Dưới bóng cây, Đường Kiếp và Tạ Phong Đường ngồi đối diện nhau.
Tạ Phong Đường tự mình châm trà cho Đường Kiếp, suy nghĩ một hồi lâu mới nói: - Tâm pháp này, ngươi từ đâu mà có?
- Bẩm viện chủ, lần này tham gia Tiên Duyên Hội, ta xuất phát trước, một đường xa xôi mất tới trăm ngày. Tâm pháp này chính là kỳ ngộ đoạt được trên đường.
Tạ Phong Đường nhìn Đường Kiếp, thuận miệng nói: - Trong giới học sinh, lúc tu vi đạt đến cảnh giới nhất định cũng thường dành thời gian ra ngoài lịch lãm tìm kiếm cơ duyên. Cơ duyên thiên hạ tuy nhiều nhưng tu giả lại đông gấp nghìn lần. Tuyệt đại đa số người cả đời cũng không biết được cái gì là cơ duyên. Không ngờ người vừa mới lên đường lịch lãm, mới chỉ có một lần đã gặp được cơ duyên này, quả nhiên là ý trời chiếu cố.
Lời này là không tin lời Đường Kiếp nói.
Đường Kiếp lại cười nói: - Thiên ý có chiếu cố không thì tiểu tử không biết, tuy nhiên viện chủ lại luôn chiếu cố tiểu tử, điểm này đệ tử luôn rõ ràng.
Tạ Phong Đường hiểu ý hắn, cười ha hả: - Ồ, khó khi thấy ngươi có tâm, được bảo bối biết hiếu kính ta, chỉ là ta thấy tâm pháp này không được đầy đủ.
- Đúng là không được đầy đủ. Lúc học sinh đoạt được thì tâm pháp đã tán loạn, sau khi sắp xếp lại thì cho ra pháp quyết này, cũng có nhiều chỗ quên.
- Hả? Chỗ quên đó không ngại nói qua nghe xem. Tạ Phong Đường càng lúc càng hưng trí.
Khẩu quyết tán loạn không đồng nhất câu cú, cũng chẳng có mối liên hệ gì, nhưng khi nghe thấy, lại vẫn cảm nhận được mối liên hệ hệ thống chặt chẽ trong đó.
Tạ Phong Đường càng nghe càng thấy ảo diệu vô cùng, y tu luyện tới mức này, thiên hạ đã ít có tâm pháp có thể khiến y động tâm, bởi vậy một bên nghe một bên tự thể nghiệm, cảm thụ ảo diệu trong đó.
Chứng thực có chỗ xác thật liền vui sướng, nhưng cũng vì tâm pháp không được đầy đủ mà hối tiếc thở dài.
Đường Kiếp nhân có hội nói ra sự lý giải của mình với tâm pháp, Tạ Phong Đường không ngờ tiểu tử này còn có tâm tư gì khác, có nghi vấn gì liền giúp hắn giải đáp.
Y đường đường là Thiên tâm chân nhân, hiểu biết uyên bác cỡ nào, đám học sinh phí bao công phu, thậm chí phải tự thể nghiệm mới có thể giải đáp nghi vấn, còn y lại tìm ra dễ dàng. Minh Huyền Sinh Điện kia chỉ mất nửa ngày đã bị Tạ Phong Đường tìm hiểu được.
Tuy nhiên Đường Kiếp cũng không rời đi mà tiếp tục dùng tâm pháp "lộn xộn" kia nghiên cứu với Tạ Phong Đường.
- Tức xuất trung đình, khí hồi tử cung, lấy tam tuyền làm cơ sở, thành thế kiếm cuồn cuộn... Viện chủ, ý đoạn văn này có phải là kinh khí trong hành khí thì phải quay ngược cung, lấy thập nhị bí tuyền hoàn thành ít nhất tam tuyền, phát khí ở cung, dẫn phát khí cơ sẽ thành Hạo nhiên kiếm, trảm yêu ma quỷ quái?
- Ồ... Tạ Phong Đường trầm tư một chút rồi theo đó vận chuyển, sau khi thử một chút thì trước ngực chợt lóe bạch quang, linh khí trào ra hình thành một tiểu Kiếm màu trắng. Chỉ có điều kiếm khí hơi yếu, còn chưa định hình đã trôi đi.
