Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 501: . Kết thúc



Bàn tay to hạ xuống, trong đám đá vụn mò lên một vật.

- Hả?
Minh Dạ Không, Hứa Quang Hoa đồng thanh nói, mang theo vẻ khó có thể tin.

Trong động không có gì!

Cột sáng vừa phóng lên cao đã tiêu tan, quái dị là nó biến mất như thế nào cũng không thấy, cứ như nó chưa từng tồn tại.

Giống như bản thân bị mất trí nhớ ngắn hạn, đang đọc truyện bị cách chương, ai cũng mờ mịt nhìn quanh không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Minh Dạ Không chăm chú nhìn đỉnh núi.

Lấy thực lực của y, tất nhiên đã xác định trong động không còn vật gì, chỉ thoáng suy nghĩ đã hiểu:
- Thần nguyên trụ tinh... Không ngờ có thể khu động thời gian.

Nước biển do Hứa Quang Hoa ngưng tụ cũng đông lại một chút mới ào ào đổ xuống, sau đó bật cười ha hả:
- Hay lắm, cuối cùng lại để tiểu tặc kia chạy thoát.

Ông cũng không mong Thú Luyện Môn chiếm được bảo vật, chẳng qua vướng mắc tình cảm không tiện từ chối, giờ bảo vật biến mất, cả hai phái đều không chiếm được lại là chuyện tốt với Thiên Nhai Hải Các, bởi thế cũng chẳng muốn đi tìm kẻ trộm.

- Bảo vật đã mất, kẻ cắp đã chạy, Minh huynh đệ còn muốn đánh tiếp sao?

Minh Dạ Không lắc đầu:
- Đắc tội hải chủ, còn mong thứ lỗi. Nơi đây không còn việc gì, ta cũng phải về rồi, nhưng phái Tẩy Nguyệt ta ở trong này còn có mấy tiểu tử chưa nên thân, kính xin Thiên Nhai Hải Các quan tâm một phần.

Hứa Quang Hoa nhìn Đường Kiếp nói:
- Là tiểu tử to gan lớn mật này sao, Thoát Phàm mà chủ động ra tay với Chân Quân, quả thực là ngàn năm hiếm thấy.

Minh Dạ Không cười cười:
- Ta đã quen rồi, kẻ này năm đó ở Tiên Duyên Hội từng nhục mạ Hằng Vô Địch, gần đây bản lĩnh tăng lên, gan cũng lớn lên. Nhưng ta tương đối thích kẻ này, kính xin Thiên Nhai Hải Các chớ làm khó hắn.

Hứa Quang Hoa nhìn con gái gắt gao dựa vào lòng Đường Kiếp mà không nhìn mình, biết nàng còn tức giận, trong lòng mềm nhũn, thở dài nói:
- Thiếu niên anh hùng, sao lại làm khí.

Lời này đương nhiên là đồng ý cho đám Đường Kiếp tự do trở về.

Phong Bất Trí khẩn trương:
- Hải chủ!

Hứa Quang Hoa quay lại nhìn Phong Bất Trí, lạnh lùng nói:
- Chuyện đã xong, còn không mau về bẩm báo, ở lại đây làm gì?

Nói xong dùng tay áo quét đám Phong Bất Trí và Thú Luyện Môn ra ngoài.

Minh Dạ Không cũng không có hứng thú đuổi giết, chắp tay với Hứa Quang Hoa, người đã dần dần tan biến trong không trung.

Hứa Quang Hoa nhìn con gái, trầm giọng nói:
- Là ta bắt con hay tự con về?

Hứa Diệu Nhiên động thân, cũng biết đây không phải lúc bướng bỉnh, chỉ có thể ôm cổ Đường Kiếp nói:
- Ta đi trước, phải luôn nhớ đến ta.

Động tác này quá kinh hãi thế tục, cũng chỉ có Hứa Diệu Nhiên mới dám làm như thế, Đường Kiếp thích nàng như vậy, thời khắc này nhìn vào Hứa Diệu Nhiên.

Động tác đơn giản, phối hợp với ánh mắt thâm tình và vô tận thâm ý, khiến Hứa Diệu Nhiên tự say.

Cuối cùng Hứa Quang Hoa không nhịn được quát một tiếng:
- Diệu nhi!

Hứa Diệu Nhiên lúc này mới buông tay ra.

Hứa Quang Hoa vung tay tiễn nữ nhi của mình ra xa.

Nhìn Hứa Diệu Nhiên cứ như vậy biến mất, trong lòng Đường Kiếp ảm đạm, cảm giác như có người moi tim, cắt gan hắn, cảm giác thống khổ và khó chịu vô cùng.

