Trong rừng rậm u ám tĩnh mịch, một nhóm chín người đang lao về phía trước, nhìn hoa văn xiêm y Thất Diệp Liên, chính là đệ tử Thất Tuyệt Môn.
Lần này Thất Tuyệt Môn vào phúc địa, tổng cộng chín người, bây giờ đều đầy đủ.
Sau khi chín người tụ tập, liền cùng chạy tới chỗ bảo quang tụ hội. Chỉ là bọn họ không có cùng phương thức cưỡi kiếm bay đi, mà là trực tiếp chạy trên đất liền.
Cách này tuy chậm một chút, nhưng ưu điểm là khả năng hành tung bị phát hiện giảm tới mức thấp nhất, suy cho cùng cưỡi kiếm bay có hơi khoa trương một chút. Cho dù vậy, mỗi lần chạy một đoạn đường, những đệ tử này vẫn có thể dừng lại quan sát xung quanh hội lát, lúc này mới tiếp tục chạy tiếp, rõ ràng rất cẩn thận.
Là kẻ yếu nhất mà sáu đại phái công nhận, trên sức chiến cá nhân, Thất Tuyệt Môn rất khó so sánh với các phái khác. Chính vì vậy, bọn họ càng cẩn thận hơn, kỹ lưỡng hơn, đoàn kết hơn. Sau khi vào phúc địa đầu tiên muốn không phải tìm được bảo vật, mà là đoàn kết trước.
Lúc này chín người toàn lực cuồng chạy. Nhìn thấy cách bảo quang càng ngày càng gần, đệ tử dẫn đầu đột nhiên giơ tay phải ra, tám người phía sau đồng thời dừng lại.
Đệ tử dẫn đầu này mặc bộ đồ xanh lam, nước da thô ráp, sau lưng vắt sáo trúc, mang cảm giác chân chất đặc có của nông gia. Thoạt nhìn bình thường có gì lạ, nhưng nhìn biểu hiện kỷ luật nghiêm minh lúc này, thì biết đệ tử này có uy vọng cao nhất trong Thất Tuyệt Môn.
Người này chính là Mục Nghị, đệ tử thiên tài nhất của Thất Tuyệt Môn hiện nay, người lãnh quân của Tiên Duyên Hội lần này.
Nghe nói, Mục Nghị vốn là một mục đồng chăn trâu nhà nông, là một vị Thiên Tâm trưởng lão Thất Tuyệt Môn trong lúc ngao du vô ý phát hiện tư chất xuất sắc, dẫn về học viện.
Xuất sắc thật sự của Mục Nghị này không phải ngọc môn. Trên thực tế y chỉ là lục chuyển ngọc môn, cả thượng phẩm cũng không phải. Nhưng người này thiên phú thông linh hỏa mạch, là kỳ tài đan đạo. Do vậy ban đầu trưởng lão đó dẫn y về, vốn là chỉ hy vọng bồi dưỡng một nhân tài đan đạo cho Thất Tuyệt Môn.
Nào ngờ trong khoảng thời gian ở học viên, biểu hiện của Mục Nghị lại làm người ta mở rộng tầm mắt. Càng là với tư chất lục chuyển ngọc môn nội trong sáu năm xông vào Thoát Phàm cũng không nói, còn tu thành Luân Chuyển Tâm Pháp và bí truyền thứ ba Vô Tướng Thiên Âm. Trong cả học viện, dùng sức một người càng quét mấy chục đệ tử cùng kỳ, nổi danh học viện, trở thành thiên tài xuất sắc nhất mấy năm nay của Thất Tuyệt Môn.
Cho dù là thi đấu với sáu phái trên Tiên Duyên Hội, Mục Nghị cũng là được đánh giá “chiến lực yếu nhất” Thất Tuyệt Môn, lấy ưu thế tuyệt đối đánh bại đối thủ, liên tiếp thắng năm trận. Đương nhiên, cái này cũng có liên quan với việc không chạm mặt với các đệ tử đứng đầu khác. Nhưng thực lực biểu hiện ra, đủ có thể thu hút tầm mắt của vô số người.
