Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 299: Tiệc tụ họp.



Dọc theo đường đi lên núi, đi qua cổng chào Nhị trọng thiên là coi như đã chính thức tiến vào “Hồng Mai Thành”.

Mặc dù chỉ là thành thị tạm thời, nhưng trong thành tửu quán, nhà trọ, y trạm, tiệm thuốc...cần cái gì cũng đều có cả. Bậc thang rải ngọc thạch cao thấp chằng chịt, gạch xanh ngói xanh, phòng ốc nơi ngõ nhỏ sâu thẳm, rất có dáng vẻ của phố núi.

Hồng Mai Thành được kết cấu theo tứ khai bát tung, quần thể kiến trúc thoạt nhìn như tùy ý, kỳ thật lại mơ hồ có cùng một nhịp thở với trận pháp. Tiêu Dao Cung làm chủ nhà, giành chỗ thiên nguyên, dựng ở đỉnh, cửa chính theo hướng quẻ Càn. Lục Đại phái được phân theo sáu hướng, lại chiếm sáu cửa còn lại, chỉ còn thừa tử môn, thì để lại cho tán tu tới từ bát phương.

Xuyên qua quảng trường thật dài, đi vào trước khu kiến trúc tường đỏ ngói trắng, ở cửa lớn có tấm bảng treo cao, bên trên viết ba chữ to: Địch Kiếm Viên.

Nơi này chính là điểm dừng chân của Tẩy Nguyệt phái rồi.

Địch Kiếm Viên ở khu Lĩnh Nam, cửa chính theo hướng quẻ Ly, bởi quẻ Ly mang tính hỏa, tên Tẩy Nguyệt là trắng, nơi dừng chân có tường đỏ ngói trắng làm dấu hiệu. Ngoài Tẩy Nguyệt phái, nơi này còn có không ít các môn phái lớn nhỏ bên trong Văn Tâm Quốc, hình thành một khu vực lớn độc lập.

Vào Địch Kiếm Viên, đều có tạp dịch xử lí công việc, biết Đường Kiếp là đệ tử Tẩy Nguyệt phái, và lại là người tham gia chính thức, liền dẫn Đường Kiếp tới một nơi gọi là Thanh Tâm Hiên, nơi này chính là chỗ mà học viện sắp xếp cho hắn.

Thanh Tâm Hiên này cũng là nơi thanh tịnh, lịch sự, cao nhã, Đường Kiếp coi như cũng khá bằng lòng.

Nơi này là khu tập trung của các đệ tử Tẩy Nguyệt phái, Đường Kiếp mới đến, liền có không í người biết, bởi vậy một lát sau Vệ Thiên Xung, Thị Mộng liền trực tiếp tìm đến, nhìn thấy Đường Kiếp liền hô:
- Giỏi cho Đường Kiếp, ngươi còn biết trở về, thiếu chút nữa ta còn nghĩ ngươi chết ở nơi khỉ ho cò gáy nào rồi đó.

Đường Kiếp cười hỏi:
- Nghe khẩu khí của các ngươi, hẳn là đến từ lâu rồi?

- Đến đây cũng hơn hai mươi ngày rồi.
Thị Mộng trả lời:
- Hai mươi người của học viện đến tham gia, ngươi là tới trễ nhất đó, nếu ngươi còn không đến, Tạ viện trưởng sẽ phái người đi tìm ngươi, nếu không được phải chuẩn bị người để thay thế ngươi lên đài đó.

Vệ Thiên Xung đã nói:
- Cái khác ta mặc kệ, trước tiên đem khôi lỗi ra đây cho ta, để ta xem có tổn hại gì hay không.

Đường Kiếp đem khôi lỗi trả lại cho Vệ Thiên Xung, chỉ thấy Vệ Thiên Xung nhìn trái nhìn phải, kiểm tra nhiều lượt, chỉ sợ tổn thất ở đâu đó. Đường Kiếp bất đắc dĩ:
- Hóa ra ngươi qua đây cũng không phải để tìm ta, mà để tìm khôi lỗi, bộ dạng ngươi như vậy làm cho người ta rất chạnh lòng đó, thiếu gia.

- Thừa lời.
Vệ Thiên Xung tức giận trả lời:
- Cực cực khổ khổ làm được một con tam phẩm khôi lỗi chiến đấu, còn chưa được dùng một lần, ngươi đã lại biến mất cùng nó luôn.

- Một con tam phẩm khôi lỗi chiến thôi mà, nhìn dáng vẻ khẩn trương của ngươi kìa, không thấy trong Hồng Mai Thành này khắp nơi đều là tam phẩm khôi lỗi chiến sao? Lại đều là chiến vệ cầm binh khí, mặc giáp đen đó.
Đường Kiếp vừa nói lời này, trong mắt Vệ Thiên Xung cũng hiện ra vẻ mê luyến, hiển nhiên mấy ngày nay hắn cũng bị rung động bởi đám khôi lỗi chiến trong Hồng Mai Thành, hắn nói với Đường Kiếp:
- Đường Kiếp, ngươi nói xem thêm áo giáp cho khôi lỗi này của ta như thế nào đây?