Trước là tiểu Hổ sau là Hứa Diệu Nhiên, cảm giác này càng thêm mãnh liệt, miệng nói không nên lời, duy chỉ có nước mắt trào ra.

Đường Kiếp không muốn như vậy, hít sâu một hơi, đem tất cả quyến luyến và không nỡ ép thành chân khí, ngửa mặt lên trời gào thét.

- A!
Hắn rống to.

Theo tiếng hô, bốn phía nước biển va đập ra vô số cột nước, từng cơn sóng phóng lên cao, hưởng ứng nội tâm đang phát tiết của hắn.

Nghe tiếng hô, gương mặt Tô Hinh Nguyệt khẽ động:
- Khí ngưng thực chất, thanh động bát phương, không thể tưởng tượng Đường Kiếp đã ngưng luyện tới tình trạng như thế.

Linh khí thực chất hóa là năng lực tu giả cửu chuyển mới có, nhưng thực chất phân chia ra các trình độ khác nhau, biểu hiện của Đường Kiếp là giai đoạn cao nhất, cũng khó trách Tô Hinh Nguyệt phải khâm phục.

Tiếng huýt gió thật lâu không nghỉ, cuồng bạo rầm rĩ rống giận, Đường Kiếp tận tình phát tiết tâm tình buồn bực.

Đúng lúc này, phía xa có một tiếng huýt gió.

Nghe thấy thanh âm này, Y Y chấn động:
- Đại ngốc!

Chỉ thấy xa xa xuất hiện một bóng người, là Thạch Tịnh Trai.

Đại ngốc vào Bí Cảnh đã bị lạc mất Y Y. Do ngu ngốc nên không biết tập hợp ở đâu, thế nên ngày nào cũng vui vẻ đi vòng vòng quanh biển.

Mãi tới hôm nay Bí Cảnh bị phá, không còn thời không điên đảo làm sai phương hướng và tiếng hét của Đường Kiếp chỉ dẫn thì mới biết tìm tới.

Nhìn thấy Thạch Tịnh Trai, Y Y đã hưng phấn lao thẳng tới.

Ngay cả Đường Kiếp cũng ngây người, lộ vẻ không ngờ mình hét một tiếng mà lôi được thằng cha này ra, bĩu môi nói:
- Con mẹ nó thực vô dụng.

Lúc nhận Thạch Tịnh Trai là cảm thấy y tốt xấu gì cũng là Thiên Tâm chân nhân, giữ ở bên người làm chó cắn người tốt.

Không ngờ sử dụng tên ngốc này rất bất tiện, những lúc mấu chốt thì không tìm ra hắn, quả nhiên là không đỡ được. Đường Kiếp đã có ý định luyện y thành Quỷ Vệ

Chỉ không biết này người ngu dại này mà luyện thành Thất Sát Quỷ Vệ liệu có còn ngốc không.

Vừa nghĩ tới luyện chế Quỷ Vệ cần tiêu hao bao nhiêu phí tổn, Đường Kiếp quyết định từ bỏ.

Thạch Tịnh Trai không biết tử thần vừa lướt qua, nhìn thấy Y Y thì ha ha ngây ngô cười, hai năm ở chung, gã cùng Y Y cũng có không ít cảm tình.

Bởi vì sự xuất hiện của Thạch Tịnh Trai, tâm tình buồn bực của Đường Kiếp đỡ đi nhiều.

Lúc này hắn mới nhìn Tô Hinh Nguyệt nói:
- Ngại quá, nhất thời không khống chế được, đã khiến các vị chê cười.

Một gã phái Tẩy Nguyệt vội hỏi:
- Sư huynh chân tình khiến ta khâm phục. Hứa Chân Quân mà biết, nói không chừng cũng bị sư huynh làm cảm động, nguyện đem nữ nhân gả cho sư huynh.

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Có thể cảm động lão không phải chân tình, mà là tu vi cảnh giới. Sẽ có một ngày, Đường Kiếp ta sẽ bước qua cửa chính Thiên Nhai Hải Các, để Hứa Quang Hoa... có thể vẻ vang gả nữ nhi cho ta.

Lời này khá hào hùng, khiến mọi người nghe mà ngây ngốc.

Khiến Chân Quân vẻ vang gả con cho, vậy ngươi phải là ai? Khẩu khí này hình như hơi lớn.

Tuy nhiên vừa nghĩ tới Đường Kiếp còn dám mắng cả Hằng Vô Địch, cả Chân Quân cũng dám công kích, chút giọng điệu đó thật chẳng coi vào đâu.

Đường Kiếp nhìn Vệ Thiên Xung:
- Đúng rồi, minh sư làm sao theo ngươi triệu tập mà đến?

