Lạc Nhật Cốc nằm ở quần núi Thái Thương phía đông Lê quốc.
Quần núi Thái Thương thế núi nối liền, chiếm diện tích rất lớn, là tấm lá chắn thiên nhiên giữa Lê quốc và Văn Tâm. Lạc Nhật Cốc thuộc phía tây Thái Thương, đứng ở xa xa nhìn, mỗi khi vào cuối ngày, trong cốc liền xuất hiện rặng mây đỏ đầy trời, giống như mặt trời rơi vào trong cốc, nên có tên Lạc Nhật Cốc, rặng mây đỏ cuối ngày cũng chính là tuyệt cảnh ở Thái Thương.
Trong một ngọn núi nhỏ cách Lạc Nhật Cốc ngoài ba mươi dặm có một sơn động.
Một thanh niên đang nằm trên chiếc giường đá trong sơn động, chính là gã hắc y nhân giả mạo môn hạ Bạch Cốt từng đánh với Đường Kiếp một trận lúc trước.
Ngực của y mở banh ra, lộ ra trái tim đang đập. Vương Tuyệt Diệt đang cầm hai cây kim nhỏ, từng chút từng chút khiều cát vàng trên tim của người thanh niên đó. Trong cái bát bằng đá bên cạnh, đã phủ đầy một lớp cát vàng tinh mịn.
Tìm kiếm số cát vàng này không dễ dàng, mỗi lần cây kim xuyên qua trái tim, cơ thể của người thanh niên đó liền đau đớn run rẩy. Cơ thể của y bị khống chế, máu cũng sắp chảy khô. Nếu không phải chỗ không xa một đám sư đệ hơn mười người Thất Tuyệt Môn luân phiên truyền linh khí, móm linh dược cho y, chỉ sợ người này sớm đã chết rồi.
Dù vậy, dưới giày vò từng ngày, người này trở nên tái xanh yếu ớt, sinh mệnh đang hấp hối.
Nắm trên giường đá, người thanh niên run rẩy nói: - Đại sư huynh…
- Cố gắng kiên trì, Lý sư đệ! Vương Tuyệt Diệt đầu cũng không ngẩng lên nói: - Ta nhất định sẽ cứu đệ
Trên mặt Lý sư đệ lộ ra chút ý cười: -Vô dụng… Đại sư huynh… bộ dạng này của đệ… cho dù cứu sống… hơn phân nữa cũng… là tàn phế… - Nói bậy, Mục sư đệ, năm đó cũng sắp chết, lấy thân thể làm chiến trường, làm bản thân mình sắp tàn phế, lão tử không phải cứu đệ ấy khỏi sao? Phải, bây giờ đệ ấy vẫn có chút phiền muộn không tiêu trừ hết, nhưng ai dám vì vậy xem thường đệ ấy? Tin sư huynh, đợi chúng ta làm xong vụ này, chúng sư huynh đệ ai nấy đều phát tài, đệ nhất định sẽ mạnh hơn trước! Vương Tuyệt Diệt trầm giọng nói.
Trong mắt Lý sư đệ chảy ra nước mắt, y lắc đầu: - Đại sư huynh… đệ tin huynh… nhưng đệ không… tin chính mình… đệ không chịu nổi…
Vượng Tuyệt Diệt toàn thân run lên, y ý thức được gì, đột nhiên hét lên: - Không, đệ phải cố lên, Lý Thuần đệ không thể chết, con mẹ nó, đệ không thể chết!
Nhưng nhãn thần của Lý sư đệ đã từ từ mờ dần.
Y vô lực nhìn về phía đỉnh núi, lẩm bẩm: - Rất đau… cuối cùng giải thoát rồi… Đại sư huynh… đệ rất nhớ nhà…
Nói xong, y chậm rãi khép chặc đôi mắt, không mở ra nữa.
- Không! Vương Tuyệt Diệt phẫn nỗ thét rống lên.
Y mạnh mẽ vung một quyền lên vách núi bên cạnh, nổ ra sức lực hùng hồn. Ngay cả ngọn núi của cả dãy núi đều như khẽ chấn động.
Nhưng mặc y phẫn nộ thế nào, Lý sư đệ cuối cùng vẫn chết.
Y biết Lý sư đệ kỳ thật là bị mình hại chết. Vì nếu không phải y toàn lực muốn cứu, với vết thương của Lý Thuần vốn không thể chết, chỉ lây lất trên giường bệnh.
Chính vì y không thể nhìn sư đệ chịu tra trấn, cũng vì y không phục thủ đoạn của Đường Kiếp, cho nên y mới cố gắng muốn cứu Lý Thuần.