Lúc này chín người vội ngừng lại, mục quang Mục Nghị dừng ở phía xa, trầm giọng nói: - Không biết sư huynh phái nào giá lâm, xin ra gặp mặt.
Trong rừng truyền ra tiếng cười sảng khoái: - Mục sư đệ vẫn luôn cẩn thận. Chớ nói bây giờ chín người các ngươi đều ở đây, cho dù là một mình đệ, cũng có thể đánh ta bỏ chạy thụt mạng. Vẫn luôn cẩn thận như vậy, rất may rất may, ta không có định làm đối thủ của đệ.
Theo sau tiếng nói, trong rừng xuất hiện một người, chính là Đường Kiếp.
Mục Nghị vào học sáu năm, luận tư cách lớn hơn Đường Kiếp, nhưng y là vào học trước, kỳ thật tuổi tác vẫn nhỏ hơn Đường Kiếp. Cộng thêm gương mặt trẻ con trời sinh của y, làm người cũng xem là kiêm tốn, thấy người thì hô sư huynh, lâu ngày dài tháng, mọi người cũng đều gọi y là sư đệ, ngay cả Đường Kiếp cũng gọi theo như vậy.
Lúc này đi ra khỏi cánh rừng, đứng dưới gốc đại thụ gần đó, Đường Kiếp hi hi cười: - Các vị, ta không có ác ý, chỉ là có chút chuyện muốn tìm các ngươi nói chuyện.
- Hóa ra Đường Kiếp à. Nhìn thấy là hắn, biểu tình của đệ tử Thất Tuyệt Môn cũng nhẹ nhõm rất nhiều.
Một đệ tử cười nói: - Đường sư huynh, huynh chặn ở đây, sẽ không phải muốn nói con đường này của bọn ta không thông chứ?
Theo sau lời nói, đám đệ tử của Thất Tuyệt Môn cười rộ lên. Bọn họ không thù với Tẩy Nguyệt phái, bây giờ nhân số lại chiếm ưu thế, do đó trong lòng phải thoải mái rất nhiều.
Đường Kiếp đã cười nói: - Ta nào có bản lãnh đó, cái này là chuyện của vua, ta làm không được. Đợi các ngươi chỉ là muốn nói với các ngươi chuyện phía trước.
- Chuyện phía trước?
- Đúng vậy, ta vừa từ bên đó về, bảo vật đầu tiên là Thái Ất Thanh Huyền Bôi. Bây giờ ở trong tay Vân Vô Cực Thiên Thần Cung, bọn họ tổng cộng năm người, hai gã Thiên Thần Cung, ba gã Thú Luyện Môn.
Thiên Thần Cung!
Nghe thấy cái tên này, trên mặt của đệ tử Thất Tuyệt Môn đã cùng lúc phủ lên một lớp sát khí.
Chính như thù hận giữa Tẩy Nguyệt phái và Thú Luyện Môn. Thù hận của Thất Tuyệt Môn và Thiên Thần Cung cũng vô cùng sâu nặng.
- Nếu Thiên Thần Cung có được bảo vật, vậy chúng ta nhất định phải giành cho được. Một gã đệ tử nói.
- Vấn đề là các ngươi giành được sao? Đường Kiếp hỏi lại.
Lời này vừa ra, trên mặt của đệ tử Thất Tuyệt Môn đồng thời hiện ra vẻ khó coi.
Có người tức giận, quát khẽ: - Đường Kiếp, ngươi là đang sĩ nhục Thất Tuyệt Môn ta sao? Luận chiến lực cá nhân, Thất Tuyệt Môn ta có lẽ có chỗ không bằng, nhưng bọn ta cũng có nhiều thủ đoạn ngươi không ngờ.
- Ta biết. Đường Kiếp đã nói: - Ta không có ý sĩ nhục các ngươi. Chỉ là Thiên Thần Cung và Thú Luyện Môn đã liên hợp rồi.
