Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 406: Liều mạng



Đáp lại tiếng hét của gã, là hơn hai mươi người bay từ trên không trung xuống.

Chính là đám người Bắc Thương Hàn.

Lúc này, bọn họ không hề sợ Thạch Tịnh Trai nữa.

- Các ngươi…
Thạch Tịnh Trai ngơ ngác nhìn đệ tử Tẩy Nguyệt, ánh mắt ngẩn ngơ, sau đó đột nhiên gào to:
- Là các ngươi trộm hàng của bọn ta phải không? Có phải hay không?

Bắc Thương Hàn nhướn mày:
- Thạch lão, ông điên rồi sao? Chúng ta muốn bắt hàng, có cần phải làm trò đó không?

- Vậy là ai? Là ai? Là ai trôm hàng của bọn ta? Ở đây chính là bốn mươi xe ngựa và nhiều túi Giới Tử, chiếm già nửa lượng hàng, vậy tại sao lại không thấy…
Thạch Tịnh Trai gào thét, hoàn toàn không để ý đến đám đệ tử Tẩy Nguyệt đến đây nghĩa là sao. Gã chỉ quan tâm tới lô hàng, vì tổn thất mà đau lòng, gã hét lên:
- Ngươi có biết lô hàng này trị giá bao nhiêu tiền không? Hai ngàn vạn đấy, là hai ngàn vạn.

Lúc đó, Đường Kiếp đột nhiên hừ nhẹ một tiếng:
- Trên thực tế… là gần bảy ngàn vạn.

- Ngươi nói cái gì?
Thạch Tịnh Trai nhìn về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp nói:
- Tuy rằng các ngươi chỉ bán bốn ngàn vạn, nhưng không có nghĩa là lô hàng này chỉ đáng giá ngần ấy. Trên thực tế, giá của lô hàng này vào khoảng một triệu một ngàn vạn. Ngươi bị mất khoảng sáu phần mười lô hàng, cho nên tổn thất ước chừng khoảng sáu ngàn sáu trăm vạn, chứ không phải hai ngàn vạn.

Thạch Tịnh Trai run rẩy nhìn hắn, miệng run run nói:
- Sáu ngàn… sáu trăm… vạn?

- Không, không đúng.
Đường Kiếp đột nhiên lại nói:
- Là hai ngàn vạn.

Thạch Tịnh Trai rối loạn, từ trong mũi chảy ra một tia máu:
- Tại sao lại là hai ngàn vạn?

- Bởi vì các ngươi chỉ bán toàn bộ lô hàng giá bốn ngàn vạn.
Đường Kiếp trả lời.

Thân thể Thạch Tịnh Trai càng run hơn, chỉ vào Đường Kiếp run rẩy nói:
- Ngươi…. Ngươi… ngươi vừa mới lúc nãy còn nói… lô hàng trị giá sáu ngàn sáu trăm vạn cơ mà, sao lại… sao ại thay đổi rồi. Hơn nữa, cho dù chỉ bán bốn ngàn vạn, vậy thì cũng coi như hai ngàn vạn…

Hai ngàn bao nhiêu vạn, gã cũng không nói ra được, chỉ lẩm bẩm đếm đầu ngón tay tính toán.

- Thực sao?
Đường Kiếp lại hỏi:
- Ta rõ ràng vừa nói lô hàng trị giá một triệu một ngàn vạn cơ.

- Một triệu một ngàn vạn…
Máu mũi Thạch Tịnh Trai càng chảy ra nhiều hơn:
- Ngươi.. ngươi nói bậy… rõ ràng… rõ ràng là hai ngàn vạn…

Hai người bọn họ ngươi một câu ta một câu, cứ vòng vo quanh mấy con số, khiến cho đám người đứng xem cũng không hiểu gì cả.

Vệ Thiên Xung buồn bực nói:
- Đây là đang làm trò gì vậy?

Bành Diệu Long cũng nói:
- Đường Kiếp đang đùa gì thế? Nếu là ta thì chúng ta quăng Thiên Sát Lôi Châu ra, nổ tung lão tiểu tử đó là xong.

Bắc Thương Hàn sắc mặt nghiêm túc nói:
- Xem ra không cần phải vậy.

- Hả? Có ý gì?
Mọi người cùng nhìn Bắc Thương Hàn.

