Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 317: Nhục mạ.



Trong khoảnh khắc ánh sáng chói lọi hình thành sức lực lớn liền đánh vỡ cả lồng giam thiên địa.

Hai đạo nhân ảnh chợt tác ra, đồng thời bay về hai bên.

Thái Quân Dương từ trên không trung lăn lộn rơi xuống đất, liền giống như một cục đá tung bay trên mặt nước, vừa hạ xuống liền bay ra hơn mươi mét.

- Quân Dương!
Một đám học sinh Tẩy Nguyệt phái đều xông lên ôm lấy Thái Quân Dương quát to.

Thái Quân Dương phun ra một ngụm máu lớn, vẻ mặt dữ tợn cười to nói:
- Ha ha, sảng khoái! Sảng khoái! Là ai thắng vậy?

Lúc này toàn thân hắn đều bị tổn thương, quần áo bị luyện hổ xé rách, thịt cũng bị cắn rơi vài miếng.

Tuy nhiên kinh người nhất vẫn là trước ngực, áo khoác bị vỡ vụn, một kiến chiến giáp màu đen lộ ra ngoài, những nơi bị tổn hại trên chiến giáp đều do yêu hổ gây ra, tuy nhiên nghiêm trọng nhất vẫn là vết rách ở giữa, gần như mở dọc theo toàn bộ thân thể Thái Quân Dương, chính là do một đao kia gây ra.

Nếu như không có chiến giáp này, hiện tại Thái Quân Dương chỉ sợ đã là người chết, đáng tiếc cũng vì việc này mà chiến giáp cũng hoàn toàn bị hỏng.

Thấy hắn còn sống, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, Diệp Thiên Thương ngẩng đầu xem xét, trả lời:
- Thế hòa, ngươi và Hách Liên Hổ cùng nhau rơi xuống lôi đài.

Hách Liên Hổ phía xa từ dưới đất đứng lên, rõ ràng hắn bị thương ít hơn Thái Quân Dương, nhưng sắc mặt khó coi hơn rất nhiều.

Một trận chiến này Hách Liên Hổ không chỉ không thể thắng, thậm chí ngay cả hai luyện hổ trọng yếu nhất cũng bị một đao của mình giết chết, trả giá thê thảm và nghiêm trọng mà không thu hoạch được gì khiến tâm tình của hắn vô cùng đau buồn.

Một khắc nhìn về phía Tẩy Nguyệt phái bên này, trong mắt Hách Liên Hổ đã tràn ngập sát ý.

- Thật sau, vây thì thật đáng tiếc.
Thái Quân Dương cũng không quá để ý. Xuất ra nhiều tâm tư như vậy, ngay cả mệnh cũng bỏ ra, cuối cùng cùng không thể thắng nổi Hách Liên Hổ. Quả nhiên thực lực chênh lệch là căn bản, cho dù ngươi có mưu lợi thế nào cũng chỉ có thể kéo tới gần hơn một tí, còn muốn thắng lợi lại ngàn vạn khó khăn.

Đang lúc hắn thổn thức, Hách Liên Hổ phía xa cũng đã đi tới hướng bên này.

Từng bước một, đi tới hướng đám học sinh Tẩy Nguyệt phái.

Cử chỉ này khiến tất cả mọi người đều trở nên khẩn trương, ngay cả đám học sinh Thú Luyện Môn cũng hô lên:
- Đại sư huynh, mau trở lại đi, lôi đài chi tranh đã chấm dứt rồi, không thể đánh tiếp nữa!

Mặc kệ Tẩy Nguyệt phái và Thú Luyện Môn có thù hận như thế nào, chưa cho phép tranh đấu thì đều không được, ít nhất không được không được trong trường hợp công khai như thế này, nếu không sẽ xảy ra chiến tranh.

Thời khắc nhìn thấy Hách Liên Hổ đi tới, đám học sinh Tẩy Nguyệt phái cũng trở nên khẩn trương, một số người đều đã làm xong chuẩn bị chiến đấu.

Chỉ có đều Hách Liên Hổ lại không có ý động thủ.

