Thấy Hồ yêu tập kích đến, Đường Kiếp vung tay lên, Thủ Nhạc Trấn Yêu Phù lại lần nữa bay ra.
Kim Sắc Tiểu Sơn lại hiện ra, phóng ra một ánh sáng rực rỡ chiếu vào Hồ Yêu.
Hồ yêu toàn thân chấn động, sau đó Hồ Yêu kêu một lên một tiếng.
Thực lực của khai trí thượng phẩm yêu thú bây giờ mới thể hiện, cùng với tiếng kêu của nó, yêu khí mãnh liện phát ra ngoài , bay lên không trung rất mạnh, cùng với kim quang hình thành một thế giằng co.
Hóa ra pháp lực của Hồ Yêu này lại mạnh như thế, chỉ là trước kia đối thủ quá yếu, không đáng để nó dùng hết sức của mình.
Cho dù không phải là thiên phú chiến đấu yêu tộc, cho dù chỉ giỏi về tốc độ, nó vẫn là khai trí thượng phẩm, lúc này dưới áp lực của Trấn Yêu Phù, Hồ Yêu toàn lực phát huy, cuối cùng thể hiện ra thực lực mà một khai trí thượng phẩm yêu thú nên có, rất đơn giản đã đỡ được Trấn Yêu Phù.
Tuy nhiên vẫn làm cho tốc độ của hắn chậm đi một tí, Hình Nhân đã lao đến ngăn cản Hồ Yêu.
Hồ Yêu kêu to nói: -Thằng ngu cũng muốn ngăn ta?
Nhanh chóng lướt đi muốn vòng qua Hình Nhân.
Nhưng mà đúng lúc này, Đường Kiếp đột nhiên vứt một vật về hướng Hình Nhân, có hình dáng quả đông lạnh chính là hồn phách của Sơn Miêu.
Hồn phách của Sơn Miêu vừa đụng vào Hình Nhân, liên như một giọt nước hợp với hải dương, dung hòa vào Hình Nhân, đôi mắt Hình Nhân đột nhiên phát ra một màu đỏ, nhìn về Hồ Yêu, trong ánh mắt dường như có một ý khinh thường nó.
Ánh mắt này khi dừng ở trong mắt Hồ Yêu, Hồ Yêu trong lòng đột nhiên kinh hãi, cảm giác không hay.
Ngay lúc sau Hình Nhân đã vội vàng giơ tay tóm lấy Hồ Yêu, Hồ Yêu bay lên quay một cái muốn tránh Hình Nhân, không ngờ cánh tay của Hình Nhân lại dài ra, trong không trung làm thành một đường quỹ đạo, rõ ràng là cánh tay làm bằng đá, không ngờ có thể mềm như con rắn, dài ra trong không trung, tiếp tục vòng vèo, với tốc độ cực kỳ nhanh tóm lấy Hồ Yêu, chỉ nghe thấy một tiếng kêu to, Hình Nhân đã bắt lấy Hồ Yêu và ném xuống đất.
Lần này dùng lực mạnh đập, dù là khai trí thượng phẩm Hồ Yêu cũng không thể chịu được, kêu thảm rồi phun ra một ngụm máu tươi, tiếp đó năm ngón tay của Hình Nhân hóa thành móng vuốt, hướng về mặt của Hồ Yêu mà cắm xuống.
-Sơn Miêu. Huyễn Ảnh Hồ Yêu bản năng hô lên một tiếng.
Giây phút này động tác của Hình Nhân làm cho nó dường như thấy được Sơn Miêu nhập vào, giúp cho nó linh hoạt vô cùng, cùng với một khả năng ứng biến tuyệt vời.
Vụng về vốn dĩ là nhược điểm lớn nhất của Hình Nhân, lúc này đã được bù đắp, thay vào đó là hung hãn và điên cuồng công kích, chỉ nháy mắt thôi, Hình Nhân đã đánh tới hơn hai mươi trọng quyền.