Lý Thuần chết rồi, y cũng thất bại rồi.
Lần đầu tiên giao thủ của hai đối thủ chưa từng gặp mặt, Vương Tuyệt Diệt thất bại.
Vương Tuyệt Diệt phẫn nộ, cũng đau đớn, không chỉ vì cái chết của sư đệ, cũng vì sỉ nhục của thất bại.
Từ khi y xuất đạo đến nay, chưa từng có cảm giác khuất nhục như vậy.
Y nói: - Lập tức liên hệ nha phủ địa phương thu liệm Lý Thuần, đưa về quê đệ ấy an táng. Những người khác đều nghỉ ngơi trước đi, ngày mốt chính là giao dịch Lạc Nhật Cốc, có chuyện gì đều tới đó hãy nói.
Y tuy rất phẫn hận, lúc này nói chuyện lại cực kỳ bình tĩnh. Hình như một nắm quyền làm núi rung đất chuyển, nổi giận trước đó không phải y.
Một gã sư đệ nói: - Đại sư huynh, vậy Đường Kiếp thì sao?
- Đường Kiếp? Trong mắt Vương Tuyệt Diệt cuối cùng xuất hiện một tia màu đỏ: - Không cần quan tâm tới hắn, tự hắn sẽ tìm đến chúng ta.
- Tự hắn? Đám người ngạc nhiên.
Vương Tuyệt Diệt thản nhiên nói: - Chuyện đạo phỉ cướp bóc quá quỷ dị. Tuy lúc đó chúng ta lục soát khắp nơi, nhưng thiên hạ kỳ tại dị năng nhiều vô số, pháp môn có thể che giấu tai mắt chúng ta cũng không hiếm lạ. Ta có một loại cảm giác, chuyện này chắc chắc có liên quan với Đường Kiếp. Nếu thật như vậy, chỉ sợ hắn có được tình báo của chúng ta rồi. Trận chiến ngày mốt, chỉ sợ sẽ có bóng dáng của Đường Kiếp xuất hiện.
Mọi người nghe kinh hãi: - Nếu thật để Đường Kiếp biết, có dẫn người của Tẩy Nguyệt phái tới không?
Một mình Đường Kiếp không đáng sợ, nhưng Tẩy Nguyệt Phái đứng sau lưng hắn thì có ý nghĩa không giống.
Nhưng Vương Tuyệt Diệt chỉ là nhìn song quyền đỏ máu của mình, lẩm bẩm: - Mặc kệ người đến là ai, ta đều dùng song quyền nghênh đoán… chính là đuổi giết!
Bầu trời trên Lạc Nhật Cốc, một con diều hâu đang chao lượn.
Một con chuột núi rón rén ở trong cốc, cuối cùng lọt vào mắt diều hâu.
Trong không trung diều hâu đánh vòng xoắn tròn xuống, hung hăng xông thẳng xuống phía dưới, ưng trảo chụp vào chuột núi.
Tấn công bất thình lình xuất hiện làm chuột núi kinh hoảng không thôi, bản năng làm hai chân nó dùng sức đạp loạn xạ. Với sức lực của nó tất nhiên không thể giãy thoát khỏi diều hầu. Nhưng ngay lúc nó đạp trúng diều hâu, một đường quang hoa từ trên thân diều hâu hiện ra.
Ngay sau đó, diều hâu đã hóa thành từng mảnh lưu quang, tan biến trong gió.
Chuột núi thoát khỏi trói buộc, lăn lên đất, hoảng sợ nhìn xung quanh, lại chui vào trong động. Không chừng sau khi bị dọa sợ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám ra.
Trên đỉnh núi xa xa, Đường Kiếp thở dài, ngón tay vân vê ấn đường có chút đau.
Khống chế ở khoảng cách xa như vậy, đối với Đường Kiếp mà nói cũng là gánh nặng không nhẹ.
Đáng tiếc là, bất luận thế nào, hắn vẫn không thể tìm ra huyển ảo của đại trận Lạc Nhật Cốc.
Xác thật mà nói, ngay cả Lạc Nhật Cốc rốt cuộc có đại trận không, bây giờ hắn cũng không dám xác định.
Bất luận hắn thăm dò thế nào, Lạc Nhật Cốc cũng không có biểu hiện ra chỗ nào đặc dị, xem ra hoàn toàn chỉ là một sơn cốc bình thường.
Vì để thăm dò khắp nơi trong cốc, Đường Kiếp ngay cả loài sinh mệnh nhỏ như chuột núi cũng không buông tha, đáng tiếc vẫn không tìm được manh mối gì.