- Bọn ta cũng có thể cùng Thiên Nhai Hải Các…
- Bọn họ không giúp được các ngươi. Đường Kiếp ngắt lời nói: - Vân Vô Cực bắt người của bọn họ làm con tin, không riêng gì bọn họ, kể cả người của Thiên Tình Thông và Tẩy Nguyệt phái. Ném chuột sợ vỡ đồ, khó có thể ra tay.
Vừa nói xong, sắc mặt mọi người đồng thời biến sắc, không có giúp đỡ của Thiên Nhai Hải Các, chỉ dựa vào Thất Tuyệt Môn sẽ không đánh lại hai phái liên thủ.
Duy chỉ có Mục Nghị vẫn mặt không biến sắc, trấn định nói: - Đường sư huynh nói điều này với bọn ta, sẽ không phải muốn khuyên bọn ta trở về chứ?
Đường Kiếp cười cười: - Đương nhiên không phải, chỉ là muốn tìm các ngươi làm vụ giao dịch.
- Giao dịch gì?
- Các ngươi trả ta con số hợp lý, ta giúp các ngươi ngăn cản viện binh Thiên Thần Thú Luyện.
Lúc này ý đồ của Đường Kiếp cuối cùng hiện ra rồi, chính là định mượn cơ hội lừa Thất Tuyệt Môn một khoản.
Kế hoạch vây điểm đánh viện, kỳ thật là một kế hoạch hợp tác, Thất Tuyệt Môn chủ công, chư phái khác chủ ngăn.
Nhưng theo Đường Kiếp, cái gọi là hợp tác không nhất thiết phải thể hiện ra ngoài, chỉ cần hợp tác trên thực tế là được.
Do đó Đường Kiếp cũng không cần nói với Mục Nghị cái gì “Chúng ta hợp tác nhé”. Nói như vậy, nó chỉ có thể tạo cho Thất Tuyệt Môn một cảm giác đầu cơ kiếm lợi, nói không chừng ngược lại treo cái giá trên trời. Hắn muốn chỉ là lợi dụng tâm lý Thất Tuyệt Môn muốn có được bảo vật, dùng thân phận trợ thủ xuất hiện.
Chỉ cần Thất Tuyệt Môn động thủ với Thiên Thần Cung, vậy phát triển tiếp theo chính là trình tự tự nhiên của lịch sử.
Nói về Thất Tuyệt Môn, vì muốn có được bảo vật, Đường Kiếp càng không lo lắng, đó vốn thứ hắn định vứt bỏ.
Dưới tình thể không thể ôm đồm tất cả bảo vật, hắn duy nhất có thể làm chính là lựa chọn để ai có được và để ai không có được.
Mà trong lựa chọn của Đường Kiếp, tuyển nhân có được mục tiêu này chỉ có Mục Nghị.
Vì rất đơn giản, Mục Nghị thực lực tuy mạnh, nhưng về diện mạo lại xấu xí, ở phương diện tranh đoạt Tiểu Cung Chủ hoàn toàn không có sức cạnh tranh.
Đừng thấy thanh niên trẻ tuổi luôn oán hận các cô gái có đủ mọi lý do ghét bỏ mình. Kỳ thật phần lớn các cô gái trẻ vì chưa vướng nhiễm chuyện đợi, suy nghĩ không có phức tạp lắm. Ở độ tuổi này, lý do các nàng xem thường một người thường rất đơn giản, chính là ngoại hình bạn quá xấu.
Đường Kiếp không biết sau này vị Tiểu Cung Chủ giả mạo này rốt cuộc chọn ai, nhưng hắn biết cách tốt nhất xua đuổi đối thủ tranh giành, chính là giết sạch bọn đẹp trai.
Lam Ngọc là mục tiêu quyết không cho phép có được bảo vật.
Vân Vô Cực cũng thế.
Cho nên Thiên Ất Thanh Huyền Bối có thể rơi vào tay bất cứ ai, nhưng không thể rơi vào tay bọn họ.
