Hai yêu vật dù thế nào cũng là đại yêu Biến Hóa, cùng nhau giằng co, đúng là giữ chân Phong Bất Trí ở chỗ đó.
Trên mặt Phong Bất Trí nổi lên sát khí: - Yêu nghiệt, muốn chết! Nếu như vậy thì cứ xử lý các ngươi trước đã.
Đẩy ra một chưởng, tấn công về phía con thanh sư.
Khi Phong Bất Trí thực sự ra tay, thì hai yêu vật bị thua chỉ còn là vấn đề thời gian.
——————————————
Hắc nghiệt!
Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên nhìn nhau, cả hai đều bị Y Y làm cho kinh ngạc.
Thứ này ở trong hư cảnh, chính là sinh vật khủng bố hình thành bởi ác niệm trong lòng người, không ngờ lại tái hiện trong tay Y Y.
Đây là chuyện gì vậy?
Hai người nhất thời đều không hiểu gì cả.
Ngược lại Y Y tò mò hỏi: - Hắc nghiệt gì cơ?
- Muội không biết? Đường Kiếp hỏi: - Vậy tại sao muội có thể thả nó ra?
Y Y trả lời: - Ta không biết, tỉnh dậy thì liền biết cách thôi.
Nói xong hai bàn tay nhỏ duỗi ra, dây leo trong vực sâu đột nhiên vươn dài ra, như những cánh tay dài đang giương nanh múa vuốt, một một dây còn có chiếc miệng đầy ranh nanh sắc nhọn, thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn.
Trong lòng Đường Kiếp vừa động, túm lấy một vật ném về phía đám dây leo, chính là thi thể yêu chuột của Phong Bất Trí lúc nãy còn sót lại.
Trận chiến này mặc dù tổn thất rất lớn, nhưng kỳ thực cũng có được chỗ tốt, ngoại trừ Phong Bất Trí lưu lại một chiếc túi Giới Tử, chính là thi thể đầy đủ của bốn yêu thú cũng có giá trị lớn, lúc này không thể lãng phí được. Đường Kiếp kỳ thực cũng không nỡ, nhưng vì muốn thí nghiệm năng lực của Y Y, nên lãng phí là không thể tránh khỏi rồi.
Yêu chuột vừa mới bay tới, đã bị dây leo cuốn lấy, cứ như vậy xé nát, xé yêu chuột thành năm bảy mảnh, sau đó kéo xuống nơi sâu nhất dưới vực sâu, có tiếng nhai nuốt mơ hồ truyền đến.
- Là thật. Sắc mặt Hứa Diệu Nhiên ngưng trọng nói.
Nàng tất nhiên cũng biết Đường Kiếp làm vậy là có mục đích, Phong Bất Trí lúc trước mới thả ra hắc nghiệt là hư vật, chỉ khi ở ngoài tạo thành giết chóc mới chính thức thành thật.
Nhưng ở trong tay Y Y, hiển nhiên mọi thứ đều bất đồng.
Không có không gian hắc bạch hạn chế di chuyển của mọi người, đồng dạng hư ảo hắc nghiệt cũng không còn tồn tại, mà là yêu thực chân thật tồn tại.
Hai người liếc nhìn nhau, bọn họ tất nhiên đều hiểu rõ tư vị này thế nào.
Thực lực của Y Y đại tăng.
Tuy nhiên đúng lúc này, Y Y đột nhiên kêu lên một tiếng: - Ai da!
Ngay sau đó liền thấy dây leo thu về, mặt đất hồi phục lại như cũ, hắc nghiệt cứ như vậy biến mất.
Đường Kiếp nhíu mày : - Y Y, làm sao vậy?
- Không thả ra được nữa rồi. Y Y chu miệng buồn bực kêu lên: - Đều đã đung hết rồi, không còn nữa.
- Cái gì không còn nữa? Hứa Diệu Nhiên hỏi.
- Thứ đáng ghét. Y Y hô to: - Chính là mùi xấu xa trong con người đó, rất nhiều rất nhiều. Chỉ có chúng nó thì bụng bọn chúng mới phình to ra.
Ác niệm!
Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên đồng thời hiểu ra.
Phong Bất Trí đã từng nói, hắc nghiệt hình thành do ác niệm trong lòng mọi người, rất hiển nhiên là gã không hề nói dối, Y Y hóa ra hắc nghiệt cũng phải dựa vào ác nghiệt mới được.
