Trong khu rừng rậm dưới chân núi, một nhân công mở ra một con đường nhỏ chạy dài xa tít.
Một đoàn xe đang chạy vào giữa rừng, tổng cộng có bảy chiếc xe ngựa, trên mỗi chiếc xe đều chở bốn cái thùng to. Có khoảng hai mươi người canh giữ bên cạnh bảy chiếc xe ngựa.
Ở đầu và cuối xe có cắm một cây cờ rất to, một bên có chữ Vệ, một bên có chữ Cổ, cho thấy đây là đoàn xe của hai nhà Vệ, Cổ
Ở đằng trước nhất có bốn người đang cưỡi ngựa chậm rãi dẫn dường, hai người trong đó chính là Vệ Thiên Chí và Ngô Hạnh.
Sau khi ở học viện trở về, hai người Vệ, Ngô bắt đầu trong coi việc làm ăn trong nhà, con đường buôn bán này do vậy mà khai tịch trở lại. Ngoại trừ phải đả thông mối quan hệ quan phủ các phương và trong phái ra, quan trọng nhất chính là đề phòng đạo phỉ yêu ma các lộ cướp bóc, cần có đầy đủ lực lượng bảo vệ, Vệ Thiên Chí và Ngô Hành là được ủy thác trọng trách này.
Chính vì là người của Vệ gia vất vả mở đường, thương lộ này bản thân chính là rất có giá trị. Nếu không phải vì chuyện hôn ước Vệ Thiên Xung, Vệ gia cũng sẽ không cho Cổ gia đi hàng như vậy.
Lúc này ngồi trên ngựa, Vệ Hạnh chỉ phía xa nói: - Qua khu rừng này, phía trước chính là Bách Chiến lĩnh, đợi qua Bách Chiến lĩnh, chính là Lê quốc. Tới lúc đó địa vị môn phái đã vô nghĩa, mọi người phải dựa vào nắm đấm để đi tiếp.
Một gã thanh niên bên cạnh nói: - Ngài vẫn cho rằng sau khi qua Hạm Môn quan, chúng ta phải dựa vào nắm đấm đi tiếp à.
Mọi người đồng thời mỉm cười.
Thanh niên này tên là Cổ Trường An, là một trong dòng dõi chính thống Cổ gia, là người có tâm cơ, trong đám hậu bối cũng xem là tinh anh, được gia chủ xem trọng. Lần hợp tác giữa Cổ gia và Vệ gia này có ý nghĩa trọng đại, do vậy y phụ trách liên hệ tiếp đỡ Vệ gia.
Một gã thanh niên khác lại nói: - Khu rừng này gồ ghề khó đi, các ngài mở ra một con đường tắt ở chỗ này, nghĩ chắc cũng tốn không ít tâm sức?
Người này tên là Chu Khai Sơn, là cục chủ tiêu cục do Cổ gia mở ra, kinh nghiệm đi tiêu phong phú, xử lý chuyện khéo léo, chủ yếu trong coi sự vụ dọc đường.
- Đúng vậy, Ngô Hạnh trả lời: - Ở đằng trước có quá nhiều trạm kiểm soát, chúng ta lấy thân phận đệ tử Tẩy Nguyệt hành tẩu, vậy thì không có chuyện gì. Nhưng như bây giờ mang theo hàng hóa kiện to như vậy đi qua, thì tất yếu phải chịu bóc lột nặng nề. Vì giảm bớt chi phí, không thể không đi lối khác. Ở đây mở rừng làm lộ, vì con đường này, ta và đại thiếu gia bận rộn hơn trăm ngày ròng.
- Cũng vất vả rồi. Cổ Trường An gật đầu nói: - Đường đường người tu, cho dù chưa thành linh sư, thân phận cũng cao quý vô cùng, lại chạy tới thâm sơn cùng cốc này mở rừng trải đường, thật là thiệt thòi. Nhưng ta nghe nói, trên con thương lộ này, Vệ gia càng đáng được khen hơn chính là vị nhị thiếu gia đó?
