Sau khi yến hội kết thúc, người của Vân gia đều mệt mỏi vì chiến đấu kéo dài, an bài chỗ ở cho các Linh Sư, thịnh tình mời khách ở lại.
Trải qua trận chiến này, Vân gia tuy giữ được đảo Nhạc Sơn, nhưng cũng tổn thất nghiêm trọng, nhu cầu bức thiết là bổ sung lực lượng. Bởi vì vậy Vân Đan Kỳ phụng mệnh gia tộc, cũng là nhân cơ hội kết giao cùng với các Linh Sư. Các Linh Sư nhận thịnh tình này, một số người không thể không lưu lại, từ đó liền sống tại đây.
Đường Kiếp cũng không ngoại lệ, mặc dù hắn mới chỉ tham gia bảo vệ đảo một ngày, nhưng dù gì cũng là Cửu Chuyển Kỳ, hơn nữa trong lúc chiến đấu cũng coi như xuất lực, biểu hiện là một Cửu Chuyển kỳ tán tu bình thường nên có. Huống chi Thẩm Ngưng Minh còn chứng kiến Đường Kiếp sử dụng Đại Ma La Thiên Vương Chú, nên biết “tán tu” này vẫn có một đại chiêu đấy.
Cho nên lúc ban đêm, khi Thẩm Ngưng Minh mang theo một bầu rượu, xuất hiện trước mặt hắn, thì Đường Kiếp cũng không hề cảm thấy bất ngờ.
Hai người vào nhà, vừa uống rượu vừa nói chuyện, nhàn rỗi như đang sinh hoạt hàng ngày vậy.
Sau ba tuần rượu, Thẩm Ngưng Minh mượn rượu hỏi Đường Kiếp có ý định gia nhập Vân gia hay không, Đường Kiếp cười cười không đáp.
Thẩm Ngưng Minh nói: - Khâu huynh đệ, Vân gia tuy là thế gia, nhưng ngươi cũng thấy đấy, Vân Đan Kỳ là người thừa kế của Vân gia, cũng là con nhà quyền quý, nhưng lòng dạ hiền hậu, làm người khoan dung, ra tay hào phóng, là người đáng giá để đi theo.
Đường Kiếp đạm mạc nói: - Ý tốt của Thẩm huynh ta xin nhận, nhưng ta dù sao cũng chỉ mới tới đảo Nhạc Sơn một ngày, mọi chuyện đều chưa hiểu rõ, không giống như những vị khác, kề vai sát cánh khổ chiến cả tháng trời, nên có tình nghĩa với nhau cũng là chuyện bình thường. Về phần ta… vẫn là xem đã rồi mới tính. Hiện tại ngay cả tình hình đảo Nhạc Sơn thế nào ta vẫn còn chưa hiểu rõ đâu.
Thẩm Ngưng Minh thấy hắn nói cũng đúng, dù sao cũng mới quen bết, nếu Đường Kiếp cứ như vậy mà gia nhập cũng có chút không ổn, liền cười nói: - Khâu huynh đệ muốn biết tình hình ở đây thì đơn giản. Hiện tại không có việc gì, ta có thể dẫn Khâu huynh đi loanh quanh trên đảo một chút.
Lời của gã chính là tâm ý của Đường Kiếp, hai người liền đứng dậy đi ra ngoài, vừa thưởng thức cảnh đêm đảo Nhạc Sơn, vừa nói về lịch sử của Vân gia và tình hình hiện tại của đảo Nhạc Sơn.
Trước kia Vân gia cũng xuất thân từ ngư dân, sau đó đến đảo Nhạc Sơn, phát minh ra một loại lưới đánh cá liền trở nên giàu có. Cũng đã trải qua vô số sóng to gió lớn, mới có thể hình thành một gia tộc lớn mạnh như vậy, nhắc tới chuyện này, cũng là cả một câu chuyện dài.
Đường Kiếp chăm chú lắng nghe, trên mặt mang theo nụ cười lễ phép, thi thoảng lại nói thêm vào vài câu : - Thì ra thế… Tưởng thực sự không gượng dậy nổi cơ… Đủ các từ ngữ tán thưởng, nhưng mắt hắn lại như tia chớp, xuyên qua màn đêm trên đảo, thu toàn bộ đường đi lối lại vào trong mắt.
Vừa đi vừa nhìn, Đường Kiếp đột nhiên phát hiện phía tây nam đảo, dường như có thứ gì đó cao cao, đứng sừng sững, nói là núi thì có chút nhỏ, mà nói là tòa lầu thì cũng không phải.