Điểm bất đồng với Phong Bất Trí chính là, Phong Bất Trí không có khả năng khống chế ác niệm, bởi vậy mới cần ở trong hư cảnh để khống chế nó, bởi vì ác niệm vốn thuộc hư.
Nhưng Y Y không giống vậy, nàng ta dường như trong quá trình ngủ say, vô tình đã đạt được điều kiện phù hợp nào đó với vùng đất này, thế cho nên khi Phong Bất Trí sử dụng hắc nghiệt, không ngờ cũng kéo ý niệm của Y Y vào trong hư cảnh.
Dù sao ác niệm vốn là một loại ý niệm, ý niệm thuộc hư, nên có thể nhập vào hư cảnh, càng phù hợp để kết hợp với hắc nghiệt, từ đó có thể nắm giữ hắc nghiệt, hơn nữa có thể ở trong hiện thực trực tiếp sử dụng, không bị hạn chế như Phong Bất Trí.
Đương nhiên, tuy rằng có thể trực tiếp trong hiện thực sử dụng, Y Y vẫn như cũ cần có ác niệm chuyển hóa mới sử dụng được.
Lúc trước ở đây có không ít người, trong lòng người đều tràn ngập sát ý, cho nên Y Y mới có thể tạo ra hắc nghiệt.
Tuy nhiên hiện tại chỉ còn mấy người Đường Kiếp, lại là người một nhà vui vẻ hòa thuận, không ai có ác ý, vì thế ác niệm không có, hắc nghiệt không thể duy trì, tất nhiên sẽ biến mất.
Lúc này nghe Y Y nói như vậy, Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên đều hiểu rõ mọi chuện, chỉ cảm thán là Y Y thực may mắn.
Chỉ trong chốc lát, từ Khai Trí hạ phẩm ngủ một giấc đã thăng lên thượng phẩm không nói, lại còn nắm giữ được hắc nghiệt, loại yêu thực khủng bố nữa chứ.
Thực lực của hắc nghiệt kỳ thực cũng khó phân chia, hắc nghiệt vừa mới được sinh ra, thực lực cũng bình thường.
Nhưng theo thời gian, thực lực hắc nghiệt sẽ không ngừng tăng trưởng, hơn nữa nó là tăng trưởng không có giới hạn. Chỉ cần tăng trưởng tới một trình độ nhất định, ngay cả Tử Phủ Tiên Đài cũng có thể cắn nuốt được – đương nhiên, nếu trước đó đã bị giết chết thì lại là chuyện khác.
Lúc này Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên đều cố gắng kiềm chế sự vui mừng trong lòng, hỏi Y Y: - Ngoại trừ hắc nghiệt, muội còn nắm giữ được thứ gì?
- Có chứ có chứ! Bàn tay nhỏ bé của Y Y vỗ vỗ: - Ca ca huynh xem này!
Chỉ thấy trên mặt đất nổi lên một mảng dây leo màu xanh lục, đan vào nhau trên không trung, ở giữa là một gốc cây lớn như một chiếc đài, hai bên là dây mây kết thành lưới, bốn phương tám hướng đồng thời vươn ra bốn thân cây to, dây mây cuốn lấy chúng kết thành một cái thang, từ trên không trung kéo thẳng xuống dưới đất.
Sau đó gốc cây ở giữa lớn lên, mọc ra vô số cành cây, lan rộng ra bốn phía, tạo thành một tòa lầu nhỏ có ba tầng.
Các đóa hoa đủ màu nở rộ sặc sỡ, sắc thái tươi đẹp, tranh nhau khoe sắc, cũng có mùi thơm của hương hoa thoảng qua khoang mũi, thậm chí còn dẫn dụ một đám bướm bay tới, có chim chóc bay vào phòng hót véo von.
- Phỉ thúy hoa cung. Đường Kiếp thì thào một câu.
Nhóc con này, không ngờ thực sự hoàn thành nó.
- Thật đẹp… Hứa Diệu Nhiên nhìn thấy cũng thì thào khen ngợi.
Hoa cung xa lạ trước mắt, khiến cho người ta vừa nhìn đã muốn vào nghỉ ngơi.
- Đẹp không? Y Y vỗ tay cười nói: - Ta nghiên cứu rất lâu mới hoàn thành được đó.
