Đi cắt ngang qua vùng núi, hắn một đường đi thằng theo hướng tây, tiến về hướng núi Thiên Đô.
Đương nhiên, trên đường cũng sẽ không quên xử lý một chút thu hoạch thu được kia.
Ngoại trừ một bộ phận lưu lại để dùng, còn lại những thuật khí pháp bảo không dùng được cũng như tài liệu yêu thú đều đem bán, tổng cộng được một trăm lẻ năm linh tiền.
Trong đó Đường Kiếp đầu tư năm vạn để mua tài liệu tẩy luyện bản thân, khiến thể chất của hắn không những phục hồi như trước mà còn tiến thêm một bước, số tiền còn dư thì tạm thời giữ lại, xem có việc gì cần làm thì mới quyết định.
Giết chết Huyễn Ảnh Yêu Hồ cũng là giải quyết một việc lớn trong lòng Đường Kiếp, tâm tình hắn theo đó cũng nhanh nhẹn hẳn lên, cũng không hề nóng nảy, cứ như vậy một đường du sơn ngoạn thủy, đi một chút lại ngừng, rất vui vẻ thoải mái.
Bảy bảy bốn mươi chín ngày trôi qua rất nhanh, trên trăm yêu hồn bị hấp thu trong Luyện Hồn Châu rốt cục cũng toàn bộ bị luyện hóa.
Trong đó ba phần tư yêu hồn toàn bộ hóa thành hồn dịch, đây là một loại tài liệu hiếm thấy, có thể dùng để luyện chế dược vật giúp tăng cường linh niệm thần thức, số yêu hồn còn lại thì biến thành đoạt thần sát.
Đường Kiếp thả ra một con, dưới sự điều khiển của hắn, đoạt thần sát này triển khai đoạt xá với một con hạ phẩm Yêu Lang, đoạt xá này bất chấp đạo lý, mặc kệ đối phương là ai, cho dù là Tiên Đài đại năng..., đoạt thần sát cũng có thể tiến lên tiến hành đoạt xá, đương nhiên có đoạt được hay không lại là một chuyện khác. Vấn đề là khi bắt đầu đoạt xá, con người sẽ lâm vào trạng thái thất thần, là một cơ hội ngàn vàng cho đối thủ.
Nhưng lần này bởi vì lựa chọn mục tiêu nhỏ yếu, chủ yếu là để thử nghiệm nên Đường Kiếp cũng không thừa cơ đánh chết mục tiêu mà liền ở bên cạnh quan sát, xem loại trạng thái thất thần này ước chừng có thể duy trì bao lâu.
Không nghĩ tới Yêu Lang kia chỉ thất thần một lát, đột nhiên phát ra tiếng rít gào thê lương, toàn thân nó chợt biến dị, sinh ra tiếng xương lách cách, thân thể cũng theo đó mà trở nên cường tráng.
Mẹ nó!
Đoạt xá lại vẫn thành công.
Có lẽ là do thực lực của Yêu Lang quá thấp, ý chí yếu kém nên xác xuất đoạt xá thành công trong lần thử nghiệm đầu tiên vốn nhỏ lại lập tức hoàn thành, hình thành nên sát ma.
Đường Kiếp thử cùng nó giao thủ, phát thiện thực lực của sát ma này ở tầm thượng phẩm thông linh, cũng không biết đây là do thực lực vốn có của sát ma hay là dựa vào đoạt xá mà có. Tuy thứ đồ chơi này cũng tốt, nhưng Đường Kiếp cũng vẫn một đao chém đi.
Thứ đồ chơi này cũng giống như quỷ vệ, đều không nhận ra người.
Sau vài lần thực nghiệm, Đường Kiếp dần dần rõ ràng.
Trạng thái thất thần kì thực là do quá trình đoạt xá làm mất đi năng lực khống chế thân thể, bởi vậy thời gian duy trì trạng thái này dài hay ngắn có quan hệ rất lớn với cuộc chiến đoạt xá.
