Ngừng việc ghi chép điên cuồng lại, duy chỉ có những mảnh giấy phất phơ như ghi dấu cho sự điên cuồng khi nãy.
Trong tay Đường Kiếp xuất hiện một quyển sách mỏng, nghiêm túc đọc từng chữ một, xác nhận không có gì sai và quên mới thả lỏng hít sâu.
Hắn buông sách nhìn Y Y đã mệt nhọc ngủ say, đắp chăn cho Y Y rồi mới đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài là ánh nắng tươi sáng.
Sau khi kết thúc cuộc thi, còn mấy ngày nữa mới bắt đầu đợt thứ hai, đã nhiều ngày đám học sinh đều tự khổ tu, chuẩn bị tái chiến, cho dù học sinh không nằm trong phạm vi cũng bị kéo đi bồi luyện.
Ra khỏi phòng, Đường Kiếp đi dọc theo hàng cây tới trước một căn nhà đá, cao giọng nói: - Bành sư huynh có ở đây không?
Cửa mở hiện ra cái đầu to của Bành Diệu Long, chưa hề xử lý tổ trông rối như tổ chim.
Y nhìn Đường Kiếp, buồn bực nói: - Tiểu tử ngươi tới làm gì?
Đường Kiếp nói: - Bành sư huynh, nếu khí qua môn vị, hạ phúc thông, âm đô có thể nhập vào thạch quan?
Bành Diệu Long ngẩn người, theo bản năng trả lời: - Điều này sao có thể? Khí đi khắp kinh mạch, đi theo một đường, sao có lý nhảy vào đó?
- Nếu như ẩn vào khí huyết, mượn huyết khí lùi vào thì sao?
- Cái này... Bành Diệu Long lập tức hoạt kê, suy nghĩ một hồi lâu, nói: - Khó, khó, không thể tin nổi, khó có hiệu quả hành chi. Tuy nhiên quan trọng nhất là làm như vậy có ý nghĩa gì?
- Cường tráng khí huyết, đi không ngại, khí huyết lưỡng hoạt, khí mạch trầm sâu mà linh mạch có thêm khoảng không minh! Đường Kiếp trả lời.
- Nghĩ hay thế! Bành Diệu Long khinh thường trả lời: - Trừ phi ngươi có khẩu quyết đối ứng, pháp thuật tương ứng, nếu không chỉ là vọng tưởng thôi.
- Ta đây cho ngươi khẩu quyết, ngươi có nguyện thử?
- Hả? Bành Diệu Long ngây ra.
Đường Kiếp đã nói ra một đoạn khẩu quyết và đường lối đối ứng hành khí.
Bành Diệu Long nghe mà mơ hồ, bật thốt lên: - Cũng có khuôn có dạng, ngươi lấy ở đâu ra đoạn tâm pháp này?
Đường Kiếp cũng không để ý: - Ngươi tìm hiểu xong nói cho ta biết, nếu quả thật có thể dùng, ta cũng không tạ ơn ngươi, chỉ cần tập trung tâm nói cho ta biết là được rồi.
Nói xong quay đầu rời đi.
Bành Diệu Long muốn gọi hắn lại, cẩn thận hỏi cho rõ khẩu quyết tu hành nhưng lại cảm thấy ảo diệu vô cùng, giống như đúng là có cơ hội, tâm can ngứa ngáy, quay về phòng thử nghiệm.
Rời khỏi chỗ Bành Diệu Long, Đường Kiếp lại đi tới chỗ Diệp Thiên Thương.
Nhìn thấy Diệp Thiên Thương, hắn nói thẳng: - Nếu khí đi thiếu dương, có phân chuyển thái âm không?
Diệp Thiên Thương dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn hắn: - Điều này sao có thể? Phải nói thế này, ta lấy Phong Vân Bộ kết hợp Cuồng Phong Kiếm, uy lực kiếm pháp ít nhất tăng gấp đôi!
- Khí đi song mạch thì có thể.
Diệp Thiên Thương nổi giận: - Ngươi ngu ngốc à! Khí đi song mạch kết quả là khí kình mỏng manh, một pháp thuật nhỏ cũng không xuất ra được, có xuất được cũng chỉ nhẹ như gió thổi!
