Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 340: Vây điểm đánh viện binh



Hắc kiếm đệ tử chết rồi.

Bị Đường Kiếp dùng Chiếu Nhật Luân từ phía sau trực tiếp chém đứt cổ.

Trước khi chết thậm chí còn không kịp giãy dụa chút nào, một kích gục luôn, có thể nói là chết không tráng liệt, cũng không có chút nhiệt huyết nào.

Nhưng mà so đem so với cái chết của hồng luân đệ tử vốn dùng lực mà chiến thì cái chết của hắc kiếm đệ tử lại càng khiến người ta động dung.

Một màn chiến đấu lấy một chọi hai, Đường Kiếp ngoại trừ cảnh giới, đã chân chân chính chính biểu hiện ra bên ngoài tất cả tố chất của mình, làm cho cả một đám đại nhân vật cao cao tại thượng cũng theo đó mà biến đổi sắc mặt.

- Lấy hồn khí làm mồi nhử, dụ địch hai phần, lấy phương thức liều mạng để chiến đấu, cuối cùng lại đánh lét giết địch, lấy thân phận một đệ tử Linh Hải mà giết được hai kẻ Thoát Phàm, quả nhiên có mưu có dũng.
Thiên Nhai Hải Các Hà phu nhân liên tục gật đầu tán thưởng:
- Tẩy Nguyệt Phái lại xuất hiện một nhân vật thiên tài rồi.

Hà phu nhân này ở Thiên Nhai Hải Các cũng là người tâm cao khí ngạo, cho dù là Ngọc Môn Cửu Chuyển như Lam Ngọc, năm đó cũng chỉ nhận được một câu “có thể thành tài” của nàng, nhưng lại chưa từng được xưng là “thiên tài”, không nghĩ tới hôm nay nhìn biểu hiện của Đường Kiếp, lại mang danh nghĩa này ra gán cho hắn.

Nhưng lời này của nàng vừa rời khỏi miệng, lại thấy như không ai phản đối, ngay cả trưởng lão Thiên Tinh Tông vốn luôn luôn không hợp, là Diễm Ma Lý Thu Nguyệt cũng đều gật gật đầu:
- Gặp địch không loạn, là vì có mưu, sinh tử giao nhau, là vì có dũng. Tuy nhiên trừ nhiêu đó ra, tự làm tổn thương để lừa địch, đó là vì ác độc. Kỳ kế đi liền với kỳ hiểm, nếu giả chết không thành, tự thân lại bị thương nặng thì chắc chắn chết không thể nghi ngờ, kẻ này không chút do dự dùng cách này, là vì quyết đoán. Thiên hạ người có dũng có mưu rất nhiều, nhưng có thể tàn nhẫn quả quyết như vậy lại rất ít, đây đích thật là một nhân vật thiên tài.

Minh Dạ Không cười nói:
- Tên tiểu tử thối không lo tu luyện, chỉ chuyên mưu ma chước quỷ, nói cho cùng cũng không phải là kế lâu dài, hai vị khen lầm rồi.

- Không thể nói như vậy, cảnh giới kia đâu thể nói lên tất cả được, mọi người còn so sánh cái gì? Tu vi có bao nhiêu thì đứng một chỗ báo cũng được. Nhân vật thiên tài chân chính, phải ở trong thực chiến mới có thể nhìn ra được.
Thanh sam trưởng lão của Thất Tuyệt Môn cười nói:
- Mặc kệ như thế nào, lấy một chọi hai, lấy yếu đánh mạnh, lại còn có thể chiến thắng, trận chiến này có thể coi là kinh điển, theo ta thấy, mang vào làm giáo án cũng được đấy.

Lời này đúng thực là chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Thất Tuyệt Môn và Thiên Thần Cung là tử địch của nhau, hôm nay hai gã đệ tử Thoát Phàm lấy hai đánh một lại bị Đường Kiếp dùng kế trước sau giết ngược lại, thua có thể nói là oan uổng cực kỳ, nếu như bị đưa vào làm trận đấu kinh điển trong giáo án, há chẳng phái từ nay về sau việc này sẽ được truyền trong khắp học viện sao?

Từ nay về sau, Thiên Thần Cung lại có thêm một trò cười khiến cả thiên hạ chế giễu.

Do đó lúc này nghe được lời như vậy, Kha trưởng lão của Thiên Thần Cung đã hừ một tiếng khó chịu.