Thực lực càng gần nhau, thì thời gian chiến đấu càng dài, thời gian trạng thái thất thần cũng sẽ dài theo; thực lực cách biệt lớn, thắng bại dễ phân, thời gian chiến đấu ngắn thì thời gian choáng cũng sẽ ngắn hơn.
Thực lực của đoạt thần sát được quyết định bởi lực lượng của yêu hồn khi còn sống, yêu hồn càng khỏe thì đoạn thần sát sẽ càng mạnh.
Đến hiện tại, Đường Kiếp đại khái cũng nắm rõ công dụng luyện hồ của Luyện Hồn Châu.
Kế đó, Đường Kiếp lại tiếp tục nghiên cứu công năng ngưng phách.
Sau nhiều lần lặp lại thực nghiệm, Đường Kiếp rốt cục xác nhận, thông qua việc hấp thu đầy đủ tài liệu, năng lực ngưng phách của Luyện Hồn Châu xác thực có thể chế tạo ra tồn tại cùng dạng như Khí Hồn.
Tuy nhiên loại tồn tại này không phải là Khí Hồn chân chính, mà là một loại Ngụy Khí Hồn.
Cái gọi là Khí Hồn thật hay giả, thật là chỉ mức độ phù hợp với vũ khí. Khí Hồn được đưa vào bên trong vũ khí, mức độ ăn khớp càng cao, có thể phát huy được càng nhiều tác dụng, tiềm lực cũng lớn hơn rất nhiều.
Nói chung, hồn phách ít nhất phải có mức độ phụ hợp với vũ khí từ 50% trở lên mới có thể gọi là Khí Hồn, nếu không đạt được tiêu chuẩn này thì không phải là Khí Hồn, mà là phụ hồn, hoặc gọi cách khác là Ngụy Khí Hồn.
Ngụy Khí Hồn với vũ khí, giống như dầu nổi trên mặt nước, thoạt nhìn như hòa vào với nhau, nhưng về bản chất lại là tồn tại độc lập.
Kết quả của việc tồn tại độc lập này, chính là tuy Ngụy Khí Hồn có thể nâng cao uy lực của vũ khí nhưng cũng rất hữu hạn, hơn nữa phải trả giá bằng tự tiêu hao hồn phách, cho nên sau một thời gian ngắn sử dụng vũ khí, Ngụy Khí Hồn tự nhiên sẽ tiêu vong.
Như hồn phách của con mèo rừng kia, sau khi dung nhập vào khôi lỗi khiến cho thực lực đại tăng, nhưng vừa sử dụng vừa tiêu hao, cuối cùng hồn phách hóa thành không.
Về phần Đoạn Trường Đao, Khí Hồn của nó có độ dung hợp vượt qua 50%, có thể coi là một Khí Hồn đúng nghĩa, tuy nhiên điều đó hoàn toàn nằm ngoại dự liệu, hiện tại cho Đường Kiếp làm thử lại lần nữa, hắn chưa chắc đã có thể thành công.
Hơn nữa phương thức chế tạo Khí Hồn này sẽ sản sinh ra năng lượng xung kích, rất dễ tạo thành tổn thương cho Luyện Hồn Châu, Đường Kiếp cũng không dám thử lần thứ hai.
Nhưng cho dù là Ngụy Khí Hồn cũng đã là một đại hỷ sự rồi.
Chỉ cần dựa vào phương pháp này, Đường Kiếp hoàn toàn có thể chế tạo một đám thuật khí hoặc pháp bảo có chứa Khí Hồn để bán ra.
Hắn không cần dùng hàng giả, sẽ nói thẳng đây là Ngụy Khí Hồn có độ dung hợp thấp hơn 50%, như vậy cũng đủ để khiến giá cả tăng gấp bội, dù sao đây cũng là thứ nâng cao thực lực rõ ràng nhất.
Nói một cách khác, Đường Kiếp đúng là trong lúc vô ý đã tìm được một con đường phát tài.
