Vương Tuyệt Diệt tất nhiên là không tin lời này của hắn.
Đường Kiếp nói như vậy, có nghĩa rằng hắn nhất định sẽ thoát khỏi sự truy sát của Vương Tuyệt Diệt.
Vương Tuyệt Diệt nheo nheo mắt, chăm chú nhìn kỹ Đường Kiếp một hồi, có vẻ như muốn nhìn ra điều gì từ trên người hắn, cuối cùng gật đầu nói: - Được, ta có thể đáp ứng ngươi. Nhưng trên người ta hiện tại không còn Bất Diệt Thiên Nguyên Đan, phải làm sao bây giờ?
Vật như Bất Diệt Thiên Nguyên Đan, Vương Tuyệt Diệt không có khả năng tự nhiên mang vài viên trên người.
- Vậy thì chờ ta trở về ngươi gửi cho ta cũng được. Ta nghĩ ngươi cũng không phải là kẻ nuốt lời. Đường Kiếp không chút để ý nói.
Vương Tuyệt Diệt cười to: - Vậy nếu ngươi chết ở đây thì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn lợi dụng giao dịch chưa hoàn thành khiến ta không ra tay với ngươi? Nói cũng đúng, nếu vừa nợ ngươi lại đi giết ngươi, lão tử sẽ trở thành người giết người quịt nợ rồi.
- Nếu ta chết đi, gươi cũng không cần đưa cho ta nữa. Đường Kiếp thản nhiên nói: - Nói đến mưu tài sát hại tính mạng người khác, ngươi hiện tại không phải là người như vậy sao? Cho nên cũng không cần giả bộ chính nhân quân tử làm gì. Đánh nhau dám liều mạng và lời nói nặng ngàn vàng là hai chuyện khác nhau. Thạch Môn phái chính là vì tin tưởng ngươi, nên mới rơi vào kết cục như vậy.
Vương Tuyệt Diệt trầm mặt xuống: - To gan, dám châm biếm ta, vậy mà ngươi vẫn dám để cho ta nợ ngươi sao?
Đường Kiếp thản nhiên nói: - Đại sư huynh của Thất Tuyệt Môn, con người tất nhiên phải có giá trị. Hàng trăm triệu tài nguyên còn coi như đáng giá dùng thủ đoạn để cướp đoạt, chứ bảy tám linh tiền không đến mức phải làm vậy. Hơn nữa khoản tiền này là để cứu huynh đệ, dù sao thì vẫn có ân tình. Cho nên, ta tin không phải nhân phẩm của ngươi, mà là thân phận của ngươi.
Vương Tuyệt Diệt bị hắn chọc tức, giận quá hóa cười: - Được, được lắm Đường Kiếp, quả nhiên là kẻ miệng lưỡi sắc bén. Nếu vậy ngươi còn chờ gì nữa? Còn không mau thả người? Chỉ cần ngươi có thể thoát khỏi bàn tay ta, sau khi ta trở lại Thất Tuyệt Môn, sẽ gửi Bất Diệt Thiên Nguyên Đan tới cho ngươi.
- Vội gì chứ? Ánh mắt Đường Kiếp dừng trên đống hoang tàn dưới sơn cốc, nhìn vào hòn đá vỡ vụn trong thùng gỗ.
Đường Kiếp nói: - Ta vừa mới tỉnh lại, còn không rõ chuyện gì vừa xảy ra, tuy nhiên thoạt nhìn, hình như Thạch Môn phái cũng không mang hàng tới giao dịch?
Lúc này Y Y mới kể lại toàn bộ chuyện vừa mới phát sinh cho Đường Kiếp nghe.
Kỳ thực, Đường Kiếp tuy hôn mê, nhưng vẫn biết hết mọi chuyện phát sinh bên ngoài. Đây là khả năng của song hồn thể, thân thể khi mất đi khống chế, linh hồn cũng không vì thế mà chịu ảnh hưởng hay bị sa sút, một thân thể khác vẫn còn tồn tại và tiếp tục duy trì tỉnh táo, cảm nhận thế giới bên ngoài.
Chính vì nguyên nhân này, nên Đường Kiếp bị say rượu mà vẫn không bị Vấn Tâm Thuật của Ngọc Uyển Nương ảnh hưởng, hơn nữa còn ở thể từ trong hôn mê tỉnh lại, quát ngưng hành động của Vương Tuyệt Diệt.