Đáng tiếc ở trong chuyện này, Thiên Thần Cung nhiều nhất cũng chỉ có thể ngăn cản mấy phái như Tẩy Nguyệt Phái hay Thiên Nhai Hải Các, nhất định không thể ngăn được Thất Tuyệt Môn.

Nói cách khác, Đường Kiếp như thế nào cũng sẽ trở thành một nhân vật trong giáo án của Thất Tuyệt Môn rồi.

Bởi vậy ánh mắt Kha lão đầu nhìn Đường Kiếp càng thêm tức giận.

Lục Đại phái vững chắc là thế, các tán tu từ các nơi đến xem cuộc chiến này cũng đều đang nghị luận.

Tiên Duyên Hội lần này cố nhiên là thời cơ cho Lục Đại phái tranh dành Tiêu Dao Cung, cũng là dịp để Lục Đại phái giới thiệu môn hạ đệ tử của mình ra bên ngoài, ai có biểu hiện càng xuất sắc thì sẽ càng được coi trọng và địa vị trong tương lai tất nhiên cũng sẽ càng cao, ở một mức độ nào đó, đám đệ tử này cũng đại biểu cho tiềm lực các phái, đệ tử nhà nào ưu tú hơn, tiềm lực phái đó sẽ lớn hơn, tương lai nói không chừng cũng có thể phá vỡ bố cục như hiện nay.

Bởi vậy khi Đường Kiếp lấy một chọi hai, đánh chết hai tên đệ tử kia, toàn bộ những người đang xem cuộc chiến cũng đều phải chấn động một phen.

Cho dù những việc hắn làm trước kia cũng khiến nhiều người chú ý, nhưng vẫn chưa thể so được với lần này - chém giết sinh tử luôn là mối quan tâm đặc biệt của tu sĩ, hết thảy mọi phẩm chất ưu tú, chỉ có trên cơ sở của việc “còn sống” thì mới có ý nghĩa.

Khi Đường Kiếp thắng trận này, vốn mọi người đều nghĩ rằng không thể chiến thắng được hiện tại đều phải chính miệng thừa nhận. Lúc này, hắn chân chính nhận được sự tán dương của mọi người, mà loại tán dương này không phải bình thường, cho dù là Thiên Tâm chân nhân, cũng đều đã nhìn hắn, khuôn mặt lộ vẻ khen ngợi, gật đầu mỉm cười.

- Kẻ này không đơn giản, nếu không chết yểu, tương lai nhất định thành ngọc sáng.

- Về sau gặp người này, chỉ có thể làm bạn, không thể làm địch. Nếu là địch, phải toàn lực ứng phó, không được khinh thường.

Với tâm tính của kẻ này, đợi sau này học được thành tài, nhập thân tu chân giới, nhất định sẽ gây náo động một phen.

Người người đều bình luận, tiếng nói không dứt.

Lúc này tên của Đường Kiếp đã chân chính được biết đến trong đại đa số tu sĩ, chân chính tiến nhập Tê Hà Giới!

Nhưng Đường Kiếp hoàn toàn không biết gì đối với phản ứng bên ngoài, hắn đang lục lọi túi giới tử của hai tên đệ tử mới giết.

Dựa theo quy củ, những thứ có được khi giết chết kẻ địch không bị Tiêu Dao Cung trói buộc, bởi vậy những gì còn lại của hai tên đệ tử đều là của hắn hết.

Trong lòng Đường Kiếp tràn đầy hy vọng có thể tìm được một ít linh thực giúp tăng trưởng linh khí, nhưng bởi vì đây là ngày đầu tiên tiến vào phúc địa, đám đệ tử trên phương diện này cũng không có nhiều thu hoạch, ngược lại những vật phẩm để bảo mệnh phòng thân thì lại có không ít.

Đường Kiếp khoắng sạch hai túi giới tử, nhưng trước sau chỉ thu được hai tấm Kim Chung phù loại thượng phẩm, một tấm Thiểm Linh phù để trốn chạy và hai tấm Thanh Tâm phù thượng phẩm, ngoài ra còn có hai bình Ích Khí Tăng Huyết đan, là một loại thuốc chữa thương rất tốt, đều là đồ chuyên dụng của tu sĩ Thoát Phàm Cảnh, để cho tu sĩ cấp bậc Linh Hải như Đường Kiếp sử dụng quả thật có chút lãng phí.

Đáng tiếc chính là tu luyện đan dược ngay cả một viên cũng không có.

