y giờ mới 6,7 tuổi, có thể coi nàng như trẻ con mà ôm lấy dỗ dành, duy chỉ có Lăng Tĩnh im lặng ngồi một bên, cũng không nói lời nào.
Đường Kiếp và Tần Chu ngồi cùng nhau bắt chuyện.
Những người này đến Hoành Đoạn sơn mạch để tìm kiếm tài nguyên.
Thương Sơn Phái lấy chế thuốc là việc chính, không ngừng đi khắp nơi tìm tài nguyên. Nhưng họ không có động thiên nhiên giống Thiên Nhai Hải Các và lục đại phái, cho đến bây giờ, Thương Sơn Phái cũng chỉ có một tiểu phúc địa, ba trăm mẫu Linh điền, tự cung ứng cho mình còn không đủ, thậm chí còn kém cả tiểu phúc địa của Yến Trường Phong.
Ở chỗ mình không làm gì được, còn ở chỗ lục đại phái thì bị hạn chế, mỗi môn phái đều có tiêu chí của mình, không được vi phạm quy định.
Ngàn năm xưng động thiên, trăm năm xưng phúc địa.
Động thiên chỉ cho phép có sáu cái, dư lại chính là các phúc địa lớn nhỏ, theo môn phái lớn nhỏ mà biến hóa khác nhau.
Thương Sơn Phái là tiểu phái, chỉ có thể có linh điền ba trăm năm, hơn nữa chính là vượt quy.
Là môn phái chế thuốc, điều này thật bi ai.
Xét từ phương diện này, có thể lý giải giá trị nơi Binh Chủ Quy Khư.
Đây chính nơi vạn năm, trong tu giới xưng là tiên cảnh.
Một tiên cảnh đủ biến một môn phái nhỏ phát triển thành môn phái lớn siêu cấp như lục đại phái.
Vì nguyên nhân này, đệ tử Thương Sơn Phái hàng năm phải ra ngoài tìm kiếm tài nguyên, sơn mạch này cũng là một trong nhưng nơi họ thường đi qua.
Mấy người kia là đệ tử chính thức của Thương Sơn, Thương Sơn Phái là tiểu phái, cánh cửa bước vào không cao xa như Tẩy Nguyệt phái, trong vòng năm năm nhập Linh Hồ là có thể trở thành môn hạ Thương Sơn.
Đường Kiếp dùng Thiên nhãn quan sát, phát hiện trong mấy người trước mắt, Tần Chu tu vi cao nhất đã là Thoát Phàm sơ kỳ, bốn người còn lại đều là Linh Hải.
Thoát Phàm trong Thương Sơn Phái có thể coi như trụ cột, Thiên Tâm sơ kỳ chỉ có một. Cấp bậc đó mà đặt ở Tẩy Nguyệt phái, không nói gì xa, chỉ riêng đệ tử của Yến Trường Phong đã có thể đánh chưởng môn của họ không biết phương hướng gì nữa. Đồng thời năm người trước mắt, đừng thấy là một Thoát Phàm bốn Linh Hải, Đường Kiếp phỏng chừng mình chỉ dùng một bàn tay cũng có thể đánh họ răng rơi đầy đất.
Nhưng mấy người này ở Thương Sơn Phái lại thuộc về chủ lực lớp trẻ trong môn phái.
Có lẽ là ở vùng núi hẻo lánh tự xưng Đại vương đã quen, mấy người trẻ tuổi dù không có tính xấu ỷ mạnh quát tháo như đại môn phái, song ai cũng hăng hái, tự tin vô cùng, bởi vậy mới dám đi thẳng vào trong, không ngờ đi tới phúc địa Hoàng Đoạn sơn mạnh.
Hoành Đoạn sơn mạch tuy phần lớn thời gian không thấy được yêu thú, nhưng đó là vì mỗi thời mỗi khắc xuất hiện nguy hiểm không gọi là nguy hiểm. Ngươi vĩnh viễn không biết khi nào sẽ nhảy ra một hoặc rất nhiều yêu thú Khai Trí, nuốt trọn cả da lẫn xương ngươi.