Bắc Thương Hàn nhìn Đường Kiếp và Thạch Tịnh Trai không ngừng tranh luận, nói:
- Các ngươi còn chưa nhìn ra sao? Gã thành kẻ ngốc rồi.

- Kẻ ngốc?
Mọi người cùng ngẩn ra.

Bắc Thương Hàn nghiêm túc gật đầu:
- Ừ. Lúc trước gã bị Lương Hưng Bang dùng thần niệm công kích, mặc dù không chết, nhưng phần hồn bị tổn thương. Gã lại bị trúng độc phong xà, loại độc này tính nhu, triền miên khó giải, nếu gã tập trung toàn lực giải độc thì không sa, nhưng gã lại bị chấn kinh vì mất lô hàng, tức giận công tâm, độc khí chạy thẳng lên não, khiến đại não bị tổn thương. Vốn gã chỉ bị thương phần hồn, nay thêm độc tố xâm nhập, tất nhiên là sẽ trở nên điên loạn rồi.

Mọi người lúc này mới bừng tỉnh, Thích Thiếu Danh nhìn Thạch Tịnh Trai và Đường Kiếp cãi vã:
- Vậy hiện tại hắn đang làm gì vậy?

Bắc Thương Hàn trả lời:
- Ta cũng không biết.

Vữa nãy, cũng không biết Đường Kiếp nói câu gì với Thạch Tịnh Trai, mà trong mắt Thạch Tịnh Trai lộ vẻ ngẩn ngơ, ôm đầu điên cuồng lắc lắc:
- Rốt cuộc là hai ngàn vạn hay là sáu ngàn sáu trăm van, hay là một triệu một ngàn vạn? Ta rốt cuộc đánh mất bao nhiêu tiền? Đã mất bao nhiêu tiền?

Gã liều mạng lắc đầu, tự hỏi bản thân, vẻ mặt điên dại, nghiến răng nghiến lợi, không để ý tới Đường Kiếp.

Đường Kiếp thấy gã như vậy, lúc đó mới khoát tay bảo mọi người lại gần, nói:
- Người điên rất dễ hình thành chấp niệm, thần trí của gã trước khi phát điên, bị kích thích vì lô hàng bị mất, nên đa phần gã sẽ đi khắp mọi nơi tìm lại lô hàng hóa, tới chết mới thôi. Chính vì nguyên nhân này, nên ta mới đánh tráo khái niệm, dùng con số mê hoặc gã. Hiện tại, trong đầu gã chỉ có mấy con số, gã chỉ muốn biết rốt cuộc là lô hàng trị giá bao nhiêu, còn vì sao mất, muốn tìm lại hay không, những điều này đều không quan trọng nữa rồi.

- Hóa ra là như vậy.
Mọi người giờ mới hiểu được.

Vệ Thiên Xung vẫn không hiểu hỏi:
- Vậy sao không trực tiếp giết gã là xong? Phải rắc rối như vậy làm gì?

- Thứ nhất, chuyện này không cần phí sức, chỉ mất vài câu nói mà thôi. Thứ hai, cho dù gã có điên, thì gã vẫn là một kẻ điên thực lực cấp Thiên Tâm. Muốn đối phó với một tên như vậy, bảy tám viên Thiên Sát Lôi Châu cũng chưa chắc đã làm gì được gã, có thể tiết kiệm thì hãy tiết kiệm đi.

-…
Mọi người đều nhìn nhau không biết nói gì nữa.

Bành Diệu Long than thở:
- Được rồi, có lẽ lần này cũng không có việc của chúng ta.

Tuy rằng kế hoạch đã được đề ra từ trước, nếu không dùng thì không cần dùng, tất cả mọi người đều có hần. Nhưng nếu giống như kiểu này chẳng khác nào “ta đến để đánh cho có khí thế thôi”, cảm giác thực sự khó chịu đấy.

Vốn tưởng rằng ở thời khắc cuối cùng, ít nhất cũng được thấy tiết mục quần ẩu với Thiên Tâm. Nhưng hiện tại Thạch Tịnh Trai phát điên, đám người Bành Diệu Long phát hiện, cuối cùng mình lại thành vai phụ.

Chính vì nguyên nhân này, nên có người thậm chí còn nói:
- Hay là chúng ta cứ giết gã đi, nhìn thế nào vẫn thấy “chướng mắt”.

