Một khi đã bắt đầu chiến đấu, muốn dừng lại không dễ dàng.
Sự tình bại lộ, Lương Ngọc hai người chất vấn, lại thêm chuyện ngộ sát Lương Quân, khiến Thạch Tịnh Trai hoàn toàn bùng nổ giận dữ. Thấy mọi chuyện đi tới nước này, trong đầu gã chợt lóe lên ý nghĩ: Lương Hưng Bang và Ngọc Uyển Nương hiện tại đều đang trọng thương, nếu luận thực lực thì không phải đối thủ của mình, vậy thì tại sao lại không giết bọn họ đi chứ?
Giết bọn họ, độc chiếm đống tài phú này.
Ý niệm nảy sinh trong đầu Thạch Tinh Trai, khóe miệng gã nhếch lên một nụ cười.
Theo đó thì sát ý trong lòng gã cũng tăng vọt, linh khí trong cơ thể Thạch Tịnh Trai trào dâng, tay gã nhấc lên, một con rồng đất từ dưới đất vọt lên, đánh về phía con rồng gió của Lương Hưng Bang, không chỉ nghiền nát nó, mà còn ngưng tụ thành móng vuốt rồng, trực tiếp đánh úp về phía hai người Lương Ngọc. Bão tố nổi lên cuồn cuộn, như nước lũ quét tới.
- Sư huynh ngươi… Ngọc Uyển Nương bắt đầu cảm thấy Thạch Tịnh Trai bất thường.
Nếu như ban đầu là hành động theo cảm tính, nên chỉ dùng pháp thuật bình thường để ứng đối… thì hiện tại, Thạch Tịnh Trai không phải hành động theo cảm tính nữa, mà chính là thực sự muốn giết người.
- Tất cả các ngươi, đều phải chết. Thạch Tịnh Trai cất tiếng cười to, đột nhiên vứt một nắm đậu ra, quát lên: - Rải đậu.
Hạt đậu lóe ra ánh sáng riêng biệt, rơi xuống đất lập tức chui vào trong đất, nẩy mầm.
- Thành binh. Thạch Tịnh Trai hét lớn một tiếng nữa.
Ngay sau đó chỉ thấy vô số người từ trong lòng đất chui lên, cơ thể chỉ to bằng lòng bàn tay, mặc khôi giáp màu xanh lục, trong tay nắm một thanh đao thép. Nhìn thì có vẻ đáng yêu, nhưng khi vừa mới xuất hiện đã hò hét nhào về phía hai người Lương Ngọc, thậm chí còn có kẻ đánh về phía Đường Kiếp, hiển nhiên là Thạch Tịnh Trai cũng không có ý định bỏ qua cho hắn.
Đường Kiếp không thèm để ý, chỉ lui về phía sau, tùy tay đánh ra một chưởng, bức lui lính hạt đậu. Trong ngàn vạn sự biến đổi của tạo vật, thì thực lực của loại tiểu binh này rất có hạn.
Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy đậu binh nhảy lên, dùng tốc độc cực nhanh tránh khỏi chưởng phong của Đường Kiếp, đồng thời xoay tròn trên không trung như một con quay, bắn về phía Đường Kiếp.
Lần này nó tấn công cực nhanh, Đường Kiếp cũng không tránh được, chỉ còn cách lui vội về phía sau vài bước, đồng thời rút Đoạn Tràng Đao ra chém xuống người đậu binh kia.
Một đao này hắn đã dùng chín phần lực lượng, dù chưa sử dụng khí huyết pháp thuật, nhưng lấy thân thể Ngọc Thạch của hắn, thì người thường cũng không thể đỡ nổi, theo lý thì một đao có thể phá hủy đậu binh.
Không ngờ đậu binh kia lại đánh ngược lại một đao, keng một tiếng lớn vang dội. Đậu binh bị bắn ra xa mấy chục mét, bay một vòng trên không trung rồi dừng lại, lắc lắc đầu, dường như nó bị sự chấn động của đao vừa rồi làm cho choáng váng.
Sau đó nhìn lại Đường Kiếp, vẻ mặt hiện lên sự giận sữ, chỉ vào Đường Kiếp a a nói một tràng dài, dường như ý nói cũng có kẻ thông minh đấy, khiến Đường Kiếp cũng ngẩn ra.
Sau đó chỉ thấy đậu binh lại từ trên không trung đáp xuống, lao nhanh tới, từ trên không trung lia ra một vết đao thật dài, Đường Kiếp cũng vội vàng thu hồi đao.
