Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 285:



Đường Kiếp nhìn thì thấy cây cỏ màu trắng này chỉ dài chừng một thước ba, lá bốn cánh, rễ quấn như cây mây liền gật đầu nói:
- Đúng vậy, là Bạch phục, hơn nữa còn là Bạch phục 30 năm, không ngờ có nhiều như vậy, muội tìm thấy ở đâu?

Trong tay Y Y có ít nhất bảy tám gốc, trên Lão Nha Lĩnh vẫn có nhiều Bạch phục có thể, hơn nữa còn là Bạch phục 30 năm thì quả là kỳ tích.

Y Y chỉ về phía xa:
- Ở bên dòng suối kia.

Bên dòng suối kia?

Đường Kiếp ngẩn người.

Khe núi không phải chỗ bí mật, khoảng cách với động Hương Tích cũng không tính là gần, không có đạo lý có thể tồn tại lâu như vậy.

Nghĩ vậy hắn điều Thông minh tuệ nhãn bay tới chỗ Y Y trỏ, chỉ thấy hơi nước cạnh khe núi bốc hơi, bên kia khe núi có một khu Thủy Vân Sam sinh trưởng, đồng thời tỏa ra hơi thở màu trắng, cùng hơi nước ở khe núi kia tạo thành mảng sương mù lượn lờ, trong lúc nhất thời đúng là thấy không rõ lắm.

Trong lòng Đường Kiếp động:
- Thủy mộc khói hoa, không ngờ là ảo trận trời sinh, khó trách.

Trong thiên địa vẫn có những tồn tại trong quá trình sinh trưởng vô tình phù hợp với nguyên lý trận đạo, do đó hình thành nên hiệu quả đặc thù. Y Y chỉ vào khe núi có phần lớn Thủy Vân Sam đan xen, vật đó phân bố theo mộc dao, thấy gió thì đổi, có thể làm con người choáng váng, khi có thủy tương hợp sẽ giúp dược tính tăng thêm. Vốn loại khí này sẽ dần tiêu tan, nhưng nhóm Thủy Vân Sam sinh trưởng ở đây lại vô ý hợp thành nguồn cung cấp cho trận đạo, hình thành vòng tròn cung cầu giúp dược tính hấp hơi, hơn nữa còn có hơi nước bốc lên che đậy tầm nhìn, biến thành một ảo trận thiên nhiên nhỏ.

Người vào đó thường không biết phương hướng, khó trách sẽ không tìm thấy Bạch phục, Y Y nguyên là tinh vật nên có khả năng giao lưu với Thủy Vân Sam, tìm được phương hướng kiếm Bạch phục.

Ảo trận này cũng không khó phá, chỉ cần ở xa dùng pháp thuật oanh kích, làm nổ mấy cây chủ chống đỡ là được. Tuy nhiên ảo trận thiên nhiên là thứ hiếm có, xét về cảnh quan vẫn là nơi tốt, nếu không tất yếu cũng chẳng cần phá hỏng phong cảnh.

Hơn nữa nhìn thấy cảnh này Đường Kiếp cũng rung động, cảm thấy có thể lợi dụng nơi này.

Nghĩ vậy, hắn lấy Kinh Môn Kỳ ra giao cho Y Y:
- Y Y, nhìn thấy cây Thủy Vân Sam thấp bé kia không? Đúng, chính là cây thấp nhất, có đàn cây vây quanh đấy, muội cắm cây cờ này vào chỗ đó.

Nói xong Đường Kiếp lại lấy ra một mảnh Nhuyễn Hương Ngọc:
- Đem Nhuyễn Hương Ngọc đặt trong khe núi, nhớ là khoảng cách cắm cờ là khoảng cách ngắn nhất trong nước.

- Vì sao?
Y Y khó hiểu.

- Đó là ảo trận thiên nhiên, chúng ta tăng cường một chút, có thể dùng làm đường lui. Tuy nhiên ảo trận này chỉ có hai hành thủy mộc, quá dễ phá, có thể bảo tồn đến giờ là do khinh thường đối phó chứ không phải không đối phó được. Nhuyễn Hương Ngọc chúc thổ, củng cố thủ vững, tự mình khôi phục, có thứ này, có thể khiến ảo trận khó phá hơn. Đã hiểu chưa?