- Vậy cũng chưa chắc, lấy phương pháp khí tuyền hành chi, đi qua thập nhị bí tuyền, qua lại nhiều lần, đừng nói khí đi song mạch, tam mạch tứ mạch cũng có thể.
Diệp Thiên Thương nghe mà ngây ra: - Thập nhị bí tuyền là gì? Sao ta chưa từng nghe nói?
- Một loại lốc xoáy hành khí pháp, dùng phương pháp này có thể tự động tăng trưởng linh khí nhưng rất khó khống chế, bởi vậy không thích hợp đơn mạch hành khí, nếu không chín quá hoá nẫu, tổn thương bản thân. Ngươi muốn học..., ta có thể dạy ngươi.
- Ngươi... Thực sự?
Đường Kiếp đã nói ra khẩu quyết, nội dung không quá nhiều, Diệp Thiên Thương nhớ rất nhanh.
Đường Kiếp vỗ vai Diệp Thiên Thương nói: - Ngươi có ba ngày...
Lại nói một đoạn giống với Bành Diệu Long rồi rời đi.
Mục tiêu kế tiếp là Vệ Thiên Xung, tuy nhiên Đường Kiếp cũng dẫn theo Thị Mộng vào.
Đối với hai người này, hắn trực tiếp hơn nhiều.
Đường Kiếp nói: - Thiếu gia, ta dạy cho ngươi một pháp, tu thành Minh Tâm Kiến Tính, thông linh đạt ý, tuy nhiên ngươi phải tìm hiểu trong ba ngày, nếu được, về sau ta sẽ dạy ngươi một đoạn.
Vệ Thiên Xung nghe mà mơ hồ: - Phương pháp này dùng làm gì?
Vệ Thiên Xung tính tình đần độn, dù là Yến Trường Phong giúp y hiểu lí lẽ thì cũng chỉ là hiểu được chứ không liên quan tới ứng biến. Đường Kiếp dạy y Kiến Minh tâm pháp trong Cửu Lê Tâm Kinh, giúp tâm linh thêm trí tuệ, phản ứng thêm nhạy bén.
Ngoài ra Minh Tâm Kiến Tính cũng có hỗ trợ ngộ đạo, hiệu quả với việc học tập lĩnh ngộ pháp thuật, tâm kinh tu thành có thể thông vạn pháp, căn cứ theo điều này mà nói, nó chính là phần có giá trị nhất trong Cửu Lê Tâm Kinh.
Vệ Thiên Xung trước giờ luôn tín nhiệm Đường Kiếp, liền gật đầu đáp ứng.
Với Thị Mộng, Đường Kiếp nói: - Ta cũng dạy ngươi một pháp, gọi là Bát tụ hoang linh pháp, có thể triệu tập linh khí thiên địa ở mức lớn nhất để nâng cao bản thân. Ngươi có học không?
Y tư chất bình thường, gia cảnh nghèo khó, chiến lực hữu hạn, đời này cũng không có khả năng dựa dẫm Đường Kiếp mãi, cảnh giới tu luyện càng lâu, qua thời gian vẫn tụt ra sau Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung.
Với Thị Mộng mà nói, có thể ở mỗi cảnh giới đuổi kịp bước chân mọi người đã là hy vọng xa vời, về phần năng lực chiến đấu, hắn sớm không còn trông cậy vào rồi.
Giờ ít ra Đường Kiếp đã cho hắn cơ hội đuổi theo.
Từ đầu đến cuối, hắn cũng chưa nói tới chuyện phải giữ bí mật khẩu quyết.
Đợi mọi người hiểu được chỗ tốt của bí pháp, căn bản không cần Đường Kiếp nhắc nhở, chính họ sẽ coi nó như trân bảo, trân trọng cất đi.
Rời khỏi hai người này, Đường Kiếp lại đi gặp Thích Thiếu Danh.
Thích Thiếu Danh tính tình kiệm lời, cho nên Đường Kiếp nhìn thấy hắn liền nói thẳng: - Ta có một pháp, có thể làm cho tử cung sinh hoa, lâu nhất có thể tới chín hơi thở, chỉ là linh khí tiêu hao lớn, ngươi muốn nghe không?