Trong lòng tò mò, Đường Kiếp chỉ chỉ về phía đó hỏi: - Bên kia dường như có thứ gì đó.
Thẩm Ngưng Minh nhìn theo tay hắn, nói: - À, bên đó là một cây cột đá, vài ngày trước mới dâng từ đáy biển lên. Khâu huynh đệ con mắt không tệ, từ xa như vậy mà vẫn nhìn rõ ràng.
- Trước đây vài ngày mới dâng lên sao? Đường Kiếp lập tức nói: - Ta muốn qua đó xem.
- Được thôi. Thẩm Ngưng Minh cùng Đường Kiếp bay về phía tây nam.
Khi gần tới nơi, Đường Kiếp thấy rõ ràng, đây đúng là một cây cột trụ bằng đá.
Cây cột cao chừng bốn mươi mét, đứng trơ trọi ở đây, mặt đất bên dưới rạn nứt ra đủ các hình thù, như thể nơi này hạn hán đã lâu.
- Thẩm huynh nói, vật này dâng từ dưới đáy biển lên sao? Vào khoảng thời gian nào vậy? Đường Kiếp hỏi.
Thẩm Ngưng Minh trả lời: - Một tháng trước.
- Một tháng trước? Ánh mắt Đường Kiếp đột nhiên rét lạnh.
Thẩm Ngưng Minh lại tiếp lời: - Ta hiểu Khâu huynh muốn nói điều gì, nhưng trên thực tế chúng ta cũng đã cảm nhận được, lần này hải yêu đột kích chỉ sợ không đơn giản như vậy, e là nhằm vào cây cột đá này mà tới. Nhưng dù hải yêu có hung mãnh thế nào, dù chỉ là đi qua đường, nó cũng sẽ khiến nơi này như cỏ không mọc nổi trên đất cằn.
Nói xong Thẩm Ngưng Minh lại thở dài một tiếng.
Đúng như lời Thẩm Ngưng Minh đã nói, mặc kệ hải yêu vì mục đích gì mà tới, nhưng chúng nó khi lên đảo sẽ không bỏ qua cho mọi người, thậm chí không bỏ qua cho bất cứ thứ gì ở đây. Mà Vân gia đang trong thế cường thịnh, bởi vậy Vân gia chỉ còn cách liều chết ngăn cản.
Dựa theo cách nói của Thẩm Ngưng Minh, một tháng trước, có một cây cột đá từ dưới biển dâng lên, đâm thủng mặt đất, phá đảo mà ra, mới đầu chỉ nhỏ như một mầm đá, cũng không khiến mọi người chú ý, nhưng theo thời gian trôi qua, nó càng ngày càng cao lớn, gần như mỗi ngày đều cao lên không ít.
Cùng lúc đó, hải yêu cũng bắt đầu công đảo.
Khi cột đá vừa vươn được hơn mười mét, cuối cùng cũng có người phát hiện ra vấn đề, Vân Đan Kỳ tự mình dẫn người tới kiểm tra, nhưng lại không phát hiện ra điều gì. Bọn họ cũng đã từng thử phá hủy cột đá, nhưng trên cột đá này có một năng lượng cường đại, dù là Linh Sư cũng không thể làm gì được nó.
Sau đó hải yêu công đảo càng lúc càng mãnh liệt, Vân gia bận rộn thủ đảo, cũng không rảnh để ý tới trụ đá này nữa.
Một thời gian ngắn sau đó, nó càng lúc càng cao.
Hơn nữa thứ này càng ngày càng lớn nhanh, trước kia mỗi ngày chỉ cao thêm khoảng nửa mét, sau này là mỗi ngày một mét, hiện giờ đã là mỗi ngày hia mét rồi. Sau hơn ba mươi ngày, đã cao tới hơn bốn mươi mét, nhìn tình hình này, có lẽ còn tiếp tục cao lên nữa, cũng không biết tới lúc nào mới dừng.
Nghe Thẩm Ngưng Minh giới thiệu, Đường Kiếp cũng chậc chậc lưỡi không ngừng kêu thật kỳ lạ.
Hai người đi quanh cột đá nói chuyện một lúc, cho tới tận khi đêm càng lúc càng sâu, Thẩm Minh Ngưng mới đề nghị trở về. Đường Kiếp tỏ vẻ mình vẫn còn hứng thú với cột đá, còn muốn ngắm nhìn nó thêm một lúc, Thẩm Minh Ngưng nhớ lúc mới tới, hình như hắn vẫn ôm kỳ vọng gì đó với cây cột đá này, cũng không miễn cưỡng hắn nữa, cáo từ trước rồi rời đi.