Trong lúc đồng hành cùng Y Y, Đường Kiếp cũng không keo kiệt dạy dỗ nàng tri thức. Đối với trận đạo, tiểu nha đầu tuy chưa chân chính thành thạo, nhưng được Đường Kiếp hun đúc cũng hiểu được nhiều kiến thức căn bản.

Về phần Nhuyễn Hương Ngọc, tài liệu có tiêu hao cũng có không tiêu hao, Nhuyễn Hương Ngọc chính là loại không tiêu hao, bởi vậy Đường Kiếp không lo tổn thất. Chỉ là nếu phát động trận pháp, khả năng sẽ hấp thu linh tính khiến Nhuyễn Hương Ngọc giảm giá trị, nhưng so với tính mạng thì cái giá này cũng có thể trả được.

Nghe Đường Kiếp nói vậy, Y Y nghiêm túc gật đầu, lấy lá cờ và ngọc thạch đi luôn.

Đưa Y Y ngọc thạch, Đường Kiếp mới quay lại nhìn Ất Mộc Thiên Thanh Trận của mình, kiểm tra khâu cuối, trong lòng vừa động, ngây ra một lúc.

Lúc lấy Nhuyễn Hương Ngọc hắn không chú ý, lúc này mới chợt nhớ ra, vừa rồi khi lấy ngọc khi, dường như thấy trong túi Giới Tử có hai mảnh Nhuyễn Hương Ngọc.

Lúc trong Ngọc Kỳ Thạch, Đường Kiếp lấy được bốn miếng nhỏ, hai mảnh lớn, một miếng cho Vệ Thiên Xung và Thị Mộng, còn số lẻ bị hắn bán đổi lấy tiền mua khoáng thạch, thế nên hắn vẫn thừa lại hai mảnh nhỏ.

Hắn vội vàng mở túi Giới Tử ra nhìn, chỉ thấy trong túi vẫn đầy đủ đồ, duy chỉ có Nhuyễn Hương Ngọc, đúng là chỉ còn một miếng.

Đường Kiếp giật mình kinh hãi, cẩn thận tìm kiếm, rốt cục nhìn thấy một vụn đá trắng nhỏ trong túi.

Vừa lấy ra, đúng là Nhuyễn Hương Ngọc biến mất, chỉ có điều chẳng biết lúc nào, linh tính nhuyễn ngọc toàn bộ tiêu tan. Nguyên bản là một khối ngọc xanh vuông, giờ lại biến thành đá cuội bình thường.

Êm đẹp bao lâu đâu có xảy ra chuyện gì!

Đường Kiếp nhớ ra mấy ngày trước mình nhét Nhuyễn Hương Ngọc vào cùng hạt châu màu đen.

Chẳng lẽ do nó làm?

Đây…đây rốt cuộc là thứ gì, không ngờ lại hút hết tinh hoa của nhuyễn ngọc?

Cảm giác lạnh lẽo từ trong xương sống Đường Kiếp tràn ngập toàn thân.

Đường Kiếp biết trong tay mình là bảo bối hiếm có, chỉ là bảo bối này quá quỷ dị tà khí, Đường Kiếp nhất thời cũng không dám nếm thử.

Đúng lúc này, phía xa có tín hiệu ánh sáng tập hợp của Thương Sơn Phái.

Đường Kiếp thu lại hạt châu bước xuống.

Xuống dưới lĩnh, chỉ thấy đám Tần Chu đứng đó thấp giọng thì thào, nhìn dáng vẻ hớn hở xem ra cũng có thu hoạch.

Lúc thấy Đường Kiếp, Tần Chu nói:
- Đường huynh đệ thu hoạch thế nào?

- Cũng không tệ lắm.
Đường Kiếp giơ tay để lộ Bạch phục.

- Nhiều như vậy sao?
Mấy tên đệ tử đồng thời kinh hô.

Trưa nay họ tìm kiếm xung quanh, năm người được hơn mười gốc, không không bằng Đường Kiếp một người được tám gốc.

- Là Bạch phục ba mươi năm.
Ngay cả Lăng Tĩnh ngày thường trầm mặc cũng phải thốt lên.

