Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 318: Thưởng phạt



- Đúng là bí quyết Hằng trưởng lão mọc cánh thành tiên!
Học sinh Thú Luyện Môn kêu lên, nhìn Thanh Long biến hóa, trong mắt hiện ra hưng phấn, hâm mộ và khát vọng.

Bí mọc cánh thành tiên ở Thú Luyện Môn là một môn tiên pháp đặc thù, có thể nâng cao năng lực trên phạm vi lớn. Hằng Vô Địch chính là tu giả đắc ý nhất về món này trong Thú Luyện Môn, bí quyết mọc cánh thành tiên đã sớm luyện đến mức đăng phong tạo cực, có thể đem xà yêu hóa rồng tác chiến, thực lực khủng bố, tuy nhiên cũng bởi vậy, luyện thú xưa nay của y không dùng thủ thắng nhiều.

Rắn lục hóa rồng lúc này khác với những luyện thú bình thường xuất hiện, nó từ trong cơ thể Hằng Vô Địch thoát ra, thân thể khổng lồ dần dần tràn ngập thiên không, duy chỉ có đuôi rồng quấn quanh Hằng Vô Địch, hơn phân nửa thân hình quét ngang phong vân, điên cuồng phun ra ngọn lửa màu xanh, toàn bộ không trung đều trong biển lửa xanh, thỉnh thoảng phát ra ánh sáng mê ly.

Đối mặt với thanh long khủng bố, Minh Dạ Không chỉ lững thững đi lại tự do trên không trung.

Đã từng có người nói, Minh Dạ Không không phải người mạnh nhất trong mười chín thiên khôi nhưng nhất định là người tự nhiên, phóng khoáng nhất, y chiến đấu thoạt nhìn vĩnh viễn như nước chảy mây trôi, không nhanh không chậm, thậm chí trông y còn không giống như đang chiến đấu.

Trong ngọn lửa Thanh Long bừng cháy, Minh Dạ Không lững thững chạy, thân hình mơ hồ, không nghĩ ra sẽ xuất hiện lại ở chỗ nào.

Không trung với y như đất bằng, y tự do đi lại , không cần bất kỳ pháp thuật gì.

Mỗi một lần đặt chân, không trung sẽ gợn sóng.

Nương theo cước bộ của y, có thể nhìn thấy bầu trời gợn sóng, lửa Thanh Long nổi bật lên như pháo hoa mùa hội.

Dấu chân cứ như vậy theo Minh Dạ Không xuất hiện, lúc sinh lúc diệt.

Đối với phần lớn học sinh mà nói, dấu chân này không ý nghĩa, so sánh với Minh Dạ Không tự nhiên, phóng khoáng, Hằng Vô Địch có khí thế của Thanh Long vẫn có giá trị lớn.

Đám học sinh này bao nhiêu năm mới có cơ hội thấy Thiên Tâm đỉnh cao chiến đấu, cũng vì vậy, bọn họ cũng không thể chân chính xem hiểu.

Có lẽ có vài ngoại lệ.

Lúc đại đa số tập trung lực chú ý vào Hằng Vô Địch và Thanh Long, ánh mắt của Đường Kiếp lại thủy chung đuổi theo dấu chân trên bầu trời.

Loạn Phong Bộ!

Đây là Loạn Phong Bộ!

Nhị Thập Thất Tinh Loạn Phong Bộ!

Hôm qua khi lấy Loạn Phong Bộ, Đường Kiếp đã xem qua bộ pháp này một lần, với Loạn Phong Bộ cũng có chút hiểu biết, biết phương thức vận dụng. Loạn Phong Bộ hành khí cũng không khó, trung tâm vẫn còn là nhị thập thất sao vị. Thông qua này hai mươi bảy sao vị để tự do xê dịch trong phạm vi nhất định.