Đường Kiếp cũng không lo lắng đối phương có thể đoán được ý của mình. Những đệ tử này tuy không ngốc, nhưng tuổi tác dẫu sao không lớn, chuyện đời không sâu, nhiều năm tu luyện, chuyện trải qua cũng không nhiều. Cộng thêm nguyên nhân cách nhìn thời đại, chưa từng nghe nói qua loại chuyện như “Lựa chọn người thắng cuộc” do đó hoàn toàn không nhìn thấy mục đích của Đường Kiếp.
Trên thực tế đừng nói bọn họ, cho dù là rất nhiều người ngoài cuộc nhìn thấu chân tướng, trong bụng nhất thời cũng chưa chắc quả định. Có những người phải nghiền ngẫm mấy lần mới có thể hiểu rõ đạo lý trong này.
Lúc này nghe thấy lời nói của Đường Kiếp, một đệ tử của Thất Tuyệt Môn quả nhiên kinh ngạc,có người hỏi: - Một mình ngươi sao ngăn chặn viện binh?
Quả nhiên gần với mục đích của Đường Kiếp, bọn họ liền hồ nghi Đường Kiếp làm sao làm được điều này.
Đường Kiếp cười đáp: - Đó là chuyện của ta, các ngươi không cần lo lắng, quan trọng là các ngươi có thể đưa ra cái giá thế nào?
Lời này vừa ra, mọi người đều trầm tư.
Bên Hồng Mai Lĩnh chỉ có thể nhìn thấy hành động của đệ tử trong phúc địa, dưới tình huống bình thường là không nghe được đệ tử nói chuyện. Nhưng các thượng sư có đủ diệu pháp, lại có thể phá vỡ trở ngại này. Chỉ là phải dưới tình huống then chốt mới có thể làm được.
Đường Kiếp biểu hiện xuất sắc, bây giờ phần lớn người ngược lại có chút chú ý hắn, do đó không ít người đều chú ý tới Đường Kiếp nói chuyện.
Lúc này vừa nghe Đường Kiếp nói như vậy, văn sĩ áo bào xanh của Thất Tuyệt Môn nói: - Đừng quan tâm tên khốn này, các ngươi đừng cho hắn gì cả, hắn cũng sẽ giúp các ngươi.
Đáng tiếc lời này giống như Kha trưởng lão của Thiên Thần Cung, không truyền vào tay các đệ tử.
Mục Nghị trầm ngâm một lát, nói: - Bọn ta có thể cho ngươi năm bình Chân Nguyên đan. Nhưng ngươi phải bảo đảm sau khi bọn ta đắc thủ, Tẩy Nguyệt phái sẽ không tranh giành với bọn ta.
Năm bình Chân Nguyên Đan, cái giá này mà nói gần bằng với một bình bảo định cấp thấp. Đương nhiên, Thái Ất Thanh Huyền Bôi cũng không phải bảo định cấp thấp. Hơn nữa ngoại trừ giá trị bản thân, còn có tác dụng thập đại danh nghạch, ý nghĩa hơn bảo định bình thường rất nhiều. Nhưng suy cho cùng cần người của Thất Tuyệt Môn tự mình đi giành, do đó cái giá này cũng xem là thích hợp.
Mục Nghị là người trung hậu, nếu đổi là người khác có thể vừa bắt đầu chỉ một bình. Y vừa mở miệng chính là năm bình. Nhưng người khác muốn y thêm nữa, cũng không thể.
Đường Kiếp cười nói: - Mục sư đệ quả nhiên hào sảng, nếu đã như vậy, vậy ta cũng không làm kiêu với sư đệ, cứ như vậy nhé. Năm bình Chân Nguyên Đan, Thái Ất Thanh Huyền Bối chính là của Thất Tuyệt Môn đệ.
Mục Nghị phất tay, đệ tử Thất Tuyệt Môn phía sau đã cùng giải nang, làm bảo bọn họ lấy ra năm bình Chân Nguyên Đan giao cho Mục Nghị.