Nhưng đều bị Đường Kiếp bác bỏ:
- Các ngươi vội vã muốn vứt Thiên Sát Lôi Châu đến vậy sao? Hơn nữa Thạch Tịnh Trai này, ta cần.

- Ngươi cần một kẻ ngốc làm gì chứ?
Mọi người không hiểu hỏi.

Đường Kiếp khoan thai nói:
- Dù là thằng ngốc, thì cũng là thằng ngốc cấp Thiên Tâm, thời khắc mấu chốt, không chừng vẫn còn có tác dụng.

Ra là vậy. Mọi người hiểu được tính toán của Đường Kiếp.

- Nhưng chỉ sợ kẻ này không dễ khống chế.
Có người lo lắng nói.

- Các người không khống chế được, nhưng ta thì có thể.
Đường Kiếp nói.

Sau đó hắn đi tới bên cạnh Thạch Tịnh Trai, cúi đầu nói với Thạch Tịnh Trai mấy câu, rồi vẫy vẫy tay với gã, đi về một phía.

Thạch Tịnh Trai ngẩng đầu nhìn nhìn Đường Kiếp, đột nhiên lộ ra nụ cười ngây ngốc, sau đó đứng bên cạnh Đường Kiếp, cứ như vậy đi theo đằng sau hắn.

- Chỉ như vậy mà cũng được?
Thấy cảnh đó, cả đám đều ngẩn người ra.

Có đệ tử nói:
- Ta cũng muốn thử, không chừng có thể khiến lão tiểu tử đó đi theo ta.

Mọi người đồng tình nhìn gã, tiểu tử đó sởn tóc gáy nói:
- Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì chứ?

Cuối cùng Diệp Thiên Thương đáp lời gã:
- Người bức điên Thạch Tịnh Trai là Đường Kiếp, hiện tại người duy nhất khiến gã sợ cũng là Đường Kiếp. Ngươi liều lĩnh tiến lên… không phải là tự tìm tới cái chết sao?

Tiểu tử kia lúc đó mới hiểu ra.

Tức là hiện tại Thạch Tịnh Trai không tiếp thu người bên ngoài.

Dẫn Thạch Tịnh Trai đi vài bước, Đường Kiếp vươn tay, xoa xoa đầu Thạch Tịnh Trai, lại nói mấy câu, giống như tán thưởng, trên mặt Thạch Tịnh Trai liền lộ ra nụ cười vui sướng.

Sau đó Đường Kiếp mới thong thả quay trở lại nói:
- Xong rồi, mọi chuyện ở đây đều xong, chúng ta cũng có thể đi rồi.

- Đi? Đi đâu?
Mọi người hỏi.

- Tất nhiên là đi tìm số hàng còn sót lại rồi.
Đường Kiếp trả lời.

- Số hàng còn dư?
Mọi người đểu ngẩn ngơ.

Bắc Thương Hàn cười nói:
- Nói như vậy, ngươi biết đồ vật đó ở đâu rồi hả?

- Chỉ đoán thôi.
Đường Kiếp cười đáp.

Vệ Thiên Xung nói thầm:
- Tuy là đoán, nhưng cũng tới chín phần mười rồi.

Bành Diệu Long cười cười nói:
- Nói như vậy, lần này Thiên Sát Lôi Châu của chúng ta vẫn còn có cơ hội dùng hả?

Đường Kiếp ngẩng đầu nhìn lên trời một lát, rồi trả lời:
- Nói thực ra, cơ hội cho các ngươi dùng vẫn như cũ, không lớn.

———————————————

Trong một khu rừng nhỏ trên núi Vĩnh Tuế.

Tịch Tàn Ngân ngồi khoanh chân, trong lỗ mũi có một tia khí màu trắng như con rắn nhỏ, xuất hiện khi gã hít thở.

Tiểu hổ đứng bên cạnh cảm thấy kì quái. Nó gặp bao nhiêu người tu luyện cho tới nay, chưa nghe nói có ai khi hô hấp còn có thể hình thành khí trụ. Nhưng nói đi cũng nói lại, chính là bản thân mình dạo gần đây cũng không bình thường.

Từ sau khi ăn thứ đồ thơm thơm đó, mỗi lần tỉnh dậy, tiểu hổ đều cảm thấy toàn thân tràn dây khí lực, ở sâu trong thể xác và tinh thần như có thứ gì đó đang gầm tú, huyết khí sôi trào, đôi khi còn không chống chế được sát ý.