Nói xong bàn tay nhỏ bẻ phất phất, vừa ngắm nghía kiệt tác của mình, vừa xoa xoa cằm, dùng giọng điệu ngây thơ nói: - Thật là đẹp mắt.
Đường Kiếp hỏi: - Nó có lợi ích gì?
- Ở. Y Y trả lời, nói xong bàn tay nhỏ bé vẽ ra vài đường, dây hoa trong tòa lầu tiếp tục sinh trưởng, biến thành ghế dựa, bàn, giường, và những vật dụng khác.
Một cây đậu nhỏ leo lên mặt bàn, trên bàn không ngừng bành trướng thân thể, cuối cùng lại làm ở giữa dẹt xuống, cuối cùng biến thành một chiếc ly.
Bên kia mấy dây leo cũng bò lên trên bờ tường, từ trên không trung buông thuốc từng sợi tơ.
- … Ý ta là, trong chiến đấu nó có ích lợi gì? Đường Kiếp không biết phải nói thế nào đáp lại.
Y Y rất bất mãn liếc mắt nhìn hắn: - Còn có thể có ích lợi gì chứ? Cũng giống như băng cung kia thôi.
Xem ra Y Y không hài lòng về việc mình không hiểu thưởng thức, Đường Kiếp chỉ có thể thức thời nói lảng sang chuyện khác: - Vậy còn có thứ khác không?
Y Y quay đầu sang một phía khác nói: - Có cũng không nói cho huynh!
Được, đây chính là hoàn toàn đắc tội nàng rồi.
Nhưng Y Y lại liếc trộm Đường Kiếp một cái, sau đó hừ một tiếng, đột nhiên chỉ về phía xa xa, một hạt mầm rơi xuống đất.
Gió thổi qua, chôn hạt cây trong lòng đất.
Bàn tay nhỏ bé của Y Y điểm nhẹ, nhưng qua nửa ngày cũng chẳng thấy động tĩnh gì.
Y Y cũng không nói gì chỉ không ngừng vẽ lên không trung, một lát sau, cuối cùng trong bùn đất cũng có một mầm cây nhú lên.
Chính là hạt cây lúc nãy cuối cùng cũng đã nảy mầm rồi.
Đường Kiếp mới đầu còn chưa hiểu, sau đó mới kịp thời phản ứng lại: - Gia tốc sinh trưởng.
Y Y đắc ý nhìn hắn.
Đừng nhìn hạt cây lớn lên không nhanh, đó là đối với thời gian sinh trưởng rất dài của nó.
Dưới pháp thuật bất cứ thực vật sinh trưởng nhanh nào, đều không có năng lực sinh sản, cũng không có năng lực sinh sống lâu dài, bởi vật cho tới bây giờ pháp thuật đó đều không có tác dụng thực tế.
Mà biểu hiện bây giờ của Y Y, chính là năng lực thực sự thúc đấy thực vật sinh trưởng.
Cái này có chút tương tự với việc trước kia nàng dùng nước tiểu tưới cây, chẳng qua nước tiểu chỉ có thể dùng trên một số thực vật, hơn nữa tác dụng cũng chỉ có hạn.
Nhưng pháp thuật thúc đẩy sinh trưởng của Y Y, lại hoàn toàn không giống vậy.
Nó có thể tác dụng lên một số lượng lớn, lại rất nhanh trưởng thành, giá trị cao, thậm chí còn cao hơn hắc nghiệt lúc nãy.
Chỉ có điều trong nháy mắt, Đường Kiếp đã tỉnh ngộ vì sao Y Y lại có năng lực này.
- Bảo nhi. Hắn nói.
Không hề nghi ngờ, pháp thuật thúc đẩy khả năng sinh trưởng, kỳ thực chính là một dạng pháp thuật khống chế thời gian, chẳng qua chỉ có tác dụng lên thực vật mà thôi, hơn nữa cũng chỉ có thể do tinh vật như Y Y thi triển.
Cũng chỉ có sự giúp đỡ của Bảo nhi, Y Y mới có thể đạt được pháp thuật này.
Nếu không một pháp thuật vô giá như vật, Y Y tuyệt đối không có khả năng dựa vào bản thân mà lĩnh ngộ được.
- Ý? Y Y ngạc nhiên nói: - Làm sao huynh biết ta nằm mơ thấy Bảo đệ đệ?
- Muội nằm mơ thấy Bảo nhi? Lời nàng khiến cho Đường Kiếp chấn động.