Điều làm hắn buồn bực là, hắn còn chưa kịp mở miệng kết thúc, đối phương đã muốn đi cùng hắn, Tần Chu kia nói: - Ta thấy dáng vẻ tiểu huynh đệ chắc là một đường bôn ba, không phải ngự kiếm đến, không giống như Thoát Phàm, vào sâu như vậy đúng là có chút mạo hiểm. Ngươi cũng đừng thấy vùng núi này yên bình, thật không biết sẽ nhảy ra yêu thú Khai Trí lúc nào đâu. Loại yêu thú này cũng không giống Trư Yêu, không chỉ có thực lực cường đại, đáng sợ nhất là trí tuệ linh hoạt. Đánh không lại thì bỏ chạy, kêu người tới giúp, thậm chí còn mặc đồ sắt bảo hộ. Tiểu huynh đệ, ngươi như vậy là có chút liều lĩnh rồi.
Phi hành tiêu hao linh khí, đây là nguyên nhân dù học sinh Linh Đài Cảnh có phi hành cũng không sử dụng nhiều, phần lớn vẫn đi bộ là chính. Chỉ khi tới Thoát Phàm Cảnh, có thể dùng linh khí thiên địa mới có thể kéo dài thời gian bay, vậy nên Tần Chu mới nghĩ hắn chưa nhập Linh Đài.
Nhưng nghe Tần Chu nói, Đường Kiếp chỉ có thể cảm thán chứ không nói gì.
Mập mạp Trần Diêu vừa gặp thịt hoẵng vừa há miệng mỡ nói: - Đúng rồi, không biết Đường huynh đệ tính đi đâu vậy?
Đường Kiếp trả lời: - Lão Nha Lĩnh.
- Lão Nha Lĩnh? Hồng Y tiểu cô nương Lạc Âm kinh hô: - Ngươi cũng đi chỗ đó? Nơi đó là địa bàn của Huyễn Ảnh Yêu Hồ, Khai Trí thượng phẩm yêu thú, là yêu thú mở phủ lập động, thủ hạ có mấy trăm tiểu yêu. Thoát Phàm đỉnh cao cũng không dám chọc tới tồn tại trong đó, thế mà ngươi lại dám vào!
Khai phủ lập động là chỉ yêu thú sau khi biến hóa đã hoàn toàn giống người. Sẽ thu nạp những yêu loại khác bán mạng cho mình, chiếm núi làm vua, gọi là yêu trại.
Mà ở Khai Trí kỳ, yêu thú tuy có thể làm vậy, nhưng do năng lực hữu hạn, bình thường chỉ biết điều tộc đàn, còn xa mới tới mức chiếm cả khu vực làm vua.
Nhưng Huyễn Ảnh Yêu Hồ lại là ngoại lệ.
Bởi vì yêu hồ có thiên phú pháp thuật Ảo ảnh thiên biến, tinh thông biến hóa, có thể biến đổi sinh ra hình.
Cái này không giống biến hóa, biến hóa là giai đoạn, bất kỳ yêu thú nào tới bước này đều có thể biến thành hình người, Huyễn Ảnh Yêu Hồ lại thông qua pháp thuật đạt được, bởi vậy trước khi biến hóa vẫn làm được bước này. Hơn nữa sau khi Khai Trí có thể mở miệng nói tiếng người, bởi vậy xét từ mặt ngoài, so với biến hóa không sai biệt lắm.
Nguyên nhân chính là Huyễn Ảnh Yêu Hồ là ở giai đoạn Khai Trí ít có tồn tại có thể khai phủ lập động, còn Lão Nha Lĩnh chính là địa bàn chính của yêu hồ.
Yêu hồ trời sinh tính tình giả dối, thuộc hạ tụ họp được một đám yêu thú, bản thân am hiểu tốc độ, gặp mạnh bỏ chạy, gặp yếu bắt nạt. Người có bản lĩnh khinh thường đối phó nó, không có bản lĩnh muốn đối phó lại không đối phó được, bởi vậy những năm gần đây, nó sống ở Lão Nha Lĩnh thật tiêu dao.
Bởi vậy lúc nghe Đường Kiếp nói muốn đi Lão Nha Lĩnh, đám đệ tử Thương Sơn kinh ngạc vô cùng.
Đường Kiếp trả lời: - Ta muốn xem có thể tìm được …. Hỏa Quạ tinh không.
