Răng nanh sắc bén tỏa ra luồng sát khí kinh người.
Trong khoảnh khắc đâm vào cổ phía sau Đường Kiếp, một tiếng vang nhỏ phát ra.
Thân thể của con rắn trắng hơi run rẩy, ngừng động tác.
Nàng buông Đường Kiếp ra, nhìn vào ngực của mình, chỉ thấy một thanh Kim Đao đang cắm vào giữa ngực.
Hơi ngẩng đầu lên nhìn Đường Kiếp, con rắn trắng gắng gượng nói vài chữ:
- Ngươi… phải…như thế… sao…
Đường Kiếp lạnh lùng nói:
- Tẩy Nguyệt phái ta nổi tiếng nhất là danh môn chính tông, bản tâm vững chắc, dễ dàng vượt qua Tâm Ma. Ngay cả Tâm Ma cũng có thể chống đỡ được thì tâm thuật của ngươi đã là cái gì? Hơn nữa, ta còn có An Thần Trạc.
Lúc trước Thất Tuyệt Môn bán Sơn Hà Xã Tắc đồ cho Đường Kiếp, vì muốn lừa bịp cho nên đã bán An Thần Trạc cho hắn với giá năm trăm ngàn linh tiền.
Nhưng bất luận An Thần Trtacj có đáng giá từng đấy linh tiền hay không, nó vẫn là một vật cực kỳ giá trị đấy.
Tẩy Nguyệt Phái bản tâm vững chắc, hơn nữa còn có thêm An Thần Trạc làm thanh thần an ý, làm sao con rắn trắng có thể hấp dẫn Đường Kiếp được.
Vừa trả lời, Đường Kiếp lại vừa đâm Kim Đao xuống.
Theo nhát đâm này của hắn, con rắn trắng bị mổ bụng, rất nhiều máu tươi như nội tạng trào ra. Con rắn trắng run rẩy kịch liệt, nhưng lại không thể phản kháng.
Ở trên trán, cánh tay, ngực nó là bẩy cái đinh ngọc thạch nhỏ lập lòe tỏa sáng.
Thất Sát Trần Hồn Đinh.
- Không!
Con tê tê tức giận xông đến.
Đường Kiếp quát khẽ:
- Đồ Đồ!
Con thỏ yêu lập tức hiện thân, vươn hai chân ra trước, quát:
- Chuyển!
Lần này, con thỏ yêu thay thế Đường Kiếp phát động tác dụng càn khôn điên đảo của trận pháp.
Rắn chết vẫn còn nọc độc, hơn nữa con rắn trắng này lại là hóa hình đại yêu. Mặc dù có sự trợ giúp của Thất Sát Trần Hồn Đinh nhưng Đường Kiếp vẫn phải toàn lực ứng phó mới có thể trấn áp được nó.
Nhưng trong tích tắc Đồ Đồ phát động trận pháp, Thường Bạch Mi đã gầm lên, đánh ra hai chưởng:
- Chấn!
Hai chưởng này đánh ra, Ngũ Lôi Âm Sát Trận vừa rồi vẫn còn ầm ầm vận chuyển, thời khắc này đột nhiên trở nên âm u tĩnh mịch, toàn bộ pháp trận bị kiềm hãm lại, giống như một bánh răng đang chuyển động bị người ta nhét vào một mảnh vải vậy.
Mặc dù không thể đoạt được quyền khống chế nhưng Thường Bạch Mi vẫn có thể ngăn cản trận pháp này vận chuyển.
Cùng lúc đó, con tê tê cũng lao đi với tốc độ cực nhanh.
Công kích của hóa hình đại yêu có uy lực cực lớn, mà lúc này Đường Kiếp lại đang dốc sức bóp chết con rắng trắng, không có thời gian dành cho việc khác.
Nhìn thấy không thể ngăn cản nổi, Đường Kiếp liền nhấc mạnh thân thể của con rắn trắng lên, chắn ở trước người mình.
Trong nháy mắt, con tê tê đã đâm tới.
Đường Kiếp nhấc thân thể con rắn trắng về đúng hướng mũi thương của con tê tê, con tê tê không kịp thu thương, liền đâm mạnh vào trong cơ thể con rắn.
- Phập!
