Dưới bụi cỏ Thạch Môn Phong, Đường Kiếp dùng tay gối đầu, híp mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Thú vị là ở bên cạnh hắn còn có Vệ Thiên Xung, Bành Diệu Long, Thích Thiếu Danh, ba người giống như hắn, ngồi trong bụi cỏ không có việc gì làm, còn đám đệ tử Tẩy Nguyệt thì chẳng biết đã đi đâu. Cách đó không xa, Thạch Tịnh Trai vẫn ngồi ngây ra không nhúc nhích.
Cũng không biết trải qua bao lâu, một luồng hỏa quang từ xa bay tới, phi lại gần Đường Kiếp, Bành Diệu Long rồi nổ tan, biến thành mấy chữ bay lơ lửng trước mắt họ. Nhìn mặt chữ, trong mắt Vệ Thiên Xung và Thích Thiếu Danh trong mắt cùng lộ ý cười: - Thành rồi.
Đường Kiếp mặt không đổi sắc, chỉ đứng lên nói: - Nếu mọi chuyện đều đã thỏa đáng, vậy kế tiếp, cũng nên tới chúng ta rồi, lão Thạch ngươi ở đó đừng nhúc nhích.
- Ah. Thạch Tịnh Trai ánh mắt dại ra đáp ứng.
Lúc này Đường Kiếp mới đi lên đỉnh Thạch Môn, phía sau là ba người Bành Diệu Long gắt gao đi theo.
Tới chân núi, có đệ tử tiếp dẫn dẫn bốn người lên núi, dọc đường lên núi, tự có đệ tử ra đón tiếp: - Hóa ra là Tẩy Nguyệt phái Đường sư đệ, Đường sư đệ không phải đã hoàn thành nhiệm vụ khám quặng trở về phục mệnh sao? Không biết có chuyện gì mà giá lâm?
Đường Kiếp trả lời: - Có một số việc muốn gặp Khâu chưởng môn, muốn cùng ông ấy nói chuyện.
- Vậy để ta bẩm báo. Đệ tử kia thối lui.
Bành Diệu Long hừ một tiếng: - Cố làm ra vẻ, lấy thực lực của y, phải thừa biết chúng ta đã tới rồi, còn giả vờ như không biết, hơn phân nửa như lời ngươi nói, chính là trong lòng có quỷ.
Đường Kiếp cười cười: - Có quỷ cũng tốt, vô quỷ cũng được, chỉ cần đồng ý gặp mặt là tốt rồi.
- Vậy nếu lão không đồng ý gặp? Vệ Thiên Xung hỏi.
Đã không có thượng phương bảo kiếm là nhiệm vụ Tẩy Nguyệt, Khâu Thư Dư có quyền từ chối gặp họ.
Đường Kiếp sầm mặt: - Dù gì cũng là nhân vật Thiên Tâm rồi, nếu ngay cả dũng khí gặp người khác cũng không có, vậy còn trưởng thành gì, tăng tiến gì nữa.
Một lát sau.
Đệ tử kia đã vội vàng chạy tới, cúi người nói với Đường Kiếp: - Chưởng môn mời Đường công tử vào.
Đường Kiếp chú ý đối phương đã thay đổi cách xưng hô.
Hắn cười cười: - Chỉ mời ta?
Đệ tử kia run run: - Công tử rộng lượng, chưởng môn không nhắc tới ba vị sư huynh.
Đường Kiếp gật đầu, quay lại nói: - Vậy các ngươi ở đây đợi ta.
Bành Diệu Long lập tức giữ hắn lại: - Không được, ngươi đi một mình quá nguy hiểm.
Đường Kiếp cười nói: - Sư huynh cứ yên tâm đi, Thạch Môn Phong non nước tươi đẹp, thanh danh tốt đẹp của Khâu chưởng môn cũng không phải giả, tuyệt đối sẽ không dùng máu tươi nhuộm đỏ mảnh đất này.