Hỏa Quạ tinh là Hỏa Quạ sau khi biến thành, cũng là một loại vật liệu khí Đạo Linh, có thể tăng cường uy lực hỏa trận trên phạm vi lớn. Lão Nha Lĩnh sở dĩ gọi là Lão Nha Lĩnh, cũng do ở đây từng có một đàn Hỏa Quạ chiếm cứ, sau bị tu giả tiêu diệt mới bị ảo ảnh Quỷ Hồ chiếm cứ, dù vậy, trên Lão Nha Lĩnh vẫn còn rơi rụng một ít Hỏa Quạ tinh, xem ai hữu duyên thì có thể chiếm được.
Nghe Đường Kiếp nói là vì đi tìm Hỏa Quạ tinh, Thương Sơn đệ tử cùng nhau cười nói: - Vậy thật đúng dịp, chúng ta vừa lúc cũng phải đi Lão Nha Lĩnh, cũng muốn đi tìm chút Bạch phục.
Bạch phục thì là một loại linh liệu, là tài liệu chính để Thương Sơn Phái chế tác Hợp Khí Phá Chướng Đan. Hợp Khí Phá Chướng Đan là linh đan Thương Sơn Phái dùng khi có người xung kích Thoát Phàm, đám đệ tử Thương Sơn Phái cũng vì điều này mà đến.
Tất cả mọi người đều có ý nghĩ hái trộm, nhưng ngay dưới mắt Huyễn Ảnh Yêu Hồ vẫn cực kỳ nguy hiểm.
Vì nguyên nhân này, Tần Chu nói: - Nếu mọi người cùng tới một chỗ, vậy không bằng kết bạn mà đi!
Theo ý Chu Tần, Đường Kiếp dù sao cũng là kẻ qua đường không xung đột lợi ích nên dẫn hắn đi cùng, ai ngờ Đường Kiếp nghe được lại thầm nhăn mặt.
Hắn tới Lão Nha Lĩnh là có đại sự phải làm, kỳ thật cũng không hy vọng có người ngoài tham gia.
Tuy nhiên việc đã đến nước này, hắn cũng không thể không đi cùng họ, cũng may Lão Nha Lĩnh hung hiểm, mấy người kia cũng không thể quá liều lĩnh, tình huống trước mắt đành phải đi một bước xem một bước, liền gật đầu đồng ý.
Ăn xong thịt hoẵng, mọi người liền đang ra đi, hướng về Lão Nha Lĩnh.
Đi chừng nửa ngày, sáu người đã tới địa giới Lão Nha Lĩnh.
Tần Chu nói: - Nơi này đã là Lão Nha Lĩnh rồi. Địa thế hung hiểm, mọi người tuyệt đối không được liều lĩnh, chỉ được cẩn thận tìm kiếm quanh đây, nếu gặp nguy hiểm cũng không được ham chiến, lập tức rời đi. Lần này chúng ta tới chủ yếu để tìm dược liệu, hiểu cả chưa?
- Vâng, sư huynh! Mọi người cùng đáp ứng.
Mọi người tản ra, tìm kiếm khắp nơi, chỉ có điều khoảng cách giữa đám người không được quá xa, tránh gặp bất trắc.
Bên này Tần Chu nói với Đường Kiếp: - Đường huynh đệ xin tự nhiên, nếu ngươi tìm được Bạch phục thì xin báo cho chúng ta một tiếng, tất nhiên có hậu tạ. Đương nhiên, chúng ta cũng sẽ giúp Đường huynh đệ lưu ý Hỏa Quạ tinh kia.
- Vậy được. Dù sao Bạch phục cũng không có tác dụng với Đường Kiếp, nếu đã không cần, hắn cũng không để ý chuyện giúp đối phương.
Rời khỏi Tần Chu, Đường Kiếp tự đi vào một con dốc nhỏ.
Đứng trên sườn núi, Đường Kiếp nhìn ra bốn phía, xác nhận không có ai, Đường Kiếp mới thi triển ấn pháp, trong miệng liên tục niệm thành tiếng.
Theo thời gian, chỉ thấy trước người Đường Kiếp quang hoa chớp động, một con mắt lớn không ngờ xuất hiện phía trước Đường Kiếp.