Tạ Phong Đường lắc lắc đầu: - Trung đình chủ là hạo nhiên chính khí, tử cung chủ là ngưng nguyên vững hình. Khí tới trung đình mà quay ngược cung, chích xác là có thể trong thời gian ngắn hình thành hạo nhiên khí kiếm, vấn đề là khí cảm quá yếu, khó có thể bền lâu. Thập nhị bí tuyền trong tâm pháp nói phải lớn mạnh hơn phương pháp khí cơ, đáng tiếc... Ta không có pháp môn này, cũng là không dùng được. Tuy nhiên Hạo nhiên khí cũng chỉ là phương pháp đuổi quỷ vật, có hay không cũng không sao.
- Vấn đề ở chỗ đây là tất cả tâm pháp khẩu quyết, duy nhất có được khẩu quyết chủ động công kích. Đường Kiếp làm như không có gì nói: - Nhìn từ phương diện này, tâm pháp chưa chắc chỉ dùng cho tu luyện mà cũng có thể sử dụng trong chiến đấu, chỉ có điều không trọn vẹn không lợi hại, phương pháp chiến đấu đều đã thất lạc.
Tạ Phong Đường cười nói: - Ngươi muốn mượn cơ hội này tìm được pháp môn chiến đấu kia?
Đường Kiếp bình tĩnh nói: - Cuộc thi thứ hai sắp sửa bắt đầu, nhiều thêm một thủ đoạn cũng tốt.
Tạ Phong Đường lắc đầu: - Khó, khó, khó. Theo khẩu quyết này đây rõ ràng là tâm pháp tu luyện. Nếu có chút thành tựu, khả năng là trợ giúp và nâng cao phương pháp khác chứ muốn dùng cái này để trực tiếp chiến đấu là rất khó. Về phần Hạo Nhiên kiếm cũng là một cách biểu hiện khí cơ, cũng không là pháp môn chiến đấu chân chính.
Đường Kiếp nghĩ thầm điều ngươi nói sao ta lại không biết?
Cửu Lê Tâm Kinh vốn là tâm pháp tu luyện, Hạo Nhiên kiếm là tâm pháp có tính công kích duy nhất, mục tiêu hạn chế là quỷ vật. Cũng chính vì vậy, Đường Kiếp chỉ vừa nhìn đã biết đây là phương pháp gì.
Vấn đề là muốn tu thành Hạo Nhiên kiếm ít nhất cần hoàn thành tầng thứ nhất của Cửu Lê Tâm Kinh.
Đường Kiếp có thể trong ba ngày lĩnh ngộ toàn thư, nhưng chung quy không có năng lực trong ba ngày tu thành tầng thứ nhất tâm pháp.
Vì nguyên nhân này, hắn nhất định phải tìm cách mưu lợi, tức tìm ra một loại thuật pháp —— tâm pháp không có khả năng ở tu thành trong trong vòng ba ngày, thuật pháp chỉ cần ngươi nguyện ý thì một giờ cũng đủ.
Thời khắc này Đường Kiếp nói: - Phải dốc sức mới cam tâm. Tâm pháp tuy huyền diệu nhưng lại thiếu một môn pháp thuật để phát huy, chung là có chút đáng tiếc. Học sinh bất tài, muốn thử một chút.
- Hả? Vậy ngươi tính toán như thế nào?
- Để Hạo Nhiên kiếm nhập tay. Viện chủ, ngài cảm thấy nếu khí hồi thừa tương, lấy âm luật chấn động liệu có thành công?
- Ngưng nguyên không đủ, kiếm thế khó tụ.
- Không cần khí kiếm, chỉ lấy khí trong lồng ngực, học Sư rống thì sao?
- Vậy ngươi cần có nhiều linh khí hơn, không chỉ khó gắn kết mà còn dễ tán không tụ, lớn mà không uy, chỉ là cái thùng rỗng thôi. Nhưng nói tới thủ đoạn chấn âm, học Sư tử hống thì hơi đơn giản. Chỗ ta có một môn là Chân Ngôn bí quyết, lấy ngôn luật hình thành pháp lệnh, nếu hai bên kết hợp cũng có thể thành. Tạ Phong Đường sờ cằm lẩm bẩm.
Đường Kiếp mừng rỡ vội ôm quyền nói: - Kính xin viện chủ chỉ giáo!
Tạ Phong Đường bị hắn cuốn lấy đành bất đắc dĩ gật đầu: - Thôi thôi, ngươi muốn học, dạy ngươi là được.
Vì thế chiều hôm đó, Đường Kiếp bắt đầu đi theo Tạ Phong Đường học Chân Ngôn luật pháp.
