Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 461: Lưỡng Tâm Chân Nhân (p1)



Sau khi Vô Diện Giao bỏ chạy, đám hải yêu lại bị tàn sát một lượng lớn, đảo Nhạc Sơn sau khi trải qua một cuộc chiến kéo dài, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Không ai biết đám hải yêu bị đánh lui có quay trở lại hay không, nhưng ít ra thời khắc này, bọn họ còn sống sót.

Mọi người đều vui vẻ hoan hô, ném vũ khí trong tay đi, ôm chầm lấy nhau.

Thẩm Minh Ngưng thì quỳ xuống đất khóc rống lên, hơn mười ngày đêm ròng rã chiến đấu, cuối cùng cũng đổi được thời khác an bình này. Mặc dù thân phận Linh Sư cao quý, nhưng cũng không kìm chế được mà thất thố trước mặt mọi người.

Nhưng không ai trách cứ gã, bao gồm cả Vân Đan Kỳ cũng vậy, mọi người đều đang chìm trong vui sướng.

Trên bờ biển, nhìn hải yêu bỏ chạy, Qủy Vệ đang muốn rời đi, chợt thấy một đạo nhân ảnh từ trên tường thành bay xuống, chính là Vân Đan Kỳ.

Vân Đan Kỳ khẽ cúi người trước Qủy Vệ:
- Đa tạ Chân Nhân xuất thủ tương trợ, bảo vệ bình an đảo Nhạc Sơn. Kính xin Chân Nhân dừng bước, để Vân gia bày yến tiệc thiết đãi cảm tạ Chân Nhân.

Qủy Vệ nhìn Vân Đan Kỳ, lại nhìn nhìn Đường Kiếp trên tường thành, Đường Kiếp không để người khác nhận ra, khẽ gật đầu một cái. Qủy Vệ mới quay lại, âm thanh phát ra từ trong cổ họng:
- Vậy cũng được.

Vân Đan Kỳ mừng rỡ, vừa rồi khi Qủy Vệ ra tay giết hải yêu, gã cũng đã nhìn qua. Thực lực của người này tuyệt đối là đã nhập Thiên Tâm, nếu Vân gia có thể lôi kéo một vị Chân Nhân, thì sẽ có hy vọng. Nếu là như vậy, thì phải là trong họa được phúc.

Trên đường trở về cùng Qủy Vệ, Vân Đan Kỳ hỏi không ít chuyện liên quan đến Qủy Vệ. Qủy Vệ dựa theo ý của Đường Kiếp, trả lời rằng mình tên là Quế Bình, quế giả quỷ dã. Về phần từ Bình, coi như dùng để kỷ niệm sự cống hiến của Mai Họa Bình. Còn lai lịch thì chỉ nói bản thân là tán tu, đi ngang qua nơi này, thấy hải yêu công đảo, nên mới ra tay giúp đỡ. Cụ thể thì tránh không trả lời, Vân Đan Kỳ vẫn muốn hỏi nhiều thứ nữa, nhưng Qủy Vệ chỉ nói một câu:
- Ngươi hỏi quá nhiều rồi.
Gã liền sợ hãi không dám hỏi gì nữa.

Lúc này trên cổng thành, sau khi mọi người chúc mừng hò reo, tâm tình kích động đã bình phục trở lại. Sau cuộc đại chiến, trên thành còn sót lại vô số thứ phải dọn dẹp, người bị thương cần được chăm sóc chữa trị, các tu sĩ thì cần luận công ban thưởng.

Đêm đó đảo Nhạc Sơn bày yến tiệc mừng công, thịnh tình khoản đãi tất cả các Linh Sư trợ giúp, Đường Kiếp cũng có mặt trong đó. Đương nhiên, vị trí chủ vị chính là Qủy Vệ và Vân Đan Kỳ.

Rượu quá ba tuần, Vân Đan Kỳ tự mình nói lời cảm tạ, cũng có hạ nhân ở phía sau đưa tới một túi tiền coi như tạ lễ.

Linh tiền đều được chuẩn bị riêng đấy, mỗi người đều không giống nhau. Đường Kiếp cầm túi tiền trong tay, hơi áng chừng một chút, biết là có khoảng hai ngàn linh tiền, nhưng hắn dù sao cũng là hôm nay mới gia nhập, cảnh giới cũng chỉ Cửu Chuyển, chỉ mất có nửa ngày đã kiếm được ngần này tiền, thực không thể nói là đối phương keo kiệt được.

Qủy Vệ thì ngược lại, chỉ xuất hiện một lát mà Vân Đan Kỳ đưa hẳn ba vạn, mà Vân Đan Kỳ còn luôn miệng nói xin lỗi, bảo rằng thời gian quá gấp gáp, không chuẩn bị được chu toàn, ngày khác nhất định sẽ đem lễ tới hậu tặng.

