Dứt lời, tiếng cười khẽ vang lên, phiêu phiêu đãng đãng, cũng không biết đến từ phương nào.
Dưới bóng đêm Lão Nha Lĩnh thê lãnh u ám, lúc này lại vang lên tiếng cười âm trầm giống như luồng gió lạnh lướt qua, khiến người ta run lên, trong lòng phát lạnh.
Tần Chu hoảng hốt: - Là yêu vật, đi mau!
- Giờ đi còn kịp sao? Giọng nói âm lãnh kia cười nói.
Theo giọng nói này, chỉ thấy xung quanh bốc lên khói đen, không rõ phương hướng. Trong lúc lờ mờ xuất hiện vô số quỷ mị, cũng không biết có bao nhiêu yêu vật ẩn trong sương mù, mấy đệ tử Thương Sơn Phái phát hiện mình muốn nhưng không tìm được đường đi.
- Xong rồi! Năm tên đệ tử Thương Sơn Phái hoảng sợ.
Yêu vật Lão Nha Lĩnh bọn họ không thể đối phó được, thế nên lúc vừa bắt gặp liền chuẩn bị rút lui, chỉ là họ không có năng lực của Động Sát Tiên Cơ, không phải cứ muốn chạy là được.
Bóng đêm âm trầm, khói đen lách qua, âm phong nổi lên bốn phía, quỷ khí dày đặc, chỉ nghe khắp nơi đều là tiếng cười ha hả quái dị, ngẫu nhiên còn kèm theo tiếng thú sợ hãi gào thét, âm thanh tuyệt vọng, âm thanh quỷ dị, khiến ai nghe thấy cũng sợ.
Vẫn là Tần Chu phản ứng nhanh nhất, quát một tiếng: - Còn ngây ra đó, tế tứ bảo, giết lao ra ngoài!
Nói xong trường kiếm sau lưng bay lên, bạch quang lóng lánh chém vào một con yêu vật.
Lúc này, bốn tên đệ tử Thương Sơn còn lại mới phản ứng ra tay.
Trương Thừa Vân dùng một lệnh bài Bát Quái, trên bát quái tỏa hào quang, giúp màn sương đen bị tan đi nhiều.
Lạc Âm dùng đàn tỳ bà không dây, ngón tay Lạc Âm gẩy nhẹ lên, chợt nghe tiếng "Thùng thùng" như đá dưới thanh tuyền, trong trẻo dễ nghe, ngăn chặn quỷ âm lạnh giá.
Lăng Tĩnh dùng tơ lụa, tơ lụa bay trong gió càng lúc càng dài, dần có xu hướng chiếm khắp không gian.
Mập mạp Trần Diêu cực kỳ thú vị, y nhìn đám yêu ma rồi há to miệng, chỉ thấy gió xoáy mãnh liệt từ trong miệng y phun ra, giống như miệng y là cái ống thông gió, không ngừng phun ra những dòng khí mạnh mẽ.
Còn cả thủ đoạn này, ngay cả Đường Kiếp cũng không khỏi chau mày, hô nhỏ: - Có chút thú vị.
Xem đệ tử Thương Sơn phối hợp, có phần tuần tự, lộ vẻ có kinh nghiệm được huấn luyện, uy lực cũng không tệ.
Xa xa có tiếng cười quái dị như người bị bóp cổ rồi đột nhiên im lặng.
Ngay sau đó sương khói tán đi, quỷ khí biến mất, yêu vật hiện ra phía sau mà một con Sơn miêu yêu.
Sơn miêu yêu này nhảy dựng lên, chỉ đi bằng hai chân sau, đúng là biểu hiện của Khai Trí. Khai Trí yêu vật dù chưa thể hóa thành hình người, nhưng đã có thể đi đứng như người thường, mà theo sau con yêu thú này có có hơn mười con yêu thú bao bọc xung quanh.
Năm tên đệ tử Thương Sơn thấy cảnh này nhẹ nhàng thở ra: - Hoá ra không phải Huyễn Ảnh Yêu Hồ.
Sơn miêu yêu dùng giọng dắt trong cổ họng nói: - Đối phó với mấy tiểu tử các ngươi thì cần gì tới Đại vương ra tay. Tuy nhiên, có thể phá thủ thuật che mắt của bản tướng cũng coi như có chút năng lực. Nếu được, hãy đón thêm một trảo của ta.
Nói xong vung móng mèo lên, trong trời đêm chợt hiện năm đạo quang ảnh, lao tới năm người.