Nói xong hắn vỗ vai Y Y, Y Y hiểu ý, nhảy sang vai Vệ Thiên Xung.
Đường Kiếp nói: - Y Y cùng ta tâm ý tương thông, để nó truyền lời đi.
Lúc này Bành Diệu Long mới buông tay, lui ra sau mấy bước.
Đường Kiếp đi theo đệ tử kia vào.
Vào đại điện, được đệ tử kia hướng dẫn quẹo trái quẹo phải, cho đến lúc đi tới trước một gian tĩnh thất mới dừng lại.
Đệ tử kia nói: - Chưởng môn ở trong kia chờ ngươi.
Đẩy cửa phòng ra, Đường Kiếp thấy tĩnh thất trống rỗng, Khâu Thư Dư ngồi trên bồ đoàn, cầm phù trầm trong tay, mặt mũi hiền lành.
Ở trước lão không xa, còn có một tấm bồ đoàn bầy.
Khâu Thư Dư dùng phất trần chỉ vào tấm bồ đoàn kia nói: - Công tử, mời ngồi.
Đường Kiếp tiến vào, cửa phòng tự động đóng lại.
Đi tới trước Khâu Thư Dư, Đường Kiếp thi lễ: - Đường Kiếp tham kiến Khâu chưởng môn.
Lúc này mới ngồi xuống bồ đoàn.
Sau đó nói: - Xem ra chưởng môn đã đoán được ý đồ của ta, kính xin Khâu chưởng môn giao ra nửa món báu vật kia.
Thân thể Khâu Thư Dư khẽ run lên, đôi lông mi trắng không gió mà bay, giãn ra.
Nhìn Đường Kiếp, Khâu Thư Dư nói: - Thứ cho lão hủ ngu dốt, không biết Đường công tử đang nói gì.
Đường Kiếp cười cười: - Chưởng môn đương nhiên biết, không phải mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của ngài sao?
Khâu Thư Dư nhìn Đường Kiếp: - Nếu Đường công tử cho rằng lão hủ có âm mưu gì, không ngại nói ra nghe một chút.
Đường Kiếp gật đầu: - Đương nhiên, cũng phải nói chứ, cũng vừa hay đem chuyện của ta phân tích cho chưởng môn nghe, mời chưởng môn giúp ta nghe xem có đúng không. Chuyện này, ta đoán chắc hẳn là như vầy.
Nói xong Đường Kiếp hắng giọng, nói:
- Chuyện này, đầu tiên phải nhắc lại chuyện từ hai năm trước. Cùng với sự kiện ngài dùng độc đả thương người, Thạch Môn Phái phụng mệnh hạ quặng điều tra, trong lúc vô ý phát hiện có càn khôn khác. Bởi vì ngài dùng độc khủng bố, quý phái không được phái đám Lương Hưng Bang, Thạch Tịnh Trai mà tự mình xử lý, thì ra vào lúc đó họ đã phát hiện còn có mạch khoáng, giá trị hơn một tỷ tư nguyên... Đúng rồi Khâu chân nhân, lúc này hẳn ngài hẳn nên tỏ vẻ khiếp sợ một chút.
Gương mặt Khâu Thư Dư giật giật.
Đường Kiếp cười cười tiếp tục nói: - Sau khi phát hiện mạch khoáng này, ba vị sư đệ sư muội của ngài quyết định lừa ngài lấy mạch khoáng ra. Dù mỏ khoáng dày đặc, nhưng chuyện này không có giấu được ngài... Tuy nhiên ngươi cũng không tính ngả bài mà cứ coi như không biết gì, núp trong bóng tối tìm cơ hội. Vì đen ăn đen, Thất Tuyệt Môn luôn tạo ra hàng ngàn cơ hội, mà hơn phân nửa trong phương diện này ngài cũng giúp bọn họ một tay. Hai bên đều âm thầm xuống tay, cho nên lần này mới nảy sinh nhiều chỗ bất hợp lý như vậy.