- Ngươi có biết đó là bao nhiêu tiền không? Vũ khí lại thêm cả áo giáp, ít nhất cũng là cái giá mười ngàn.

Nghe được con số này, Vệ Thiên Xung lập tức lắc đầu, chế tác khôi lỗi đã làm tiêu hao vô ích của cải nhà hắn, trong khoảng thời gian ngắn, hắn không có khả năng lại xuất ra một khoản tiền như vậy.

Đường Kiếp vẫn nói:
- Tuy nhiên nếu thiếu gia dám mạo hiểm, không chừng ta có thể giúp thiếu gia mang một bộ về đây.

- Làm thế nào?
Vệ Thiên Xung hỏi.

- Đương nhiên là lột trên người chiến vệ giáp đen rồi.
Đường Kiếp cười hì hì trả lời.

Vệ Thiên Xung hoảng sợ, lắc đầu liên tục:
- Ngươi điên rồi hả? chủ ý này cũng dám nghĩ tới? Không nói đám chiến vệ kia khó đối phó, cho dù dễ đối phó, nếu làm Tiêu Dao Cung biết được, thì cho dù ta và ngươi là đệ tử của Tẩy Nguyệt phái cũng chịu không nổi đâu.

- Ta có biện pháp, nhất định sẽ không làm cho bọn họ phát hiện đâu.

- Cái này…
Vệ Thiên Xung có chút do dự.

Hắn đang lo lắng, đã thấy vài người từ bên ngoài xông tới, đầu lĩnh là Bành Diệu Long, theo sau còn có Thích Thiếu Danh, Diệp Thiên Thương, Thái Quân Dương, ngoài ra cũng còn có mấy người cũng tới tham gia Tiên Duyên Hội, Đường Kiếp tuy có biết nhưng không quen thân.

Bành Diệu Long vừa mới tới cửa, liền kêu lên:
- Giỏi cho tên Đường Kiếp ngươi, một mình ra đi, du sơn ngoạn thủy, quả nhiên là vui chơi thỏa thích, không ngờ hiện tại mới tới.

Đường Kiếp cười nói:
- Không phải còn vài ngày nữa mới bắt đầu sao? Ta tính kĩ ngày đến, lại khó mà được ra ngoài một chuyến, tự nhiên muốn đi du lịch rồi.

- Ngươi bớt nói khoác đi. Ta dám đánh cuộc, Đường Kiếp ngươi cũng không phải đi du lịch mà là đi thí luyện rồi.
Vẫn là Thái Quân Dương hiểu Đường Kiếp, một câu nói toạc ra bí mật của hắn.

Diệp Thiên Thương liền nói:
- Muốn chứng thực thì đơn giản, mở túi giới tử của hắn ra là biết ngay mà.

Mọi người đều ồn ào, muốn xem Đường Kiếp một mình bên ngoài đã kiếm được chỗ tốt như thế nào.

Đường Kiếp cũng bất đắc dĩ cầu xin tha thứ:
- Đừng, đừng, các vị sư huynh, các người bỏ qua cho ta đi, cùng lắm ta mời các ngươi một bữa còn không được sao?

Mọi người cũng không thể mở túi giới tử của hắn ra xem được, vừa nghe vậy, tất cả đều trầm trồ khen hay.

Ngay cả Thích Thiếu Danh cũng nói:
- Ở thành Tây có mở Thiên Hương Lâu, nghe nói có đủ loại món ngon quý hiếm, thật muốn đi nhấm nháp một phen, chỉ là trong ví rỗng tuếch. Nếu Đường Kiếp muốn mời khách, vậy thì đi Thiên Hương Lâu được không?

Đường Kiếp nghe vậy, mặt đều suy sụp:
- Thích đại thiếu gia ngươi còn xấu hổ vì không đủ tiền ăn, ta còn mời nổi sao?

Thích Thiếu Danh còn nghiêm túc trả lời:
- Không sao, chúng ta sẽ không ăn nhiều của ngươi, mỗi người ăn một, hai ngàn cũng đủ rồi.



Đoàn người cứ náo nhiệt như vậy đi tới Thiên Hương Lâu.

Thiên Hương Lâu trong Hồng Mai Thành cũng là một nơi đốt tiền, đồ bên trong mặc dù cũng tốt, nhưng cũng đắt đến dị thường. Thích Thiếu Danh nói đến Thiên Hương Lâu ăn vốn chỉ là một câu nói đùa, không nghĩ tới Đường Kiếp lại trực tiếp đáp ứng.

