Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 333: Truyền công.



Cái gọi là Tứ Cửu Chân Ngôn chính là đem những Chân ngôn luật lệnh nhập cùng một chỗ, thông qua một loạt những thủ đoạn khiến uy lực của nó biến thành một loại thủ pháp lớn hơn.

Đây là do Đường Kiếp một mình sáng tạo, cũng là do thực lực bản thân hắn không đủ, thời gian tu luyện không đủ mà nghĩ ra phương pháp này.

Bốn chữ ly lúc trước thoạt nhìn uy phong, kỳ thật chỉ là cái thùng rỗng, hoàn toàn là nền móng cho chữ Diệt.

Vì nguyên nhân này, uy lực thay đổi rất lớn, Đường Kiếp dùng Chân Ngôn pháp thuật nhanh như vậy thì cái giá phải trả cũng rất lớn, nếu đối thủ không phải đàn thi thể vụng về thì sau khi dùng pháp lệnh năm lần, thời gian tốn hơn mười giây thì đối với tu giả đúng là trò cười —— tùy tiện hô một tiếng cũng có thể phá vỡ.

Nhưng đúng sự "Chê cười" này đã khiến Đường Kiếp thành công giải quyết xong đám thi đàn khủng bố.

Thông qua vận dụng pháp lệnh tổ hợp, Đường Kiếp đem Hạo Nhiên khí mình tích góp suốt hai canh giờ phát ra, dưới tác dụng khếch đại của Tứ Cửu Chân Ngôn nên mới đánh tan được thi đàn, khiến ba người Hà Xung, Đặng Ngọc Khánh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Dù họ rất nhanh ý thức được phương pháp này có cực hạn, nhưng lúc đó vẫn bị thành quả của Đường Kiếp làm khiếp sợ.

Hà Xung ngơ ngác hỏi:
- Đây là pháp môn ngươi tự nghĩ ra?

- Đúng vậy.
Đường Kiếp trả lời.

- Điều này không thể nào!
Hà Xung hô lên.

Một tiểu tử Linh Đài trong vòng ba ngày có thể hiểu thấu đáo Cửu Lê Tâm Kinh chưa nói, hơn nữa còn nghĩ ra một môn pháp thuật phát huy uy lực của tâm pháp, chuyên dụng khắc chế pháp môn của kẻ địch, đây quả thực là không thể tin nổi.

Dù là thiên tài vạn năm có một cũng không thể làm được!

Nhưng dù có nói là không có khả năng, sự tình cứ thể xuất hiện trước mắt y, mang tới cho y cảm giác thất bại mãnh liệt.

Đường Kiếp dùng ánh mắt đồng tình nhìn y nói:
- Không có chuyện gì thì cách ta xa một chút, ta còn tìm muốn đi tìm cửa vào đệ ngũ trận.

Nói là tìm đi cửa vào đệ ngũ trận chứ kỳ thật là đi tìm di bảo Binh Chủ cất ở đệ tứ trận.

Đặng Ngọc Khánh và Đoàn lão tứ cũng không phải người ngu, nghe nói như thế thì ánh mắt sáng ngời:
- Không có thi đàn, ngươi còn dám làm càn trước mặt chúng ta? Ngươi không nghĩ cái Tứ Cửu Chân Ngôn kia có tác dụng với chúng ta chứ? Cho dù không thể giết ngươi, ít nhất cũng nên bắt ngươi trước rồi nói!

Vừa dứt lời, Đặng Ngọc Khánh và Đoàn lão tứ đã đồng thời đánh về phía Đường Kiếp.

Nhìn thấy cảnh này, Đường Kiếp chỉ nhẹ nhàng quẹt miệng, tay phải xuất hiện một đạo thanh quang, nhanh chóng đâm vào ngực mình.

Một kiếm này hung ác vô cùng, đúng là trực tiếp đâm vào cơ thể Đường Kiếp, một kiếm xuyên tim!

Cùng lúc đó, Hà Xung cũng gào to một tiếng, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi.

Đồng mệnh tương liên, một kiếm tổn thương hai người!

- Ngươi!
Hà Xung căm tức nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp cười lạnh:
- Còn dám tiến lên một bước, ta liền tự sát, kéo Hà chân nhân cùng chết!

