Minh Dạ Không cười: - Thiên Nhai Hải Các thật muốn dựa vào Thú Luyện Môn sao?
Hứa Quang Hoa sầm mặt: - Minh Dạ Không, cho dù phái Tẩy Nguyệt có thêm một vị chân quân cũng không thay đổi được đại thế. Ta đã muốn lấy, Minh Dạ Không ngươi cũng chẳng ngăn cản được!
- Vậy cũng chưa chắc! Minh Dạ Không cười ha hả: - Một bàn tay ngăn không được Hứa Chân Quân, nhưng nếu thêm một cái thì sao?
Lúc y nói, trên bầu trời có thêm một cánh tay trái duỗi ra, hai tay đồng thời đưa về phía Hứa Quang Hoa và Phong Mục Nguyên.
Hứa Quang Hoa chấn động: - Điều này sao có thể?
Y định giơ bàn tay khổng lồ ngăn trở, hình ảnh Phong Mục Nguyên bên kia cũng bị Minh Dạ Không chụp một cái tán.
Lúc này, Phong Mục Nguyên không thể tiếp tục ngưng tụ.
Một chưởng chụp tán Phong Mục Nguyên, bàn tay Minh Dạ Không áp xuống đỉnh núi.
Hứa Quang Hoa tức giận, bàn tay khổng lồ xông ra, một quyền đánh về phía cánh tay trái của Minh Dạ Không.
Y được xưng Trấn Hải Chân Quân, giỏi thuật thao túng nước biển, tuy là hư thể nhưng có năm thành thực lực của chân thân, thời khắc này dốc toàn lực đánh nghiêng cánh tay Minh Dạ Không, lướt qua đỉnh núi hạ xuống biển khiến sóng gió động trời.
Minh Dạ Không cười: - Trấn Hải Thần quân thần uy cái thế, Dạ Không không địch lại, đành phải bất nhã một lần.
Lúc y nói chuyện, chỉ thấy trong tầng mây không ngờ lại hiện ra một cái đầu, rõ ràng là Minh Dạ Không.
Lúc này, nửa người đã chui ra tầng mây, cả phía chân trời đều bị thân hình của Minh Dạ Không bao bọc, Hứa Quang Hoa kinh hãi thốt lên - Điều này sao có thể, chẳng lẽ ngươi đã là thiên tôn?
Phải biết Minh Dạ Không hiện giờ thật sự là phá không mà đến, điều này đối với không gian chi đạo yêu cầu cực cao chứ không đơn giản như cánh tay phá không, ít nhất phải đạt tới cấp nhập đạo, cũng là yêu cầu cơ bản của thiên tôn, chỉ dựa vào ngộ đạo chưa thể được gọi là thiên tôn.
Đúng lúc này, huyết vụ dưới chân đột nhiên phóng lên cao.
Nhìn thấy cột sáng này, Đường Kiếp đầu tiên ngẩn người, sau đó rùng mình, nh nghĩ ra điều gì, suýt nữa kêu to lên.
Y Y và Hứa Diệu Nhiên cũng kịp phản ứng, cùng nhau kinh hô: - Thần nguyên...
Đường Kiếp vung tay chặn miệng hai người.
Thần nguyên vũ tinh!
Minh Dạ Không mượn lực lượng của thần nguyên vũ tinh mới làm được như vậy.
Nhưng thần nguyên vũ tinh không phải không có tinh huyết Bạch Hổ thì không thể sử dụng sao? Sao y có thể sử dụng?
Nhưng sau đó Đường Kiếp sẽ hiểu.
Thần nguyên vũ tinh bị phá hư.
Thần nguyên vũ tinh bị vỡ sẽ không có uy năng mạnh như vậy, điều kiện sử dụng cũng đơn giản hơn, trong khoảng thời gian ngắn sử dụng sẽ không có vấn đề.
Quả nhiên thấy cột sáng trong động vọt lên, Minh Dạ Không cười to nói: - Quả nhiên trụ tinh ở trong này.