Chờ đến Thiên Hương Lâu, sau khi Đường Kiếp gọi đồ ăn cho mọi người, ngay cả Vệ Thiên Xung cũng đều lè lưỡi nói:
- Lưỡi Hồng Quái Thao Ngưu, Cá Mặt Quỷ hấp, Nguyệt Ảnh Tàm xào thơm…Đường Kiếp, những thứ này chỉ sợ không dưới ba bốn ngàn đâu.

Đường Kiếp cười cười:
- Đây không phải bị tên Thái Quân Dương ăn chặn một phen sao? không bằng nói nói thật là ta đi thí luyện rồi. Lần này chu du, ta đích xác có được chỗ tốt lớn, nếu đã như vậy, tất nhiên muốn tán gẫu bày tỏ tâm ý một phen. Mọi người không cần khách khí, bữa này ta mời được.

Mọi người thấy ánh mắt của Đường Kiếp, nhất thời đều có chút khác thường.

Tùy tiện là có thể khao lớn một bữa ba, bốn ngàn, chỉ sợ Đường Kiếp ít nhất cũng phải kiếm được hai vạn trở lên. Có thể trong thời gian ngắn như vậy mà kiếm được chừng đó, rõ ràng thực lực của Đường Kiếp lại có tinh tiến.

Đối với Đường Kiếp mà nói, tiêu tiền mời khách ngoại trừ có tác dụng biểu lộ thực lực, còn có một ý nghĩa trọng yếu hơn chính là tạo quan hệ gần gũi, giao hảo với mọi người.

Hiện giờ ngồi cùng một chỗ này, có thể nói là đám đệ tử xuất sắc nhất Tẩy Nguyệt học viện. Những người này từ trước kia bởi lí do tu luyện, không có thời gian mà tụ tập một chỗ, khó chạm mặt nhau, bởi vậy cũng rất khó kết giao thành bằng hữu.

Tụ họp Tiên Duyên Hội lại cho mọi người một cơ hội tạm thời ngừng tu luyện để gặp gỡ làm quen, gây dựng lại mối quan hệ.

Cơ hội quen biết này còn tốt hơn nhiều so với chân truyền chi tranh.

Chân truyền chi tranh, ngươi tranh ta đoạt nên dễ tổn thương hòa khí.

Tiên duyên chi tranh, lại là kề vai sát cánh, cùng chống chọi với đối thủ bên ngoài, tất cả đệ tử ở đây không phải đối thủ cạnh tranh mà là hợp tác với nhau.

Chính vì nguyên nhân này, Đường Kiếp cũng có ý nhân cơ hội này để gây dựng chút cảm tình với mọi người.

Mời khách không nghi ngờ gì là một biện pháp tốt nhất.

Nhân cơ hội này, bù lại chút không vui mà chân truyền nhiệm vụ mang lại ngày trước, lại xây dựng được mối quan hệ bằng hữu một lần nữa với những người đã quen và chưa quen.

Quả nhiên rượu vào lời ra, chỉ vài chén linh tửu xuống bụng, không khí bàn nhậu lập tức sôi nổi hẳn lên.

Lúc này Đường Kiếp nói:
- Lại nói tiếp, có chuyện ta khá buồn bực. Theo lý ta hôm nay đi vào, cũng không tính là quá muộn. Nhìn bộ dạng các ngươi kìa, chả lẽ trong đám đệ tử tham gia của Lục Đại phái, ta là người đến cuối cùng hay sao? Các ngươi đều tới sớm như vậy làm gì?

Đám người Bành Diệu Long nhìn nhau, sau đó đột nhiên cùng nhau bật cười ha hả, lại không trả lời.

Vẫn là Thị Mộng nói:
- Đường Kiếp ngươi không ngờ cũng có lúc ngu ngơ, ngươi đã quên Tiên Duyên Hội này vì sao mở ra rồi sao?

- Tất nhiên là vì tương lai của Tiêu Dao Cung còn có…tiểu cung chủ?
Đường Kiếp ngây người, đột nhiên có chút minh bạch.

Tiên Duyên Hội lần này, đối với Lục Đại phái, trọng yếu nhất là Tiêu Dao Cung trong tương lai sẽ thuộc về ai.

Nhưng đối với các đại học tử tham dự, trọng yếu nhất chính là tiểu cung chủ sẽ gả cho ai.

Nếu muốn cưới tiểu cung chủ làm vợ, thực lực hùng mạnh cố nhiên không thể thiếu, nhưng chỉ có thực lực mạnh cũng là không đủ, dù sao nắm tay to cũng chỉ cho phép đám đệ tử tiến vào thập kiệt, còn lựa chọn ai trong thập kiệt, lại là do bản thân tiểu cung chủ quyết định.