Cho tới hiện tại chỉ như là diễn một vở tuồng mà thôi.
Sau khi nghe Y Y nói xong, Đường Kiếp cười nói: - Đám người này cũng không phải toàn kẻ ngốc, cũng biết phòng ngừa bất trắc có thể xảy ra. Cũng may nhờ vậy, ta mới có cơ hội làm vụ giao dịch thứ hai với đại sư huynh.
Ánh mắt Vương Tuyệt Diệt co rút lại: - Ngươi còn cái gì có thể cùng ta giao dịch chứ?
- Đương nhiên là đám hàng kia rồi. Đường Kiếp lười biếng nói: - Vương đại sư huynh hao tốn tâm tư như vậy, đầu tư lớn, vì muốn ăn được lô hàng của Thạch Môn phái. Chỉ riêng Thiên Địa Cấm Linh đại trận, Thiết Bích trận ngoài ra còn có Huyết Sát trận, tiền tài tiêu phí không nhỏ, đấy là còn chưa nói tới hai viên Bất Diệt Thiên Nguyên Đan dùng để chuộc đám sư đệ sư muội này nữa. Hiện giờ gà bay trứng vỡ, dã tràng xe cát, chắc ngươi rất không cam lòng?
Vương Tuyệt Diệt hừ lạnh: - Vậy còn ngươi? Không phải mục đích của ngươi cũng như vậy sao?
- Đúng thế, vấn đề là ta là người nước Văn Tâm. Chỉ cần thứ đó còn ở nước Văn Tâm, Đường Kiếp ta không lo lắng sẽ không tìm được. Ngược lại đại sư huynh ngươi, nếu muốn vào Văn Tâm, cũng phải cẩn thẩn mọi chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra đấy. Đường Kiếp sâu xa nói.
Đúng vậy, lúc này không tóm được lô hàng của Thạch Môn phái, Đường Kiếp sau này vẫn còn có cơ hội, nhưng Vương Tuyệt Diệt bỏ lỡ lần này, liền vĩnh viễn không có cơ hội lần thứ hai nữa.
Gã trừng mắt nhìn Đường Kiếp, một lúc lâu sau cuối cùng cũng cười ha hả nó: - Được, ta cũng muốn nghe xem, ngươi tính toán dùng lô hàng đó giao dịch với ta thế nào.
Đường Kiếp trả lời: - Lô hàng Thạch Môn phái phân ra cất giấu. Số lượng hàng không phải rất lớn, nhưng giá trị là mấy chục đến một trăm vạn.
Vương Tuyệt Diệt ngây người: - Ngươi biết rõ ràng như vậy, tại sao không đi tìm về?
- Một chút hàng này, ta không để vào mắt. Đường Kiếp trả lời: - Ngươi nói ngươi có hứng thú hay không đi, yên tâm, ta muốn không nhiều.
Vương Tuyệt Diệt còn chưa nói gì, nhưng Mục Nghị vẫn một mực nằm im đột nhiên mở to mắt, liều mạng lắc đầu với Vương Tuyệt Diệt, ý chỉ Vương Tuyệt Diệt đừng đáp ứng Đường Kiếp.
Chỉ có điều gã vửa cử động, Y Y liền phát hiện ra, dây mây vươn tới, trói chặt gã, trực tiếp lôi gã vào bên trong. Ngẩng nhìn lên, Vương Tuyệt Diệt chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Mục Nghị đang vặn vẹo, chỉ nghĩ gã đang giãy dụa, cũng không để ý.
Vương Tuyệt Diệt ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu nói: - Ta thực sự có hứng thú, như vậy ngươi muốn cái gì?
Lô hàng này tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng lại có ý nghĩa rất lớn với Vương Tuyệt Diệt. Bởi vì khi hoàn thành vụ mua bán này, có nghĩa rằng hành động của bọn họ không lỗ, thậm chí còn lãi một chút.
Huề vốn là tâm lý của con người, lại là điểm tâm lý mấu chốt. Giữa lợi nhuận khổng lồ và hòa vốn, mọi người thường lựa chọn hòa vốn trước, sau đó mới mưu lợi. Mặc dù là Vương Tuyệt Diệt cũng như vây, gã cũng không muốn hai năm mưu đồ của mình cuối cùng trắng tay, mất cả chì lẫn chài.