Hàn Quang Phân Ảnh trảm của Thích Thiếu Danh càng ngày càng sắc bén, chín phân thân phối hợp với Thiếu Hải Động Kim Quyết, công kích dũng mãnh vô cùng, mà đối với Thích Thiếu Danh, thuật này ngoài tiêu hao lớn, vấn đề duy nhất chính là thời gian quá ngắn, chín phân thân chợt hiện rồi biến mất, nên nếu lúc xuất hiện không thể làm bị thương mục tiêu thì đúng là lãng phí vô ích. Hơn nữa còn là pháp thuật cận chiến, bởi vậy cũng có không ít rườm rà.
Phân thân tồn tại được quyết định bởi năng lực ngưng tụ linh khí, mà trong phương diện này, ngưng tụ ở tử cung là quan trọng nhất, đáng tiếc Thích Thiếu Danh sở trường về Thiếu Hải Động Kim Quyết, không am hiểu tử cung vị, bởi vậy dựa vào chính y, có khả năng cả đời cũng không giải quyết được vấn đề này.
Nhưng hôm nay, Đường Kiếp nói cho y biết, hắn có thể y kéo dài phân thân tồn tại tới chín hơi thở!
Dài tới chín hơi thở cũng có nghĩa phân thân của Thích Thiếu Danh có thể tồn tại chín giây!
Đây là khái niệm gì?
Phải biết rằng trước mắt Thích Thiếu Danh chỉ có thể giữ phân thân tồn tại một giây, cho dù tương lai có tu thành Thiên Tâm thì cũng chỉ nâng cao năng lực phân thân chiến lực chứ không phải nâng cao thời gian tồn tại.
Đối với Thích Thiếu Danh, đây là sự thăng cấp lớn cỡ nào?
Đương nhiên cái này không phải một lần là có thể xong, mặc kệ có bao nhiêu gian nan, với Thích Thiếu Danh mà nói cũng đáng để theo đuổi.
Một khắc này Thích Thiếu Danh cũng ngây ngốc nhìn Đường Kiếp: - Tiểu tử ngươi không phải nói đùa ta sao?
- Nhớ khẩu quyết, ta chỉ nói một lần. Phải và không phải, ngươi thử qua sẽ biết, ba ngày sau ta lại tới tìm ngươi. Đường Kiếp lười giải thích, trực tiếp niệm khẩu quyết.
Thích Thiếu Danh mới đầu lơ đễnh, càng nghe lại càng thấy huyền ảo bên trong không hề tầm thường, càng nghe càng toát mồ hôi, vội vàng ghi nhớ, lúc xác nhận đã nhớ không quên thì đã thấy Đường Kiếp biến mất.
Dù chưa chính thức tu luyện, Thích Thiếu Danh cũng chẳng còn nghi ngờ khẩu quyết này nữa, nhìn Đường Kiếp biến mất ở phương xa, trong mắt đã tràn đầy cảm kích, trong miệng thì thào: - Vì sao... Tại sao phải giúp ta như vậy?
Đường Kiếp không có tâm tình suy xét thái độ của Thích Thiếu Danh, hắn vội vã đi tới mục tiêu kế tiếp, Thái Quân Dương.
Dạy cho Thái Quân Dương là Bách Nan Thông Kiếp pháp.
Thuật này có khả năng quy tức, khi bị thương nặng có thể dùng thuật này tạm bảo vệ bản thân. Tuy nhiên đây chỉ là hiệu quả bề ngoài, trên thực tế mỗi lần trải qua sinh tử có thể kích phát tiềm lực bản thân, không chỉ nâng cao chiến lực, mượn thời khắc sinh tử trợ giúp tu giả lĩnh ngộ thế tình, hiểu rõ Đạo Niệm.
Cửu Lê tâm pháp vốn là một bộ tâm pháp đầy đủ, cũng không tồn tại nhiều tiểu pháp, nhưng bởi vì có nhiều công năng, hiệu quả hùng mạnh mà bị Đường Kiếp cố ý chia thành các bộ phận nhỏ, mất chỗ nối nên không liên quan đến nhau , trên danh nghĩ là bí pháp, trên thực tế lại chứa nhiều pháp môn tu luyện.