- Ta đến đây cũng có thể là do ngài thúc đẩy. Thông qua áp lực của ta, mượn dùng Ngọc Uyển Nương và Thất Tuyệt Môn, ngài bức bách đám Thạch Tịnh Trai khẩn trương ra hàng, sau đó mượn họ hấp dẫn sự chú ý của Thất Tuyệt Môn, vụng trộm đem hàng đổi đi. Cái gì ngài cũng chưa làm, cũng không đứng đầu sóng ngọn gió, còn chiếm được phần lớn ưu đãi, đúng là nghĩ hay lắm.
Khâu Thư Dư nghe mà mỉm cười: - Lão phu hoàn toàn không biết ngươi đang nói gì. Tuy nhiên công tử không biết là có chuyện không thỏa đáng sao? Nếu như lời công tử nói, tài nguyên này cũng phải lưu trữ trong phái hai năm rồi. Hai năm, ta muốn lấy thì cũng có vô số cơ hội, cần gì phải chờ đến bây giờ?
Vấn đề này tương đối sắc bén. Đích xác là vậy, Khâu Thư Dư cũng không phải là Thất Tuyệt Môn, ông ta xuống tay, cơ hội có thể hơn xa Thất Tuyệt Môn.
Nhưng về vấn đề này Đường Kiếp chỉ cười cười: - Bởi vì ngài cũng muốn ra hàng! Đây chính là nguyên nhân ngài nhẫn nhịn tới giờ. Mạch khoáng này tuy tốt nhưng vẫn phải đổi thành linh tiền mới có thể mua được tài nguyên mình cần, mà số lượng lại lớn như thế, dù rơi vào tay ai cũng phải nghĩ biện pháp bắt bọn chúng bán đi. Đây cũng là điểm dễ bại lộ nhất. Thế nên ngài không thể động, ngài muốn cho nhóm sư đệ của mình bán ra, đợi khi họ mua bán xong ngài mới có thể xuống tay.
Khâu Thư Dư trầm mặc: - Nhưng ngươi vừa mới nói, hàng bị đổi một nửa.
- Đúng vậy, vốn ngài muốn đợi mua bán hoàn thành sẽ động thủ lần nữa. Nhưng chuyện phát sinh gần nhất khiến ngài cảnh giác, ngài thấy không đúng, biết việc này hơn phân nửa sẽ có biến cố. Trên thực tế, ngay cả Thạch Tịnh Trai cũng cảm nhận được, thế nên mới sử dụng kỹ xảo thương đội thật giả. Để tránh sự tình bại lộ bị Tẩy Nguyệt phái đuổi giết nên ngài mới ra tay trước. Dựa theo kế hoạch của ngài, Thạch Tịnh Trai cùng Vương Tuyệt Diệt giao dịch, bất kể thành hay bại, ngươi đã xây dựng tình thế khiến bọn họ lập tức chạy trốn chết. Có một nửa hàng ở đây, dù họ phát hiện không đúng thì cũng sẽ không quay về làm phiền ngài, mà cứ như vậy, tất cả tội danh sẽ do ba người họ chịu trách nhiệm, về phần ngài thì vẫn tiếp tục làm chưởng môn Thạch Môn Phái, tội nặng nhất chỉ là quản giáo thuộc hạ không nghiêm.
Khâu Thư Dư hừ lạnh: - Theo lời công tử, vậy Ngọc Uyển Nương giờ đang thay ta gánh vác tội danh. Công tử nghĩ nàng ta ngu như vậy sao?
Đường Kiếp thở dài: - Nàng ta đúng là ngu như vậy, cam tâm tình nguyện trả giá thay ngài, kết quả là đổi lấy ngài vô tình vứt bỏ.
Lời này vừa thốt ra, Khâu Thư Dư sắc mặt đại biến.