Tự do xê dịch rốt cuộc có thể tự do đến mức nào, nhìn biểu hiện của Minh Dạ Không là biết —— chỉ cần y nguyện ý, bất kỳ chỗ nào trên chiến trường cũng là chỗ đặt chân của y.

Dưới tình huống như thế, ai có thể đánh y? Không chỉ như thế, cho dù dùng để tiến công cũng sắc bén vô cùng.

Tuy nhiên hai mươi bảy vị trí sao chính là chỗ phức tạp nhất trong tu luyện Loạn Phong Bộ, từng sao vị đều cần tính toán và sắp xếp cẩn thận, còn có vô số loại tổ hợp tiêu hao tâm lực con người.

Đường Kiếp mới nhìn qua hai mươi bảy tổ hợp sao đã muốn nổ đầu, chớ nói chi là dính đến tính toán cụ thể.

Mãi khi nhìn Minh Dạ Không xử lý việc khó một cách dễ dàng để vận dụng Loạn Phong Bộ, trong lòng Đường Kiếp rốt cục hiểu ra.

Lúc này, hắn chợt có lý giải mới với Loạn Phong Bộ.

Hơi thở vận chuyển, những thứ xung quanh như ngừng lại.

Mỗi một lần hô hấp, từng đợt khí cơ, đều quanh quẩn bên người, bất kể người trước người sau, Đường Kiếp đều có thể lấy một phương thức đặc biệt cảm nhận sự tồn tại.

Trong cảm thụ đó, Đường Kiếp mơ hồ cảm giác mình và Minh Dạ Không trên bầu trời như sinh ra cảm giác tương liên.

Cảm giác này cũng không mãnh liệt, như có như không, khiến Đường Kiếp không thể nắm bắt.

Cảm giác ấm áp trong mi tâm không ngừng phóng đại, thị lực vận dụng đến cực hạn, bắt giữ những dấu chân trên bầu trời; cảm giác vận dụng đến cực hạn, cảm thụ được cơ hội liên kết trong u tối.

Trong lúc đó Đường Kiếp bước ra một bước, một bước gần như nhảy tới.

Cùng lúc đó Minh Dạ Không cũng nhảy tới một bước, thân hình biến mất, sau đó xuất hiện sau Hằng Vô Địch.

Đường Kiếp vẫn bất động, chỉ có điều chân trái đuổi kịp, đạp một bước, Minh Dạ Không cũng làm ra động tác giống hắn.

Hai người bước đi vô cùng nhất trí.

Trên bầu trời, Minh Dạ Không đang chiến đấu chợt a lên, cúi đầu nhìn xuống Đường Kiếp, gương mặt thoáng mỉm cười.

Đối với việc Đường Kiếp nắm giữ mạch bộ pháp của mình và bám sát theo, y cũng không có để ý, ngược lại tràn đầy thưởng thức.

Thời khắc này tiếp tục giẫm chân tại chỗ, hô lớn:
- Loạn Phong hai mươi bảy bước, lấy Phong làm đầu, tên là Loạn Phong Bộ. Khí nảy sinh ở tốn, tốn phong chính đoan, giống như phong tượng từ thành phong sơn, rời đi thành phong hỏa cục, có thể thành phong hành cửu thiên pháp, cũng có thể chư pháp tịnh dụng, chư hành tịnh khởi, giống như...

Y chợt tăng tốc, liên tiếp bước ra mười hai bước, vừa vội vừa nhanh, Đường Kiếp nhất thời không đuổi kịp. Ảo giác đầy khắp không trung, phong hỏa phấp phới, Thanh Long phun lửa quét ngược về phía mình.

Thanh âm của Minh Dạ Không lúc này mới từ từ truyền đến:
- Như vậy, đi trên gió, đạp trên không, từng bước như giẫm trên đất bằng, xuyên đảo càn khôn, hành khảm ly cấn, là phong lâm hỏa sơn!

Nói xong hai tay y chấn động, một cỗ sóng khí hùng hồn đánh tới Hằng Vô Địch.