Vì sự chia nhỏ này, đừng nói người được truyền bí pháp người không có khả năng xâu chuỗi, bù đắp cho nhau, dù là người biết chân tướng trao đổi với nhau cũng không thể hình thành tâm pháp đầy đủ, huống chi Đường Kiếp cũng không tính truyền tất cả bí pháp đi.
Pháp môn giá trị không giống nhau, trong đó giá trị lớn nhất là Minh Tâm Kiến Tính và Bách Nan Thông Kiếp.
Trong lúc tu hành lĩnh ngộ pháp thuật, Minh Tâm Kiến Tính hiệu quả tốt nhất; còn bàn về ngộ đạo cầu chân, Bách Nan Thông Kiếp lại ở trên.
Bành Diệu Long được truyền pháp môn khí huyết tịnh hành, dùng linh khí và khí lực cùng tu luyện và phát huy bí pháp, thực tế chiến lực rất mạnh, giá trị không thua kém Minh Tâm Kiến Tính và Bách Nan Thông Kiếp, chỉ có điều con đường lĩnh ngộ bị Đường Kiếp tước đoạt nên không bằng hai người trước.
Thập nhị bí tuyền của Diệp Thiên Thương và Tử cung sinh hoa của Thích Thiếu Danh đều có chỗ nổi bật, một cái là phát huy sở trường, một cái là bù lại sở đoản, gia tăng nhưng đều là bùng nổ năng lực, bởi vậy nếu nói trong thời gian ngắn được lợi lớn nhất thì phải nhắc tới hai người họ.
Ngoài sáu người này, trong tay Đường Kiếp còn có hơn mười loại pháp môn phân giải, trong đó có hơn phân nửa dính đến tầng cao hơn, tạm thời không nắm giữ cũng không sao, mà trong số các pháp môn nhất định phải nắm giữ thì có Vô Giới Quy Chân, Vân Hoa Cái và Minh Huyền Sinh Điện.
Vô Giới Quy Chân là pháp môn trung tâm của Cửu Lê tâm pháp, có thể khai thông linh nguyên, quy nạp, tuy Cửu Lê tâm pháp thân là bí pháp, nhưng những pháp môn khác cũng có thể quy nạp, hấp thu và lợi dụng, bởi vậy là bộ phận trung tâm trọng yếu nhất, Đường Kiếp chắc sẽ không truyền cho bất kỳ ai.
Như Vân Hoa Cái Tắc lại là một pháp môn nâng cao tốc độ vận chuyển Tiểu chu thiên, nói trắng ra là là nâng cao năng lực khôi phục. Nó và Bát Hoang Tụ Linh có cùng một bộ khẩu quyết, khác biệt ở chỗ một có tác dụng với đại chu thiên, nâng cao tốc độ tu luyện, một tác dụng Tiểu chu thiên, nâng cao tốc độ hồi phục, có rất nhiều chỗ giống, nhưng lại bị Đường Kiếp căn cứ theo công năng mà chia thành hai loại bí pháp.
Minh Huyền Sinh Điện thì là một pháp môn vận hành gia tốc khí cơ, có thể khiến tốc độ tăng lên.
Ba pháp môn này hắn phải nắm giữ được trước khi tu luyện, bản thể Đường Kiếp phụ trách tìm hiểu Vô Giới Quy Chân và hóa giải chia nhỏ các phần, bởi vậy còn phải truyền hai loại pháp môn ra ngoài.
Như Vân Hoa Cái, Đường Kiếp lựa chọn Hứa Diệu Nhiên.
Hứa Diệu Nhiên xuất thân là môn hạ Chân Quân, bí pháp đương nhiên là ùn ùn, tuyệt đại đa số đều là pháp thuật uy lực lớn, tiêu hao linh khí quá mức, bởi vậy Hứa Diệu Nhiên vẫn luôn là kêu la pháp lực không đủ dùng. Như Vân Hoa Cái cho nàng năng lực hồi phục. Sau khi Đường Kiếp qua được cửa này, hắn sẽ đem Minh Tâm Kiến Tính và Bát Hoang Tụ Linh truyền cho Hứa Diệu Nhiên, giúp thực lực nàng tăng mạnh.
Còn lại Minh Huyền Sinh Điện, Đường Kiếp suy nghĩ tới người bên cạnh, nhất thời lại không tìm được mục tiêu thích hợp.
