- Hách Liên Hổ? Đột nhiên nhìn thấy một người xuất hiện, Đặng Hiểu Vũ và Mục Dư đồng thời kêu thành tiếng.
Cứu Lam Ngọc, không ngờ là Hách Liên Hổ của Thú Luyện Môn.
Ngược lại, vẻ mặt Đường Kiếp bình tĩnh than thở: - Chỉ biết không thể thanh lí sạch sẽ, dù sao tránh không khỏi sẽ có tàn dư tồn tại. Uy, đừng nói với ta có một tên này, còn có ai cũng xuất hiện đi.
Cách đó không xa lại là một bóng dáng xuất hiện.
- Phương Thích Dã. Nhìn thấy người này, ánh mắt của Đường Kiếp cũng chợt giật mình.
Phương Thích Dã là người của Thiên Thần Cung, luận xếp hạng chỉ dưới Vân Vô Cực, tuyệt đối là đối thủ khó dây dưa không thua Hách Liên Hổ.
Thời khắc này không mặc kim y truyền thống của Thiên Thần Cung, ngược lại một Phương Thích Dã toàn thân màu xanh, nhẹ lay động quạt lông cười nói: - Chào chư vị sư huynh, Thích Dã này hữu lễ, chim sẻ cuối cùng này quả là làm không tốt, vẫn bị Đường sư huynh nhìn ra rồi.
Đặng Hiểu Vũ giật mình hỏi: - Đây là chuyện gì? Người của Thiên Thần Cung và Thú Luyện Môn làm sao còn tồn tại?
Trận chiến Thái Ất Thanh Huyền Bôi, Thiên Thần Cung Thú Luyện Môn bị Đường Kiếp hợp tung liên hoành kế khiến cho dẫn đầu bại trận trước tiên, tuyệt đại đa số người hoặc chết hoặc lui. Vì để tránh có bỏ sót, tứ phương cũng có tìm kiếm và giao phó lẫn nhau, bảo đảm thanh lí sạch sẽ.
Bởi vậy dưới sự đối chứng khắp nơi, theo lý là không nên có người hai phái cùng tồn tại được.
Đường Kiếp bĩu môi nói: - Còn phải hỏi, tự nhiên là có người chơi âm, giữ lại làm lá bài tẩy chứ sao.
Lục phái đi thứ hai về sau, Tẩy Nguyệt phái độc đại, phần thắng cũng cao nhất. Thiên Tình Tông bởi vì cùng Tẩy Nguyệt phái quan hệ đồng minh, đối với sự tình này nên chấp nhận nhiều lắm, còn lại hai phái thì không được. Thất Tuyệt Môn cố nhiên đang nghĩ biện pháp đối phó Tẩy Nguyệt phái, Thiên Nhai Hải Các sao không phải như vậy?
Lựa chọn của Thất Tuyệt Môn chính là đại trận, Thiên Nhai Hải Các nghĩ đến cũng là nhặt đồ rơi vãi —— thu nạp bại quân.
Xung quanh hai trận chiến, bề ngoài Thiên Nhai Hải Các được khoái trá giết, ngầm lại bí mật liên hệ cùng hai phái Thiên Thần Thú Luyện, chế tạo tin tức giả, bảo hộ bộ phận người ẩn núp xuống dưới. Dù sao Thiên Nhai Hải Các và hai phái này không có thù oán, làm việc này cũng không có gánh nặng tâm lý. Ngay cả Thất Tuyệt Môn cũng có thể hợp tác cùng Thiên Thần Cung một phen rồi, Thiên Nhai Hải Các làm như vậy thì càng không coi vào đâu. Hơn nữa Thất Tuyệt Môn và Thiên Thần Cung hợp tác trước, ngầm đồng ý hành vi này, có chuyện như vậy thì cũng không kỳ lạ.