Chân Ngôn bí quyết là một môn bí thuật, dùng ngôn luật thi pháp, mỗi lần ra tay thì miệng nói một chữ sẽ sinh ra hiệu quả đối ứng, ảo diệu vô cùng, biến hóa cực lớn, có thể nói là trong tất cả thuật pháp, có năng lực và công năng ứng biến mạnh nhất.
Nhưng cuối cùng nó không có thể trở thành pháp thuật trụ cột của đại môn phái, thậm chí còn chẳng vào được Thần Tiêu Kiếm Điển.
Nguyên nhân là uy lực của nó quá nhỏ.
Chân Ngôn bí quyết tuy có chín chín tám mươi mốt chữ chân ngôn luật lệnh, tám mươi mốt loại pháp thuật, nhưng uy lực của nó lại chẳng bằng một nửa các pháp thuật khác, bởi vậy nó chính là một môn dùng để bắt nạt kẻ yếu pháp thuật.
Nhưng đối với Đường Kiếp mà nói, kết hợp với Cửu Lê Tâm Kinh chính là bí quyết hắn đang cần.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Người tìm hiểu hoàn thành đầu tiên là Bành Diệu Long.
Cũng không phải y thiên tư trác tuyệt mà là trong các tâm pháp truyền ra, y lấy được thứ thích hợp nhất.
Buổi sáng Đường Kiếp đi tìm Bành Diệu Long, hỏi rõ điều y cảm ngộ, tự hành một lần, để Bành Diệu Long chỉ ra chỗ sai một phen, xác nhận không còn gì khúc mắc mới rời đi.
Bành Diệu Long không cho hắn đi, giữ chặt hắn hỏi: - Vì sao phải dạy ta cái này?
Đường Kiếp trả lời: - Ngươi không phải đã biết sao? Tự mình tìm hiểu không có thời gian nên tìm ngươi hỗ trợ.
Bành Diệu Long sao chịu tin.
Thời gian tu tiên dài đằng đẵng, gì mà có mấy ngày đã không chờ được, còn truyền tâm pháp trọng yếu cho người khác?
Bởi vậy y trừng mắt nói: - Tiểu tử đừng giả bộ, Khí huyết song tu pháp này quý giá thế nào ta còn không rõ sao? Ngươi rốt cuộc có chuyện gì cần ta giúp thì cứ nói thẳng, lão tử không ăn không của kẻ khác.
Đường Kiếp lắc đầu: - Ta không có gì cần ngươi giúp. Đều là huynh đệ trong nhà, ta thấy Khí huyết song tu rất thích hợp với ngươi nên cho ngươi, ngươi cảm nhận rồi nói cho ta biết là được.
- Đều là huynh đệ trong nhà... Bành Diệu Long nhập tâm mấy chữ, đột nhiên ngửa đầu cười ha hả: - Được! Được lắm Đường Kiếp! Nói không sai, đều là huynh đệ trong nhà, ta và ngươi so đo thì đúng là ta tự kiêu. Nếu vậy pháp môn này ta nhận, từ hôm nay trở đi, Bành Diệu Long ta chính là huynh đệ của ngươi!
Nói xong hung hăng vỗ vai Đường Kiếp, quay về phòng tu luyện.
Đường Kiếp nhìn y hưng phấn cũng không khỏi lắc đầu cười khổ.
Chào Bành Diệu Long, Đường Kiếp đi tìm Diệp Thiên Thương, quả nhiên Diệp Thiên Thương cũng nhìn hắn một cách cổ quái.
Đường Kiếp nhấc tay ngăn lại: - Đều là huynh đệ, ít cảm kích đi, ta là người không thích động não, ngươi có gì tâm đắc mau nói cho ta biết.
Diệp Thiên Thương hít sâu một hơi, chậm rãi nói: - Thập nhị bí tuyền pháp dù có thể phân khí nhiều mạch, cùng sử dụng cho nhiều phép, nhưng lại không có hiệu quả với kinh mạch. Mấy ngày nay ta thí nghiệm qua, đại khái có đầu nối tiếp. Tuy nhiên phương pháp này huyền ảo dị thường, còn có nhiều ảo diệu chưa từng khai mở, trong thời gian ngắn ta cũng chỉ có thể nắm giữ chừng đó...
- Vậy cũng được rồi. Nhìn thành quả của Diệp Thiên Thương, Đường Kiếp cũng cảm thấy vừa lòng.
Lúc rời đi, Diệp Thiên Thương hô: - Đường Kiếp!
