Đây là trận bão táp Đường Kiếp gặp phải kinh khủng nhất, cũng mãnh liệt nhất.
Vô số vảy bay nhảy trong cơn cuồng phong, giống như ngàn vạn chiếc phi tiêu đồng thời bắn ra, mang theo tiếng rít của tử thần, tạo thành dòng xoáy tử vong khinh khủng.
Dưới sự khủng bố của uy triều, mọi biện pháp ngăn cản đều trở nên yếu ớt vô lực, điều duy nhất có thể nằm là nằm sấp trên mặt đất run rẩy.
Thường Bạch Mi, Đường Kiếp, Thẩm Tình Đan, còn cả mấy con chiến thú đều quỳ rạp trên mặt đất, gió lốc như hồng thủy tràn qua.
Dưới cơn triều dâng, toàn bộ phục chế thể của Đường Kiếp, ngay cả vô số đậu binh đều bị chôn vùi dưới cơn hồng thủy mênh mong, lập tức tan biến mất.
Đợi cho cơn bão qua đi, phục chế thể của Đường Kiếp đều đã tiêu vong, duy có con xuyên sơn giáp là vẫn đứng ở giữa. Trận này gió lốc này đối với nó cũng không đơn giản, hiện giờ con xuyên sơn giáp giống như người bị lột da, toàn thân trên dưới đều đầm đìa máu tươi.
Nó vẫn còn cười được, lúc này nhe răng dữ tợn lớn tiếng nói: - Đường Kiếp, ta xem ngươi còn thủ đoạn gì nữa?
Đường Kiếp thở dài, từ trên mặt đất đứng dậy: - Ta còn có thủ đoạn gì nữa chứ? Pháp trận bị ngăn cản, ảo thuật bị phá, luận thực lực bản thân, ta lại kems xa ngươi, tất nhiên là ngoại trừ chờ chết thì không có cách nào nữa rồi.
Thẩm Tình Đan hét ầm lên:- Đường Kiếp ngươi nói cái gì vậy? Ảo ảnh biến mất, ngươi có thể tiếp tục tạo ra là được mà.
Đường Kiếp cười khổ: - Tạo? Lấy gì mà tạo chứ? Cô cho là ta tạo nhiều ảo ảnh như vậy, không tiêu hao pháp lực sao? Chỉ riêng một đám này, đã tiêu hao không biết bao nhiêu pháp lực của ta rồi.
Điểm này, thì đúng là Đường Kiếp không hề nói dối.
Phục Chế Thuật tiêu hao kinh khí cũng không nhiều, nhưng dù không nhiều, nếu một hơi chế tạo ra mấy trăm ảo ảnh, thì tiêu hao cũng vượt xa bình thường, chỉ lần này thôi mà linh khí của Đường Kiếp đã tiêu hao hơn một nửa.
Nếu như có thể tùy ý phóng thích… thì Đường Kiếp đã là vô địch từ lâu.
Hắn vừa nói xong, trong lòng Thẩm Tình Đan dâng lên một trận tuyệt vọng.
Con xuyên sơn giáp căm tức nhìn Đường Kiếp: - Nếu như vậy, ngươi hãy chết đi.
Nó nói xong liền xông về phía Đường Kiếp, đâm tới.
Đường Kiếp ngẩng đầu: - Đợi một chút!
- Cái gì? Con xuyên sơn giáp ngây ra một lúc, động tác cũng bị kìm hãm.
Đường Kiếp từ trên người lấy ra một vật: - Ta đột nhiên nhớ ra, mình còn có thứ này.
Hắn giơ vật kia lên, mọi người đều nhìn thấy là một tấm bảng gỗ.
- Đó là… Thường Bạch MI ngẩn người.
- Tiến cử lệnh. Đường Kiếp trả lời: - Minh sư cho ta, nói là trên này có phong ấn một kích mà Minh sư dốc toàn lực rat ay. Đáng tiếc là ta vẫn chưa từng chứng kiến toàn lực xuất kích này uy lực thế nào, cũng không thể phán đoán được phải vận dụng thế nào.
Thường Bạch Mi nghe xong sắc mặt đại biến.
Một kích toàn lực của Minh Dạ Không? Vậy thì nó phải khủng bố tới mức nào chứ?
Gã theo bản năng lui về sau mấy bước, sắc mặt lập tức trở nên âm tàn bất định, mà ngay cả con xuyên sơn giáp cũng dừng bước.