Trong mắt Đoàn lão tứ lóe lên hung ác:
- Ta không tin!

Vì nguyên nhân này, Đặng Ngọc Khánh và Đoàn lão tứ đều có tâm tư đánh cuộc.

Lúc Đoàn lão tứ nói ra lời này, hai người đồng thời bước lên trước.

Nhìn hai người, Đường Kiếp vỗ mạnh chuôi kiếm.

Thanh Quang Kiếm đâm thêm một đoạn, ở chỗ tim Đường Kiếp tạo ra một cái động lớn.

Hà Xung chỉ thấy trong ngực đau nhức, phun ra một búng máu, cả giận nói:
- Khốn khiếp, đừng qua đó!

Song chưởng xuất ra ngăn cản hai người Đặng Đoàn.

Hai người này dám đánh cuộc nhưng Hà Xung y không dám đánh cuộc.

Hà Xung nổi giận nói:
- Súc sinh! Dám lấy mạng của ta làm tiền đặt cược, còn dám vọng động, ta giết các ngươi trước!

Đặng Ngọc Khánh, Đoàn lão tứ đồng thời run lên, lúc này mới nhận ra mình đã vô ý phạm vào đại húy kị, nhất thời không dám nói gì, lại nhìn Đường Kiếp thấy hắn cười mỉm không nói, trong lòng đồng thời cả kinh, không khỏi nghĩ chẳng lẽ việc này đã bị hắn tính toán trước?

Đường Kiếp thấy hai người không còn hành động thiếu suy nghĩ thì mới chậm rãi rút Thanh Quang Kiếm ra:
- Hà chân nhân, hợp tác đã chấm dứt, tạm thời không cần qua lại, ta đây đi trước một bước. Chiến trường này rất lớn nhưng thế giới này rất nhỏ, sau khi Vô Vọng Thiên Tâm Chú được giải trừ, chân nhân muốn giết ta thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta.

- Nếu ngươi vào đệ ngũ trận?
Hà Xung hỏi.

Đường Kiếp nhìn lên không trung:
- Thi đàn hung hiểm đã chững minh sau khi có Binh Chủ di trạch vẫn cần chăm chỉ khổ tu thì mới có thể vào trận tiếp theo, nếu không chiến trường hung hiểm, sinh tử khó liệu. Thế nên trong thời gian ngắn, ta sẽ không tiến vào trận kế tiếp. Hà chân nhân lo lắng như vậy không bằng cùng ta tìm cách tiến vào đệ ngũ trận. Nếu ngươi có thể tìm được Binh Chủ di trạch ở đệ tứ trận thì dù ngươi không tới tìm ta, ta cũng phải chủ động tới tìm ngươi.

Hà Xung ngẫm lại cũng đúng.

Như lời Đường Kiếp vừa nói, mỗi lần tiến vào trận kế tiếp đều có một tầng di bảo, bởi vậy cũng chẳng để tâm tới Đường Kiếp nữa mà lo chuyện đoạt di bảo trước hắn. Hà Xung y cũng là người sở trường về trận pháp, so sánh tri thức trận đạo, Đường Kiếp tuyệt đối không thể hơn y, bởi vậy có khả năng Đường Kiếp đã tìm được cửa vào trước.

Dù y không tu luyện Ly Kinh Cửu Lê Tâm Kinh, không thông qua đệ ngũ trận, chỉ cần có Binh Chủ di trạch trong tay thì cũng chặt đứt được chìa khóa vào trận liên hoàn của Đường Kiếp.

Nghĩ vậy, y gật đầu nói:
- Được!

Đường Kiếp nhân tiện nói:
- Đúng rồi, đừng quên còn có ba ngày đánh cuộc, các ngươi thua ta.

Hà Xung sắc mặt trầm xuống:
- Ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi có thể sai phái chúng ta làm việc cho ngươi?

Nhìn vẻ mặt y công nhiên quịt nợ, Đường Kiếp cười cười:
- Vì sao không thể? Không phải ai cũng có thể dựa vào dưới trướng ta.

Không phải ai cũng có thể dựa vào dưới trướng ta.

Uy hiếp công khai, trắng trợn.

Học sinh Linh Đài uy hiếp Thiên Tâm chân nhân.