Năm đó hai phái chia của, đều tự biết đối phương được cái gì, nhưng bảo bối giấu ở đâu thì không ai biết.
Khi Phái Tẩy Nguyệt bắt được hậu nhân Bạch Hổ vẫn luôn muốn đạt được huyết mạch này, sau đó thông qua huyết mạch đi cảm ứng, tìm kiếm và khống chế trụ tinh của Thú Luyện Môn, đáng tiếc vẫn chưa công. Tuy nhiên huyết mạch tạp cũng có thể cảm nhận được đại khái phương vị trong Vạn Thú Viên.
Cho tới hôm nay cuối cùng chứng thật.
Đối với phái Tẩy Nguyệt mà nói, xác hổ bị Thú Luyện Môn dùng nhiều năm, đã không hy vọng còn được nhiều chỗ tốt, thần nguyên trụ tinh này chính là thứ bọn họ đang cố gắng chiếm lấy.
Thời khắc này Minh Dạ Không dùng một tay phách về phía Hứa Quang Hoa, tay kia thì chụp vào sơn động.
Bởi vì y ngộ đạo không gian, lại mượn vũ tinh lực, cơ bản đã phát huy trăm phần trăm thực lực bản thân, Hứa Quang Hoa cũng không ngăn được y.
Đường Kiếp khẩn trương.
Nếu để Minh Dạ Không đạt được, tiểu Hổ nhất định bị bắt.
Đến lúc đó, không chỉ có quan hệ giữa hắn với tiểu Hổ bại lộ, ngay cả tiểu Hổ cũng phải chết.
Trong khoảnh khắc đó, Đường Kiếp phát hiện toàn bộ thế giới đột nhiên ngưng lại.
Gió không thổi, nước không chảy, bàn tay khổng lồ dừng ở không trung; pháp thuật ngưng tụ trước gương mặt vừa sợ vừa giận của Hứa Quang Hoa. Minh Dạ Không, Phong Bất Trí, Hứa Diệu Nhiên, Y Y, lần lượt yên lặng như tượng.
Đây là...
Đường Kiếp ngạc nhiên nhìn quanh.
Toàn bộ thế giới cứ như vậy dừng lại, giống như bị người bóp nghẽn, linh khí cũng ngừng vận chuyển, hắn không dùng nổi pháp thuật gì.
Duy chỉ có hắn còn có thể cử động.
Đây là chuyện gì?
Đường Kiếp mê man nhìn quanh.
Cảnh tượng này quen thuộc như vậy, giống như lúc trước từng thấy ở kiếp trước...
- Thời gian ngừng lại! Đường Kiếp bật thốt.
- Đúng vậy, là thời gian ngừng lại. Một giọng nói từ phía sau lưng truyền đến.
Đường Kiếp ngây người.
Hắn ngây ra, sau đó mới yên lặng quay người.
Ở cửa động, tiểu Hổ đứng đó nhìn hắn.
Tuấn tú thiếu niên lang.
- Bảo nhi! Hắn thử gọi thăm dò.
Trong mắt thiếu niên hiện ra vài giọt nước mắt.
- Phụ thân. Nó nói.
Đường Kiếp thở dài một hơi: - Thật là ngươi...
Từng rất nhiều lần nghĩ tới tình huống gặp lại Bảo nhi.
Nhưng Đường Kiếp chưa bao giờ nghĩ tới lần gặp nhau lại quỷ dị thế này.
Giờ khắc này thiên địa như một bức tượng điêu khắc, toàn bộ thế giới như phong cảnh.
Duy chỉ có Bảo nhi cùng mình, bốn mắt nhìn nhau.
Một hồi lâu, Đường Kiếp mới nói: - Làm tốt lắm.
Đúng vậy, làm tốt lắm.
Có thể từ Vạn Thú Viên qua Thú Luyện Môn chạy ra, tin tưởng Bảo nhi đã phí rất nhiều tâm huyết.