Tuy nhiên ngay sau đó, Thường Bạch Mi liền cười ha hả nói: - Tiểu tử ngươi, dám đùa giỡn ta? Nếu trên tấm lệnh bài đó thực sự phong ấn một kích toàn lực của Minh Dạ Không, thì ngươi đã lấy ra dùng từ lâu, làm gì phải chờ tới bây giờ chứ?
- Ồ, cái này à... Đường Kiếp nhún nhún vai: - Đó là bởi vì ta luôn luôn thích để quân bài chưa lật, tới giây phút cuối cùng. Hơn nữa, ta vẫn đang suy xét xem dùng nó để giết ngươi hơn, hay là dùng nó để giết xuyên sơn giáp hơn. Bởi vì không biết bên trong phong ấn loại công kích nào, cho nên cũng không phán đoán được, dùng trên người ai thì có lợi hơn. Nếu uy lực đủ lớn, tất nhiên dùng để đối phó với kẻ toàn thịnh như ngươi có lợi hơn, nhưng nếu uy lực không đủ, tất nhiên là để đối phó với con xuyên sơn giáp rồi. Nếu là quần công, thì sẽ phải dụ dỗ các ngươi tập trung lại một chỗ là tốt nhất… Nói thực ra, là ta cái gì cũng không biết, nên có chút đau đầu.
Máu nóng con xuyên sơn giáp dồn hết lên mặt: - Con mẹ ngươi thối lắm, có giỏi thì nhằm vào ta đây này.
Nói xong nhấc chiến mấu lên, một lần nữa nhằm về hướng Đường Kiếp đâm tới.
Đường Kiếp bất đắc dĩ thở dài nói: - Qủa nhiên là nói dối nhiều quá, nói thật cũng không ai tin. Nếu đã như vậy, vậy thì cầu một cái vạn không sai sót đi.
Nói xong hắn nhắm Tiến cử lệnh vào con xuyên sơn giáp, tiện tay mở ấn phong trên đó.
Ngay sau đó chỉ thấy, ánh sáng chói lòa từ trên tấm biển gỗ xuất ra.
Thường Bạch Mi thấy ánh sáng đó, biết chuyện không ổn, vội vã kêu to: - Là thật đấy, xuyên sơn giáp mau tránh đi.
Quang hoa nở rộ đã che phủ toàn bộ âm thanh của gã, ánh sáng trắng chói lòa bắt đầu khởi động, kiếm quang xuyên qua không trung bay ra.
Tuy chỉ là một chút kiếm quang, nhưng lại khiến cả trời đất sáng lên, dường như trong cả không gian chỉ còn lại thanh kiếm này tồn tại.
Trong mắt con xuyên sơn giáp lúc này, chỉ nhìn thấy phi kiếm đang xé gió lao tới, chứ không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác.
Một khắc này, nó mới đột nhiên hiểu ra, nhiều năm qua không thể đột phá khốn cảnh ở đây, thậm chí còn có chút thả lỏng, trong lòng như ngộ ra điều gì đó, không ngờ trên người lại tản mát ra một cô xkhis thế kinh người, trường thương màu vàng kim ngưng tụ thành một mũi thương màu vàng kim sắc nhọn.
Đáng tiếc, mũi thương sắc bén này cũng không thể chống lại đạo kiếm khí màu trắng kia.
Ngay khi kiếm quang quét xuống, toàn bộ mọi phòng ngự đều không có tác dụng.
Kim thương vỡ vụn, máu nhuộm đầy trời.
Xoẹt!
Nương theo kiếm quang xẹt qua, thân thể con xuyên sơn giáp đột nhiên run rẩy.
Ngay sau đó, một vệt máu xuất hiện, thân thể con xuyên sơn giáp chia làm hai nửa ngã xuống.
Kiếm này giống như kim đao của Đường Kiếp, không có bất cứ thứ gì mà nó không xuyên qua được, nhưng thậm chí nó còn mạnh hơn, mang theo lực phá hoại kinh khủng hơn nhiều.
Với khả năng biến hóa sinh mạng của đại yêu, cho dù kim đao cắt đứt đầu, chỉ cần cứu trị kịp thời, nó vẫn có thể sống lại như cũ.
Nhưng kiếm này chặt đứt thân thể con xuyên sơn giáp, đã mang đi toàn bộ sức sống của nó.
Khi kiếm quang nhập vào trong cơ thể, trong nháy mắt đó con xuyên sơn giáp đã bị giết chết.