Hà Xung tức tới biến sắc.
- Được, ta chờ người tới thu nhận.

Đường Kiếp nói.
- Vậy được, cuối cùng nhắc nhở các ngươi một câu. Thu nhận sẽ tăng phí tổn, phần nợ tính là lợi tức.

Nói xong Đường Kiếp đã quay người đi.

Nhìn Đường Kiếp rời đi, Hà Xung tức giận nắm chặt tay nhưng không thể đánh ra.

Đặng Ngọc Khánh bu lại.
- Chân…chân nhân.

- Chuyện gì?
Hà Xung trừng mắt, cơn giận với hai kẻ này vẫn chưa tiêu tan.

Đặng Ngọc Khánh cúi đầu nói.
- Trận này phong bế, không còn đường đi, sợ là chúng ta bị vây ở đây rồi.

- Vậy thì sao?
Hà Xung lạnh lùng nhìn.
- Binh Chủ không thể bày trận có vào không có ra, chỉ cần đi vào trung tâm thì sẽ có đường ra.

- Vấn đề sẽ rất mất thời gian, mà chúng ta…

- Chúng ta làm sao?

Đặng Ngọc Khánh không nói mà nhìn Đoàn lão tứ, Đoàn lão tứ bất đắc dĩ, kiên trì trả lời:
- Chúng ta không có nhiều thực vật như vậy.

Hà Xung ngắn mặt.

Thân là Thiên Tâm chân nhân, y tu vi cao thâm, đã đạt Tích Cốc chi cảnh.

Có thể coi là Tích Cốc, tuy nhiên chỉ là linh khí thay thế năng lượng duy trì nhu cầu sinh tồn. Nhưng mà tu tiên cần linh khí, sinh mạng lại không chỉ cần mỗi linh khí.

Hoặc có thể nói, có một số thứ linh khí không thể thay thế.

Vì nguyên nhân này, chân nhân đã đạt Tích Cốc thì bình thường vẫn phải kiếm ẩm thực, chỉ có điều phân lượng ít hơn người thường nhiều, trong tình huống bình thường, mười ngày nửa tháng không ăn cơm là chuyện thường.

Nhưng qua năm này tháng nọ mà không được một hạt cơm, dù là Thiên Tâm chân nhân cũng ăn không tiêu.

Nghe Đoàn lão tứ nói, trong lòng Hà Xung cũng căng thẳng.

Đoàn lão tứ hỏi:
- Chân nhân, làm sao bây giờ?

Lồng ngực Hà Xung phập phồng kịch liệt, hồi lâu mới nói:
- Có chuyện gì cũng chờ Vô Vọng Thiên Tâm Chú giải trừ rồi nói, trong khoảng thời gian này toàn lực tìm kiếm di trạch của Binh Chủ, phải kế thừa trước Đường Kiếp.

Thấy Hà Xung tràn đầy tin tưởng, trong lòng Đặng Ngọc Khánh thở dài, nghĩ thầm lúc này nên đi coi chừng Đường Kiếp thì hơn.

Cho dù không thể bắt Đường Kiếp thì ít ra cũng có thể ở cùng ở hắn, Đường Kiếp cũng không thể vì lý do này mà tự sát chứ?

Đường Kiếp đi đâu bọn họ đi đó, như thế mới có thể khiến âm mưu của Đường Kiếp khó thực hiện được.

Đáng tiếc Hà Xung vì bị Đường Kiếp kích động lại muốn tự đi tìm Binh Chủ di trạch trước Đường Kiếp.

Dù y am hiểu trận đạo nhưng nơi này vẫn là dành cho người thừa kế Binh Chủ, nếu không bám theo Đường Kiếp thì không có khả năng.

Lúc này chỉ e Đường Kiếp đang trên đường tới cửa vào đệ ngũ trận?

Y có tâm truy kích nhưng không có tâm làm trái Hà Xung, hơn nữa Đường Kiếp tâm tư giảo quyệt, nếu mình đuổi theo cũng chỉ sợ hắn dùng thủ đoạn đối phó với mình, do dự hồi lâu, cuối cùng đành phải buông tha.

Y không hay biết sự do dự đã làm mất đi cơ hội tốt nhất để đối phó Đường Kiếp.