-A! Hồ Yêu thê thảm kêu lên, lại lần nữa dùng Ảnh Độn.
Chỉ nghe ầm ầm một tiếng nổ lớn, ảo ảnh thế thân đã bị Hình Nhân đập thành những điểm sáng đầy trời, cùng lúc hắn thoát thân, phía sau có tiếng gió cất lên.
Hồ Yêu biết là không hay rồi, lần này nó không kịp dùng Ảnh Độn, chỉ kịp lao về phía trước.
Xoạt !
Một tia máu bay lên, kim tuyến của Đường Kiếp đã cứa một miếng lớn ở trên người Hồ Yêu, chỉ tiếng rằng Hồ Yêu phản ứng rất linh hoạt, không ngờ lại có thể tránh được đòn trí mạng này.
Tuy nhiên cứ giằng co thế này, Tần Chu chuẩn bị pháp thuật đã gần thành.
Tần Chu một tay trấn mạnh, Lăng Không Hư Chỉ, quát : -Chỉ Xích Thiên Nhai Kiếm!
Cổ kiếm trong tay phát ra ánh sáng rất mạnh, đột nhiên bay lên không trung, điên cuồng xoay tròn, trong không trung hình thành vô số kiếm ảnh, sau đó Tần Chu chỉ về Hồ Yêu: - Đi!
Vô số ảnh kiếm chỉ trong giây lát hợp thành một, chém về Hồ Yêu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hồ Yêu thân hình đột nhiên tăng hết tốc độ, ở dưới mặt đất hình thành một đường sáng hướng về phía xa tháo chạy.
Kiếm quang như là bất chấp khoảng cách, trực tiếp xuất hiện trên đầu Hồ Yêu mà trảm xuống.
Hồ Yêu lại lần nữa dùng ảnh độn, nháy mứt hoán đổi vị trí, vừa mới biến đổi vị trí, đã thấy Kiếm quang phá ảnh bay ra, tiếp tục đổi theo.
Hồ Yêu ngẩn ngơ:“Làm sao có thể”
Bụp!
Kiếm quang đánh trên người Hồ Yêu, Hồ Yêu đã hộc máu bay lên.
Chỉ Xích Thiên Nhai kiếm này hẳn là không bị ảnh hưởng của Ảnh Độn, trực tiếp tấn công vào bản thể.
Một khi dùng, không đạt được mục đích tuyệt đối không bỏ qua.
Tuy nhiên chính vì thế, uy lực lại có hạn, tuy rằng một chiêu đã đâm vào Hồ Yêu, nhưng lại không giết được nó. Dù là như thế, nhưng lần này thương tổn cũng không nhẹ, Hồ Yêu một cái chân trước gần như bị kiếm chém đứt, lại cộng thêm với trước đấy bị Hình Nhân cho những đòn sấm sét, Hồ yêu thoáng một cái đã bị thương nặng.
Nắm lấy cơ hội Đường Kiếp, YY, Tiểu Hổ, Trương Thừa Vân, Lạc Âm đồn loạt lên.
Thấy mọi người cùng lên, Hồ Yêu ánh mắt hung hãn: - Các ngươi tưởng có thể làm khó ta sao ?
Tiếng nói kéo dài, đột nhiên biến hóa thành hình người, là một nữ tử áo trắng khoác lụa mỏng, tay trái buông xuống trước ngực, trên vai còn đang chảy máu, bên hông treo một vật, là túi trữ vật.
Nhìn thấy túi trữ vật, Đường Kiếp đầu tiên ngạc nhiên, sau đó kịp phản ứng lại, thất thanh kêu lên: -Đừng để nó động vào túi.