Trên thực tế, không phải vì cơ thể nó bị cắt làm hai mảnh mà chết, mà là vì toàn bộ sức sống trong cơ thể nó đều bị tiêu diệt.
- Cực hạn kiếm ý… Thường Bạch Mi run rẩy thốt lên.
Đường Kiếp cũng không nói sai, kiếm này chỉ có thể là do một người cấp cao nhất của Tẩy Nguyệt phái xuất ra.
Là người có thể lĩnh ngộ kiếm ý tới mức tường tận mới có thể xuất ra.
Minh Dạ Không!
Thường Bạch Mi run rẩy nghĩ.
Ngay cả Đường Kiếp cũng không khỏi rung động một chút.
Thẳng tới tận bây giờ hắn mới hiểu được, hóa ra Minh Dạ Không am hiểu nhất chính là kiếm khí.
Trước kia gã đấu với Hằng Vô Địch một trận, vẫn luôn là né tránh, chỉ mới phát huy được uy lực của Loạn Phong Bộ, chứ không chứng kiến gã xuất thủ như vậy, nên mọi người đều nghĩ sở trường của Minh Dạ Không là né tránh.
Hiện tại, Đường Kiếp mới hiểu được mọi người đều sai lầm một cách ngốc nghếch.
Trước kia Minh Dạ Không chỉ dùng Loạn Phong Bộ, đó là bởi vì gã muốn thi triển cho Đường Kiếp xem.
- Minh sư… Đường Kiếp cũng không kìm được, thì thào một tiếng.
Trong lúc đó, bên tai hắn lại vang lên lời của Phượng Hồng Loan.
Lấy phái làm nhà, trung thành với phái!
Đừng có cho rằng tất cả mọi người đều có ý đồ với ngươi, đối với đệ tử có tiền đồ, trân trọng luôn nhiều hơn đố kỵ đấy.
Minh Dạ Không, Tạ Phong Đường, Phượng Hồng Loan, đều là những đại nhân vật trong tn phái. Mặc dù biết rõ trên người mình có khả năng cất dấu một bí mật lớn, tài nguyên khổng lồ, nhưng họ vẫn trân trọng quan tâm mình.
Đây mới là đại môn phái, mới là khí độ của đại nhân vật.
Minh Dạ Không sẽ không ngờ tới, chỉ một Tiến cử lệnh lại có thể mang tới cho Đường Kiếp xúc động lớn như vậy.
Tuy nhiên trong khoảnh khắc đó, Đường Kiếp đích xác là thực sự cảm nhận được tình cảm sự quan tâm và ủng hộ từ môn phái, nếu trung thành thực sự tính bằng điểm, thì sau khi kiếm này chém ra, điểm trung thành của Đường Kiếp phải tăng ít nhất là mười điểm.
- Grào! Ngay khi Đường Kiếp đang đắm chìm trong kiếm khí kia, thì một tiếng gầm rú vang lên.
Chính là con gấu đen kia.
Nó căm tức nhìn Đường Kiếp: - Tên khốn khiếp nhà ngươi, ngươi giết chết Lão Kim, giết chết Lão Kim rồi.
Đường Kiếp quay đầu lại, nhìn con gấu đen, có chút nghi hoặc nói: - Thật là kỳ quái, Thú Luyện Môn luyện hóa vạn thú, tẩy sạch trí tuệ mới dùng, thân như một con rối. Phàm là yêu vật có thần trí, đều coi Luyện Thú Môn là địch nhân. Ngẫu nhiên cũng có yêu thú được giữ lại thần trí, nhưng cũng là loại bạc tình bạc nghĩa, sao lại còn có giao tình với nhau?
Hai mắt con gấu đen đỏ vằn đầy tia máu, căm tức nhìn Đường Kiếp, xông lên đánh ra một chưởng hét to: - Ngươi thì biết cái gì? Ta từ nhỏ đã đi theo thiếu gia, nhận ân trạch của ngài, được ngài bồi dưỡng, Thú Luyện Môn chẳng có quan hệ gì với chúng ta cả. Hơn nữa yêu vật có thế nào cũng không liên quan tới bọn ta, quan trọng là… bảo vệ thiếu gia.
- Qủa nhiên là như vậy mà. Đường Kiếp thở dài một tiếng.
Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy kỳ quái, người của Thú Luyện Môn làm thế nào có thể để yêu vật giữ lại thần trí, mà không hận bọn họ, hóa ra vẫn là, dùng phương pháp bồi dưỡng và tẩy não.