Lời này vừa ra, trên mặt Vệ Thiên Chí và Ngô Hạnh đồng thời nhuộm sắc.
Ngô Hạnh mỉa mai trả lời: - Ai bảo lúc đầu chủ ý chính là của nhị thiếu gia. Lúc trước bọn họ đi tham gia Tiên Duyên Hội, dọc đường đi qua Xuyên Trấn Bí Thị, phát hiện rất có triển vọng. Sau khi trở về nhị thiếu gia thỉnh mệnh thái thái, muốn mở một thương đạo tới đó, còn kết hạ hữu nghị với A Y tộc nhân ở đó. Nhị thiếu gia, ngài ấy cũng làm rất nhiều chuyện.
- Nhưng phần lớn đều là động mồm động mép, đúng không? Cổ Trường An cười nói: - Thế gian luôn không công bằng như vậy, cái gì cũng không làm, hoặc là làm rất ít có thể cao cao tại thượng, hưởng hết tất cả. Chân chính bỏ ra, lại luôn âm thầm lặng vẻ vô danh với người đời.
Vệ Thiên Chí hừ một tiếng: - Đều là làm việc cho gia tộc, nào tính toán người nhiều kẻ ít. Nếu muốn tính thật, sau này Vệ mỗ mới là người thừa kế Vệ gia, đệ đệ tiên đồ rộng mở, tương lai chính là phải phát triển. Đệ ấy chủ định trở thành người bảo vệ Vệ gia, mà không tranh đoạt gia sản với ta. Nói đến cũng chỉ có thể là ta nợ đệ ấy mới phải. Nếu như vậy, bây giờ để đệ đệ được chút danh tiếng và lợi ích, thì có gì không được?
Cổ Trường An nghe thấy lời này, vội cười nói: - Là tại hạ vô tri, thiếu suy nghĩ một bậc.
Vệ Thiên Chí lạnh lùng nói: - Chỉ sợ không phải quá thiếu nghĩ, mà là nghĩ quá nhiều.
Cổ Trường An lập tức ngượng ngùng, vẫn là Chu Khai Sơn ở bên cạnh cười theo nói: - Trường An tính tình thẳng thắn, có gì thì nói đó, nếu có đắc tội chỉ là lòng dạ ngay thẳng. Vẫn là đại thiếu gia minh lễ hậu đức, huynh đệ hữu ái, có con cái như vậy, Vệ gia hưng thịnh.
Giơ tay không đánh mặt người cười, thấy Chu Khai Sơn nói như vậy, Vệ Thiên Chí cũng chỉ có thể liếc nhìn Cổ Trường An một cái sau đó không nói nữa.
Chuyến đi này, Trịnh Thư Phượng nhiều lần căn dặn y nhất định phải cẩn thận để ý người của Cổ gia. Bây giờ xem ra cha mẹ nói không sai, những người này tâm tư khó lường, cố gắng nghĩ cách châm ngòi quan hệ mình và Vệ Thiên Xung. Nhưng Cổ Trường An tuy châm ngòi là châm ngòi, nhưng dùng không phải chỗ. Vệ Thiên Chí và Vệ Thiên Xung chỉ có tình huynh đệ, mà không có tranh chấp lợi ích. Châm ngòi của Cổ Trường An càng giống như là bản thể của một loại tiểu nhân hành sự, mà không phải độc kế tùy bệnh hốt thuốc.
Đoàn xe vẫn chậm rãi đi, trong khu rừng âm u vắng vẻ một mảnh.
Không có ai biết, trong đám cỏ cách đoàn xe ngoài mấy trăm dặm, có ba người đang nhìn về bên này.
Đường Kiếp, Vệ Thiên Xung và Thị Mộng. Trên vai Đường Kiếp là Y Y, Vệ Thiên Xung thì đang ôm tiểu hồ ly.