Lúc này Đường Kiếp đã đứng trên đỉnh núi nhỏ.

Nơi này là cửa thông từ đệ tam lên đệ tứ trận, đồng thời cũng là mấu chốt từ đệ tứ lên đệ ngũ trận.

Đá ngũ sắc lần nữa hiện ra trên đỉnh núi, xuất hiện đồ án mạng nhện.

So với lần trước, đồ án lần này thêm phức tạp, thâm sâu.

Ở vị trí trung tâm đáng lý nên ứng với chỗ bảo vật xuất hiện, nhưng hình như vẫn thiếu bước nào đó.

Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp bước ra trước, đứng vào trong mạng nhện.

Ngay sau đó, mạng nhện bừng sáng lên, vô số quang điểm từ mặt đất dâng lên, phiêu động Đường Kiếp như đứng giữa biển sao.

Đường Kiếp như đặt mình trong tinh không, nhìn vô số tinh cầu bay múa, nhất thời cũng ngây ra.

Hắn vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào một tinh cầu, chỉ nghe tiếng ma sát, tinh cầu vỡ vụn, một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện, cầm trong tay một thanh tiên kiếm bay lộn xộn trong đó, đúng là ở trong không trung chém ra một bộ kiếm pháp tinh diệu.

Đường Kiếp vui vẻ nhìn ngắm, đang muốn quan sát thêm thì thấy người kia thu kiếm lại, hóa thành tinh cầu bay tới bên cạnh hắn.

Trong lòng Đường Kiếp rung động, biết mình tiếp nhận quang cầu này sẽ là tiếp nhận kế thừa trận này.

Khác với Ly Kinh, Cửu Lê Tâm Kinh và tâm pháp tu luyện không giống, thế nên phần thường đệ tứ trận rõ ràng phải là pháp thuật chiến đấu, hơn nữa còn là pháp thuật lựa chọn ra giữa muôn ngàn vạn.

Đường Kiếp không hiểu sao Binh Chủ lại làm vậy, nếu ông ta muốn chọn người thừa kế, chẳng phải nên truyền tất cả pháp thuật hay sao? Vì sao chỉ truyền một loại?

Hắn không tìm được đáp án nhưng cũng không tìm được lựa chọn nào khác, nhìn tinh cầu kia, Đường Kiếp chỉ lắc đầu chứ không đón nhận.

Tinh cầu kia lặng lẽ bay một vòng ra sau, nặng nề trở lại biển sao.

Điều này làm Đường Kiếp nhíu mày.

Biển sao rực rỡ, tinh cầu vô số. Tinh cầu kia trở về cũng như một giọt nước quay về biển rộng, không rõ nó ở nơi nào. Nói một cách khác, vẫn có khả năng bị chọn lại.

Đường Kiếp không muốn lãng phí thời gian nên nhìn kỹ vị trí quang điểm, lại dùng nhẹ chạm vào tinh cầu gần đó. Tinh cầu kia vỡ ra, bùng nổ ánh sáng xanh, một bóng người sử dụng một thương pháp sắc bén, linh hoạt.

Đường Kiếp lắc đầu cho ngừng bài thương pháp kia rồi chọn lại một viên khác, lần này không có binh pháp mà chỉ có một bộ tay không đang thi triển Liệt Diệm Chưởng, lửa cháy cuồn cuộn, thổi quét trời mênh mông.

Phải nói mỗi một chiến pháp ở đây đều vô cùng mạnh mẽ, có tư cách xếp vào bí pháp hùng mạnh trong Thần Tiêu Kiếm Điển.

Nhưng vì nguyên nhân này Đường Kiếp càng không hài lòng.

Chỉ riêng bí pháp của Thần Tiêu Kiếm Điển hắn đã quá nhiều rồi, quan trọng chỉ là thời gian tu luyện chứ không phải pháp thuật hơn ít. Nên đối với Đường Kiếp mà nói, yêu cầu lĩnh ngộ yêu cầu tương đối cao, với pháp thuật có thời gian tu luyện ngắn, hắn sẽ căn cứ vào tình huống bắt buộc như vừa rồi lựa chọn.