Lại so sánh với mưu đồ thất bại, không thu được món lãi kếch xù nào, ngược lại phải bỏ ra bao nhiêu vốn liếng. Dù sao khi buôn bán cũng có lúc không thành, nhưng chỉ cần không lỗ vốn, thì vẫn có cơ hội tiếp tục buôn bán được.
Nghe thấy Vương Tuyệt Diệt đồng ý, Đường Kiếp vui vẻ mỉm cười, hắn nói: - Không gì cả, ta chỉ muốn mượn Huyền Chân Giải xem một chút, thuận tiện đưa Cảnh Môn Kỳ cho ta là được rồi. Đúng rồi, đừng ói với ta Thiên Huyền Chân Giải không có trên người ngươi, ta biết là ngươi mang theo nó.
- Thiên Huyền Chân Giải? Cảnh Môn Kỳ? Vương Tuyệt Diệt kinh hãi: - Làm sao ngươi biết?
Đường Kiếp hừ lạnh: - Cấm Linh trận, Thiết Bích trận, Huyết Sát trận, ba trận pháp đều không phải trận nhỏ. Ba đại trận liên hợp, trận trong trận, Vương Tuyệt Diệt đừng nói ta kinh thường ngươi. Thực lực ngươi tuy rằng vượt trội hơn người, nhưng ngươi và đám sư đệ của ngươi cũng không làm được tới bước này. Dựa vào tài trí của Mục Nghị, có lẽ có khả năng, nhưng đáng tiếc gã am hiểu luyện đan chứ không phải bày trận. Cho nên, có thể bày ra được trận pháp này, còn hết sức chặt chẽ, tất nhiên là có huyền cơ. Ta có thể đoán được ngươi có Thiên Huyền Chân Giải và Cảnh Môn Kỳ thì có gì mà kỳ quái chứ.
Trước đó, Đường Kiếp có thể phát hiện đại trận trong thung lũng Vô Danh, đó là bởi vì hắn đã dựa vào việc phân tích địa hình, tìm ra điểm phục kích tốt nhất, dự đoán trước mục tiêu, sau đó tùm trận sẽ đơn giản hơn nhiều. Nếu trước đó không biết, muốn tìm một pháp trận được giấu kín trong ngọn núi, thực không hề dễ dàng đâu.
Hơn nữa, trận pháp nơi này được ẩn giấu rất kỹ càng, chỉ khi năng lực người bày trận không đủ, mới dẫn tới nó có một vài chỗ thiếu hụt.
Dù vậy, Đường Kiếp cũng cận dụng sự hiểu biết về trận pháp của mình, thấy rõ chi đạo, mới phát hiện được manh mối.
Nhìn ba trận pháp lồng vào nhau, Đường Kiếp tự biết thực lực hiện tại của hắn, không thể làm được tới trình độ này. Dù sao ba đại trận, mỗi cái đều vượt qua cấp năm, phải là Thiên Tâm Cảnh mới có thể nắm giữ, huống chi còn là trận trong trận, lại còn mức độ ẩn giấy cực cao.
Từ lúc trước tiếp xúc xem lại, đám sư đệ của Vương Tuyệt Diệt mặc dù có cao thủ trận đạo, nhưng chưa hẳn mạnh hơn mình, mình cũng không thể bố trận này, bọn họ cũng không thể bày bố được, cho nên Đường Kiếp tìm ra được đáp án nằm ở Thiên Huyền Chân Giải và Cảnh Môn Kỳ.
Thiên Huyền Chân Giải là cuốn sách về trận đạo của Thất Tuyệt Môn, ghi chép những nghiên cứu trận pháp từ nhiều năm tổng hợp thành, lưu lại trận đạo tâm đắc của vô số trận đạo đại sư. Theo lời kể của Hư Mộ Dương, huynh ấy cũng đã từng cầu Thất Tuyệt Môn cho xem Thiên Huyền Chân Giải một canh giờ, cũng bởi vậy mà trình độ về trận đạo tiến triển rất nhanh.
So với Thiên Huyền Chân Giải, thì Trận Đạo Chân Giải của Hư Mộ Dương còn kém rất xa. Trận Đạo Chân Giải chỉ là tâm đắc của Hư Mộ Dương, còn Thiên Huyền Chân Giải lại tập trung tâm huyết của vô sô đại sư.
Ngoài ra Thiên Huyền Chân Giải vốn là một pháp bảo cực cao, phụ trơ hiệu quả trận pháp, nâng cao phẩm vị trận pháp, Vương Tuyệt Diệt bọn họ có thể bày được trận pháp cấp năm, phần lớn là nhờ vào vật này. Tuy nhiên, Đường Kiếp vốn không có hứng thú với pháp bảo, thứ mà hắn có hứng thú chính là tri thức trận đạo ghi lại trên pháp bảo này.