Chỉ là hắn hô thì đã chậm, Hồ Yêu tay thò vào túi, lấy ra một bình con, đổ ra một đan dược vứt vào trong mồm. YY và Tiểu Hổ đồng thời lao đến, Hồ Yêu chỉ vung tay một cái, một cái bình ngọc bay ra, từ bình ngọc phun ra một dòng nước lớn hướng về phía mọi người. Cuối cùng cô ta vẩy tay một cái, vô số phù khắp trời đất rơi xuống, hình thành một khoảng Pháp Thuật Phong Bạo, mọi người không thể tiếp tục tiến lên.
Lần này đột nhiên biến hóa, Hồ Yêu nháy mắt biến thân Đa Bảo đồng tử, làm cho mọi người trở tay không kịp, những bảo vật này là bao năm qua nó giết người đoạt được, nó biến thành người, là vì có thể dùng những bảo vật này.
Cũng không phải nói hình dạng Hồ Ly không dùng được.
Pháp bảo và pháp thuật cũng giống nhau, con người và yêu vật thực ra cũng không có giới hạn tuyệt đối.
Không tồn tại tất cả đều dùng được, cũng không tồn tại tuyệt đối không thể dùng.
Nói chính xác, yêu có thể dùng bảo vật của người hay không, học được pháp thuật của con người hay không, quyết định bởi pháp bảo và pháp thuật bản thân có hợp với yêu vật hay không.
Ví dụ như Sư Yêu dùng hình thái của yêu, có thể dùng Kim Qua Chùy, bởi vì vật ấy và Sư Yêu phù hợp.
Mà Đường Kiếp dùng hình người luyện Huyết Luyện Bí Pháp của hổ tộc, YY luyện Thần Tiêu Bí Điển, cũng không tồn tại tuyệt đối chướng ngại, chỉ cần dùng tâm là có thể đột phá.
Nhưng nếu muốn hoàn toàn tự do sử dụng pháp bảo của mọi người, thì dùng hình người vẫn là tốt nhất.
Đây vốn là đến biến hình mới có thể làm được, chỉ là Huyễn Ảnh Yêu Hồ thiên phụ thiên biến, khả năng biến hóa lại cao, do vậy có thể ở thời gian khai trí có thể thế này, đây cũng là cách để nó bảo toàn tính mạng, cũng tương đương với việc nó ở khai trí đã có một ít đặc quyền của biến hóa đại yêu.
Lúc này Hồ Yêu không chút quý trọng cái này tiếp cái kia ném pháp bảo ra ngoài, đồng thời cũng ăn rất nhiều linh đan diệu dược, thân bị thương nặng đang bắt đầu hồi phục.
Đường Kiếp biết cứ thế này thể nào cũng thua, liền đỡ một pháp thuật phong bạo lao lên.
Hồ Yêu thấy thế, chỉ cười nhạt rồi lùi sau, với tốc độ cảu nó, chỉ cần không bị Đường Kiếp lên được, kéo dài cũng đã đủ làm cho những người này chết rồi.
Nhưng đúng vào lúc này, một luồng thanh quang từ dưới đất tập kích, nháy mắt đã ôm lấy hai chân nó.
Hồ Yêu kinh ngạc nhìn lại, thuất thanh kêu lên: - Thanh Lang ? ngươi chưa chết ?
Ôm lấy chân nó không ngờ chính là Thanh Lang.
Lúc này Thanh Lang cười gằn nói: -Vì chính mình có thể tiêu diêu, không tiếc hại chết hai đại vương, ta có liều cái mạng này, cũng không bỏ qua cho ngươi !
Nói xong nó liền không để ý gì ôm lấy Hồ Yêu, không để cho nó có thể di chuyển nửa bước.
“Không tốt” Hồ Yêu kinh hãi.
Tốc độ là thứ nó dựa vào, càng là thứ để nó có dựa vào để tồn tại, không có tốc độ, có thể nói sức mạnh của nó ngay lập tức giảm đi phân nửa.
Lúc này nó sợ hãi, một trảo hướng về Thanh Lang.
Chỉ là Thanh Lang sớm đã có ý quyết tử, mặc cho Hồ Yêu công kích thế nào đều không buông tay.