Chẳng lẽ bọn họ quả thật không định lợi dụng địa lợi và pháp trận đối phó Thạch Môn Phái?
Đường Kiếp không tin.
Vương Tuyệt Diệt cho dù mạnh hơn nữa cũng không thể đối phó Thiên Tâm. Chỉ có pháp trận mới là thủ đoạn bọn họ lấy yếu thắng mạnh. Trước mắt không tìm được, chỉ cho thấy sự thận trọng của bọn Vương Tuyệt Diệt. Sau khi Thạch Môn Phải biết được phải giao dịch Lạc Lạc Nhật Cốc, chưa chắc sẽ không phái người thăm dò điều tra trước một chuyến.
Do vậy tính bí ẩn của đại trận này tất nhiên rất cao.
Ngoại trừ cái này ra, chi phí cho đại trận có lẽ cũng không quá cao. Bọn Vương Tuyệt Diệt dù sao cũng không phải Thất Tuyệt Môn, chỉ là liên hợp hơn mười đệ tử, tiền vốn có hạn.
Cuối cùng chính là uy lực của pháp trận phải đủ, muốn đối phó Thiên Tâm, ít nhất cũng cần trận pháp ngũ phẩm.
Trong đầu Đường Kiếp cơ hồ hiện ra một lượt tất cả pháp trận ngũ phẩm hoặc lục phẩm mà mình biết, đáng tiếc không có một tình huống phù hợp với trước mắt. Chỉ có thể nói Thất Tuyệt Môn không hổ là môn phái sở trường nhất tiên gia tứ nghệ. Trên trận đạo Đường Kiếp cũng xem là rất xuất sắc, đối diện với pháp trận của đám đệ tử Thất Tuyệt Môn bày bố, không ngờ ngay cả tìm cũng tìm không được
Từ hôm qua đến nay, Đường Kiếp đã tìm cả ngày, cũng không tìm được chỗ pháp trận, bất luận thử thế nào, cũng đều không thể kích phát trận pháp. Tìm không ra đại trận, thì không thể khống chế kế hoạch, khó có thể chuẩn bị trước, càng đừng vọng tưởng lợi dụng, cho dù là thời gian tìm được muộn cũng không được.
Đã chậm trễ thời gian một ngày, còn hai ngày chính là trận chiến Lạc Nhật Cốc.
Lúc này ngay cả Đường Kiếp cũng lòng như lửa đốt.
Hít sâu một hơi, đầu ngón tay của Đường Kiếp lóe sáng linh quang, dần dần lại hóa thành một con diều hâu bay tới Lạc Nhật Cốc. Từ sau khi hắn ý thức được Phục Chế Thuật có thể dùng thám thính, bây giờ lấy Phục Chế Thuật mô phỏng ra các loại biến hóa đã càng ngày càng dễ như trở bàn tay.
Đáng tiếc diều hâu tuy hay, nhưng cũng không tìm được chỗ của đại trận.
Mượn tầm nhìn của diều hâu, Đường Kiếp quan sát vùng đất, khắp nơi xanh biếc, nhưng vẫn không thấy một chút manh mối trận pháp.
Đang lúc buồn bực, ngọc bội ở thắt lưng đột nhiên giật một cái.
Đường Kiếp thu hồi tầm nhìn, cuối đầu nhìn xuống, bỗng nhiên lúc này Hứa Diệu Nhiên lại gửi tin đến.
- Này, Đường thượng sư, đang làm gì vậy?
Từ sau khi Đường Kiếp tấn thăng Thoát Phàm, Hứa Diệu Nhiên hễ mở miệng thì gọi hắn là thượng sư. Lúc đầu Đường Kiếp còn có chút không quen, lâu ngày dài tháng cũng thành quen.
Lúc này thấy nàng gửi tin, liền trả lời: - Vương Tuyệt Diệt hẹn Thạch Môn Phái giao dịch Lạc Nhật Cốc, ta đang tìm pháp trận có thể tồn tại.
Mấy ngày nay hắn ngẫu nhiên cũng có liên lạc với Hứa Diệu Nhiên, do vậy chuyện ở đây là không che giấu được Hứa Diệu Nhiên.
- Tìm được rồi? Hứa Diệu Nhiên hỏi. Muội tử thủ bút rất to, ba chữ này chính là một tấm bùa ngàn dặm.
Đường Kiếp trả lời: - Tìm cả ngày rồi cũng không tìm được.. Ta chưa từng nghe nói một pháp trận có thể giấu được tới bước này.
- Có thể là chưa bày trí xong không, cố ý còn mấy bước để trận pháp không thể khởi động. Như vậy sẽ không bị kích phát trước, làm người ta phát giác.