May mà hiện tại nó cũng quen lăn lộn với Tịch Tàn Ngân rồi, nếu ngay từ ban đầu đã bị như vậy, sợ là Tịch Tàn Ngân bị giết từ lâu rồi.

Điều nãy khiến cho tiểu hổ cũng cảm thấy sợ hãi.

Yêu thú ăn linh uống bảo, hoàn toàn là bản năng, cho dù Khai Trí, chưa hẳn nó đã biết thứ mình ăn là cái gì.

Bởi vậy tiểu hổ cũng không biết ngưu hoàng vạn năm rốt cuộc là cái vật gì, càng không rõ ràng tại sao lại khiến cho bản thân mình thay đổi.

Thời khắc này nó đang buồn bực, thì đột nhiên thân mình chấn động, quay đầu nhìn về bầu trời phía xa.

Ở xa xa trên trời, có một người cưỡi mây đang bay về phía này.

Trong mắt hổ lập tức toát lên vẻ đề phòng.

Nó bước gần tới chỗ Tịch Tàn Ngân, ngăn ở phía trước Tịch Tàn Ngân, đuôi hổ phe phẩy chạm vào Tịch Tàn Ngân, nhắc nhở gã mau mở mắt.

Trên không trung có một bóng người xẹt qua, sau đó hạ xuống, là một kẻ lùn tịt, nhìn thấy một người một hỏ, hừ lạnh nóiL
- Hóa ra là ở đây, làm lão tử tìm mãi.

Người này tên là Tạ Dục, là người do bọn Thạch Tịnh Trai phái tới giết Tịch Tàn Ngân, chỉ là sau nhiều ngày tìm kiếm, tới hôm nay mới phát hiện ra tung tích của họ. Lúc này sau khi thấy người, gã hưng phấn, giống như dọn dẹp đối phương là chuyện dễ như trở bàn tay vậy.

- Grừ.
Tiểu hổ khẽ gầm gừ, phát ra tiếng rống trầm thấp của thú vương, chấn động núi rừng, khiến đám chim thú đều xáo xác chạy trốn.

Tạ Dục không hề sợ hãi, chỉ cười lạnh nói:
- Chỉ một con hổ yêu còn nhỏ, thấy ta mà không những không, lại còn dám kiêu ngạo?

Lúc này, Tịch Tàn Ngân cuối cùng cũng mở mắt, rút kiếm đứng dậy.

Gã không phải hoàn toàn không biết chuyện vừa phát sinh bên ngoài, nhìn gã năm tử đang giương oai, lại nhìn dáng vẻ khẩn trương của tiểu hổ, giống như không có ý buông tha, cảm giác có gì đó không đúng, vụng trộm hỏi tiểu hổ:
- Bảo nhi, có phải kẻ này rất lợi hại không?

Tiểu hổ hừ hừ, cũng không để ý tới gã, ngược lại Tạ Dục cười to nói:
- Tiểu bối ngươi không biết? Ngươi ỷ lại vào một yêu thú Thông Linh, lão tử cũng đạt tới cấp Cửu Chuyển, cao hơn súc sinh này hai bậc, làm sao có thể đánh đồng với nhau được?

Nghe thấy vậy, Tịch Tàn Ngân cuối cùng biến sắc.

Theo Đường Kiếp những ngày qua, hắn dần dần cũng hiểu được sự phân chia cảnh giới của người tu, Cửu Chuyển này còn cao hơn Đường Kiếp một bậc, chẳng phải ý nghĩa là, gã ta còn lợi hại hơn Đường Kiếp hay sao?

Chẳng trách tiểu hổ kiêng kỵ gã như vậy?

Nếu tiểu hổ nghe được ý nghĩ trong lòng gã, chắc chắn sẽ phỉ nhổ một câu, kẻ kia còn không đáng xách giày cho Đường Kiếp, tuy thực lực là Cửu Chuyển sơ cấp, nhưng đừng nói là Đường Kiếp, ngay cả Bành Diệu Long, Diệp Thiên Thương, thậm chí Thái Quân Dương hay Thích Thiếu Danh cũng đều có thể đánh cho gã răng rơi đầy đất.

Học sinh của danh môn đại phái, căn bản thực lực đã cao hơn so với các tiểu môn phái nửa bậc, thậm chí là một bậc.

