Người mặc áo bào trắng chờ người áo bào đen suy nghĩ, tiếp tục nói: - Ám sát dưới đáy biển, lợi dụng biển sâu ẩn náu, sau đó bất ngờ tấn công. Nghe thì có vẻ dễ dàng, nhưng thực hiên mới khó khăn, nếu nói Đường Kiếp không có pháp thuật ngụy trang, ta tuyệt đối không tin đấy.
Gã vừa nói xong, mắt Hách Liên Hổ và Thường Bạch Mi đồng thời sáng lên.
Người mặc áo bào trắng nói tiếp: - Mà đại chiến dưới đáy biển, hắn lại dùng Thiên Sát Lôi Châu sức sát thương cực lớn, Thú Luyện Môn ta mới bị thương vong nặng như vậy. Từ phương diện này xem xét, có thể thấy rõ Đường Kiếp có một thói quen,, đó chính là ưa thích dùng các quân bài giấu mặt. Thiên Sát Lôi Châu, bí pháp định thần, còn có pháp thuật rắc đậu thành binh hắn có thể dùng khi một chọi bốn, nhưng hắn lại không dùng, liều mạng bị thương nhưng vẫn muốn giấu các quân bài này. Chính vì nguyên nhân này, Thiên Đức mới bị giết, cuộc chiến dưới đáy biển mới có thể khiến chúng ta tổn thương nặng như vậy, đây toàn bộ là bởi vì chúng ta không có khả năng đề phòng các thủ đoạn của hắn. Bởi vậy có thể thấy được, hắn là một kẻ cực kỳ ẩn nhẫn, mà thủ đoạn cũng không ít, vượt xa tưởng tượng của chúng ta.
Thường Bạch Mi và Hách Liên Hổ nghe vậy liên tục gật đầu.
- Cuối cùng, cũng chính là chuyện mà ta không thể nào hiểu được là tại sao, chính là cái chết của Thường Minh Tâm. Bởi vì thi thể Thường Minh Tâm không còn, nên chúng ta cũng không thể kiểm nghiệm được thân thể của gã, mà đệ tử cũng không thấy được cảnh tượng lúc đó, không biết tại sao Đường Kiếp và Thường Minh Tâm lại ở cùng một chỗ. Bọn họ chỉ biết, sau khi Thường Minh Tâm sử dụng Vạn kiếm ngàn trượng sơn, linh khí tiêu hao quá mức nên Đường Kiếp mới có cơ hội. Nhưng…
Người mặc áo bào đen hắc hắc mỉm cười: - Hách Liên Hổ, ngươi thử dụng hết toàn lực đánh ta xem sao.
Hách Liên Hổ giật mình: - Đệ tử sao dám động thủ với Thất gia chứ.
- Cho ngươi đánh thì ngươi cứ đánh đi, dùng chiêu thức mạnh nhất của ngươi.
Hách Liên Hổ cúi đầu, cũng kính nói: - Vâng!
Nói xong gã rút Thiên Y Đao ra, thân đao lóe sáng, một đạo quang hoa chém về phía người áo đen.
Trong lúc thanh đao sắp đâm vào người mặc áo bào đen, thì người mặc áo bào đen đột nhiên vỗ bàn cờ, một quân cờ bắn lên, chặn đứng công kích của Hách Liên Hổ. Hách Liên Hổ giật mình phát hiện, đao không thể tiếp tục chém xuống.
Ngay sau đó lại có một quân cờ bay lên, đánh lên người Hách Liên Hổ. Hách Liên Hổ chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, mất hết sức lực.
Người mặc áo bào đen liền nói: - Đỡ một đao kia của ngươi ta dùng một phần mười sức lực.
Trong lòng Hách Liên Hổ chấn kinh, cúi đầu nói: - Đệ tử hiểu rồi.
Dù Thường Minh Tâm có suy yếu thế nào, thì cũng không thể ngay cả một phần mười sức lực cũng không giữ được.
Nói cách khác, mặc dù trong trạng thái suy yếu, nhưng muốn giết một Đường Kiếp nho nhỏ, cũng chẳng phải là việc khó khắn gì, chứ đừng nói là bị Đường Kiếp giết chết.
Người mặc áo bào đen lại tiếp tục nói: - Tuy nhiên, nếu là đánh lén, cộng với định thần bí pháp, kim đao, Lôi Châu và bí pháp, như vậy thì có thể giết được gã rồi.