Hằng Vô Địch nổi giận gầm lên, Thanh Long cuốn thân, khí triều tung hoành kích Minh Dạ Không.

Thân hình Minh Dạ Không nhanh quay ngược trở lại, đã ở trong vô số ảo ảnh thiên địa.

Lần này không chỉ có Đường Kiếp, ngay cả Thích Thiếu Danh cũng xem tới mê mẩn.

Nhưng Minh Dạ Không cũng chẳng chỉ điểm cho y là bao.

Đây là đối quyết giữa phong và sơn, cũng là trận quyết đấu nhẹ nhàng và khốc liệt. Minh Dạ Không như trên trời cao múa kiếm, nhẹ nhàng tự nhiên, Hằng Vô Địch như cuồng long bùng nổ, lên trời xuống đất khí thế hùng hồn.

Nếu như không có tứ đại Thiên Tâm bày ra phòng vệ, chỉ riêng dư ba họ giao đấu cũng đủ để phá hủy đấu trường này, khiến đám người xem rung động.

Còn đối với Đường Kiếp mà nói, trận chiến này mang lợi cho hắn lợi ích lớn nhất.

Chỉ điểm của Minh Dạ Không khiến Đường Kiếp lập tức hiểu ra chỗ huyền bí của Loạn Phong Bộ. Nếu như nói sao là văn tự, là con số, vậy chính là đồ hình, là hình ảnh. Lúc hai người kết hợp, bày ra trước mắt là vô tận huyền bí.

Thời khắc này trước mắt hiện lên vô số ảo ảnh, Đường Kiếp không khắc chế được, đột nhiên a to một tiếng, ôm mi tâm ngã xuống.

- Đường Kiếp, ngươi làm sao vậy?
Diệp Thiên Thương, Thái Quân Dương đồng thời cúi xuống hỏi hắn.

Đường Kiếp ôm mi tâm thở hổn hển mấy hơi, lúc này mới nói:
- Ta không sao.

Đạo thụ trong mi tâm bị kích thích lại mở ra một chút, Đường Kiếp không dám buông tay, chỉ có thể đợi nó dần biến mất mới thả tay xuống, nhân tiện lau đi huyết châu ở giữa mi tâm.

Lại nhìn không trung, song phương vẫn chiến đấu kịch liệt như trước, Minh Dạ Không vẫn đánh như nước chảy mây trôi, Hằng Vô Địch vẫn khí thế ngút trời, thoạt nhìn không bị ảnh hưởng chút nào, đánh thêm ba ngày ba đêm cũng không thành vấn đề.

Tuy nhiên cứ đánh kiểu đó cũng chẳng biết bao giờ kết thúc.

Bên này Thiên Nhai Hải Các Hà phu nhân đã cười nói:
- Đánh cũng đã đánh, hết giận rồi thì nên quay về chính sự thì hơn.

Nói xong ống tay áo vung lên chỉ ra xa, đồng thời Thiên thần cung, Thiên Tình Tông, Thất Tuyệt Môn cũng đồng thời ra tay, bốn cỗ linh áp nổi lên như sông cuộn biển gầm bình tĩnh trở lại, không còn gợn sóng.

Hằng Vô Địch giận dữ vẫn muốn phát tác, chỉ có điều lấy lực lượng một người sao chống được bốn người, bị cứng rắn đè xuống đất. Ngược lại là Minh Dạ Không mượn cơ hội bay ngược trở về mặt đất. Y khác Hằng Vô Địch, chỉ là vì bảo hộ học sinh nhà mình mà ra tay, bởi vậy dừng tay ngưng chiến cũng không có ý kiến gì đấy, dù sao người bị chửi tới mất mặt cũng không phải y.

Bên này Hà phu nhân đã nói:
- Hằng huynh, lại muốn đánh tiếp, Tiên Duyên Hội cũng không cần mở nữa.