Lại ầm ầm va chạm, đậu binh và Đường Kiếp đụng vào nhau, Đường Kiếp bị tiểu tử này đụng trúng, người bị đẩy lui lại sau vài bước. Đậu binh kia tuy rằng cũng bị đẩy lui, nhưng nó lơ lửng trên không trung, đắc ý làm ra vẻ bị choáng váng, nhưng hiển nhiên không chết, vẫn còn sức lực đánh một trận.
Quả nhiên ngay sau đó, nó lại lao xuống, người xoay trong thẳng hướng Đường Kiếp lao tới.
Chỉ một đậu binh nho nhỏ đã có chiến lực như vậy, mọi người trên trời nhìn xuống cũng phải trợn mắt há mồm.
Vệ Thiên Xung bật thốt lên: - Trò đùa này không ngờ lợi hại như vậy.
Do tình hình căng thẳng nên gã nói sai, từ đậu binh trực tiếp biến thành trò đùa, mọi người cũng lơ đễnh đều gật đầu. (Hai từ “đậu binh” và “trò đùa” đồng âm khác nghĩa)
Vẻ mặt Bắc Thương Hàn trở nên ngưng trọng: - Đây tuyệt đối không phải pháp thuật tầm thường, có lẽ là Thạch Tịnh Trai dùng tiền bán trộm hàng để mua nó, ngay cả chúng ta cũng không tra ra được.
- Lúc trước đối phó với Vương Tuyệt Diệt không thấy gã dùng chiêu này, hiện tại đối phó với huynh đệ mình thì lại dùng tới nó. Đúng là nội tranh hung tàn, ngoại tranh vô lực. Có người khinh thường nói.
Bắc Thương Hàn phủ nhận: - Cũng không phải như vậy, Vương Tuyệt Diệt thân Luyện Thể Kim Cương, đám đậu binh này số lượng tuy nhiều, công kích mặc dù mãnh liệt, nhưng đối mặt với Vương Tuyệt Diệt thì vẫn có khiếm khuyết. Nếu dùng đám đậu binh để đối phó với Vệ Thiên Xung, thì đa phần sẽ bị gã bóp chết hết. Pháp thuật này mặc dù được, nhưng không phải vô địch, Vương Tuyệt Diệt chính là khắc tinh của pháp thuật này.
- Gã là khắc tinh của đại đa số pháp thuật. Lại có người tiếp lời.
Người này vừa nói xong, trong lòng mọi người đều trầm xuống. So sánh với ba vị Thiên Tâm dễ dàng bị Đường Kiếp thu phục, mới càng thấy được sự uy hiếp của Vương Tuyệt Diệt, vì vậy mà gã mới không cô đôc, không ngừng tiến lên phía trước.
Vệ Thiên Xung cũng không thèm để ý, nhếch miệng rộng lên nói: - Không phải gã vẫn bị Đường Kiếp làm nghẹn họng sao? Đường Kiếp chính là khắc tinh của gã.
Vệ Thiên Xung vừa nói xong, tâm tình mọi người lập tức trở nên thoải mái hơn, thầm nghĩ chúng ta cũng có thiên tài đấy.
Tranh đấu phía dưới vẫn tiếp tục.
Hàng trăm đậu binh đang điên cuồng tấn công hai người Lương Ngọc, chúng như binh lính hung hãn không sợ chết, không ngừng nhảy lên, từ trên không trung xoay tròn rồi vọt về phía hai người.
Phong long điên cuồng lồng lộn, bàn tay run nhẹ, Lương Ngọc hai người lúc này đều dùng hết pháp thuật sở trường của bản thân. Chiến đấu chính thức biến thành hai đấu một, nhưng mà người chiếm thế thượng phong vẫn là Thạch Tịnh Trai.
Bất kể là độ thương tổn, hay là bí pháp mới, thực lực của Thạch Tịnh Trai đều mạnh hơn so với hai người kia.
Lúc này một mình gã đấu với hai người, cánh tay xoay tròn liên tục, khí thế không những không giảm mà còn tưng lên, đồng thời hô to: - Sư huynh sư muội, thấy bí pháp Rắc đậu thành binh của ta thế nào? Các con, Phệ Huyết Chi Biến.
- Rít. Hàng trăm đậu binh đồng thời ngửa mặt lên trời, vẻ mặt vặn vẹo biến đổi, nguyên bản thoạt nhìn đáng yêu thú vị, nay đám đậu binh đều trở nên dữ tợn.