Thường Bạch Mi hắc hắc cười: - Nhưng muốn đến gần Thường Minh Tâm cũng không phải chuyện dễ dàng. Phong huynh nói không sai, với thói quen của Đường Kiếp, rất có thể hắn còn có quân bài giấu tay, mà lá bài này, khả năng lớn nhất chính là thuật dịch hình hoặc Nặc tích thuật.
Dịch hìn hoặc nặc tích thuật đều không có gì kỳ lạ cả, nhưng điều ngạc nhiên là hắn có thể lừa gạt cả Thiên Tâm.
Hách Liên Hổ cũng liên tục gật đầu: - Vừa rồi ở trên đảo xuất hiện Đại Ma La Thiên Vương Chú tuy nói pháp thuật này lưu truyền rộng rãi, nhưng không phải là loại pháp thuật mà ai cũng học được. Thuật pháp này trước đó vẫn không hề xuất hiện, chỉ sau khi Khâu Chính kia đến mới xuất hiện, cho nên Khâu Chính kia thực sự rất đáng nghi. Nếu đã như vậy, hay chúng ta lập tức đi bắt tên Khâu Chính này.
Quân cờ màu đen là của người mặc áo bào đen, điểm đen trên bàn cờ đã rơi vào thế yếu. Người mặc áo bào đen nhìn chằm chằm bàn cờ, nhíu chặt mày nói: - Nếu như không có kẻ Thiên Tâm kia xuất hiện, thì ta cũng không ngại để cho các ngươi lập tức đi bắt hắn. Tuy nhiên tình huống hiện giờ, sợ là không do chúng ta muốn là được.
Thường Bạch Mi nói: - Ta đi giữ chân Thiên Tâm kia, Phong huynh phụ trách bắt Khâu Chính.
Người mặc áo bào trắng lại đặt một quân cờ xuống, cờ trắng đang chiếm thế thượng phong, nói: - Vấn đề là hình như các ngươi đã quên mất, nếu Khâu Chính thực sự là Đường Kiếp, chứng tỏ hắn nắm giữ pháp thuật dịch hình mà chúng ta không nhìn ra được, chỉ sợ đến lúc đó hắn lại đổi thành một khuôn mặt khác, thì chúng ta phải tìm hắn thế nào chứ?
Gã vừa nói xong, Thường Bạch Mi lập tức ngẩn người.
Đúng thế, bởi vì hiện tại trên đảo có Thiên Tâm, người của Thú Luyện Muốn nếu không muốn kinh động người khác thì hành động rất khó. Mà chỉ cần gió thổi cỏ lay, Đường Kiếp lập tức thay đổi khuôn mặt, có thể biến mất ở trong đám người, cho dù là Thiên Tâm cũng có thể làm gì hắn được chứ?
- Trừ phi… Hách Liên Hổ mạnh miệng phun ra vài tiếng.
Gã cũng không nói trừ phi cái gì, nhưng ai cũng hiểu gã ám chỉ điều gì.
Trừ phi bọn họ giết sạch toàn bộ người trên đảo.
Tuy nhiên cho dù là Hách Liên Hổ thì cũng hiểu, điều này là chuyện không thể xảy ra.
Nơi này là địa bàn của Thiên Nhai Hải Các, chứ không phải nơi mà Thú Luyện Môn bọn họ có thể làm càn.
Tàn sát toàn bộ? Đây chính là đến cửa đánh vào mặt người ta đấy.
Người mặc áo bào đen đã bắt đầu lắc lắc đầu, chậc chậc thở dài nói: - Thua… ván này cuối cùng vẫn là thua…
Nói xong liền bắt đầu đếm quân cờ.
Người áo bào trắng ngẩng đầu nhìn hai người: - Ván này thua, thì phải là thế nào?
Thường Bạch Mi ngộ ra cờ ý, cười nói: - Tất nhiên là lại đánh tiếp ván nữa, rồi mới quyết định thắng thua.
Người mặc áo bào trắng cười ha hả, vứt quân cờ xuống, đứng dậy khoanh tay, nhìn ra phía xa nói: - Nhiệm vụ của chúng ta, cuối cùng vẫn là Vạn Thú Viên chứ không phải Đường Kiếp. Tên Khâu Chính kia có phải là Đường Kiếp hay không, còn chưa chắc chắn, nhưng địa điểm của Vạn Thú Viên, thì đẫ nắm chắc trong tay rồi. Nếu ta đoán không lầm, chính là trong mấy ngày sắp tới sẽ xuất thế, chúng ta chỉ cần từ từ đợi thời cơ là được.