Cùng lúc đó Đường Kiếp lao nhanh đến, tử điện từ người phát ra tối đa.
Hồ Yêu biết là không hay, từ trong túi lấy ra một viên lam sắc tiểu châu tử, ném về hướng Đường Kiếp.
Vật này là Lôi Cực Châu, là một trong những bảo vật quý nhất mà Hồ Yêu ba mươi năm ở Lão Nha Lĩnh đoạt được, có thể phóng ra chín chín tám mươi mốt đạo thiên lôi oanh kích đối thủ, nhưng mà dùng xong thì tự thân cũng bị hủy, tình hình trước mắt, Hồ Yêu có tiếc nữa thì cũng phải dùng.
Cùng với tiểu châu tung ra, chỉ thấy không trung lôi quang phóng ra đầy trời, hàng trăm thiên lôi từ trời mà phóng xuống người Đường Kiếp, nói là chín chín tám mươi mốt đạo, nhưng nhìn thì dường như có hàng trăm hàng ngàn tia sét đánh xuống, một khoảng lớn các tia sét hình thành một cái lồng giam, nháy mắt bao phủ lấy Đường Kiếp.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hồ Yêu đắc ý cười to: “ dựa vào các ngươi cũng muốn giết ta? Còn kém xa!”
Trong mắt hắn, những người kia với mình khác nhau một trời một vực, giết chết bọn chúng quá dễ, vấn đề chỉ là giá phải trả là bao nhiêu. Phải dùng đến Lôi Cực Châu mới giải quyết được, đã là rất mất mặt rồi.
Thực ra Lạc Âm và mọi người nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng run lên.
Chỉ có YY miệng nhếch lên, không thèm để ý.
Chỉ có cô ta mới biết Đường Kiếp chống đỡ lôi biến thái như thế nào.
Quả nhiên trong lúc Hồ Yêu cười, một bóng người nhanh như điện phóng ra, chính là Đường Kiếp.
Hồ Yêu không dám tin kêu to lên “Không thể nào?”.
Chỉ là bất kể hắn không muốn tin, Đường Kiếp đã lao đến, xông qua pháp thuật phong bạo, xông qua biển sấm sét, hướng về hồ yêu giương đao, vung tuyến.
Hồ Yêu bị Thanh Lang ôm không kịp né tránh, càng không thể dùng Ảnh Độn, chỉ biết nghiêng đầu, tránh được công kích trí mạng của kim tuyến, Đoạn Tràng Đao một đao chém vào trước ngực, chém đến nó hộc máu bay ngược về sau, vết thương vừa hồi phục lại bị đao này chém thương trở lại.
Hét lên một tiếng, tay trái tóm lấy đầu của Thanh Lang, năm móng vuốt gần như xuyên thủng đầu của nó, tay phải đánh ra một đạo hào quang bay về phía Đường Kiếp.
Đường Kiếp vẫn không tránh, giờ này khắc này, chỉ có dùng công đối công.
Hắn chống đỡ lần này, trở tay điểm chỉ, điểm vào vai trái của Hồ Yêu.
Liệt Ngọc Chỉ !
Lần này Hồ Yêu thương nặng, nó thê lương thét lên, quay người một Liệt Ảnh Trảo đánh trên người Đường Kiếp.
Liệt Ảnh Trảo bất chấp hộ tráo, một trảo đánh vào người Đường Kiếp, phía trước người hắn cũng bị đánh một ngũ trảo ấn, một đòn đánh bay.
Cùng lúc Đường Kiếp bị đánh bay, Tần Chu Trương Thừa Vân và mọi người cùng lúc lao lên.
Tần Chu vung cổ kiếm: “ Phương thốn sát kiếm”
Đâm vào phía sau lưng của Hồ Yêu, Hồ Yêu lại lần nữa bị thương, dương tay đánh ra hai đạo ánh sáng, ngăn được công kích của Tiểu Hồ và YY, đồng thời kéo theo Thanh Lang né về sau, né Trương Thừa Vân và Lạc Âm đánh gọng kìm.