Đậu binh trước mặt Đường Kiếp cũng như vậy, thân hình của nó cao lên một chút, khôi giáp biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là vẩy như vẩy lên, miệng mọc ra răng nanh, cánh tay bắp chân đều lộ ra cơ bắp. Trong nó như một con ấu trùng của dã thú. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Đường Kiếp cũng rung động, thụt lui mấy bước, bật thốt lên: - Mẹ ơi, nó vẫn còn hình dáng thứ hai.
Tốc độ của bọn chúng chậm hơn trước một ít, nhưng vô cùng ổn định.
Lúc Đường Kiếp bổ một đao về phía đậu binh kia, đậu binh giương đao nghênh đỡ, không hề bị đẩy lùi, dưới chân nó như cắm rễ trên mặt đất.
Đúng vậy, đích thực chính là cắm rễ xuống đất.
Đường Kiếp nhìn thấy dưới chân đậu binh xuất hiện một đám dây leo như rễ cây bám chặt vào mặt đất, khiến cho bản thân nó không bị đẩy lui.
- Đây là… Trong lòng Đường Kiếp cũng cả kinh.
Đậu binh nhe răng, nhào vòa người Đường Kiếp.
Đao trong tay Đường Kiếp vừa xung lên, đã thấy đậu binh vứt bỏ vũ khí, túm vào chân Đường Kiếp, há miệng cắn.
- Con mẹ nó chứ. Đường Kiếp bị giật mình quát to một câu.
May mà hắn không sơ suất, vừa tồi đã mở ra Vô Tương Kim Thân, chỉ thấy hàm răng của đậu binh vô cùng cứng rắn, cắn trên bắp chân hắn, khiến cho hắn có cảm giác như sắt thép. Cắn lên da hắn vang lên tiếng keng keng giòn tan, Đường Kiếp nghĩ nếu không có Kim Tướng Vô Thân thì sẽ bị cắn thủng.
Đường Kiếp như vậy mới biết, đậu binh cuốn chặt trên người mình, chiến đao căn bản chỉ là ngụy trang, còn vũ khí thực sự chính là bộ răng của chúng. Răng chúng không biết làm từ gì, nhưng cứng rắn kinh người đấy.
Đường Kiếp chỉ đối phó với một con nên vẫn còn may mắn chút, chứ hai người kia đối phó với một đống đậu binh, xui xẻo tận amngj, hàng trăm đậu binh điên cuồng nhào lên, con ôm chân, con vồ vào mặt, dùng răng cắn. Trong chớp mắt thân thể hai người phủ một tầng màu lục, dưới lớp phủ màu lục này, máu tươi không ngừng chảy ra. Hai người phát ra tiếng kêu đau đớn, thống khổ cực kỳ.
Hai tay Ngọc Uyển Nương túm lấy đậu binh, dùng sức ép lại, ngưng tụ hơn phân nửa lực lượng, chân nguyên phát ra, bóp nát hai đậu binh. Những đậu binh còn lại thấy đồng bọn bị chết, đều phẫn nộ gào thét nhao nhao lên, càng ra sức cắn xuống.
Đường Kiếp cảm thấy đậu binh đang cắn mình, khí lực lại tăng thêm mấy phần.
Nguy rồi, nó còn biết nổi giận.
Đang muốn bóp chết nó thì tay lập tức dừng lại, túm lấy gáy đậu binh, nhấc nó lên như đang cầm vài mai một con cua, mặc cho nó trên không trung giãy dụa, nhưng không giết chết nó.
Ngọc Uyển Nương bên kia bị cắn, toàn thân đầy máu, thất thanh kêu to: - Sư huynh, sư huynh, mau tới cứu ta.
Thạch Tịnh Trai lớn tiếng cười nói: - Bản thân Lương sư huynh của ngươi còn khó giữ mạng, làm sao có khả năng cứu ngươi chứ?
Ngọc Uyển Nương cũng không để ý tới gã, chỉ điên cuồng kêu to, đồng thời tay không ngừng đưa ra bóp chết đậu binh trên người. Khiến cho chúng càng lúc càng hung ác, Đường Kiếp nhìn thấy một con mắt Ngọc Uyển Nương bị cắn mất, mũi cũng bị cắn rơi, khuôn mặt nguyên bản xinh đẹp, lúc này trông vô cùng thê thảm, khiến lòng người phát lạnh.
Ngọc Uyển Nương lại kêu to: - Sư huynh cứu ta, sư huynh cứu ta.