Tuy nhiên, khí hồn cũng tốt, hồn dịch cũng thế, đều là những tồn tại cực kỳ hiếm thất, nếu đưa ra với quy mô lớn, rất dễ khiến cho người khác chú ý. Cho nên Đường Kiếp đi đến mỗi địa điểm chỉ bán ra một ít, lại cải trang dịch dung, bán xong rồi chạy. Hắn làm việc cẩn thận, đến giờ vẫn chưa dẫn tới phiền toái gì.
Buôn bán như thế, nhìn ngắm phong cảnh, đánh đấm tiểu quái, kiếm chút tiện nghi, một đường này của Đường Kiếp cũng nhàn nhã, tự tại.
Đợi cho gần đến hạn, Đường Kiếp rốt cục cũng đi tới Hồng Mai Lĩnh ở núi Thiên Đô.
Bởi lí do Tiên Duyên Hội, Hồng Mai Lĩnh ở núi Thiên Đô hiện giờ đã từ một mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi biến thành một phường thị náo nhiệt của tiên gia.
Tin tức của các tu giả tới từ năm sống bốn biển trước giờ đều rất linh động, Tiêu Dao Cung đưa ra đại sự bậc này, kết hợp cùng tiểu cung chủ chọn rể, Lục Đại phái luận võ, khiến cho Tiên Duyên Hội trên Hồng Mai Lĩnh sớm trở thành đại sự lớn nhất trong năm nay.
Người tu luyện từ khắp nơi tụ tập lại đây, đúng là một thời cơ tốt cho việc buôn bán, cũng không biết có bao nhiêu người tu luyện nhân cơ hội này chạy đến đây tính toán làm giàu.
Là chủ nhà, Tiêu Dao Cung lại dứt khoát dừng tòa Tiên cung của bọn họ ngay trên Hồng Mai Lĩnh, lại lấy tiên pháp biến nơi này thành một mảnh thành thị phồn hoa, sau đó bắt đầu thu phí – tất cả mọi hoạt động mua bán ở đây đều phải thông qua bọn họ, ngay cả Lục Đại phái cũng đều không ngoại lệ.
Lúc này Lục Đại phái tất nhiên cũng sẽ không so đo chuyện này cùng bọn họ.
Đừng xem đây chỉ là một cái thành thị tạm thời, dưới tác dụng của pháp thuật tiên gia, toàn bộ trên Hồng Mai Lĩnh đều là hoa cung thịnh điện, ngọc vũ quỳnh lâu, một cảnh tượng huy hoàng rực rỡ, mức độ hoành tráng cũng đã có thể tương đương với hùng thành của thế gian. Người tới nơi này thì tám phần là người tu luyện, còn lại là phàm nhân, cũng là những người Tiêu Dao Cung tìm đến để phục vụ cho Tiên Duyên Hội.
Khi Đường Kiếp tới đây, từ xa đã có thể nhìn thấy quần thể kiến trúc bên trên Hồng Mai Lĩnh.
Chỗ cao nhất, là một mảnh Tiên cung được xâu dựng nguy nga, bồng bềnh trong mây, như ẩn như hiện, khí thế đồ sộ nhất.
Đó chính là Tiêu Dao cung rồi.
Phía trên Tiêu Dao Cung, Đường Kiếp nhìn thấy vài điểm sáng mơ hồ đang lóe sáng trên không trung.
Những điểm sáng này lúc ẩn lúc hiện, phân bố khắp nơi, nếu như không chú ý căn bản không thể nhận ra, chỉ có điều khi vài con chim ngẫu nhiên bay qua, bị bám chút quang hoa mới có thể nhì thấy từng đầu linh tuyến của ranh giới được đan dệt chặt chẽ.
Đó là một đại trận bao phủ toàn bộ Hồng Mai Lĩnh.
Dưới tác dụng của đại trận này, tất cả tu sĩ dưới Tử Phủ đều không thể bay để tiến vào Hồng Mai Lĩnh, chỉ có thể đi bộ tiến vào theo con đường lát ngọc thạch.