Đường Kiếp nhìn lão nói: - Lúc đó hẳn ngài cũng có mặt? Theo sau đoàn xe. Đây là lời ngài hứa với Ngọc Uyển Nương, nói cho nàng ta biết ngài không vứt bỏ nàng ta. Đương nhiên, khả năng lớn hơn là ngài muốn xem có cơ hội lấy thêm nửa số hàng nữa. Sự xuất hiện của chúng ta khiến ngài thất vọng, vì bảo vệ chính mình, ngài lựa chọn buông tha nàng ta, ngài cứ thế nhìn nàng ta chết trong tay Thạch Tịnh Trai, dù nàng có hô sư huynh cứu ta thế nào... Mệt cho nàng tới lúc đó còn nhớ tới ngài mà vẫn không chịu nói ra tên của ngài.
Gương mặt Khâu Thư Dư co quắp một chút.
Đường Kiếp thở dài nói: - Kỳ thật ngài cũng biết không thể gạt được ta, đúng không? Nghe thấy có mạch khoáng ngầm ngài không khiếp sợ, nghe ba sư đệ sư muội phản bội ngài không khiếp sợ, bây giờ nghe Ngọc Uyển Nương chết rồi, ngài cũng không khiếp sợ. Kỳ thật nét mặt của ngài đã sớm viết ra bốn chữ ta là hung thủ. Cái này cũng không lạ gì, ngài là chưởng môn, không phải con hát, ngài có thể mặt lạnh như băng phủ định, nhưng lại không thể bắt chước giống như một người vô tội... Đương nhiên cũng có thể là do ngài khinh thường khi đối phó với nhân vật bé nhỏ như ta. Vì nguyên nhân này, nên miệng ngài vẫn phủ nhận, nhưng hành vi của ngài đã sớm thừa nhận.
Hoá ra là thế này phải không?
Sắc mặt của Khâu Thư Dư đột nhiên hòa hoãn lại.
Lão đột nhiên gật gật đầu: - Ngươi nói không sai, kỳ thật lúc ngươi tiến vào, ta biết ngay ngươi muốn nói gì, ta biết không có gì giấu diễm mãi được... Ta chỉ là muốn nghe xem ngươi biết được bao nhiêu.
Lão nghiêm mặt với Đường Kiếp: - Đúng là ta cầm đi nửa số hàng kia, cũng là ta âm thầm bày ra tất cả. Ngươi nói gần chính xác, chỉ trừ một chuyện.
- Chuyện gì?
- Sư đệ, sư muội của ta chưa bao giờ tính phản bội ta, khi bọn họ phát hiện mạch khoáng, Uyển Nương đã chạy tới kích động nói cho ta biết, là ta bảo Uyển Nương nhất định phải ngăn cản không để bọn họ nói cho ta biết!
Đường Kiếp gật đầu: - Ta hiểu, bởi vì ngài là chưởng môn một phái, đúng không? Những người khác có thể làm chuyện này, nhưng đây chỉ là cá nhân, không quan hệ với môn phái. Có thể ngài không được, ngài là chưởng môn, mọi hành vi của ngài đều liên quan trực tiếp tới môn phái. Nuốt riêng mạch khoáng, đây là tội lớn, nếu chẳng may để lộ phong thanh khiến Tẩy Nguyệt phái biết, toàn bộ Thạch Môn Phái đều xong đời.
Khâu Thư Dư chấn động toàn thân: - Ngươi biết?
Đường Kiếp thở dài: - Sao ta lại không biết? Nếu không vì nguyên nhân này, sao ta dám một mình tới gặp ngài?
Sắc mặt hắn nhìn Khâu Thư Dư đầy vẻ trêu tức.
Khâu Thư Dư hiểu ra, gầm lên: - Ngươi dám dùng Thạch Môn Phái uy hiếp ta?
