Trong khu rừng nhỏ, Tịch Tàn Ngân đang ngồi trên một tảng đá to, toàn thân trên dưới nóng ran như đang chưng cất bốc khói. Một đường linh khí lao vọt chạy ở trong người y, biến hóa ra nhiều cảnh tượng, bỗng chốc có cảnh rồng cuốn hổ chồm.
Chỉ là mỗi lần tới trung đình thì hơi thở dừng lại, khó có thể vượt qua, không thể hình thành thế viên mãn.
Lúc này nhìn thấy trong người lóe hiện linh quang, hơi thở tới trung đình bị cản trở, hóa thành linh quang biến mất. Tịch Tàn Ngân dừng lại ngồi xuống, nóng giận vung quyền: - Cuối cùng vẫn không được!
Mấy ngày tu luyện, Tịch Tàn Ngân vẫn không thể đột phá. Chớ nói khai tịch linh nhãn, chính ngay cả Đại Chu Thiên cơ bản cũng không thể hoàn thành.
Trong lòng buồn bực, ngược lại phát hận nói: - Thiếu gia vẫn không tin, hôm nay ta không qua được ải này.
Nói xong bắt đầu làm lại.
Sau đó, trong cơ thể y linh quang khởi thịnh, linh khí như thủy triều từng đợt từng đợt khởi phát xông ra, mang theo từng trận đau đớn. Tiểu tử này cố nén đau đớn, giữa lúc mơ hồ cảm nhận được hình như trung đình thật có chút thả lỏng, trong lòng mừng rỡ, càng phát toàn lực.
Dù sao y không phải học tử học viện, không có danh sư chỉ điểm, hoàn toàn không biết tu luyện có nguy hiểm. Vì vậy lúc làm việc cũng không kiêng kỵ gì, gặp ngưỡng qua không được thì dứt khoát cứng rắn.
Long Hổ Khiếu Thiên Quyết này chính là pháp môn tu luyện cực kỳ nguy hiểm, cũng không biết bao nhiêu người lúc tu luyện pháp này xảy ra rủi ro mà chết. Nhưng một khi luyện thành thượng thông thiên thính, bước lên Tử Phủ sẽ không có bất cứ vấn đề gì, tiền đồ rộng mở cũng làm người ta kinh ngạc, nhưng thật có thể luyện thành cực kỳ ít.
Bọn người Vương Tuyệt Diệt lòng dạ khó lường, vì tránh bí pháp bản môn lưu truyền, tìm tới tìm lui, lãng phí tâm tư mới tìm được đến Long Hổ Khiếu Thiên Quyết.
Nếu là người ngoài có được quyết này, phần lớn sẽ cẩn thận một chút, gặp ngưỡng không qua được thì không miễn cưỡng, nhưng không biết Long Hồ Khiếu Thiên Quyết này nói, chính là dũng mãnh tinh tiến, lòng không tạp niệm. Do vậy Thạch Môn tam lão cho dù có được pháp môn này cũng chủ định không thể tu luyện ra trò gì, càng không sợ bọn họ lưu truyền ra ngoài.
Chỉ là ai cũng không ngờ, Long Hổ Khiếu Thiên Quyết lại rơi vào tay Tịch Tàn Ngân.
Mà tiểu tử này dốt đặc cán mai, cái gì cũng không biết, cứ như vậy nghênh ngang tu luyện. Không ngờ trong vô ý phù hợp với yêu cầu dũng mãnh tinh tiến, lòng không tạp niệm.
Tịch Tàn Ngân vốn là tính tình cứng cỏi, quá trình cường xông trung đình đau đớn vô cùng, Tịch Tàn Ngân cố nén cơn đau. Trung đình vốn chằng chịt, cứ như vậy bị y dần dần mở ra một đường.
Ngay sau đó linh khí giống như hồng thủy vỡ bờ, cuồn cuộn phun ra.
- Thành công rồi! Tịch Tàn Ngân phấn khởi hét to.
Theo tiếng hét của y, một miệng máu đỏ tươi đã tự phun ra.
Tịch Tàn Ngân loạng choạng thân hình, đã rớt xuống tảng đá té lên đất, rơi ngay lên người tiểu Hổ đang ngủ say.