Thực sự đáng giá nhất vẫn là hai món vũ khí kia.

Chiếu Nhật Luân thì cũng thôi, chỉ là thượng phẩm thuật khí, đoán chừng tên đệ tử kia chưa có tiền để nâng cấp.

Thanh kiếm đen kia gọi là Hắc Âm Kiếm, thì lại là một kiện pháp bảo hạ phẩm, một khi toàn lực phát động, âm phong mãnh liệt, trong phạm vi vài trăm thước đều chịu ảnh hưởng của nó, thân ở trong đó như gặp phải băng tuyết ngập trời, hành động bất tiện.

Nếu bàn về giá trị, Đoạn Trường Đao của Đường Kiếp bởi lý do hồn khí, nên vẫn hơn xa Huyền Âm Kiếm, nhưng nếu bàn về uy lực, bởi nó vẫn chưa thoát khỏi hàng ngũ thuật khí, nên vẫn không cách nào đánh đồng cũng những pháp bảo khác.

Tên đệ tử kia trên người mang bảo vật mà không biết đủ, lại còn ham muốn hồn khí của Đường Kiếp, kết quả lại thành tặng đồ cho địch, làm người ta không khỏi ca than. Đám người đang quan sát bên ngoài, đã có người chỉ vào tên hắc kiếm đệ tử để dạy bảo hậu bối, lấy đó làm gương, về sau chớ nên tham lam mà bỏ mạng.

Về phần Đường Kiếp bởi vì vẫn chưa đạt tới Thoát Phàm nên tạm thời vẫn chưa phát huy được uy lực của Huyền Âm Kiếm, hiện tại có cầm trên tay cũng chỉ có thể làm vũ khí bình thường để chém lung tung. Đúng lúc đang tiếc nuối đã thấy một người đang bay trên không trung, trong mắt không khỏi sáng ngời, hô lớn:
- Thiên Thương!

Phía xa kiếm quang bay vút, một người đang bay tới với tốc độ cao, đúng là Diệp Thiên Thương.

Tới bên người Đường Kiếp, kiếm quang dừng lại, Diệp Thiên Thương xoay người dừng trước người Đường Kiếp, cười ha ha nói:
- Rốt cục cũng gặp người mình, ngươi sao lại ở chỗ này?

Đường Kiếp chỉ hai thi thể trên mặt đất.

Diệp Thiên Thương nhìn thoáng qua, lập tức cười lạnh:
- Ra là người của Thiên Thần Cung sao? Không ngờ hai tên này lại dám giết ngươi, đúng là không biết sống chết.

Hắn theo Đường Kiếp cũng có được nhiều lợi ích, thực lực tăng mạnh, một mình đánh bại hai tên đệ tử Thất Tuyệt Môn, bởi vậy theo hắn, Đường Kiếp có chiến thắng hai tên đệ tử Thiên Thần Cung cũng là chuyện bình thường.

Đường Kiếp nghe vậy cũng âm thầm kêu khổ, ngươi biết lão tử thắng trận này gian nan cỡ nào không? Ngay cả cái mạng cũng suýt nữa cũng chả còn đó.

Nhưng ngoài miệng cũng chỉ có thể nói:
- Cũng không thể nói như vậy, hai tên này thực lực cũng rất khá, ta cũng bị thương.

Nói xong chỉ vào vết thương trên người nói.

Đây là vết thương nghiêm trọng nhất của hắn khi chiến đấu với hai người kia, thú vị chính là, vết thương này lại do chính tự hắn gây ra.

Diệp Thiên Thương lại phất tay không thèm để ý:
- Ta còn không biết ngươi sao? Một chút thương thế này thì thấm vào đâu, hiện tại không phải đã tốt lên rất nhiều sao?

Thương thế của Đường Kiếp đã tốt lên nhiều, tuy nhiên lại là do dùng nhiều thuốc, không phải phải do cái thể chất biến thái kia.

Diệp Thiên Thương đã lại nói:
- Đúng rồi, giết hai tên khốn này, kiếm chác được gì không?

Đường Kiếp cũng nhoáng lên một thanh kiếm trong tay:
- Có cài này còn ra dáng chút.

Ánh mắt Diệp Thiên Thương lập tức sáng bừng:
- Pháp bảo?

Hiện tại hắn cũng là Thoát Phàm Cảnh, nhưng một mực khổ luyện, tiền có cũng chỉ để nâng cao thực lực bản thân, thực sự không có tiền mua pháp bảo, bởi vậy cũng giống như tên hồng luân đệ tử, chỉ có thể chịu khó dùng thuật khí.