Trừ lần đó ra hắn cũng không cho rằng Binh Chủ chỉ lưu lại vài bí pháp tạm được để thỏa mãn hắn.

Bởi vậy hắn phải tìm ra viên minh châu lộng lẫy nhất trong biển sao kia.

Hắn chính là người như vậy, trong hàng ngàn vạn tinh cầu, Đường Kiếp xem qua xem lại không biết mệt mỏi.

Chỉ là có thế nào, Đường Kiếp cũng không tìm được viên Minh châu hắn chờ mong, điều này không khỏi khiến hắn nổi giận.

Chẳng lẽ đệ tứ trận Binh Chủ để lại chỉ là những thứ rác rưởi đó?

Không, điều đó không có khả năng!

Trong lòng Đường Kiếp suy đoán, tiện tay ấn mở một khỏa tinh cầu.

Trong tinh cầu xuất hiện một thanh kiếm nhỏ màu bạc.

Thanh kiếm bạc này Đường Kiếp đã nhìn thấy ba lần, bởi do lẫn lộn trong đám tinh cầu nên Đường Kiếp vừa thấy thì nó đã xuất hiện, tức giận đưa một ngón tay ra. Cũng không biết vì sao, trong lúc này lại vô ý dùng Binh Tự Quyết.

Binh Tự Quyết vốn là bí pháp đánh vỡ, tác dụng đánh vỡ mọi binh khí, thanh kiếm bạc trước mắt do pháp thuật tạo ra, vô ý lại bị Binh Tự Quyết đánh vỡ.

Không ngờ, thanh kiếm bạc kia lập tức vỡ vụn, hóa thành vô số điểm sáng tiêu tan, khiến Đường Kiếp ngẩn người.

Nhưng điều khiến hắn khó tin nhất là khi kiếm bạc vỡ vụn, trong không trung xuất hiện kim sa.

- Này... Điều này sao có thể?
Đường Kiếp ngạc nhiên.

Toái binh quyết đối phó với binh khí do pháp thuật tạo ra, sao có thể đạt được hiệu quả chân chính?

Hắn nhấc tay lên, kim sa đã tơi vào trong tay hắn, khi hắn cuộn tròn bàn tay, cảm xúc là chân thật, giống như được cầm kim sa thật.

Điều này làm Đường Kiếp khiếp sợ.

Chẳng lẽ Binh chủ Binh tự quyết có hiệu quả với cả binh khí do pháp thuật tạo ra.

Không!

Tuyệt không có khả năng này!

Tu tiên không phải tuyệt đối, ít ra trong thế giới của Đường Kiếp, mọi tiên thuật ở đây đều tuân theo chuẩn mực.

Lấy không đối không, tuyệt đối không thể sinh ra vật chất.

Nghĩ vậy, Đường Kiếp quay người nói:
- Ta tuyệt đối không tin ngươi là thật!

Ngón tay gảy nhẹ, kim sa bị bắn ra, văng mạnh vào cột đá gần đó.

Nếu kim sa là thật, vậy nếu không thể xuyên thủng cột đá thì cũng phải lưu lại dấu vết.

Ngay sau đó kim sa đập mạnh vào cột đá, chợt nghe phịch một tiếng, kim sa hóa thành một chùm khói tiêu tan.

Nhìn đến cảnh này, Đường Kiếp đầu tiên ngẩn ngơ, sau đó lớn tiếng cười.

Quả nhiên là bố trí ảo thuật biến ảo!

Chẳng qua đây là ảo thuật cấp độ nào? Không chỉ hóa thành binh khí và pháp thuật mà còn có thể căn cứ tình huống sau đó mà ứng biến, tạo ra hiệu quả đối ứng.

Kim sa bị phá, Đường Kiếp càng thêm tin mình bị ảo thuật đánh lừa.

Đợi đã nào...!

Ảo thuật!

Đường Kiếp một lần nữa nhìn quanh.

Vô số tinh cầu chỉ cần chạm vào sẽ tạo ra hàng nghìn hàng vạn pháp thuật, còn căn cứ theo năng lực của tu giả mà tạo ra hiệu ứng lừa gạt.

Ánh mắt của Đường Kiếp bừng sáng.

Đúng rồi!

Đây mới là thứ chính mình muốn theo đuổi.