Lúc mà né được mấy đòn này, Hình Nhân được thêm yêu hồn của Sơn Miêu như ma quỷ từ trên không trung hiện ra, xuất hiên sau lưng của Hồ Yêu, một quyền đánh vào sau lưng nó.
Đau đến Hồ Yêu gầm lên một tiếng dài: “ Bắt nạt ta quá mức rồi!”
Cùng với tiếng la hét này, hình nữ nhân mà Hồ Yêu hóa, lại một lần nữa biến thành Bạch Hồ, chỉ là to hơn lúc nãy rất nhiều, chiếm đầy cả một không gian.
Đường Kiếp thấy thế kêu lên: “Mau lùi lại!”
Đồng thời hắn hướng lên không chỉ một cái, Thủ Nhạc Trấn Phù Yêu lại lần nữa phóng kim quang về hướng Hồ Yêu.
Chỉ thấy hồ ảnh há to miệng, hướng vào khoảng không phun ra vùng lửa lớn, nghênh đón kim quang, lại lần nữa chặn đứng kim quang. Chỉ là lần này có điều không giống, dòng khí của ngọn lửa không ngừng dâng lên, ép cho Kim Sắc Tiểu Sơn bắt đầu bị hòa tan.
Ngay cả Thủ Nhạc Yêu Phù cũng không áp chế được Hồ Yêu.
Ánh sáng lóe liên tục trên Kim Sắc Phù, Trấn Yêu Phù đã phát ra hết sức mạnh của nó.
Sau đó chỉ giằng có được vài giây, chỉ thấy Kim Quang ảm đạm xuống, trên bùa ánh sáng giảm đi nhiều, sau đó hóa thành vô số bụi tiêu tan vào trong không trung.
Cảm giác như chỉ vài giây giằng co, Trấn Yêu Phù đã phát huy hết tất cả linh khí, không tiếp tục dùng được nữa.
Uy lực ngọn lửa của Hồ Yêu không giảm, cuồn cuộn bay đến, dòng khí quét hết ba phương, khí thế rất kinh người.
Tiểu Hổ, YY, Tần Chu, Lạc Âm, Trương Thừa Vân cùng lúc bị khí kình của lửa chấn bay, Lạc Âm càng kêu tiếng kêu dài, cô ta thực lực yếu nhất, ngọn lửa trực tiếp phá hủy Hộ Thể Pháp Tráo của cô ta, biến cô ta thành hỏa nhân, bỏng rất nặng, không thể đứng dậy được nữa.
Duy chỉ có Thanh Lang và Hình Nhân là không bị ảnh hưởng, Thanh Lang ôm lấy Hồ Yêu mà không buông, Hình Nhân vì thân hình rất nặng, không những không bị cuốn bay, ngược lại còn lao ngược lên, đấm một quyền vào mặt Hồ Yêu.
“ Đi chết !” Hồ Yêu phẫn nộ hét lên, tay trái đánh xuống, tiếp tục đâm vào não bộ của Thanh Lang, gần như đâm xuyên nửa thân trên của nó, tay phải phản kích Hình Nhân, chỉ trong nháy mắt rầm rầm rầm đụng nhau với Hình Nhân hơn mười quyền.
Lúc này không biết từ đâu Hồ Yêu phát ra thần lực như thế, không ngờ đỡ được những đòn mạnh từ Hình Nhân, chỉ là mỗi lần đỡ một quyền, mặt nó lại nhợt hơn một tí, đợi đến hơn mười quyền, cả khuôn mặt của nó đã trắng như tuyết.
Chẳng lẽ ta lại chết ở đây sao ? lúc này đến Hồ Yêu trong đầu cũng không khỏi sinh ra suy nghĩ này.