Lúc này Đường Kiếp đang đi dọc theo đường núi, ước chừng qua giữa sườn núi, liền nhìn thấy một cổng chào đứng sừng sững giữa đường núi. Bên dưới cổng chào có hai gã đệ tử đeo kiếm đứng thẳng, bên cạnh còn đặt một bàn thư án, ngồi ở bàn là một vị tiên sinh, đang cầm bút ghi chép.
Phía sau hai gã đệ tử đeo kiếm kia còn có hai gã vệ sĩ mặc áo giáp đen đang cầm chiến chùy trong tay.
Đường Kiếp đi tới chỗ cổng chào, một gã đệ tử đeo kiếm tiến lên phía trước nói: - Xin hãy lưu lại danh tính, lai lịch ở chỗ này.
- Đệ tử của Tẩy Nguyệt học viện, Đường Kiếp, phụng mệnh tham gia Tiên Duyên Hội.
Vị tiên sinh kia lấy ra một danh sách, xem kĩ một lát rồi nói: - Đệ tử chính thức của Tẩy Nguyệt phái, cấp bậc Linh Hải, đệ tử năm thứ năm, hai mươi mốt tuổi, thân dài tuấn lãng, thần thái đẹp đẽ, chưa đến.
Nói xong lại nhìn Đường Kiếp, đánh giá một chút, cảm thấy đại khái cũng giống như trong miêu tả, lúc này mới gật đầu nói: - Hẳn là không sai.
Một gã đệ tử khác liền lấy ra một tấm thẻ bài giao cho Đường Kiếp, nói: - Thẻ bài này dùng để ra vào Hồng Mai Lĩnh. Nơi dừng chân của Tẩy Nguyệt Phái là ở Lĩnh Nam, ở chỗ mảnh tường đỏ đằng kia, không sai đâu.
Đường Kiếp chú ý tới bên trên tấm thẻ bài có dấu hiệu của Tẩy Nguyệt Phái, hẳn là làm ra để chuẩn bị riêng cho Tẩy Nguyệt Phái, xem ra Tiêu Dao Cung phân loại như vậy cũng tương đối cẩn thận.
Sau đó đệ tử kia lại lấy ra hai miếng thẻ bài, ngay cả sủng vật như Y Y và Tiểu Hổ cũng đều có phần.
- Đa tạ. Đường Kiếp nhận lấy tấm biển, nói.
Nghĩ ngợi một chút, hắn cất tấm thẻ bài vào trong túi giới tử, sau đó trực tiếp đi qua cổng chào, một gã đệ tử đeo kiếm liền nói: - Sư huynh mau đem thẻ bài ra. Nếu không có vật ấy, thủ sơn đại trận sẽ công kích ngươi. Cho dù tiến vào bên trong lĩnh rồi cũng phải luôn mang theo thẻ bài này.
Trách không được mấy người kia sau khi nghe qua danh tính của mình liền trực tiếp đưa tấm thẻ bài cho mình, cũng không sợ có người giả mạo, tấm bảng này nhất định phải đeo trên người một cách công khai. Hắn nếu như không phải người của Tẩy Nguyệt phái mà là người mạo nhận, khi trở ra nhất định sẽ bị phát hiện.
- Thì ra là thế. Lúc này Đường Kiếp chậm rãi lấy tấm thẻ bài ra một lần nữa, thắt ở bên hông rồi nói: - Tiên Duyên Hội này không phải công khai đối ngoại sao? Sao còn phải phòng ngự nghiêm mật như vậy?
Tên đệ tử đeo kiếm kia biết hắn là người tham gia chính thức của Tiên Duyên Hội, không phải là khách nên cũng không dám chậm trễ, vội trả lời: - Chỉ là lo bị bọn đạo chích quấy rối.
- Bọn đạo chích quấy rối? Đường Kiếp nhíu mày: - Tiên Duyên Hội này do Tiêu Dao Cung đứng ra làm chủ, Lục Đại phái tham gia, đấu pháp tranh diễm, ai lại có lá gan lớn đến vậy, dám ở nơi này phá rối.