Giống Thạch Tịnh Trai là người của địa phương này, Cửu Chuyển ở đây cũng chỉ tương đương với Bách Luyện của Tẩy Nguyệt phái.

Không phải bọn hắn không đào tạo được ra thiên tài, mà vì phàm là người tu có tài năng, cũng đều thông qua đủ các biện pháp để vào các môn phái lớn, chứ ai chịu ở lại mấy môn phái nhỏ chứ?

Nhân tài và công pháp song song với nhau, nên xuất hiện chuyện này cũng là bình thường mà thôi.

Nhưng dù như vậy, Tạ Dục bậc Cửu Chuyển cũng là sự uy hiếp rất lớn đối với tiểu hổ.

Chính vì nguyên nhân này, tiểu hổ lại lui về sau mấy bước, đuôi hổ quét lên người Tịch Tàn Ngân, đẩy lui gã về sau mấy bước.

Tịch Tàn Ngân đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức kịp phản ứng, ý tiểu hổ là bảo mình chạy.

Nhưng…

- Ta làm sao có thể bỏ ngươi lại một mình chứ?/
Tịch Tàn Ngân thốt lên.

- Grào.
Tiểu hổ quay đầu lại, phẫn nộ rống lên một tiếng với Tịch Tàn Ngân, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Khoảnh khắc này, Tịch Tàn Ngân đột nhiên cảm giác mình hiểu ý của nó, chỉ là tiểu hổ ở lại cản người này, sau khi mình chạy thoát thì nó mới có cơ hội chạy trốn.

Gã không phải là vì chính mình, mà bởi vì tiểu hổ nên phải trốn đi.

Hiểu ra điều này, Tịch Tàn Ngân không do dự nữa, gã hét lên một tiếng, sau đó xoay người bỏ chạy.

Tạ Dục hừ lạnh một tiếng:
- Muốn chạy, đừng có mơ.

Một bàn tay đã hướng ra xa, ấn về phía bóng lưng Tịch Tàn Ngân.

Ngay khi tay gã đánh ra, thì tiểu hổ cũng phát ra tiếng gầm, móng vuốt đánh vào mặt Tạ Dục. Nếu chưởng này đánh trúng mục tiêu, thì Tạ Dục cũng sẽ bị móng vuốt cào nở hoa.

Tạ Dục giơ tay trái lên, một đoản kiếm thép đâm về phía tiểu hổ.

Ngay lúc đó, một quả cầu sét từ miệng tiểu hổ bắn ra, nện lên trên đoản kiếm, lôi quang lóe lên, đánh bay đoản kiếm, ngay cả Tạ Dục cũng bị tia sét đánh trúng.

Gã tuy là Cửu Chuyển, nhưng cũng chưa từng lăn lộn bao giờ, hiện tại đấu với tiểu hổ chẳng khác gì lấy ngắn đánh dài, tất nhiên là sẽ bị đẩy lui.

Lần này Tạ Dục thực sự bị chọc giận, quát lên:
- Nghiệt chướng.

Tay trái nhấn xuống mặt đất, hơn mười chiếc thương mọc từ dưới đất lên, đâm thẳng vào tiểu hổ.

Sư phụ gã là Thạch Tịnh Trai, am hiểu nhất vẫn là pháp thuật hệ thổ, những chiếc thương bằng đất của gã, ngay cả Thạch Tịnh Trai cũng phải khen là đẹp mắt đấy.

Chỉ có điều hai cánh trên lưng tiểu hổ mở ra, bay lên, dễ dàng tránh thoát.

Tạ Dục hừ lạnh:
- Nghĩ bay lên trời thì sẽ không sao sao? Thoát ra cho ta.

Hai tay của gã làm động tác hất lên không trung, đất đá từ trên mặt đất bay lên, giống như cơn mưa đá đánh về hướng tiểu hổ.

Loại pháp thuật này hung mãnh, khiến cho tiểu hổ cũng không thể kháng cự, dù là thân thể nó có dũng mãnh tới đâu, cũng bị đánh tới choáng váng đầu óc, vài cục đá đánh khiến nó bị thương, chảy đầy máu tươi.

- Grào.
Tiểu hổ ngửa mặt lên trời, gầm lên một tiếng giận dữ, lao từ trên không xuống.