- Hả? Đường Kiếp quay đầu nhìn Diệp Thiên Thương, Diệp Thiên Thương nói: - Ta biết ngươi là cố ý kiếm cớ đem pháp môn tặng cho ta, tuy không biết vì sao nhưng... Diệp Thiên Thương ta nhớ kỹ.
Đường Kiếp chỉ có thể cười khổ gật đầu, lại đi tìm Thích Thiếu Danh.
So với Bành Diệu Long và Diệp Thiên Thương ngay thẳng, Thích Thiếu Danh có vẻ trầm mặc hơn nhiều. Y không nói gì mà "Cảm ơn" "Đều là huynh đệ" "Ta nhớ kỹ rồi"…mà chỉ nhìn chằm chằm Đường Kiếp, ánh mắt đầy thâm ý. Thế nên lúc cáo từ, Đường Kiếp cũng chẳng dám nhìn thẳng đối phương.
Vệ Thiên Xung thì có vẻ không tim không phổi hơn nhiều.
Y căn bản không nhận ra pháp môn Đường Kiếp cho mình quý thế nào.
Minh Tâm Kiến Tính nâng cao trực giác và lĩnh ngộ, không phải trong thời gian ngắn là thấy hiệu quả, bởi vậy y cũng chẳng coi trọng, lúc nói ra điều tâm đắc trong lúc tu luyện cho Đường Kiếp thời điểm, còn luôn miệng nói Đường Kiếp nợ ân tình của y.
Đối với chuyện này Đường Kiếp chỉ có thể cầm lấy tay y nói: - Cố gắng tu luyện đi, có lợi với ngươi!
Thị Mộng bình tĩnh hơn luôn miệng tạ ơn Đường Kiếp. Thái Quân Dương thì vỗ vai Đường Kiếp nói: - Hảo huynh đệ quả nhiên nghĩa khí, yên tâm đi, ta có tuyệt thế tâm pháp, nhất định chia sẻ cùng ngươi.
Cứ như tuyệt thế tâm pháp là cỏ dại ven đường, nói có là có.
Đường Kiếp ngàn dụ dỗ vạn khuyên lơn mới thoát được mỹ nhân đang dây dưa.
Trở lại Địch Kiếm Viên, nhìn thời gian chỉ còn hai canh giờ.
Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận, chiến trường thượng cổ.
Bản thể Đường Kiếp ngồi khoanh chân trên tảng đá lớn, hai tay chuyển động tạo ra một đám ấn pháp. Thủ ấn biến hóa có thể thấy được hoa văn huyết sắc dưới da Đường Kiếp hiện ra, giống như xà trùng đang chạy, vì thế mặt mũi của Đường Kiếp cũng trở nên dữ tợn hơn. Đây là kết quả do hắn thử nghiệm Vô Giới Quy Chân.
Cách hắn không xa, một đám thi đàn bị ba người Hà Xung dẫn dắt gào thét chạy tới, đợi khi đến gần lại gào thét rời đi, chỉ để lại bụi mù tung đầu, không giống như cảnh tượng Đường Kiếp tu luyện, mặt chẳng hề nổi sóng.
Mặt trời lên lại lặn, thủy triều lên lại xuống, trong nháy mắt đã ba ngày trôi qua.
Đường Kiếp tu luyện ba ngày, đám Hà Xung coi thi đàn như diều thả ba ngày. Tuy nói tu giả có thể không ngủ không nghỉ mấy đêm, nhưng trường kỳ chạy trốn kiểu này, trong thời gian dài thấy thật thống khổ.
Hôm nay Đường Kiếp vẫn ngồi xếp bằng, xa xa Hà Xung, Đặng Ngọc Khánh chợt hiện lên, tốc độ nhanh lao tới bên cạnh hắn, Hà Xung quát: - Tiểu tử, ba ngày đã qua, Cửu Lê Tâm Kinh ngươi tìm hiểu thế nào rồi?
Tay trái Đường Kiếp khẽ động, ngón áp út, ngón út tạo kiếm quyết chỉ vào ngực Hà Xung: - Nếu trung đô không phát, âm đô độc hành, giải thích thế nào?
Hà Xung ngây ra một lúc, bật thốt trả lời: - Súc khí huyệt, phát ngũ mãn, hành bắc đẩu, đấu quyết tất thành, ngươi hỏi cái này làm gì?