Chỉ có điều Lương Hưng Bang làm sao giúp đỡ bà ta được, hiện tại toàn thân gã được bao bọc bởi chiếc lồng gió, chiếc lồng phát ra tiếng leng keng như kim thiết bao qunah gã. Nhưng đám đậu binh ngang nhiên không hề sợ hãi, cứ từng lớp nhào lên cắn vào người gã. Mà Thạch Tịnh Trai còn không ngừng rắc đậu, bù lại số đậu binh đã chết, chỉ có điều mỗi một lần rắc đậu, trên mặt Thạch Tịnh Trai lại hiện ra vẻ đau lòng, hiển nhiên vật này cũng là vật bất phàm.
Lương Hưng Bang còn có thể kiên trì, chứ Ngọc Uyển Nương thì càng lúc càng không chịu nổi nữa.
Bà ta đã giết chết hơn mười đậu binh, nhưng dưới đại lượng đậu binh tấn công, dần dần cũng không chống đỡ nổi nữa.
Hai mắt đều đã bị cắn nát, toàn thân cao thấp không một chỗ lành lặn, người chưa chết, nhưng người như bị kiến điên cuồng cắn xe, không ngừng rên rỉ: - Sư huynh cứu ta…
Đường Kiếp cau mày, cuối cùng không kìm được nói: - Sư huynh của ngươi không cứu ngươi được, tự thân gã cũng khó bảo toàn.
Giọng của Ngọc Uyển Nương càng lúc càng lớn, càng lúc càng bén nhọn.
Dưới tiếng thét bén nhọn, trên người bà ta chợt tuôn ra một cỗ ánh sáng chói mắt.
Ánh sáng như vầng thái dương, mạnh mẽ tản ra chung quanh.
- Tự bạo Thiên Tâm? Thạch Tịnh Trai và Đường Kiếp đồng thời biến sắc, cùng nhau lui lại.
Đồng thời Thạch Tịnh Trai chỉ vào Ngọc Uyển Nương quát lên: - Ngăn nàng ta lại.
Lại nhanh chóng cắn đứt đầu ngón tay, chỉ xuống đất, một ức tường lớn bằng đất đá từ dưới đật mọc lên.
Ngay sau đó chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm, tường đá Thạch Tịnh Trai dựng lên bị nổ thành hai mảnh, dưới ánh sáng rực rỡ, vô số đậu binh đều chết thảm.
Dư ba cuồn cuộn, tuôn ra bốn hướng, Thạch Tịnh Trai có bức tường đá ngăn trở nên vẫn hoàn hảo, còn những nơi khác đều bị đẩy thành đất bằng.
Trận tự bạo Thiên Tâm này, nói thực thì uy lực kém xa vụ Hư Mộ Dương tự bạo trước kia.
Thứ nhất thực lực của Ngọc Uyển Nương kém xa Hư Mộ Dương, thứ hai là Ngọc Uyển Nương chiến đấu kéo dài, thân thể mệt mỏi, còn Hư Mộ Dương tự bạo trong trạng thái cường thịnh, hiệu quả tất nhiên không thể đánh đồng. Mặc dù như vậy, vụ nổ cũng tạo thành thương tổn kinh người.
Hơn một nửa trấn Vân Khẩu bị hủy diệt, dù sao trước khi chiến đấu, những người phàm kia biết chuyện không ổn, nên đã sớm rời khỏi, nên không có ai bị chết cả.
Mà mặt đất vốn bằng phẳng, giờ xuất hiện một chiếc hố to bán kính hơn mười mét.
Trên không trung có vô số linh vũ hạ xuống, một vài mảnh quần áo bay trong không trung, Ngọc Uyển Nương hoàn toàn biến mất.
Đường Kiếp biết rằng… bà ta không còn tồn tại nữa.
Cách chiếc hố to không xa, có một người đang nằm trên đất.
Lương Hưng Bang.
Gã tuy còn sống, nhưng đã tới giới hạn Thiên Tâm, lại thêm bị thương nặng, nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Cuối cùng bởi vì Ngọc Uyển Nương tự bạo Thiên Tâm, nên những đậu binh trên người Lương Hưng Bang cũng chết hết, chỉ có điều Lương Hưng Bang cũng không còn sức lực chiến đấu tiếp nữa.