Con mắt bay vào không trung, cho đến cách mặt đất hơn trăm thước mới dừng lại, cứ như thế quay tròn trên không, cùng lúc đó, trước mắt Đường Kiếp xuất hiện những hình ảnh, đúng là phạm vi hơn mười dặm quanh Lão Nha Lĩnh.
Thuật pháp này tên Thông minh tuệ nhãn, là một thuật pháp trinh sát coa cường. Tu giả bước vào Thoát Phàm đỉnh cao, chưa mở linh thức , nếu muốn quan sát toàn cảnh hoặc là tự mình bay lên không nhìn, hoặc là thông qua thuật pháp.
Đang ở hiểm địa, nếu bay lên cao mục tiêu sẽ quá rõ ràng, rất dễ khiến người khác phát hiện, Thông minh tuệ nhãn có linh khí dao động nhỏ nhất, là lựa chọn bí mật, an toàn.
Thông minh tuệ nhãn này là một thuật pháp huyền ảo ghi lại trên Thần Tiêu Kiếm Điển, cũng không dễ học, nhưng sau khi Đường Kiếp tự lĩnh ngộ thấy đạo, học thuật pháp quan sát này lại thấy đơn giản vô cùng, chỉ cần mấy ngày đã thoải mái nắm giữ.
Dưới tuệ nhãn không có chỗ nào che giấu, địa hình quanh Lão Nha Lĩnh đều được Đường Kiếp nắm giữ.
Toàn bộ Lão Nha Lĩnh đông cao tây thấp, đỉnh núi chằng chịt, vách đầy đá nhọn, rừng trùng điệp xanh mướt, phong cảnh rất đẹp. Tại khu lĩnh đông có một khe núi trũng xuống thấp, suối chảy nước rơi, ngưng sương mưa bay, cũng có một sơn động như ẩn như hiện cho trong mây mù, phong quang vô hạn, mơ hồ có thể thấy được ba chữ: - Động Hương Tích.
Động Hương Tích này hẳn là nơi ở của Huyễn Ảnh Yêu Hồ.
Đường Kiếp nhìn động Hương Tích một lát, lúc này mới lấy ra một mảnh lụa trắng rải xuống đất.
Thi pháp lần nữa, chỉ thấy cảnh tượng trong lĩnh rơi xuống mảnh lụa. Trên lụa dần hiện hình ảnh thiên nhiên, như có nước mực nhuộm đẫm.
Theo từng điểm từng điểm thẩm thấu, bức tranh dần rõ dạng, cuối cùng chính là toàn cảnh Lão Nha Lĩnh.
Đây là "Thác ấn thuật".
Đường Kiếp vẽ không đẹp, muốn vẽ toàn bộ Lão Nha Lĩnh chỉ có thể thông qua "Thác ấn thuật" để hoàn thành.
Đợi tấm bản đồ hoàn thành, Đường Kiếp mới thu pháp thuật, nhìn kỹ bản đồ, trong miệng lẩm bẩm như đang tính toán điều gì.
Mãi hơn nửa ngày, hắn mới lấy ra Hạc vũ bút, điểm từng điểm vào bản đồ, một đạo linh tuyến vô hình chấm lên, dưới ngòi bút như bay, từng đạo linh tuyến hạ xuống, tầng tầng lớp lớp giăng khắp nơi, vẽ ra trên bản đồ hình một ô lưới rất lớn, dường như chia Lão Nha Lĩnh thành vô số khối nhỏ.
Chỉ có điều sau khi hoạch định cuối cùng, Đường Kiếp lại thở dài, lắc đầu nói: - Không thành.
Vung tay lên, những linh tuyến do linh khi tạo nên đều biến mất, Đường Kiếp dùng bút lần nữa, lại vẽ ra một những đường vân mới.
Nếu ai hiểu công việc này, vừa liếc mắt có thể nhận ra Đường Kiếp đang thăm dò trận vị.
Thăm dò trận vị là công tác chuẩn bị cần có trước một trận pháp có địa hình lớn.
Trận đạo tám cửa, vận chuyển pháp trận tới trung tâm, bất kỳ pháp trận nào bố trí trước tiên đều phải định vị tám cửa, vẽ liên tiếp trận vân, sau đó mới có thể suy xét thứ khác.