Tên đệ tử lớn tuổi hơn cười nói: - Chúng ta cũng cho rằng không ai có lá gan lớn như vậy, tuy nhiên đây chỉ thị từ trên xuống, chúng ta là đệ tử nên chỉ có thể vâng theo, có chút phiền phức, xin hãy thông cảm cho, lại nói cho dù không có ai dám quấy rối, nhưng nhiều tu sĩ cùng tụ tập một chỗ như vậy cũng không đơn giản chút nào. Nếu chẳng may có người một lời bất hòa, khơi dậy mâu thuẫn thì rất phiền toái. Có đại trận này, cũng hạn chế được mọi người, đỡ cho có người làm xằng làm bậy.
- Ra là như vậy. Đường Kiếp gật đầu, liền đi về hướng trên núi.
Đi được vài bước, hắn đột nhiên đúng bên người hai tên vệ sĩ mặc áo giáp đen, nhìn kĩ một chút, nói: - Hóa ra là khôi lỗi, ta còn tưởng làm đệ tử của quý phái đang mặc áp giáp oai phong ở đây cơ. Ồ, xem ra vẫn là tam phẩm.
Nói xong hắn lại chuyển hướng nhìn về phía đỉnh núi, thị lực cảu hắn vô cùng tốt, đã thấy trên Hồng Mai Lĩnh có không ít hắc giáp vệ sĩ như vậy, trấn thủ các cửa ải hiểm yếu, một khi có việc, không cần các đệ tử động thủ, chỉ cần đám vệ sĩ giáp đen này là đã có thể dàn xếp ổn thỏa mọi việc.
Đệ tở lớn tuổi này cười nói: - Thịnh hội lần này chưa bao giờ có, bởi phần đông tu sĩ lui tới, chỉ dựa vào đệ tử của Tiêu Dao Cung, thật sự hữu tâm mà vô lực, khó có thể duy trì, cho nên chỉ có thể phái khôi lỗi ra để tương trợ.
- Thật không nghĩ tới Tiêu Dao Cung ở khôi lỗi chi đạo vẫn còn có trình độ như vậy. Nhiều tam phẩm khôi lỗi như vậy, tiêu phí hẳn là không ít. Đường Kiếp cười hì hì nói: - Hơn nữa nhìn cái áo giáp đen này, cũng vô cùng tốt đấy. Thiếu gia nhà ta vừa lúc cũng có một con tam phẩm khôi lỗi, tuy nhiên vẫn trần chuồng, chưa có giáp trụ hay vũ khí gì. Nhưng như vậy đã dùng đứt cả đống của cải tích cóp trong hai năm của thiếu gia ta. Hai năm tích cóp từng tí một đó, cũng vẫn không đủ để làm bảo vệ cổng cho Tiêu Dao Cung.
Đường Kiếp nói xong, liền thổn thức thở dài đứng lên.
Tên đệ tử lớn tuổi thấy hắn như vậy, an ủi: - Lực lượng cá nhân cuối cùng cũng không thể so sánh được với môn phái. Kỳ thật Tiêu Dao Cung chúng ta cũng không cách nào lấy ra được nhiều như vậy, cũng là nhờ có sự hỗ trợ của người khác.
- Hả? Không biết ai hảo tâm như vậy, lại có năng lực giúp đỡ Tiêu Dao Cung như thế? Đường Kiếp chậm rãi hỏi.
- Cái này… Tên đệ tử lớn tuổi xấu hổ nói: - Đây là việc của cấp trên, ta làm sao có thể biết.
- Cũng đúng, là ta đường đột rồi. Đường Kiếp cũng không nói nữa, đi về phía bậc thang đi lên trên. Vừa đi hắn vừa lẩm bẩm: - Ngươi cho là ngươi thay giáp ngựa, ta liền không nhận ra sao? Kỳ thật, màu vàng thì vẫn đẹp mắt hơn chút.