- Suy nghĩ qua khả năng này rồi, nhưng ta thử khắp trong cốc, cả một khối linh vật dùng bày trận cũng không phát hiện.
- Thượng sư chờ một chút. Hứa Diệu Nhiên gửi tin, sau đó liền không nói nữa.
Qua một hồi rất lâu, Hứa Diệu Nhiên mới gửi tin đến: - Muội đi hỏi phụ thân rồi, phụ thân nói, trừ phi bản thể chính là đại trận để che giấu mục đích trực tiếp, bằng không trận pháp bình thường không thể đạt tới trình độ này, nhất định có dấu vết để lại có thể tìm ra. Nếu tìm không được, thì có thể vấn đề ở ngoài trận pháp, cần tìm vấn đề để suy nghĩ.
Hứa Quang Hoa thân là Chân Quân, tuy không sở trường về trận pháp, nhưng kiến thức uyên bác, các chuyện trải qua không biết bao nhiêu.
Nếu lão nói không thể có trận pháp như vậy, thì cơ bản chính là không thể.
- Tìm ra vấn đề để suy nghĩ… tìm ra vấn đề để suy nghĩ… Nhìn tin tức ngàn dặm tin phù đưa đến, Đường Kiếp lẩm bẩm tự nói.
Trong đầu chợt hiện ra cuộc đối thoại, thần tình lúc nói chuyện của bọn Vương Tuyệt Diệt hôm qua.
Đột nhiên Đường Kiếp ý thức được có chút không đúng.
Nếu Lạc Nhật Cốc là nơi bọn Vương Tuyệt Diệt quyết định phục sát, đó là quan trọng cỡ nào, sao dễ dàng nói ra như vậy?
Hóa thân đạo phỉ đi cướp một chuyến, tuy Đường Kiếp đã nổ lực cứu vãn, nhưng cho dù chính hắn cũng biết chuyện này nghi điểm rất nhiều, muốn đối phương hoàn toàn tín nhiệm là không thể. Hắn chỉ hy vọng mượn cơ hội dẫn đối phương ra, từ trong đối thoại của đối phương tìm ra chút manh mối để nhìn thấu chân tướng.
Chỉ là không ngờ đối phương phối hợp như vậy, cả ba ngày sau, giao dịch Lạc Nhật Cốc cũng nói ra.
Bây giờ suy nghĩ lại, đối phương sơ suất đã có chút thái quá rồi.
Trừ phi…
- Mẹ nó, mắc lừa rồi. Đường Kiếp mắng một câu, đột nhiên đứng lên.
Lúc này đột nhiên hắn hiểu ra, địa điểm quyết chiến mà bọn Vương Tuyệt Diệt quyết định căn bản không phải ở Lạc Nhật Cốc.
Lạc Nhật Cốc vừa bắt đầu chính là một cái ngụy trang, tác dụng tồn tại của nó chính là mê hoặc Thạch Môn Phái.
Tin rằng Thạch Môn Phái cũng cảm thấy, nếu địa điểm giao dịch là ở Lạc Nhật Cốc, vậy thì nhất định phải cẩn thận đề phòng người Thất Tuyệt Môn bày đại trận ở Lạc Nhật Cốc phục kích mình. Do đó phái người thăm dò Lạc Nhật Cốc trước.
Đương nhiên, bọn họ không phát hiện ra gì cả.
Bởi vì ở đó căn bản không phải điểm phục kích của Thất Tuyệt Môn định hạ.
Bọn họ nữa đường mai phục!
Nghĩ đến đây, Đường Kiếp lấy bản đồ ra, bắt đầu lật xem từ Hạm Môn quan đến Lạc Nhật Cốc, con đường nhất định phải đi qua
Cuối cùng, ngón tay của Đường Kiếp dừng lại ở một sơn cốc vô danh.
Phạm vi sơn cốc vô danh này rất nhỏ, nằm ở một bên đường. Chỉ vì trước có núi cao cản đường, nếu có đại trận thì phải đi qua trong sơn cốc này. Nhưng nếu người của Thạch Môn phái đến khảo sát Lạc Nhật Cốc, dọc đường vội chạy, lại không cần đi qua sơn cốc vô danh này, kể từ đó, tất nhiên sẽ tránh được tu giả chú ý. Hơn nữa bản thân sử dụng thủ pháp che giấu nhất định, quả thật rất có thể che giấu được mọi người.
Lúc chân nhân của Thạch Môn Phái tập trung sự chú ý ở phía Lạc Nhật Cốc, sẽ không ngờ trên đường, phục kích đã triển khai.