- Cẩn thận! Tần Chu hét lên, tay trái chỉ ra thu trường kiếm quay về che trước người mình, chợt nghe "Khanh" một tiếng, vết mèo cào đã đánh vào thân kiếm, chấn động khiến trường kiếm không ngừng rung động. Đồng thời bốn người bay lên, thi triển thuật pháp chống cự, không trung nổ lên ánh sáng liên tục.
Sơn miêu yêu thấy năm người đỡ được một kích của mình, khàn giọng cười quái dị nói: - Cũng có chút thủ đoạn, những cũng chỉ thường thôi, này, tiểu tử kia đừng có đứng nhàn rỗi...
Nói xong nó định ra tay với Đường Kiếp thì chợt thấy hắn lóe lên nấp sau lưng Trương Thừa Vân: - Tiểu tử năng lực hữu hạn, không dám để Đại vương ra tay, kính xin Đại vương bỏ qua cho tiểu nhân.
Năm người Thương Sơn Phái thấy vậy phẫn nộ, Trương Thừa Vân lại nói: - Ngươi làm gì vậy? Còn không đi ra?
Đường Kiếp lại cười nói: - Lúc trước ngươi nói, không có năm người các ngươi ta cũng chẳng dám tiến vào Lão Nha Lĩnh. Năm vị bảo vệ ta, ta sẽ tự nguyện dâng Bạch phục lên, không lấy một xu.
- Ngươi... Mọi người thấy hắn hào phóng vào lúc này thì đều tức giận. Chỉ có điều tình thế nguy cấp, tự bảo vệ mình còn không rảnh, nào có tâm tư để ý hắn.
Nhưng Sơn miêu yêu kia nghe Đường Kiếp lại vui vẻ, nhưng sau đó lại cả kinh nhìn quanh, cuồng tới cào cào móng: - Không được nói bậy, ta là Tuần sơn tướng quân, không phải Đại vương.
- Thì là nhị Đại vương. Đường Kiếp nói: - Tướng quân anh minh thần võ, tin tưởng ngoài Hồ Vương thì không có ai vượt qua ngài.
Mọi người thấy hắn a dua bợ đỡ yêu vật thì đều khinh thường hắn, ngược lại con Sơn miêu yêu kia khá vui, nhưng vẫn khoát tay nói: - Không được, không được, nhị Đại vương cũng đã có người ngồi, động Hương Tích nhị vương tứ tướng, không loạn được, không loạn được!
- Nhị vương tứ tướng? Nói vậy động Hương Tích có tổng cộng sáu Khai Trí hả? Đường Kiếp đột nhiên nói.
Đường Kiếp nói: - Ngươi là Khai Trí sơ cấp, Tuần sơn tướng quân, vậy ba tướng quân khác cũng là Khai Trí sơ cấp rồi. Huyễn Ảnh Yêu Hồ Khai Trí thượng phẩm, tuy nó thiên phú thiên biến, kỳ thật cũng không phải Yêu tộc thiện chiến, bởi vậy nhị Đại vương cũng tuyệt đối không thể là thượng phẩm, nếu không ai là Đại vương cũng thật khó nói. Thế nên nhị đại vương kia nhất định là trung phẩm. À, một thượng phẩm, một trung phẩm, bốn hạ phẩm, hẳn là như vậy.
Sơn miêu nghe tới ngạc nhiên, rốt cục tỉnh ngộ: - Ngươi đang lừa ta?
Đường Kiếp nhún nhún vai trả lời: - Không có cảm giác thành tựu.
Trí tuệ thể hiện tính cách, có nhân tố tiên thiên tồn tại, thì tất có hậu thiên bồi dưỡng.
Yêu vật sau khi Khai Trí, dù có trí lực như con người, nhưng nếu thiếu hoàn cảnh bồi dưỡng, trí lực cũng không thể hóa thành trí tuệ, cũng không thể giống người.
Từ phương diện này mà nói, đại đa số Khai Trí yêu vật đều là lũ thiểu năng trí tuệ, trình độ nhà trẻ, chúng nó chỉ thông minh hơn những yêu vật chưa Khai Trí, trong cuộc sống nhiều năm ăn tươi nuốt sống dần mông muội, tuy có ngôn ngữ tự hỏi, nhưng lại không biết tùy cơ ứng biến.
Bởi vậy Đường Kiếp lừa Sơn miêu yêu cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ, từ xưa đến nay, tu giả lừa gạt yêu thú nhiều không kể xiết, chẳng qua có thể làm được trong uy hiếp sinh tử thì không nhiều lắm.
Mấy đệ tử Thương Sơn ngơ ngác nhìn nhau, Sơn miêu cũng bị kích thích nổi giận, quát: - Dám trêu chọc bản tướng quân, chúng tiểu nhân, lên!