Đường Kiếp đã rút kiếm quyết về, vòng thủ ấn Bắc đẩu bí quyết, lấy ngón áp út tay trái ôm lấy ngón út tay phải, ngón áp út tay phải ôm lấy ngón út tay trái, hai ngón cái chặn ngón áp út, hai ngón trỏ, ngón giữa duỗi thẳng, trong nháy mắt lần lượt tạo ra quang ảnh, cuối cùng vỗ tay.
Chợt nghe BA một tiếng, hai Đường Kiếp đã tuôn ra một dòng khí hùng mạnh.
Đồng thời Đường Kiếp lại nói: - Khí phát vu hung, phát hổ báo chi âm, hành lôi đình chi hống, thì cái nào tốt hơn?
- Khí phát ngọc đường. Hà Xung trầm giọng nói.
- Vì sao Tẩy Nguyệt phái là tuyền ki?
Hà Xung lập tức nói: - Tẩy Nguyệt phái trọng đại đạo, thủ tuyền ki là vì tiến có thể công, lui có thể thủ, Thiên thần cung trọng thủ, tọa ngọc đương mà buông xuống bát hoang, khí phát trung cung, vô cùng kiên cố.
Đường Kiếp hợp song chưởng, toàn thân vang lên tiếng xương cốt giòn vang: - Nói Ngọc Đường Thủ Khí tâm pháp của Thiên thần cung cho ta biết!
- Cái gì? Hà Xung ngẩn ra.
- Mau! Đường Kiếp đã trầm giọng quát.
- Mẹ nó! Hà Xung dậm chân, tuy nhiên y cũng biết trong tình thế này nói hay không không quan trọng, chỉ đành dậm chân đọc ra một đoạn khẩu quyết.
Thiên Thần Cung trọng thủ, cố thủ bản nguyên, trung xu khí cơ hùng hậu nhất.
Có Thiên thần cung bí pháp, Đường Kiếp đột nhiên đứng dậy, song chưởng duỗi ra, trong nháy mắt biến thành ảo ảnh, linh khí trong cơ thể bùng nổ hoành hành khắp nơi, sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng, âm tình bất định, Hà Xung nhìn mà lo lắng, không biết tiểu tử này lại nổi điên gì nữa.
Đường Kiếp đứng tại chỗ múa càng lúc càng nhanh, thủ ấn bừa bãi mà trật tự, không hiểu nguyên gốc không thể hiểu được gì, đúng là đang điều lĩnh ngộ, pháp quyết vốn đang lộn xộn hội tụ lại, dung thành môn thuật pháp thông suốt.
Đường Kiếp thủ thế dần dần chậm lại, nhưng mỗi một vung tay lại càng tràn ngập lực lượng.
Vào lúc này dù là ba người Hà Xung không thừa nhận cũng không được, lúc này mỗi cử động của Đường Kiếp đều mang theo hơi thể thần bí mà huy hoàng.
Chẳng lẽ đây là huyền ảo của Cửu Lê Tâm Kinh sao?
Chỉ dùng ba ngày có thể khiến Đường Kiếp đột phá?
Hà Xung thật không áp chế được ghen tỵ, chỉ muốn bắt ép Đường Kiếp nói ra tất cả.
Thi đàn phương xa dần xuất hiện, mãnh liệt như thủy triều xông tới.
Hà Xung đang muốn dẫn theo thi đàn chạy thì nghe Đường Kiếp thản nhiên nói: - Không cần chạy, giao cho ta đi.
Nói xong y xông tới trước, tay trái vươn ra hướng về phía trước, ngón trỏ phải, ngón giữa, ngón áp út gấp khúc, ngón cái và ngón út vươn ra, bàn tay trái cũng thế, tạo thành hàng quỷ phiến ấn.
Sau đó ấn mạnh tay trái xuống đất: - Chấn!
Một tiếng chấn thoát ra, trên bầu trời đột nhiên bùng nổ sấm sét, sấm rền nổ vang như ngay bên tai mọi người, ngay cả Hà Xung cũng nghe tiếng sấm tới chấn động tâm thần, y khẽ run lên, đàn thi thể kia cùng đồng thời rít lên thê lương.
Mục tiêu thù hận trong nháy mắt chuyển sang Đường Kiếp.
Đường Kiếp đứng nguyên tại chỗ, tay trái thi ấn pháp, chụp vào khoảng không: - Lui!
Một tiếng lui như vương giả gầm thét, khiển trách thiên hạ, khiến người ta ngưỡng vọng mà cúng bái, mà ngay cả vạn thi vô tri cũng nghe tiếng sợ hãi, lùi không dám tiến.