Nghe được Hà phu nhân nói như vậy, Hằng Vô Địch mới buông tha, giận dữ trừng Đường Kiếp nói:
- Ta sẽ không bỏ qua cho tiểu tử này.

Đường Kiếp bĩu môi:
- Người Tẩy Nguyệt phái ta khi nào phải trông cậy vào lòng từ bi của Thú Luyện Môn?

Một câu khiến Hằng Vô Địch tức điên lên, vừa muốn bùng nổ lại bị bốn người liên kết áp chế, không cho y cơ hội.

Lão già áo bào màu vàng nói:
- Hà phu nhân nói rất đúng, võ mồm chỉ là việc nhỏ, không cần tranh chấp, chỉ có lai lịch của Thiên Thần Giáp cần có công đạo, Hằng huynh vẫn an tâm đừng vội.

Hằng Vô Địch nghe mà càng thêm phẫn giận.

Lão già áo bào màu vàng không biết mình đã vô ý phạm vào đại kị.

Theo lão, vài câu mắng người chỉ là võ mồm, biết lai lịch Thiên Thần Giáp mới là đại sự.

Lấy tầm quan trọng mà nói, lão nói không sai.

Nhưng theo đương sự cảm nhận, sự tình liền hoàn toàn biến chất.

Với Hằng Vô Địch mà nói, lai lịch Thiên Thần Giáp không trọng yếu. Mấy năm nay Thiên thần cung đưa ra ngoài không ít Thiên Thần Giáp, cho dù có một hai kiện ở Tẩy Nguyệt phái cũng không có gì kì quái, Thú Luyện Môn còn chưa đến mức cho rằng Thiên thần cung và Tẩy Nguyệt phái cấu kết. Nhưng bị một tiểu bối nhục mạ mình thì đúng là đại sự.

Giống như kia Thiên Nhai Hải Các Hà phu nhân nói, y có thể nhận vì là bằng hữu với nhau, còn lời lão già áo bào màu vàng thì không thể tiếp nhận.

Hằng Vô Địch chịu nhục trước mặt mọi người, thân là môn phái minh hữu không giúp mình mà còn khuyên can, thậm chí còn nói đây là chuyện nhỏ đừng giằng co, là nói giúp người ngoài, khiến y cực căm tức.

Thân bên mình lại đi đứng ở lập trường "Trung lập" thì chính là phản bội, đây là cách nhìn của Hằng Vô Địch.

Y phẫn nộ nhưng không thể phát tác, chỉ có thể cố nén, ở sâu trong nội tâm cũng đã có ấn tượng kém với lão già áo bào màu vàng, cảm thấy người này chán ghét vô cùng, hổ thẹn khi cùng làm đồng minh.

Tiêu Dao cung chủ vốn luôn im lặng đột nhiên cất giọng nói:
- Về Thiên Thần Giáp này, bổn cung biết một ít.

Hả? Mọi người cùng nhau nhìn về phía Tiêu Dao cung chủ.

Tiêu Diêu Cung Chủ mang sa mỏng ngồi ở trên cao nói:
- Mấy ngày trước trong thành có một con khôi lỗi bị đánh bất ngờ, đầu bị trảm, vũ khí bị tước mất. Ta đã hạ lệnh điều tra việc này, nhưng do số tiên gia lui tới khá đông, có vô số người, nhất thời cũng khó tra ra chu toàn. Không ngờ hôm nay lại gặp được chiến giáp đã mất này.

- Hả?
Minh Dạ Không nhíu mày:
- Cung chủ nhận định chiến giáp này là món bị mất sao?

Tiêu Diêu Cung Chủ trả lời:
- Chiến giáp này vốn là Thiên Thần Giáp, nhưng vì tránh để hiểu lầm nên cố ý sơn màu đen phân biệt. Vì nguyên nhân này, Thiên Thần Giáp màu đen chỉ có người trong cung ta biết, bên ngoài không lưu truyền mấy.