Đường Kiếp vốn cũng không ý thức đến điểm ấy, nhưng sau khi bị Thất Tuyệt Môn ám toán một phen, Đường Kiếp dần dần ý thức được, Thiên Nhai Hải Các cũng không chắc sẽ khoanh tay chịu chết, từ đó trở đi, hắn liền suy xét Thiên Nhai Hải Các sẽ làm như thế nào, mà cách làm hiện tại, đúng là một loại có khả năng nhất.
Điều duy nhất hắn thật không nghĩ tới chính là, người ở lại lại là Hách Liên Hổ.
Hách Liên Hổ mặc dù là người đứng đầu trong Thú Luyện, nhưng đó là trước khi hắn bị Thái Quân Dương tàn sát song thú. Sau khi mất đi nhị hổ, Hách Liên Hổ thực lực giảm nhiều, kỳ thật đã không bằng lúc trước, ít nhất về thực lực đã kém hơn so với Diệp Hắc Tử.
Nếu như là Đường Kiếp lựa chọn, hắn nhất định sẽ lựa chọn khiến cho Diệp Hắc Tử ở lại, mà không phải là Hách Liên Hổ.
Xem ra vẫn là Hách Liên Hổ ngày thường trong môn xây dựng thế lực quá nhiều, thế cho nên ngay cả hắn hiện tại hổ lạc đồng bằng, Thú Luyện Môn vẫn như cũ không người dám làm trái ý chí của hắn, lựa chọn đem cơ hội cuối cùng này để lại cho Hách Liên Hổ.
Thời khắc này Đường Kiếp nói như vậy, Đặng Hiểu Vũ và Mục Dư cũng hiểu rõ ràng.
Sắc mặt của Đặng Hiểu Vũ tối tăm một chút: - Hóa ra là như vậy, tuy nhiên một khi đã như vậy, tại sao không xuất hiện sớm chút, nếu như vậy, tổn thất của Thiên Nhai Hải Các sẽ nhỏ rất nhiều.
Không đợi Lam Ngọc trả lời, bản thân Đặng Hiểu Vũ đã nghĩ thông suốt: - Đúng rồi, hai người này, lại làm sao là cam tâm làm hạng người lợi dụng? Sợ là chỉ mong sao chúng ta chiến đấu ngươi chết ta sống, bọn họ dễ dàng được lợi..
Hách Liên Hổ và Phương Thích Dã cũng không phải tùy tiện có thể khiến cho người ta lợi dụng, đối với bọn họ mà nói, giống nhau là một người khiến cho hai phái có cơ hội trở mình, bởi vậy không đến lúc tất yếu sẽ không xuất thủ, đương nhiên Lam Ngọc cũng biết rõ điểm ấy, bởi vậy hắn mới không thu nạp càng nhiều bại quân nữa, mà là mỗi hai phái thu một, nếu không rất có thể gây ra tình thế đảo khách thành chủ.
Dựa theo kế hoạch của Lam Ngọc, chính là sau khi đánh bại Thiên Tình Tông cướp đi nhị bảo sẽ đem giữ lại hai người Hách Liên Hổ bọn họ, cuốn lấy Tẩy Nguyệt phái vừa chiến thắng Thất Tuyệt Môn trở về, dựa vào thù hận của Tẩy Nguyệt phái và Thú Luyện Môn, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bọn họ. Hách Liên Hổ bất kể có ý hay không đều bị lợi dụng, điểm thế cục này hắn đều không thể thay đổi, mà Lam Ngọc thì có thể dựa vào Thuấn Hải Thiên Phong bỏ trốn mất dạng, thuận lợi kéo qua sáu giờ, chiếm lấy ngũ bảo.
Đương nhiên, bởi vì số người Thiên Nhai Hải Các ít, khẳng định số người không có năm người.
Nhưng đây có quan hệ gì đâu?
Duy như thế mới càng hiển rõ bản lãnh của Lam Ngọc hắn, tốt nhất Thiên Nhai Hải Các thì một mình hắn mang theo ngũ bảo rời khỏi, tiểu cung chủ chỉ cần không phải kẻ ngốc, thì tuyệt đối chỉ có thể chọn chính mình.
Làm con cưng của trời tâm cao khí ngạo, với Lam Ngọc mà nói, đạt được danh ngạch chưa bao giờ là toàn bộ, thậm chí môn phái thắng lợi cũng không phải toàn bộ, có được tiểu cung chủ, có được Tiêu Dao Cung mới là trọng yếu nhất.
Tuy nhiên sự tình biến hóa ngoài dự liệu của con người, cục diện Tẩy Nguyệt phái còn sót lại hai người khiến Lam Ngọc suy xét nảy sinh khả năng lật ngược tình thế, lúc này mới ngưng lại không đi.
Thời khắc này Hách Liên Hổ và Phương Thích Dã hiện thân, Hách Liên Hổ liếm lấy môi dưới, cười nói: - Bây giờ là ba đối ba, thích hợp quá.
Ánh mắt đã khóa ở trên người Đường Kiếp.
Thú Luyện Môn và Tẩy Nguyệt phái ân oán nặng nhất, lần này bại thảm như vậy đều do Đường Kiếp, Hách Liên Hổ tự nhiên sẽ không bỏ qua hắn, thời khắc này đã nói: - Đường Kiếp là của ta.
Phương Thích Dã cười khẽ: - Nếu như thế, ta cùng vị Vệ thiếu gia này đánh nhau một trận đi, tuy nhiên Hách Liên huynh chớ quên, Đường Kiếp cũng là kẻ thù của Thiên Thần Cung ta, ta đem người này tặng cho Hách Liên huynh, Hách Liên huynh có thể nợ ta một ân tình.
Hách Liên Hổ thầm nghĩ đồ vật giảo hoạt này, rõ ràng là chọn trái cây mềm mà ăn, lại nói mình nợ ân tình của hắn. Trong thế hệ học trò này của Thiên Thần Cung, thì tâm tư nhiều nhất thuộc Phương Thích Dã này, đáng tiếc không có khôn vặt, lại không có đại trí tuệ, khiến người chán ghét, nếu không nể hắn là người của Thiên Thần Cung, với tính tình của Hách Liên Hổ mới không để ý tới hắn, thời khắc này cũng chỉ là lên tiếng, liền đánh tới về hướng Đường Kiếp.
Đường Kiếp bổ ra một phong đao ngăn cản Hách Liên Hổ, cất giọng nói với Vệ Thiên Xung: - Ngươi và hắn đừng liều mạng, vừa trốn vừa đánh!
Nói xong lệch nghiêng đầu đối với Vệ Thiên Xung.
Vệ Thiên Xung ngầm hiểu, quát lên - Hiểu rồi. Quay đầu bỏ chạy.
Nhìn thấy Vệ Thiên Xung chạy trốn, Phương Thích Dã cười lạnh: - Vớ vẩn, chạy trốn trước mặt người tu Thoát Phàm, chẳng phải là cho ta phát uy cơ hội?
Chiến thuật tốt nhất của Linh Đài Cảnh luôn luôn đối với Thoát Phàm Cảnh đều là đoạt công sát người, lấy công kích tốc độ nhanh liên tục đàn áp đối phương không kịp ra tay để thi pháp, chỉ có thể lấy thuật giống nhau ứng đối, như vậy còn có một cơ hội, nếu như Linh Đài Kỳ của Đường Kiếp chiến đấu Thoát Phàm là như thế, dựa vào thân thể dũng mãnh, đoạt công phá địch, người thua tuyệt chiêu thường thường không có cơ hội vận dụng liền thất bại.
Cần phải là xoay người chạy trốn, vậy thật là cơ hội tùy ý khoe uy cho đối phương.
Thời khắc này Phương Thích Dã nặn ra ấn pháp, dẫn động kiếm quyết, sẽ cần một ** pháp thuật trực tiếp bổ Vệ Thiên Xung.
Không ngờ tới Vệ Thiên Xung cũng không quay đầu lại, chỉ làm thủ thế.
Phương Thích Dã chợt nghe tiếng gió thổi sau đầu, biết không tốt, vội vàng đánh ra trước, thiết quyền xẹt qua sát đầu hắn, đúng là con rối kia.
Lần này dù chưa thể đánh trúng Phương Thích Dã, nhưng cũng phá hủy thi pháp của hắn, Phương Thích Dã trên mặt chợt tím xanh rồi biến mất, người đã hướng về phía trước phóng đi, quạt xếp trong tay vung lên, một mảnh ánh sáng xanh xuất hiện, đánh thẳng sau lưng Vệ Thiên Xung.
Vệ Thiên Xung kêu lên kì quái gia tăng thêm Phong Tráo Thuật cho mình, cứng rắn đỡ Phương Thích Dã một kích này, vẫn liều mạng chạy trốn, nhưng lại là hoàn toàn không có tính toán chiến đấu cùng Phương Thích Dã.
Phương Thích Dã cười lạnh, nghĩ thầm rằng làm như thế quả thực là chịu chết, dù sao mình truy đuổi ở phía sau, có thể đuổi giết dễ dàng, mà Vệ Thiên Xung cũng là chỉ có thể bị đánh không thể trả đòn. Bởi vậy hắn cũng không nóng vội, cứ như vậy một đường đuổi theo, phòng ngự tráo cũng không cần thêm một cái cho bản thân, liên tục ra tay đánh trên người Vệ Thiên Xung sáng mờ kình mạo.
Chạy trước chạy trước, Vệ Thiên Xung đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn về phía hắn.
Phương Thích Dã thấy hắn không chạy, cũng dứt khoát ngừng lại, cười dài nói: - Chạy à, làm sao không chạy? Ta muốn nhìn ngươi còn thừa bao nhiêu linh khí, có thể chống đỡ tới khi nào.
- Không còn nhiều nữa. Vệ Thiên Xung thành thật trả lời: - Lúc trước cùng Thất Tuyệt Môn đánh một hồi, linh khí vốn là thấy đáy, một đường chạy tới, mượn thời cơ trên đường và đan dược khôi phục một chút, hiện tại lại không còn nhiều nữa.
Phương Thích Dã không nghĩ tới Vệ Thiên Xung trả lời chân thành như vậy, không khỏi ngẩn người, lại nhìn nét mặt của Vệ Thiên Xung, rõ ràng đã ở tuyệt cảnh, đâu có vẻ mặt sợ hãi chút nào.
Trong lòng Phương Thích Dã động lòng, lập tức biết không tốt, nhanh quay ngược thân nhìn lại, một bóng dáng đạo nhân đã từ đằng xa phi tập kích đến, khuôn mặt quen thuộc kia nhanh chóng phóng đại ở trước mắt Phương Thích Dã.
- Lâm Vong! Sợ hãi cực độ khiến âm thanh của Phương Thích Dã đều thay đổi the thé.
Ngọc Xích lóng lánh tảng lớn quang hoa, nện thật mạnh trên người Phương Thích Dã, chỉ một kích liền khiến xương ngực hắn bị đánh đều sụp đổ xuống...
Rống!
Hổ Gầm liên tục, ánh đao soàn soạt!
Bác Bì Đao của Hách Liên Hổ chém từng đao mãnh liệt, phối hợp với luyện hổ của hắn tấn công mạnh Đường Kiếp.
Mặc dù chỉ còn một con luyện thú, công kích của Hách Liên Hổ vẫn hung mãnh, dũng mãnh như cũ, sắc bén không thể đỡ.
Phong cách chiến đấu của người này và Bành Diệu Long kỳ thật có hơi chút tương tự, đều mang một vài tư thế dũng mãnh đi tới của người Luyện Thể, chỉ có điều cường độ thân thể kém xa so với Bành Diệu Long, nhưng về khí phách lại hoàn toàn không kém.
Dưới sự so sánh, Đường Kiếp lại có vẻ có chút chống đỡ khó khăn.
Giống với Vệ Thiên Xung, đánh đến bây giờ, kỳ thật Đường Kiếp cũng tiêu hao quá lớn, chỉ có điều mượn thời cơ đi đường khôi phục một chút, nhưng chung quy không phải trạng thái hưng thịnh, trái lại Hách Liên Hổ là quân sinh lực, bởi vậy toàn bộ ra tay không cần e dè, ép cho Đường Kiếp từng bước lui về phía sau.
Hách Liên Hổ lại cười to: - Đường Kiếp, ngươi không phải biết chỉ điểm sao? Ngươi không phải biết bố trí chiến thuật sao? Như thế nào đến lượt chính ngươi, thì không có biện pháp rồi ? Đến à, ta xem ngươi đối phó ta như thế nào.
Đường Kiếp hừ một tiếng: - Ngươi đã thích như vậy, thì cho ngươi nhìn thấy một chút.
Nói xong tay trái của hắn một đòn nghiêm trọng xuống mặt đất, nâng lên tảng lớn cát bụi, tràn ngập tầm nhìn, cùng lúc đó, Đường Kiếp đã tung ra Đoạt Thần Sát. Hắn muốn mượn cơ hội dùng Đoạt Thần Sát, một kích giết chết Hách Liên Hổ.
Không ngờ tới trong nháy mắt Đường Kiếp đang xuất thủ Đoạt Thần Sát, Hách Liên Hổ vỗ luyện thú bài, một con ngưu yêu chợt xuất hiện, che ở trước người Hách Liên Hổ, Đoạt Thần Sát kia nhập ngay vào nội thể ngưu yêu, ngưu yêu kia phát ra tiếng kêu thê lương.
Cảnh tượng kinh hãi này Đường Kiếp cũng ngây người, hắn không nghĩ tới Hách Liên Hổ lại vẫn có dấu một con luyện thú.
Đúng rồi, luyện thú của Hách Liên Hổ mặc dù chết, nhưng ai quy định hắn không thể lại có thứ hai con? Lang Gia phúc địa này hoàn toàn có địa phương có yêu thú, Hách Liên Hổ hoàn toàn có thể trước bắt một con đã luyện hóa để sử dụng. Hắn lúc trước cố ý không cần, chính là giữ lại làm hậu thủ, cũng mượn như vậy phá Đoạt Thần Sát của Đường Kiếp.
Điểm chết người chính là, ngưu yêu này là luyện thú, bản thân vô thần trí.
Bản thân Đoạt Thần Sát không phải thần hồn công kích, mà là đoạt xá, chẳng qua hiệu quả bổ sung thêm chính là bị người đoạt xá tạm thời không có cách nào khống chế thân thể của chính mình, hình thành làm hiệu quả Đoạt Thần. Bởi vì tỷ lệ thành công của đoạt xá Đoạt Thần Sát cực kì thấp, bởi vậy phần lớn thời gian đều là lấy nó dùng làm định thần ám khí.
Nhưng ngưu yêu này là luyện thú, sự tình thì không giống với lúc trước.
Vốn dĩ không có linh hồn, Đoạt Thần Sát có thể dễ dàng cướp đi thân thể luyện thú.
Đây vốn là chuyện tốt, vấn đề là cứ như vậy, tính chất Đoạt Thần Sát của Đường Kiếp cũng thế bại lộ.
Thời khắc này bụi mù bay lên, chỉ thấy toàn thân ngưu yêu kia huyết mạch sôi sục, làm như đang trải qua sự việc đau khổ gì đó, thân thể vặn vẹo gần như không thành hình tượng. Đường Kiếp biết rằng, đây là ngưu yêu chịu ảnh hưởng của Đoạt Thần Sát, đang thay đổi chuyển hướng về Sát Ma, mà hình tượng Sát Ma đặc thù quá mức, một khi tạo ra tất bị nhìn thấu.
Lúc này Hách Liên Hổ cười to nói: - Sớm nghe Lam Ngọc nói qua ngươi có thủ đoạn Định Thần này, lão tử cũng có đề phòng. Là Địa Bác Bì, là Thiên Chế Y, Thiên Y Đao!
Ánh đao hung mãnh đã đánh xuống hướng về phía Đường Kiếp.
Đối mặt cảnh này, Đường Kiếp biết rằng chính mình đã không còn lựa chọn, chỉ có thể đem Đoạn Tràng Đao ném hướng lên không trung, ưng hồn hiện ra, mang theo Đoạn Tràng Đao trên không trung kêu quay một vòng, xa xa hướng về đầu ngưu yêu hung hăng chém xuống.
Giết chết ngưu yêu, trước khi nó biến thành Sát Ma.
Nhưng mà điều này cũng làm cho hắn hoàn toàn mất đi cơ hội đối kháng Hách Liên Hổ.
Như dải lụa ánh đao giơ lên ở trước mặt Đường Kiếp, mang theo một chút quang hoa kinh người.
- Không! Thấy đến màn này, đám người Tạ Phong Đường Hứa Diệu Nhiên đồng thời kinh ngạc hô lên.
Đang ở một khắc đó, Đường Kiếp chợt ngẩng đầu, nhanh như tia chớp điện đưa tay phải ra.
Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, một mảnh kim quang rực rỡ nổi lên giữa bàn tay này, sóng ánh sáng lưu chuyển, như giống chất lỏng lưu động, tràn ngập toàn bộ lòng bàn tay.
- Đó là cái gì? Có người kêu lên.
Trong cát bụi mịt mù, không ai có thể thấy rõ ràng kia là vật gì, nhưng ít ra bọn họ thấy được một mảnh Kim Hoa kia lưu động.
Một bàn tay màu vàng tạo thành tấn công ở nơi này, đánh về phía Hách Liên Hổ, đánh về phía đao của hắn!
Phanh!
Thời gian tại lúc này dừng hình ảnh, đao và chưởng đồng thời ngưng trệ bất động.
Tiếp theo là tay Đường Kiếp chảy ra một tia máu, đao của Hách Liên Hổ lại sụp đổ vào không trung.
- Điều này sao có thể? Hách Liên Hổ kinh sợ kêu ra tiếng.
Một đao của hắn lực mạnh nhất không thể giết chết đối thủ thì thôi, thậm chí ngay cả một bàn tay đối phương cũng không thể chém đứt.
Ngay sau đó Đường Kiếp đã một đầu xông vào trong lòng ngực của Hách Liên Hổ, bàn tay màu vàng thu nạp thiết quyền màu vàng, một kích thật mạnh nện vào trên mặt của Hách Liên Hổ.
- NGAO! Hách Liên Hổ che cái mũi hô điên cuồng ngã bay ra ngoài.
Ngay lúc hắn đồng thời ngã xuống, một viên đại hỏa cầu chợt xuất hiện từ trong rừng, bùng nổ ngay trên người Hách Liên Hổ.
Lần này Hách Liên Hổ bị thương nặng hơn.
Hách Liên Hổ thê thảm hét rầm lên: - Vệ Thiên Xung? Điều này sao có thể? Làm sao có thể?
Hắn bất luận thế nào không thể tin nổi, Phương Thích Dã dĩ nhiên sẽ không phải là đối thủ của Vệ Thiên Xung, hơn nữa là bị nhanh như vậy lại giải quyết gọn gàng hết như vậy. Thấy lạnh cả người nổi lên trong lòng, Hách Liên Hổ cảm giác được cái chết uy hiếp lớn lao.
Một khắc này hắn lại bất chấp hết thảy, chỉ huy luyện hổ còn sống của chính mình liều chết cuốn lấy Đường Kiếp, đồng thời xoay người hướng về trong rừng bỏ chạy.
- Hách Liên Hổ ngươi đừng nghĩ bỏ chạy! Lam Ngọc kinh hãi.
Hắn bên này đã bị Đặng Hiểu Vũ đánh đập liên tiếp tháo chạy rồi, không nghĩ tới sự tình thay đổi kinh ngạc lại tới mức này.
Hắn biết rằng sự tình không tốt, đang muốn bỏ quên sự rời khỏi của Đặng Hiểu Vũ, không nghĩ tới Hách Liên Hổ đột nhiên xoay tay lại, đánh ra một luồng chỉ phong, đang xuất tại phía trên * người Lam Ngọc.
Lần này thình lình xảy ra, Lam Ngọc lảo đảo, Đặng Hiểu Vũ chờ đúng thời cơ đã nhân cơ hội đâm một thương trên người Lam Ngọc.
Suối máu chảy ra, Lam Ngọc ngửa đầu hô lên: - Hách Liên Hổ!
Hách Liên Hổ hừ một tiếng: - Kính xin Lam huynh đệ cho ta ngăn chặn một chút, tại hạ đi trước một bước rồi.
Hắn cũng không quay đầu lại hướng về phía xa chạy đi, không chờ thoát ra tầm nhìn mọi người, liền phát động vận chuyển lệnh bài.
Thời cơ tuyển chọn lúc này hợp lý vô cùng.
Lúc này Lam Ngọc chưa chết, muốn ngăn cản Hách Liên Hổ vận chuyển, nhân tiện sẽ làm Lam Ngọc chạy trốn, mà Hách Liên Hổ công nhiên vận chuyển ở trong tầm mắt mọi người, càng có nghĩa là hắn không có khả năng ngóc đầu trở lại, không hề hình thành bất cứ uy hiếp gì.
Dưới sự cân nhắc hai bên, mọi người đúng là chỉ có thể buông tha hắn.
Vì thế Đường Kiếp cũng không phải không thán phục, nơi này từng người kỳ thật đều có thủ đoạn, chỉ là có vài người vận khí không tốt lắm, có vài người vận khí cũng không tệ lắm.
Mà Lam Ngọc, hắn hiển nhiên thuộc loại vận khí không tốt lắm.
Hắn một chân cà thọt, vốn là đã chịu ảnh hưởng, cố tình lần này Đặng Hiểu Vũ không cần nhắc nhở, lại lần nữa phát động Trệ Không Thuật.
Đường Kiếp tiếp nhận Đoạn Tràng Đao đối phó Lam Ngọc, xa xa Vệ Thiên Xung và con rối của hắn cũng hướng về bên này đánh tới, Âm Phong Chiến Tốt càng trước một bước đuổi tới gia nhập chiến đoàn.
Dù là như thế, Lam Ngọc cũng không buông tha cho, hắn hét lớn: - Đường Kiếp, ta và ngươi không thù không oán, ngươi hà cớ tận lực tấn công? Ta biết rằng ngươi thích Hứa Diệu Nhiên, nếu như thế, ngươi cần gì phải cùng ta tranh nhau? Ta nếu thành vị hôn phu của cung chủ, không phải lại là không ai cùng ngươi tranh giành Hứa Diệu Nhiên rồi hả?
Đường Kiếp cười lạnh: - Thứ nhất lời này của ngươi là láo lắm. Ngươi thành rồi cũng sẽ không bỏ qua Diệu Nhiên, ta cho ngươi biết ngươi sẽ làm như thế nào. Ngươi sẽ trước tiên lợi dụng ưu thế của mình cưới lấy tiểu cung chủ, sau đó tìm được Diệu Nhiên, nói cho nàng biết ngươi làm như vậy cũng là vì Thiên Nhai Hải Các, vì môn phái, vì Tiêu Dao cung. Ngươi đối với tiểu cung chủ cũng không có hứng thú, ngươi thật sự vẫn thích Diệu Nhiên... Ta nói không sai chứ?
Lam Ngọc bị kiềm hãm.
Đường Kiếp lời nói này thật đúng là nói trúng tâm lý của hắn.
Chuyện cưới lấy tiểu cung chủ có một lý do lớn nhất, chính là môn phái cần, ở trong lòng Lam Ngọc, lấy danh phận đại nghĩa có được hai điều tốt, còn có cái gì tốt hơn so với việc này?
Tuy nhiên Đường Kiếp hiển nhiên không có ý định cho hắn cơ hội này, hắn đã tiếp tục nói: - Thứ hai ta không thích ngươi, giống như ngươi không thích ta vậy. Dù sao cũng đều là đối nghịch, tự nhiên muốn làm đến cùng. Khiến ngươi không vui, ta thì vui vẻ. Hứa Diệu Nhiên, ta sẽ không để cho ngươi. Tiểu cung chủ, ta cũng sẽ không để cho ngươi. Ta Đường Kiếp còn không lẫn lộn đến nông nỗi dựa vào tình địch đưa nữ nhân tới cho mình.
Lam Ngọc nghe được vừa sợ vừa giận.
Đúng lúc này, Vệ Thiên Xung xông qua ném ra một đại hỏa cầu, Lam Ngọc vừa mới tránh đi, con rối và Đường Kiếp đã hai bên giáp công mà đến.
Không thể sử dụng Thuấn Hải Thiên Phong, Lam Ngọc không có cách nào tránh né dễ dàng, chỉ ngăn một đao của Đường Kiếp, lại bị con rối một kích đập ngã xuống đất.
Không đợi hắn bò lên, đao của Đường Kiếp đã chỉ ở trên mặt của hắn.
Đối mặt cái chết, trong lòng của Lam Ngọc rốt cục đã có sợ hãi, hắn la lớn: - Đừng giết ta, ta có thể nhận thua rồi rời khỏi!
Đặng Hiểu Vũ cười ha hả: - Ngươi nhất định phải chết.
Không nghĩ tới Đường Kiếp lại nói: - Đặng sư huynh, sống chết của hắn giao cho ta quyết định, được chứ?
Đặng Hiểu Vũ ngẩn người, tuy nhiên chung quy gật đầu nói: - Bất kể nói thế nào, cái này mệnh của ta là Đường sư huynh cứu đấy, nếu như thế, thì do ngươi làm chủ.
Đường Kiếp cười cười, lúc này mới nói với Lam Ngọc: - Giết ngươi? Không, ta không muốn giết ngươi. Ngươi dầu gì cũng là thiên tài của Thiên Nhai Hải Các, ta cùng các ngươi đánh ở trong này, đó là đều vì chủ mình, dầu gì nói được quá khứ, muốn giết ngươi, Thiên Nhai Hải Các sợ sẽ không muốn buông tha ta. Bất kể nói thế nào, chính là nể mặt Diệu Nhiên, ta cũng sẽ không giết ngươi.
Nghe nói như thế, Lam Ngọc cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
- Tuy nhiên ngươi suýt nữa làm hại cả đời Quân Dương không còn cách nào tiến bộ, thân vì huynh đệ, ta làm thế nào cũng phải vì hắn xả giận mới được. Nói xong đao của Đường Kiếp vỗ vỗ ở trên mặt Lam Ngọc: - Khôi phục không có tệ nha, lần trước tổn thương bây giờ toàn bộ lành rồi? Xem ra bị thương ngoài da bình thường ảnh hưởng không gì tới ngươi, có lẽ chúng ta nên dùng thử cách này xem.
Tùy tay rạch chữ thập ở má trái Lam Ngọc, Đường Kiếp từ trong túi Giới Tử lấy ra một lọ độc dược, nhỏ vào miệng vết thương.
Những thuốc độc này sẽ không độc chết Lam Ngọc, nhưng sâu tận xương tủy, có thể khiến cho mặt của hắn lưu lại vết sẹo không thể lành.
Đau đớn như đục đốt khiến Lam Ngọc kêu to lên, nhìn trên mặt hắn dâng lên khói trắng, Đường Kiếp từ từ nói: - Thật tốt làm thiên tài của ngươi đi, gã bảnh bao cũng không cần làm tiếp rồi.