Đúng lúc này, Hình Như hung hãn điên cuồng áp chế Hồ Yêu gần như không thở nổi lúc này đột nhiên cách cách một tiếng, đột nhiên bất động.
Tầu Chu ngạc nhiên nói: - Nó vì sao không dánh nữa?
Đường Kiếp chua xót trả lời: - Hết điện rồi.
Đúng vậy, Hình Nhân hết điện rồi.
Đúng hơn là, năng lượng đã hết.
Tiếp tục chiến đấu sớm đã làm cho Hình Nhân tiêu hao rất lớn, có thể dùng đến bây giờ đã là do Đường Kiếp tiết kiệm dùng, nhưng sau khi Sơm Miêu nhập vào, Hình Nhân có ý chí của mình, không thể như trước lúc nào cũng tính toán trước khi dùng, cùng với uy lực tăng lên, tiêu hao cũng tăng lên, cho nên lúc nãy phát uy cũng là lần cuối điên cuồng rồi.
Đừng nhìn hắn trước đây biểu hiện cồng kềnh, đánh không trúng Hồ Yêu mấy đòn, do sức lực lớn, thực tế mỗi lần đánh đều uy hiếp đến Hồ Yêu, cũng ép cho Hồ Yêu toàn lực phản kháng, vừa nãy hơn mười quyền, cố nhiên đã dùng hết năng lượng của Hình Nhân, đồng thời cũng tiêu hao thể lực Hồ Yêu rất lớn, không có nó, có thể nói phía Đường Kiếp sức lực chiến đấu cũng giảm đi ít nhất một phần ba.
Nhìn thấy Hình Nhân ngừng lại, Hồ Yêu đoán được chuyện gì xảy ra, đắc ý mà cười : -Xem các ngươi còn ngang ngược thế nào được nữa, tất cả đi chết hết cho ta !
Nói xong tay trái thăm dò, liên tục đánh vào đầu của Thanh Lang.
Đầu của Thanh Lang gần như bị đánh như cái gáo nát, dù là như thế nhưng nó vẫn chưa chết.
Lang tính cứng cỏi, bản tính khác không tốt lắm, chỉ có sinh mệnh lực là rất mạnh, lúc này khôn mặt lộ ra điệu cười dữ tợn: - Ta có chết, ngươi cũng đừng mong sống tốt …. Lang độc công tâm!
Nó đem tất cả tất cả sức lực tập trung vào móng vuốt, bộc phát ra sức lực kinh người, đâm xuyên hai đùi của Hồ Yêu, ầm cái đánh gãy xương đùi của Hồ Yêu.
“Không!” tiếng kêu đau khổ của Hồ Yêu kéo dài, tất cả yêu khí đều tập trung ở tay trái, ầm một cái, ngay lập tức Thanh Lang đã thịt nát xương tan, cho dù sức sống của nó có khỏe thế nào cũng không sống nổi.
Chỉ là Hồ Yêu cũng lùi về ngã về mấy bước về sau, cũng không đứng lên được nữa, ngồi trên đất.
“Lên!” nhìn thấy cơ hội, mọi người đều đồng loạt lên.
Trương Thừa Vân xông đến, một hàn băng thủ đao chém vào phía sau đầu của Hồ Yêu, trong lúc tay đang hưng phấn, Hồ Yêu đột nhiên quay đầu, hai ngón tay trái đã cắm vào mắt nó hắn, sau đó móc lấy hai mắt hắn ra, sau đó ném vào mồm, ăn hết.
“A!” Trương Thừa Vân đau đớn hét to, Hồ Yêu tay lại đưa ra, đâm vào cổ hắn…..
“Sư đệ!” Tần Chu đau đớn hô lên, cổ kiếm trong tay phát ra một ánh sáng như tuyết.
Chiêu kiếm này là tuyệt sát thức trong số mười sáu thức của Thương Sơn Phái, cũng là uy lực mạnh nhất trong mười sáu thức, chỉ là hắn vẫn chưa nắm vững được, nhưng lúc này hắn đã không còn để ý gì nữa.