Tiểu Hổ mê mang tỉnh lại, nhìn thấy Tịch Tàn Ngân nằm trên người mình, trong miệng còn đang chảy máu.
Điều này làm nó hơi sửng sốt.
Nó vừa mới tỉnh lại, không biết Tịch Tàn Ngân đã làm gì mà bị trọng thương như vậy, bản năng cho rằng bị người ta truy giết dẫn đến. Nhìn nhìn xung quanh lại không thấy một bóng người, tiểu Hổ cũng không biết nên làm sao mới tốt, chỉ cảm thấy mình không thể mặc cho Tịch Tàn Ngân chết như vậy. Cho nên nghĩ ngợi, dứt khoát cúi đầu cắn vào chân trước của mình ra một vết thương, sau đó đưa tới bên miệng Tịch Tàn Ngân, nhỏ máu tươi vào trong miệng y.
Máu yêu hổ là đại bổ, lợi khí hyết, bồi bổ suy nhược tốt nhất. Sau khi tiểu Hổ ăn vạn vât vàng óng đó, khí huyết tăng vọt. Vấn đề là Tịch Tàn Ngân cũng không thiếu khí huyết, chỉ là linh khí trong người y đang nổ.
Tử pháp thường thấy nhất của Long Hổ Khiếu Thiên Quyết chính là linh khí mất khống chế nổ lên, làm người tu luyện nổ banh xác mà chết. Lúc này y khí huyết thịnh, kết quả chính là làm linh khí trong cơ thể y càng thêm điên cuồng, thế nổ càng thêm mãnh liệt, quả thật chính là đổ dầu vào lửa.
Một người, một yêu đều không thấy qua kiến thức hoặc kiến thức nông cạn. Một người không hiểu mù luyện, một kẻ không hiểu làm bậy, kết quả chính là trên người Tịch Tàn Ngân huyết khí mạnh mẽ xông ra, một đường nối tiếp một đường lan tỏa khắp nơi. Lúc này sinh mệnh của Tịch Tàn Ngân kỳ thật đã đứng trên bờ vực tử vong.
Tiểu Hổ ngây thơ vô tri nhìn huyết khí y quang hoa cường thịnh, nhưng lại không quan tâm, ngược lại cảm thấy tự đắc, thế là cứ như vậy nằm bên cạnh, thiếp ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu, Tịch Tàn Ngân dần dần tỉnh lại.
Y đặt mông lên đất, chỉ cảm thấy tinh thần chấn hưng, thần tình sảng khoái. Lại thử vận hành linh khí trong cơ thể, chỉ cảm thấy hơi thở khơi thông, vẫn hành không có trở ngại, đi tới trung đình cũng không có chút cản trở, phấn khởi hét to: - Thành công rồi, ta thành công rồi!
Tịch Tàn Ngân hoàn toàn không biết, đêm nay y đã trải qua kỳ tích lớn nhất giữa nhân gian.
Long Hổ Khiếu Thiên Quyết vốn là pháp môn tu luyện cực kỳ nguy hiểm, sau khi bị tiểu Hổ đổ dầu vào lửa, nguy hiểm tăng thêm gấp bội.
Nhưng chính dưới tình huống này, linh khí nổ không có xét rách y, ngược lại sản sinh mở rộng kinh mạch của y. Cái này thật sự có thể nói là một vận may hiếm có.
Trải qua nguy hiểm vạn tử nhất sinh, cứ như vậy mê mê tỉnh tỉnh xông qua. Nhưng vì nguyên do máu hổ mở rộng kinh mạch, sau này nguy hiểm Tịch Tàn Ngân tu luyện Long Hổ Khiếu Thiên Quyết cũng giảm đi rất nhiều. Giờ này khắc này, ngay cả chính Tịch Tàn Ngân cũng không biết, mình đã đi một con đường tu luyện có một không hai…
Sau Thạch Môn đỉnh, nơi ở của Thạch Tịnh Trai
Lương Hưng Bang nói: - Người đã tìm được rồi, chính là ở trong khu rừng cách chỗ này ngoài trăm dặm. Ở giữa lưng trúng một kiếm, mất mạng tại chỗ, đồ vật cũng bị lấy đi.
Thạch Tịnh Trai nói: - Biết ai làm không?