Vì nguyên nhân này, gần như mỗi đệ tử có lòng với tiểu cung chủ đều đã có tính toán riêng.

Biện pháp tốt nhất, chính là tới Hồng Mai Thành này, tìm cơ hội kết bạn cùng tiểu cung chủ.

Nếu có thể quen biết tiểu cung chủ trước khi tiến hành chiến đấu chính thức, xây dựng được tình cảm, thì cũng chỉ còn lại vấn đề thập kiệt. Nếu như có thể chiếm được trái tim của tiểu cung chủ, thì thậm chí ngay cả tiến vào thập kiệt có lẽ cũng không còn quan trọng nữa.

Chính bởi vậy, đám đệ tử tên nào cũng đều tiến vào Hồng Mai Thành, vẫn đang tìm kiếm cơ hội gặp mặt cùng tiểu cung chủ. Còn như Đường Kiếp, vốn hoàn toàn không có hứng thú với tiểu cung chủ, tất nhiên không muốn làm như vậy, cho nên hiện tại mới tới đây.

- Thì ra là thế…
Hiểu được, Đường Kiếp cũng cười:
- Vậy các ngươi có ai đã gặp tiểu cung chủ rồi?

Trên bàn một đám người nhìn nhau, đồng thời buông tay, lộ vẻ ai cũng không có phúc nhìn thấy.

Một gã đệ tử tên là Chu Phụng Đạo nói:
- Bất quá chúng ta không thấy tiểu cung chủ, nhưng không có nghĩa là tiểu cung chủ không thấy chúng ta. Tiểu cung chủ được xưng là quốc sắc thiên hương, nơi này lấy tên là Thiên Hương lâu, không chừng lại chính là do tiểu cung chủ mở, dùng để quan sát các loại người lui tới. Hiện tại có lẽ nàng đang trốn ở góc khuất nào đó, đang nhìn trộm chúng ta cũng nên.

Hắn vừa nói xong, lập tức có mấy tên đệ tử chỉnh lại áo mũ, lời nói và việc làm bỗng nghiêm túc hẳn lên, không khí trên cả bàn nhậu đều lâm vào một mảnh trầm tĩnh.

Tuy nhiên cũng có người khinh thường, châm chọc nói:
- Người ta đường đường là thiên chi kiêu nữ, lá ngọc cành vàng, lại đi trốn ở góc phòng nhìn lén ngươi sao? Ảo tưởng sức mạnh!

Chu Phụng Đạo lập tức không phục:
- Thiên chi kiêu nữ thì có sao? Cuối cùng còn không phải gả cho đệ tử của lục phái sao? Đối với đám đệ tử đây là đại sự, đối với tiểu cung chủ kia chả lẽ lại là chuyện nhỏ sao? Chả lẽ các ngươi nghĩ nàng sẵn sàng chọn một trong mười tên nam tử xa lạ sao? Mấy ngày nay, tiểu cung chủ chỉ sợ đã tìm kiếm lương duyên thích hợp ở xung quanh rồi. Các ngươi xem đi, nói không chừng lúc nào đấy sẽ phát sinh một sự kiện, chính là tiểu cung chủ dùng để đánh giá phẩm hạnh mọi người. Cho nên mọi người nên nhớ, khi hành hiệp chớ có nương tay, lúc có thể trượng nghĩa thì nên rộng lượng.

- Ta nhổ vào, dối trá cực kỳ! Cái này gọi gì là hành hiệp trượng nghĩa? Lừa đời lấy tiếng thì đúng hơn.
Thái Quân Dương bất mãn nói. Hắn cả đời theo kiếm, hành hiệp ngàn dặm, cho nên cảm thấy rất bất mãn với lời của Chu Phụng Đạo.

Chu Phụng Đạo cũng không vui:
- Ngươi không thích thì đó là việc của ngươi, ta tốt bụng muốn đưa ra chủ ý cho mọi người, chả lẽ lại có chỗ nào không đúng? Ngươi muốn thực sự khí phách như thế, nếu chẳng may có chuyện gì phát sinh, ngươi cùng không cần phải ra tay, miễn cho người khác nói là ngươi muốn lấy lòng tiểu cung chủ. Dù sao phần đông người tu luyện trên Hồng Mai Lĩnh này cũng không kém gì ngươi.

- Ngươi cũng biết tu sĩ trên Hồng Mai Lĩnh này còn nhiều hơn so với người phàm, có thể có bao nhiêu chuyện bất bình cho ngươi thể hiện chứ?
Có người châm chọc.

- Như vậy cũng khó nói, nơi nào có người tất có giang hồ, nơi nào có cách biệt thực lực thì nhất định có bất bình. Ai nói chuyện bất bình nhất định phải phát sinh ở chốn phàm trần?

Chu Phụng Đạo đang nói, chợt nghe dưới lầu đột nhiên ồn ào một trận.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com