Đường Kiếp đồng tình nhìn lão: - Cái đó quyết định bởi ngài chứ không phải ta. Khâu chưởng môn, đem hàng giao ra đây, dù tính mạng ngài khó giữ nhưng ít ra có thể bảo vệ môn phái, thân nhân của ngài, đệ tử, còn có thể sống sót... Ta nhớ ngài còn có con trai.
- Giao ra đây? Khâu Thư Dư bật cười ha hả: - Ha ha ha ha, vớ vẩn! Ngươi nghĩ ta không biết tâm tư của ngươi? Nếu giờ ta giao hàng ra thật, vậy tội danh thành lập. Giờ ta thừa nhận thì sao? Trước khi bẩm báo Tẩy Nguyệt phái, lão phu sẽ nói ngươi ôm nỗi hận oan uổng, nói xấu bản nhân, lúc trước ngươi và Thạch Tịnh Trai cãi vã là căn cứ chính xác nhất, lão phu thậm chí có thể cắn ngược lại ngươi, nói ngươi hại chết bang bọn họ!
Đường Kiếp thở dài: - Chứng cớ... Lại là chứng cớ. Khâu chưởng môn, đây là lợi thế duy nhất bảo vệ tính mạng cho ngài sao? Nhưng thật đáng tiếc, chỉ e ngài không trông cậy được vào hy vọng này rồi.
- Đương nhiên. Đường Kiếp khẳng định nói: - Người trong đội xe hàng tuy đã bị ngài đổi, nhưng có thể khẳng định hàng vẫn còn đấy. Dù sao cũng là Thạch Tịnh Trai bọn họ tự mình giám sát chất lên xe, tuyệt đối không phải giả. Sau khi Thạch Tịnh Trai rời đi, ngài liền đem hàng đổi đi. Nhưng vấn đề là nhóm hàng giả hơn bốn mươi xe, muốn mang đi cũng không phải chuyện dễ. Nếu đơn giản như vậy, Thạch Tịnh Trai cũng chẳng dùng tới xe kéo. Ngài chỉ có một mình, không tiện ra mặt nên cách tốt nhất là chôn giấu ở một nơi gần đó.
Khâu Thư Dư sắc mặt đại biến.
Đường Kiếp tiếp tục nói: - Chỗ chôn hàng khẳng định không thể có đông người qua lại, phải xuống tay với một nhóm người, còn phải kiếm chỗ thanh tịnh không để người vận chuyển bị phát hiện. Chỗ như vậy tuy không ít nhưng cũng chắc là không nhiều lắm, chỉ cần có tâm, tra xét dọc đường, chậm rãi thăm dò là có thể phát hiện. Tuy nhiên dù có hao tốn sức lực thế nào thì ba ngày, mười ngày cũng có khả năng... sẽ điều tra ra đấy.
Thân thể của Khâu Thư Dư hoàn toàn run rẩy.
Đường Kiếp tiếp tục nói: - Ngài có biết ta xin hơn hai mươi vị sư huynh đến hỗ trợ, nhưng bây giờ số đang ở Thạch Môn Phong chỉ có bốn, người khác đã làm gì rồi? Họ đều đi tìm những bảo bối ngài giấu gần đây. Không những thế, ta còn có thể phát động Thương Long Phủ Vệ gia đến tìm giúp, cho dù là đào sâu ba thước cũng sẽ không bỏ qua một tấc đất nào... Tìm ra chúng chỉ là vấn đề thời gian.
Khâu Thư Dư hung hăng trừng mắt với Đường Kiếp: - Rốt cuộc lão phu có thù gì với ngươi? Ngươi muốn làm gì ta?
Giọng điệu vô tình đã mềm nhũn ra.
- Thù gì? Đường Kiếp nhìn lão nói: - Kỳ thật ta không phải người thích gây sự. Chẳng qua có một số việc khiến ta không thể tìm ngài gây sự... Ngài cũng biết, khoản hàng này quý giá cỡ nào. Một ức mười triệu đó! Tính trước một ức, nếu ta họ đi trước, ấn theo quy củ Tẩy Nguyệt phái, ta có hai thành chính là hai mươi triệu. Khâu chân nhân ngài lấy một nửa, vậy thì khác nào cướp mất mười triệu của ta! Sao ta không vội vàng cho được.