- Sao nghe như Thiên thần cung và Tiêu Dao cung có bí mật gì?
Diễm phụ bên Thiên Tình Tông hừ một tiếng.

Tiêu Diêu Cung Chủ khựng lại, vẫn là lão giả mặc áo bào màu vàng cười nói:
- Liên tiên tử hiểu lầm rồi, việc này chỉ có thể lừa được đám tiểu bối vô tri chứ sao có thể có thể lừa được mấy vị. Chỉ có điều không muốn nhiều sinh thị phi, cũng để dàn xếp ổn thoả mà thôi.

- Nói như vậy, không có màn giao dịch nào?
Thiên Nhai Hải Các Hà phu nhân cũng hỏi.

Lão giả áo bào vàng nhắc lại:
- Tuyệt đối không có việc này.

- Tốt lắm.
Minh Dạ Không gật gật đầu:
- Chúng ta đợi xem kết quả là được.

Y vừa nói, lão già áo bào màu vàng thầm mắng Minh Dạ Không giảo hoạt.

Rất hiển nhiên, sau Tiên Duyên Hội, nếu Tiêu Dao cung lựa chọn Thiên thần cung, chỉ e mấy phái kia sẽ gán cho Thiên thần cung tội danh lén giao dịch phía sau.

Nói cách khác, Thiên thần cung muốn chứng minh trong sạch thì phải buông tay.

Đây là đang xoá tên bọn họ!

Lão già áo bào màu vàng hận ngứa cả răng, chỉ có thể nhìn Hằng Vô Địch, kỳ vọng y hỗ trợ vài câu.

Không ngờ Hằng Vô Địch ngẩng đầu, nói:
- Nói cũng đúng, có một số việc cuối cùng cũng phải xem kết quả mới biết được.

Lão già áo bào màu vàng tức giận thầm mắng to.

Chỉ có điều Hằng Vô Địch không giúp đỡ, Thiên Thần Cung người cô thế cô, y cũng chỉ biết nén giận:
- Chư vị cứ yên tâm đi, trong việc này, Tiêu Dao cung sẽ có lựa chọn của bản thân, tuyệt không chịu Thiên thần cung ảnh hưởng.

Những lời này gần như nói Thiên thần cung phải rời khỏi tranh đoạt lần này.

Không ngờ giải quyết được một đối thủ cạnh tranh, Minh Dạ Không thấy thật sảng khoái.

Lão già áo bào màu vàng lại nói:
- Giờ có thể để tiểu tử kia nói xem chuyện chiến giáp là thế nào?

Minh Dạ Không quay đầu lại nhìn.

Đường Kiếp đứng ra nói:
- Chiến giáp này đích thật là do chúng ta trộm. Kết thúc trận đầu, chúng ta biết rằng ngày thứ năm chính là ngày liều chết cùng Thú Luyện Môn, do Hách Liên sư huynh thực lực hơn người, mà Quân Dương lại là bạn tốt của chúng ta, ta và Danh Dương vì lo cho Quân Dương mà nghĩ cách giúp y tăng cường thực lực, nâng cao chiến lực...

Thư Danh Dương nghe mà hoảng hốt, tại sao lại có ta?

Đường Kiếp đã tiếp tục nói:
- Bởi vì trươc trận đấu, pháp khí của ai cũng bị ghi chép lại, không thể tùy ý mượn, nếu muốn giúp Quân Dương tăng thực lực chỉ có thể dựa vào cách khác. Cùng ngày ba người chúng ta uống rượu, nghĩ tới nghĩ lui nghĩ không ra biện pháp, hơn nữa uống hơi nhiều mà tình thế cấp bách nên quyết định làm liều...

Là ngươi, là ngươi quyết định làm liều, không phải ta! Trong lòng Thư Danh Dương thầm giận, chỉ là không thể cãi lại.

