Sau mấy ngày nghỉ, danh sách tham gia vòng kế tiếp đã ra lò.
Kỳ thật không cần danh sách, mọi người cũng có thể căn cứ vào biểu hiện của mình tính ra, dù sao quy tắc tính điểm vẫn còn đó.
Trận đấu sáu mươi người, Thiên Tình Tông tiến vào bảy người, Thiên Nhai Hải Các bảy người, Thiên Thần Cung mười người, Thú Luyện Môn mười bốn người, Tẩy Nguyệt Phái mười ba người, Thất Tuyệt Môn chín người.
Thiên Tình Tông và Thiên Nhai Hải Các nhân số ít cũng không có gì lạ, Tiên Duyên Hội lần này vốn bất lợi với họ.
Mà trong bốn phái khác, Thiên Thần cung và Thất Tuyệt Môn ít người do học đấu sinh tử sớm nhất. Do ngay hôm sau đã triển khai sinh tử đấu nên đã bổ sung thay thế vài học sinh có thân phận xuất trướng, nên bất lợi cho những trận quyết đấu sau, bởi vậy nên tổng thể cũng có phần thiệt thòi.
Về phần Thú Luyện Môn và Tẩy Nguyệt phái, cuộc chiến sinh tử cuối cùng, được Đường Kiếp an bài, Tẩy Nguyệt phái lấy thắng lợi đổi sinh mạng, kết quả là Thú Luyện Môn thắng nhiều nhất nhưng người chết cũng nhiều nhất. Nên dù lấy được mười bốn ngạch nhưng đại bộ phận đều là học sinh thay thế, luận tổng thực lực lại ở dưới Tẩy Nguyệt phái. Đáng tiếc tuy Tẩy Nguyệt vào trong mười ba người, Thái Quân Dương lại vì bại quá nhiều mà không thể đi vào.
Nhưng với các đại phái mà nói việc này cũng chẳng làm học phong cảnh, dù sao cuối cùng vẫn có mười học sinh mình chọn ra, chỉ cần các tinh anh vô sự thì chẳng sao.
Nhưng nói không liên quan cũng không chắc
Dù không thể vào top 10 thì cũng có thể thành người giúp đỡ.
Sáu mươi người hợp lực thi đua, thực lực bản thân là nhân tố mấu chốt quyết định thắng bại thì bằng hữu ủng hộ nhiều hay ít cũng ảnh hưởng tới điều đó.
Nếu ai tự cho thực lực mình cao cường, không để học sinh khác vào mắt, vậy kẻ đó sẽ bị bài xích, muốn tìm người hỗ trợ cũng khó.
Đây cũng là nguyên nhân Tiêu Dao cung sắp xếp ra lôi đài thi đấu hỗn hợp này.
Mọi biểu hiện bên ngoài đều là hư, chỉ có trong hoàn cảnh hỗn loạn mới có thể nhìn ra ai biết cách làm người, dùng người hơn. Trừ khi tu tới Tiên Đài, chín ngày tiêu dao có thể nhìn khắp thương sinh, nếu không thì dù có năng lực mà không biết cách làm người thì cũng tự mình cô lập.
Vì nguyên nhân này, trong Lục Đại phái đã sớm tìm chỗ liên kết.
Nhất là những học sinh đầu bảng như Thiên Nhai Hải Các Lam Ngọc, Thiên Thần cung Vân Vô Cực, Thiên Tình Tông Đặng Hiểu Vũ…, những người đó rảnh rỗi là đi tìm học sinh giao lưu cảm tình.
Những người may mắn lọt vào đợt thứ hai nhưng thực lực bản thân không cao, cơ bản không có hy vọng vào Top 10 đã trở thành miếng bánh thơm ngon. Bình thường họ cao cao tại thượng không bao giờ nhìn xuống nhưng mấy ngày này luôn phát thiếp khắp nơi, không phải mời ăn cơm thì là mời tới cửa luận bàn, thậm chí còn chủ động chỉ điểm cho đối phương, có vấn đề gì có thể thỉnh giáo sư huynh luôn lúc đó, nhưng đây tuyệt đối là một mối quan hệ có qua có lại.
Đồng môn đã vậy, ngay cả khác môn phái cũng có sự liên kết.
Lục Đại phái có tử địch cũng có bạn tốt, Thiên Tình Tông và Tẩy Nguyệt phái, Thiên Thần Cung và Thú Luyện Môn, Thiên Nhai Hải Các và Thất Tuyệt Môn càng hợp tác chặt chẽ, trong mối quan hệ giao hảo lẫn nhau vẫn có tính toán, thế nên trong khoảng thời gian ngắn các loại tổ hợp và liên minh nhiều tới không đếm xuể, có khi một học sinh kết tới mấy liên minh, mưu lợi đủ thứ.