Tạ Dục cười lạnh, tùy tay khẽ vẫy một cái, đất đá tiếp tục bay lên, tạo thành một lá chắn bằng đá bảo vệ bản thân, đồng thời hai tay đẩy ra phía trước, tạo thủ ấn. Lại một khối lượng đất đá lớn bay lên không trung, vũ động trong không trung, nguwg tụ thành một con mãnh hổ, đánh về phía Bảo nhi.

Yêu hổ và hổ đá cuốn lấy nhau.

Tạ Dục lúc này mới cười ha hả nói:
- Hãy xem thực lực hổ đá của ta thế nào.

Hổ đá chính là Điêu Thạch pháp sở trường của Tạ Dục, tuy là vật chết, nhưng cũng lấy hình hổ làm tượng trưng, giống như tiểu hổ, tuy thực lực không bằng tiểu hổ, nhưng cũng không phải dễ dàng có thể giết chết nó.

Có hổ đá ngăn cản Bảo nhi, Taj Dục càng thoải mái thi pháp.

Lúc này hai tay gã nắn động ấn pháp, trong miệng lẩm nhẩm.

Tiểu hổ thấy gã như vậy, biết gã muốn dùng pháp thuật có uy lực lớn, trong lòng căng thẳng muốn tiến lên ngăn cản. Nhưng lại bị hổ đá dùng toàn lực ngăn trở, nhất định không cho tiểu hổ vượt qua lôi trì nửa bước.

Ngay sau đó, chỉ thấy Tạ Dục đột nhiên mở hai mắt, nhìn về phía tiểu hổ nói:
- Còn không mau nhận lấy cái chết.

Nói xong chỉ lên không trung, vô số đất đá đồng thời bay lên trên không trung, ngưng tụ lại thành một khối nham thạch khổng lồ, xoay tròn cực nhanh, sau đó đột nhiên vọt về phía Bảo nhi.

Khi khối nham thạch bay tới, Bảo nhi có cảm giác mình như đứa trẻ yếu ớt. Tảng đá xé gió lao đến, Bảo nhi vỗ cánh tránh thoát, tảng đá kia đánh vào khổng không, nhưng vẫn xoay tròn như cũ, sau đó quay trở lại tiếp tục lao về phía tiểu hổ.

Tiểu hổ kinh hãi, đang muốn tiếp tục né tránh, trong mắt Tạ Dục lóe lên ý tưởng, chỉ vào hổ đá trên không trung quát:
- Chắn.

Hổ đá chợt gia tăng tốc độ, lao về phía Bảo nhi.

Lần này bị ngăn cản, nên Bảo nhi không có khả năng tránh thoát, tảng đá ầm ầm lao vào người Bảo nhi, đánh cho nó rơi trên nền đất, nhưng dư uy không giảm, tiếp tục gia tăng, từ trên không trung lao xuống đập vào người tiểu hổ, nghiền ép nó…

- Grào.
Một tiếng hổ gầm bi tráng vang vọng cả khu rừng.

- Bảo nhi.
Nghe thấy tiếng gầm, trong lòng Tịch Tàn Ngân chấn động mạnh.

Âm thanh mang theo sự tuyệt vọng, bi thương còn có cả quyết tuyệt, khoảnh khắc này, Tịch Tàn Ngân nhận thức được, tiểu hổ đang lành ít dữ nhiều.

Trong lòng thống khổ, gã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tạ Dục đang bước nhanh đuổi theo mình, bước chân sải rộng, vẻ mắt thoải mái.

Tịch Tàn Ngân cắn răng, chỉ có thể quay đầu tiếp tục chạy như điên.

Nhưng gã làm sao có thể chạy nhanh hơn Tạ Dục được.

Tạ Dục không hề vội vẫ, như mèo vườn chuột, chậm rãi nói:
- Cứ từ từ chạy, ta muốn xem ngươi có thể chạy đi đâu.

Gã còn có tâm trạng trêu đùa, cũng không vội vã bắt người, ngược lại có ý nghĩ muốn khiến Tịch Tàn Ngân chết vì mệt, để bù lại mấy ngày mình vất vả tìm kiếm.

Lúc này Tịch Tàn Ngân hoảng hốt chạy bừa, gã hướng về một ngọn núi lao đi.