Ngay sau đó, một lưỡi đao vàng xuyên qua thân thể con rắn trắng, đâm sâu vào người con tê tê.
- A!
Con tê tê kêu lên một tiếng trầm đục nhưng vẫn cố gắng chịu đựng một đao kia, tiếp tục ôm chặt lấy con rắn trắng.
Đường Kiếp duỗi tay trái ra, búng một tia sáng trắng về phía trán của con rắn.
Nếu trúng một chiêu này, con rắn trắng chắc chắn sẽ chết.
Nhưng đúng lúc này, con tê tê lại ôm lấy con rắn trắng, xoay người một cái. Liệt Ngọc Chỉ rơi vào đúng lưng nó, lập tức tạo ra một suối máu tươi.
- Lão Kim!
Con rắn trắng khẽ hô lên:
- Ngươi… cần gì phải làm như vậy.
Bản thân nó biết rõ, cho dù hiện tại được cứu thì nhất định cũng sẽ không sống nổi.
Nhưng con tê tê chỉ mỉm cười.
Ánh mắt nó nhìn con rắn trắng tràn đầy vẻ trìu mến, lại càng có thêm vài phần bi thương.
Trong một khắc này, Đường Kiếp lại giống như một tên ác ôn lãnh khốc vô tình nhất thế gian này, hoàn toàn không nhận ra tình nghĩa thắm thiết của đối phương, hắn lại tàn nhẫn vung Kim Đao lên lần nữa.
Lưỡi đao hóa thành một sợi dây dài, quấn tới cổ con tê tê.
- Không!
Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt của con rắng trắng đột nhiên mở lớn.
Nàng bắt lấy thân thể con tê tê, dùng toàn bộ khí lực cuối cùng để ném nó ra ngoài, trong khoảnh khắc đã giúp con tê tê tránh thoát một kích này.
Thân thể của con rắn trắng ngừng lại, trên mặt chợt hiện ra vẻ tươi cười.
Nó quay đầu nhìn về phía con tê tê, sau đó đầu lìa khỏi thân, cứ như vậy ngã xuống.
- Không!
Nhìn thấy cảnh tượng này, con tê tê, Thường Bạch Mi và con gấu chó đồng thời kêu lên.
Đường Kiếp một phát bắt được thi thể con rắn trắng, thu vào trong túi Giới Tử. Thi thể của hóa hình đại yêu có giá trị cực lớn.
- Tên khốn này!
Con tê tê đau lòng gào thét xông tới:
- Ta liều mạng với ngươi!
- Nhưng ta không thích liều mạng với ngươi!
Đường Kiếp hừ lạnh lùi xuống, tung ra một nắm hạt đậu.
Hơn mười Đậu Binh xuất hiện, giơ nanh múa vuốt đánh về phía con tê tê.
Cùng lúc này, Đường Kiếp cũng chém một đao về hương con linh cẩu của Thường Bạch Mi.
Tẩy Nguyệt Phái và Thú Luyện Môn là kẻ thù sống còn từ lâu, cho nên đã sớm có một bố chiến thuật đối địch lẫn nhau. Phàm là người của Tẩy Nguyệt Phái đều biết rằng, luôn chỉ có hai cách là có thể đối phó được với Thú Luyện Môn mà thôi.
Một là trực kích Hoàng Long, hai là chém đứt vây cánh.
Đường Kiếp lựa chọn cách thứ hai.
Bởi vì theo như lời Đồ Đồ nói, Đường Kiếp đã biết hầu hết các thủ đoạn của Thường Bạch Mi. Hắn biết người này am hiểu chiến pháp Thú Luyện Môn điển hình, tức là lấy mình làm mồi nhử để cho ngự thú tiến lên công kích, thủ đoạn phòng ngự đa dạng nhưng thủ đoạn công kích lại cực kỳ ít ỏi.
Bởi vậy cho nên rất khó có thể cường sát Thường Bạch Mi, ngược lại, nếu trước tiên giết hết hóa hình đại yêu của y thì mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn một chút.
Tuy con rắn trắng và con tê tê đều là hóa hình đại yêu nhưng bởi vì thực lực bản thân người của Thú Luyện Môn có hạn cho nên yêu vật thu nạp được cũng không có thực lực quá mạnh mẽ. Giống như con rắn trắng và con tê tê, thực lực của chúng đều thuộc vào hàng cuối trong số các yêu vật đồng cấp.