Sau khi được tin Cổ gia mượn dùng thương đạo Vệ gia, Đường Kiếp liền rời khỏi Thạch Môn đỉnh, bay thẳng đến Thương Long Phủ. Bất luận nói thế nào, mục đích Thạch Tịnh Trai dụ hắn rời đi cuối cùng đã đạt được rồi. Thế là sau khi hắn nhìn thấy thi thể bất luận thế nào cũng nổi trận lôi đình, Đường Kiếp không cần suy nghĩ.
Sau khi tới Thương Long Phủ, Đường Kiếp tìm Vệ Thiên Xung, dẫn y và Thị Mông chạy tới chỗ này, dọc đường đi nói chuyện với nhau, mới biết chuyện chuyện của mình. Vệ Thiên Xung nghe nói, không ngờ Thạch Môn Phái lại giấu diếm tài nguyên trên trăm triệu, cố nhiên là dọa không nhẹ. Đường Kiếp cũng bị khoản lợi nhuận kết xù mà Vệ Thiên Xung điều tra thị trường nguyên liệu dọa hết hồn.
Nhưng chuyện tới nước này, muốn dừng cũng dừng không được, chỉ có thể im lặng chờ kỳ biến. Ngược lại chuyện ở trước mặt, phải nhanh đi giải quyết.
Một đường chạy đuổi, mãi tới qua Hạm Môn quan, ba người mới xem là đuổi kịp đoàn xe, đi về phía trước không xa thì tới Lê quốc.
Nhìn đoàn xe đang đi, Thị Mộng hỏi Đường Kiếp: - Bây giờ làm thế nào?
Vệ Thiên Xung hừ một tiếng: - Còn phải hỏi? Lô hàng này bất luận thế nào cũng không thể để người của Vệ gia ta đưa vào trong Lê quốc, bằng không chính là tư địch. Cho dù trước đó không biết cũng không xét tội, Cố gia đáng chết, ta phải đi lột da của bọn họ.
Nói xong thì muốn xông ra, nhưng Đường Kiếp giơ tay chặn y lại: - Đợi đã.
Vệ Thiên Xung ngẩn ra: - Làm gì vậy?
Đường Kiếp trả lời: - Thạch Môn Phái còn đang chuẩn bị xuất hàng, lô hàng này có lẽ chỉ là thăm dò trước, bây giờ chúng ta giết ra, tin tức một khi truyền ra, không khác gì rút dây động rừng.
- Vậy làm thế nào? Vệ Thiên Xung hỏi
Đường Kiếp ha ha cười: - Sáng đi không được, tối vẫn được mà.
Nói xong tiện tay móc ra một cái khăn trùm màu đen từ trong túi Giới Tử, lay lay trước mặt một cái, Vệ Thiên Xung và Thị Mộng đồng thời tỉnh ngộ.
- Cướp? Vệ Thiên Xung và Thị Mộng đồng thời run lên, ngay cả tiểu hồ ly lười biếng cũng ngẩng đầu lên, duy chỉ có Y Y hưng phấn vỗ tay, liền hô: - Hay lắm, hay lắm. Cả khuôn mặt đầy vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Vệ Thiên Xung không dám tin nhìn Đường Kiếp: - Ngươi bảo ta đi cướp đoàn xe của nhà mình?
Đường Kiếp nghiêm túc gật đầu: - Ngoại trừ cái này ra còn có cách nào tốt hơn không?
Vệ Thiên Xung và Thị Mộng nghĩ nữa ngày phát hiện quả thật không có cách nào thích hợp hơn.
Đường Kiếp đưa khăn che mặt vốn đã chuẩn bị sẵn, đồng thời nói:
- Nhớ kỹ, một là các ngươi không được nói chuyện, đừng để bọn người đại thiếu gia nghe ra tiếng. Hai đừng dùng vũ khí và pháp thuật cầm tay, tránh bị nhìn ra. Ba là cố gắng đừng giết người, nếu đụng phải chuyện khó giải quyết thì lùi lại, dẫn dụ ra xa một chút hãy động thủ. Tóm lại, tất cả lấy ẩn núp làm chính, Y Y La Nguyệt, hai ngươi đừng động thủ.