Hơn mười con yêu thú đồng thời nhào tới.
Thấy tình hình này, Đường Kiếp nhanh chóng nói: - Ta dụ Sơn miêu yêu rời đi, các ngươi thu thập số còn lại, Bảo nhi ngươi giúp bọn họ!
Những yêu thú này đều là Thông linh cảnh, có Thoát Phàm Cảnh như Tần Chu, thêm vào tiểu hổ Bảo nhi và năm tên đệ tử Thương Sơn là có thể kháng cự.
Năm người ngẩn ra, Tần Chu nhìn về phía Đường Kiếp: - Ngươi nói cái gì?
- Ít nói nhảm đi! Đường Kiếp không buồn giải thích, cong ngón tay búng ra một đạo Nguyên Khí Châm đã về hướng Miêu yêu, đồng thời lui ra sau.
Sơn miêu bị hắn chọc giận, giờ còn thấy hắn tự mình ra tay, giận dữ hí lên lao tới đánh Đường Kiếp.
Nó là mèo rừng thành yêu, mèo rừng là kiện tướng chạy nhanh, sau khi thành yêu tốc độ càng nhanh hơn, nó trực tiếp lao vào không trung hóa thành một đạo quang ảnh, trong nháy mắt đã tới gần Đường Kiếp, giương móng vuốt lên đánh.
Đường Kiếp vung đao ngăn móng vuốt của nó, ngay sau đó, yêu trảo của nó lóe lên, năm đạo quang ảnh đâm thẳng vào thân Đường Kiếp.
Chỉ có điều Đường Kiếp đã từng thấy nó dùng chiêu này thì sao không có phòng bị, ngay lúc Miêu yêu xuất thủ, toàn thân đã phát ra kim quang, cũng chính là Vô Tướng Kim Thân.
Hai năm khổ tu, số thuật pháp Đường Kiếp học không nhiều lắm, Vô Tướng Kim Thân và mấy bí pháp của Thần Tiêu Kiếm Điển cũng đã chân chính nắm giữ. Dù giờ không phụ thuộc nhiều vào lực lượng thân thể và và thấy rõ chi đạo, chỉ dựa vào cấp bậc Linh Hải và Thần Tiêu bí pháp, hắn cũng có thể cùng Thoát Phàm sơ cảnh đại chiến một phen.
Năm quang ảnh đụng trên người hắn, chỉ tạo ra tiếng kim loại vang lên, chứ không làm gì Đường Kiếp. Tuy nhiên Đường Kiếp lại mượn chấn lực bay ngược ra sau, lao vào trong rừng cây như bị Miêu yêu kia đánh bay vậy.
- Đừng mơ chạy! Miêu yêu đuổi theo, một người một con mèo chạy vào rừng, đảo mắt đã chạy rất xa.
Miêu yêu kia thấy Đường Kiếp chạy rất nhanh, hí nhọn một tiếng, thân thể gấp lại thành cung, nhảy mạnh một cái, như một mũi tên nhọn lao ra ngoài, ngay lập tức xông đến sau Đường Kiếp. Mắt thấy móng mèo sắp vồ tới, Đường Kiếp lại quay tít vòng, thân ảnh phía trước chợt biến mất.
Miêu yêu tướng quân đầu tiên ngẩn người, sau đó chỉ thấy một cây đại thụ trước mắt không ngừng phóng đại.
- Ô! Miêu yêu theo bản năng kêu lên, chợt nghe một tiếng ầm vang đã bị đập vào cây đại thụ kia, đâm sầm vào đó, nó lập tức thấy váng đầu hoa mắt.
- Có một cái cây cũng không qua được à? Một giọng nói lởn vởn bên tai, Miêu yêu tướng quân quay đầu lại mới thấy Đường Kiếp đang ôm đao đứng dưới tàng cây, cười hì hì nhìn mình.
Tiếng rít vang lên, lần này mèo yêu lại nhảy lên, chân sau đạp lên tàng cây, ở trên không trung chụp vào Đường Kiếp.
Mèo núi tốc độ rất nhanh, một đôi móng vuốt sắc bén trong nháy mắt chớp tạo thành chín con mèo thoạt nhìn trông khá giống Phù Quang Phân Ảnh Trảm của Thích Thiếu Danh.
Đây đúng là sở trường của mèo núi, Phân thân hóa ảnh.
Thời khắc này chín mèo lao xuống, mười tám móng vuốt sắc bén lóe lên ánh sáng sắc bén, gần như bao phủ lấy Đường Kiếp.