Hiện giờ hắn nhìn pháp bảo trong tay Đường Kiếp, tâm gan liền kích động đến mức run rẩy.

Đường Kiếp quăng Huyền Âm Kiếm cho Diệp Thiên Thương, nói:
- Xem có vừa tay không?

Diệp Thiên Thương vung kiếm lên, một mảng lớn âm hàn lập tức bao phủ quanh thân, hàn khí kinh người, có thể thấy được thực lực mãnh mẽ của Diệp Thiên Thương.

Diệp Thiên Thương hài lòng gật gật đầu:
- Không tệ, tuy không đề thăng kiếm hoa được như Phi Sa Kiếm, tốc độ cũng không bằng, nhưng kiếm phong băng hàn, âm khí tập nhân, lại có uy lực mạnh mẽ riêng.

Huyền Âm Kiếm mặc dù không tiện tay, nhưng vẫn là một pháp bảo.

Diệp Thiên Thương sử dụng nó, về phương diện mê quang ảo ảnh có lẽ sẽ suy yếu, nhưng về lực sát thương sẽ chỉ tăng không giảm, nói chung, thanh Huyền Âm Kiếm này vẫn làm cho thực lực của hắn được nâng cao hơn một chút, bởi vậy lúc này cầm trên tay, nhất thời vẫn còn luyến tiếc chưa muốn trả lại cho Đường Kiếp.

Đường Kiếp biết tâm ý của hắn, cười nói:
- Nếu thích thì cho ngươi đó.

- Cho ta?
Diệp Thiên Thương khiếp sợ:
- Đây chính là pháp bảo đó, giá trị không nhỏ đâu.

Lần trước Đường Kiếp cho hắn mười hai bí tuyền, hiện tại lại cho hắn một món pháp bảo, phần nhân tình này ngay cả Diệp Thiên Thương cũng cảm thấy nặng trĩu, ăn không tiêu.

Đường Kiếp nhún vai nói:
- Nếu cảm thấy còn băn khoăn thì giúp ta hái chút linh dược đi.

- Ngươi muốn cái gì?
Diệp Thiên Thương vội hỏi.

- Thiên Chung Thử, Thúy Ngưng Hương, Hoàng Sinh Quả, Ngọc Hoàn Châu, Thiên Hương Thảo, Quỷ Diện Sâm…
Đường Kiếp liền nói ra một mạch.

Lúc này hắn lộ rõ mục đích của mình, kì thực là đang dùng phân ngạch của Diệp Thiên Thương tại phúc địa để đổi pháp bảo.

Tuy tự mình Đường Kiếp cũng có thể phạm quy để cường hành lấy thêm, nhưng chính hắn cũng rõ ràng việc gì cũng không thể quá. Lấy thêm một hai gốc, lấy mấy chục gốc, hay dọn sạch cả phiến linh địa thì hậu quả đều hoàn toàn bất đồng.

Như vậy cũng coi như hành vi của trộm cướp, đều không thể đánh đồng được

Đường Kiếp cần số lượng quá lớn, lấy phân ngạch một người của hắn, nếu muốn lấy nhiều như vậy thì phải giống như cường đạo vào thôn mới được. Nếu đã như vậy, không bằng phân chia chút trách nhiệm, huống chi linh thực cũng khó kiếm, có vài loại cho dù là Đường Kiếp muốn tìm cũng phải mất nhiều thời gian.

Lúc này nghe Đường Kiếp nói như vậy, Diệp Thiên Thương vội vàng gật đầu:
- Đi, ta sẽ mang cho ngươi mỗi loại ba phần.

Hắn mở miệng ra là mỗi loại ba phần, những linh thực như Quỷ Diện Sâm, Hoàng Sinh Quả ngay cả Lang Nha Phúc Địa cũng không thấy nhiều, nếu kiếm được ba gốc thì giá trị đã sớm vượt qua Huyền Âm Kiếm. Diệp Thiên Thương đang ở bảo địa, trong tiềm thức kì thực cũng không để ý tới giá trị của những linh thực này, ngược lại có Huyền Âm Kiếm này nâng cao chiến lực, có thể để hắn biểu hiện tốt lần này mới khiến hắn vui vẻ hơn.

Lúc này hai người đàm phán, đều cảm thấy hài lòng.