Cổ kiếm chỉ thẳng vào Hồ Yêu.
Ngay lúc chuẩn bị đâm trúng, Hồ Yêu đột thân hình chợt lóe lên, biến thành một bộ dạng yên tĩnh, hướng về Tần Chu gọi nhỏ: - Sư huynh…..
“Sư muội…” Tần Chu run lên. Hắn từ trước đến giờ đều thầm yêu Lăng Yên, chỉ là tính tình cương trực, không dám thổ lộ, lần này Lăng Tĩnh chết, đối với hắn là một đả kích rất lớn, lúc này thấy Lăng Tĩnh xuất hiện, trong lòng lập tức giật mình, kiếm chậm lại, không thể đâm xuống.
Hắn đang muốn nói cái gì, Lạc Âm hét lên: “Sư huynh cẩn thận”
Tần Chu đột nhiên cảm thấy chợt lạnh, chỉ thấy một trảo của Hồ Yêu đã đâm thủng người mình, dùng lực mạnh một cái, đã móc ra một viên đỏ rực.
Đó chính là tim của hắn.
Tần Chu ngẩn ngơ, suy nghĩ cứng ngắc của hắn không ngờ đến điểm này, trường kiếm tiếp tục đâm lên, đâm vào con Hồ Yêu xảo quyệt, sức mạnh lúc này bộc phát, hội tụ thành một ánh hào quang kinh người.
Ầm!
Dường như một mặt trời từ từ dâng lên, Hồ Yêu thét to bay lên.
“Tuyệt sát thức…. thành công rồi” Tần Chu lẩm bẩm nói. Hắn cúi đầu nhìn vào trước ngực, vết thủng lớn đang chảy máu, trên mặt gượng cười: “chỉ có tìm đường sống trong cõi chết, thì ra là thế….”
Nói xong, hắn ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống.
“đại sư huynh!” Lạc Âm che mặt khóc rống lên.
“A!”
Lúc này Huyễn Ảnh Hồ Yêu cũng không dám tin mà rít lên, Tần Chu nhát kiếm kia lại lần nữa làm nó trọng thương, gần như làm cho nó không đứng được lên nữa.
Đoạn Tràng Đao của Đường Kiếp một lần nữa lại đến, Hồ Yêu mắt ánh mắt hung hãn chợt lóe: “ các ngươi không giết được ta đâu !”
Sau lưng lại hiện ra một ảnh tái nhợt của Hồ Yêu, chỉ là lần này, Hồ ảnh đã không còn khí thế hiên ngang như lần trước.
Tuy nhiên Đường Kiếp cũng không còn Trấn Yêu Phù nữa.
Hồ ảnh nhợt nhạt kia lại lần nữa bay lên không, đôi mắt băng lạnh trợn mắt nhìn Đường Kiếp.
Đường Kiếp lạnh lùng nói: -Ngươi nhìn cái gì .
Hắn bỏ kiếm, dùng quyền.
Nhất quyền phong thiên !
Diệt ma quyền!
Chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một kim sắc chiến quyền lớn, với uy lực đâm thủng trười đất hướng lên không trung, đánh tới hướng hồ ảnh trong không trung.
Ầm!
Như là thiên thạch rơi xuống, làm cho linh khí ngất trời.
Hồ ảnh như là hoa trong kính, trăng trong nước, tích tắc đã bị đánh nát, tiêu tan vào không dấu vết.
“A!!!” một tiếng thét thê lương lần nữa vang lên.
Hồ Yêu không thể kìm được phát ra những tiếng đau đớn.
Nó cuối cùng sợ rồi.
Một quyền có uy lực vô biên dường như có thể đâm thủng trời đất, thậm chí đang ở đỉnh cao của khai trí mà tập trung toàn lực cũng không thể đánh ra.