Chỉ đánh một trận, mà linh tiền đã tiêu hao tới chục vạn, với tiền tài quyền thế của Vân gia, để chống đỡ được sức tiêu pha như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng. Dưới tình huống đó, mà Vân Đan Kỳ còn bỏ vốn ra như vậy, hẳn là có ý muốn lôi kéo.

Nếu có bậc Thiên Tâm tồn tại từ trước, thì đảo Nhạc Sơn cũng sẽ không chịu tổn thất nặng nề như vậy.

Đương nhiên, gã cũng không biết là mình thất bại.

Đường Kiếp đối với việc này cũng không thèm để ý, dù sao thì mượn cơ hội này, hắn đã thành công lên được trên đảo. Việc tiếp theo là cẩn thận xem xét xem Vạn Thú Viên ở nơi nào, có Qủy Vệ, thì mình cũng ẩn thân tránh được ánh mắt ở trên trời.

—————————————

Trên bờ biển, sương khói đã tan biến hết, đám mây vẫn trong xanh như trước.

Trong đám mây, Thường Bạch Mi lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, đứng sau gã là Hách Liên Hổ đang khoanh tay.

Tiếng cười nói từ trên đảo vọng lên, khiến cho gã có chút không vui. Gã khẽ nhíu mày, tự nói với chính mình:
- Còn chưa tìm được Đường Kiếp, không ngờ lại có một Thiên Tâm ở đâu nhảy ra. Phong huynh, huynh thấy chuyện này thế nào?

Trong mây mù cách Thường Bạch Mi hơn mười mét, có hai gã nam tử đãng ngồi trong mây, ở giữa có một bàn cờ, chính là đang đánh cờ. Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện hai gã nam tử nhìn giống nhau như đúc, chỉ có điều một người mặc áo bào đen, một người mặc áo bào trắng. Thoạt nhìn tuổi tác không lớn lắm, chỉ như một thanh niên hơn hai mươi tuổi, nhưng Thường Bạch Mi lại gọi là huynh.

Khi nghe thấy Thường Bạch Mi nói, hai gã nam tử đang chơi cờ đồng thời bất động.

Một lát sau, người mặc áo bào đen nói:
- Gã Thiên Tâm kia… thực lực không kém. Tuy nhiên chính bởi vì vậy, ta ngược lại lại không có chút lo lắng nào cả.

- Hả?
Thường Bạch Mi không hiểu nhìn nam tử phía sau gã.

Người mặc áo bào trắng lại tiếp lời:
- Với thực lực của người này, tất nhiên không phải là do Đường Kiếp ngụy trang, cho nên ta lại càng chú ý tới tên Linh Sư đến trước đó.

Thường Bạch Mi hiểu ý tứ của ga, nói:
- Tên Khâu Chính ta đã nhìn qua, cũng không có dấu vết ngụy trang.

Người mặc áo bào đen thản nhiên nói:
- Ngươi nhìn qua cảm thấy không có vấn đề, thì chính là không có vấn đề sao? Nếu như thế, ta cùng với Thường huynh đánh cược một phen được không? Huynh xem hai người chúng ta, ai là phân thân, ai là bản thể? Cho huynh thời gian một nén hương, nếu đoán đúng, ta sẽ giao khối Thiên Linh Thạch này cho huynh, còn nếu đoán sai, huynh chỉ cần một gốc Tiên tâm lan trăm năm là được, thế nào?

Thường Bạch Mi ngẩn người ra, gật gật nói:
- Thứ cho ta vụng về, nhìn không ra. Tuy nhiên dù sao cũng là một bản thể một thân phận, tùy ý đoán cũng có một nửa cơ hội là đoán trúng, ta với huynh đánh cuộc cũng được.

Người mặc áo bào trắng khẽ cười:
- Cho nên huynh thấy không có vấn đề, chung quy cũng chỉ là không nhìn ra vấn đề, không có nghĩa là nhất định không có vấn đề, có đúng không?

Trên mặt Thường Bạch Mi hiện lên vẻ không phục:
- Phong huynh, đây là đang khinh thường ta sao? Đường Kiếp chỉ là một Cửu Chuyển, ta cũng không tin hắn có thể lừa được ánh mắt của ta.