Gã nằm đơ trên đất, nhìn Thạch Tịnh Trai, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Gã run rẩy nói: - Đừng giết ta… sư đệ… sư đệ…
Thạch Tịnh Trai lạnh lùng nhìn gã: - Tứ muội đã đi rồi, ngươi còn sống làm gì? Dù sao nhi tử của ngươi cũng đã chết, một mình ngươi sống không thấy cô đơn sao? Nếu không ngươi cũng tự bạo đi, ta cho ngươi cơ hội, xem ngươi có khả năng làm tổn thương ta không.
Xem có khả năng làm tổn thương ngươi không?
Làm sao có thể khiến ngươi bị thương được cơ chứ?
Trong lòng Đường Kiếp oán thầm, hiện tại ngay cả việc tiếp cận gã trong vòng mười mét cũng không làm được, với thương tích hiện giờ, chỉ sợ ngay cả một nửa uy lực của Ngọc Uyển Nương tự bạo cũng không bằng ý chứ.
Lương Hưng Bang tuyệt vọng nhìn Thạch Tịnh Trai, đột nhiên gầm lên một tiếng nhảy bật dậy: - Ta liều mạng với ngươi.
Đôi tay nhỏ bé như trẻ con bắn ra hai đạo ánh sáng.
Thạch Tịnh Trai đang muốn né tránh, hai mắt Lương Hưng Bang cũng bắn ra một đạo quang hoa.
Thần niệm công kích.
Thần niệm công kích tập trung toàn bộ sức lực của Lương Hưng Bang, chỉ có điều gã đã tiêu hao quá độ, mà Thạch Tịnh Trai cũng là kẻ tu thành linh thức, tuy còn kém thần niệm một bước, nhưng cũng có đủ năng lực để chống đỡ đấy, bởi vậy nên không bị giết chết. Dù là như vậy, tấn công này vẫn khiến đầu gã đau nhói, chảy máu mũi.
Vòng bảo hộ trên người chợt lóe, chỉ thấy hai con rắn nhanh như chớp xuyên qua vòng bảo hộ, đánh lên cơ thể.
- Phong xà phá giáp? Thạch Tịnh Trai hoảng sợ kêu to: - Hóa ra ngươi…
Lương Hưng Bang bật cười ha hả:; - Đúng vậy, ta cũng tham ô. Đồ vật này nọ đều do ta bảo quản, ta sao có thể không kiếm chút lời chứ? Nhạn chết còn nhổ lông, huống hồ là một món lợi khổng lồ như vậy. Chỉ hận hai người các ngươi canh phòng quá nghiêm, mặc cho ta cố gắng thế nào, cũng chỉ kiếm được một chút. Nhưng dù vậy, cũng đủ để ta giữ lại được quân bài bí mật này. Tư vị của Phong xà phá giáp không tồi chứ hả? Ha ha ha ha.
Phong xà phá giáp tồn tại cực kỳ quỷ dị, là thú mà cũng không phải thú, giống như pháp bảo nhưng không phải pháp bảo.
Nó vốn là một yêu xà trong hoang dã, thân thể nhanh như chớp, thuộc tính gió, sau khi bị người tu bắt được, dùng phương pháp luyện bảo để luyện hóa, cuối cùng hình thành một vật thể đặc thù, Phong xà phá giáp.
Điều đáng sợ nhất của vật ấy chính là, dù ngươi có dùng bất cứ pháp thuật phòng ngự nào, nó đều có thể xuyên qua, đánh thẳng vào bản thể, uy lực đến mức nào, thì còn phải xem người ta dùng thủ pháp gì luyện hóa nữa.
Vật này là khắc tinh của người tu, đáng tiếc đối với Vương Tuyệt Diệt cũng chẳng có tác dụng gì, Phong xà phá giáp không phá được đạo binh phòng thủ, cho dù có phá được thì cũng không tạo được thương tổn lớn cho Vương Tuyệt Diệt, bởi vì gã căn bản không phải dựa vào lồng bảo hộ mà là dựa vào khí lực dũng mãnh của bản thân.
Nhưng đối với Thạch Tịnh Trai, thì hai con Phong xà phá giáp này cực kỳ khủng bố, lúc này trúng chiêu, gã lập tức cảm thấy cơ thể đau đớn như có ngàn vạn con kiến cắn xé.
- Có độc? Gã kêu to, đồng thời nhanh chóng lấy ra đan dược ăn vào.