- Đều là học theo ngươi đấy, phụ thân. Bảo nhi có chút ngượng ngùng trả lời: - Tuy rằng những ngày đi theo ngươi chưa Khai Trí, nhưng Bạch Hổ tộc thiên phú thời không, vào lúc thức tỉnh có thể quay ngược thời gian hồi tưởng lại những chuyện đã phát sinh, từ đó thu hoạch được kinh nghiệm và trí nhớ.
Hoá ra cái gọi là huyết mạch thức tỉnh là như vậy sao?
Đường Kiếp hiểu.
Lúc Bảo nhi nghĩ lại, những thứ Đường Kiếp từng dạy cho nó cứ như vậy hiện lên trong đầu tiểu Hổ.
- Ngươi đã trưởng thành, ta rất vui. Đường Kiếp mỉm cười nói.
- Nói như vậy, ngươi đã hoàn toàn nắm giữ uy năng của thần nguyên trụ tinh rồi hả? Thật không ngờ, vật ấy cường đại như thế, thậm chí ngay cả thời gian cũng có thể đình chỉ.
Bảo nhi lại lắc đầu: - Không hề đơn giản, chẳng qua thần nguyên trụ tinh cũng cần từ từ tích lũy đấy. Qua một ngàn tám trăm năm trụ tinh bị trấn áp như thế, ngày đêm hấp thu huyết mạch tổ tiên, lực lượng đã tích tụ tới cực điểm, lại gặp phải vũ tinh xuất hiện. Vũ trụ nhị tinh hợp làm một thể, hô ứng nhau mới có thể kích phát. Hơn nữa ngươi đừng thấy vạn vật dừng lại, nếu có kẻ quấy rầy, cỡ Tử Phủ thì vẫn phá được. Dùng cách này giết người ta không làm được... Ta thậm chí còn không cầm nổi vũ tinh.
Nói xong nó ngẩng đầu nhìn Minh Dạ Không, ánh mắt đầy sát ý lạnh lẽo khiến Đường Kiếp không khỏi khẽ thở dài một tiếng.
- Vậy kế tiếp ngươi định làm thế nào? Đường Kiếp hỏi.
Bảo nhi trả lời: - Ta phải rời khỏi nơi này.
- Rời khỏi nơi này? Đường Kiếp kinh ngạc.
Bảo nhi gật đầu: - Tuy rằng ta đã hấp thu huyết mạch tổ tiên nhưng thực lực còn kém. Ta muốn tới thế giới của tổ tiên, tìm kiếm lực lượng, tái hiện vinh quang của bộ tộc Bạch Hổ!
Nghe vậy, Đường Kiếp hơi ngưng lại.
Một hồi lâu sau, hắn mới nói: - Là Hồng Mông Giới sao?
Bảo nhi không trả lời.
Đường Kiếp gật đầu.
Hắn không cần câu trả lời của Bảo nhi, bởi vì hắn đã hiểu.
Hắn lẩm bẩm nói: - Năm đó ở Cửu Cung Mê Thiên Trận, Cự Linh Ảo Cảnh, Cửu Nạn yêu tăng và Cự Linh Vương đều phá giới mà đến. Cự Linh Vương kia rõ ràng liên quan tới Binh Chủ, nó cảm thấy ta tồn tại nên phá giới mà đến thì không kỳ quái, chỉ có Cửu Nạn yêu tăng kia sao lại hóa niệm, ta lại không nghĩ ra. Ta còn tưởng mình hấp dẫn nó, hôm nay mới hiểu thứ hấp dẫn nó chính là ngươi!
- Có lẽ đây chính là vận mệnh. Thanh Long không còn, ai biết nổi chìm... Bảo nhi nhẹ giọng nỉ non, người đã lùi ra sau.
Thấy nó như vậy, trong lòng Đường Kiếp cả kinh, kêu lên: - Bảo nhi!
Bảo nhi không ngừng bước nói: - Trụ tinh năng lượng sắp hết, ta phải rời đi. Hôm nay từ biệt, có lẽ phải một ngàn hai trăm năm sau mới gặp lại.