Còn về phần Cảnh Môn Kỳ, Đường Kiếp cũng lôi ra đoán bừa mà thôi.
Cảnh Môn Kỳ có tác dụng cất giấu, khi thấy ba đại trận được ẩn giấu kỹ như vậy, mà Thiên Huyền Chân Giải cũng không có tác dụng ẩn giấu trận, nên muốn thăm dò một chút, không ngờ thực sự là công lao của bảo bối này.
Đường Kiếp tiếp lời: - Thế nào? Trăm vạn tài nguyên, đổi lấy cho ta mượn đọc một lần cộng thêm Cảnh Môn Kỳ, cái giá này cũng cao rồi còn gì. Hơn nữa ta có thể lập lời thề, tuyệt đối không truyền ra ngoài.
Trăm vạn tài nguyên, chỉ vì muốn đọc Thiên Huyền Chân Giải, số tiền mượn sách cũng đủ đắt đấy, cho dù là năm xưa các đại sư cầu duyệt điển tịch, cũng chưa ra giá cao như vậy. Đường Kiếp của người phúc ta, ít nhất về mặt giá cả, hắn đã qua mặt vô số người, còn về phần Cảnh Môn Kỳ, chỉ coi như là thêm vào.
Vương Tuyệt Diệt không thừa nhận cũng không được, đành cười cười dứt khoát nói: - không ngờ Đường sư đệ ham học hỏi như vậy, tuy nhiên ngươi cứ vậy đưa món tiền khổng lồ cho ta, không sợ Tẩy Nguyệt phái trách phạt sao?
Đường Kiếp thản nhiên trả lời: - Nếu không có gan gánh chịu hậu quả, thì làm sao gọi là ham học hỏi, yêu đạo thành si chứ?
- Được, được. Vương Tuyệt Diệt cười to nói: - Nếu như vậy. ta đáp ứng ngươi là được chứ gì. Tuy nhiên, Thất Tuyệt Môn có quy củ, xem là xem, không được ghi chép lại, có thể nhớ được bao nhiêu là bản lĩnh của ngươi, thời hạn là một canh giờ.
- Có thể không ghi chép, nhưng nhất định phải ba canh giờ.
- Ta còn muốn truy đuổi ba trưởng lão Thạch Môn phái, không có thời gian dây dưa với ngươi.
- Nếu ngươi thực sự có thể đuổi theo bọn họ, tại sao vẫn ở trong này tốn thời gian với ta làm gì? Thiên Tâm chính là Thiên Tâm, một khi thoát khỏi trói buộc, rồng về biển lớn, chúng ta nói chuyện một lúc, chỉ sợ bọn họ đã trở lại Văn Tâm rồi.
Vương Tuyệt Diệt hít sâu một hơi, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ vẫy vẫy tay, xa xa có hai vật bay tới, hướng về phía rừng rậm, chính là một miếng ngọc như ý và một lá cờ nhỏ.
Đường Kiếp giơ tay nhận lấy, đầu tiên lật nhìn lá cờ, quả nhiên là Cảnh Môn Kỳ, sau đó vừa lòng cất đi. Lúc này mới cầm lấy ngọc như ý, đưa linh khí vào, chỉ thấy ngọc như ý gống như lần truyền pháp trước kia, thả ra một vầng sáng, trên đó tràn ngập chữ viết, các hình vẽ trận đồ.
Nhìn thấy nội dung trên đó, ánh mắt Đường Kiếp lộ ra sự hưng phấn, lẩm bẩm nói: - Không sai… đây mới là thứ ta muốn.
Cửu Tuyệt Tru Tiên trận.
Trận chiến vừa mới kết thúc, bản thể Đường Kiếp còn đang tĩnh dưỡng bỗng nhiên ngẩng đầu, phát ra một tiếng gầm trầm thấp như mãnh hổ: - Giấy đâu? Bút đâu? Chết tiệt không có giấy bút, nhớ thế quái nào được?
Đường Kiếp nhìn chung quanh.
ở trong thế giới này, tài nguyên gì cũng có, chỉ có giấy bút đồ vật của nhân loại là không có.
Đột nhiên Đường Kiếp nhìn đến vách núi đối diện, có một chõ phát sáng như gương.