Đường Kiếp chỉ cười lạnh một tiếng: - Ngươi chỉ có chút năng lực đó sao?
Hắn ngẩng đầu, xuất đao!
Đoạn Tràng Đao chợt đánh xuống, cũng không để ý tới chín phân thân kia mà lao thẳng về phía trước.
Chợt nghe một tiếng thét "A" kinh hoàng, chỗ vốn không có gì lại hiện ra một con mèo rừng, bị Đường Kiếp dùng một đao ném bay, cùng lúc đó kia mười tám trảo ảnh cũng rơi xuống mình Đường Kiếp, phát ra ánh sáng mê ly.
Chợt nghe "Két" một tiếng, Vô Tướng Kim Thân bị đánh nát trước toàn bộ công kích của nó.
Chỉ có điều tuy Vô Tướng Kim Thân vỡ tan, nhưng Đường Kiếp lại không bị tổn thương gì, ngược lại mèo yêu kia đã bị Đường Kiếp chém trúng đầu, trên đầu có một vết đao rất dài, gần như bổ vào xương đầu nó. Lúc lăn lộn dưới đất, nó hoảng sợ nhìn Đường Kiếp: - Sao ngươi có thể phát hiện chân thân của ta?
Phân thân hóa ảnh thuật hóa thuật là thuật pháp thiên phú của nó, chẳng những có thể một lần hóa ra chín phân thân công kích đối phương, mà còn giấu kín được bản thể, đánh lén đối thủ. Nhiều năm qua ỷ vào chiêu thức Phân thân hóa ảnh thuật, Miêu yêu đã giết không biết bao nhiêu đối thủ hùng mạnh, thậm chí cả tu giả Thoát Phàm Cảnh cũng bị nó giết vài người, nhưng không ngờ lại bị Đường Kiếp nhìn thấu, bị thương nặng.
- Cũng cứng thật đấy. Đường Kiếp không để ý tới, chỉ khẽ vuốt thân đao: - Quả không hổ là yêu thú Khai Trí, không ngờ dù mới có hạ phẩm cũng chống được một đao của ta mà không chết.
- Cái này... Không có khả năng! Miêu yêu hét ầm lên: - Ngươi rõ ràng chưa tới Thoát Phàm!
- Ai quy định phải vào Thoát Phàm mới có thể đánh bại ngươi? Đường Kiếp bĩu môi: - Thoát Phàm cũng chỉ là khai thông thiên địa để thi triển pháp thuật. Nhưng trong cuộc chiến sinh tử, tranh thủ thời gian. Trừ khi là cuộc chiến quy mô lớn, nếu không phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể thi triển đại pháp, trong tình huống một chọi một thì không lạc quan như vậy. Trong tình huống đó, Thoát Phàm thua Linh Đài cũng không phải chuyện lạ. Một Khai Trí hạ phẩm nhỏ bé, dựa vào gì có thể cho mình đè ép được Linh Đài?
- Nói bậy! Chưa vào Linh Đài, tu vi không đủ, đó là lấy tinh khiết thuật quyết đấu, Linh Đài cũng không thể vượt qua Thoát Phàm. Phân thân hóa ảnh của đại tướng quân ngay cả Thoát Phàm Cảnh cũng chết, làm sao có thể bị ngươi coi thường? Miêu yêu lớn tiếng cãi lại.
- Tuy chỉ số thông minh không đủ, nhưng lại có chút kiến thức. Đường Kiếp cười nói: - Nghĩ đến là yêu hồ kia dạy ngươi, không biết ngươi còn có thủ đoạn gì nữa.
Nói xong lại chém một đao ra.
Trảm Phong!
Đao kia nhanh vô cùng, miêu yêu sau khi thua thiệt cũng biết đối phương không dễ động, nên không dám cứng rắn chống đỡ, hú lên một tiếng quái dị rồi đằng không bay lên, đồng thời tạo ra ba luồng phong đao cắt về phía Đường Kiếp.
Ba đạo phong đao không giống bình thường, ngưng đủ sinh hoa, hào quang lành lạnh, nhưng Đường Kiếp hoàn toàn không để tâm tới, trên người có Ngưng Thủy Tráo, Vô Tướng Kim Thân lần nữa phát động, đỡ đòn tấn công. Đoạn Tràng Đao chém ra hàn quang sắc bén, dừng ở chân trái miêu yêu, cắt sâu vào thịt, gần như cắt đứt chân trước của nó.
Miêu yêu kêu đau, toàn thân tuôn ra khí lưu muốn đánh văng Đường Kiếp.