- Xuất thế? Thường Bạch Mi chú ý tới cách dùng này. Vạn Thú Viên vốn là Thú Luyện chí bảo, tại sao lại dùng từ “xuất thế”?
Người mặc áo bào trắng cũng thở dài nói: - Đúng thế, là xuất thế… điều này cũng đã từng nói rồi, Vạn Thú Viên xảy ra biến hóa, có một số việc không thể đoán trước được. Còn về phần tình hình thế nào, thì tới lúc đó sẽ biết.
Nói xong gã đột nhiên nói: - Thời gian đã hết, Thường huynh có thể đoán ra ai là bản thể của ta rồi chứ?
Thường Bạch Mi nhìn người áo bào trắng, rồi lại nhìn người áo bào đen, cười nói: - Huynh và người áo đen đã chơi ba ván, hai ván trước đều là huynh thua, duy chỉ có ván này là thắng. Hiện tại lại cố ý xưng là bản thể để nói chuyện với ta. Nếu ta đoán không nhầm, chính là huynh cố ý thua trận để làm ta rối loạn. Phân thân không thể thông minh hơn bản thể được, cho nên, người áo bào đen kia mới là bản thể.
Người mặc áo bào trắng nghe xong, liền ngửa đầu cười ha hả: - Phân thân không thể thông minh hơn bản thể, vì sao chứ? Thường huynh hình như đã quên danh hiệu của ta là gì rồi thì phải.
- Lưỡng Tâm Chân Nhân? Sắc mặt Thường Bạch Mi khẽ biến.
Người mặc áo bào trắng chậm rãi xua tay: - Khiến phân thân trở nên độc lập, thậm chí trí tuệ còn vượt xa ta, là chuyện ta vẫn theo đuổi. Người bên ngoài chỉ cho là bản thể tất nhiên mạnh hơn phân thân, lại không biết ta vốn không hiện thân, nên thực lực của phân thân đã vượt qua ta từ lâu, tâm trí kiện toàn, dù là suy nghĩ hay chiến lực đều ở trên ta. Vừa rồi gã cố ý nhường ta. Như lời ngươi nói, ra thực sự là đang có ý định khiến huynh rối loạn…
Nói xong chỉ thấy người mặc áo bào đen chậm rãi bay lên, trên không trung dần dần ngưng kết lại thành một tượng đá hình người, tướng mạo giống hệt người mặc áo bào trắng. Dưới tượng đá còn có một đài hoa sen bằng bạch ngọc.
- Thiên Linh Thạch… Thường Bạch Mi nhìn tượng đá và đài hoa sen, không nhịn được nuốt nước miếng, rồi mới lấy ra một gốc cây hoa lan đưa cho người mặc áo bào trắng: - Tiên Tâm Lan, thuộc về Phong Bất Trí huynh rồi.
Nói xong hừ một tiếng, liền phất tay áo rời đi, Hách Liên Hổ cũng đi theo phía sau gã.
Nhìn Thường Bạch Mi rời đi, người mặc áo bào trắng Phong Bất Trí mới hắc hắc mỉm cười, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Tượng đá trong tay đột nhiên phóng đại, biến thành người mặc áo bào đen, ngược lại bản thân người mặc áo bào trắng lại trở về hình thể, không ngờ là một pho tượng đá, dừng ngay ở trên đài hoa sen được chế tạo từ Thiên Linh Thạch.
Người mặc áo bào đen chậm rãi nói: - Phân thân chân chính làm gì phân biệt thật giả? Gã chính là ta, ta chính là gã. Không hiểu được hi sinh bản thân, thì sao có thể đạt được tới đỉnh cao? Hơn nữa, trên tiên lộ, hai người chạy tất nhiên là hơn một người chạy rồi.
Nói xong gã quay đầu lại, nhìn người mặc áo bào trắng chẳng biết đã lại xuất hiện lúc nào.
Hai người nhìn nhau, đồng thời nhìn xuống phía dười, đồng thanh nói: - Đường Kiếp, không quản ngươi dùng thân phận gì, ẩn nấp ở đâu, nhưng chắc chắn ngươi sẽ tới Vạn Thú Viên. Ngày Vạn Thú Viên xuất thế, chính là ngày chúng ta gặp lại, Đường Kiếp… ta chờ ngươi.
Nói xong gã quay người lại, đi theo phương hướng Thường Bạch Mi vừa biến mất.