Tạ Dục cười lạnh, cũng không cản gã, thong thả đuổi theo phía sau, thi thoảng lại phóng ra một hia pháp thuật đánh về phía sau gã, không ngừng gây sức ép cho Tịch Tàn Ngân, khiến gã không dám giảm bớt tốc độ.

Trong khi điên cuồng chạy trốn, Tịch Tàn Ngân cảm thấy lồng ngực như bị thiêu cháy, cuối cùng cũng chạy tới đỉnh núi, đứng trước vách núi, gã phát hiện mình không còn chỗ nào để đi nữa.

Tạ Dục cười lớn tiếng, đi tới nói:
- Chạy đi, ngươi tiếp tục chạy xem nào. Hoặc là nhảy từ đây xuống cũng được, lão tử đỡ phải ra tay.

Tịch Tàn Ngân quay đầu, căm tức nhìn Tạ Dục:
- Ta liều mạng với ngươi.

Kiếm trong tay đâm tới, Tạ Dục vươn tay, dùng hai ngón tay kẹp chăt lưỡi kiếm.

Kiếm nhọn không thể tiếp tục đâm tới.

Tạ Dục nhìn Tịch Tàn Ngân cười lạnh:
- Hạng nhãi nhép, cũng dám cầm kiếm đâm người tù, gan không nhỏ đấy, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là tự tìm cái chết mà thôi. Vì một kẻ như ngươi, mà làm lãng phí mấy ngày của ta, tội rất lớn.

Lúc nói mấy lời này, trên mặt gã hiện lên vẻ dữ tợn, ngay khi gã đang định hạ thủ, thì toàn thân Tịch Tàn Ngân thoát ra một làn khói trắng.

Ánh quang màu trắng lộ ra trên cơ thể gã, khiến Tạ Dục kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ thấy Tịch Tàn Ngân hét lớn:
- Kẻ đáng chết là ngươi.

Gã giơ tay trái lên, mạnh mẽ nện một quyền vào chuôi kiếm. Cú đấm biến thanh kiếm thành mũi khoan. Ban đầu Tạ Dục cũng chỉ dùng hai ngón tay kẹp thanh kiếm, nên thanh kiếm dễ dàng đâm về phía trước, cắm vào ngực Tạ Dục, đâm thẳng vào trái tim của gã.

Lần này tai họa sát sườn, Tạ Dục cũng không ngờ được, gã rú lên điên cuồng đánh ra một chưởng. Chưởng phong dừng trên người Tịch Tàn Ngân, đánh bay gã ra ngoài, đập vào một thân cây, máu tươi túa ra, xương sườn cũng bị gẫy vài cái, đây chỉ là kết quả khi Tạ Dục gấp gáp xuất thủ.

Chỉ là Tịch Tàn Ngân cũng không để ý, ngược lại điên cuồng cười ha hả:
- Ta đâm trúng ngươi rồi, đâm trúng ngươi rồi.

- Muốn chết.
Tạ Dục tức giận mặt cũng méo mó, tay trái nắm vào đuôi kiếm, mạnh mẽ rút ra, máu tươi từ vết thương không ngừng trào ra, nhuộm đỏ toàn thân gã.

Tịch Tàn Ngân nhìn thấy cảnh này cũng ngớ người ra, gã thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy phía bên trong vết thương, trái tim vẫn đang điên cuồng đập một cách mạnh mẽ, dường như hoàn toàn không hề bị thanh kiếm làm ảnh hưởng.

- Chuyện… chuyện này làm sao có thể chứ?
Tịch Tàn Ngân đờ đẫn nói.

Tạ Dục hắc hắc mỉm cười nói:
- Không phải đã nói với ngươi từ lúc trước sao? Ta là Thoát Phàm Cửu Chuyển. Cái gọi là Thoát Phàm Cảnh, chính là quá trình thân thể thoát khỏi thân thể người phàm trần, người Bách Luyện, cơ cứng da dầy; Bách Luyện Kim Cương, người Cửu Chuyển, thì tim, gan, tỳ, dạ dày, thận, phổi, tràng, mật, não, chín bộ phận yếu hại đều được linh khí bảo hộ, từ phàm chuyển thành linh. Ta đã tu thành tim gan nhị chuyển, hai chỗ yếu hại này ngay cả khi chịu tập kích, chỉ cần không bị hủy diệt hoàn toàn, không thể giết chết ta. Ngươi chỉ là một phàm nhân, nghĩ rằng chỉ lão tử đâm một kiếm, là có thể giết chết ta sao? Mơ tưởng.