Thậm chí, thậm chí ngay cả bạn tốt ở ngoài môn phái cũng lôi kéo.
Đường Kiếp nhận được một phong mật thư, là do một học sinh Thiên Nhai Hải Các viết. Xưng mình là sư huynh của Hứa Diệu Nhiên, ở Thiên Nhai Hải Các rất có địa vị, sau lưng có chỗ dựa…, nếu Đường Kiếp muốn lấy được trái tim giai nhân thì ở ở thứ hai ** phải trợ giúp y một tay, nếu không sẽ phá hư chuyện tốt này, vân vân...
Đường Kiếp xem mà dở khóc dở cười, tiện tay xé thư đi.
So với môn phái khác, học sinh Tẩy Nguyệt phái có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Bành Diệu Long, Đường Kiếp, Diệp Thiên Thương và một đám học sinh xuất sắc đều ngoài dự đoán của mọi người giữ vững trầm mặc, phần lớn thời gian ở một mình trong phòng tu luyện, ngẫu nhiên mới ra ngoài giao lưu với đồng môn.
Làm người xếp hạng trong Tẩy Nguyệt phái mà có biểu hiện như vậy khiến rất nhiều học sinh cảm thấy thất vọng.
Đương nhiên, điều này cũng cho những người khác cơ hội —— bắt đầu kết giao đồng môn xung quanh, hứa hẹn thật nhiều.
Ngày qua ngày, rốt cục đã tới đợt thi đấu thứ hai.
Trưa đó, sáu mươi học sinh tập hợp trên Hồng Mai Lĩnh, thượng sư Tiêu Dao cung và Lục Đại phái đều đã ngồi xuống, ngoài ra là quan khách từ khắp nơi tới xem náo nhiệt.
Ở sơn lĩnh có một nơi tràn ngập mây mù, không biết đi thông tới phương nào. Trước kia Đường Kiếp chưa bao giờ thấy qua, hôm nay cũng là lần đầu nhìn thấy.
Một thượng sư Tiêu Dao cung đứng trước biển mây mù, cất cao giọng nói: - Lần trước thi đua, học sinh các phái vẫn chưa hiện thân thủ, quả nhiên không hổ uy phong Lục Đại phái. Trận thứ hai giáo phái quyết định, cấp cho chư vị thiếu niên anh kiệt một cơ hội, tiến hành thi đua ở Lang Gia phúc địa.
Lời nói ra, toàn trường ồn ã.
- Lang gia phúc địa, không ngờ là Lang gia phúc địa.
- Thật không ngờ lần này có phúc, có thể đi vào phúc địa, dù không được top 10 cũng không uổng chuyến đi.
- Chính thế chính thế.
Lang Gia phúc địa là phúc địa của Tiêu Dao cung, qua nhiều năm kinh doanh, bên trong có nhiều kỳ hoa dị thảo, vô số yêu thú quý hiếm, là một tòa phúc địa tám trăm năm, vẻn vẹn từ phúc địa cũng có thể thấy thực lực của Tiêu Dao cung, ngoài Lục Đại phái ra, ở trong đám tiểu phái cũng coi là không tầm thường.
Lần này bọn họ đồng ý dùng phúc địa làm chỗ học sinh cạnh tranh cũng coi như dốc hết vốn gốc, xem chừng sau này Tiêu Dao cung cũng không thể độc lập, nếu như thế, còn không bằng hào phóng một phen, giao hảo với chúng phái. Bởi vì lúc này khách và chủ chưa định, ai cũng không xác định ai là người thắng cuối cùng, bởi vậy được chia trước một ít ưu đãi, mọi người đều vui.
Thời khắc này thượng sư kia lại nói: - Giờ tuyên đọc quy củ trận đấu, chỉ có học sinh dự thi mới có thể vào phúc địa. Bổn cung đã đem mười món bảo vật đặt trong phúc địa, học sinh tự mình tìm kiếm. Chú ý, tất cả bảo vật đều có bảo quang thuật, một khi bị lấy ra sẽ xuất hiện luồng sáng bảo khí, phạm vi hơn mười dặm, ai cũng có thể thấy được. Học sinh đoạt được bảo vật bất kể thủ đoạn đều phải giữ bên người sáu canh giờ thì mới tính là thành công, sau đó truyền tống rời đi. Nhớ kỹ, đoạt được bảo vật thì không thể đặt trong túi Giới Tử, nếu không không tính thời gian.
Nghe vậy mọi người hiểu ra.
Hiển nhiên, học sinh nếu không muốn cướp bảo vật của người khác thì phải bảo vệ được bảo vật một ngày, như thế mới coi là thắng.
Một học sinh giơ tay, thượng sư gật đầu. - Có vấn đề gì?