Mục Nghị giơ tay lên, đan dược bay vào tay Đường Kiếp: - Nếu ngươi dám gạt ta…
Đường Kiếp một tay nhận lấy: - Không hổ là Thất Tuyệt Môn, năm bình Chân Nguyên Đan nói có thì có ngay. Yên tâm đi, ta vẫn không có định vì mấy bình đan dược mà kết tử thù với Thất Tuyệt Môn. Người khác khó mà nói, nhưng hai phái Thiên Thần Thú Luyện, ta bảo đảm một người cũng không tha.
Nghe hắn nói vậy, Mục Nghị gật đầu: - Có thể làm được cái này cũng đủ rồi.
Đường Kiếp xoay ngươi biến vào rừng mất hút.
Văn sĩ áo xanh đó thấy ván đã đóng thuyền. Đường Kiếp mạnh mẽ lấy đi 5 bình Chân Nguyên Đan từ bọn họ, tức giận dậm chân, chỉ vào mặt Tạ Phong Đường nói: - Hạng đê tiện xảo trả, quả nhiên thầy nào trò nấy!
Tạ Phong Đường cả mặt ủy khuất: - Liên quan gì đến ta?
Dạ Minh Không ngược lại mỉm cười dẫn đầu nói: - Giỏi lắm, giỏi lắm đệ tử này ta càng ngày càng thích.
Nghe khẩu khí này, như đã có ý muốn thu hắn làm đệ tử.
Cầm Chân Nguyên Đan, Đường Kiếp vội lui đi, mãi tới vào chỗ rừng sâu, lúc này mới cất cao giọng: - Ra đây đi.
Một bóng người xuất hiện, lại là Vệ Thiên Xung, y vừa ra thì đã gãy đầu nói: - Quả nhiên ẩn núp thế nào cũng không giấu được ngươi.
Y gặp Đường Kiếp là sau khi gặp Diệp Thiên Thương, sau khi nghe kế hoạch của Đường Kiếp, thì phối hợp Đường Kiếp chặn đón người xung quanh, bày tuyến phòng ngự.
Đường Kiếp nói: - Ngươi lại không phải chuyên tu ẩn dấu tung tích, giấu không được ta cũng bình thường. Đúng rồi, bây giờ tình hình thế nào rồi.
- Vừa nãy gặp được người của Thú Luyện Môn, Bành sư huynh đã đuổi giết họ rồi.
- Bành sư huynh cũng đến rồi?
- Mới đến không lâu. Vệ Thiên Xung hì hì cười: - Ngoại trừ Thiếu Danh, những người khác gần như đều tới rồi, ngoài ra Đặng sư huynh của Thiên Tình Tông cũng tới rồi. Tên ngốc Vân Vô Cực lúc này vẫn vất vả canh giữ bên trong, không biết chúng ta đang ở ngoài này vây kín gã rồi
- Vậy thì tốt. Đường Kiếp cảm thấy rất hài lòng: - Phía ta cũng đã gặp được Thất Tuyệt Môn, bàn bạc với bọn họ rồi.
Theo thôi đẩy của thời gian, đệ tử chạy đến càng ngày càng nhiều, do rải rác thành …
Lấy bảo quang làm trung tâm, đệ tử ba phái Tẩy Nguyệt, Thiên Tình, Thiên Nhai Hải Các mỗi bên thủ một phương, bắt đầu hành động chặn giết đệ tử hai phái Thiên Thần Thú Luyện. Cùng lúc này, Thất Tuyệt Môn lại dưới chỉ dẫn của Mục Nghị, chính thức giết tới bọn người Vân Vô Cực.
Cả cục diện chiến trường cứ như vậy nằm dưới không chế của Đường Kiếp, hình thành cục diện bốn đánh hai. Hai phái Thiên Thần Thú Luyện nói bại cục đã định, ngay cả Kha trưởng lão và Hằng Vô Địch cũng không khỏi thật vọng lộ ra mặt
Tiên Duyên Hội lần này, Thiên Thần Cung và Thú Luyện Môn đã chủ định phải trở thành kẻ thua cuối cùng. Mà tất cả những kẻ thua cuộc này đều được tiểu tử gọi là Đường Kiếp ban tặng.