Thấy Thẩm Ngưng Minh rời khỏi, khuôn mặt Đường Kiếp vừa rồi còn tươi cười đã trở nên ngưng trọng.
Hắn phất ống tay áo, thả thỏ yêu Đồ Đồ ra, nói: - Ngươi có nhận ra cây cột này không?
Thỏ yêu khó hiểu nhìn một lúc, mê mẩn nói: - Kỳ lạ thật, cảm giác có vài phần khí tức quen thuộc, nhưng lại không nhận ra.
- Quen thuộc là được rồi. Đường Kiếp nói xong liền bay vào không trung, bay thẳng tới một hòn đảo nhỏ cách đó không xa.
Đây là một hoang đảo, diện tích không lớn, nhưng trên đảo cũng có một cây cột đá đứng sừng sững, mà dưới cây cột đá, có vô số hải yêu đang vây quanh, điên cuồng gầm rú.
Sắc mặt Đường Kiếp khẽ biến, nhanh chóng bay đi chỗ khác, cũng không biết bay qua bao nhiêu nơi, cuối cùng lại trở về trên đảo Nhạc Sơn.
Hắn tới gần đỉnh cây cột đá.
Đỉnh nó bóng loáng như gương, đồng thời cứng rắn như kim cương, Vân Đan Kỳ từng tìm người phá hỏng vật này, nhưng lại phát hiện không có cách nào phá vỡ nó được. Đường Kiếp đứng trên cột đá, cũng không thử phá vỡ nó, mà là nhẹ nhàng tạo một ấn pháp, mặt hướng về phía tây nam, nhằm về không trung ở phía trước.
Theo hướng đó chỉ ra, trước người sóng cuộn mây bay, linh triều nổi lên.
Ánh mắt của Đường Kiếp nheo lại: - Qủa nhiên là như vây… nơi này là Sinh Môn.
- Sinh Môn? Thỏ yêu nghe được cả kinh: - Ý ngươi nơi này là trận pháp?
- Đúng thế. Đường Kiếp nhìn xuống chân cột đá nói: - Cột đá này chính là một nơi căn bản chống đỡ trận pháp, chỉ cần phá hủy nó, toàn bộ trận pháp đều bị phá hỏng. Tuy nhiên nơi này đã bị người ta sử dụng bí pháp, cột đã đã liên kết với đất liền, trừ phi là bậc Tử Phủ ra tay, nếu không đừng mơ tới chuyện làm lung lay nó.
- Ngươi nói là có người ở đây bày ra đại trận, muốn giết chết mọi người?
Đường Kiếp lắc đầu: - Có người bày ra đại trận là sự thực, nhưng chưa chắc đã muốn giết chết hết mọi người. Bởi vì trận này không dùng để giết người, mà là dùng để trói buộc người.
- Trói buộc? Thỏ yêu kinh ngạc: - Tại sao ngươi biết?
- Bởi vì ta nhận ra trận pháp này… Trên mặt Đường Kiếp đột nhiên hiện ra một tia cổ quái: - Bát Môn Tỏa Thiên trận!
Bát Môn Tỏa Thiên trận!
Chính là trận pháp sở trường của Hư Mộ Dương. Ngày trước trên núi Thúy Vi, hắn dựa vào trận này đại chiến với Hà Xung một trận, đánh lui Hà Xung. Đường Kiếp thừa kế trận đạo của Hư Mộ Dương, đối với trận pháp này tất nhiên là vô cùng quen thuộc.
Chính vì nguyên nhân này, mới có thể chỉ nhìn thấy một góc của băng sơn, có thể xác định được chính là Bát Môn Tỏa Thiên trận.
Đúng vậy, một góc của băng sơn.
Trận pháp có thể lớn có thể nhỏ, mà Đường Kiếp giờ phút này đã thấy, chính là một Bát Môn Tỏa Thiên trận quy mô lớn.
Cây cột đá trên đảo Nhạc Sơn này, bất quá chỉ là cột trụ chống đỡ một góc của Bát Môn Tỏa Thiên trận mà thôi.
Chính là bởi vì nó lớn như vậy, nên hình thành trận cũng cần một thời gian dài, thời gian ba mươi ngày kỳ thực chính là thời gian đủ để hình thành Bát Môn Tỏa Thiên trận.