Để giành phần thắng, Thú Luyện Môn vẫn phải dùng tới số lượng chứ không phải là chất lượng.
Hắn chọn con rắn trắng làm mục tiêu thứ nhất, bởi vì đợt sóng năm Âm Lôi lần đầu phóng ra là bí ẩn nhất, dễ dàng đánh trúng mục tiêu nhất, cho nên đương nhiên là phải chọn mục tiêu có giá trị nhất rồi.
Mục tiêu thứ hai của Đường Kiếp là con linh cẩu bởi vì nó có chủ ý nếu đánh không lại sẽ quay đầu bỏ chạy, hơn nữa ở bên trong năm chiến thú, chó là con vật dễ giết nhất.
Một đao kia chém ra, con linh cẩu vẫn gào thét xông tới chỗ Đường Kiếp, cũng không thèm để ý tới sấm sét ở trên đầu.
Khác với con rắn trắng, con linh cẩu này là luyện thú, đã sớm không có thần trí, chỉ còn lại bản năng.
Thời khắc này, nó hung hãn vọt tới, trong miệng nhanh chóng phun ra một luồng khí đen cực lớn.
Đường Kiếp liên tục đánh ra vô số chưởng để đẩy lui khí đen đi. Đột nhiên, con linh cẩu kia nhào tới, cắn một ngụm vào thân thể Đường Kiếp.
Đường Kiếp hư một tiếng rồi đá mạnh một cước vào bụng con linh cẩu kia, đồng thời bổ một đao xuống đầu nó.
Con linh cẩu này là Khai Trí đỉnh cao, xét về cấp bậc thì chỉ cao hơn Đường Kiếp một bậc, xét về thực lực thì lại yếu hơn Đường Kiếp một chút. Mặc dù không dùng thêm bất kỳ quân bài gì chưa lật, Đường Kiếp vẫn có thể đấu tay đôi với nó.
Tuy nhiên, kẻ thù của hắn lại không muốn cho hắn có cơ hội đấu một chọi một.
Sau khi đánh hụt hai chưởng, Thường Bạch Mi quát lớn:
- Ngừng cho ta!
Trong chớp mắt, nguồn điện quang vô tận vây công kia giống như bị vật gì đó cản trở, không thể tiếp tục hạ xuống.
Nếu không thể khống chế thì phải cưỡng ép ngăn cản.
Linh Hoàn trên người Thường Bạch Mi tăng vọt, đã đem trọn toàn bộ pháp trận đều trùm vào trong đó.
Đây chính là năng lực đặc biệt của tu giả kỳ Linh Hoàn, có thể thông qua phạm vi mở rộng của Linh Hoàn để nhét tất cả sự vật bên người vào trong phạm vi bảo hộ tự thân.
Thuyết pháp đơn giản, chính là Thường Bạch Mi khuếch trương phạm vi lồng bảo họ của mình tới chỗ Linh Hoàn, nơi chỉnh phiến không gian, kể từ đó, tất cả các chiến thú đều nằm ngoài công kích.
Không có lôi điện tập kích, pháp trận đã mất đi hiệu quả. Bởi vì bị nhét ở bên trong vòng bảo hộ, cho nên Đường Kiếp cũng mất đi năng lực vận chuyển trận pháp.
Tuy nhiên khuyết điểm của hành động này là tiêu hao rất nhiều sức lực, hơn nữa đối với kẻ thù mà nói, y giống như là không đề phòng, bởi quyền phòng ngự của y đã khuếch trương ra đến bên ngoài.
Nhưng ít ra Thường Bạch Mi vẫn còn bốn con chiến thú đã được giải phóng hoàn toàn.
Không bị trận pháp phá rối, chiến lực của bốn con chiến thú liền tăng lên mãnh liệt. Con kim điêu và gấu chó liên kết lại, nhanh chóng bức lui Thẩm Tình Đan, nhưng chỉ cần nàng lùi ra xa, con gấu chó cùng con kim điêu sẽ dừng công kích theo sự sai bảo của Thường Bạch Mi, ngược lại đi đối phó Đường Kiếp.