Nghĩ vậy, trong lòng Đường Kiếp cũng thầm rét.
- Quả nhiên tính toán hay Cho dù diều hâu chưa bay tới, Đường Kiếp cũng cơ bản có thể xác định cái pháp trận hắn khổ sở tìm kiếm, nhất định chính là ở đây!
- Ây, sao không nói chuyện? Trên ngọc bội lại truyền đến chữ viết của Hứa Diệu Nhiên, tỏ ra là thắc mắc tại sao Đường Kiếp đột nhiên không để ý đến mình.
Đường Kiếp cười cười, trả lời tin: - Phạm ngu ngốc cả ngày, may mà bảo bối nhắc nhở mới tỉnh ngộ, ngoan, thơm một cái.
Tin tức bay nhanh truyền lại: - Vô sĩ, hạ lưu, phi phi phi!
Đường Kiếp có thể tưởng tượng dáng vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận của Hứa Diệu Nhiên ở đầu bên kia, trong lòng không khỏi nóng lên, trả lời: - Phải, ta chính là hạng hạ lưu vô sĩ, vậy nàng không thích?
Lời này vừa ra, đầu bên kia liền im lặng.
Rất lâu, Hứa Diệu Nhiên mới trả lời: - Vương Tuyệt Diệt thực lực dũng mãnh, Thiên Tâm chân nhân cao thâm khó lường. Nếu không có sức định, chớ đừng cưỡng cầu. Tu tiên tuy cần tài nguyên, nhưng có mạng mới hưởng được. Nếu huynh thật sự cần gấp lượng lớn tiền tài, cũng có thể nói với muội. Muội biết huynh tâm cao khí ngạo, sẽ không dễ dàng chịu người khác bố thí, vậy thì xem như cho mượn, cũng không được à.
Tuy không có trực tiếp trả lời câu nói của Đường Kiếp, nhưng trong thư hồi âm từng chữ thiết thực, đã hoàn toàn bộc lộ tình cảm của mình.
Đường Kiếp xem cũng thầm nóng lên, trả lời: - Ta biết, lần này mạo hiểm, quả thật là vì phải làm chuyện cần rất nhiều tiền. Nhưng đợi làm xong chuyện này, thì sẽ thoải mái rất nhiều. Từ nay về sau, trời cao biển rộng mặc ta bay, không cần chuyện chuyện mạo hiểm nữa.
- Nếu nói như vậy, vậy tất cả tùy huynh thôi, muội đợi tin tức của huynh. Nếu có chuyện gì, có thể tìm hỏi muội, cho dù muội không biết cũng có thể thay huynh hỏi phụ thân, có chân nhân giải đáp nghi nan cho huynh, cũng tốt mà.
Đường Kiếp mỉm cười: - Vậy ta không khách khí nữa, đúng lúc gần đây phương diện tu luyện có chút vấn đề nghĩ không rõ lắm…
Gửi qua gửi lại, cứ như vậy nói rất nhiều, mãi tới diều hâu dừng lại trên bầu trời sơn cốc vô danh.
Tuy trong cốc cô tịch một mảnh, nhìn qua không có dị thường gì. Nhưng Đường Kiếp tinh thông pháp đạo chỉ thăm dò sơ lược thì đã cảm thấy chỗ này không giống bình thường.
Cái pháp trận mình vẫn luôn tìm kiếm quả nhiên ở chỗ này.
Dưới thiên mục tuệ nhãn, chiếc khăn che mặt thần bí che đậy dần dần được mở ra, diện mục của đại trận cũng từng chút từng chút hiện ra trước mặt.
- Hóa là cái trận pháp này… quả nhiên kế hoạch hay, rất phách lực, rất hoài bảo.
Nghiêng nhìn pháp trận, Đường Kiếp cũng không khỏi phát ra tiếng chậc chậc khen ngợi.
Nếu đã biết đối phương bày bố trận gì, Đường Kiếp cũng biết tiếp theo mình nên làm thế nào.
Chỉ sơ lượt nghĩ ngợi, trong lòng Đường Kiếp liền có kế hoạch, tiện tay móc ra một tấm phù, viết mấy câu thì đốt.
Tin tức lần này lại là gửi cho Vệ Thiên Xung
Vệ Thiên Xung sớm đã về tới Thương Long Phủ, sau khi nhận được tin, cũng lấy ra một tấm phù đốt cháy
Phân đường Linh Châu, Thị Mộng nhìn nhìn tin tức gửi đến, lấy ra một đống phù, đốt cháy từng tấm. Tin tức như điện quang, cứ như vậy nhanh chóng lan truyền trong Vâm Tâm quốc.