- Hóa ra là như vậy…
Tịch Tàn Ngân nhìn Tạ Dục, nói:
- Như vậy nói cách khác, Cửu Chuyển của ngươi còn chưa tu tới não bộ, nếu đầu bị thương, vẫn sẽ chết, đúng không?

- Đúng thế thì thế nào, chẳng lẽ chỉ dựa vào ngươi mà muốn…
Tạ Dục còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm giác được điều gì, vội vã quay đầu lại, chỉ thấy một thân ảnh máu thịt mơ hồ, đang cấp tốc lao về phía mình.

Chính là tiểu hổ Bảo nhi.

Điều này làm sao có thể chứ? Không phải nó đã bị phi nham thạch pháp của mình đè chết rồi sao?

- Grào.
Tiểu hổ gầm to, tiếng gầm vang vọng quanh quẩn giữa trời đất, trong mắt toát ra sát ý hung hãn, toàn thân kích động phát ra huyết quang.

Huyết Luyện Thần Thuật.

Nếu như là bình thường, yêu hổ Thông Linh, có lẽ sẽ bị giết chết khi tảng đá đè trúng.

Nhưng Bảo nhi lại là yêu thú có huyết mạch cao nhất, khi huyết mạch bộc phát ra uy lực chân chính, ngay cả không gian cũng sẽ bị chấn động.

Ngay sau đó, thân ảnh như tia chớp, nhanh không thể tin nổi tiến tới gần Tạ Dục, Tạ Dục lập tức biết chuyện không tốt, hét lên một tiếng, đoản kiếm trong tay lại xuất hiện, bên ngoài có ánh sáng mờ ảo bao quanh, đâm thẳng vào Bảo nhi.

Phập!

Kiếm khí của đoản kiếm màu trắng đâm vào ngực Bảo nhi, cùng lúc đó Bảo nhi cũng đã nhào lên người Tạ Dục, chân trước đánh lên đầu gã. Cú tát này tuy chưa để đập nát đầu gã, nhưng cũng xé rách nửa mặt gã, đau đớn khiến gã rú lên.

Tấn công không hề giảm, tiểu hổ mang theo Tạ Dục lao ra khỏi vách núi, rơi thẳng xuống dưới.

- Khốn khiếp.
Tạ Dục cao giọng hét lên, từ trên không trung đâm một đạo kiếm khí vào tiểu hổ. Đối với người tu mà nói, rơi xuống cũng không đáng sợ, dù sao bọn họ đều có thể bay, trong quá trình rơi xuống, gã phải giết tiểu hổ đã.

Kiếm khí lại lần nữa xuyên qua cơ thể tiểu hổ, tiểu hổ đau đớn kêu lên, hai cánh giương ra, thân thể lao vào trong ngực Tạ Dục, mạnh mẽ cắn vào vai gã, lại dán vào người Tạ Dục lần nữa, nhất quyết không nhả ra.

Không hay rồi.

Tạ Dục biết chuyện không ổn, tiếp tục giương kiếm trong tay lên.

Đoản kiếm lần nữa xuyên thủng bụng Bảo nhi, cùng lúc đó, móng vuốt Bảo nhi cũng cắm vào mắt gã.

Lần này gã không thể tránh thoát được nữa.

Phập.

Năm móng vuốt sắc bén xuyên qua hốc mắt, móng vuốt chợt vươn dài ra, đâm vào não gã.

- Aaaaa.
Tạ Dục thét dài một hơi.

Một kích trí mạng.

Mặc dù như vậy, tên này vẫn chưa chết.

Gã tuy vẫn chưa luyện tới não bộ cửu chuyển, nhưng nơi yếu hại này cũng là chỗ đang tu luyện, chính vì vậy nên lúc này vẫn duy trì được một hơi thở. Lúc này hai mắt đã mù, đại não bị thương nặng, Tạ Dục thét dài nói:
- Đồng quy vô tận đi.

Hai tay như tia chớp vươn ra, xé rách hai cánh của tiểu hổ.

Tiểu hổ không thể tiếp tục bay được nữa, một người một hổ cứ như vậy dính vào nhau, từ trên cao rơi xuống đất…

- Bảo nhi, không…

Tịch Tàn Ngân đau đớn thét lên.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com