Vì muốn giúp đỡ Đường Kiếp một chút, Thẩm Tình Đan không thể không cắn răng chống đỡ. Chỉ có điều hai con yêu thú này cực kỳ mạnh mẽ, tốc độ của con kim điêu cực nhanh, con gấu chó thì điên cuồng hoang dã, nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gắng gượng chèo chống mà thôi.
Cùng lúc đó, con tê tê cũng đã dọn dẹp xong đám Đậu Binh, trường thương lại vọt tới Đường Kiếp lần nữa.
Nó đã căm hận Đường Kiếp tới cực hạn, thời khắc này đâm ra thương ảnh đầy trời, hiển nhiên là muốn chọc thủng Đường Kiếp thành tổ ong vò vẽ mới cam tâm.
Thân hình của Đường Kiếp chợt lóe lên, trong tích tắc đã biến mất.
Loạn Phong Bộ.
Ở trong khu vực nội chiến, không thể nghi ngờ, Loạn Phong Bộ chính là pháp thuật thích hợp nhất đấy.
Một vài trận chiến với Thú Luyện Môn lúc trước, Đường Kiếp đều là vừa chạy vừa đánh, Loạn Phong Bộ cũng không thích hợp. Thời khắc này phải chiến đấu trực diện, rốt cuộc bộ pháp này cũng được phát huy.
Nhưng Đường Kiếp không chỉ dựa vào một mình Loạn Phong Bộ.
Vào thời khắc mấu chốt nhất, Đường Kiếp đã lách mình đi tới bên cạnh núi giả, thuận tay vỗ một cái, núi giả kia lập tức nổ tung, biến thành hai Đường Kiếp.
Con tê tê và Thường Bạch Mi đồng thời kinh ngạc, không biết đây là pháp thuật gì?
Tiếp theo, Đường Kiếp lại chụp lấy một gốc cây lớn trên biển cách đó không xa.
Gốc cây lớn này đã được hắn chuẩn bị sẵn sàng từ trước khi chiến đấu, giờ phút này đánh xuống một chưởng, liền vỡ vụn thành vô số khối gỗ. Những khối gỗ này nhanh chóng hóa thành bóng dáng của Đường Kiếp, trong nháy mắt, đã có hơn mười Đường Kiếp xuất hiện ở bên trong trận.
Chưa hết, Đường Kiếp lại vung tay lên đánh vào một cây đại thụ khác, lần này biến ảo thành vô số Thẩm Tình Đan.
Giờ khắc này, con linh cẩu đã trở nên vô dụng rồi. Tuy nó có thể ngửi mùi truy tìm dấu vết nhưng chỉ thích hợp để truy bắt, hiện tại ở trong vô số Đường Kiếp này, khắc nơi đều có mùi của Đường Kiếp, cho nên rất khó có thể nhận ra đâu mới là Đường Kiếp thật.
Quan trọng nhất là cho dù nó nhận được ra nhưng một đống người bên đối phương đều thi triển Loạn Phong Bộ, thật sự là lại không thể nhìn ra ai với ai rồi.
Năm xưa bản thể Đường Kiếp chính là dựa vào chiêu thức ấy mới tránh thoát khỏi sự truy bắt của Hà Xung, về phần dùng Phục Chế Thuật đối kháng trực diện thì đây lại là lần đầu sử dụng.
Thời khắc này vô số Đường Kiếp xuất hiện, đồng thanh quát:
- Lần này xem ngươi đánh như thế nào!
Nói rồi, bọn họ giơ lưỡi đao vàng lên cao, cùng phóng tới bốn con chiến thú.
Mặc dù Thường Bạch Mi biết những thứ này đều là ảo giác nhưng giờ khắc này vô số phân thân ngưng tụ ra, khí thế như cầu vòng, vẫn làm cho Thường Bạch Mi cảm thấy kinh hãi.
Hơn nữa, ảo hóa ra không chỉ có Đường Kiếp mà còn có cả Đậu Binh. Lúc trước vốn chỉ có vài chục Đậu Binh nhưng hiện giờ đã biến thành hàng trăm, hàng ngàn, chúng thi nhau kêu gào đinh tai nhức óc.
Ánh đao vô tận lượn lờ khắp không trung, thẳng hướng chiến thú mà lao tới.
Mặc dù biết hầu hết những công kích này đều là giả dối nhưng Thường Bạch Mi và bốn chiến thú lại không thể không né tránh, không thể không chống đỡ, nếu không chẳng may có công kích thật sự thì sẽ như thế nào.