Khâu Thư Dư ngạc nhiên.
Đúng vậy, hắn lấy đi một nửa hàng, vậy không phải Đường Kiếp thiếu rồi sao?
Nếu như nói tới việc này lão vẫn không ngẩng đầu lên, Đường Kiếp vốn có thể mắt nhắm mắt mở không để ý tới, nhưng sự tình liên quan tới tiền thì đúng là đại sự.
- Hóa ra là như vậy! Ngay sau đó, sắc mặt của Khâu Thư Dư đã ác độc hẳn lên.
Lão đột nhiên bật cười ha hả: - Hoá ra Đường Kiếp ngươi cũng là vì tiền bán mạng, nếu vậy mười triệu này ta cho ngươi, ngươi buông tha ta, được chứ?
Đường Kiếp tiếc hận: - Quá muộn, chuyện cũng đã làm, đầu không quay lại được. Còn nữa, có mười triệu hợp pháp thì lấy, chứ ta muốn ta lấy mười triệu khong hợp pháp kia làm gì?
- Ta cho ngươi thêm gấp đôi! Khâu Thư Dư kêu lên.
Đường Kiếp vẫn như trước lắc đầu.
- Ngươi buông tha ta, ta với ngươi chia đều!
Đường Kiếp thở dài: - Ngài có cho ta toàn bộ cũng vô dụng. Có chút tiền mặc dù tốt, nhưng cũng lấy không được, so với ta chân nhân ngài càng phải hiểu đạo lý này mới đúng.
Khâu Thư Dư căm tức nhìn Đường Kiếp, khí thế như lửa lan rộng, toàn bộ tĩnh thất đã tràn đầy khủng bố uy áp.
Thanh âm của Khâu Thư Dư như thiên lôi vang lên: - Đường Kiếp, ngươi phải biết, ở trong này, ta chỉ cần dùng một chưởng là có thể giết ngươi!
- Ta biết, tuy nhiên kế tiếp Thạch Môn Phái cũng sẽ gặp tai hoạ ngập đầu. Đường Kiếp thần sắc không thay đổi nói.
- Kế tiếp? Khâu Thư Dư cười ha ha nói: - Đợi giết ngươi, ta sẽ giết tất cả đệ tử Tẩy Nguyệt, sau đó mang theo đệ tử Thạch Môn rời khỏi đây...
- Chỉ sợ ngài không có cơ hội rời đi. Đường Kiếp thông cảm nhìn lão.
- Ngươi nói cái gì? Khâu Thư Dư ngẩn ra.
Đường Kiếp cũng không nói chuyện, chỉ nhắm mắt yên tĩnh suy nghĩ một lát.
Ngay sau đó, trên đỉnh Thạch Phong đột nhiên truyền đến một tiếng la vang dội: - Khâu đạo hữu đã lâu không gặp? Hàn Thiên Cơ đặc biệt tới bái phỏng.
- Hàn Thiên Cơ? Nghe tên, Khâu Thư Dư chấn động toàn thân, trừng mắt nhìn Đường Kiếp: - Ngươi lại đi mời đám Ngọc Hoa Phái tới?
Đường Kiếp trừng mắt: - Xác thực mà nói là ủy thác Trương Thái Hư đi mời Ngọc Hoa Phái đến. Đều là môn phái tu tiên cổ xưa, những năm gần đây, bọn họ cũng bị các ngài ức hiếp không ít đi? Giờ Thạch Phong bốn trưởng lão mất ba, lại có Tẩy Nguyệt phái bày mưu đặt kế ủng hộ, nếu Ngọc Hoa Phái không đến lấy lại danh dự thì không được rồi.