Làm việc thiên về tình cảm mà không quan tâm tới đại nghĩa.
Ngoài ra còn có một nguyên nhân nữa, chính là Vạn Thú Đồng Tâm Quyết.
Vạn Thú Đồng Tâm Quyết cũng có thể phát huy tác dụng với yêu vật có thần trí, không phải dùng để sai khiến yêu vật, mà là tạo ảnh hưởng nhất định lên tâm trí chúng, khiến cho chúng không có khả năng phản loạn.
Lúc này bàn tay to lớn của con gấu đen giống như cánh quạt lớn xòe ra, đánh tới, đồng thời miệng hét lớn: - Ta xem ngươi còn có chiêu gì nữa.
Còn có chiêu gì?
Đậu binh đã dùng hết, linh khí thì cạn kiệt, thủ đoạn mà Đường Kiếp có thể sử dụng cũng không nhiều nữa.
Nhưng không có nghĩa là không có.
Lấy Càn Phong Châu ra, Đường Kiếp hấp thu toàn bộ linh khí trong đó, lần này linh khí khôi phục khoảng hai phần. Tay vung lên, tạo ra vài ảo ảnh. Hắn không hy vọng mấy ảo ảnh đó có thể phát huy tác dụng như trước, nhưng cũng có thể làm nhiễu loạn một chút.
Tiếp theo Đường Kiếp lại lấy ra một viên Thất Sát Lôi Châu nói: - Ít nhất ta còn có cái này.
Nhìn thấy vật đó, con gấu đen không khỏi run lên một chút.
Đường Kiếp cũng không ném ra.
Hắn không vội.
Thiên Sát Lôi Châu mặc dù uy lực mãnh liệt, nhưng chưa hẳn có thể nổ chết Thường Bạch Mi và con gấu đen, ngược lại sẽ hủy diệt Ngũ Lôi Âm Sát trận, hơn nữa Thiên Sát Lôi Châu trong tay hắn cũng không còn nhiều nữa rồi.
Nếu đã như vậy, thà rằng giữ trên tay để uy hiếp, kéo dài thời gian, cùng lúc dùng Ngũ Lôi Âm Sát trận tiêu hao linh khí của Thường Bạch Mi, chờ đợi Ngũ Âm Lôi mới.
Theo tính toán, thì đợt Ngũ Âm Lôi thứ hai cũng không còn lâu lắm, sắp ngưng tụ xong rồi.
Đối với Đường Kiếp mà nói, sau khi giết chết xuyên sơn giáp, trận chiến này đã có thể định được kết cục.
Thời khắc này Đường Kiếp nhìn Thường Bạch Mi, con gấu đen, còn có Thẩm Tình Đan đang khổ chiến đấu với kim điêu, chậm rãi nói - Thường Chân Nhân, nếu như ngài không có thủ đoạn khác, trận chiến này sợ là đã định kết cục.
Thường Bạch Mi hung tợn trừng mắt nhìn Đường Kiếp.
Bạch xà, xuyên sơn giáp đều chết thảm, trận chiến này bất kể thắng bại, Thường Bạch Mi đều tương đương với thua cuộc.
Nhưng mà chính vì nguyên nhân này, nên Thường Bạch Mi càng muốn có một kết cục.
Chính là thắng lợi.
Dù có thế nào, gã cũng là Thiên Tâm Chân Nhân của Thú Luyện Môn.
Là địch nhân của Tẩy Nguyệt phái, không có khả năng để một Cửu Chuyển vênh váo cưỡi ở trên đầu mình được, nếu không gã sẽ trở thành nỗi nhục của Thú Luyện Môn.
Điều này tuyệt đối không thể xảy ra.
Nhìn Đường Kiếp, Thường Bạch Mi nói: - Đường Kiếp, được lắm. Ngươi giết bạch xà, giết xuyên sơn giáp, chỉ một mình ngươi đã giết chết hai đại yêu, mặc kệ vì nguyên nhân gì, đều không hổ là học sinh được tiến cử. Chỉ riêng trận chiến ở Bích Hải Thanh Thiên, lại thêm trận chiến ở bí cảnh, đã khiến ngươi vang danh tứ hải. Tuy nhiên, điều này cũng sẽ là biểu hiện cuối cùng của ngươi. Cho ngươi chứng kiến một chút, Thiên Tâm Chân Nhân… không phải dễ đối phó như vậy đâu!