Hai mắt Đường Kiếp tỏa sáng, bay nhanh ra đó, ngón tay ấn lên vách đá, cứ như vậy bất chấp mọi thứ điên cuồng viết.
Không giấy không bút, vậy lấy vách đá làm giấy, ngón tay làm bút, lưu lại Thiên Huyền Chân Giải ở nơi này, truyền cho hậu nhân.
Cùng lúc đó, bên trong thung lũng Vô Danh.
Phân thân Đường Kiếp vẫn đang quan sát.
Vương Tuyệt Diệt nói: - Hiện tại có thể nói lô hàng đó ở chỗ nào rồi chứ?
Đường Kiếp cũng không ngẩng đầu lên, trả lời: - Vương sư huynh, ngươi không nghĩ tới sao? Ba lão bất tử Thạch Môn Phái chạy tới để giao dịch với ngươi, nếu ngươi là thành tâm giao dịch, nhưng bọn họ lại không lấy được chút hàng nào ra sao?
- Cái gọi là đường lui, chính là phải nghĩ tới hết tất cả mọi khả năng, như vậy mọi chuyện đều có thể giải quyết được. Không để bản thân lâm vào đường cùng, mới chính là đường lui. Đường Kiếp chỉ vào đống đá nói: - Trình độ của Hậu Thổ Chân Nhân quả thực không tồi, mở ra nhìn xem, ngươi sẽ có niềm vui bất ngờ.
Ầm.
Hòn đã vỡ vụn.
Một khối đá kim tinh từ trong hòn đá lăn ra..
Nhìn thấy vật ấy, Vương Tuyệt Diệt không mừng rỡ mà lại kinh sợ, toàn thân như rơi vào hầm băng.
Gã căm tức nhìn Đường Kiếp quát to: - Đường Kiếp ngươi là tên khốn khiếp, ngươi lấy đống hàng này lừa ta.
Lúc đó gã mới hiểu tại sao Đường Kiếp phải làm như vậy, tuy rằng Vương Tuyệt Diệt không biết hàng được giấu trong khối đá, nhưng Mục Nghị khẳn định là nhìn ra.
Nói cách khác, việc này nhất định không gạt Vương Tuyệt Diệt được..
Ngoài ra bởi vì có đá bao bọc bên ngoài, cơ bản có thể đoán định được, thứ có thể giấu bên trong chỉ có đá Kim tinh. Bởi vì đá bảo bọc bên ngoài, sẽ ảnh hưởng tới phẩm chất của đồ bên trong, mà Tinh Hóa Sa Tằm thể tích nhỏ, bình thường đều đặt trong túi Giới Tử mang theo. Để tránh bị phát hiện, dùng đá bao bọc thật dày, khiến số lượng Kim Thạch giấu trong đó cũng giảm tới mức thấp nhất.
Như vậy, chất lượng và số lượng lô hàng cũng đồng thời giảm xuống, giá trị giảm mạnh, Đường Kiếp dễ dàng đoán được chỉ trị giá mấy trăm vạn.
Tuy rằng trước đó gã đã chuẩn bị hết sức chu đáo, nhưng những chuẩn bị đó đều tiêu tốn không ít tiền tài, nên chỉ vì hơn trăm vạn tiền đầu tư mà liều mạng với Vương Tuyệt Diệt, còn không bằng tiết kiệm khoản chi này, thuận nước đẩy thuyền bán cho Vương Tuyệt Diệt, còn bản thân mình cũng có chỗ lợi – Thiên Huyền Chân Giải thứ mà dùng tiền cũng không mượn được.
Chính vì nguyên nhân này, Đường Kiếp mới của người phúc ra, dùng lô hàng làm giao dịch với Vương Tuyệt Diệt.
Lúc này đầu hắn cũng không ngẩng lên, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Thiên Huyền Chân Giải, Đường Kiếp nói: - Không phải vừa rồi ngươi hỏi ta giải thích với Tẩy Nguyệt phái thế nào sao? Hiện tại ngươi biết đáp án rồi.
- Đệ tử vô năng, có tâm giết kẻ trộm, nhưng không có khả năng xoay chuyển càn khôn, để kẻ địch thu được món tiền khổng lồ. Đệ tử vô năng, nguyện chịu mọi trách phạt. Tuy nhiên… tài nguyên ta giao ra, môn phái nên đưa ra định mức, một hat bụi cũng không được thiếu.