Đường Kiếp trả lời: - Mặc kệ bao lâu, cũng không quản xa gần, Bảo nhi, nhớ kỹ ngươi là con ta.
Nghe vậy Bảo nhi run lên, biểu hiện quật cường, kiên cường và ngoan độc trong khoảnh khắc sụp đổ.
Nước mắt chảy ra, nó nhìn Đường Kiếp, từng bước một càng lùi càng xa.
Đột nhiên nó vung tay lên, một giọt máu đỏ tươi bay thẳng vào trán Đường Kiếp.
Đường Kiếp cũng không né tránh, lập tức cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, một cỗ ý thức và năng lượng vô biên đã tràn vào, trong nháy mắt thổi quét toàn thân hắn.
Lực lượng hùng hồn như lửa thiêu đốt, kích thích Đường Kiếp muốn hét lên.
- Vận chuyển thần thuật, nạp vào trong cơ thể! Tiếng của Bảo nhi vang lên bên tai hắn.
Đường Kiếp vội vận chuyển Huyết Luyện Thần Thuật, ngay sau đó cảm thấy máu huyết dâng trào, thể chất nhanh chóng cải biến.
Thể chất do Diệt Ma Quyền làm cho già nua đã nhanh chóng phục hồi như cũ, thậm chí còn không ngừng tinh tiến, tu bổ chỗ thiếu hụt các nơi, tăng cường thể chất của hắn.
Phân thân này ban đầu không có năng lực tu luyện, nhãn nhục cũng chỉ phá được một phần trở ngại, Bất Diệt Thiên Nguyên Đan tăng thể chất, tiềm lực, khôi phục thành người bình thường. Nhưng người bình thường cũng là có tiềm lực hữu hạn, nếu không đã chẳng có ít Tử Phủ như vậy.
Đến lúc này, Đường Kiếp có cảm thụ không giống trước, như đang đứng cuối đường thì nó lại kéo dài ra vô hạn, cũng đủ cho Đường Kiếp chạy dài!
Tinh huyết Bạch Hổ!
Đường Kiếp đã biết thứ tiểu Hổ cho hắn chính là tinh huyết Bạch Hổ!
Chỉ có thượng cổ thần vật mới có thể làm tăng tiềm chất con người lên cao như thế.
Đồng thời hắn cũng chân chính hiểu được ý nghĩa của Huyết Luyện Thần Thuật.
Chỉ có tinh huyết Bạch Hổ mới chân chính phát huy uy lực của Huyết luyện thần thuật.
Dùng một câu đơn giản nhất để nói, giờ phút này, Đường Kiếp đã tương đương với một Bạch hổ tạp huyết!
Hắn mở to mắt nhìn Bảo nhi, tiểu Hổ đã lớn tiếng nói: - Nhận giọt máu này, ngươi có huyết mạch của Bạch Hổ tộc, từ giờ ngươi cũng chân chính là phụ thân ta, từ nay về sau, dù cách xa đến đâu, ta đều có thể cảm ứng được ngươi. Nếu có một ngày, ngươi không ở được nơi này thì hãy tới Hồng Mông Giới tìm ta. Mang cả vũ tinh và con thỏ kia, mặc dù ở vô tận hư không, ngươi cũng có thể tìm tới ta.
Nói xong giơ tay ra, một khối như mảnh kính bể hiện ra trong tay nó.
Mảnh vỡ Vũ tinh!
Nó cứ vẽ như vậy, không gian sau lưng xuất hiện khe hở.
Sau đó tiểu Hổ dùng hai tay bắt lấy khe hở không gian, mắt trái lóe ra tia sáng kỳ dị.
Cứ như vậy dùng song chưởng xé rách khe không gian.
Sau đó thân hình nó chợt lóe, chen vào trong cái khe.
- Bảo nhi! Đường Kiếp kêu to.
Cơ thể Bảo nhi ngưng trệ.
Nó quay lại nhìn Đường Kiếp, nói: - Tên của ta... là Vương Dao!