Lúc này mục quang của hai vị Thiên Tâm trưởng lão cùng lúc dừng lên người Đường Kiếp, lộ ra địch ý sâu sắc. Trong đầu càng đồng thời nghĩ rằng, nếu để mặc tên này lớn lên, tương lai nhất định trở thành đại địch.
Mặc dù tin tức đến từ Thập Phương Cốc trên mức độ rộng đã chứng minh Đường Kiếp không phải Đường Kiệt. Nhưng biểu hiện lúc này của Đường Kiếp, lại cho Thiên Thần Cung một lý do mới để xem trọng hắn, chỉ là lần này lại nhiều hơn Thú Luyện Môn.
Trong rừng, Vệ Thiên Xung vẫn đang nói chuyện với Đường Kiếp, nghe thấy Đường Kiếp đã thu phục Thất Tuyệt Môn, phấn khởi nói: - Vậy còn đợi gì nữa? Đi thôi.
- Đi, đi đâu? Đường Kiếp hỏi
- Đương nhiên là chặn giết người của Thiên Thần Cung và Thú Luyện Môn đó rồi. Vệ Thiên Xung kỳ quái nói: - Đây không phải là kế hoạch của ngươi định sao?
Đường Kiếp cười cười: - Hai phái Thiên Thần Cung và Thú Luyện Môn cùng vào phúc địa cũng chỉ hai mươi bốn người, chết mất bảy người, viện binh nhiều nhất cũng chỉ có mười bảy người. Lại được ba phái Thiên Tình Tông, Tẩy Nguyệt phái và Thiên Nhai Hải Các chia ra, tính trung bình một người có thể chia nữa đầu người, trên cơ bản nhất định là đối phương toàn diệt. Làm tốt, ba người sẽ có một người tại thủ. Rất hay, rất thú vị?
Đường Kiếp nói: - Người của Thất Tuyệt Môn đã đi đoạt bảo rồi, lấy chín chọi năm, Thiên Thần Cung là không có phần thắng. Mà với quan hệ giữa Thất Tuyệt Môn và Thiên Thần Cung, dưới điều kiện cho phép, Thất Tuyệt Môn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Vân Vô Cực. Mà dưới tình huống có người kéo thù hận, ba người của Thú Luyện Môn đó có thể thoát ra ngoài.
Nói xong, Đường Kiếp đột nhiên cười cười: - Chúng ta theo người của Thất Tuyệt Môn vào trong, giết ba tên Thú Luyện Môn đó, há chẳng phái tốt hơn ngu ngốc chờ ở đây? Nếu may mắn, có lẽ còn ngăn chặn một hai gã xông phá vòng vây nữa.
Vệ Thiên Xung bừng tỉnh ngộ. Nếu thật như vậy, so với ngăn chặn phải tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa người của Thú Luyện Môn thoát ra ngoài, thực lực phần lớn cũng phải bị ảnh hưởng, cho dù lấy hai chọi ba cũng có thể dễ dàng thu phục.
Nhưng ngẫm nghĩ lại có chút không yên tâm: - Vậy chẳng may bọn họ không có trốn ra thì sao?
- Trốn ra thì có chuyện làm. Ngươi sợ cái gì? Vả lại, thật sự không được chúng ta vẫn có thể giúp bọn họ trốn ra mà. Đường Kiếp cười nói.
Nghe tới lời này, đám thượng sư Hồng Mai Lĩnh lần lượt mắng ầm Đường Kiếp vô sĩ.
Ngay cả Tạ Phong Đường cũng run rẫy một cái, nhìn Minh Dạ Không: - Tiểu tử này quỷ tâm nhãn cũng hơi quá nhiều chứ hả?
Sắc mặt Minh Dạ Không âm trầm, nghĩ phong cách của tiểu tử này tính thiên tính địa cào ba tất đất quả thật có chút đáng sợ. Thật sự thu nhận hắn làm đồ đệ rồi, khi nào bị hắn bán đứng cũng không biết. Cách nghĩ nhận đồ đệ vừa mới bừng phát đột nhiên lại giảm đi mấy phần.