Hắn lập tức đi tới phía trước người Thái Quân Dương, nhìn hắn một cái, Thái Quân Dương đang muốn nói chuyện thì ánh mắt của Hách Liên Hổ đã lướt qua người của hắn và dừng lại trên người Đường Kiếp.

Hắn nói:
- Lúc ta chiến đấu, người ở dưới đài chít chít méo mó là ngươi đúng không?

Đường Kiếp nhún nhún vai:
- Bất quá cũng là trợ uy thôi mà!

Luận võ trên lôi đài, người ở dưới đài chỉ điểm cũng không tính là phạm quy, cái này không phải nói là Lục Đại phái phát triển tới hiện tại ngay cả cái này cũng không thể ngờ, mà là không chặn được.

Một cuộc tranh tài, chỉ cần có người đứng ngoài quan sát liền khó tránh khỏi nhiều người nhiều miệng, cũng khó tránh khỏi có âm thanh giúp đỡ trợ uy.

Trong tiếng trợ uy cố lên này, có người kích động ngẫu nhiên hô lên một đôi lời liên quan tới ứng biến cũng vô cùng bình thường, cũng không thể trong một bên có ai đó hô một câu “Đánh mặt hắn”, “Đá mông hắn” liền phán là bên này thua.

Bởi vậy trừ phi là cấm nói chuyện, nếu muốn khiến người xem không nghĩ kế hoàn toàn là chuyện không có khả năng cũng không thực tế. Hơn nữa tu giả tranh đấu ngay lập tức thiên biến, khả năng người bên này ra chủ ý, bên kia đã xuất ra mấy chiêu, tính nghiêm trọng cũng không nhiều, có thể tạo ra tác dụng nhỏ nhất, nói không chừng còn phản tác dụng.

Cho nên vì thế mà luận võ trên lôi đài không hề cấm phía dưới nhắc nhở.

Nhưng không ai có thể nghĩ Đường Kiếp lại cố tình lợi dụng điểm ấy.

Hắn có thể lợi dụng, một mặt là bởi vì toàn bộ chiến thuật từ lúc vừa bắt đầu chính là do hắn bày ra, các loại khả năng ứng biến đều đã nghĩ tới, mọt mặt khác là hắn có thể quan sát rõ ràng. Nhưng quan trọng nhất là, chỉ điểm của hắn kỳ thật cũng tận khả năng tránh được ứng biến trong nháy mắt.

Tỷ như hắn làm cho Thái Quân Dương co đầu rút cổ vào một góc, lợi dụng lồng giam thiên địa là tranh thủ địa lợi, không hề liên quan tới phản ứng trong nháy mắt, lúc nào cũng có tác dụng. Hay là hắn khiến Thái Quân Dương dùng Phách Ngạn thủ công kích Hách Liên Hổ cũng là chiến thuật lựa chọn, cũng không liên quan tới phản ứng trong nháy mắt, dùng sớm hay muộn một chút cũng không ảnh hưởng.

Chỉ có chiêu ôm đầu ngồi xổm xuống cuối cùng, lợi dụng luyện hổ thật sự là phản ứng trong nháy mắt, cũng là một lần duy nhất Đường Kiếp phán đoán trước thời hạn, tuy có chút phòng bị nhưng hắn vẫn rối loạn, cuối cùng lúc hô lên “Liều mạng với hắn:, vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc kia, hắn đã không kịp sắp xếp ngôn ngữ, suy xét cách ứng phó.

Lúc này Hách Liên Hổ trừng mắt nhìn Đường Kiếp nói:
- Vấn đề là mỗi lần ngươi trợ uy đều mang tới phiền toái cho ra. Xem ra chủ ý dùng cầm linh bùa trận kia cũng là do ngươi.

So sánh với Thái Quân Dương thì Hách Liên Hổ còn hận kẻ ở phía sau nghĩ kế hơn, nếu không có người này, mình tuyệt đối sẽ không ra nông nỗi như vậy, cũng vì thế nên hắn muốn đi qua chứng thực một phen.

Đường Kiếp cười cười:
- Ồ, ngươi nói là bùa kia sao, là do Danh Dương huynh làm đấy.

Hắn chỉ Thư Danh Dương nói.