Đây mới là bảo bối chân chính còn sót lại của Binh Chủ!

Tuy nhiên... Phải như thế nào mới có được nó?

Đường Kiếp rơi vào trầm tư.

Chỉ trong một giây lát.

Hắn cúi đầu, nhìn về phía đồ vân cấu thành ở gần đó.

Đường Kiếp mỉm cười:
- Hoá ra từ vừa mới bắt đầu, các ngươi ở nơi này mà.

Hắn quan sát trận vân lần nữa, từng đạo vân đồ chiếu vào trong mắt hắn, thời gian trôi đi, Đường Kiếp cũng hiểu ra.

Sau đó hắn ngẩng đầu, lại lần nữa nhìn về phía sao trời xung quanh.

Lúc này hắn không thấy quang điểm biến thành pháp thuật nữa mà thấy vô số ánh sáng tổ hợp quanh đó.

Chúng trong không gian lóe sáng, một sáng một tối mang theo tiết tấu độc đáo, cùng trận vân tạo ra một quy luật cổ quái.

Tinh thần Đường Kiếp đắm chìm trong quy luật vận động đó, trái tim dần theo quy luật đó mà đập, hết sức khỏe mạnh.

Rốt cuộc, trong một tích tắc có gì đó nhảy dựng lên, Đường Kiếp nghe thấy có thứ gì đó vỡ vụn.

Toàn bộ trận đồ, còn có sao trời cùng nhau chiếu ánh sáng lên Đường Kiếp.

Một luồng tin tức hùng hậu tràn vào đầu Đường Kiếp.

Truyển công không giấy.

Hoá ra lần này là truyền công không giấy.

Đường Kiếp chỉ kịp thở dài một tiếng rồi hoàn toàn đắm chìm trong biển tin.

- Kết thúc.

Trong phòng ở Địch Kiếm Viên, Đường Kiếp truyền tới một tiếng thở dài.

- Ca ca, cái gì kết thúc?
Y Y ôm đầu nhỏ nói.

- Bên Cửu tuyệt trận kia.
Đường Kiếp trả lời.
- Di bảo đệ tứ trận đã đoạt được. Đệ ngũ trận phải Thoát Phàm Cảnh mới có thể tiến nhập. Không nắm giữ pháp thuật Binh Chủ lưu lại và không vào Thoát Phàm thì đừng nên nghĩ tới. Thật đáng tiếng, đệ ngũ trận là Vạn Hoa trận, nơi đó có rất nhiều thiên tài địa bảo, ta chỉ có thể nhìn mà không thể chạm.

Binh Chủ Quy Khư tạo thành động tiên, xác thực là từ đệ tam trận bắt đầu, tuy nhiên đệ tam trận là nơi hoang mạc, không ở tiên cảnh, lại không thích hợp thổ nhưỡng, bởi vậy lãng phí không gian một cách vô ích. Duy chỉ có qua thượng cổ chiến trường, tiến vào vạn hoa trận mới là tiên cảnh chân chính, đáng tiếc bây giờ Đường Kiếp vẫn không thể vào.

- Vậy đám Hà Xung bọn họ đâu? Chỉ cần Vô Vọng Thiên Tâm Chú giải rồi, liệu họ có tìm ngươi gây chuyện không?

- Ồ, cái này không cần lo đâu.
Đường Kiếp cười cười:
- Vốn ta cũng đau đầu xem đối phó họ thế nào, tuy rằng vì nguyên nhân qua cửa họ không dám giết ta, nhưng có thể bắt ta đấy, thế nên chưa chuẩn bị đầy đủ thì không nên mạo hiểm tiến vào đệ ngũ trận. Nhưng giờ... ta không lo nữa rồi.

- Vì sao?
Y Y hỏi.

- Hẳn muội đã quên, ta lấy được gì ở đệ tứ trận.
Đường Kiếp nháy mắt.

Hắn xòe tay ra, trên đó xuất hiện một mảnh linh khí vân triều.

Trong linh triều quay cuồng, một "Y Y" mới đã ra trước mắt Y Y.

Y Y lập tức kêu lên:
- Ảo ảnh phân thân?

- Không, là ảo ảnh phục chế.
Đường Kiếp cười nói.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com