Vào giờ phút này, bốn con chiến thú đồng loạt phát uy, vọt tới đoàn người cuồn cuộn như nước lũ, linh triều lướt qua như sóng biển thổi quét, ảo giác tiêu vong.
Đúng lúc này, một bóng người đột ngột hiện ra ở sau lưng Thường Bạch Mi, bổ một đao xuống đầu y.
Trong tích tắc một đao này rơi xuống, trên người Thường Bạch Mi chợt bùng lên một luồng bạch quang, linh triều vô biên bạo cuốn tuôn ra, tấn công bóng người kia, lập tức làm cho bóng người kia phải ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi thật lớn.
- Đây là chân thân!
Thường Bạch Mi khàn giọng kêu lên.
Ngay sau đó, trường thương của con tê tê đã đâm rách phía chân trời phóng tới, đánh vào bóng người kia, một kích này lập tức đã khiến bóng người kia nổ tung vỡ vụn, hóa hành linh quang tiêu tán.
- Làm sao có thể?
Thường Bạch Mi và con tê tê cùng khiếp sợ kêu lên.
Vừa rồi rõ ràng là Đường Kiếp đã hộc máu bay ngược ra đấy.
Ngay sau đó, con linh cẩu ngửa mạnh đầu lên trời, phát ra tiếng kêu đau đớn thê lương, một ánh đao hung mãnh đã bổ xuống lưng của nó.
Một Đường Kiếp đứng ở phía sau con linh cẩu, lưỡi đao vung lướt qua, gần như đã chém con linh cẩu thành hai đoạn.
- Đường Kiếp!
Thường Bạch Mi nhìn đối phương, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Đường Kiếp khẽ mỉm cười, nói:
- Thuật là có tên là Phục Chế, đặc điểm lớn nhất chính là tất cả các vật phục chế đều có thể biến hóa tùy ý dựa theo tình huống, cho nên đừng bao giờ tưởng rằng kẻ hộc máu kia nhất định là ta.
Thường Bạch Mi hít vào một hơi khí lạnh, không ngờ vật phục chế của Đường Kiếp lại có thể tùy ý biến hóa tiếp, ảo thuật này quả thật là ảo diệu tới khó tin.
Sao pháp thuật này lại có thể thần kỳ như vậy?
Ngay sau đó, Thường Bạch Mi đã nhìn ra, vào thời khắc này, quả nhiên vô số Đường Kiếp kia đều làm ra các động tác khác nhau. Có người cầm đao, có người múa kiếm, có người cười to, có người khóc thảm, thậm chí còn có người làm mặt quỷ trêu đùa mình, mấy trăm Đường Kiếp làm ra mấy trăm loại phản ứng.
Một khắc này, y không thể tiếp tục đoán xem cái nào là thật, cái nào ra giả.
- Cho nên, ngươi phải tập trung.
Đường Kiếp cười ha hả, thân hình lóe lên, lại biến mất giữa biển người này.
- Hỗn đản!
Đối mặt với tình hình trước mắt, Thường Bạch Mi chỉ có thể nghiến răng nói ra mấy chữ này.
Y đường đường là Linh Hoàn Chân Nhân, lại bị một tên tiểu bối cửu chuyển ép đến tình trạng như vậy, quả thật là vô cùng nhục nhã.
Phải biết rằng lúc này Thường Bạch Mi không phải bị đánh lén, mà là một trận chiến trực diện!
Mặc dù đối phương dựa vào trận pháp nhưng đối với Thường Bạch Mi và con tê tê mà nói, đây thật sự là một nỗi nhục nhã không thể chịu đựng được, huống hồ con rắn trắng đã bị giết chết, con linh cẩu bị trọng thương.
Một khắc này, con tê tê đột nhiên ngửa mặt lên trời gào thét:
- Đường Kiếp, ngươi cho rằng mấy thứ này có thể đối phó được chúng ta sao? Không đâu!
Dứt lời, lân giáp toàn thân nó chợt căng phồng, dựng thẳng lên, trên người dâng lên một luồng khí thế ngập trời.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Thường Bạch Mi đột nhiên biến đổi kịch liệt, thất thanh kêu lên: