Ba tên kia nhìn thấy Lâm Phàm khinh địch mà bị Đường Kiếp giết chết, trong lúc nhất thời kinh hãi gần chết.
Sau đó lại thấy Đường Kiếp đằng đằng sát khí, rõ ràng là không muốn buông tha cho bọn họ rồi, mọi người kêu len: -Ta không liên quan tới việc này.
Quay đầu bay đi.
Ngươi còn lại kêu lên: -Ngu xuẩn, hợp lại mới mạnh, ngươi muốn hắn đánh giết từng người sao?
Nói xong liền cùng rat ay với người còn lại, xuất hai đạo kiếm quang đâm về phía Đường Kiếp, tên đệ tử kia bị kinh sợ, chỉ lo chạy trối chết. Hắn tuy là Linh Sư, nhưng toàn ở trong phái tu luyện, không có nhiều kinh ngiệm cho lắm, không được như hai người này trầm ổn quả quyết.
Nếu như ba người cùng rat ay, có khả năng Đường Kiếp sẽ phiền toái hơn một chút, dù sao thì Thạch Môn đệ tử vẫn có thực lực cao hơn so với tán tu, lấy ba đánh một, Đường Kiếp cũng không dễ dang chiếm được chỗ tốt.
Nhưng hiện tại có một người bỏ chạy, lấy hai đánh một, Đường Kiếp cũng bớt cực khổ hơn.
-Muốn chạy? đứng lại cho ta!
Một tiếng vừa ra, thân hình tên đệ tử vừa bỏ chạy kia rõ ràng là bị kiềm hãm lại. Đường Kiếp đã xuất ra một cái Vô Tướng Kim Thân chạy tới chỗ hai tên đệ tử của Thạch Môn Phái, Vô Tướng Kim Thân của hắn bay giờ mạnh hơn trước rất nhiều, chân chính xuất ra uy lực của bí điển, hai đạo kiếm quang kia đánh lên người hắn, chỉ tạo ra hai dải ánh sang hoa le, không có làm Đường Kiếp bị thương một chút nào, ngược lại Đường Kiếp chém ngang một đao, tạo ra một làn song mây lửa, bức hai người lui lại.
Sau khi Đoạn Tràng Đao thăng cấp lên pháp bảo, công kích càng thêm hung mãnh, lúc Đường Kiếp huy đao, ở trên trời tạo ra cuồn cuộn biển lựa, đứng xa nhìn như Hỏa Vân cuồn cuộn.
Hai tên đệ tử Thạch Môn kia cùng nhau chống đỡ, nhưng sự khác biệt ở phương diện pháp thuật vào lúc này nó đã thể hiện ra. Mặc dù là hai người liên hợp, sau khi chống đỡ công kích của Vô Tướng Kim Thân thì cũng đã là cực hạn, cho dù là Vô Tướng Kim Thân có hoàn toàn biến mất, Đường Kiếp cũng không có khả năng tạo cái mới, nhưng thế tiến công của Đường Kiếp lại vô cùng sắc bén, Vô Song Trảm, Long Thủ, Thần Đình Biến, cho dù là uy lực yếu nhất cũng tạo thành uy hiếp rất lớn với phòng ngự với hai tên đệ tử, chỉ cần nhẹ nhàng do chân nhấc tay cũng dễ dàng phá tan lồng phòng ngự, chỉ cần lồng phòng ngự hai tên đó liền hứng chịu công kích như mưa.
Mặc du hai người liên thủ, nhưng khi mây lửa ập xuống, công kích từ Đường Kiếp ngày càng nhanh hơn hung mãnh hơn, hai người rất nhanh là không chồng đỡ nổi.
Mà khôi hài nhất là Đường Kiếp vừa đánh cửa phát ra Định Tự Quyết. Định Tự Quyết của hắn làm cho tên đệ tử kia không chạy đi được. nếu hắn có ý chí kiên định, thì có thể chống lại, nhưng lúc này hắn lại một lòng muốn chạy đi, khi Đường Kiếp phát ra Định Tự Quyết, thì nghe từng tiếng định, ở phía xa xa một gã đệ tử vừa gia tốc bay được một khoảng, thì bị Định Tự Quyết làm cho chân khí hỗn loạn, trì trệ không tiến được, sau đó lại bay tới, sau đó lại bị đứng lại, giống như một tên què đang thất tha thất thểu bay đi, đúng là một kỳ quan.