Bạch phục vốn không dễ kiếm, Bạch phục ba mươi năm càng hiếm có hơn, mọi người bị thu hoạch của Đường Kiếp làm khiếp sợ, Trương Thừa Vân lại nói:
- Có Bạch phục ba mươi năm, sau khi trở về có thể luyện ra hai lò Hợp Khí Phá Chướng Đan rồi!

Nói xong y đã đi tới định lấy Bạch phục, Đường Kiếp cũng thu tay kéo Bạch phục lại. Trương Thừa Vân bắt hụt, kinh sợ nói:
- Ngươi làm gì vậy?

Tần Chu ho nhẹ một tiếng:
- Trương sư đệ, đây không phải của chúng ta.

Trương Thừa Vân lúc này mới nhớ Đường Kiếp không phải người của Thương Sơn Phái, nhất thời cũng nháo tới đỏ mặt, Lạc Âm và Lăng Tĩnh lại ha ha mỉm cười.

Tần Chu lúc này mới hỏi Đường Kiếp:
- Chúc mừng Đường huynh đệ được rất nhiều Bạch phục, loại linh thảo này rất có tác dụng với chúng ta, Đường huynh đệ đã biết, chẳng hay có bỏ được thứ yêu thích này.

Đường Kiếp không nhanh không chậm hỏi:
- Các ngươi tìm được Hỏa Quạ tinh sao?

- Chuyện này...
Đám người Tần Chu nhìn nhau, ai cũng lắc đầu, hiển nhiên là không tìm được.

Chuyện này cũng không thể trách họ, ai cũng dụng tâm vào vật mình cần, chẳng ai chú ý tới những thứ mình không muốn. Nếu không phải có Y Y, Đường Kiếp cũng không rảnh rỗi đi tìm Bạch phục, thế nên đúng là họ chẳng có thứ trao đổi với Đường Kiếp.

Kỳ thật lúc này Đường Kiếp không cần Hỏa Quạ tinh, hắn đưa ra yêu cầu cũng chỉ xem đối phương có tư cách giao dịch với mình không. Đối phương không có, vậy đúng là không có gì tốt hơn.

Quả nhiên Tần Chu nói:
- Chúng ta không có Hỏa Quạ tinh, tuy nhiên nếu Đường huynh đệ nguyện ý nhường Bạch phục này cho chúng ta, chúng ta nguyện ý bỏ tiền mua, hoặc là dùng đan dược đổi.

- Đúng vậy đúng vậy!
Lạc Âm tiểu cô nương đã kêu lên:
- Thương Sơn Phái chúng ta có rất nhiều linh dược, có thể đổi với ngươi!

Đường Kiếp lập tức nói:
- Được rồi, ta muốn ba viên Hợp Khí Phá Chướng Đan.

- Cái gì?
Nghe vậy, mấy tên đệ tử Thương Sơn Phái đồng thời ồ lên.

Tần Chu lộ vẻ khó xử:
- Đường huynh đệ có thể đổi lại yêu cầu không, Hợp Khí Phá Chướng Đan là bí mật Thương Sơn Phái, không dễ cho người ngoài.

Đường Kiếp cười nói:
- Thiên Nhai Hải Các lúc đó chẳng phải người ngoài sao? Còn không bằng người ngoài như chúng ta, chung quy cùng dùng để tự nâng giá trị con người. Lại nói Hợp Khí Phá Chướng Đan dù có thể phụ trợ xung cảnh, nhưng dù không có nó, cũng không có nghĩa là không vào được Thoát Phàm.

Người tu xung cảnh càng về sau càng khó, Thoát Phàm mặc dù không dễ xung, cũng không có nguy hiểm rung trời, cũng lắm chỉ là thời gian dài ngắn khác nhau. Có tư chất thiên phú không tốt, khả năng xung tới mấy năm cũng không xung được, có tư chất tốt, mấy tháng hoặc nửa năm là đủ rồi. Bởi vậy Hợp Khí Phá Chướng Đan dù có thể điều hành linh khí, phụ trợ xung ngăn cách, tăng tỷ lệ thành công của Thoát Phàm, nhưng cũng chỉ có giá trị với học sinh bình thường, với học sinh như Thích Thiếu Danh thì cũng chẳng có giá trị gì. Người như hắn, trước lúc xung Thiên Tâm thì cũng không cần lo nhiều lắm.