Vệ Thiên Xung cười ha hả:
- Trước đó vài ngày ngươi đưa tin tới, vừa nghe nói Vạn Thú Viên, trong phái liền loạn cả lên. Vừa lúc Minh sư tấn công Tử Phủ thành công xuất quan, phái Tẩy Nguyệt có vị Tử Phủ thứ năm, thật đáng mừng, Lăng Tiêu chưởng tôn quyết định sẽ do Minh sư ra tay, dương oai thiên hạ. Tuy nhiên Tử Phủ không thể dễ dàng địa bàn môn phái nên quyết định lưu lại tâm niệm trên đệ tử, dẫn làm dấu hiệu, gặp chuyện thì kêu gọi mà ra. Đây là vinh quang, cũng có ích lợi, trong phái không ít người muốn nhận. Vừa lúc ngươi một hơi giết trên trăm đệ tử Thú Luyện Môn, gia sư mới cơ hội này giao cho ta.

Hóa ta là dựa vào phúc của Đường Kiếp, Đường Kiếp đã lập công lớn, dù thế nào cũng phải thưởng cho hắn, Vệ Thiên Xung đi theo thơm lây, có quyền triệu tập của Minh Dạ Không.

Phải biết việc này nói thì đơn giản, nhưng trước tiên phải lưu lại tâm niệm trên người đối phương, tâm niệm ẩn chứa triệu hoán được mang theo rất nhiều kinh nghiệm tu luyện, một khi có điều lĩnh ngộ, có ưu đãi rất lớn.

Hơn nữa Vệ Thiên Xung học Minh Tâm Kiến Tính, tâm niệm lĩnh ngộ vượt xa lúc trước, mặc dù trong đạo lý đối nhân xử thế còn mù mờ, nhưng ở phương diện tu luyện đã hơi có chút ngộ tính, bởi vậy lĩnh ngộ tâm niệm cũng cực thông thuận.

So sánh ra, Phong Bất Trí sẽ không có chỗ tốt này, thuật y sử dụng không liên quan tới tâm niệm.

Đường Kiếp hỏi:
- Vậy sau này ngươi gặp nguy hiểm, còn có thể gọi Minh sư không?

- Tất nhiên là không rồi.
Vệ Thiên Xung trả lời.

Kỳ thật tâm niệm lưu lại này, trừ khi Minh Dạ Không tự mình tiêu trừ, nếu không có thể cảm ứng được Vệ Thiên Xung kêu gọi.

Tuy nhiên có thể cảm ứng được là một chuyện, có thể đáp lại hay không lại là một chuyện khác.

Lần này là việc công, Minh Dạ Không tự nhiên sẽ hưởng ứng lời kêu gọi mà đến, nếu là bình thường Vệ Thiên Xung dám làm như thế, Minh Dạ Không căn bản sẽ chẳng thèm để ý. Cho dù có đến thì cũng là để cạo đầu y, trừng phạt, bởi vậy chung quy chỉ có vài tình huống mới được sử dụng.

Thời khắc này Vệ Thiên Xung nói:
- Sau khi lĩnh ngộ tâm niệm, vốn nhiều thứ trong việc tu luyện cũng rộng mở. Đường Kiếp, ngươi lần này lập nhiều công lao, không bằng sau này trở về cầu chưởng tôn, lấy cống hiến làm mật niệm. Nếu là có thể được chưởng kiếm một tâm niệm, từ nay về sau không chỉ có bùa hộ mệnh mà còn có cơ sở lĩnh ngộ, thực lực đại tiến.

Đường Kiếp lắc đầu:
- Tâm niệm tuy tốt nhưng có một vấn đề, chính là dấu vết quá sâu, rất khó thay đổi. Những kinh nghiệm này rốt cuộc vẫn là kinh nghiệm của người khác, dùng để tham khảo thì được nhưng nếu dùng cho bản thân thì chưa chắc đã thích hợp. Có khi tu luyện nhanh lại bất lợi cho sau này.

- Còn chuyện này sao?
Vệ Thiên Xung kinh hãi:
- Sư phụ còn cầu cho ta tâm niệm?

Đường Kiếp lườm y:
- Đồ ngốc, vậy cũng phải thấy trước tương lai mới có thể suy xét vấn đề này. Lấy tư chất của ngươi, có một số việc thật không cần suy xét xa như vậy, cứ nắm chắc thực tế trước mắt.

Nói xong đã tự bay vào không trung, mọi chuyện nơi đây đã xong, cũng là lúc quay về phái Tẩy Nguyệt.

Vệ Thiên Xung ngẩn ngơ, đuổi theo Đường Kiếp hô:
- Cái gì gọi là lấy tư chất của ta? Lời này của ngươi có ý gì, ngươi nói rõ cho ta...

Một đám người cười ha hả, cũng cùng nhau phi không đuổi theo Đường Kiếp.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com