Đường Kiếp cũng không có nói hắn và Thư Danh Dương Thái Quân Dương cùng nhau làm, chỉ nói bọn họ uống rượu, sau đó... Dù sao cũng chỉ là giết con rối chiếm đoạt vũ khí quá, có thể có chuyện gì sao?

Chỉ có điều vào lúc này, mọi người đều cho là ba người Đường, Thư, Thái liên kết làm ra.

Thái Quân Dương thì không sao, chiến giáp cũng mặc rồi, dù mang tiếng cướp đoạt cũng không oan. Thư Danh Dương đã oan không có chỗ tẩy, trong lòng nóng như có lửa đốt.

Nghe Đường Kiếp nói, mọi người cũng hiểu được lai lịch của bạch chiến giáp, ánh mắt nhìn ba người, đầy kinh ngạc, khâm phục, chỉ cảm thấy ba người này rất có gan làm loạn, thậm chí việc cướp sạch con rối chiến cũng làm được.

Thái Quân Dương và Đường Kiếp luôn được nhìn chăm chú đã quen nên khá thờ ơ, duy có Thư Danh Dương như bị trói trên thuyền, bại lộ giữa biển, chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng.

Đợi nói xong sự việc, Đường Kiếp chắp tay nói với Minh Dạ Không:
- Tiểu tử vì cầu thắng lợi, làm xằng làm bậy, bôi nhọ môn phái, giờ đã kể hết mọi chuyện, kính xin minh sư xử lý.

Minh Dạ Không nghe xong cười cười:
- Tiểu tử này đúng là cả gan làm loạn. Sau khi việc này kết thúc, ta sẽ trừng phạt đám các ngươi, giờ đứng lên đi.

- Vâng.
Đường Kiếp lúc này mới trang nghiêm đứng dậy.

Lão già áo bào màu vàng ngẩn ngơ:
- Minh Dạ Không, ngươi có ý gì? Hắn trộm chiến giáp, Tẩy Nguyệt phái nên cho chúng ta một công đạo chứ?

Minh Dạ Không ngắt lời lão:
- Bọn họ trộm Tiêu Dao cung chiến giáp, có công đạo cũng là công đạo với Tiêu Dao cung, chả quan hệ gì với Thiên thần cung các ngươi.

Nói xong Minh Dạ Không chắp tay với Tiêu Dao cung chủ:
- Tẩy Nguyệt phái quản hạ không nghiêm, môn hạ học sinh tùy ý làm bậy, Minh Dạ Không thay học sinh của ta hướng cung chủ tạ lỗi!

Tiêu Diêu Cung Chủ đáp lễ:
- Minh huynh khách khí.

Minh Dạ Không đã nói:
- Học sinh ta tạo tổn thất cho Tiêu Dao cung, Tẩy Nguyệt phái ta một mình gánh chịu, bồi thường toàn bộ. Về phần ba tiểu tử này, đợi lúc quay về sẽ trách phạt nặng.

Cả đám nghe mà há hốc mồm.

Chả ai tin Minh Dạ Không sẽ thật sự trách phạt ba người Đường Thái Thư, nếu y muốn phạt thì đã không thay ba người bồi thường Tiêu Dao cung tổn thất.

Không vì cái gì khác, chỉ vì Thái Quân Dương đánh ngang Hách Liên Hổ, áp chế nhuệ khí Thú Luyện Môn, Minh Dạ Không không thể trách phạt bọn họ.

Còn giá trị một khôi lỗi... So với Tẩy Nguyệt phái mà nói, tính là cái đếch gì?

Huống chi còn có chuyện Đường Kiếp độc mắng Hằng Vô Địch, Minh Dạ Không bức lui Thiên thần cung.

Sau việc này chỉ e Đường Kiếp không phạt mà có thưởng, tất cả mọi người không khỏi nghĩ đến.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com