Thư Danh Dương ngạc nhiên.

Bùa này đích thực là do hắn làm, nhưng là do Đường Kiếp nhờ hắn chế tạo, hơn nữa một ít thủ pháp tạo thành bùa trận sau cùng lại không có liên quan tới hắn, chỉ do mình Đường Kiếp làm ra, nhưng hiện tại Đường Kiếp lại đổ hết toàn bộ lên người hắn, cái này thật là quá bất nghĩa khiến hắn tức giận.

Ngươi cứ như vậy mà dứt khoát bán đứng ta sao?

Thái Quân Dương muốn giải thích thì Đường Kiếp đã nói:
- Người Tẩy Nguyệt phái chúng ta từ trước tới nay đồng tâm hiệp lực, làm hết năng lực để chống đỡ cường địch, nếu như Hách Liên huynh không phục thì nhóm các ngươi cũng có thể đoàn kết lại, cùng nhau đối phó với chúng ta.

Hắn thoải mái dưới sự tài trợ của “miệng” mà nói thành trong phái đoàn kết, cho dù Hách Liên Hổ có tức giận cũng đành chịu, vả lại chỉ điểm dưới đài cũng không bị cấm, hắn cũng không thể nói lời nói. Đáng tiếc là cho dù hắn có tâm muốn học theo, nhưng phải tìm một người có ánh mắt sắc bén như vậy ở đâu chứ?

Thư Danh Dương vốn đang muốn cãi lại, nhưng Đường Kiếp lại nói tất cả người Tẩy Nguyệt phái đồng tâm hiệp lực, lúc này hắn đùn đẩy trách nhiệm chẳng phải biểu hiện ra là mình không đồng lòng, cũng chỉ có thể yên lặng mang tiếng xấu này.

Hách Liên Hổ nhất thời tức giận vô cùng, không biết phải làm sao, chợt nghe phía sau vang lên thanh âm:
- Hổ nhi, trở về.

Thanh âm này vừa vang lên, thanh âm ngăn cản bên Thú Luyện Môn cũng dừng lại. Hách Liên Hổ cũng chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kiếp và Thư Danh Dương một cái, không cam lòng mà quay trở về.

Chỉ thấy một gã đại hán mặc da thú đột nhiên xuất hiện ở giữa sân, nhìn về phía Thái Quân Dương, một luồn khí thế vô hình đã quét qua toàn trường, khiến một đám học sinh kinh sợ tới mức không thể động đậy.

Minh Dạ Không ở phía trên nhíu mày, đang muốn hành động thì người đàn ông mặc da thú kia đã nói:
- Minh huynh cứ yên tâm đừng nói, ta chỉ muốn hỏi một chút, chiến giáp tiểu tử này mặc là từ chỗ nào làm được?

Hắn khẽ vẫy tay, chiến giáp bị phá nát trên người Thái Quân Dương bay lên, rơi vào trong tay đại hán da thú kia, chỉ nhìn thoáng qua liền hừ lạnh nói:
- Quả nhiên là Thiên Thần Giáp.

Trên người Thái Quân Dương xuất hiện cái gì cũng không kỳ quái, duy chỉ có sự xuất hiện của Thiên Thần Giáp làm người ta kinh ngạc, mà ngay cả người của Thiên Thần cung ở phía xa cũng kinh ngạc, không nghĩ ra đồ đạc của bọn họ sao có thể đi tới trên người Thái Quân Dương.

Vòa lúc này khi nghe đại hán da thú kia nói như vậy, Đường Kiếp lập tức nói:
- Là bằng hữu đưa đấy.

- Người bằng hữu kia là ai?
Đại hán da thú lập tức hỏi.

Đường Kiếp lạnh nhạt nói:
- Chuyện này không liên quan tới ngươi.

- Làm càn!
Đại hán da thú biến sắc:
- Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Cư nhiên dám liều lĩnh như thế?

Đường Kiếp cười lạnh:
- Cuồng Thú Hằng Vô Địch, là một trong bảy chiến thú hồng hoang của Thú Luyện Môn, Thiên Tâm đỉnh cao, đại nhân vật bán bộ Tử Phủ, có thể xếp vị trí thứ mười sáu trên bảng xếp hạng của Tẩy Nguyệt phái ta. Thủ hạ của ngươi chí ít cũng phải trên trăm đệ tử Tẩy Nguyệt phái chúng ta, ta nói đúng không?