Một quyền tiêu diệt hồ ảnh, đồng thời cũng làm thương nặng Hồ Yêu, càng triệt để dập nát Hồ Yêu từ trước giờ vẫn tin tưởng.
Đòn sau mới là trí mạng, bởi vậy hắn đã buông tay.
Nó thê thảm kêu lên: “ ngươi không phải là Linh Đài Cảnh, không phải Linh Đài Cảnh!”
Nói xong đã biến thành hình Hồ Yêu, một biến thành ba, hóa thành ba Hồ Yêu đều hướng về bỏ chạy.
Nó muốn bỏ chạy.
Nó được xưng là Huyễn Ảnh Hồ Yêu, thiên phú thiên biến, đối với thuật phân thân này là sở trường của nó, nhìn thấy thuật phân thân lần này lại làm hắn đắc ý, pháp thuật này với huyễn ảnh tấn công không giống, hóa thành bản thân của Bạch Hồ, chỉ là thực lực theo số lượng mà giảm đi, do vậy không thích hợp với chiến đấu. Nhưng chỉ cần một chân thân chưa chết, nó sẽ không chết, nhiều nhất cũng chỉ là phẩm cấp giảm xuống, tu luyện một thời gian lại có thể trở lại, mà tu luyện tốc độ rất nhanh.
Hắn có thể dưới sự săn giết của rất đông người thoát chết hai mươi tám lần, ngoại trừ tốc độ và thiên phụ huyễn ảnh, thuật phân thân này là một con át chủ bài.
Lúc này hắn một phân thành ba, toàn lực chạy trốn, Tiểu Hồ và YY toàn lực lao lên, mỗi người đuổi một con, Hồ Yêu tốc độ nhanh nhất, nhưng đùi bị thương, muốn chạy nhanh hơn Tiểu Hổ và YY là không thể.
Tuy nhiên cũng vì thế nó mới phân thành ba, từ đầu đã xác định là tổn thất hai phân thân.
Về phần Lạc Âm và Đường Kiếp, một người bị thương nặng, một người sau khi ra quyền, hắn cũng không còn sức đuổi theo, nếu không phải Hồ Yêu vì bị đòn này làm mất hết tự tin, không dùng phân thân mà liều mạng với hắn, thì phần thắng về tay ai còn khó mà nói được.
Chính vì thế Hồ Yêu có tự tin là mình chạy thoát.
Lúc này phân thân không bị truy kích vừa chạy vừa nói: “Ta nhớ kỹ ngươi rồi, ta nhớ mùi của ngươi rồi. Ta sẽ quay lại, ta nhất định sẽ giết ngươi, giết ngươi!”
Nó phẫn nộ, bởi vì nó không ngờ thua một linh đài tiểu tử.
Huyễn Ảnh Hồ Yêu có thể thua, nhưng chưa bao giờ thua một người cấp thấp thế.
Chờ xem.
Ba tháng!
Nhiều nhất ba tháng , ta sẽ khôi phục như ban đầu, đến lúc đó ta nhất định sẽ tìm thấy ngươi, giết ngươi.
Không có ai có thể ngăn cản ta!
Huyễn Ảnh Yêu Hồ phẫn nộ nghĩ.
Đương nhiên cũng chính vì thế, hắn không chú ý đến Đường Kiếp đang nhìn nó, thấp giọng nói: “Ngươi chạy không thoát !”
Sau đó, Hồ Yêu đã đâu vào Sơn Giản Huyễn Trận.
-đây là ảo trận của ngươi? Nhìn thấy cảnh này, Lạc Âm cố hết sức ngồi dậy, nhìn Đường Kiếp.
-uhm
-Làm sao ngươi biết nó sẽ chạy về hướng đó?
Đường Kiếp cười cười, ngẫm nghĩ một chút, hắn nói: -tôi đương nhiên không biết nó chạy về hướng nào, nhưng tôi có thể quyết định truy kích hoặc không truy kích hướng nào.