- Đúng vậy, đây là độc của phong xà, Thạch Tịnh Trai cho dù ngươi có giải độc đan, cũng không giải được độc của phong xà đâu, ta ở dưới cửu tuyền đợi ngươi. Lương Hưng Bang nói xong, chân đạp một cái, cứ như vậy mà chết đi. Vừa rồi sử dụng phong độc, đã rút hết chút sức lực cuối cùng của gã. Lúc này không cần Thạch Tịnh Trai động thủ, liền tự mình kết thúc sinh mạng, coi như chịu chết.
Bởi vì không phải tự bạo, nên không có linh khí bùng nổ, Lương Hưng Bang chết cũng không tạo ra linh vũ, chỉ có vài cơn gió cuồn cuộn quét qua, linh khí dùng phương thức nhẹ nhàng hòa vào trời đất. Còn thân thể của gã thì dùng mắt thường cũng có thế thấy được sự biến hóa, đầu tiên là già đi, cuối cùng da nhăn nheo, sau đó trở thành một bộ xương khô.
Đây là bởi vì gã vốn dĩ đã già, sau khi mất đi linh tính, thân thể liền khôi phục bộ dạng già nua.
Ngược lại, với người Luyện thể hòa linh khí vào máu, mặc dù sao khi chết thân thể vẫn được bảo tồn, linh tính không dễ mất đi. Tuy nhiên, đây cũng không phải chuyện tốt dì, bởi vì thế nên thi thể của bọn họ càng dễ dàng trở thành bảo vật.
Đường Kiếp ngẩn ngơ nhìn thi thể của Lương Hưng Bang trên mặt đất, trong lòng có chút buồn bã. Đậu binh trong tay hắn vẫn đang cố gắng giãy dụa, a a kêu loạn lên… nó là đậu binh cuối cùng còn sống sót.
Đường Kiếp đưa nó cho Y Y, lúc này mới quay đầu nhìn Thạch Tịnh Trai.
Thạch Tịnh Trai còn đang thành trừ độc rắn, chỉ có điều mặt gã vặn vẹo, nhìn thi thể Lương Hưng Bang trên đất, cười to nói: - Chết rồi, cuối cùng cũng chết hết rồi. Thật tốt quá, các ngươi chết rồi, thì đám tài bảo này đều là của ta. Của ta.
Gã nói xong bật cười ha hả.
Sau đó giống như phát hiện ta điều gì, đột nhiên mở ro hai mắt nhìn mặt đất.
Vừa rồi tự bạo Thiên Tâm, đã gần như san phẳng trấn Vân Khẩu, đoàn xe ngựa tất nhiên cũng xong đời, đồ vật bên trong đều lộ ra ngoài.
Lúc đầu Thạch Tịnh Trai còn chưa chú ý, thời khắc này lại phát hiện, trên mặt đất chỉ có một chút Kim tinh thạch và quặng đá, phần còn lại đều là đá tảng.
- Đá tảng? Chuyện này là sao chứ? Thạch Tịnh Trai hét ầm lên.
Gã tiến lên phía trước, giẫm vỡ một tảng đá, chỉ có điều đá chính là dá, bên trong chẳng có gì cả.
Không phải ngụy trang, chỉ là đá tảng, hơn bốn mươi xe, đại bộ phận đều là đá tảng, chỉ tầng phủ bên trên là hàng.
Tại sao có thể như vậy chứ?
Thạch Tịnh Trai hoàn toàn không hiểu gì cả.
Hàng là gã và Lương Ngọc hia người tự mình giám sát, nhìn Lương Quân chở đi, sau đó mới áp tải một thương đội khác đi gặp Vương Tuyệt Diệt.
Tại sao?
Tại sao hàng trong xe đều không thấy đâu nữa?
Đột nhiên gã nhận ra điều gì, vội vàng vọt xuống chiếc hố, nhìn chung quanh.
- Túi Giới Tử… túi Giới Tử đâu? Gã nỉ non, tìm kiếm khắp nơi.
Cho dù túi Giới Tử nát rồi, thì hàng cũng nên lộ ra chứ.
Cuối cùng, gã ở trong lòng hố tìm được mấy cái túi Giới Tử, nhưng mở ra, thì Thạch Tịnh Trai ngây cả người: - Không có… tại sao có thể như vậy chứ?
Gã lại bổ nhào về phía Lương Hưng Bang, lôi túi Giới Tử trong người gã ra xem, lúc này mới thở phảo một hơi: - Vẫn còn… vẫn còn… của lão nhị vẫn còn. Chỉ có điều… chỉ có điều tại sao tứ muội không có? Vì sao? Hơn nữa hàng trong rương đi đâu hết rồi? Đều bị đưa tới nơi nào rồi?