Một gã Thị Mộng đệ tử thấy thế, tức giận kêu to: -Tôn Ngọc, ngươi ngu ngốc, ngươi không nhìn ra tên khốn kiếp này ko có ý định cho ngươi rời khỏi sao? Hắn muốn giết sạch chúng ta đó! Không cần quan tam hắn là thượng sứ hay không, nhanh xử lý hắn, nếu không ta và ngươi đều phải chết! lấy ba đánh một, chúng ta có thể thắng!
Tôn Ngọc đang chạy thì trong lòng liền chấn động, liền quay đầu. Hắn rốt cuộc cũng tỉnh ngộ, cũng quay lại liều mạng.
Đường Kiếp nhẹ nhàng cười: -Đáng tiếc, đã chậm.
Ngay lúc Tôn Ngọc chạy tới, Đoạn Tràng Đao trong tay Đường Kiếp đã bổ xuống.
Vô Song Trảm!
Lại một Vô Song Trảm phát ra, một kích này chém tới chỗ tên đệ tử đang nói chuyện, ám độ phi tinh lại tái hiện, đánh lên trên người tên đệ tử kia, sau đó long thủ lại đánh ra, phía sau là Thiên Liệt Trảm, liên tiếp bốn kích, như song lớn đánh vào tên đệ tử kia, đánh cho hắn hộc máu. Một tên đệ tử khác thi triển hai pháp thuật đánh lên người Đường Kiếp, lại chỉ khiến Đường Kiếp phum một ngụm huyết, chỉ bị thương nhẹ.
Một đao nữa được bổ ra, Đường Kiếp lao theo, đuổi theo tên đệ tử kia, giơ tay chém xuống, một đao dứt điểm.
Vừa lúc lúc này Tôn Ngọc bay tới, nhìn cảnh này sợ đến dừng bước.
Đường Kiếp cười: -Còn là một đánh hai.
Nói xong liền xuất ra một chưởng, mục dích là ngăn người còn lại tiến công, sau đó lại bổ tiếp vài đao, đem phía sau lưng hướng về phía Tôn Ngọc. - Tôn Ngọc, mau giết hắn, giết hắn! Tên đệ tử kia liều mạng ngăn cản công kích của Đường Kiếp, gào thét.
Tên đệ tử Tôn Ngọc kia như bị đính trên không trung, ngơ ngác nhìn quanh, trường kiếm trong tay run lẩy bẩy.
Tên đệ tử kia nhìn hắn như thế, biết không trông cậy gì được hắn, tức giận hét lên: -Tu pháp mà không tu tâm, cho dù có tiến vào Tử Phủ cũng không làm được gì. Đường Kiếp, ngươi đừng có khinh người quá đáng, ngươi dám diết chúng ta, thì phải biết có hậu quả gì!
-Hậu quà là các ngươi chết mà ta thì không có việc gì. Đường Kiếp ác nghiệt trả lời, lại bổ ra một đao. Một đao này kình khí mười phần, chém lên thân kiếm của đối phương, như thế nào mà lại chém gẫy kiếm, dư thế bổ xuống thân hình tên đệ tử kia, đem đối phương chèm thành hai đoạn.
Lúc này Tôn Ngọc mới như người tỉnh mộng, run rẩy đánh ra một hàn quang về phía Đường Kiếp, Đường Kiếp tiện tay chém ra một đao đã đánh bay công kích của hắn, đao thế tiếp tục vươn tới phía trước, lưỡi đao đặt trên cổ Tôn Ngọc, Tôn Ngọc bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, hai chân run bắn lên.
Đường Kiếp lạnh lung: -Nời này không phải là mặt đất, ngươi không cần quỳ, trả lời vấn đề của ta, ta có thể suy xét mà tha cho ngươi một mạng.
-Đúng, đúng. Tôn Ngọc luôn miệng nói.
-Lấy lời nói nhục mạ và kích động, có phải là ý tứ của Thạch Tịnh Trai?
-Vâng, Thạch trưởng lão nói nếu ngươi ở nơi này không đi chỗ khác, thì rất khó làm việc, muốn ta nghĩ cách đánh với ngươi một trận, đến lúc đó bất kể thắng bại, trưởng lão đều sẽ ra mặt đuổi ngươi đi. Tôn Ngọc run rẩy trả lời.