Tiểu hồ ly gật đầu, Y Y thì tức tối ngồi bệch xuống.
Bên này hai người Vệ Thiên Xung và Thị Mộng nhận lấy khăn che mặt, kín đáo mặc vào, chỉ lộ ra hai con mắt và một cái miệng, cả quần áo cũng được thay đổi.
Đường Kiếp nhìn không thấy có sơ hở gì, nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm, lại nhìn Vệ Thiên Xung, lẩm bẩm một câu: - Hình dạng này không che dấu tốt cho lắm.
Xé ra một mảnh vải, quấn lên bụng Vệ Thiên Xung, thu nhỏ cái bụng y lại, lúc này mới hài lòng: - Xong rồi.
Mặt của Vệ Thiên Xung co rút, Thị Mộng và La Nguyệt cố nén không cười ra tiếng, Y Y cũng vô tâm vô phế vỗ lên đất cười như điên.
Luc này đã chuẩn bị xong, ba người nháy mắt ra hiệu, cùng bay tới đoàn xe. Bọn họ không có lập tức công khai thân hình mà dùng linh khí che dấu ẩn nấp ép sát tới gần. Cách này không cao thâm, nhưng dùng để đối phó những linh đồ bọn Vệ Thiên Chí và Ngô Hạnh đã đủ rồi. Nhưng lúc bay tới gần, hơn hai mươi chuyến tử thủ đến từ tiêu cục, một người trong đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời, trầm giọng quát: - Có người tới gần!
Theo cùng tiếng quát, đám người Vệ Thiên Chí, Chu Khai Sơn cũng cùng nhìn qua.
Đường Kiếp liền biết không ổn, chỉ thấy trong mắt Chu Khai Sơn lóe ra hung quang: - Người nào lén lút? Ra đây cho ông!
Đánh ra một chưởng về phía trước.
Lần này đánh vào hư không, chưởng phong bàng bạc, chấn động không trung. Tuy không thể đả thương bọn Đường Kiếp, nhưng một kích thì ép bọn Đường Kiếp hiện hình.
Nhìn thấy bất thình lình xuất hiện ba người bị mặt mặc áo đen, cả đám người sao còn không rõ xảy ra chuyện gì. Vệ Thiên Chí, Ngô Hạnh, Cổ Trường An mấy người đã cùng xuất thủ, loại pháp thuật như Liệt Phong Đao Hàn Tuyết Thứ cùng đánh ra. Phía sau hơn hai mười chuyến tử thủ và tiêu sư cùng nhau ném ra những vật như chông sắt, phi đao độc tiêu đánh tới ba người. Tuy những thứ này đối với bọn Đường Kiếp không tạo nên uy hiếp lớn lắm, nhưng hỗn tạp với pháp thuật của bọn Vệ Thiên Chí, lại rất có hiệu quả của vàng thau lẫn lộn. Thường thường làm người đến không kịp nhận ra, không thể mặc cho công kích tới người, chỉ có thể cùng quét rơi, từ đó gây ra lãng phí pháp lực
Đối với cảnh tượng này, Đường Kiếp hừ một tiếng, đánh lại một chưởng, linh linh dao động, đã ngăn chặn tất cả công kích. Đồng thời áp giọng biến âm nói: - Để lại tiền tài rời khỏi, thì tha cho các ngươi không chết, bằng không giết không tha.
Theo kịch bản thường lệ, lúc này Vệ Thiên Xung và Thị Mộng nên cùng hét to lặp lại “giết không tha”, để gia tăng khí thế. Nhưng hai người bọn họ bị Đường Kiếp lệnh không được phép mở miệng, do vậy lúc này chỉ gật đầu, xem như tán thành lời nói của Đường Kiếp.
Khí thế không tăng, hiện trường ngược lại có vẻ buồn cười.