Học sinh kia hỏi. - Xin hỏi thượng sư, sau khi được bảo vật, trên đường để vào túi Giới Tử mới lấy ra, thì tính thế nào?
Thượng sư trả lời. - Thời gian tính lại. Chỉ cần ở bên người hơn 6 tiếng là được.
Học sinh kia hỏi. - Nếu trong lúc tranh đoạt tạm rời khỏi tay thì sao? Bị đối thủ đoạt mất?
- Rời khỏi tay không sao, nếu bị đối thủ cướp đi quá ba hơi thở thì thời gian tính lại. Bảo vật sẽ phân tích tất cả, cho thấy thời gian tương ứng.
Lại có học sinh hỏi. - Liệu có thể rời đi trước không?
- Mỗi học sinh đều có một ngọc bài rời đi, nhưng trước khi rời đi phải chịu thua. Nếu như tất cả học sinh đều rời đi, mười người ở lại cuối cùng coi như thắng trận đầu. Nhưng nếu vào lúc đó vẫn chưa đạt được bảo vật thì dù có thắng cũng sẽ không có bảo vật thưởng cho. Ngoài ra ngọc bài phát động cần có thời gian, lúc rời đi không thể động thủ, nếu gặp phải công kích, rời đi thất bại.
Câu cuối khiến mọi người cả kinh.
Nói như vậy, ngọc bài này vốn không thể sử dụng để rời khỏi cuộc chiến.
Hổ Khiếu Cốc ở Tẩy Nguyệt học viện không có loại bệnh này, cũng không biết do Tiêu Dao cung trình độ quá kém hay vẫn là dụng tâm kín đáo.
Đường Kiếp giơ tay hỏi. - Xin hỏi thượng sư, nếu đoạt được nhiều bảo vật thì sao.
Thượng sư đáp: - Nếu ngươi có bản lãnh đó, thập bảo đều trong tay ngươi thì người là người thắng duy nhất.
Lời vừa ra mọi người cùng ồ lên.
Theo lời thượng sư này nói thì có thể không cần đến mười người, có thể ít hơn.
- Tuy nhiên... Thượng sư kia lại nói: - Nếu ngươi muốn mười bảo này thì nhất định phải đưa được cả mười bảo ra ngoài, phải thông qua việc che giấu bảo vật mà kiếm thu hoạch, nhưng cũng rất khó đấy. Tiêu Dao cung sẽ trực tiếp thu hồi.
- Học sinh hiểu. Đường Kiếp cung kính nói.
Sau đó có thêm học sinh tiếp tục vấn đề, đại khái hỏi thêm về quy tắc thi đấu.
Cuối cùng vị thượng sư kia mới nói: - Nếu chư vị không còn gì nghi vấn, vậy trận đấu có thể bắt đầu. Lần này có phần hung hiểm, chư vị họa phúc tự rước, chúc mọi người may mắn.
Nói xong y lóe lên đứng sang một bên, phía sau xuất hiện một lối đi nối thẳng ra biển mây mù phía sau.
Có phục vụ tới đưa ngọc bài cho họ, học sinh nhận ngọc bài lần lượt tiến vào. Lang Gia phúc địa không có địa điểm truyền tống, nên sau khi tiến vào chẳng ai biết họ sẽ ở đâu.
Đợi cho tất cả học sinh tiến vào, thượng sư hô lớn một tiếng: - Đóng cửa thông đạo!
Mây mù trong thông đạo tiêu tan không thấy.
Cùng lúc đó, trên bầu trời lại xuất hiện một vòm trời lớn, chiếu rọi khắp bên trong phúc địa, cũng cả bóng dáng các học sinh.
Đáng lưu ý là trong lúc hỏi đáp vừa rồi, thượng sư kia không nói cho mọi người biết.
Nếu thế chỉ có thể là Tiêu Dao cung là thượng sư để lừa mọi người, nói cho bọn họ biết Lang Gia phúc địa bị đại trận đóng kín, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, căn cứ tính toán là thời gian và bảo vật.
Nhưng sự thật trừ khi có được khí linh bảo vật, nếu không thì chẳng có thuật pháp nào có thể tra ra tin tức phức tạp như thế. Quan trọng vẫn là đưa ra phán đoán, còn các nhân viên giám sát, pháp thuật phụ trợ trên bảo vật chỉ dùng để tiếp thu tin tức.
Nhưng việc lừa gạt này lại được Lục Đại phái ủng hộ.
Chỉ khi mọi người không nghĩ mình bị giám thị thì mới có thể thấy được tính cách và biểu hiện chân thật của học sinh, giúp các phái hiểu biết thêm về học sinh nhà mình.
Đây cũng trở thành bằng chứng để các đại phái đề bạt học sinh, đồng thời cũng là chỗ để Tiêu Dao cung lựa chọn.