Vốn kế hoạch rất tốt, nhưng không nghĩ tới Đường Kiếp lại trực tiếp chạy ra bên ngoài thạch môn mà đánh nhau.
Thạch Tịnh Trai nếu muốn đi theo, thì sẽ bị phát hiện. nếu hắn không đi theo, thì không thể nắm giữ được tình hình, thì Thiên Tâm chân nhân cũng không làm gì được mình.
Đương nhiên, Thạch Tịnh Trai nghĩ là, chỉ cần đại gia đồng ý đánh nhau, ai thắng ai thua cũng không quan trọng, quan trọng là ... Hắn có thể mượn cơ hội đuổi người, vì nguyên nhân chính này, hắn mới lựa chọn không đi theo, cũng bởi vậy mà làm cho đám người Lâm Phàm tử vong.
Nhưng theo một góc khác độ suy xét, kế hoạch của Thạch Tịnh Trai cũng thành công.
Đường Kiếp động thủ giết người, cho Thạch Môn Phái không thể xử lý hắn, ít nhất có thể đuổi hắn đi.
Nhưng Đường Kiếp không cần quan tâm. Hắn mắt lạnh nhìn Tôn Ngọc nói: -Vướng bận? Ngại chuyện gì?
Tôn Ngọc lắc đầu: -Ta không biết, chỉ biết là Lâm Phàm sư huynh phụ trách nghĩ cách đuổi ngươi rời đi, tiểu nhân chỉ là phất cờ hò reo mà thôi.
- Ngươi có biết người nào biết?
Tôn Ngọc ngẫm nghĩ một chút, trả lời: -Việc này sợ là chỉ có vài vị sư huynh thân cận với trưởng lão mới biết được chút ít, như Lâm sư huynh, Trương sư huynh, Giang sư huynh bọn họ. Bất quá ta nghe nói, biết nhiều nhất vẫn là Tiền sư huynh. Mấy người Tôn Ngọc nói Đường Kiếp đều biết, ngẫm nghĩ một chút, hắn đột nhiên chau mày nói: -Tiền sư huynh? Ngươi nói là tiền giang triều sao? Ta nhớ được hắn là đệ tử của Lương trưởng lão, nhưng thực lực quá bình thường.
-Vâng. Tôn Ngọc trả lời: -Tiền sư huynh trước kia đều không thế nào bị chú ý, chính là mấy ngày hôm trước đột nhiên đạt được đề bạt, thành quản sự trong phái, nắm quyền to trong tay, có thể tùy ý điều động nhân sự trong phái.
- Hả? Chuyện này là khi nào? -Bốn ngày trước.
- Bốn ngày trước... Chính lúc Linh Lung nương nương trở lại?
- Đúng là, ngày hôm sau khi Linh Lung nương nương trở về, Tiền sư huynh liền được đề bạt, tổng lĩnh nhân sự trong phái, mỗi ngày phái chúng ta đi làm chút không hiểu ra là chuyện gì.
- Những việc gì mà không biết là việc gì?
Tôn Ngọc đại khái nói một chút, cũng chính là chung quanh săn bắt một ít yêu vật, tăng mạnh giám sát các nơi, vấn đề duy nhất là lần này vị này Tiền sư huynh đặc biệt nhiệt tình làm việc, không những là chuyện của mình, ngay cả chuyện của người khác cũng quản. -Địa phương của gười khác? Đường Kiếp hỏi.
-Vâng, Tiền sư huynh nói cái gì là lấy thiên hạ dân chúng làm nhiệm vụ của mình, phàm là có hại thì liền ra tay, đem chúng ta phái đi các nơi làm việc thiện tích đức.
-Hóa ra là như vậy sao. Đường Kiếp ha hả thấp cười rộ lên.
Nghe được Tôn Ngọc nói như vậy, Đường Kiếp đã có thể xác định, Thạch Môn Phái đây là muốn ra hàng rồi.
Đường Kiếp không biết bởi vì nguyên nhân hiềm nghi đột nhiên bị rửa sạch, ở tại chỗ này ngược lại thành tai họa, đối với Thạch Môn Phái mà nói, tự nhiên muốn đuổi hắn đi khỏi nơi này, làm bọn họ dễ dàng làm việc. Cái kia Tiền sư huynh gây nên bất quá là cố ý nhiễu loạn tầm mắt, mục đích chính là vì sau này giao dịch mà chuẩn bị.
Đáng tiếc chính là thời gian cụ thể ra hàng và lộ tuyến, cho tới bây giờ hoàn toàn không thể nào hiểu hết, mà ngay cả Tiền sư huynh kia cũng là ở dưới sự bảo vệ Thạch Môn Phái, muốn dựa vào gần hắn ngàn vạn khó khăn.
Nghĩ vậy, Đường Kiếp nói: -Tình huống của Tiền sư huynh ngươi có thể hiểu biết?
Tôn Ngọc lắc lắc đầu: -Không rõ lắm, chỉ biết là bà con xa của một hộ đại gia Thương Long Phủ, có chút quan hệ, vốn ở Thạch Môn Phái cũng không có địa vị, lại chẳng biết tại sao năm trước đột nhiên bị coi trọng, thành Lương trưởng lão đệ tử.
- Đai gia Thương Long Phủ? Đường Kiếp cười cười: -Nói đến Thương Long Phủ ta đến là tương đối quen thuộc, không biết là hộ đại gia nào, hay là tự phong nhà giàu.
Tôn Ngọc ngẫm nghĩ một chút nói: -Không quá nhớ rõ rồi, dường như là họ Cố, cũng không rõ lắm..
Đường Kiếp ngẩn ra: -Ngươi nói cái gì? Cổ gia? là Cổ gia mở sòng bạc? Vừa nghe vậy, Tôn Ngọc lập tức kêu lên: -Đúng, đúng, đúng, chính là Cổ gia mở sòng bạc!
Sắc mặt của Đường Kiếp lập tức chìm xuống.
Một khắc này trong đầu hắn hiện lên vô số ý niệm trong đầu, đúng Cổ gia nhận thức như lưu thủy bàn dũng mãnh vào trái tim.
Trong lúc đó một sự kiện trong lúc vô ý xâm nhập Đường Kiếp trong óc.
Đường Kiếp kinh hãi, vội phát động tâm đầu ý hợp: -Y Y!
-Chuyện gì? Ta đây. Y Y trả lời.
- Vệ thiếu gia lần trước nói với ta Cổ gia có hướng hắn yêu cầu mượn thương đạo một lần, ngươi lập tức đến hỏi hắn, có phải hay không là thương đạo từ Thương Long Phủ đi thông nước lê?
Một lát sau Y Y đáp lời: -Đúng rồi, chính là thương đạo đi thông Vọng Xuyên Trấn bí thị.
Đường Kiếp hít một hơi lãnh khí.
Trong nháy mắt đó hắn toàn bộ minh bạch.
Bởi vì nguyên nhân đại lượng hàng hóa của Thạch Môn Phái không thể chứa hết trong Giới tử, chỉ có thể chọn dùng thương đội hình thức vận hàng. Dưới tình huống như vậy, bọn họ thông qua Cổ gia hướng Vệ gia mượn đường.
Mà này thương đạo, hoàn toàn là Vệ Thiên Xung lấy chính mình đệ tử chân truyền thân phận của khai thông đấy, một đường đi tới, không người dám tra!
Thật to gan!
Cũng dám lợi dụng thương lộ của đệ tử Tẩy Nguyệt phái vận chuyển tang vật, chuyện này một khi bại lộ, chính là Vệ Thiên Xung cũng khó chối được sai lầm này.
Nghĩ vậy trong lòng Đường Kiếp cũng là phát lạnh, kêu lên: -Thương đạo có hay không cho mượn đây? Lời này tuy là kêu đi ra đấy, Y Y bên kia cũng tiếp nhận được, Manh Manh thanh âm ngập nước thanh trả lời:
-Đã mượn đi ra ngoài, do đại thiếu gia và Ngô Hạnh tự mình phụ trách, nhóm đầu tiên hàng đã ra đi.
Cái gì? Lại còn là Vệ gia nhân tự mình áp giải?
Đường Kiếp trên mặt khí trời ra rất nặng sát ý: -Cổ gia... Các ngươi đáng chết!
Tôn Ngọc bị ánh mắt của hắn sợ hãi, hô to: -Ngươi đáp ứng buông tha ta đấy! Đường Kiếp làm ra trầm tư bộ dạng.
Một lát.
Giơ tay chém xuống, đầu người bay lên.
Nhìn đó một cỗ cột máu, Đường Kiếp ác nghiệt nói: -Ta suy xét qua, cảm thấy vẫn không buông tha ngươi là thỏa đáng nhất.