Uy ngôn ngắn ngủi trôi qua tức thì, Chân Ngôn qua đi, hào quang tán ra, ngay sau đó Đường Kiếp vẫn công khai bản thể, vô số thi triều chen chúc mà đến.
Đặng Ngọc Khánh nhíu mày.
Công bằng mà nói, vừa rồi Đường Kiếp chấn động và lui ra, thoạt nhìn có vẻ uy phong nhưng đáng tiếc Chân Ngôn pháp lệnh, uy lực từ trước đến nay quá nhỏ, dùng để quát đàn thi lớn thật giống như làm trò đùa.
Đường Kiếp cũng không ngại, đối mặt thi đàn liền lui ra sau nửa bước, một tay họa tròn, hữu chưởng vươn ra tạo thành chiến thiên ấn, khí mạch vận chuyển phun ra một chữ "PHÁ...!"
Chữ này như Chân Ngôn pháp thuật mang theo hơi thở sát phạt, xơ xác tiêu điều bát hoang, kích thích được tiếng rít của thi đàn, đến ngay cả Hà Xung cũng không khỏi nhíu mày.
Lúc này y đã nhìn ra Đường Kiếp làm trò mèo gì, hiển nhiên hắn đang tập hợp sở học, lấy Cửu Lê Tâm Kinh làm cơ sở, độc chế một môn Châ Ngôn thuật pháp.
Chân Ngôn thuật pháp bản tính cương trực, uy hiếp vạn quỷ, có tính khắc chế thi đàn nên mới có hiệu quả này. Nhưng khi dùng pháp thuật mới, bản thân không quen luyện, uy lực lại rất hữu hạn.
Đợi một thời gian, hắn có thể dùng một chữ này phá địch, nhưng bây giờ thì tuyệt đối không thể.
Quả nhiên thi đàn bị kích thích, tức giận nhào tới, mắt thấy Đường Kiếp sắp bị chôn trong đám thi hải, Hà Xung muốn cứu Đường Kiếp ra, miễn để hắn chết tự hại chính mình.
Đường Kiếp lui ra sau nửa bước, hai tay chuyển ấn pháp, quát: - Ly!
Từng chữ nghe rất bình thản, như không có uy lực.
Ngay lúc Đường Kiếp bật ra ký tự này, chợt nghe âm phong nổi dật, đám quỷ rít gào liên tục, thi đàn đồng thời phát ra tiếng gào thét, vô số quỷ ảnh xuất hiện giữa không trung, rõ ràng là muốn chui vào thi thể, nhưng lại bị một chữ của Đường Kiếp bức chấn động bay ra.
Cảnh tượng này khiến ba người đồng thời kinh hãi.
Điều này sao có thể? Hắn làm sao làm được?
Thấy Đường Kiếp vẫn chưa dừng tay, hai tay trong nháy mắt lại nặn ra vô số pháp ấn.
Pháp ấn số lượng nhiều với biến hóa cực nhanh, ngay cả đám người Hà Xung cũng không nhìn ra. Một vài thủ ấn chưa nghe bao giờ, chưa thấy bao giờ, căn bản không biết Đường Kiếp học từ chỗ nào.
Liên tiếp thủ những thế ấn phức tạp, toàn thân Đường Kiếp khí thế tăng cao, hai tay chống lên trời hô: - Diệt!
Theo một tiếng này, thiên địa sáng rực lên, đám quỷ vốn đang định nhập vào thi thể đồng thời bị bao phủ trong tia sáng này, cùng nhau phát ra tiếng gào sắc nhọn, như băng tuyết mà tan rã.
Đám đông quỷ vật cứ như vậy chết đi, đám thi thể như đầu gỗ ngã xuống, trên chiến trường trống trải chỉ còn lại mình Đường Kiếp.
Đám người Hà Xung dại ra, hỏi Đường Kiếp: - Đây... Đây là cái gì?
Bất động hồi lâu, Đường Kiếp mới nói: - Ta lấy Cửu Lê tâm pháp làm cơ sở, Châm Ngôn Quyết làm thể, kết hợp tâm pháp hai phái Tẩy Nguyệt Thiên Thần lập nên Chân Ngôn Luật Lệnh mới, mỗi chữ một lệnh, tứ lệnh giống nhau, dùng ba mươi sáu lệnh kết hợp cửu luật, thành... Tứ Cửu Chân Ngôn.