Lương Hưng Bang trả lời: - Không rõ, nhưng từ tình hình hiện trường cho thấy, có lẽ là một tên có thực lực thấp kém.
- Thực lực thấp kém cũng có thể giết chết người đưa hàng của Thất Tuyệt Môn? Thạch Tịnh Trai hừ một tiếng.
Lương Hưng Bang cười khổ: - Vì người đưa hàng cũng chỉ là một linh đồ nhỏ nhoi, gặp phải đột kích không thể kháng cự cũng bình thường.
Thạch Tịnh Trai đập bàn nói: - Vấn đề cũng chính là ở chỗ này. Lúc nào Thất Tuyệt Môn điêu linh đến nỗi cả linh sư cũng không phái đi. Món hàng quan trọng như vậy, lại chỉ dùng một linh đồ để đưa?
- Có lẽ là không đặt nặng trong lòng lắm thôi.
- Ba triệu cũng không để trong lòng?
Lương Hưng Bang há hốc mồm, cuối cùng chỉ là nói: - Chúng ta đã không có quá nhiều thời gian.
Lời này vừa ra, Thạch Tịnh Trai cũng trầm mặc không nói.
Cái chết của đám người Lâm Phàm, chắc chắn là tiếng chuông cảnh tỉnh bọn người Thạch Tịnh Trai. Đường Kiếp tuy đã đi, nhưng áp lực hắn mang lại không giảm ngược lại tăng.
Không biết lúc nào thì chân nhân của Tẩy Nguyệt Phái sẽ đột nhiên giết tới. Mà đối diện với đại nhân vật khổng lồ như Tẩy Nguyệt phái, Thạch Môn Phái cũng không có năng lực gì kháng cự. Chớ nói Tẩy Nguyệt phái, cho dù Thập Cử Thiên Khôi tùy tiện ra một người, cũng có thể đánh tan cả Thạch Môn Phái.
Với thủ đoạn của Tẩy Nguyệt phái, cho dù thật bắt mấy vị chân nhân lại tra hỏi, thậm chí sưu hồn đoạt phách cũng hoàn toàn có thể.
Chính vì vậy, bọn họ nhất định phải ra tay lô hàng trước, bằng không một khi giữ ở trong tay, không có lợi nhuận không nói, ngược lại trở thành chứng cứ phạm tội chết người của bọn họ,
Nghĩ tới đây, Thạch Tịnh Trai cũng cắn răng nói: - Phải đấy, chúng ta không có thời gian, nếu đã làm rồi, thì trước sau phải làm tới cùng. Mặc kệ người của Thất Tuyệt Môn có suy nghĩ gì, trước mắt cũng chỉ có bọn họ có thể nuốt số hàng này. Ây, đáng tiếc công pháp này và Ngưu Hoàng Vạn Năm đó lại không biết thích hợp cho ai.
Lần này ba trăm triệu mà Thất Tuyệt Môn chi ra, ngoại trừ Long Hổ Khiếu Thiên Quyết đó ra, giá trị chủ yếu nhất chính là ở trên khối Ngưu Hoàng Vạn Năm.
Đó là Ngưu Hoàng của một con Ngưu yêu vạn năm để lại, tương đương với Tử Phủ tuyệt đỉnh, tập trung tinh hoa tinh túy cả đời, cũng là chí bảo cấp đỉnh chân chính. Năm đó Thất Tuyệt Môn tập hợp ba vị Tử Phủ đại năng liên hợp xuất thủ, truy giết Ngưu yêu này suốt thời gian ba năm mới giết chết, có được chính là Ngưu Hoàng Vạn Năm nặng 108 cân, có thể nói là bảo vật vô giá
Vương Tuyệt Diệt liên hợp mười tám đệ tử bỏ ra khoản cống hiến và linh tệ rất lớn đổi lại sáu cân trong này. Không ngờ cuối cùng lại bị tiểu Hổ một ngụm nuốt sạch. Lần ăn này của nó, làm giảm quang âm tu luyện mấy chục năm, cũng làm khoản lợi nhuận của Thạch Môn Phải mất sạch.
- Tóm lại phải nghĩ cách đoạt lại. Nếu ta đoán không sai, đó là tiểu tử đang mang cát tằm Tinh Hóa đó làm. Lương Hưng Bang hừ nói: - Cũng chỉ có tiểu tử đó đang lẩn quẩn ở đó.