Hắn ghé sát vào Khâu Thư Dư nói: - Ba vị Thiên Tâm đều đến đây, đừng nên trông mong vào Ngọc Môn Thiên Tỏa Trận, ta ở Thạch Môn Phái nhiều ngày như vậy cũng không phải đùa không. Bành Diệu Long, Vệ Thiên Xung, Thích Thiếu Danh đã chiếm trung tâm, ba viên Thiên Sát Lôi Châu cũng không phải sử dụng đến rồi.
- Đường Kiếp, ngươi... Trên người Khâu Thư Dư toát lên sát ý hừng hực.
Đường Kiếp vẫn như trước bình tĩnh nói: - Nếu ngài cảm thấy vẫn chưa đủ, vậy không ngại nói cho ngài thêm một tin. Sau khi ngài quay về biết mọi chuyện không ổn nên đã cho con cái và người già đi trước, tìm kiếm nơi cất giấu. Chuyện chẳng có gì nhưng ngài lại muốn bảo vệ quá nhiều người, số người càng đông khả năng bại lộ cũng càng lớn lớn. Bắc sư huynh Ngọ sư huynh đã tìm được họ trước khi ta tới đây, hiện giờ họ đang ở trong tay chúng ta.
- Ngươi! Những lời này như một kích trí mạng, hung hăng đánh vào trái tim của Khâu Thư Dư, sát ý toàn thân tiêu tan, chỉ biết ngơ ngác nhìn Đường Kiếp.
Đường Kiếp than thở nói: - Nói cho ta biết hàng ở chỗ nào, rồi đem những gì liên quan tới Ngọc Môn Thiên Tỏa Trận, điển tịch của quý phái giao cho ta, sau đó tự sát, ta bảo vệ cho Thạch Môn Phái của ngài không có việc gì, người nhà ngài cũng không có việc gì.
Khâu Thư Dư kinh ngạc nhìn hắn, hồi lâu rốt cục nói: - Đường Kiếp... Ngươi lợi hại!
- Chưởng môn quá khen.
——————————
Trên đỉnh Thạch Môn Phong xuất hiện thêm mười mấy tu giả, người cầm đầu thân hình cao lớn, mặt rộng tai to, khí thế hùng hậu, xa xa là nhóm đệ tử Thạch Môn nơm nớp lo sợ nhìn vào nhóm người này.
Lúc Đường Kiếp bước ra khỏi đại điện, đại hán dẫn đầu chạy ra đón chào, cười lớn nói: - Xin hỏi có phải Đường Kiếp tiểu hữu?
Đường Kiếp chắp tay trả lời: - Đúng vậy, tham kiến Hàn chưởng môn, đa tạ Hàn chưởng môn ngàn dặm gấp rút tiếp viện, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tình cảm này thật không dám quên.
Đại hán kia cười nói: - Đường tiểu hữu khách khí, Ngọc Hoa Phái ta bị Thạch Môn Phái ức hiếp ba mươi năm, giờ rốt cục có cơ hội báo hận này đều do tiểu hữu ban tặng.
Nói xong đã hướng Đường Kiếp bái xuống.
Xem ra đúng là họ hận Thạch Môn Phái không ít.
Đường Kiếp vội đỡ Hàn Thiên Cơ: - Chân nhân hành đại lễ là muốn ta giảm thọ à.
Được Đường Kiếp nâng dậy, Hàn Thiên Cơ nhỏ giọng hỏi: - Khâu Thư Dư giờ thế nào?
Đường Kiếp đang định trả lời, chợt nghe trong điện đột nhiên truyền đến một tiếng nổ ầm.
Mọi người đồng thời nhìn lại, nhưng không thấy đại điện có gì khác thường.
Lát sau, trong điện nổi lên linh triều.
Đường Kiếp lẩm bẩm nói: - Chết rồi.
Trong tĩnh thất, Khâu Thư Dư quỳ rạp trên đất, đầu vỡ tan, hỗn hợp máu tươi với óc ồ ồ chảy ra...