Người mặc áo bào đen cầm lấy một quân cờ, giống như đang suy xét, miệng lại nói:
- Ta không có ý khinh thường Thường huynh, tuy nhiên con đường tu tiên đâu thiếu kẻ tài ba dị sĩ, mọi chuyện đều khó lường, không theo quy luật định sẵn. Cho dù thực sự có tiểu bối dựa vào thủ đoạn dối trên lừa dưới, cũng chẳng có gì kỳ lạ cả. Hơn nữa nếu Đường Kiếp là một kẻ dễ đối phó, thì Thường Minh Tâm cũng sẽ không chết.

Vừa nghe đến tên của Thường Minh Tâm, sắc mặt Thường Bạch Mi cuối cùng cũng trở nên thận trọng.

Gã và Thường Minh Tâm mặc dù đều là họ Thường, nhưng lại không có quan hệ gì cả, chỉ có điều giao tình giữa hai người cũng không tệ. Trong Thú Luyện Môn, hai người được gọi là nhị Thường. Nếu nói về chiến lực, Thường Minh Tâm thậm chí còn ở phía trên gã.

Thường Minh Tâm chết, đối với Thường Bạch Mi chính là mất đi một người bằng hữu, đối với Đường Kiếp tất nhiên sẽ càng căm hận, nhưng hắn cũng biết rõ, rằng muốn giết Thường Minh Tâm có bao nhiêu khó khăn.

Cho dù là muốn giết chết một Thường Minh Tâm vừa sử dụng Vạn kiếm ngàn trượng sơn, thì cũng không hề dễ dàng.

Chính vì nguyên nhân này, nên khi nam tử chơi cờ nhắc tới Thường Minh Tâm, Thường Bạch Mi rốt cuộc cũng đối mặt với sự thật mà gã vừa nói.

Hách Liên Hổ cuối cùng cũng không nhịn được, nói:
- Thất gia, theo ý của ngài, tên Khâu Chính kia có khả năng chính là Đường Kiếp?

Người mặc áo bào đen cuối cùng cũng kết thúc suy nghĩ, đặt quân cờ trong tay xuống, sau đó mới nói:
- Hách Liên Hổ, chiến báo của trận chiến ở Bích Hải Thiên, ngươi đã đọc qua mấy lần rồi?

Hách Liên Hổ ngẩn ra, rốt cục nói:
- Một lần.

Người mặc áo bào trắng cũng nhanh chóng nhặt lên một quân cờ, hạ xuống nói:
- Ngươi phải đọc nhiều một chút, đối với ngươi mới có lợi. Đúng rồi, ta đọc qua bốn lượt, ta hai lần, gã hai lần.

Người áo bào trắng chỉ chỉ vào chính mình, sau đó chỉ chỉ vào người mặc áo bào đen.

Người mặc áo bào đen nhìn quân cờ mà người áo bào trắng vừa hạ xuống, mày nhăn lại:
- Trận chiến ở Bích Hải Thiên, Đường Kiếp tổng cộng đánh năm trận, giết Bạch Nhạc, lấy một chọi bốn, giết Thiên Đức, cuộc đi săn của gã dưới đáy biển, và cuối cùng là giết Thường Minh Tâm. Trong năm trận này, Đường Kiếp có một thói quen, Hách Liên Hổ ngươi có chú ý tới điểm này không?

Hách Liên Hổ lắc lắc đầu.

Người mặc áo bào đen thở dài, đặt quân cờ xuống:
- Chiến giả, sinh tử chi đạo dã, sự tình trọng đại, sao lại không xem xét chứ. Chỉ biết ty luyện, liền giống như chỉ biết luyện binh, mặc dù tong tay có binh hùng tướng mạnh, nhưng lại không có cơ trí mưu mô, thì cũng chỉ là một kẻ thất phu mà thôi.

Hách Liên Hổ nghe vậy, mồ hôi trán túa ra. Người mặc áo bào trắng thản nhiên hạ một quân cờ xuống, tiếp tục nói:
- Đường Kiếp giết Bạch Nhạc, một chiêu trí mạng, không có gì để nói. Hắn dùng một chọi bốn, lại sử dụng một loại vũ khí màu vàng kim, loại vũ khí này chúng ta chưa từng nhìn thấy bao giờ, cũng chưa từng nghe nói qua. Trận chiến này đồng thời cũng làm Đường Kiếp bị thương nhẹ. Sau đó Thiên Đức đã có chuẩn bị, vũ khí màu vàng kim không có hiệu quả như trước, kết quả Đường Kiếp lại dùng một loại bí pháp định thần. Loại bí pháp định thần này, mấy năm trước Đường Kiếp ở Tiên Duyên Hội đã dùng trên người Lam Ngọc, nhưng sau đó chưa từng nghe nói hắn dùng lại, thẳng cho tới lần này.

Hách Liên Hổ và Thường Bạch Mi vẫn chăm chú lắng nghe.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com