Vào lúc tự hỏi, bên bản thể truyền tới ý thức:
- Muốn phá thi đàn cần lấy dương cương huyết khí tác động khí cơ, lấy chính khí xua tan quỷ thi hợp thể, cần khí huyết...song song tu luyện tới có sở thành, chỉ nắm giữ pháp môn tu luyện còn xa mới đủ.
- Cửu Lê tâm pháp vô cùng mênh mông, chỉ riêng giải đọc đã cần mọi người hợp lực, nếu muốn nói tới tiểu thành, sợ là không có một năm không được.
- Không cần tiểu thành, có Hồng âm bí thuật cũng được.
- Vấn đề là Cửu Lê Tâm Kinh là tâm pháp, không phải thuật pháp, không có loại bí thuật này.
- Vậy tự nghĩ ra. Trước chuyện tâm xem lại chưởng khí huyết...song pháp, còn cả hỗ trợ.
- Vậy tiểu thành lại càng không đáng tin cậy.
- Nếu có người chỉ điểm, vậy đáng tin cậy.
- Trong cùng thế hệ, không ai có thể chỉ điểm.
- Đúng vậy.
Tự đối thoại với linh hồn, ánh mắt Đường Kiếp ngồi trong phòng tỏa hào quang.
Hắn biết bí pháp này nên tìm người nào.
Trong tiểu viện rừng trong, Tạ Phong Đường đang ngồi dưới tàng cây, tay cầm ấm trà, tự rót ra uống một mình.
Đứng phía dưới, Đường Kiếp cung kính đứng chờ.
Tạ Phong Đường rót cho mình một chén, nói: - Ngươi tìm đến ta có chuyện gì không?
- Học sinh may mắn có được một thủ pháp giúp hành khí mau lẹ thì như nhặt được chí bảo, thêm vào tình cảm viện chủ nhiều năm qua chiếu cố, đặc biệt đến kính dâng!
Đúng vậy, người cuối cùng kia, hắn đã tìm tới Tạ Phong Đường.
Ai nói truyền đạt kinh Nho Gia nhất định phải tìm học sinh?
Hiển nhiên, học sinh cũng có thể thỉnh giáo lão sư.
- Hả? Nghe Đường Kiếp nói, Tạ Phong Đường ngơ ngác một chút rồi lập tức mỉm cười.
Y cũng không cho Đường Kiếp mang được "Chí bảo" gì cho y, tuy nhiên hảo ý của học sinh thì không nỡ phủ nhận, bởi vậy chỉ vung nắp trà nói: - Nếu vậy, đọc qua cho ta nghe qua xem.
- Vâng! Đường Kiếp lên tiếng trả lời: - Khí tại thiên đột, dĩ phong hồi ấn pháp hành chi, định sao bắc đẩu...
Tạ Phong Đường vốn đang không thèm để ý chợt lặng người, nhìn về phía Đường Kiếp.
Theo từng câu Đường Kiếp ngâm nga, vẻ mặt y dần ngưng trọng.
Tư thế từ đang nằm chợt ngồi thẳng dậy, ấm trà trong tay ngưng trệ.
Là là cố khí như sấm sét, hơi thở như ngọn lửa, hoàng hôn như sao sớm, cam lộ tử điện...
Đường Kiếp vẫn còn ngâm nga, trong lòng của Tạ Phong Đường đã nổi sóng.
Dựa vào kinh nghiệm của hắn, gần như có thể khẳng định đây tuyệt đối là tâm pháp tối cao, chỉ tiếc không được đầy đủ, chỉ có phương diện hành khí cực hạn. Tiểu tử này lấy được từ đâu?
Tạ Phong Đường thấy ánh mắt Đường Kiếp thì càng không thể tin được.
- ... Là vì Hành Chi Đạo! Quá nửa đây là câu định nói về sau, Đường Kiếp đã học thuộc hết.
Nhìn Tạ Phong Đường, Đường Kiếp nhỏ giọng nói: - Học sinh học thuộc rồi, viện chủ có gì chỉ giáo?
Tạ Phong Đường giật mình hồi lâu, rốt cục đặt ấm trà xuống.
Y lấy ra một chén nhỏ, rót đầy, sau đó nói: - Ngồi đi... Dùng trà!