Đại hán da thú đầu tiên là ngẩn người, sau đó liền cười ha hả:
- Đã biết lão tử là ai mà còn dám nói chuyện bố láo như vậy, tiểu bối bây giờ thật sự là càng ngày càng có khí phách.

- Ngu ngốc.
Đường Kiếp lại lạnh lùng phun ra hai chữ này.

Thanh âm hai chữ này không lớn, nhưng vẫn truyền khắp toàn trường.

Sắc mặt Hằng Vô Địch đột biến:
- Ngươi nói cái gì?

Đường Kiếp bĩu môi:
- Ta nói ngươi là cái đồ ngốc, thật sự nghĩ là có danh hiệu đó thì tất cả mọi người phải nhường ngươi sao? Ta không phải cha ngươi, không có hứng thú nuông chiều ngươi. Tuy nhiên nói gì thì nói, Hằng Vô Địch, cha ngươi có phải là ngốc nghếch không? Trong đầu hắn phải chứa bao nhiêu phân mới có thể đặt cho ngươi cái tên ti tiện như thế chứ. Trước đây ngươi hẳn là bởi vì cái tên này mà bị đánh không ít. Ngươi có thể sống đến hiện tại quả thật là kỳ tích!

Đường Kiếp nói chuyện vừa cay lại vừa độc, tốc độ nói chuyện vừa phải, lập tức khiến tất cả mọi người nghe được đều si ngốc.

Cùng nhau nhìn về phía Đường Kiếp, quả thật không thể tin được lỗ tai của mình.

Hắn dám ở trước mặt một gã Thiên Tâm đỉnh cao mà nhục mạ đối phương như thế, hơn nữa còn mắng hung ác như vậy, xem ra tiểu tử này quả thật bị điên rồi.

Hằng Vô Địch run rẩy vài cái, cuối cùng quát lên:
- Tiểu tử ngươi muốn chết rồi!

Khí thế toàn thân hắn phóng đại, chiến ý nộ hỏa giống như cuốn quanh toàn thân, trong chớp mắt liền hét lớn một tiếng, cánh tay phải chỉ về phía trước, một dòng khí điên cuồng hoang dã xông về phía Đường Kiếp, không chỉ cuốn Đường Kiếp vào mà ngay cả Bành Diệu Long, Thái Quân Dương, Diệp Thiên Thương và một đám học sinh cũng bị một quyền này của hắn đập trúng.

Giờ khắc này, hắn chỉ muốn giết hết tất cả mọi người của Tẩy Nguyệt phái mới có thể giải hận.

Nhưng mà ngay sau đó, theo tiếng hừ lạnh, một đạo nhân ảnh chợt hiện ra trước đám người Đường Kiếp, đưa tay nhấn một cái về phong trào đang phấp phới, nhanh chóng hóa giải phong áp khổng lồ này.

Đúng là Minh Dạ Không, hắn tiếp được một chưởng này liền nói:
- Hằng Vô Địch, lục phái đã ước hẹn, không được động thủ ngoài lôi đài, ngươi làm như vậy đã hỏng quy củ rồi, huống chi còn ỷ lớn bắt nạt nhỏ, không ngờ lại ra tay với tiểu bối.

Hằng Vô Địch giận dữ hét:
- Minh Dạ Không, ngươi con mẹ nó ít giả vờ đi, đây chính là sự dạy dỗ đệ tử của Tẩy Nguyệt phái các ngươi hay sáo? Ngươi không nghe thấy hắn mắng lão tử thế nào à?

Minh Dạ Không lắc đầu:
- Quy củ chính là quy củ, có lý do gì cũng không trọng yếu, quang trong là…. Làm hỏng quy củ thì phải bị phạt!

- Thối lắm!
Hằng Vô Địch dậm chân hô to:
- Cái quy củ chó má gì đó, cút ngay qua một bên cho tao. Quy củ chính là dùng để phá bỏ, lão tử tu luyện ngàn năm, không thể chỉ vì mấy quy củ mà không dám động thủ! Dám nhục mạ lão tử thì phải chết!