Thế nên cách Tần Chu nói chỉ là lấy cớ ép giá thôi.

Trần Diêu:
- Nói thì nói vậy, nhưng Hợp Khí Phá Chướng Đan cũng không chỉ cần mỗi Bạch phục, còn cần những linh vật khác phụ trợ, ngươi đòi ba viên quá nhiều.

Đường Kiếp nói:
- Nhưng Bạch phục là quan trọng nhất, bằng không các ngươi cũng không mạo hiểm đến đây. Hai lò đan dược, may mắn có thể được hơn hai mươi viên, ta muốn ba viên không tính là quá phận!

Công bằng mà nói, số Bạch phục trong tay Đường Kiếp đổi ba viên Hợp Khí Phá Chướng Đan cũng chẳng phải chuyện gì quá phận, vấn đề là mua bán không có thêm lợi nhuận thì cũng chẳng có gì hấp dẫn.

Đường Kiếp muốn trao đổi đồng giá, niềm vui bất ngờ lúc trước của Thương Sơn Phái đâu còn ý nghĩa gì?

Nghe Đường Kiếp nói vậy, Trương Thừa Vân hừ:
- Hắn có thể lấy được Bạch phục, còn không phải do chúng ta dẫn hắn tới sao. Nếu không có chúng ta, hắn đi thế nào được? Còn nữa nếu không có hắn, có lẽ đống Bạch phục này là của chúng ta rồi, thế mà còn không biết xấu hổ đòi ba viên Hợp Khí Phá Chướng Đan.

Y chỉ chưa nói thẳng: Đường Kiếp ngươi chỉ là một học sinh nho nhỏ, gặp phải nhóm người mình không chiếm đoạt đã là vận may của ngươi, thế mà còn dám dùng công phu sư tử ngoạm với họ, chẳng lẽ thực sự nghĩ ở đâu cũng có người tốt như họ sao? Quả là ít nhập giang hồ, không biết nhân gian hiểm ác.

Đường Kiếp đương nhiên hiểu được ý trong lời y, nhưng chỉ cười nói:
- Theo ý này, với tình cảm cùng chúng ta đồng hành lúc trước mà còn muốn thu phí bảo hộ hay sao?

- Ngươi...
Trương Thừa Vân bị hắn nói một câu đình chỉ, tức giận chỉ tay vào hắn không nói nên lời.

Tần Chu đang nhăn mặt nhíu mày, giải thích một chút thì Đường Kiếp đã nói:
- Thật ra thu chút phí bảo hộ cũng không phải chuyện gì quá phận.

- Hả?
Mọi người ngẩn ra, không biết Đường Kiếp có ý gì.

Đường Kiếp nói:
- Chẳng qua giá cuối không nên nói trước mới phải. Đúng rồi, các ngươi nguyện ý dùng mấy viên Hợp Khí Phá Chướng Đan để đổi Bạch phục.

Tần Chu vừa muốn tiếp lời, Trương Thừa Vân đã vội vàng nói:
- Cho ngươi tối đa một viên!

- Thì là một mạng hai viên đan rồi.
Đường Kiếp gật đầu:
- Thật đúng là không đắt lắm.

Mọi người nghe mà hưng phấn, nghĩ đến Đường Kiếp đã đồng ý điều kiện của họ, duy chỉ có Tần Chu thấy lời nói có chỗ không thích hợp hỏi:
- Đường Kiếp, ngươi rốt cuộc có ý gì?

- Không có gì, chẳng qua mời mấy vị phải bảo vệ ta, mấy vị cũng chuẩn bị ra tay đi.
Đường Kiếp thản nhiên trả lời.

- Ra tay? Ra tay cái gì?
Mọi người đồng thời ngạc nhiên.

- Đương nhiên là đối phó yêu thú. Các ngươi còn không có phát hiện ra sao?
Đường Kiếp hắc hắc mỉm cười, nói:

- Chúng đã đến rồi!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com