Thạch Tịnh Trai gật đầu, đột nhiên biến sắc: - Lão Lương, nói tới tiểu tử này, sao ta cảm thấy sự việc có chút không đúng? Lần trước Uyển Nương đi thăm dò ý của Thất Tuyệt Môn, trở về nói chuyện cát tằm Tinh Hóa quả thật là người của Thất Tuyệt Môn giở trò. Nếu nói như vậy, vậy tiểu tử này phải là người của Thất Tuyệt Môn, nhưng nếu hắn là người của Thất Tuyệt Môn, vậy tại sao có thể xuống tay với người đưa hàng của Thất Tuyệt Môn?
Vừa nói xong, Lương Hưng Bang cũng ngẩn ra: - Đúng vậy, cái này không hợp đạo lý, chẳng lẽ không phải hắn làm.
Thạch Tịnh Trai lắc đầu: - Bây giờ vẫn không rõ, nhưng ta cảm thấy trong chuyện này còn có chút cổ quái. Theo lý mà nói, nếu thật Thất Tuyệt Môn và Tẩy Nguyệt phái ép chúng ta hạ thấp giá, cũng không thoải mái thừa nhận như vậy, cái này không khỏi có chút hiếp người quá đáng. Còn nữa, tiểu tử đó nói là đi Thương Long Phủ, nhưng đã qua nhiều ngày rồi, cũng vẫn lẩn quẩn ở giữa bãi đất trống, lại tính toán chuyện gì? Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, cho dù không đi Thương Long Phủ, cũng nên chuyển đường trở về Lê quốc, ở lại chỗ đó luyến tiếc không đi là có ý gì? Mấy ngày trước Đường Kiếp ở đây, môn hạ chúng ta cùng lúc xảy ra nhiều chuyện, khắp nơi tai mắt, làm chúng ta phái người đuổi giết cũng không tiện. Xem ra tiểu tử đó không giống có liên quan với Thất Tuyệt Môn càng giống có liên quan với Đường Kiếp, đây là xảy ra chuyện gì?
Hàng loạt vấn đề làm mặt Lương Hưng Bang cũng hơi biến sắc, trên mặt to béo xuất hiện chút ngưng trọng: - Thạch lão tam nói đúng, ta thấy mua bán lần này làm không tốt thật phải xảy ra chút chuyện.
- Ý của ngươi là… Thạch Tịnh Trai hỏi.
Lương Hưng Bang đã hừ một tiếng, y nhỏ giọng: - Chuyện xảy ra khác thường tất có yêu, ta thấy trong này nhất định có người đang nói dối. Mấu chốt của vấn đề này, chúng ta phải nhìn rõ trước, đối thủ của chúng có những ai.
- Chẳng lẽ không phải Thất Tuyệt Môn và Tẩy Nguyệt phái sao?
- Có lẽ còn phải thêm một người.
Thạch Tịnh Trai giật mình, sắc mặt đột nhiên trở nên phong phú: - Ngọc Uyển Nương?
Lương Hưng Bang âm trầm nói: - Tin tức là ả mang về, Thất Tuyệt Môn cũng là ả liên hệ, liên lạc đối ngoại nhiều nhất cũng vẫn là ả. Mãi tới giờ, người nói là ả, quỷ nói cũng là ả. Nếu nữ nhân này ăn cây táo rào cây xung, phản bội bán đứng chúng ta…
Thạch Tịnh Trai hít vào một hơi: - Ả dám!
- Ả dám hay không dám, không phải ngươi, ta định đoạt. Ta thấy chuyện này, làm thế nào cũng phải chuẩn bị thêm một số hậu thủ
Hai người đã xúm lại, thì thầm to nhỏ.
Một lát sau, Thạch Tịnh Trai nói: - Cứ làm như vậy, là sống là chết, ba ngày sau ở Lạc Nhật Cốc sẽ rõ!
- Đúng rồi, tiểu tử đang mang cát tằm Tinh Hóa đó làm thế nào? Lương Hưng Bang hỏi.
Thạch Tịnh Trai không nhịn được nói: - Có cái gì làm thế nào, phái một Linh Sư đến giết người thì được rồi.