Nói xong hắn đã tiến lên đánh ra một quyền về phía mọi người, một quyền này uy thế rất mạnh, uy lực không biết lớn hơn trước bao nhiêu lần.

Minh Dạ Không lên tiếng nói:
- Quy củ có lẽ luôn có thời điểm bị đánh vỡ, nhưng ít ra cũng không phải là do Hằng Vô Địch ngươi đến phá.

- Minh huynh nói rất đúng, tuy nhiên nếu Hằng huynh có nhã hứng đó thì không ngại đánh một trận, có thể góp vui cho mọi người.
Người nói chuyện lúc này là một lão giả mặc áo bào màu vàng của Thiên Thần cung.

Thiên Thần cung và Thú Luyện Môn đồng khí tương liên, tự nhiên là phải giúp đỡ Thú Luyện Môn nói chuyện.

Hằng Vô Địch làm hỏng quy củ là sự thật, nếu như thế thì cứ dứt khoát kéo Minh Dạ Không vào trong, biến thành hai vị đại nhân vật luận bàn cũng tốt.

Bên Thiên Nhai Hải Các, một mỹ phụ trung niên cũng cười nói:
- Nói thì nói như thế, nhưng cũng đừng quấy rầy bọn nhỏ.

Vừa nói xong liền khẽ ra tay, một lồng khí vô hình đã chụp xuống phía dưới.

Lão giả mặc áo bào màu vàng cũng nói:
- Hà phu nhân nói rất đúng, nếu thế thì ta cũng tới trợ giúp một tay.

Cũng chỉ một cái xuống phía dưới.

Người dẫn đầu của hai bên Thiên Tình Tông và Thất Tuyệt Môn nhìn nhau, cũng đồng loạt ra tay.

Tứ đại phái Thiên tâm đỉnh cao cùng nhau ra tay, khiến khắp nơi ở trên sân bày ra vô số lồng khí, xem như là tạm thời bảo vệ.

Bên này Minh Dạ Không cũng đã lại lần nữa hóa giải công kích của Hằng Vô Địch, đồng thời tiến về phía trước một bước, dừng chân tại không trung, chỉ thấy trong không khí đã tạo nên một một mảng vằn nước giống như gợn sóng, nhanh chóng tản ra bốn phía.

Nương theo điểm này, thân hình của Minh Dạ Không chợt lóe ở trên không trung, không ngờ lại hiện ra ở phía sau Hằng Vô Địch, chỉ chỉ về phía cổ của hắn.

Hằng Vô Địch giống như đã sớm có cảm giác, rống to một tiếng, sau đầu đột nhiên xuất hiện một đầu rắn màu xanh, mạnh mẽ táp tới hướng Minh Dạ Không.

Minh Dạ Không thu tay lại, lại lần nữa bước ra một bước.

Một bước này rõ ràng là bước về phía trước, thế nhưng thân thể của hắn lại xuất hiện ở bên phải Hằng Vô Địch, dường như sau lưng Hằng Vô Địch và không gian bên cạnh người thông với nhau, Minh Dạ Không chỉ bước một bước liền tới, tay trái nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, một đạo hào quang sắc bén đã xẹt qua cổ Hằng Vô Địch.

Hằng Vô Địch kỳ quái kêu lên một tiếng chạy trốn về phía không trung, Minh Dạ Không lại bước về bên cạnh một bước, một bước này lại hiện ra ở nơi cách đó mấy chục thước, che lại ở trên Hằng Vô Địch, thân hình quỷ mị làm người ta rung động.

Hằng Vô Địch điên cuồng nói:
- Cút ngay!

Toàn thân chợt bùng nổ một mảnh khí mang, một rắn lục vô cùng lớn lại lần nữa từ trên người hắn lao ra, lúc đang đột kích đột nhiên xuất hiện biến hóa, một cái sừng dài ra, trảo và hình tượng biến hóa cáo chót vót, từ rắn lục hóa thành Thanh Long cắn về phía Minh Dạ Không.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com