Đường Kiếp căn bản không để ý tới, hung hăng đánh miêu yêu xuống đất, quẳng nó tới váng đầu hoa mắt.
Miêu yêu là sinh vật cao mẫn, dựa vào một thân Phân thân hóa ảnh thuật, lại thêm tốc độ vô cùng nhanh, quả thực tương đương với thích khách, gặp phải Đường Kiếp thịt dày thì đúng là đụng phải khắc tinh, Đường Kiếp đối phó nó chẳng dùng chút pháp thuật nào, trực tiếp tóm lấy nó đánh tơi bời.
Sức mạnh điên cuồng, hoang dã đánh cho Miêu yêu kia kêu thảm thiết không ngừng, tiếng rít liên tục truyền xa xa.
- Gọi cứu binh? Đường Kiếp cười lạnh, một đao đâm vào bụng Miêu yêu, tạo ra một lỗ thủng trên người nó.
Sau đó hắn lấy hạt châu thần bí ra, linh lực hơi chấn động, đối ứng hạt châu cũng lập tức chấn động, một sự chấn động tới tâm hồn. Cũng may đó chỉ là chuyện trong nháy mắt, trong lúc rung động, Đường Kiếp nhét hạt châu vào trong cơ thể Miêu yêu, thuận thế tách bốn chân nó ra, lúc này mới nhanh lui ra sau.
Sở dĩ hắn dẫn Miêu yêu tới đây là vì muốn tiêu diệt trước một tồn tại Khai trí của động Hương Tích, suy yếu thực lực của chúng, hai là muốn thử nghiệm tác dụng của hạt châu. Hạt châu này quá quỷ dị, Đường Kiếp tuyệt đối sẽ không dùng mình làm thí nghiệm, lại không muốn bị người khác nhìn thấy.
Miêu yêu gẫy nát tứ chi không đứng dậy được, sau khi nhét hạt châu vào lại điên cuồng co rúm, Đường Kiếp nhìn thấy một bóng đen đang từ trong cơ thể nó dâng lên, rõ ràng là cái bóng của con miêu kia đang liều mạng giãy dụa, vặn vẹo, so với Đường Kiếp ở bí thị không khác nhau là mấy.
Theo thời gian, bóng mèo đen dần ngưng thực, cuối cùng hoàn toàn thoát ly Miêu yêu bay ra không trung, sau đó, bóng kia hóa thành luồng khói đen bay "Vù" vào hạt châu trong cơ thể, Miêu yêu thân thể cứng đờ, không động đậy nữa.
Lúc này Đường Kiếp mới cẩn thận lấy hạt châu ra, phát hiện cảm giác khiến người ta khiếp đảm không còn tồn tại, chỉ là trong hạt châu có ảo ảnh của một Miêu yêu thu nhỏ.
- Nhiếp Hồn Châu? Đường Kiếp khẽ lẩm bẩm.
Tên Nhiếp Hồn Châu này do hắn gọi, cảnh tượng vừa rồi quả rất giống quá trình nhiếp hồn.
Chỉ có điều nếu nói nó là pháp bảo công kích thì thời gian nhiếp hồn quá lâu, rất dễ bị đứt đoạn, không mấy tác dụng trong chiến đấu.
Nhưng nếu nói nó không phải bảo bối thì bản thân nó lại quá quỷ dị thần bí, ngay cả Nhuyễn Hương Ngọc cũng bị nó hút mất tinh quang, không thể nào là đồ vớ vẩn.
Chẳng lẽ nó còn tác dụng gì khác?
Nghĩ đến đây, Đường Kiếp nhìn bóng miêu trong hạt châu, trong lòng vừa động, thử rót linh khí vào trong.
Ngay sau đó, chỉ thấy bóng Miêu đột nhiên chuyển động, định lao ra khỏi hạt châu đánh về phía Đường Kiếp.
Đường Kiếp ném hạt châu ra, bóng Miêu vừa thoát ra lại bị kéo giật trở về, nó vẫn như không cam tâm, giương nanh múa vuốt với Đường Kiếp, phát ra tiếng kêu thê lương, chỉ có điều khi bị kéo vào trong, tiếng kêu cũng đột nhiên dừng lại.
Nhìn bóng Miêu, Đường Kiếp thấy trên hạt châu mơ hồ có chữ viết, nhìn kỹ lại, trên mặt Đường Kiếp dần hiện ra niềm vui bất ngờ: - Hóa ra là như vậy...
Rốt cuộc hắn đã hiểu hạt châu này là gì rồi.
Đây không phải nhiếp Hồn Châu, mà là Luyện Hồn Châu, nổi danh luyện hồn Địa ngục!