Diệp Thiên Thương lúc này mới nói:
- Nói như vậy, lấy được bảo vật thứ nhất hẳn là người của Thiên Thần Cung rồi?

- Ừ.
Đường Kiếp liền nói qua một chút về tình hình lúc trước.

Nghe được có đệ tử Tẩy Nguyệt Phái rơi vào tay của Vân Vô Cực, Diệp Thiên Thương không khỏi nhíu mày:
- Ai?

- Tiền Hàn Giang và Dương Thu.
Đường Kiếp trả lời.

- Hai tên phế vật!
Diệp Thiên Thương tức giận dậm chân một cái, thg kia thì cũng thôi, nhưng Dương Thu kia lại là bạn học cùng khóa, quan hệ với hắn coi như cũng tốt, tự nhiên không thể nhìn bọn họ cứ như vậy rơi vào tay Thiên Thần Cung.

Huống chi suy xét dưới góc độ đạo nghĩa, với quan hệ đồng môn cũng đã không thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy.

Nghĩ vậy, Diệp Thiên Thương chỉ vào thi thể trên mặt đất nói:
- Ngươi mà bắt sống hai tên này thì có phải là tốt không?

Đường Kiếp cười nói:
- Ngươi cũng đề cao ta hơi quá thì phải, một chọi hai lại còn đòi bắt sống nữa cơ đấy.

Diệp Thiên Thương ngẫm lại cũng thấy phải, cho dù hắn cũng làm không nổi việc ấy, phẫn nộ nói:
- Vậy phải làm thế nào bây giờ?

- Trừ phi ngươi định nhìn Hàn Giang và Dương Thu chết, nếu không có đi cũng vô dụng.

- Chẳng lẽ cứ để mặc cho bọn hắn giữ người, áp chế chúng ta?
Diệp Thiên Thương trừng mắt lên.

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Bọn chúng chưa bắt được người của Thất Tuyệt Môn.

- Thất Tuyệt Môn?
Diệp Thiên Thương ngẩn ngơ:
- Chẳng lẽ người của Thất Tuyệt Môn vẫn chưa xuất hiện sao?

- Chưa.
Đường Kiếp lắc đầu.

Ánh mắt Diệp Thiên Thương hơi híp lại:
- Lúc ta tới, có gặp phải hai người của Thất Tuyệt Môn, lúc ấy bọn chúng ỷ đông người muốn đối phó ta, lại bị ta cho một trận, Vốn cũng không để ý, hiện giờ nghĩ lại một chút, vừa mới vào trong phúc địa, hai người kia lại cùng đến một nơi, chưa chắc là trùng hợp. Lúc ấy bọn chúng có phần vội vã, hướng về một nơi nào đó, chỉ sợ…

- Chỉ sợ là tập hợp trước.
Đường Kiếp tiếp lời:
- Người của Thất Tuyệt Môn, thực lực bình thường, nhưng quỷ kế hoa xảo từ trước tới nay lại không thiếu, nếu bọn họ có thủ đoạn liên hệ với nhau, ta cũng không thấy lạ. Nếu ta là người của Thất Tuyệt Môn, nhất định ngay từ đầu cũng sẽ không cùng người khác đơn đả độc đấu, mà sẽ lợi dụng ưu thế của mình, bao gồm địa lợi, nhân hòa, tập hợp thành nhóm, thống nhất hành động.

- Rất có thể.
Diệp Thiên Thương liên tục gật đầu:
- Vậy ý của ngươi là…?

Đường Kiếp trả lời:
- Chỉ cần Thất Tuyệt Môn tập hợp xong, nhất định sẽ tận dụng ưu thế về nhân số để xung phong liều chết với Thiên Thần Cung. Bọn họ không bị giữ con tin, sẽ phóng tay mà làm, không có nhiều cố kị.

- Như vậy chả lẽ chúng ta cứ đứng nhìn sao?

Đường Kiếp nói:
- Đương nhiên không thể. Hiện tại bảo quang xuất hiện, tất cả mọi người đều chạy về nơi này, Thiên Thần Cung và Thất Tuyệt Môn đã tập hợp. Mà nói về nhân số, Thiên Thần Cung và Thú Luyện Môn, lại còn cả Thất Tuyệt Môn nữa…

Nghe nói như vậy, mắt Diệp Thiên Thương sáng lên, hắn hiểu ra ý của Đường Kiếp:
- Cho nên chúng ta hiện tại không phải là đi tìm Vân Vô Cực gây sự mà phải lập tức cắt đứt hậu viện của bọn chúng.

- Đúng vậy!
Đường Kiếp cười nói:
- Vây đánh viện binh, công kỳ tất cứu, nếu có thể bắt được mấy con tin, vậy thì sẽ có tư cách trao đổi song phẳng. Cho dù không bắt được, cũng coi như là cơ hội để Thất Tuyệt Môn tranh thủ đến đây.

- Nếu bảo vật lại rơi vào tay của Thất Tuyệt Môn thì sao?

- Thì cũng đâu có quan hệ gì?
Đường Kiếp không quan tâm, nói:
- Bảo vật đổi chủ, tính toán thời gian cẩn thận thì Thất Tuyệt Môn không thể mang đi ngay được. Hơn nữa lần này lục phái tranh chấp, thực lực cũng không cân đối, trước mắt thực lực lớn nhất là hai phái Tẩy Nguyết và Thú Luyện. Thiên Thần Cung liên thủ cùng Thú Luyện Môn, chúng ta vây đánh viện binh, đánh phá liên kết của hai phái này, xứ lý mạnh tay nhất, về sau tranh đua với Thất Tuyệt Môn và Thiên Nhai Hải Các, phần thắng cũng sẽ lớn hơn một chút. Về phần Thái Ất Thanh Huyền Bôi, cho dù Thất Tuyệt Môn thật sự lấy được thì sao? Bảo vật có hẳn mười món, đó chẳng qua chỉ là một trong đó. Hy sinh một món để có được lợi thế về sau, chẳng phải là giá trị hơn sao?

Diệp Thiên Thương nghe được liên tục gật đầu, chỉ vào Đường Kiếp cười to:
- Hảo tiểu tử, quả là thâm.

Chiêu thức vây đánh viện binh của Đường Kiếp có thể nói là âm hiểm vô cùng, không chỉ phá tan kế hoạch con tin của Vân Vô Cực, lại còn nhân cơ hội suy yếu phần lớn thế lực của hai phái Thiên Thần, Thú Luyện.

Tuy nhiên điều này không phải trọng yếu, quan trọng nhất là dựa trên kế hoạch của Đường Kiếp, mục đích của hắn từ đầu cũng không phải là bảo vật, mà là con người.

Lơi dụng sự xuất hiện của Thái Ất Thanh Huyền Bôi, trước tiên thanh lý sạch sẽ hai phái Thiên Thần, Thú Luyện, sau đó lại nghĩ biện pháp đối phó Thiên Nhai Hải Các và Thất Tuyệt Môn, cuối cùng là phân cao thấp với Thiên Tinh Tông.

Về phần tranh đoạt bảo vật, Đường Kiếp căn bản không thèm để ý tới chuyện này.

Khi tất cả đệ tử của các phải kia đều bại lui, những bảo vật còn dư lại đều không cần đi tìm, dĩ nhiên sẽ đều là của Tẩy Nguyệt Phái.

Như vậy cũng tốt hơn nhiều so với một trận chiến đấu, đệ tử là quân đội, bảo vật chính là thành trì. Quân đội chỉ chăm chăm tranh đoạt thành trì mà quên đi mất quân đội mới là căn bản - tiêu diệt quân đội vĩnh viễn mang ý nghĩa chiến lược, trọng yếu hơn nhiều so với việc chiếm đoạt thành trì.

Đương nhiên trong quá trình này, khó tránh khỏi có một ít bảo vật không thể tránh được, sẽ rơi vào tay đệ tử của năm phái khác, như vậy nói chung cũng sẽ có cơ hội cho bọn họ.

Cho nên việc Đường Kiếp cần phải làm là, khi bảo vật không thể về với mình mình, thì sẽ tận lực không để cho nó rơi vào tay những tên đệ tử ưu tú.

Ví dự như Lam Ngọc.

- Như vậy…Diệp sư huynh, chúng ta phân công nhau hành động đi, liên lạc bốn phái, vây đánh viện binh.

- Tất nhiên là vậy rồi.
Diệp Thiên Thương đáp ứng.

Đúng lúc rời đi, Đường Kiếp lại gọi hắn:
- Đúng rồi Diêp sư huynh.

- Chuyện gì?

Đường Kiếp suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu gặp được Lam Ngọc…thì cứ để cho hắn qua đi.

Ánh mắt của Diệp Thiên Thương híp lại.

Hắn cưới ha ha một tiếng:
- Biết rồi!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com